Giữa trời trưa nắng gắt, trên vùng đất hoang mạc cằn cỗi đầy bụi đá, phía sau những tảng đá lớn nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất đang lấp ló rất nhiều bóng người và những con quái thú tựa như chó săn.
Với tốc độ của David, khoảng cách hơn trăm mét không cần mất quá nhiều thời gian của hắn.
Cả người ẩn nấp phía sau những tảng đá lớn, David đôi mắt chăm chú nhìn lấy phía xa kia đoàn người vẫn đang chậm rãi bước đều đi đến đây.
Đám người chơi đạo tặc nghề nghiệp và những con Song Giác Thú cũng lục tục thay phiên nhau đi tới rồi lựa chọn một vị trí để ẩn nấp cho mình.
Khu vực mà David lựa chọn để mai phục là một vùng đất với đầy những tảng đá lớn nằm san sát nhau tựa như một khu rừng đá lởm chởm.
Lựa chọn nơi này cũng bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất là vì giữa vùng hoang mạc vắng vẻ này địa thế rất trống trải không có nhiều chỗ thích hợp cho việc ẩn nấp.
Thứ hai chính là vì nơi này có khoảng cách không xa nằm về phía bên trái con đường đi đến vùng lãnh thổ của con Griffin Lãnh Chúa, nơi mà Đình Tấn và cả đội Lính Đánh Thuê đang chiến đấu.
Nếu lựa chọn từ nơi này bất ngờ tấn công ra thì chẳng những vừa có thể thành công đánh vào bên sườn của kẻ địch, vừa có thể ổn thỏa rút lui đi cũng như hấp dẫn, lôi kéo bọn chúng rời xa khỏi con đường tiến vào vùng đất trũng bên trong kia.
Phân tâm suy nghĩ, đồng thời quan sát tình hình của đám người [The Throne] một hồi lâu, cảm thấy thời gian hành động đã tới, David lập tức mở ra giao diện bảng tin nhắn mật.
Ở trên đồi dốc, Ami và Dendi đang ngồi chồm trên đất, nhìn về bãi rừng đá phía bên trái, nơi đang có những thân ảnh lấp ló, lúc ẩn lúc hiện. Đột nhiên ngay lúc này âm thanh thông báo tin nhắn mật vang lên bên tai của Dendi.
Cậu bé lập tức mở giao diện hệ thống ra kiểm tra nội dung tin nhắn, đồng thời cũng chia sẻ cho Ami cùng xem.
Những tên đội viên triệu hoán sư ở phía sau cũng chú ý dị động của hai đứa trẻ. Một vài người trong số bọn họ nhìn thấy chúng đang chụm đầu thì thào như bàn tán điều gì đó thì trong lòng cũng không nhịn được tò mò, bắt đầu di chuyển đến gần để nghe ngóng rõ hơn.
Bất quá chưa kịp để bọn họ tiếp cận thì Dendi và Ami đã đứng bật dậy xoay người về phía sau, làm cho những người đó không kịp trở tay mà giật mình luống cuống tay chân.
Nhưng Dendi dường như không chú ý lắm đến những người này. Đứng đối diện với đám anh chị, cô chú lớn tuổi hơn mình, gương mặt của cậu bé không tránh khỏi có chút lo lắng, sợ sệt.
Cố gắng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh cho mình, sau đó Dendi mới lớn tiếng nói.
- “Tất cả mọi người tập trung, chuẩn bị chiến đấu theo sự chỉ dẫn của chúng ta. Những ai không tuân thủ mệnh lệnh sẽ bị ghi tên lại, quay về sẽ báo cáo cho đội trưởng xử lý nên mong mọi người sẽ hết sức hợp tác.”
Mặc dù biết rằng hai đứa trẻ này chỉ là trung gian, người đại diện cho chỉ huy của bọn họ, thế nhưng khi nghe giọng nói còn non nớt, vẫn chưa bị vỡ tiếng bởi tuổi dậy của hắn thì làm những tên đàn anh đàn chị này cũng có chút khó lòng tuân theo.
Rất nhanh có một tên thanh niên khoảng 20 tuổi lớn giọng phản biện lại.
- “Này nhóc, ngươi chỉ cần truyền đạt mệnh lệnh thôi, còn lại thì chúng ta sẽ tự biết phải làm thế nào. Không cần phải cáo mượn oai hùm, thể hiện bản lĩnh chỉ huy đâu.”
Giọng nói của hắn mang theo ý mỉa mai, xem thường không hề che giấu. Có người đầu tiên thì liền sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Rất nhanh sau khi tên này vừa nói xong, một vài tên thanh niên khác đứng bên cạnh hắn cũng mở miệng lên tiếng kháng nghị.
- “Phải đó, chúng ta đều là những người chơi có kinh nghiệm cũng tự biết suy nghĩ. Các ngươi chỉ việc truyền đạt lại kế hoạch thôi, tự chúng ta phải biết nên làm thế nào, không cần các ngươi phải chỉ dẫn đâu.”
- “Đừng cố sức thể hiện bản lĩnh nữa, nói kế hoạch của chỉ huy đi.”
Cả ba tên thanh niên này dường như đều là có quen biết trước với nhau, tụ tập lại cùng với hai tên thanh niên khác nữa làm thành một nhóm năm người đang đứng tụm lại một chỗ cùng nhau.
Có hơn 40 người đang đứng xung quanh nhưng cũng không có ai lên tiếng, vẻ mặt cũng là có chút trầm tư, dường như họ cũng tán đồng ý kiến của những tên thanh niên này.
Nhìn thấy Ami có vẻ sợ hãi, nép người đứng phía sau lưng Dendi cũng đang bối rối không biết làm sao, lại thêm xung quanh mọi người cũng không ai lên tiếng bênh vực hai đứa trẻ, tên thanh niên dẫn đầu phản biện lúc này mới lớn giọng, hung ác mà hù dọa như muốn ép Dendi nói ra từng bước của kế hoạch mà David đã gửi cho chúng.
- “Nhanh lên đừng làm tốn thời gian quý giá của chúng ta, nếu như có chuyện gì làm hỏng kế hoạch của chỉ huy, các ngươi gánh nổi trách nhiệm không?!”
Lời nói này lại như một trọng kích đánh vào lòng tự tin của Dendi, làm mặt mày cậu bé trắng bệt, vẻ lo lắng càng in đậm thêm trong mắt cậu.
Những tên thành viên khác trong nhóm đứng xung quanh tuy rằng lúc đầu cũng có chút phản kháng với lời nói của cậu bé, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bây giờ của chúng, một vài người cũng không nhịn được thấy đau xót, tội nghiệp.
Một nhóm những cô gái trẻ cũng không nhịn được đứng ra bên vực.
- “Này! Bọn chúng vẫn còn là đứa trẻ thôi, ngươi có gì thì từ từ nói, làm gì quát nạt chúng nó như vậy chứ.”
- “Phải đó, dù sau bọn chúng cũng chỉ là truyền lời lại thôi, đừng cố bắt ép chúng nó như thế.”
…
Tiếng cãi nhau bắt đầu càng lúc càng ồn ào làm tình hình đã căng thẳng lại càng trở nên phức tạp hơn.
- “Im lặng!!!”
Bỗng dưng một tiếng gào thét của một đứa trẻ vang lên, đè ép cả tiếng cãi nhau ồn ào của đám người lớn.
Dendi như bị rút đi hết sức lực, bộ ngực liên tục phập phồng, thở hổn hển. Cậu bé đúng là đã dùng hết can đảm và sức lực của mình để có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà ngăn cản những người lớn hơn mình rất nhiều lần này.
Hít sâu một hơi, đôi mắt đã không còn quá nhiều nỗi lo sợ, Dendi nhìn lấy ba người thanh niên vừa lên tiếng phản đối chỉ lệnh, đồng thời cũng dồn ép bản thân mình vào đường cùng này.
- “Những ai không chấp hành mệnh lệnh có thể lập tức rời đi khỏi nơi này. Đồng thời sau đó sẽ bị đội trưởng mời ra khỏi đội Lính Đánh Thuê, vĩnh viễn không được quay trở lại. Đây chính là mệnh lệnh trước đó chỉ huy đã đặt ra. Các ngươi có 10 giây để quyết định, thời gian bắt đầu. 10, 9, 8…”
Giọng nói tuy vẫn còn rất non nớt, thế nhưng dak07Dq ngữ điệu đã không còn nhút nhát như trước mà đã mang lên một khí thế uy nghiêm mà những người chỉ huy cần phải có. Đây không phải mượn nhờ của bất cứ ai, mà chính là của riêng Dendi tạo ra.
Hắn đôi mắt sắc bén nhìn về phía những thân ảnh cao lớn hơn mình rất nhiều lần này, làm những suy nghĩ không phục, bất đồng và khó chấp nhận trước đó của bọn họ dần dần tan biến.
Ngay khi vừa đếm tới không và nhìn thấy không ai trả lời, Dendi lập tức lớn tiếng ra lệnh.
- “Toàn đội chờ lệnh, ngay khi có tín hiệu lập tức điều khiển Song Giác Thú xông lên công kích vào bên sườn cánh trái của kẻ địch!”
Nói xong cậu bé xoay người, ngồi quỳ một gối xuống, đôi mắt chăm chú nhìn lấy đoàn người đang nối dài phương xa, cùng với thân ảnh của David đang ẩn nấp trong rừng đá.
Bộ dạng rất lãnh tĩnh đến mức làm cho người khác kinh ngạc không thôi, tuy nhiên bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, đang nắm chặt lấy tay Ami của cậu bé vẫn đang run lên như nói lên điều ngược lại.
Ami gương mặt tuy vẫn còn có chút lo sợ, thế nhưng nhìn thấy người anh song sinh của mình đứng ra dũng cảm làm nhiều việc như vậy, cô bé trong lòng cũng có chút bồn chồn, không nhịn được mà vỗ nhẹ lấy bàn tay đang run của hắn, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho đối phương.
Những tên đội viên ở phía sau chỉ biết nhìn nhau không nói gì, thế nhưng bọn họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương đều có một mảnh bất ngờ cùng đồng tình. Lần lượt có người tiến lại gần bên Dendi, sau đó lan dần ra đến cả tổ đội.
Bọn họ đều tiến đến nơi cao hơn, để có thể quan sát nhìn lấy đám người của [The Throne] và chờ đợi chỉ thị kế tiếp của Dendi.
Riêng chỉ có nhóm năm tên thanh niên vừa lên tiếng chống lệnh lúc nãy vẫn đang chăm chú nhìn lấy hai đứa trẻ Ami và Dendi. Tên dẫn đầu đôi mắt híp lại thành một đường, đầu hơi ngửa về phía sau, miệng thì thầm gì đó với vài tên đồng bạn của mình.
Sau đó cả nhóm năm người chậm rãi tiến lại gần nơi cả nhóm đang tụ tập, từ từ ngồi xuống cùng chờ đợi thời điểm đến.
Không ai có thể biết được rằng, kể từ giây phút này, một vị tướng lĩnh đã được sinh ra và bắt đầu bước lên con đường trưởng thành của hắn.
Với tốc độ của David, khoảng cách hơn trăm mét không cần mất quá nhiều thời gian của hắn.
Cả người ẩn nấp phía sau những tảng đá lớn, David đôi mắt chăm chú nhìn lấy phía xa kia đoàn người vẫn đang chậm rãi bước đều đi đến đây.
Đám người chơi đạo tặc nghề nghiệp và những con Song Giác Thú cũng lục tục thay phiên nhau đi tới rồi lựa chọn một vị trí để ẩn nấp cho mình.
Khu vực mà David lựa chọn để mai phục là một vùng đất với đầy những tảng đá lớn nằm san sát nhau tựa như một khu rừng đá lởm chởm.
Lựa chọn nơi này cũng bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất là vì giữa vùng hoang mạc vắng vẻ này địa thế rất trống trải không có nhiều chỗ thích hợp cho việc ẩn nấp.
Thứ hai chính là vì nơi này có khoảng cách không xa nằm về phía bên trái con đường đi đến vùng lãnh thổ của con Griffin Lãnh Chúa, nơi mà Đình Tấn và cả đội Lính Đánh Thuê đang chiến đấu.
Nếu lựa chọn từ nơi này bất ngờ tấn công ra thì chẳng những vừa có thể thành công đánh vào bên sườn của kẻ địch, vừa có thể ổn thỏa rút lui đi cũng như hấp dẫn, lôi kéo bọn chúng rời xa khỏi con đường tiến vào vùng đất trũng bên trong kia.
Phân tâm suy nghĩ, đồng thời quan sát tình hình của đám người [The Throne] một hồi lâu, cảm thấy thời gian hành động đã tới, David lập tức mở ra giao diện bảng tin nhắn mật.
Ở trên đồi dốc, Ami và Dendi đang ngồi chồm trên đất, nhìn về bãi rừng đá phía bên trái, nơi đang có những thân ảnh lấp ló, lúc ẩn lúc hiện. Đột nhiên ngay lúc này âm thanh thông báo tin nhắn mật vang lên bên tai của Dendi.
Cậu bé lập tức mở giao diện hệ thống ra kiểm tra nội dung tin nhắn, đồng thời cũng chia sẻ cho Ami cùng xem.
Những tên đội viên triệu hoán sư ở phía sau cũng chú ý dị động của hai đứa trẻ. Một vài người trong số bọn họ nhìn thấy chúng đang chụm đầu thì thào như bàn tán điều gì đó thì trong lòng cũng không nhịn được tò mò, bắt đầu di chuyển đến gần để nghe ngóng rõ hơn.
Bất quá chưa kịp để bọn họ tiếp cận thì Dendi và Ami đã đứng bật dậy xoay người về phía sau, làm cho những người đó không kịp trở tay mà giật mình luống cuống tay chân.
Nhưng Dendi dường như không chú ý lắm đến những người này. Đứng đối diện với đám anh chị, cô chú lớn tuổi hơn mình, gương mặt của cậu bé không tránh khỏi có chút lo lắng, sợ sệt.
Cố gắng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh cho mình, sau đó Dendi mới lớn tiếng nói.
- “Tất cả mọi người tập trung, chuẩn bị chiến đấu theo sự chỉ dẫn của chúng ta. Những ai không tuân thủ mệnh lệnh sẽ bị ghi tên lại, quay về sẽ báo cáo cho đội trưởng xử lý nên mong mọi người sẽ hết sức hợp tác.”
Mặc dù biết rằng hai đứa trẻ này chỉ là trung gian, người đại diện cho chỉ huy của bọn họ, thế nhưng khi nghe giọng nói còn non nớt, vẫn chưa bị vỡ tiếng bởi tuổi dậy của hắn thì làm những tên đàn anh đàn chị này cũng có chút khó lòng tuân theo.
Rất nhanh có một tên thanh niên khoảng 20 tuổi lớn giọng phản biện lại.
- “Này nhóc, ngươi chỉ cần truyền đạt mệnh lệnh thôi, còn lại thì chúng ta sẽ tự biết phải làm thế nào. Không cần phải cáo mượn oai hùm, thể hiện bản lĩnh chỉ huy đâu.”
Giọng nói của hắn mang theo ý mỉa mai, xem thường không hề che giấu. Có người đầu tiên thì liền sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Rất nhanh sau khi tên này vừa nói xong, một vài tên thanh niên khác đứng bên cạnh hắn cũng mở miệng lên tiếng kháng nghị.
- “Phải đó, chúng ta đều là những người chơi có kinh nghiệm cũng tự biết suy nghĩ. Các ngươi chỉ việc truyền đạt lại kế hoạch thôi, tự chúng ta phải biết nên làm thế nào, không cần các ngươi phải chỉ dẫn đâu.”
- “Đừng cố sức thể hiện bản lĩnh nữa, nói kế hoạch của chỉ huy đi.”
Cả ba tên thanh niên này dường như đều là có quen biết trước với nhau, tụ tập lại cùng với hai tên thanh niên khác nữa làm thành một nhóm năm người đang đứng tụm lại một chỗ cùng nhau.
Có hơn 40 người đang đứng xung quanh nhưng cũng không có ai lên tiếng, vẻ mặt cũng là có chút trầm tư, dường như họ cũng tán đồng ý kiến của những tên thanh niên này.
Nhìn thấy Ami có vẻ sợ hãi, nép người đứng phía sau lưng Dendi cũng đang bối rối không biết làm sao, lại thêm xung quanh mọi người cũng không ai lên tiếng bênh vực hai đứa trẻ, tên thanh niên dẫn đầu phản biện lúc này mới lớn giọng, hung ác mà hù dọa như muốn ép Dendi nói ra từng bước của kế hoạch mà David đã gửi cho chúng.
- “Nhanh lên đừng làm tốn thời gian quý giá của chúng ta, nếu như có chuyện gì làm hỏng kế hoạch của chỉ huy, các ngươi gánh nổi trách nhiệm không?!”
Lời nói này lại như một trọng kích đánh vào lòng tự tin của Dendi, làm mặt mày cậu bé trắng bệt, vẻ lo lắng càng in đậm thêm trong mắt cậu.
Những tên thành viên khác trong nhóm đứng xung quanh tuy rằng lúc đầu cũng có chút phản kháng với lời nói của cậu bé, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bây giờ của chúng, một vài người cũng không nhịn được thấy đau xót, tội nghiệp.
Một nhóm những cô gái trẻ cũng không nhịn được đứng ra bên vực.
- “Này! Bọn chúng vẫn còn là đứa trẻ thôi, ngươi có gì thì từ từ nói, làm gì quát nạt chúng nó như vậy chứ.”
- “Phải đó, dù sau bọn chúng cũng chỉ là truyền lời lại thôi, đừng cố bắt ép chúng nó như thế.”
…
Tiếng cãi nhau bắt đầu càng lúc càng ồn ào làm tình hình đã căng thẳng lại càng trở nên phức tạp hơn.
- “Im lặng!!!”
Bỗng dưng một tiếng gào thét của một đứa trẻ vang lên, đè ép cả tiếng cãi nhau ồn ào của đám người lớn.
Dendi như bị rút đi hết sức lực, bộ ngực liên tục phập phồng, thở hổn hển. Cậu bé đúng là đã dùng hết can đảm và sức lực của mình để có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà ngăn cản những người lớn hơn mình rất nhiều lần này.
Hít sâu một hơi, đôi mắt đã không còn quá nhiều nỗi lo sợ, Dendi nhìn lấy ba người thanh niên vừa lên tiếng phản đối chỉ lệnh, đồng thời cũng dồn ép bản thân mình vào đường cùng này.
- “Những ai không chấp hành mệnh lệnh có thể lập tức rời đi khỏi nơi này. Đồng thời sau đó sẽ bị đội trưởng mời ra khỏi đội Lính Đánh Thuê, vĩnh viễn không được quay trở lại. Đây chính là mệnh lệnh trước đó chỉ huy đã đặt ra. Các ngươi có 10 giây để quyết định, thời gian bắt đầu. 10, 9, 8…”
Giọng nói tuy vẫn còn rất non nớt, thế nhưng dak07Dq ngữ điệu đã không còn nhút nhát như trước mà đã mang lên một khí thế uy nghiêm mà những người chỉ huy cần phải có. Đây không phải mượn nhờ của bất cứ ai, mà chính là của riêng Dendi tạo ra.
Hắn đôi mắt sắc bén nhìn về phía những thân ảnh cao lớn hơn mình rất nhiều lần này, làm những suy nghĩ không phục, bất đồng và khó chấp nhận trước đó của bọn họ dần dần tan biến.
Ngay khi vừa đếm tới không và nhìn thấy không ai trả lời, Dendi lập tức lớn tiếng ra lệnh.
- “Toàn đội chờ lệnh, ngay khi có tín hiệu lập tức điều khiển Song Giác Thú xông lên công kích vào bên sườn cánh trái của kẻ địch!”
Nói xong cậu bé xoay người, ngồi quỳ một gối xuống, đôi mắt chăm chú nhìn lấy đoàn người đang nối dài phương xa, cùng với thân ảnh của David đang ẩn nấp trong rừng đá.
Bộ dạng rất lãnh tĩnh đến mức làm cho người khác kinh ngạc không thôi, tuy nhiên bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, đang nắm chặt lấy tay Ami của cậu bé vẫn đang run lên như nói lên điều ngược lại.
Ami gương mặt tuy vẫn còn có chút lo sợ, thế nhưng nhìn thấy người anh song sinh của mình đứng ra dũng cảm làm nhiều việc như vậy, cô bé trong lòng cũng có chút bồn chồn, không nhịn được mà vỗ nhẹ lấy bàn tay đang run của hắn, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho đối phương.
Những tên đội viên ở phía sau chỉ biết nhìn nhau không nói gì, thế nhưng bọn họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương đều có một mảnh bất ngờ cùng đồng tình. Lần lượt có người tiến lại gần bên Dendi, sau đó lan dần ra đến cả tổ đội.
Bọn họ đều tiến đến nơi cao hơn, để có thể quan sát nhìn lấy đám người của [The Throne] và chờ đợi chỉ thị kế tiếp của Dendi.
Riêng chỉ có nhóm năm tên thanh niên vừa lên tiếng chống lệnh lúc nãy vẫn đang chăm chú nhìn lấy hai đứa trẻ Ami và Dendi. Tên dẫn đầu đôi mắt híp lại thành một đường, đầu hơi ngửa về phía sau, miệng thì thầm gì đó với vài tên đồng bạn của mình.
Sau đó cả nhóm năm người chậm rãi tiến lại gần nơi cả nhóm đang tụ tập, từ từ ngồi xuống cùng chờ đợi thời điểm đến.
Không ai có thể biết được rằng, kể từ giây phút này, một vị tướng lĩnh đã được sinh ra và bắt đầu bước lên con đường trưởng thành của hắn.
Danh sách chương