Trong mỗi gia đình, ít nhất cũng đều lưu lại vài quyển album ghi lại sự trưởng thành của các thành viên trong gia đình, thêm cả một số chuyện quan trọng nữa để mai sau còn tưởng nhớ lại.
Nhâm Kỳ Nhật đương lúc ở trong phòng sách cũ thu dọn lại, từ ngăn kéo cuối cùng bên dưới chiếc bàn mà Nhâm đại lão gia* từ đời trước đã dùng tình cờ tìm được một cuốn album bọc bìa vàng đã khá cũ.
(ka: Nhâm đại lão gia là cha của Nhâm Tam gia, tức ông nội của Kỳ Nhật)
Trong cuốn Album ấy có ảnh chụp Nhâm đại lão gia thuở còn trẻ, còn có những tấm chừa từng thấy qua lần nào, trong bức ảnh có người phụ nữ mặc áo dài, diện mạo mờ nhạt nhưng thấp thoáng mang theo khí tức nhu hòa, hẳn đây là người vợ đầu đã sớm qua đời tại Malaysia của Nhâm đại lão gia. Về những chuyện trước đây của Nhâm đại lão gia, hắn biết cũng không nhiều, đều chỉ là nghe được khi vẫn còn nhỏ từ trong miệng người hầu đời trước trong nhà chính.
Nhâm Kỳ Nhật nhìn bức ảnh, cầm trong tay lật qua lật lại — hắn không giống với bất cứ ai trong căn nhà này, có lẽ diện mạo của hắn giống với người bà nội ruột thịt chưa từng gặp mặt kia.
(Ka: Nhâm lão thái cũng là bà nội của Kỳ Nhật, nhưng không phải ruột thịt vì bà chỉ là vợ thứ hai của Nhâm đại lão gia, người bà đầu tiên mới là người mẹ đẻ của cha Kỳ Nhật)
Nghĩ như vậy, Nhâm Kỳ Nhật trong thời gian ngắn ngủi sớm nảy sinh ra thứ tình cảm mơ hồ thân thiết đối với người đã sớm khuất núi, khóe miệng bất giác dương lên, im lặng vuốt lên tấm ảnh, rồi lại cẩn thận đặt nó vào vị trí ban đầu.
Một nửa đầu của cuốn album đa số đều là ảnh chụp Nhâm đại lão gia, nửa sau đều là những tấm có vẻ là những năm gần đây, Nhâm Kỳ Nhật còn tìm được bức ảnh chụp Nhâm Tiêu Dương khi vẫn còn là một cậu nhóc.
Nhìn xem quả là một người nho nhã, cổ áo cài cao, trông rất nề nếp, giữa hai hàng lông mày lại lộ vẻ nhu hòa. Nhâm Kỳ Nhật không khỏi thoáng mê mẩn, đối với người cha chết sớm này, cảm giác ấm áp vẫn còn đó, nhưng diện mạo lại chẳng thể nhớ rõ được nữa.
Mới chớp mắt, hắn cũng đã trở thành một người cha rồi.
Lật giở cuốn album, có bức ảnh chụp hai người con của Nhâm gia, nhưng vẫn thiếu mất một người nữa.
Thật ra điều này cũng không lạ gì, album trong nhà nhiều ít cũng hơn mười quyển, Nhâm Kỳ Nhật từ bé cho đến lớn, ảnh chụp Nhâm Tam gia ngoại trừ xuất hiện trong bức ảnh gia đình được treo ở đầu cầu thang tầng hai ra, thì không còn nhìn thấy bức nào khác.
Có điều nói thật, trong bức ảnh gia đình ấy, chỉ là hình ảnh một Nhâm Tam gia còn đang bọc trong tã lót, có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được đường nét.
Từ khá lâu trước đây lúc Nhâm Tam gia còn chưa thực sự dấn thân vào thương trường, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có vài lần lộ mặt, người ngoài hoàn toàn không có mấy ai nhớ được vị này. Nhâm Kỳ Nhật càng nhớ lại, thuở niên thiếu khi Nhâm lão thái rất vui vẻ, cứ cách một hai tháng là sẽ ở nhà tổ chức một bữa tiệc tối, cho mọi người đến náo nhiệt tưng bừng.
Cái kiểu tiệc đêm như thế Nhâm Tam gia cũng không hề có mặt, mà cũng chẳng thấy vị khách nào hỏi thăm đến, bấy giờ Nhâm Kỳ Nhật cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, chăm chú đi theo đằng sau Vương Tranh, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng lên lầu ba, nhìn về phía cửa sổ sát sàn được che kín bằng rèm cửa, như thể muốn từ nơi ấy nhìn ra được một chút ánh sáng, rồi lại sợ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tam thúc nhà mình, nên lúc nào cũng lén nhìn vài lần, rồi lại nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác.
Giờ Nhâm Kỳ Nhật cũng đã là một người trưởng thành, nhớ lại chợt cảm thấy khi đó bản thân quả thật không hiểu chuyện. Hồi ấy dường như tất cả mọi người đều cho rằng Nhâm Tam gia chắc thích sự yên tĩnh, thân thể gầy yếu không thích hợp với chốn ồn ào náo nhiệt, nhưng một người cứ luôn an tĩnh trong phòng, há có thể không buồn bực mà sinh bệnh sao.
Bây giờ Nhâm Tam gia ở tại căn nhà lớn vùng ngoại ô, cũng là nơi cách nội thành khá xa. Nhâm Kỳ Nhật cầm theo cuốn album, đi lên trên lầu, căn phòng của Nhâm Tam gia mấy năm nay vẫn trống không, đôi lúc cũng có người hầu lên quét dọn, đa số thời gian mọi người đều đã quên mất nó.
Dẫu sao hồi ấy, gần như không có mấy người là có thể đi vào gian phòng nay, ngay cả chính bản thân Nhâm Kỳ Nhật đối với căn phòng rộng lớn trống rỗng kia cũng tồn tại vướng mắc. Không chỉ bởi vì hắn từng tùy tiện tiến vào bị Nhâm Tam gia lạnh lùng đuổi ra, còn là cả thứ cảm giác nặng nề — hắn nhớ người hầu già từng kể rằng, khi Nhâm Tam gia đến độ niên thiếu đã từng có một thời gian bệnh tình rất nghiêm trọng, cơ hồ đã bước một chân vào quỷ môn quan, chẳng biết vì sao mà sau này lại kỳ lạ thoát được.
Nhâm Kỳ Nhật đi vào trong phòng, lúc mở cửa, tim bất giác đập nhanh hơn.
Trong căn phòng này vẫn còn thứ mùi đàn hương kia, có thế nào cũng không tán đi, đến tận bây giờ cũng đã trôi qua vài năm trời, cuối cùng vấn vương mang theo mùi hương nhàn nhạt. Cách bài trí vẫn giống như trong trí nhớ hồi còn nhỏ, không chút thay đổi, bên phải là chiếc giường nhung lớn màu trắng ngay ngắn, thoạt nhìn có vẻ rất chắc chắn. Chiếc đàn dương cầm được vải trắng phủ lên, định nhấc ra, dù đã nhiều năm không hề được xốc lên. Bên cửa sổ đặt một giá vẽ đã có chút mục hỏng — Nhâm Kỳ Nhật như có thể cảm nhận được bóng dáng yếu ớt, đứng bên cạnh cửa sổ, trông ra bên ngoài.
Trong chớp mắt, hắn có chút xao động.
Trước đây hắn đối với Nhâm Tam gia thoáng phần sợ hãi cùng xa lánh đến rõ ràng, như thể bỗng nhiên tìm thấy một sự đột phá vậy.
***
Khoảng thời gian này thật ra Nhâm Kỳ Nhật vẫn thường đến nơi ở của Nhâm Tam gia, nhất là cách đây một thời gian Nhâm Tam gia bị cảm lạnh, hắn còn làm hết trách nhiệm của một người cháu trai, ngày ngày đến thăm thì không nói làm gì, lại còn gần như là phục vụ vậy, Nhâm Tam gia thoạt nhìn vẫn là bộ dạng không nói nhiều, ánh mắt nhưng lại nhu hòa ấm áp. Đến nỗi Nhâm Kỳ Nhật còn có ảo giác rằng — thật ra mọi người đều hiểu lầm bởi vẻ bề ngoài rồi, Nhâm Tam gia vốn là một trưởng bổi tính tình ôn hòa lắm. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là ảo giác, chỉ đơn giản là nhìn vào vẻ bề ngoài của mấy ông già cổ đông lúc nào cũng tìm cơ hội để gây áp lực cho hắn thôi, lại nhìn sang diện mạo hiền lành của Nhâm Tam gia, Nhâm Kỳ Nhật có một loại cảm thụ đồng nhân bất đồng mệnh* sâu sắc.
(Đồng nhân bất đồng thụ = cùng là người giống nhau nhưng số mệnh lại khác nhau, ý chỉ Nhâm Tam gia cũng là một cổ đông như mấy lão già kia, nhưng lại không có dáng vẻ gây áp lực cho Kỳ Nhật giống họ)
Cách một đây thời gian, nghiệp vụ trong công ty có phần căng thẳng, hắn lại đúng lúc đến thăm Nhâm Tam gia, liền tiện đó đem theo tài liệu của công ty tới, chờ sau khi Nhâm Tam gia ngủ rồi, mới lặng lẽ lấy ra xem. Nhìn một lúc lâu liền mệt mỏi mà xoa xoa mắt, quay đầu sang đã trông thấy Tam thúc nhà mình nằm ở trên giường, một đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn nhẹ nhàng chớp chớp, giơ tay lên vẫy vẫy (Ka: dễ thương quá >.<), Nhâm Kỳ Nhật có chút xấu hổ liền cầm tài liệu đến ngồi xuống.
Nhâm Tam gia nghiêng đầu thoáng xem xét, Nhâm Kỳ Nhật nào dám làm phiền chú mình, chờ một lúc sau, thấy Nhâm Tam gia chắc xem đủ rồi, liền định khép tài liệu lại, thì ngón tay đẹp đẽ mảnh mai hơi gầy đã chỉ vào điều khoản trên tài liệu, chỉ nói là muốn hắn sửa lại, rồi nhắm mắt, ngủ. Sau đó lúc kiểm tra lại lần nữa, mới phát hiện ra phân đoạn này quả nhiên có vấn đề, kịp thời sửa chữa.
Nhâm Kỳ Nhật vốn cảm thấy may mắn, về sau lại cảm thấy trong lòng ngại ngùng, liền mang theo quà cáp đến thăm hỏi Tam thúc nhà mình, nói là cảm ơn y ngày đó đã giúp hắn một chuyện lớn, trong lời nói tràn đầy mười phần chân thành khách khí.
Nhâm Tam gia nhận một hộp trà, không nhìn ra là có thích hay không, Nhâm Kỳ Nhật cũng chỉ nghe thấy bên ngoài bảo rằng Nhâm Tam gia thích thứ này, liền đặc biệt kiếm người trong nghề tìm mua, nhưng Nhâm Tam gia lại vẫn lộ vẻ bình thản, nói thật ra hắn cũng có chút thất vọng.
Tiếp đó mấy ngày, Nhâm Kỳ Nhật cũng chẳng dám đến nữa, tuy nói thân thể của Nhâm Tam gia đã bình phục khá tốt, ngoài ra công ty cũng có chút bận rộn, nhưng sự thật là — Nhâm Kỳ Nhật có cảm giác khó chịu, hắn cũng không muốn để cho Tam thúc nhà mình tưởng rằng hắn ham muốn năng lực của Nhâm Tam gia, muốn ỷ vào uy tín của y, cho nên mới nhiệt tình đến nhà thăm hỏi.
Nhâm Kỳ Nhật cũng sợ trong lòng Tam thúc nghĩ hắn là — vô sự bất đăng tam bảo điện*, lúc hắn rảnh rỗi cũng không còn đến nhà Tam thúc ngồi nữa, Nhâm Tam gia lộ vẻ ấm áp ôn hòa là thế, nhưng không biết chừng trong lòng y có lẽ đã sớm phiền chán rồi cũng nên.
Aiiiiii, vẫn là ở nhà chơi với con trai mình đi.
(Vô sự bất đăng tam bảo điện = Không có việc cầu thì không đến chùa)
***
Hôm nay thu dọn lại phòng sách cũ, lại ở trong gian phòng của Nhâm Tam gia một lúc, Nhâm Kỳ Nhật bỗng sinh ra thứ cảm giác mãnh liệt muốn được nhìn thấy Tam gia nhà mình.
Nhưng lấy lý do gì để đến thăm người ta đây? Dù sao cũng không thể tùy tiện đến quấy rầy được.
Nhâm Kỳ Nhật cảm thấy có chút buồn rầu, hắn thất vọng mà đi xuống lầu, ai ngờ lúc mới xuống được lầu thứ hai, lại trông thấy lão Hà quản gia đang vội vội vàng vàng đi lên lầu báo rằng: [Tiểu thiếu gia, hóa ra ngài ở đây, mau đến nhận điện thoại đi.]
Nhâm Kỳ Nhật còn tưởng là chuyện quan trọng gì, nhưng sao lại không gọi luôn vào điện thoại của hắn? Hắn đi theo đằng sau lão Hà xuống lầu tới phòng khách, cầm chiếc điện thoại cổ kia, cất tiếng.
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng, mãi sau mới truyền đến một giọng nói trầm khàn.
Nhâm Kỳ Nhật trong nháy mắt đứng thẳng người lại, [Tam, Tam, Tam thúc — chú — A! Ngài, ngài thế nào...] Hệt như thể nhìn thấy cấp trên vậy, đầu lưỡi hắn đều cứng lại rồi.
[Ách... à, không, không — gần, gần đây có hơi, ừm, bận! Đúng thế! Gần đây bận quá! Cho nên mới...]
[Không không không... Ngài — khoan đã! Tôi không bận, không bận đâu! Ách — Được! Được rồi, giờ tôi sẽ đến!]
[Được, được, lát nữa gặp!]
Nhâm Kỳ Nhật vội vàng đặt máy xuống, giống hệt như một cậu trai trẻ mới bước ra ngoài xã hội chạy thẳng lên lầu.
Lão Hà đứng bên cạnh không rõ mà nhìn, chẳng mấy chốc đã thấy tiểu thiếu gia nhà mình ầm ầm xuống lầu.
[Tiểu thiếu gia, ngài sao lại vội ra ngoài như thế? Ăn cơm chiều rồi hẵng đi chứ?] Lão Hà nhìn ông chủ nhà mình chạy đến trước cửa, gọi lại hắn, nhìn chỗ cổ áo bị lệch kia, thở dài mà chỉnh lại cho chắn.
[Xin lỗi, lão Hà — tối nay tôi không ở nhà ăn cơm đâu, Tam, Tam thúc mời tôi cùng đến ăn cơm với chú ấy, đúng, đúng rồi...]
Nhâm Kỳ Nhật ở trước mặt lão Hà nói vòng vo, [Tôi mặc thế này liệu có quá thất lễ không, có nên đeo cà – vạt không... đúng rồi, mang theo ít hoa quả, hay là –]
Lão Hà vỗ vỗ vai tiểu thiếu gia nhà mình, xua tay bảo: [Rất đẹp trai, đẹp trai lắm, đi mau đi mau.]
[Khoan đã... Hay là cứ mang theo cái gì đến đi? Anh nói mang gì thì mới –]
Cuối cùng sau khi cất bước ông chủ nhà mình, quản gia nâng nâng kính mắt, lắc đầu, mỉm cười đóng lại cửa chính.
××××××××××
[Phiên ngoại nhỏ tặng kèm]
Đó là lúc sẩm tối trời hơi nổi gió.
Thời gian này Nhâm Kỳ Nhật bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngủ ngon được, hôm nay rảnh rỗi liền đến thăm Nhâm Tam gia, đỡ Tam thúc nhà mình vào sân trong, một mình ngồi ở trên ghế dài, vốn có thể trò chuyện vài vâu, nhưng cuối cùng lại mệt đến ngủ quên đi mất.
Hắn ngửa đầu ra sau ngủ, gió mát lướt qua, thoạt trông ngủ rất thoải mái.
Nhâm Tam gia đã không cần phải ngồi trên xe lăn nữa, đôi lúc cũng có thể dựa vào gậy chống tự mình đi lại khắp nơi.
Chẳng qua Nhâm Tam gia thực sự không phải là một người hoạt bát, vẫn chỉ có những lúc có Nhâm Kỳ Nhật, mới chủ động đi đi lại lại — có lẽ là vì không hy vọng bản thân ở trước mặt Nhâm Kỳ Nhật lộ vẻ bệnh tật yếu ớt, y cũng biết, cả ngày trời phải đối mặt với một kẻ bệnh tật, cảm giác cũng không dễ chịu gì cho cam.
Không tính đến những cái khác thì trong sân cũng chỉ có hai chú cháu bọn họ, Nhâm Tam gia nhìn chăm chú vào Nhâm Kỳ Nhật đang say sưa ngủ, như rất thỏa mãn mà hơi mỉm cười, sau đó liền chủ động cầm lấy chiếc gậy gỗ có chạm trổ hoa văn bên cạnh, chật vật đứng dậy, lảo đảo xém tí nữa là ngã ngồi lại chỗ.
Y khẽ thở dài.
Từng bước từng bước nhỏ di chuyển, cũng chỉ là khoảng cách vài bước chân của người bình thường, còn y bước đi lại phải tốn đến hơn mười phút liền.
Đợi đến lúc vất vả ngồi xuống bên cạnh Nhâm Kỳ Nhật, cái trán trơn bóng đã toát cả mồ hôi, hai má cũng bởi vì dùng sức mà hơi đỏ ửng, không còn là cái vẻ trắng đến không chút huyết sắc nữa, cả người dường như cũng khỏe mạnh hơn.
Nhâm Tam gia giơ tay áo lên lau mồ hôi, nhìn thoáng qua bên cạnh, lại cẩn thận xê dịch người mình, hướng sát hơn vào Nhâm Kỳ Nhật.
Khó khăn lắm mới cảm thấy vừa lòng, liền dừng lại chút, lặng lẽ thỏa mãn nhìn người bên cạnh.
Chạng vạng trời nổi gió mạnh hơn chút, Nhâm Tam gia sợ Nhâm Kỳ Nhật không cẩn thận mà cảm lạnh, liền đem tấm thảm trên người mình lấy xuống, có chút khó khăn mà mở nó ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người Nhâm Kỳ Nhật...... còn y thì lại quên mất chính bản thân mình mới là một kẻ dễ bị bệnh nhất.
Nhâm Tam gia vốn chỉ lặng lẽ nhìn, về sau lại dần dần đưa tay ra nắm lấy bàn bàn tay so với mình còn nhỏ hơn chút, hoặc là khẽ khàng chạm vào gương mặt của Nhâm Kì Nhật, nghiêng đầu giúp hắn vuốt lại tóc mái hơi rối, cả quá trình đều vô cùng cẩn thận, thậm chí Nhâm Kỳ Nhật còn thoải mái đến khẽ ưm một tiếng.
Thật ra cũng chẳng biết thế nào mà toàn bộ mọi thứ đều nảy sinh theo hướng tự nhiên.
Từ hai má chậm rãi lướt xuống khóe môi.
Y cũng biết đôi môi mình vốn lạnh lẽo, cho nên lúc chạm vào cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, như thể một chút sức lực cũng không có.
Bàn tay đỡ lấy bả vai Nhâm Kỳ Nhật của y thoáng run rẩy, trong đầu lại không ngừng lẩm bẩm — Đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng, là lần cuối cùng...
Duy trì ý nghĩ này, ôm lấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong ấy, không chút cố kỵ mà hôn xuống, dường như làm vậy mới có thể truyền đạt được điều gì đó, hoặc chăng chỉ cần làm thế, thì cảm giác nghẹt thở đang bao phủ lấy y sẽ dần tan biến vì những cái hôn nhẹ này.
Lúc hai người chạm môi vào nhau, lại xông lên một cảm giác trống rỗng mãnh liệt.
Nhâm Tam gia từ tốn hơi nhích khỏi người Nhâm Kỳ Nhật, cuối cùng như không kiềm chế được, hai tay chậm rãi ôm lấy hông hắn, một bên đầu dựa vào cổ người đang say ngủ kia.
Nhẹ nhàng hít vào, tất cả đều tràn ngập mùi hương của hắn.
Kỳ Kỳ...
Tiếng thì thầm đến không thể nghe thấy, theo gió thoảng bay xa.
Đó là lúc sẩm tối trời hơi nổi gió, cũng là bí mật mà Nhâm Tam gia muốn vĩnh viễn bảo vệ.
Nhưng tương lai, ai cũng không ngờ được, kết cục sau cùng sẽ là thế nào.
…………………………..
Nhâm Kỳ Nhật đương lúc ở trong phòng sách cũ thu dọn lại, từ ngăn kéo cuối cùng bên dưới chiếc bàn mà Nhâm đại lão gia* từ đời trước đã dùng tình cờ tìm được một cuốn album bọc bìa vàng đã khá cũ.
(ka: Nhâm đại lão gia là cha của Nhâm Tam gia, tức ông nội của Kỳ Nhật)
Trong cuốn Album ấy có ảnh chụp Nhâm đại lão gia thuở còn trẻ, còn có những tấm chừa từng thấy qua lần nào, trong bức ảnh có người phụ nữ mặc áo dài, diện mạo mờ nhạt nhưng thấp thoáng mang theo khí tức nhu hòa, hẳn đây là người vợ đầu đã sớm qua đời tại Malaysia của Nhâm đại lão gia. Về những chuyện trước đây của Nhâm đại lão gia, hắn biết cũng không nhiều, đều chỉ là nghe được khi vẫn còn nhỏ từ trong miệng người hầu đời trước trong nhà chính.
Nhâm Kỳ Nhật nhìn bức ảnh, cầm trong tay lật qua lật lại — hắn không giống với bất cứ ai trong căn nhà này, có lẽ diện mạo của hắn giống với người bà nội ruột thịt chưa từng gặp mặt kia.
(Ka: Nhâm lão thái cũng là bà nội của Kỳ Nhật, nhưng không phải ruột thịt vì bà chỉ là vợ thứ hai của Nhâm đại lão gia, người bà đầu tiên mới là người mẹ đẻ của cha Kỳ Nhật)
Nghĩ như vậy, Nhâm Kỳ Nhật trong thời gian ngắn ngủi sớm nảy sinh ra thứ tình cảm mơ hồ thân thiết đối với người đã sớm khuất núi, khóe miệng bất giác dương lên, im lặng vuốt lên tấm ảnh, rồi lại cẩn thận đặt nó vào vị trí ban đầu.
Một nửa đầu của cuốn album đa số đều là ảnh chụp Nhâm đại lão gia, nửa sau đều là những tấm có vẻ là những năm gần đây, Nhâm Kỳ Nhật còn tìm được bức ảnh chụp Nhâm Tiêu Dương khi vẫn còn là một cậu nhóc.
Nhìn xem quả là một người nho nhã, cổ áo cài cao, trông rất nề nếp, giữa hai hàng lông mày lại lộ vẻ nhu hòa. Nhâm Kỳ Nhật không khỏi thoáng mê mẩn, đối với người cha chết sớm này, cảm giác ấm áp vẫn còn đó, nhưng diện mạo lại chẳng thể nhớ rõ được nữa.
Mới chớp mắt, hắn cũng đã trở thành một người cha rồi.
Lật giở cuốn album, có bức ảnh chụp hai người con của Nhâm gia, nhưng vẫn thiếu mất một người nữa.
Thật ra điều này cũng không lạ gì, album trong nhà nhiều ít cũng hơn mười quyển, Nhâm Kỳ Nhật từ bé cho đến lớn, ảnh chụp Nhâm Tam gia ngoại trừ xuất hiện trong bức ảnh gia đình được treo ở đầu cầu thang tầng hai ra, thì không còn nhìn thấy bức nào khác.
Có điều nói thật, trong bức ảnh gia đình ấy, chỉ là hình ảnh một Nhâm Tam gia còn đang bọc trong tã lót, có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được đường nét.
Từ khá lâu trước đây lúc Nhâm Tam gia còn chưa thực sự dấn thân vào thương trường, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có vài lần lộ mặt, người ngoài hoàn toàn không có mấy ai nhớ được vị này. Nhâm Kỳ Nhật càng nhớ lại, thuở niên thiếu khi Nhâm lão thái rất vui vẻ, cứ cách một hai tháng là sẽ ở nhà tổ chức một bữa tiệc tối, cho mọi người đến náo nhiệt tưng bừng.
Cái kiểu tiệc đêm như thế Nhâm Tam gia cũng không hề có mặt, mà cũng chẳng thấy vị khách nào hỏi thăm đến, bấy giờ Nhâm Kỳ Nhật cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, chăm chú đi theo đằng sau Vương Tranh, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng lên lầu ba, nhìn về phía cửa sổ sát sàn được che kín bằng rèm cửa, như thể muốn từ nơi ấy nhìn ra được một chút ánh sáng, rồi lại sợ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tam thúc nhà mình, nên lúc nào cũng lén nhìn vài lần, rồi lại nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác.
Giờ Nhâm Kỳ Nhật cũng đã là một người trưởng thành, nhớ lại chợt cảm thấy khi đó bản thân quả thật không hiểu chuyện. Hồi ấy dường như tất cả mọi người đều cho rằng Nhâm Tam gia chắc thích sự yên tĩnh, thân thể gầy yếu không thích hợp với chốn ồn ào náo nhiệt, nhưng một người cứ luôn an tĩnh trong phòng, há có thể không buồn bực mà sinh bệnh sao.
Bây giờ Nhâm Tam gia ở tại căn nhà lớn vùng ngoại ô, cũng là nơi cách nội thành khá xa. Nhâm Kỳ Nhật cầm theo cuốn album, đi lên trên lầu, căn phòng của Nhâm Tam gia mấy năm nay vẫn trống không, đôi lúc cũng có người hầu lên quét dọn, đa số thời gian mọi người đều đã quên mất nó.
Dẫu sao hồi ấy, gần như không có mấy người là có thể đi vào gian phòng nay, ngay cả chính bản thân Nhâm Kỳ Nhật đối với căn phòng rộng lớn trống rỗng kia cũng tồn tại vướng mắc. Không chỉ bởi vì hắn từng tùy tiện tiến vào bị Nhâm Tam gia lạnh lùng đuổi ra, còn là cả thứ cảm giác nặng nề — hắn nhớ người hầu già từng kể rằng, khi Nhâm Tam gia đến độ niên thiếu đã từng có một thời gian bệnh tình rất nghiêm trọng, cơ hồ đã bước một chân vào quỷ môn quan, chẳng biết vì sao mà sau này lại kỳ lạ thoát được.
Nhâm Kỳ Nhật đi vào trong phòng, lúc mở cửa, tim bất giác đập nhanh hơn.
Trong căn phòng này vẫn còn thứ mùi đàn hương kia, có thế nào cũng không tán đi, đến tận bây giờ cũng đã trôi qua vài năm trời, cuối cùng vấn vương mang theo mùi hương nhàn nhạt. Cách bài trí vẫn giống như trong trí nhớ hồi còn nhỏ, không chút thay đổi, bên phải là chiếc giường nhung lớn màu trắng ngay ngắn, thoạt nhìn có vẻ rất chắc chắn. Chiếc đàn dương cầm được vải trắng phủ lên, định nhấc ra, dù đã nhiều năm không hề được xốc lên. Bên cửa sổ đặt một giá vẽ đã có chút mục hỏng — Nhâm Kỳ Nhật như có thể cảm nhận được bóng dáng yếu ớt, đứng bên cạnh cửa sổ, trông ra bên ngoài.
Trong chớp mắt, hắn có chút xao động.
Trước đây hắn đối với Nhâm Tam gia thoáng phần sợ hãi cùng xa lánh đến rõ ràng, như thể bỗng nhiên tìm thấy một sự đột phá vậy.
***
Khoảng thời gian này thật ra Nhâm Kỳ Nhật vẫn thường đến nơi ở của Nhâm Tam gia, nhất là cách đây một thời gian Nhâm Tam gia bị cảm lạnh, hắn còn làm hết trách nhiệm của một người cháu trai, ngày ngày đến thăm thì không nói làm gì, lại còn gần như là phục vụ vậy, Nhâm Tam gia thoạt nhìn vẫn là bộ dạng không nói nhiều, ánh mắt nhưng lại nhu hòa ấm áp. Đến nỗi Nhâm Kỳ Nhật còn có ảo giác rằng — thật ra mọi người đều hiểu lầm bởi vẻ bề ngoài rồi, Nhâm Tam gia vốn là một trưởng bổi tính tình ôn hòa lắm. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là ảo giác, chỉ đơn giản là nhìn vào vẻ bề ngoài của mấy ông già cổ đông lúc nào cũng tìm cơ hội để gây áp lực cho hắn thôi, lại nhìn sang diện mạo hiền lành của Nhâm Tam gia, Nhâm Kỳ Nhật có một loại cảm thụ đồng nhân bất đồng mệnh* sâu sắc.
(Đồng nhân bất đồng thụ = cùng là người giống nhau nhưng số mệnh lại khác nhau, ý chỉ Nhâm Tam gia cũng là một cổ đông như mấy lão già kia, nhưng lại không có dáng vẻ gây áp lực cho Kỳ Nhật giống họ)
Cách một đây thời gian, nghiệp vụ trong công ty có phần căng thẳng, hắn lại đúng lúc đến thăm Nhâm Tam gia, liền tiện đó đem theo tài liệu của công ty tới, chờ sau khi Nhâm Tam gia ngủ rồi, mới lặng lẽ lấy ra xem. Nhìn một lúc lâu liền mệt mỏi mà xoa xoa mắt, quay đầu sang đã trông thấy Tam thúc nhà mình nằm ở trên giường, một đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn nhẹ nhàng chớp chớp, giơ tay lên vẫy vẫy (Ka: dễ thương quá >.<), Nhâm Kỳ Nhật có chút xấu hổ liền cầm tài liệu đến ngồi xuống.
Nhâm Tam gia nghiêng đầu thoáng xem xét, Nhâm Kỳ Nhật nào dám làm phiền chú mình, chờ một lúc sau, thấy Nhâm Tam gia chắc xem đủ rồi, liền định khép tài liệu lại, thì ngón tay đẹp đẽ mảnh mai hơi gầy đã chỉ vào điều khoản trên tài liệu, chỉ nói là muốn hắn sửa lại, rồi nhắm mắt, ngủ. Sau đó lúc kiểm tra lại lần nữa, mới phát hiện ra phân đoạn này quả nhiên có vấn đề, kịp thời sửa chữa.
Nhâm Kỳ Nhật vốn cảm thấy may mắn, về sau lại cảm thấy trong lòng ngại ngùng, liền mang theo quà cáp đến thăm hỏi Tam thúc nhà mình, nói là cảm ơn y ngày đó đã giúp hắn một chuyện lớn, trong lời nói tràn đầy mười phần chân thành khách khí.
Nhâm Tam gia nhận một hộp trà, không nhìn ra là có thích hay không, Nhâm Kỳ Nhật cũng chỉ nghe thấy bên ngoài bảo rằng Nhâm Tam gia thích thứ này, liền đặc biệt kiếm người trong nghề tìm mua, nhưng Nhâm Tam gia lại vẫn lộ vẻ bình thản, nói thật ra hắn cũng có chút thất vọng.
Tiếp đó mấy ngày, Nhâm Kỳ Nhật cũng chẳng dám đến nữa, tuy nói thân thể của Nhâm Tam gia đã bình phục khá tốt, ngoài ra công ty cũng có chút bận rộn, nhưng sự thật là — Nhâm Kỳ Nhật có cảm giác khó chịu, hắn cũng không muốn để cho Tam thúc nhà mình tưởng rằng hắn ham muốn năng lực của Nhâm Tam gia, muốn ỷ vào uy tín của y, cho nên mới nhiệt tình đến nhà thăm hỏi.
Nhâm Kỳ Nhật cũng sợ trong lòng Tam thúc nghĩ hắn là — vô sự bất đăng tam bảo điện*, lúc hắn rảnh rỗi cũng không còn đến nhà Tam thúc ngồi nữa, Nhâm Tam gia lộ vẻ ấm áp ôn hòa là thế, nhưng không biết chừng trong lòng y có lẽ đã sớm phiền chán rồi cũng nên.
Aiiiiii, vẫn là ở nhà chơi với con trai mình đi.
(Vô sự bất đăng tam bảo điện = Không có việc cầu thì không đến chùa)
***
Hôm nay thu dọn lại phòng sách cũ, lại ở trong gian phòng của Nhâm Tam gia một lúc, Nhâm Kỳ Nhật bỗng sinh ra thứ cảm giác mãnh liệt muốn được nhìn thấy Tam gia nhà mình.
Nhưng lấy lý do gì để đến thăm người ta đây? Dù sao cũng không thể tùy tiện đến quấy rầy được.
Nhâm Kỳ Nhật cảm thấy có chút buồn rầu, hắn thất vọng mà đi xuống lầu, ai ngờ lúc mới xuống được lầu thứ hai, lại trông thấy lão Hà quản gia đang vội vội vàng vàng đi lên lầu báo rằng: [Tiểu thiếu gia, hóa ra ngài ở đây, mau đến nhận điện thoại đi.]
Nhâm Kỳ Nhật còn tưởng là chuyện quan trọng gì, nhưng sao lại không gọi luôn vào điện thoại của hắn? Hắn đi theo đằng sau lão Hà xuống lầu tới phòng khách, cầm chiếc điện thoại cổ kia, cất tiếng.
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng, mãi sau mới truyền đến một giọng nói trầm khàn.
Nhâm Kỳ Nhật trong nháy mắt đứng thẳng người lại, [Tam, Tam, Tam thúc — chú — A! Ngài, ngài thế nào...] Hệt như thể nhìn thấy cấp trên vậy, đầu lưỡi hắn đều cứng lại rồi.
[Ách... à, không, không — gần, gần đây có hơi, ừm, bận! Đúng thế! Gần đây bận quá! Cho nên mới...]
[Không không không... Ngài — khoan đã! Tôi không bận, không bận đâu! Ách — Được! Được rồi, giờ tôi sẽ đến!]
[Được, được, lát nữa gặp!]
Nhâm Kỳ Nhật vội vàng đặt máy xuống, giống hệt như một cậu trai trẻ mới bước ra ngoài xã hội chạy thẳng lên lầu.
Lão Hà đứng bên cạnh không rõ mà nhìn, chẳng mấy chốc đã thấy tiểu thiếu gia nhà mình ầm ầm xuống lầu.
[Tiểu thiếu gia, ngài sao lại vội ra ngoài như thế? Ăn cơm chiều rồi hẵng đi chứ?] Lão Hà nhìn ông chủ nhà mình chạy đến trước cửa, gọi lại hắn, nhìn chỗ cổ áo bị lệch kia, thở dài mà chỉnh lại cho chắn.
[Xin lỗi, lão Hà — tối nay tôi không ở nhà ăn cơm đâu, Tam, Tam thúc mời tôi cùng đến ăn cơm với chú ấy, đúng, đúng rồi...]
Nhâm Kỳ Nhật ở trước mặt lão Hà nói vòng vo, [Tôi mặc thế này liệu có quá thất lễ không, có nên đeo cà – vạt không... đúng rồi, mang theo ít hoa quả, hay là –]
Lão Hà vỗ vỗ vai tiểu thiếu gia nhà mình, xua tay bảo: [Rất đẹp trai, đẹp trai lắm, đi mau đi mau.]
[Khoan đã... Hay là cứ mang theo cái gì đến đi? Anh nói mang gì thì mới –]
Cuối cùng sau khi cất bước ông chủ nhà mình, quản gia nâng nâng kính mắt, lắc đầu, mỉm cười đóng lại cửa chính.
××××××××××
[Phiên ngoại nhỏ tặng kèm]
Đó là lúc sẩm tối trời hơi nổi gió.
Thời gian này Nhâm Kỳ Nhật bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngủ ngon được, hôm nay rảnh rỗi liền đến thăm Nhâm Tam gia, đỡ Tam thúc nhà mình vào sân trong, một mình ngồi ở trên ghế dài, vốn có thể trò chuyện vài vâu, nhưng cuối cùng lại mệt đến ngủ quên đi mất.
Hắn ngửa đầu ra sau ngủ, gió mát lướt qua, thoạt trông ngủ rất thoải mái.
Nhâm Tam gia đã không cần phải ngồi trên xe lăn nữa, đôi lúc cũng có thể dựa vào gậy chống tự mình đi lại khắp nơi.
Chẳng qua Nhâm Tam gia thực sự không phải là một người hoạt bát, vẫn chỉ có những lúc có Nhâm Kỳ Nhật, mới chủ động đi đi lại lại — có lẽ là vì không hy vọng bản thân ở trước mặt Nhâm Kỳ Nhật lộ vẻ bệnh tật yếu ớt, y cũng biết, cả ngày trời phải đối mặt với một kẻ bệnh tật, cảm giác cũng không dễ chịu gì cho cam.
Không tính đến những cái khác thì trong sân cũng chỉ có hai chú cháu bọn họ, Nhâm Tam gia nhìn chăm chú vào Nhâm Kỳ Nhật đang say sưa ngủ, như rất thỏa mãn mà hơi mỉm cười, sau đó liền chủ động cầm lấy chiếc gậy gỗ có chạm trổ hoa văn bên cạnh, chật vật đứng dậy, lảo đảo xém tí nữa là ngã ngồi lại chỗ.
Y khẽ thở dài.
Từng bước từng bước nhỏ di chuyển, cũng chỉ là khoảng cách vài bước chân của người bình thường, còn y bước đi lại phải tốn đến hơn mười phút liền.
Đợi đến lúc vất vả ngồi xuống bên cạnh Nhâm Kỳ Nhật, cái trán trơn bóng đã toát cả mồ hôi, hai má cũng bởi vì dùng sức mà hơi đỏ ửng, không còn là cái vẻ trắng đến không chút huyết sắc nữa, cả người dường như cũng khỏe mạnh hơn.
Nhâm Tam gia giơ tay áo lên lau mồ hôi, nhìn thoáng qua bên cạnh, lại cẩn thận xê dịch người mình, hướng sát hơn vào Nhâm Kỳ Nhật.
Khó khăn lắm mới cảm thấy vừa lòng, liền dừng lại chút, lặng lẽ thỏa mãn nhìn người bên cạnh.
Chạng vạng trời nổi gió mạnh hơn chút, Nhâm Tam gia sợ Nhâm Kỳ Nhật không cẩn thận mà cảm lạnh, liền đem tấm thảm trên người mình lấy xuống, có chút khó khăn mà mở nó ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người Nhâm Kỳ Nhật...... còn y thì lại quên mất chính bản thân mình mới là một kẻ dễ bị bệnh nhất.
Nhâm Tam gia vốn chỉ lặng lẽ nhìn, về sau lại dần dần đưa tay ra nắm lấy bàn bàn tay so với mình còn nhỏ hơn chút, hoặc là khẽ khàng chạm vào gương mặt của Nhâm Kì Nhật, nghiêng đầu giúp hắn vuốt lại tóc mái hơi rối, cả quá trình đều vô cùng cẩn thận, thậm chí Nhâm Kỳ Nhật còn thoải mái đến khẽ ưm một tiếng.
Thật ra cũng chẳng biết thế nào mà toàn bộ mọi thứ đều nảy sinh theo hướng tự nhiên.
Từ hai má chậm rãi lướt xuống khóe môi.
Y cũng biết đôi môi mình vốn lạnh lẽo, cho nên lúc chạm vào cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, như thể một chút sức lực cũng không có.
Bàn tay đỡ lấy bả vai Nhâm Kỳ Nhật của y thoáng run rẩy, trong đầu lại không ngừng lẩm bẩm — Đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng, là lần cuối cùng...
Duy trì ý nghĩ này, ôm lấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong ấy, không chút cố kỵ mà hôn xuống, dường như làm vậy mới có thể truyền đạt được điều gì đó, hoặc chăng chỉ cần làm thế, thì cảm giác nghẹt thở đang bao phủ lấy y sẽ dần tan biến vì những cái hôn nhẹ này.
Lúc hai người chạm môi vào nhau, lại xông lên một cảm giác trống rỗng mãnh liệt.
Nhâm Tam gia từ tốn hơi nhích khỏi người Nhâm Kỳ Nhật, cuối cùng như không kiềm chế được, hai tay chậm rãi ôm lấy hông hắn, một bên đầu dựa vào cổ người đang say ngủ kia.
Nhẹ nhàng hít vào, tất cả đều tràn ngập mùi hương của hắn.
Kỳ Kỳ...
Tiếng thì thầm đến không thể nghe thấy, theo gió thoảng bay xa.
Đó là lúc sẩm tối trời hơi nổi gió, cũng là bí mật mà Nhâm Tam gia muốn vĩnh viễn bảo vệ.
Nhưng tương lai, ai cũng không ngờ được, kết cục sau cùng sẽ là thế nào.
…………………………..
Danh sách chương