Ngôn Thanh Nhiên ngày hôm nay cảm giác đặc biệt không tốt, sau khi ra khỏi nhà Lục Lưu Ly lại đi dạo loanh quanh bốn phía.

Mang trên mặt khẩu trang màu trắng, cũng đội lên cái mũ lưỡi trai, đi tới một công viên quen thuộc gần đó, mùa hè là mua sinh trưởng tươi tốt cho cây cối còn có hoa cỏ, xung quanh phối hợp tiếng ve sầu kêu.
Tìm một băng ghế dài ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhắm mắt lại, bóng của lá cây che khuất cả người cô, thực nhẹ nhàng khoan khoái, thực mát mẻ.
Lúc này một con husky không biết từ đâu chạy tới, sau đó đặt mông ngồi xuống nghiêng nghiêng cái đầu nhìn Ngôn Thanh Nhiên, husky là một giống chó thông minh, mà cho dù có thông minh đến đâu thì nó vẫn là chó mà thôi...
Nhưng mà con husky đang nhìn Ngôn Thanh Nhiên này lại mang vẻ mặt thực sự ngốc ngốc khiến Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy quá đáng yêu.

Vươn tay xoa xoa đầu nó, mềm mại a, bất quá husky lại một chút không cảm kích mà xoay đầu đi, mắt liếc liếc về phía Ngôn Thanh Nhiên, tựa như đang nói đầu bản vương mà ngươi dám sờ!.
Ngôn Thanh Nhiên thật là có chút xấu hổ, con chó này là thành tinh sao! "Này chó ngu ngốc, đến đây cho ta sờ chút" Âm thanh giả bộ sinh khí nhượng con chó sửng sốt một chút, nghe có chút chút hiểu liền đưa cái đầu qua.
"Uông uông uông ngao ngao ngao" Một tiếng gọi thật là bi phẫn nảy ra, như đang mắng vốn Ngôn Thanh Nhiên, giống như Ngôn Thanh Nhiên đang bắt nạt nó...
"Ta chính là muốn sờ ngươi mà thôi..." Ngôn Thanh Nhiên hảo bất đắc dĩ a, cô chỉ là muốn sờ con chó này một chút, mà nó đã có bộ dạng kích động! Làm cho mọi người xung quanh dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn cô...!Nhanh chóng ôm chặt một phen con chó ngu ngốc, mẹ nó này là chó nhà ai mà to mồm thế!
"Ngao ngao ngao gào khóc..." Con chó ngu ngốc không vùng vẫy được liền kích động kêu, bất đắc dĩ sức lực Ngôn Thanh Nhiên quá lớn, nó cơ bản chỉ là một con chó...!Lúc này husky đột nhiên nghiêng đầu, đầu lưỡi lè ra, thân thể nằm liệt...!Liền như thế trực tiếp ngồi phịch ở trong lòng Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên cảm thán không biết ai lại nuôi dưỡng được con chó béo nặng như heo này được chứ, nặng muốn chết!
"Ôi chao, ngươi đừng giả bộ a! Con chó ngu ngốc ngươi mau đứng lên!" Ngôn Thanh Nhiên vô lực nói, mấy chục cân trọng lượng áp ở trên tay cô, thầm mong chó nhà ai thì mau tới mang đi đi...
Thời điểm Ngôn Thanh Nhiên tay đang ôm husky trong lòng thì thấy có một đạo bóng che khuất chính mình, trong lòng vui vẻ cho rằng chủ nhân con chó xuất hiện, nhanh chóng ôm husky đứng lên.
Con chó ngu ngốc lúc này cũng không thèm giả bộ nữa, liền ngồi dậy quay sang chủ nhân uông uông gọi.

Ngôn Thanh Nhiên vẫn chưa ngước đầu lên nhìn mà xoa xoa cánh tay chua xót của mình nói "Chó nhà ngươi quá nghịch ngợm..." Ngôn Thanh Nhiên vừa nói xong liền vừa ngẩng đầu, thẳng đến khi nhìn đến người trước mặt một khắc hoàn toàn nói không ra lời...
"Đối với chó nhà ta có ý kiến gì sao?" Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một tia gợi cảm nhượng Ngôn Thanh Nhiên tâm nổi lên từng vòng rung động...
"Đây là chó nhà ngươi?" Ngôn Thanh Nhiên khó có thể tin, nàng cư nhiên nuôi một con chó? Quá là không thể tin được! Cho tới nay nàng không phải là loại người lạnh lùng sao, còn có ái tâm nuôi chó? Hơn nữa chó gì không nuôi lại nuôi husky, hoàn toàn không phù hợp a!
"Có vấn đề?" Mặc Khuynh Nhiễm nhướn mày, từ bờ biển trở về, sau đó đi tới nhà tiểu di, thuận tiện chơi với chó nhà a di một chút, mà con chó này nhất định muốn kéo nàng đi dạo, ai cũng kéo lại cũng không được, vừa mới dắt nó ra cửa thì như ngựa mất cương mà chạy mất...Nghĩ tới đây Mặc Khuynh Nhiêm vươn tay muốn sờ đầu husky...
Ngôn Thanh Nhiên nhìn thấy tay nàng vươn đến đây tưởng là nàng muốn bóp cổ mình....!Phản xạ lấy tay che cái cổ...
"Ngươi sờ cổ ngươi làm chi?"
"Có...! có bụi..." Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt xấu hổ, thì ra là muốn sờ chó chứ không phải đánh mình! Nghĩ đến chuyện tối hôm qua lại là một trận xấu hổ...
Lúc này tràng diện có chút xấu hổ, có chút không thích hợp, đặc biệt là sau khi trải qua sự tình tối hôm qua, mối quan hệ của hai người hình như có chút tiến hóa...!Một loại cảm giác không rõ dẫn dắt hai người, cứ thế hai người một chó đứng nhìn nhau....
Lúc này Mặc Khuynh Nhiễm có chút mệt mỏi, đi qua ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm Ngôn Thanh Nhiên.

Ngôn Thanh Nhiên bị nhìn da đầu có chút tê dại, hiệu trưởng là đến tìm cô tính sổ? Bất quá nhìn hình dạng cũng không đáng sợ mấy...
"Đến đây ngồi" Lời nói lạnh lùng nhượng Ngôn Thanh Nhiên một cái giật mình, chỉ chỉ chính mình, hiệu trưởng gật đầu, Ngôn Thanh Nhiên chậm rì rì ngồi xuống, cố ý ngồi cách xa hiệu trưởng một chút.
Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác được Ngôn Thanh Nhiên đang giữ khoảng cách, trong lòng nổi lên cảm giác mất mát nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt vẫn như thường ngày.

Nàng rất rõ ràng tình cảm của chính mình giành Ngôn Thanh Nhiên đã thay đổi, không hề giống như trước đây chỉ đơn thuần là quan hệ sư sinh.

Nàng là hiệu trưởng mà hắn là học sinh, mà hiện tại nàng cùng hắn đang trong một mối quan hệ không rõ ràng, là người quen thuộc sao? Không tính, nàng không đủ quen thuộc hắn.
"Tối hôm qua..." Ngôn Thanh Nhiên có chút do dự không biết có nên mở miệng hay không, trong lòng yên lặng lấy dũng khí, vẫn là mở miệng nói.

Bất quá cô không biết nên nói câu sau thế nào, chỉ có thể nói được như vậy, mong muốn hiệu trưởng có thể hiểu rõ...
"Ân? Tối hôm qua làm sao vậy?" Mặc Khuynh Nhiễm nghi vấn trả lời, nàng giả vờ như không nhớ tối hôm qua phát sinh chuyện, cũng không muốn Ngôn Thanh Nhiên biết nàng cái gì cũng nhớ.

Thầm nghĩ đem chuyện tối hôm qua chôn sâu trong nội tâm của mình, còn mình vẫn là Mặc Khuynh Nhiễm như trước đây, không có người nào có thể ảnh hưởng đến nàng.
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hiệu trưởng đại nhân không nhớ rõ chuyện này.

Bằng không cô sẽ không thể toàn thây ngồi ở chổ này, dù sao hiệu trưởng đại nhân nhưng cũng thực đáng sợ! Hoàn hảo, hoàn hảo, một bên cảm thấy may mắn nhưng vẫn tồn tại nhàn nhạt cảm giác thất vọng.
Lựa chọn bỏ qua cảm giác khó hiểu trong lòng, lại phát hiện hiệu trưởng một bên đang nhìn mình, mở miệng nói "Không có việc gì, không có việc gì, đồ ăn nhà ngươi làm rất ngon"
Mặc Khuynh Nhiễm nghe được Ngôn Thanh Nhiên nói lời này vừa tức vừa buồn cười, ngươi cảm kích ta vì đồ ăn đúng không? Nhớ thương đồ ăn nhà ta sao? Hơn nữa không cảm thấy chuyển đề tài như vậy có chút cứng nhắc sao?
"Ân, hoàn hảo." Mặc Khuynh Nhiễm tối hôm qua một món cũng chưa ăn liền uống rượu.

Nhưng lại say quá say, cùng với một loạt chuyện xảy ra, vừa tỉnh rượu liền hối hận chết.


Xin thề lần sau không bao giờ uống loại rượu này nữa, thật là hảo say lòng người.
Ngôn Thanh Nhiên co rút khóe miệng, hiệu trưởng đại nhân ngươi không biết ngươi trả lời như vậy thì sẽ không còn đề tài để nói hả? Trò chuyện với hiệu trưởng Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy như đang trò chuyện với xác chết a!
Con chó ngu ngốc lúc này nhìn đến đối diện đi tới một con chó khác, hưng phấn vọt lên muốn bắt nạt con chó nhỏ, Ngôn Thanh Nhiên che che đôi mắt, nó là husky, còn con chó kia chỉ là chó nhỏ a.

Mặc Khuynh Nhiễm lập tức quay đầu không thèm nhìn con chó ngu ngốc, tự nói bản thân trong lòng không có nuôi chó, bản thân không có chó...
Con chó ngu ngốc không hề nghĩ tới hôm nay cư nhiên sẽ gặp phải đối thủ! Chỉ thấy con chó nhỏ lách một cái né tránh, liền cưỡi trên người husky, con chó ngu ngốc trực tiếp đần độn! Bộ dạng đó thật khiến cho người ta buồn cười!
Ngôn Thanh Nhiên nhịn không được cười lên tiếng, con chó ngu ngốc này thật sự quá ngốc!
"Con chó này tên gọi là gì?" Con chó ngu ngốc như vậy tên chắc chắn cũng sẽ thực ngốc!
"Hai kẻ ngu si." Từ Mặc Khuynh Nhiễm trong miệng phun ra ba chữ này, Ngôn Thanh Nhiên nhíu mày.
"Ngươi mắng ta làm gì?" Lời này thốt ra, hiệu trưởng đại nhân dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn Ngôn Thanh Nhiên!
"Tên của con chó" Mặc Khuynh Nhiễm thật hảo tâm giải thích, nhịn không được khóe miệng mỉm cười, Ngôn Thanh Nhiên như vậy có chút đáng yêu.
"..." Ngôn Thanh Nhiên không nói gì mà chống đỡ, hận không thể tìm lỗ chui xuống, mặt đỏ lên, mất mặt! Quá mất mặt! Không nghĩ tới cô một đời thông minh lại thành kẻ ngu si trước mặt hiệu trưởng...
"Hai kẻ ngu si, đến đây về nhà." Mặc Khuynh Nhiễm trong miệng nói ra làm cho Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy như đang nói cô vậy! Kiềm chế trụ chính mình, nói cho chính mình phải nhớ hai kẻ ngu si chính là tên của con chó, hiệu trưởng đang gọi con chó ngu ngốc kia chứ không phải gọi mình...
Con chó ngu ngốc đang bị chó nhỏ đàn áp như thế lập tức vùng vẫy rời khỏi, ngao ngao ngao tiếng kêu thật là để người ta buồn cười, nhân cơ hội chó nhỏ văng đi liền nhanh chân chạy trốn! Tốc độ thì khỏi phải bàn...
Mặc Khuynh Nhiễm liền như thế đi theo...!Vung tay lên không mang đi một mảnh đám mây, bất quá là nàng muốn đem theo bầu không khí vui vẻ này mang đi...
Chỉ còn lại Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt xấu hổ, cùng vươn tay lắc lắc chào tạm biệt, tự hỏi vì mỗi lần gặp sao hiệu trưởng đều như vậy...
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Ngôn Thanh Nhiên tại Kinh Đô ngây người gần một tháng, tham gia không ít tụ hội lớn nhỏ, cũng lộ diện không ít.

Dẫn đến rất nhiều thế gia tiểu thư đều đối với thiếu niên này ái mộ không ngớt, ngày hôm nay Lưu gia tiểu thư đến, ngày mai Mộ Dung gia tiểu thư đến...!Ngôn Thanh Nhiên luôn được hoan nghênh bởi nhóm nữ hài tử.
Đối với việc ngây người một tháng Ngôn Thanh Nhiên chỉ cảm thấy quá phiền phức, quá không thanh tĩnh, cô bởi vì không muốn lão gia tử buồn nên bất đắc dĩ tham gia thật nhiều yến hội, cũng mang lại không ít phiền toái...
Tới gần khai giảng nửa tháng Ngôn Thanh Nhiên liền trở về An thị, lúc gần đi lão gia tử mắt rưng rưng vỗ vỗ bả vai Ngôn Thanh Nhiên nói cho cô nhất định phải đem Mặc gia tiểu thư nắm tới trong tay...!Lão thái thái vươn tay đánh nhẹ lão gia tử, thầm mắng lão không đứng đắn...!Cháu trai của nàng còn nhỏ a!
"Nhiên nhi, lần sau về thì nhớ mang theo mụ mụ ngươi về cùng a" Lão thái thái cầm khăn tay xoa xoa khóe mắt, vẻ mặt không nỡ nhìn Ngôn Thanh Nhiên, song tay chặt chẽ cầm tay Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên nhìn cảnh này mà vô cùng không đành lòng.
"Nhiên nhi, đến trường nhớ ngoan ngoãn"
"Có việc cứ tìm đến các cậu giúp cho"
"Còn có ta nữa, đệ đệ phải nhớ tới ca ca~"
"Ông ngoại bà ngoại, cậu cả mợ cả, cậu hai mợ hai, tiểu cậu, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca.

Các ngươi yên tâm được rồi, mau trở về đi thôi, ta đi." Ngôn Thanh Nhiên mất sức lực của nửa ngày mới gọi đủ tên của những người trong gia đình...!Trong nhà nhiều người cũng được gọi là một cái ưu thương.
Một đám người lưu luyến không rời đưa tiễn Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên dẫn theo hành lý lên xe, vẫn luôn vẫy tay.
Đi tới sân bay nhận được điện thoại của Lục Lưu Ly "Thanh Nhiên, ngươi hiện tại ở nơi nào?" Lục Lưu Ly ngữ khí lo lắng hỏi, có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Ngôn Thanh Nhiên.

"Ta đang ở sân bay, chuẩn bị quay về An thị." Ngôn Thanh Nhiên nhìn bảng thông báo chuyến bay, khoảng cách đăng ký thời gian còn tầm một giờ nữa, tìm cái địa phương ngồi xuống.
"Vậy là tốt rồi, đến An thị gọi điện thoại cho ta, ta cho ngươi nhận một bộ phim mới." Lục Lưu Ly sau khi nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, Ngôn Thanh Nhiên còn chưa kịp đáp lời liền nghe thấy âm thanh tít tít tít...!Bất đắc dĩ đem điện thoại bỏ vào túi, chậm rãi đi đến cửa đăng ký.
Cúp điện thoại Lục Lưu Ly thở dài, nàng đối với ngày đó có chút ghét bỏ bản thân...Nàng luôn có thể đem cảm xúc ẩn dấu rất khá, không biết như thế nào ngày đó liền không khống chế được, lại còn ở trước mặt thiếu niên mới quen biết...
Đến An thị, Ngôn Thanh Nhiên đánh cái điện thoại báo cho Lục Lưu Ly, đợi một hồi Lục Lưu Ly lái xe đến đón cô.
"Mục Đạo gần đây có một bộ phim cổ trang, ta thấy có một nhân vật rất thích hợp với ngươi.

Kịch bản đây, ngươi xem xem giới thiệu vắn tắt, chuẩn bị một hồi liền đi thử vai." Lục Lưu Ly từ kinh nghiệm thâm niên làm người đại diện nói cho nàng rằng Ngôn Thanh Nhiên rất hợp với vai diễn kia, bây giờ còn chưa có xuất đạo nên chỉ có thể tiếp nhận một bộ phim nhỏ.
Ngôn Thanh Nhiên tiếp nhận kịch bản, tinh tế quan sát, Mục Đạo là nổi danh là đạo diễn có sức ảnh hương, vốn có danh xưng là vua phòng vé.

Chỉ cần bộ phim nào có hắn đạo diễn liền sẽ xếp hạng nhất số lượng bán vé.
Bộ phim《Vương sủng phi》nội dung là có một cô con gái nhà quan lại vào cung làm phi, thời gian đầu mới vào cung vì có khuôn mặt đẹp nên luôn bị người đố kỵ.

Do đó có rất nhiều hãm hại nàng, may mắn là có một Vương gia cứu nàng, sau đó hai người đều có tình cảm với nhau.

Mà Vương gia là một người dã tâm, có mưu đồ soán vị, nữ nhân vì người mình yêu mà thông đồng làm tội ác cùng nhau kéo Hoàng thượng xuống tù ngục lao...
Xem xong Ngôn Thanh Nhiên một trận trầm mặc...!Hoàng thượng này quá thê thảm, như thế nào lại có cảm giác giống giống cuộc đời cô??
"Thế nào? Cơ hội này ngươi phải hảo hảo nắm chặt, đây là cơ hội để được nhiều người biết đến" Lục Lưu Ly chậm rãi nói, tại giới giải trí này rất phức tạp, nắm chặt cơ hội là rất trọng yếu.
"Rất tốt, ta có thể làm được" Ngôn Thanh Nhiên đối với nhân vật này tràn ngập hứng thú, cô chưa từng diễn qua vai hoàng đế, mà còn là hoàng đế thê thảm như vậy...!Đời trước đóng phim, trên cơ bản đều diễn nhân vật mấu chốt, bất qua lúc này chưa xuất đạo thì diễn nhân vật phụ cũng rất tốt rồi.
Hai người tới địa điểm thử vai, người phi thường nhiều, còn có rất nhiều ngôi sao mới nổi.
Không ít người nhìn Ngôn Thanh Nhiên ngẩn ngơ, tràn ngập cảnh giác, xem ra đây là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh.

Tất cả đều đem Ngôn Thanh Nhiên kéo vào sổ đen, trong đó có vài diễn viên mới nổi liếc mắt xem thường, chỉ có như thế mà muốn cùng mình tranh vai diễn? Đợi lát nữa sẽ cho Ngôn Thanh Nhiên đẹp mắt.
Rất nhiều người đều không muốn buông tha cơ hội tốt.

Mục Đạo, đây chính là đạo diễn rất nổi danh, hắn quay phim cho người nào thì người đó liền phát hot, ngay cả một cái nhân vật phụ cũng phóng hỏa rối tinh rối mù, cơ hội này chỉ có kẻ ngu si mới dám buông tha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện