Trước khi ra khỏi cửa, tôi cầm theo một chiếc áo khoác dài.

Nó là chiếc áo Vương Tranh thường mặc trên người, sáng sớm lúc cậu ra ngoài, có nói ngoài kia trời quang mây tạnh, không cần phải mang theo.

Tôi đem chiếc áo khoác màu trắng gấp lại gọn gàng, đặt vào trong túi.

Cậu ấy sợ lạnh, tôi phải nhớ đem theo cho cậu.

Từ chỗ tôi ở đến bệnh viện xa lắm, tôi đứng một chỗ rất lâu trên giao lộ mới chờ được một chiếc xe. Tôi ôm chặt lấy chiếc áo khoác, chỉ cần cúi đầu xuống, là tràn ngập mùi hương của cậu. Như thể đã lâu lắm rồi mới lại kề cận thế này.

Hôm nay trời ấm lắm, Vương Tranh bảo tối muốn ra ngoài ăn, cậu ấy đã đặt chỗ. Cậu nói với tôi, đồ ăn ở nhà hàng đó rất ngon, chỗ ngồi khó đặt lắm, cậu phải đợi từ nửa tháng trước mới đặt được.

Tôi hỏi cậu, hôm nay là ngày mấy?

Cậu bảo, hôm nay là thứ tư.

Tôi hỏi cậu, đồng hồ đeo tay của cậu đâu?

Câu nói, cũ rồi, đem đổi cái mới.

Hành lang trong bệnh viện rất dài.

[Nạn nhân bị va đập mạnh dẫn đến phổi chảy máu nặng, trên đường tới bệnh viện đã không còn dấu hiệu sinh tồn.]

[Thưa ngài, xin nén bi thương.]

Trước khi cánh cửa kia mở ra, tôi nhớ lại Vương Tranh thuở còn bé, nho nhỏ, hoạt bát, từ xa nhìn lại, giống như một tiểu thiên thần xinh xắn.

Từ lâu lắm rồi, tôi đã thích cậu ấy.

Thích lâu đến nỗi, dần dần hòa thành một phần trong sinh mệnh của mình.

Khi phần tình cảm ấy thật sự rời khỏi sinh mệnh, tôi mới nhận ra, có một loại đau đớn, đủ để khiến người ta không thể hít thở nổi.

Tôi đi về phía cậu.

Không gian lạnh lắm, lạnh đến mức đôi mắt tôi chua xót, nhưng cái gì cũng không chảy ra được.

Tôi lẳng lặng nhìn Vương Tranh.

Cậu ấy vẫn đẹp trai như thế, nhìn đẹp đẽ lắm.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi có thể dễ dàng miêu tả lại đường nét khuôn mặt cậu, từ nhỏ cho đến lớn, dáng vẻ khi nói chuyện, khi tức giận, khi vui vẻ...

Tôi đã từng yêu cậu như thế.

Tôi đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt cậu.

Lông mi cậu dài lắm, giống hai chiếc quạt nhỏ; Cằm cậu ấy hơi nhọn, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ; Sống mũi cậu cao thẳng cánh mũi dày, Trương mụ từng bảo, nó có nghĩa là nhiều phúc... Lúc cậu ấy cười lại càng đẹp trai hơn, hiện lên đôi má lúm đồng tiền, đôi mắt linh động, cả người cũng tràn trề sức sống.

Cậu ấy có một cái tên dễ nghe.

Vương Tranh.

Tôi thầm gọi cậu.

Tôi không biết liệu cậu có thể nghe được hay không, tôi luồn tay xuống tấm vải trắng, nắm lấy tay cậu. Thật chặt, dùng hết sức lực.

Nó lạnh và cứng đờ.

Tôi chậm chạp kề sát vào cậu.

Tôi không thốt nổi tiếng nào, ngay cả sức lực để khóc cũng đã bị rút đi cạn kiệt, tôi chỉ có thể nhìn cậu, kề thật sát vào cậu.

Tôi chảy không ra một giọt nước mắt.

Sau đó có người dùng sức đẩy tôi ra.

[Eustace! Eustace! Eustace –!!]

Tiếng khóc chói tai vang bên tai tôi, tôi ngồi bệt dưới đất, ngây ngốc nhìn bên trên.

Là Thư Viên, đó là Thư Viên...

Cô ấy quỳ bên cán cứu thương, ôm chặt Vương Tranh, [Eustace!! AAA.... Anh nhìn em một lần đi... Eustace!]

Cô ấy khóc lóc, tóc tai rối loạn khóc khàn cả giọng.

[Thư Viên.] Tôi gọi tên cô.

Cô ấy quay sang nhìn, sau đó lảo đảo chạy tới, ra sức đánh lên người tôi.

[Đều tại anh! Đều tại anh! Là tại anh –!!]

Có người nhanh chóng kéo lại cô, cô ấy gắng sức giãy ra.

Tôi chậm chạp đứng dậy, từ trong túi lấy ra chiếc áo khoác trắng kia.

[Thư Viên.] Tôi nhìn Vương Tranh, [cô để tôi... giúp Vương Tranh mặc thêm đồ, được không?]

Thư Viên ngừng giãy dụa, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn tôi.

Tôi cầm chiếc áo khoác dài ấy đến cạnh Vương Tranh, từ từ phủ lên người cậu.

Tóc cậu ấy rối hết cả rồi, tôi giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lại.

[Vương Tranh.]

Tôi hỏi: [Còn lạnh nữa không...?]

Tôi chậm rãi cúi đầu xuống, hai tay vuốt sang một bên mấy sợi tóc còn vương trên trán cậu.

Đem đôi môi nhẹ hôn lên nó.

Tôi không biết tôi trở về như thế nào.

Tôi mang về một cái hộp nhỏ.

Bọn họ nói đó là đồ Vương Tranh để lại cho tôi. Hộp được bọc trong giấy gói quà còn dính vết máu, tôi đặt nó ở trên chiếc bàn thấp cạnh giường.

Mới tối hôm qua, Vương Tranh còn cùng tôi ngủ trên chiếc giường này.

Hai tay cậu ôm lấy thắt lưng tôi, khiến tôi cả đêm ngủ không ngon.

Tôi biết, cậu ấy sợ phải ngủ một mình, cũng sợ phải một mình ở nhà.

Nhưng cậu ấy tính khí kiêu ngạo, bướng bỉnh không nói ra, mỗi lần tôi về muộn, cậu ấy chỉ biết ngồi nơi huyền quan.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, cậu ấy đều hỏi tôi, liệu có đuổi tôi đi không?

Tôi bảo, cậu nghĩ lung tung gì thế?

Cậu ấy không đáp, chỉ lẳng lặng bất an co người lại.

Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết, tôi sao có thể cam lòng đuổi cậu đi cho được.

Tôi sao lại cam lòng...

Tôi nằm nghiêng trên giường, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh.

Cuối cùng từ trên giường ngồi dậy.

Tôi lấy ra chiếc hộp nhỏ kia, khẽ lắc.

『Hôm nay là ngày mấy?』

— Hôm nay là thứ tư.

『Đồng hồ đeo tay của cậu đâu?』

— Cũ rồi, đem đổi cái mới.

Cậu ấy cười tinh nghịch, nhéo mặt tôi một cái, nói — Sao anh ngốc thế này.

Thật ra tôi đã biết.

Tôi thật sự... thật sự đều biết hết.

Cậu ấy đối với tôi, cũng như tôi đã từng đối với cậu ấy, đều giống nhau cả.

Đều giống nhau cả.

Lúc mở chiếc hộp nhỏ ra, đó là một chiếc dây chuyền.

Lóe lên ánh sáng long lanh.

Tôi mở mặt dây chuyền ra, có giọng nói vang lên.

Là giọng của Vương Tranh.

“Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ. Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ. Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ.”

Trong ảnh, là tôi với Vương Tranh.

Tôi đang ngủ, còn cậu lén hôn lên gò má tôi.

“Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ. Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ. Kỳ nhật, sinh nhật vui vẻ.”

Vương Tranh trong ảnh cười thật rạng rỡ.

Khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, mãi mãi lưu lại đây.

Tôi bần thần cầm điện thoại di động.

『Nhớ tôi thì gọi cho tôi nhé.』

“Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ. Kỳ Nhật, sinh nhật vui vẻ. Kỳ nhật, sinh nhật vui vẻ.”

(] Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin thử lại lần sau.[)

(] Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin thử lại lần sau.[)

— Đều tại anh hại tôi biến thành thế này!

— Anh cần bọn họ làm gì, có tôi rồi còn chưa đủ sao?

— Anh đã nói rằng anh yêu tôi! Anh đã nói như thế mà!

— Thật không? Anh sẽ ở bên cạnh tôi, có thật không?

– Vậy nên anh cứ thế phán tội tôi, bởi vì “Vương Tranh” kia đã phản bội anh, anh dùng thái độ khoan dung của mình không chút lưu tình đá tôi ra khỏi cuộc đời anh!

— Anh sờ thử xem. Tôi và người kia, không hề giống nhau. Tôi không phải là hắn.

— Kỳ Nhật, anh cũng nên... tha thứ cho tôi, được không?

Rốt cuộc, có thứ gì đó. Từ trong mắt tôi trào ra.

Những thứ Vương Tranh để lại quá ít.

Tôi đem quần áo trong tủ đều giặt hết, chỉ còn sót lại chiếc áo sơ mi màu lam nhạt treo cạnh tấm gương là còn nguyên. Đó là chiếc buổi chiều hôm ấy cậu mặc trên người.

Tôi muốn giữ lại cho riêng mình.

Vương Tranh tuy thời gian ở đây không lâu, nhưng chỗ nào cũng có thể thấy được dấu vết của cậu. Đồ đạc lắm cái linh tinh, có quyển sách cậu ấy thích, tài liệu tham khảo, hoặc là đồ ăn vặt cậu thích ăn, lọ sữa tắm cậu dùng, đôi dép lê...

Thời điểm định chuyển nhà, Vương Tranh đã cất một số thứ vào trong hòm.

Tôi đem từng thứ một ra. sau đó, lại cất trong trong hòm.

Tôi dọn dẹp rất lâu, ngừng lại, đi rửa mặt rồi lại tiếp tục.

Quanh quanh quẩn quẩn.

Tôi lại đem mặt dây chuyền bạch kim mà Vương Tranh từng tặng thuở niên thiếu, xâu lại vào chiếc vòng kia, đeo lên cổ.

Lần này tôi khóa lại rất chặt, không gì có thể tháo nó ra được.

Nên hiện tại, tôi sẽ không bao giờ đánh rơi nó nữa.

Tôi ngồi bệt xuống đất, lật giở quyển sách của Vương Tranh, cất dưới đáy hòm chỉ có vài tờ ghi chép về vấn tề tài chính, còn rất mới. Phía trên hòm là đủ loại sách dạy nấu ăn, bên cạnh còn có chi chít chữ viết của Vương Tranh —— Nhiều hơn hai thìa đường, chưng ít nhất trong năm phút, dùng thêm chanh sẽ ngon miệng hơn...

Cậu ấy làm rất nhiều bài tập, cậu ấy vẫn luôn nỗ lực như vậy.

Chỉ cần là Vương Tranh, cậu ấy sẽ luôn xuất sắc.

Vẫn cứ luôn như thế.

Bên trong hòm có rất nhiều tài liệu du lịch, còn kẹp lẫn cả một phần tài liệu nhỏ.

Hồi ấy, Vương Tranh ngồi ở chỗ này.

Cậu bảo...

Hai chúng ta có thể từ từ tiết kiệm tiền, tiết kiệm đủ rồi chúng ta sẽ chuyển đến chỗ khác, làm lại từ đầu, cứ thế du ngoạn tám năm mười năm, đợi khi chúng ta đi mệt rồi, thì sống ổn định một chỗ.

Rồi sau đó... có thể là cả đời.

Mở ra chiếc hòm nhỏ cuối cùng, đó là chiếc Vương Tranh tự mình sắp xếp.

Cậu ấy khóa nó rất chặt, dùng cả dây thừng quấn vòng quanh.

Tôi có hỏi, giấu gì thế?

Cậu đáp, tất cả.

Tất cả cái gì?

Tất cả của tôi.

Cậu ấy nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

Tôi chậm rãi cởi dây.

Trong hòm không có nhiều thứ, một cuốn Album, hai quyển sổ nhỏ, những thứ còn lại chỉ là mấy món linh tinh. Tôi mở một cái bình nhỏ ra.

Bên trong là mấy viên kẹo, chẳng biết đã để bao lâu, đóng rất chặt.

Tôi nhẹ nhàng lật đồ.

Cuối cùng khóc không thành tiếng.

Tôi cứ tưởng cậu đã vứt đi rồi.

Chiếc máy bay giấy méo mó chỉ tạm nhìn được, đó là do tôi gấp. Hồi còn bé có một bác đã dạy cho bọn trẻ con chúng tôi gấp. Tôi gập rất xấu, bị mọi người cười nhạo, về sau nó bị Vương Tranh lấy đi.

Còn cái hộp nhạc nhỏ kia, vào dịp sinh nhật Vương Tranh, tôi đã tặng cho cậu. Lúc đó cậu bảo, thứ này quá nữ tính, xấu bỏ xừ.

Còn bảng khối kia, được chạm khắc bằng tay...

Tôi cho cậu ấy, quá ít ỏi.

Tôi mở cuốn Album kia ra.

Mỗi một tấm ảnh đều được viết ghi chú. Có cha của cậu, em cậu, Trương mụ... và tôi. Thuở ấy chúng tôi đều còn bé, cậu ngồi cạnh tôi, mỉm cười nhin về phía ống kính.

Ảnh chụp ít lắm.

Chỉ có trang cuối cùng. Là thời học trung học, tấm ảnh đã mờ, mặt trên còn có vệt nước mắt.

Như thể vô tình chụp được cái khoảnh khắc mà tôi ngoảnh đầu lại.

Tôi cầm ở trên tay, lật sang mặt sau. Trên đó viết đầy chữ của Vương Tranh, lộn xộn, đan xen —— Kỳ Nhật.

Một bức ảnh này, thể hiện toàn bộ nỗi nhớ của cậu.

Đây là quá khứ của Vương Tranh, một quá khứ mà tôi không hề biết.

Tôi đặt tấm ảnh về chỗ cũ, nước mắt chảy xuống rơi lên bức ảnh.

Bỏ lỡ rồi.

Cậu ấy đi rồi.

Lần này... Chúng tôi đã thật sự bỏ lỡ mất nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện