Tam đại nữ thần lúc này đã biểu diễn xong, lúc này đột nhiên một người trong ban sân khấu vội vã đi lên, tới kế bên lỗ tai của nữ chủ trì nói cái gì đó rồi đem một cái tờ giấy nhét vào trong tay nữ chủ trì...!Nữ người chủ trì gật đầu cùng nam chủ trì "Oa nga, để kết thúc ngày hôm nay chúng ta vẫn còn một tiết mục đặc biệt nữa..." Nữ chủ trì giọng ngọt ngào còn mang theo kinh ngạc làm cho mọi người tò mò a!
Rất nhiều bạn học đều ra vẻ tò mò là tiết mục đặc biệt gì?
"Được rồi, chúng ta cùng hoan nghênh một nhân vật phong vân mới, cũng chính là nam thần mới nổi trong trường chúng ta, Ngôn Thanh Nhiên!" Nữ chủ trì chậm rãi nói, điều này làm cho rất nhiều bạn học đều sắp nổ tung rồi...!
"Cái gì? Ngôn Thanh Nhiên sẽ biểu diễn?"
"A? Không đúng đi? Ngôn Thanh Nhiên sẽ cái gì?"

"Oa, Ngôn Thanh Nhiên a, hảo soái! Thật là chờ mong!"
Ngôn Thanh Nhiên: "..."
Lạc Chanh Manh: "???"
Mộ Dung Tử: "???"
Cố Tư Huyền: "Nani?"
Tất cả mọi người tỏ vẻ có chút khó khăn tiếp thu, nhưng cũng có chờ mong...!
Âm thanh của các học sinh sôi nổi bàn luận, có người xem trọng cũng có người không thích, còn đối với người trong cuộc Ngôn Thanh Nhiên thì đang tỏ vẻ đã đần độn.

Ngôn Thanh Nhiên lúc này bị ngốc bức thật rồi, ai tới nói cho cô biết chuyện gì xảy ra? Cô lúc nào đáp ứng đi biểu diễn? Ánh mắt nghi vấn hướng về người chủ trì! Hai bên trái phải Lạc Chanh Manh cũng là vẻ mặt nghi vấn...!
Ngôn Thanh Nhiên bị mọi người thúc giục đi lên, đứng ở trên sân khấu nhìn xuống dưới, trong nháy mắt khiến cô nhớ tới đời trước khi đang ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp.

Cảm giác đã từ rất lâu rồi, cô có thói quen trở thành tâm điểm của sự chú ý, cũng có thói quen bận rộn sinh hoạt.


Đời này cô được sống tự do, được sống vui sướng.

Đời trước Ngôn Thanh Nhiên không chỉ có đeo vòng nguyệt quế ảnh hậu, đồng thời còn là ngôi sao ca nhạc...! thu được vô số vinh quang.

Tiến vào giới giải trí, từ một kẻ không có tiếng tăm gì, chỉ là chân chạy vặt trong công ty, từng chút một cố gắng cho đến khi trở thành một nữ minh tinh, một cái truyền kì thiên hậu.

Sau lưng chất đầy chua xót cùng nước mắt, chỉ có mỗi Lục Lưu Ly biết, cô thật ra chỉ muốn trải qua một đời sinh hoạt an ổn, cô cũng không có cừu hận gì cần giải quyết, cô cũng có rất nhiều nguyện vọng nhưng đều không kịp hoàn thành, cô bây giờ giống như đời trước đều muốn được biểu diễn kịch hát.

Ngôn Thanh Nhiên phi thường khí phách, cô không sợ hãi những ánh mắt dưới khán đài, cũng một chút không thèm để ý.

Hiệu trưởng đại nhân liền như thế lẳng lặng nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, mỗi cử chỉ hay hành động của cô đều tràn ngập mị lực, giống như cô và cái sân khấu này được sinh ra là giành cho nhau vậy.


Hiệu trưởng đại nhân đôi mắt từ từ lấy làm sâu sắc, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn cùng một chổ, đây chính là động tác trong vô thức của nàng...!Mỗi lần nàng làm động tác này chính là tỏ vẻ nàng đối với sự việc đó có hứng thú.

Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy gật đầu, ừm, đã thật lâu đều không có thứ gì có thể nhượng Đại tiểu thư cảm thấy hứng thú.

Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được hiệu trưởng đại nhân đang nhìn mình, hơi hơi gật đầu tỏ ý, tiếp tục lại nhìn xuống dưới khán đài.

Cảm giác được mấy đạo ánh mắt hướng chính mình phóng tới, có Lạc Chanh Manh, Mộ Dung Tử, Cố Tư Huyền...!Ngôn Thanh Nhiên quay xuống dưới cười tà mị, nếu đã có cơ hội lần thứ hai được đứng trên sân khấu, vậy hãy để bản thân được chìm đắm trong nó đi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện