Từ trong miệng Đường Duẫn Triết, Trang Thiển biết được tình huống cả tuần nay.
Sau khi rút lui một ngày, tang thi triều liền tới dưới tường thành căn cứ, bắt đầu công thành. Mà lúc này, trên tường thành đã sớm đứng đầy quân nhân cùng dị năng giả vận sức chờ phát động, dùng đạn pháo mở trận tấn công. Tang thi triều đối với nhân loại chính là tai họa, bởi vì số lượng tích lũy tạo nên sự thay đổi; nhưng đối với tường thành, tang thi cấp thấp cũng không mấy tác dụng lắm, do đó dưới sự trợ giúp của vũ khí nóng, khu an toàn thành công bảo vệ lãnh địa.
Trang Thiển rũ mắt, uống một ngụm trà, kết quả này cũng không ngoài suy đoán của cậu, trước khi trọng sinh cậu đã từng tổ chức công thành ở C thị, dĩ nhiên biết quan hệ trong đó.
“Những người khác đều bế quan? Mạnh Viễn đâu?” Trang Thiển hỏi.
Đường Duẫn Triết buồn bực cào tóc: “Hắn tới Tung Hoành rồi, Chu Tễ hẹn thảo luận với bên ta.”
Cố Thần nhướn mày: “Cậu không đi?”
“Hôm qua có đi, không vui gì cả.” Đường Duẫn Triết bĩu môi, tỏ vẻ nhàm chán.
Cố Thần cùng Trang Thiển liếc mắt nhìn nhau, buông chén trà trong tay, đứng dậy: “Vậy bọn tôi qua coi chút.”
“Ờ, được.” Miệng Đường Duẫn Triết ngậm kẹo, lại cầm lấy PSP.
Cố Thần cũng không đi tìm Mạnh Viễn, bọn họ trực tiếp tìm tới Chu Tễ, tiếp tục tiến hành buổi họp với mới hoàn thành một nửa ở thôn Côn Lôn.
Vài ngày tiếp theo, người trong căn cứ liền nhận ra tiểu đội Mặc Huyền thanh danh hiểm hách kia tới lui thân thiết với đoàn dị năng giả Tung Hoành, tiếp xúc cùng người bên tiểu đội Tung Hoành cũng nhiều hơn. Chu Tễ cũng chả để tâm, ngược lại bắt đầu lựa chọn kết giao với một số người, dù sao bọn họ muốn tách khỏi công hội mạo hiểm giả thì không thể bỏ qua sự ủng hộ cùng tín nhiệm của những thế lực.
Lại thêm một tuần trôi qua, dấu vết tang thi công thành cơ hồ đã nhạt bớt, cửa căn cứ cũng dần có người ra người vào, náo nhiệt vô cùng, tiểu đội Mặc Huyền cùng những người khác cũng xuất quan. (X: ra khỏi cửa)
Trước giờ cơm trưa, Cố Thần dẫn Trang Thiển vào biệt thự nhỏ.
“Có người mời nhóm chúng ta đi ăn cơm, đi thôi.” Biểu tình Cố Thần có chút nghiềm ngẫm.
Úc Mộng Dao khều khều làn váy đang mặc: “Tôi đi thay đồ cái đã.” Nói xong liền lên lầu.
Diệp Cảnh trình tỏ ra đăm chiêu: “Thượng tầng căn cứ?” (X: thượng tầng, cao tầng – là cấp trên, quan chức cấp cao trong bộ máy nhà nước)
Trang Thiển gật gật, trên mặt mang theo vẻ khinh thường không hề chi, hiển nhiên cậu đâu có đem chuyện này thành loại quang vinh đặc biệt gì.
“Tôi nghe nói, khu an toàn S thị yêu cầu quân đội B thị lưu lại hỗ trợ cứu viện.” Mạnh Viễn đang nghịch chơi với quả cầu lửa nhỏ, ngọn lửa màu đỏ toát ra trên đầu ngón tay, nhưng người chung quanh lại không cảm nhận được cảm giác nóng.
Tang thi triều tuy đã lui, nhưng để lại vô số vấn đề.
Trừ những khu an toàn lớn, xung quanh còn có rất nhiều khu tụ tập người may mắn sống sót nhỏ hoặc cỡ trung, ví dụ như thôn Côn Lôn chính là một khu tập trung loại nhỏ. Nhưng bởi vì tang thi cấp bốn kêu gọi, tang thi quanh đó cũng đột nhiên tăng nhiều, sau khi tang thi triều tan rã, tang thi còn sống bị mùi thức ăn mê hoặc, vây quanh rất nhiều khu an toàn cỡ nhỏ.
Khu an toàn S thị đã phái nhân viện cứu viện, nhưng mấy ngày nay vẫn có hai thôn nhỏ chết sạch, ở đó vốn là người rời khỏi khu B thị.
Trên bàn ăn, bữa tiệc linh đình, cho dù ở mạt thế, rượu có niên đại cả trăm năm cùng thuốc lá đều đầy đủ, người cao tầng luôn có một số thứ mà người khác không tài nào hưởng thụ qua.
“Tôi kính các vị một ly, thật sự là tuổi trẻ tài cao!” Một gã trung niên mập mạp mặt mũi hồng hào, trán tích đầy mồ hôi, dưới ngọn đèn sáng trưng phá lệ nổi bật. Gã giơ ly rượu trắng lên, cổ họng vang dội, biểu tình đầy nịnh nọt, cười tới nỗi mắt híp như sợi chỉ.
Biểu tình Cố Thần thản nhiên cùng gã cụng ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, công hội mạo hiểm giả vẫn cần dựa vào đám cao tầng này, hắn cần một ít công phu mặt ngoài để ngụy trang bản thân mình.
“Thương của tôi còn chưa ổm lắm, lấy trà thay rượu.” Trang Thiển cầm chén trà cũng uống một ngụm, nhưng cũng không mấy nhiệt tình.
Người đàn ông trung niên không để ý, trong mắt gã, hai người họ cho gã mặt mũi như vậy gã rất hài lòng. “Không sao, ha ha, vậy để tôi!” Béo ú sang sảng cười, uống một ngụm mà tràn không ít rượu trắng, mặt dường như càng đỏ.
Những người khác nhìn nhìn, cũng đều bưng chén rượu đi tới chỗ Mặc Huyền tiểu đội.
Diệp Hi Văn không ưa nổi nhíu mày, khinh bỉ trong mắt chợt lóe. Diệp Cảnh Trình xoa đầu cậu nhóc, ân cần hỏi han: “Sao thế, thức ăn không hợp vị hả?”
“Không đâu ạ.” Diệp Hi Văn che dấu biểu tình nơi đáy mắt, miễn cưỡng cười cười, vùi đầu ăn uống. Ban đầu thậm chí có người tìm đến đứa trẻ con như cậu khách sáo, có lẽ bởi vì thoạt nhìn cậu dễ gạt gẫm đi? Nếu không phải Diệp Cảnh Trình luôn từ chối hơn nữa dầu muối không nhận, cậu đã sớm bị phiền chết.
Xong tiệc, biệt thự….
“Tiểu Vương nói, chúng ta có thể đi theo cứu giúp những người may mắn sống sót hoặc rời đi trước cũng được.” Trang Thiển đưa cho Cố Thần trà giải rượu.
Cố Thần ngoan ngoãn uống trà, không nói gì, ngón tay lại ái muội vẽ vẽ sau lưng Trang Thiển, mập mờ xoa xoa hông cậu mấy cái.
“Chà, bọn họ thừa cơ lợi dụng sức lao động.” Úc Mộng Dao nắn nắn dây chuyền trước ngực, cười ôn hòa.
Diệp Hi Văn mím môi, biểu tinh lạnh nhạt, ánh mắt càng thêm coi thường cùng bất mãn: “Nghĩ rằng chúng ta đến từ B thị thì bản thân ngon lắm chắc?” Lúc trước bọn họ yêu cầu điều động, người bên kia máy liên lạc chính là nói thế đó, hiển nhiên cậu chưa có quên nha.
Đường Duẫn Triết xoắn xuýt đôi chút: “Tôi thì hông sao cả.”
“Nhưng mà, tôi đề nghị ở lại.” Úc Mộng Dao buông dây chuyền ra, vẫn cười tủm tỉm như trước, lại nhiều thêm sự chân thành.
Mạnh Viễn cũng tà tà tựa vào sô pha: “Tôi đồng ý.”
“Tán thành.” Diệp Cảnh Trình xoa đầu con trai, trấn an nét sửng sốt cùng tâm tình bất mãn của cậu nhóc.
Diệp Hi Văn nhíu chặt chân mày, trong mắt hiện lên tia không cam lòng: “Vì sao chứ, đó cũng đâu phải nghĩa vụ của chúng ta? Cuối cùng được lợi cũng là đám người trong căn cứ kia…” Cậu nhó bình thường luôn tỏ ra hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cậu thể hiện cảm xúc mãnh liệt như thế.
Trang Thiển nhìn thoáng qua Diệp Hi Văn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của cậu nhóc đầy nét lạnh lùng cùng quả quyết, trong mặt hiện lên nét khinh thường cùng chán ghét với mấy kẻ kia. Mạt thế khiến cậu nhóc trưởng thành sớm, trừ đi những điều cậu nhóc có, giết chóc nhiều cộng với nhân tình thế sự làm cho cậu nhóc tăng thêm điều gì đó.
Trang Thiển nhớ rõ, bữa cơm kia với tên bụng phệ và đám ưa lợi dụng nọ, cười đến nỗi mặt thịt mỡ đều run run, vốn mặt mày bị rượu cồn kích thích đỏ bừng càng trở nên đỏ ké. Bọn họ nịnh nọt mà hữu nghị, sự coi thường cùng chĩa mũi nhọn trước đó tựa như một hồi ảo giác.
“Ha ha ha, đến lúc đó phải dựa vào mọi người rồi…” Nhắc tới cứu trợ, có người cười nói như thế, sau đó phun mưa một lượng lớn nước bọt tường thuật sự lợi hại cùng điểm hoàn mỹ của tiểu đội Mặc Huyền, khi đó, ánh mắt Diệp Hi Văn lạnh như băng, hệt như lúc này.
Những người khác chả ai lên tiếng, nhìn Diệp Cảnh Trình, Diệp Cảnh Trình có chút bất đắc dĩ xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của con trai: “Sao lại không chứ?”
Diệp Hi Văn có chút ủy khuất, hắn cảm nhận được ánh mắt của những người khác nhìn cậu hệt như một đứa con nít ấu trĩ và bốc đồng, nhưng cậu cảm thấy mình đâu có sai: “Cứu được thì bọn họ cũng đâu nhất định sẽ mang ơn chúng ta, căn cứ cũng đâu phải không có ai.”
“Tôi cảm thấy là, cùng thì tự tốt lấy ta, đạt thì đem lại hạnh phúc cho thiên hạ.” Trang Thiển nở nụ cười nhạt, biểu tình còn thập phần nghiêm túc, “Chúng ta sẽ không làm chuyện vượt khả năng của bản thân, nhưng, cũng không nên dùng thái độ quá thờ ơ.”
(Mạnh Tử nói tính cách bậc Đại Trượng Phu như sau: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân. Đạt tắc kiêm thiện thiên hạ” – Dịch nghĩa: “Cùng thì tự tốt lấy ta, đạt thì đem lại hạnh phúc cho thiên hạ” hay là “Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.”) X: Này là đi lượm giải thik chỗ khác, thấy dễ hiểu nên đưa vào
Cố Thần giật mình, thời điểm Trang Thiển nói ra những lời này thật tự tin, kiêu ngạo, khiến hắn nhìn mà đui mù.
Diệp Hi Văn cắn cắn môi dưới, cậu biết Trang Thiển nói những lời đó là đúng, biểu hiện của cậu quá mức lạnh lùng, nhưng bây giờ không phải là mạt thế sao? Độ ấm trên đầu khiến Diệp Hi Văn hồi thần, lúc này Diệp Cảnh Trình ôn nhu nhìn cậu: “Hi Hi, ngày mai chúng ta trước hãy xuất môn cứu giúp rồi nhìn xem thế nào, có lẽ con sẽ không hối hận đâu nha.”
“Vâng.” Giọng Diệp Hi Văn rầu rĩ đáp ứng.
Sau khi rút lui một ngày, tang thi triều liền tới dưới tường thành căn cứ, bắt đầu công thành. Mà lúc này, trên tường thành đã sớm đứng đầy quân nhân cùng dị năng giả vận sức chờ phát động, dùng đạn pháo mở trận tấn công. Tang thi triều đối với nhân loại chính là tai họa, bởi vì số lượng tích lũy tạo nên sự thay đổi; nhưng đối với tường thành, tang thi cấp thấp cũng không mấy tác dụng lắm, do đó dưới sự trợ giúp của vũ khí nóng, khu an toàn thành công bảo vệ lãnh địa.
Trang Thiển rũ mắt, uống một ngụm trà, kết quả này cũng không ngoài suy đoán của cậu, trước khi trọng sinh cậu đã từng tổ chức công thành ở C thị, dĩ nhiên biết quan hệ trong đó.
“Những người khác đều bế quan? Mạnh Viễn đâu?” Trang Thiển hỏi.
Đường Duẫn Triết buồn bực cào tóc: “Hắn tới Tung Hoành rồi, Chu Tễ hẹn thảo luận với bên ta.”
Cố Thần nhướn mày: “Cậu không đi?”
“Hôm qua có đi, không vui gì cả.” Đường Duẫn Triết bĩu môi, tỏ vẻ nhàm chán.
Cố Thần cùng Trang Thiển liếc mắt nhìn nhau, buông chén trà trong tay, đứng dậy: “Vậy bọn tôi qua coi chút.”
“Ờ, được.” Miệng Đường Duẫn Triết ngậm kẹo, lại cầm lấy PSP.
Cố Thần cũng không đi tìm Mạnh Viễn, bọn họ trực tiếp tìm tới Chu Tễ, tiếp tục tiến hành buổi họp với mới hoàn thành một nửa ở thôn Côn Lôn.
Vài ngày tiếp theo, người trong căn cứ liền nhận ra tiểu đội Mặc Huyền thanh danh hiểm hách kia tới lui thân thiết với đoàn dị năng giả Tung Hoành, tiếp xúc cùng người bên tiểu đội Tung Hoành cũng nhiều hơn. Chu Tễ cũng chả để tâm, ngược lại bắt đầu lựa chọn kết giao với một số người, dù sao bọn họ muốn tách khỏi công hội mạo hiểm giả thì không thể bỏ qua sự ủng hộ cùng tín nhiệm của những thế lực.
Lại thêm một tuần trôi qua, dấu vết tang thi công thành cơ hồ đã nhạt bớt, cửa căn cứ cũng dần có người ra người vào, náo nhiệt vô cùng, tiểu đội Mặc Huyền cùng những người khác cũng xuất quan. (X: ra khỏi cửa)
Trước giờ cơm trưa, Cố Thần dẫn Trang Thiển vào biệt thự nhỏ.
“Có người mời nhóm chúng ta đi ăn cơm, đi thôi.” Biểu tình Cố Thần có chút nghiềm ngẫm.
Úc Mộng Dao khều khều làn váy đang mặc: “Tôi đi thay đồ cái đã.” Nói xong liền lên lầu.
Diệp Cảnh trình tỏ ra đăm chiêu: “Thượng tầng căn cứ?” (X: thượng tầng, cao tầng – là cấp trên, quan chức cấp cao trong bộ máy nhà nước)
Trang Thiển gật gật, trên mặt mang theo vẻ khinh thường không hề chi, hiển nhiên cậu đâu có đem chuyện này thành loại quang vinh đặc biệt gì.
“Tôi nghe nói, khu an toàn S thị yêu cầu quân đội B thị lưu lại hỗ trợ cứu viện.” Mạnh Viễn đang nghịch chơi với quả cầu lửa nhỏ, ngọn lửa màu đỏ toát ra trên đầu ngón tay, nhưng người chung quanh lại không cảm nhận được cảm giác nóng.
Tang thi triều tuy đã lui, nhưng để lại vô số vấn đề.
Trừ những khu an toàn lớn, xung quanh còn có rất nhiều khu tụ tập người may mắn sống sót nhỏ hoặc cỡ trung, ví dụ như thôn Côn Lôn chính là một khu tập trung loại nhỏ. Nhưng bởi vì tang thi cấp bốn kêu gọi, tang thi quanh đó cũng đột nhiên tăng nhiều, sau khi tang thi triều tan rã, tang thi còn sống bị mùi thức ăn mê hoặc, vây quanh rất nhiều khu an toàn cỡ nhỏ.
Khu an toàn S thị đã phái nhân viện cứu viện, nhưng mấy ngày nay vẫn có hai thôn nhỏ chết sạch, ở đó vốn là người rời khỏi khu B thị.
Trên bàn ăn, bữa tiệc linh đình, cho dù ở mạt thế, rượu có niên đại cả trăm năm cùng thuốc lá đều đầy đủ, người cao tầng luôn có một số thứ mà người khác không tài nào hưởng thụ qua.
“Tôi kính các vị một ly, thật sự là tuổi trẻ tài cao!” Một gã trung niên mập mạp mặt mũi hồng hào, trán tích đầy mồ hôi, dưới ngọn đèn sáng trưng phá lệ nổi bật. Gã giơ ly rượu trắng lên, cổ họng vang dội, biểu tình đầy nịnh nọt, cười tới nỗi mắt híp như sợi chỉ.
Biểu tình Cố Thần thản nhiên cùng gã cụng ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, công hội mạo hiểm giả vẫn cần dựa vào đám cao tầng này, hắn cần một ít công phu mặt ngoài để ngụy trang bản thân mình.
“Thương của tôi còn chưa ổm lắm, lấy trà thay rượu.” Trang Thiển cầm chén trà cũng uống một ngụm, nhưng cũng không mấy nhiệt tình.
Người đàn ông trung niên không để ý, trong mắt gã, hai người họ cho gã mặt mũi như vậy gã rất hài lòng. “Không sao, ha ha, vậy để tôi!” Béo ú sang sảng cười, uống một ngụm mà tràn không ít rượu trắng, mặt dường như càng đỏ.
Những người khác nhìn nhìn, cũng đều bưng chén rượu đi tới chỗ Mặc Huyền tiểu đội.
Diệp Hi Văn không ưa nổi nhíu mày, khinh bỉ trong mắt chợt lóe. Diệp Cảnh Trình xoa đầu cậu nhóc, ân cần hỏi han: “Sao thế, thức ăn không hợp vị hả?”
“Không đâu ạ.” Diệp Hi Văn che dấu biểu tình nơi đáy mắt, miễn cưỡng cười cười, vùi đầu ăn uống. Ban đầu thậm chí có người tìm đến đứa trẻ con như cậu khách sáo, có lẽ bởi vì thoạt nhìn cậu dễ gạt gẫm đi? Nếu không phải Diệp Cảnh Trình luôn từ chối hơn nữa dầu muối không nhận, cậu đã sớm bị phiền chết.
Xong tiệc, biệt thự….
“Tiểu Vương nói, chúng ta có thể đi theo cứu giúp những người may mắn sống sót hoặc rời đi trước cũng được.” Trang Thiển đưa cho Cố Thần trà giải rượu.
Cố Thần ngoan ngoãn uống trà, không nói gì, ngón tay lại ái muội vẽ vẽ sau lưng Trang Thiển, mập mờ xoa xoa hông cậu mấy cái.
“Chà, bọn họ thừa cơ lợi dụng sức lao động.” Úc Mộng Dao nắn nắn dây chuyền trước ngực, cười ôn hòa.
Diệp Hi Văn mím môi, biểu tinh lạnh nhạt, ánh mắt càng thêm coi thường cùng bất mãn: “Nghĩ rằng chúng ta đến từ B thị thì bản thân ngon lắm chắc?” Lúc trước bọn họ yêu cầu điều động, người bên kia máy liên lạc chính là nói thế đó, hiển nhiên cậu chưa có quên nha.
Đường Duẫn Triết xoắn xuýt đôi chút: “Tôi thì hông sao cả.”
“Nhưng mà, tôi đề nghị ở lại.” Úc Mộng Dao buông dây chuyền ra, vẫn cười tủm tỉm như trước, lại nhiều thêm sự chân thành.
Mạnh Viễn cũng tà tà tựa vào sô pha: “Tôi đồng ý.”
“Tán thành.” Diệp Cảnh Trình xoa đầu con trai, trấn an nét sửng sốt cùng tâm tình bất mãn của cậu nhóc.
Diệp Hi Văn nhíu chặt chân mày, trong mắt hiện lên tia không cam lòng: “Vì sao chứ, đó cũng đâu phải nghĩa vụ của chúng ta? Cuối cùng được lợi cũng là đám người trong căn cứ kia…” Cậu nhó bình thường luôn tỏ ra hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cậu thể hiện cảm xúc mãnh liệt như thế.
Trang Thiển nhìn thoáng qua Diệp Hi Văn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của cậu nhóc đầy nét lạnh lùng cùng quả quyết, trong mặt hiện lên nét khinh thường cùng chán ghét với mấy kẻ kia. Mạt thế khiến cậu nhóc trưởng thành sớm, trừ đi những điều cậu nhóc có, giết chóc nhiều cộng với nhân tình thế sự làm cho cậu nhóc tăng thêm điều gì đó.
Trang Thiển nhớ rõ, bữa cơm kia với tên bụng phệ và đám ưa lợi dụng nọ, cười đến nỗi mặt thịt mỡ đều run run, vốn mặt mày bị rượu cồn kích thích đỏ bừng càng trở nên đỏ ké. Bọn họ nịnh nọt mà hữu nghị, sự coi thường cùng chĩa mũi nhọn trước đó tựa như một hồi ảo giác.
“Ha ha ha, đến lúc đó phải dựa vào mọi người rồi…” Nhắc tới cứu trợ, có người cười nói như thế, sau đó phun mưa một lượng lớn nước bọt tường thuật sự lợi hại cùng điểm hoàn mỹ của tiểu đội Mặc Huyền, khi đó, ánh mắt Diệp Hi Văn lạnh như băng, hệt như lúc này.
Những người khác chả ai lên tiếng, nhìn Diệp Cảnh Trình, Diệp Cảnh Trình có chút bất đắc dĩ xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của con trai: “Sao lại không chứ?”
Diệp Hi Văn có chút ủy khuất, hắn cảm nhận được ánh mắt của những người khác nhìn cậu hệt như một đứa con nít ấu trĩ và bốc đồng, nhưng cậu cảm thấy mình đâu có sai: “Cứu được thì bọn họ cũng đâu nhất định sẽ mang ơn chúng ta, căn cứ cũng đâu phải không có ai.”
“Tôi cảm thấy là, cùng thì tự tốt lấy ta, đạt thì đem lại hạnh phúc cho thiên hạ.” Trang Thiển nở nụ cười nhạt, biểu tình còn thập phần nghiêm túc, “Chúng ta sẽ không làm chuyện vượt khả năng của bản thân, nhưng, cũng không nên dùng thái độ quá thờ ơ.”
(Mạnh Tử nói tính cách bậc Đại Trượng Phu như sau: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân. Đạt tắc kiêm thiện thiên hạ” – Dịch nghĩa: “Cùng thì tự tốt lấy ta, đạt thì đem lại hạnh phúc cho thiên hạ” hay là “Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.”) X: Này là đi lượm giải thik chỗ khác, thấy dễ hiểu nên đưa vào
Cố Thần giật mình, thời điểm Trang Thiển nói ra những lời này thật tự tin, kiêu ngạo, khiến hắn nhìn mà đui mù.
Diệp Hi Văn cắn cắn môi dưới, cậu biết Trang Thiển nói những lời đó là đúng, biểu hiện của cậu quá mức lạnh lùng, nhưng bây giờ không phải là mạt thế sao? Độ ấm trên đầu khiến Diệp Hi Văn hồi thần, lúc này Diệp Cảnh Trình ôn nhu nhìn cậu: “Hi Hi, ngày mai chúng ta trước hãy xuất môn cứu giúp rồi nhìn xem thế nào, có lẽ con sẽ không hối hận đâu nha.”
“Vâng.” Giọng Diệp Hi Văn rầu rĩ đáp ứng.
Danh sách chương