『Lão Hà, hoa này trồng thế nao?』
『Khụ, lão Hà, bát súp này tôi uống — tôi uống là được...』
『Lão Hà, Tử Tử phiền anh với Phương tẩu chăm sóc nhé, ừm, nhất định không được nói với nó rằng tôi đi công tác, đứa trẻ ấy dính người lắm.』
『Lão Hà, có vài điều tôi thực sự nghĩ không ra, thực sự... 』
『... Lão Hà, liệu tôi có đúng hay không đây...』
『Thật sự rất vô dụng ư?』
Tiểu thiếu gia đi rồi.
A Phương sắp xếp lại quần áo trong tủ cho tiểu thiếu gia, giặt thật sạch từng bộ một, là phẳng phiu, còn cả một chiếc áo len vừa mới đan xong nữa, đáng tiếc khi tiểu thiếu gia vẫn còn đây, lại chưa đan xong, tối hôm qua mới hoàn thành.
Lúc đó, A Phương vừa đan vừa nói.
Ở dưới ấy lạnh lắm, thân thể của tiểu thiếu gia vốn ốm yếu, thế nào cũng phải mặc ấm vào.
Lão đại lão nhị bận bịu giúp A Phương, quần áo gập rồi lại gập cho đến lúc xong thì gục xuống khóc lóc trên mặt đất.
Trước đây A Phương khó khăn lắm mới có thai, đột nhiên đau bụng phải lâm bồn, tiểu thiếu gia đang có việc quan trọng, lại từ công ty vội vàng trở về đích thân đưa A Phương đến bệnh viện.
Tôi và A Phương chưa từng đọc qua sách vở gì, tên của lão đại lão nhị cũng là do tiểu thiếu gia đặt.
Khi hai đứa con trai lớn một chút, chỉ biết gây chuyện, chưa có một lần nào mà không phải tiểu thiếu gia giúp bọn nó. Hồi ấy, A Phương thường nói với tôi, lão đại lão nhị sớm muộn gì cũng bị tiểu thiếu gia làm hư. May mắn sao, tiểu thiếu gia có con, mới hiểu được nỗi khổ của kẻ làm cha làm mẹ, cuối cùng cũng có quy củ, không chiều con quá đáng nữa.
A Phương thường nói —
Tiểu thiếu gia... là đứa trẻ lớn không hề toan tính, lại rất thương người, đối với ai cũng tốt.
Đúng vậy.
Đúng vậy... Tiểu thiếu gia, đối với ai cũng tốt.
Tôi làm việc cho Nhâm gia cả nửa đời người, quanh đi quẩn lại, đã thấy không ít chuyện.
Lúc còn trẻ, thì gặp được tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia cũng chỉ cao đến ngực tôi, đó là một cậu nhóc mập mạp, thực ra diện mạo cũng rất tốt, chỉ có điều so với mấy đứa trẻ nhà Nhâm gia với Vương gia thì có chút không bằng mà thôi. Mọi người trong lúc làm việc cũng nói, tiểu thiếu gia không giống với bất cứ ai trong nhà.
Tôi và tiểu thiếu gia nói chuyện cùng nhau là khi tiểu thiếu gia đã lớn tuổi. Tiểu thiếu gia lúc ấy với trước đây đã gầy đi không ít, lại thêm trắng trẻo nữa. ngày đó, tôi quản lý công việc ở vườn hoa, nhìn thấy tiểu thiếu gia ló đầu ra nhìn từ đằng xa. Cậu ấy cũng đã sớm tốt nghiệp trung học rồi, vậy mà cứ như kẻ trộm, nhìn thấy tôi thì bước nhanh tới, ngồi xổm trên đất nhìn một cành giâm, hỏi: [Lần trước tôi thấy... rõ ràng chăm sóc lại không sống nổi, anh... chăm sóc thế nào vậy?]
Tiểu thiếu gia nói chuyện rất nhã nhặn, không quá giống so với những tiểu thiếu gia khác của hai nhà Vương Nhâm.
Trước đây tôi thường nghe người ta nói rằng, tiểu thiếu gia có chút lầm lì, không hợp ở chung, so với biểu thiếu gia thì khác hoàn toàn. Thực ra theo tôi thấy, biểu thiếu gia càng khó hầu hạ hơn, hoặc giả giống như A Phương nói, diện mạo xinh đẹp lại rất có tài, kiểu gì cũng khiến người ta yêu.
Tiểu thiếu gia mỗi lần đến vườn nhỏ, đều đến đi vội vàng. Trong vườn nhỏ ấy chỉ có hai vợ chồng tôi trông nom, bình thường rất hiếm người tới, hơn nữa tiểu thiếu gia lúc bây giờ là học sinh, cũng thích náo nhiệt. Tiểu thiếu gia nói không nhiều, có đôi khi chỉ nhìn chúng tôi làm việc, đôi khi lại bảo chúng tôi dạy cậu, khiến cho cả người bụi bẩn.
Khi đó tôi mới hiểu ra rằng, thì ra những người ấy nói khác biệt, vốn dĩ không hẳn là chỉ diện mạo của tiểu thiếu gia.
Trước khi A Phương còn chưa lấy tôi, đã từng làm việc trong một cửa hàng bánh ngọt, cũng có chút tay nghề, hiện giờ cùng sống với tôi cùng nhau chăm hoa nhổ cỏ, cả cái vườn lớn như thế cũng chỉ có vài người, cô ấy cũng không than vãn, nhưng trong lòng chắc hẳn vẫn có phần buồn rầu. Sau khi tiểu thiếu gia thường đến, A Phương cũng hoạt bát lên, luôn muốn chuẩn bị chút đồ lạ cho tiểu thiếu gia nếm thử.
Tiểu thiếu gia là người rất hòa khí, cũng rất nhu thuận, nhưng lão phu nhân dù gì cũng là người từng trải, tính tình có phần lãnh liệt, khó tránh khỏi chướng mắt tính cách của tiểu thiếu gia. Cả căn nhà, chẳng có ai nói chuyện cùng cậu ấy, ngoại trừ biểu thiếu gia.
Kỳ thực tôi với A Phương đều biết.
Mỗi lần A Phương bất luận là làm món bánh ngọt mới lạ nào, tiểu thiếu gia nếm một ít xong sẽ lấy ra một chiếc khăn tay trắng, lấy rất nhiều bánh rồi gói lại. Không cần hỏi cậu ấy, cũng biết cậu ấy đem đi cho ai.
Biểu thiếu gia muốn ra nước ngoài du học, tiểu thiếu gia cũng đi theo thi cùng một trường đại học ấy. Tôi với A Phương cùng xin Trương quản gia cho nghỉ, A Phương còn chuẩn bị ba hộp đồ ăn, bảo là muốn đưa cho tiểu thiếu gia ăn trên máy bay. Người đi tiễn cũng không nhiều, lão phu nhân lúc ấy thân thể không tốt, còn Vương gia thì tới không ít người, Trương mụ lôi kéo biểu thiếu gia nói một thôi một hồi, chẳng mấy chốc là liền khóc lóc.
Tôi và A Phương là hai người hầu, cũng không biết nói thêm gì. Cái cậu tiểu thiếu gia này cũng là một người trọng tình cảm, từ xa nhìn thấy chúng tôi liền chạy tới, đến nỗi thở không ra hơi.
Tiểu thiếu gia ngày đó mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, là do tôi với A Phương mua cho cậu ấy. Lúc đó tôi đã đắn đo rất lâu, tiểu thiếu gia cái gì cũng không thiếu, nên thực không biết phải tặng gì mới tốt. Đi dạo khắp cửa hàng, cuối cùng vẫn do A Phương chọn quà. Ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, vợ chồng chúng tôi mãi mới mua được một món quà này, chỉ lấy giấy màu gói lại, quả thực là có phần giản dị.
Nhưng may sao, tiểu thiếu gia lại không hề chê bai.
[Lão Hà, Phương tẩu... hai người sao lại tới? A –]
Tiểu thiếu gia ấy, lúc cười thực ra có phần ngu ngơ, người ta nhìn vào thì cười càng thêm tươi, so với ngày thường còn giống một đứa trẻ hơn.
[Phương tẩu, đây đều là chị chuẩn bị à? Cảm ơn, cảm ơn, thực ra không cần phiền phức vậy đâu.]
[Lão Hà, Phương tẩu, hai người sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy...?]
A Phương nói quả không sai, tiểu thiếu gia mặc gì cũng đều đẹp, đều đẹp hết.
Về sau biểu thiếu gia đi tới gọi, tôi với A Phương cũng không lôi kéo tiểu thiếu gia nữa. Lúc ấy còn có những người khác, nên chúng tôi cũng không dám quá thân thiết với tiểu thiếu gia.
Người nhà Vương gia vốn đã xinh đẹp, biểu thiếu gia thì lại là người đẹp nhất trong số đó. A Phương trước đây cũng nói rằng, sinh con thì phải sinh giống như biểu thiếu gia ý, diện mạo xinh đẹp, lại có tài.
Nhưng sau khi cậu ta trưởng thành, thì lại không còn nghe thấy cô ấy nhắc đến nữa, mà ngược lại thường xuyên nói về tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia lúc ở cùng với biểu thiếu gia thì rất khẩn trương, biểu thiếu gia có đôi mắt đẹp, nhưng mắt nhìn người lại chẳng tốt, thái độ đối với tiểu thiếu gia cũng rất xấc xược.
[Anh cầm gì trên tay hả?]
[A, cái này...]
[Nhâm Kỳ Nhật, trên máy bay không cho phép mang đồ ăn từ ngoài vào, đừng bảo với tôi là ngay cả cái kiến thức cơ bản ấy anh cũng không biết đấy?]
Tiểu thiếu gia bối rối, ngón tay nắm lại, tôi với A Phương đều đỏ hết cả mặt. Về sau tiểu thiếu gia ở ngoài sân bay ăn cho bằng hết, nói rằng nhất định không được lãng phí tấm lòng của Phương tẩu. Đợi khi tiểu thiếu gia vào đăng kí chỗ, tôi với A Phương rời khỏi sân bay, lúc gọi taxi, thì trông thấy một chiếc xe từ phía sau đi tới.
Nói đúng hơn, là nhìn thấy Tam gia.
Tam gia ngồi ở trong xe, tôi với A Phương đều làm việc trong sân, cũng chỉ vài lần thấy mặt từ xa, diện mạo ấy rất khó quên nổi.
Lúc đó, vợ chồng chúng tôi quả thực là bất ngờ, lão phu nhân không thể nào yêu thương tiểu thiếu gia được, điểm ấy ai cũng thấy rõ, nhưng lại không nhìn ra được, Tam gia đối với tiểu thiếu gia, vẫn có một chút tình cảm như thế.
Hiện giờ nhớ lại, mới hay, tôi và A Phương đã bỏ lỡ nó.
Tôi và A Phương — thực sự, đã bỏ lỡ. Đã bỏ lỡ.
Tôi không rõ.
Tiểu thiếu gia, lão Hà cũng thực sự không rõ.
Tiểu thiếu gia ơi... đứa trẻ khiến người ta yêu thương, sao có thể, có thể...
Biểu thiếu gia là con sói gian trá, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấu hoàn toàn. Tiểu thiếu gia cũng không biết có phải kiếp trước đã nợ cậu ta hay không, mà kiếp này cậu ta muốn hại cậu thê thảm như thế.
Năm ấy, tiểu thiếu gia muốn cậu ta ở lại công ty, tôi và A Phương đều không tán thành. Nhưng ai có thể nói được đây? Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không cha, lớn hơn chút nữa mẹ lại bị bệnh điên. Người tiểu thiếu gia thân thiết nhất, cũng chỉ có biểu thiếu gia, chỉ có... chỉ có tên khốn vô tâm vô phế ấy!
Tôi với A Phương không biết đã chứng kiến bao nhiêu lần, tên khốn ấy cùng một chỗ với phu nhân. Nhưng, liệu có thể nói ra chuyện ấy sao? Có thể nói ra sao... Tiểu thiếu gia mỗi ngày đều từ công ty trở về, tôi chỉ có thể nhanh nhẹn giúp cậu ấy cởi áo khoác, cầm cặp tài liệu, tiểu thiếu gia như vậy... mới không bị mấy thứ ấy đè đến sụy đổ.
Tôi biết, tiểu thiếu gia sống không hề vui vẻ.
Về sau, về sau... lại còn dính phải một vụ bê bối nữa.
... Đều là do biểu thiếu gia cùng Tam gia gây nên. Tiểu thiếu gia... cậu ấy dù mệt đến nỗi ngủ quên trong thư phòng, trong miệng cũng vẫn gọi ”Vương Tranh”, suy cho cùng là điều gì! Còn cả một người mà cậu ấy từng nói với vợ chồng chúng tôi, vị ”Tam thúc” so với bất cứ ai cũng lợi hại hơn, lại mang tâm tư gì!
[Nhâm Kỳ Nhật! là chính anh vô dụng, anh muốn cha tôi cho anh vay tiền á? Phi! công ty của anh giờ là cái hang không đáy, anh muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có hại tôi với Tử Tử ngay đến chỗ ngủ cũng không có!]
Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi với A Phương lại không biết.
Tiểu thiếu gia chưa bao giờ nói chuyện này cùng chúng tôi.
Vào một sáng tiểu thiếu gia rời đi, vườn cúc Ba Tư đã nở hoa. Ngoan Tử cùng lão đại lão nhị hái về cắm vào trong bình hoa để ở thư phòng của tiểu thiếu gia, A Phương còn nói buổi tối muốn nấu một bữa thật ngon, để tiểu thiếu gia khôi phục lại tinh thần.
Nhâm thị tuy không còn, nhưng ít nhất... còn có căn nhà này.
Tôi đứng ở trước gương, đem cà – vạt, ống tay áo chỉnh lại — nói thế nào thì tôi cũng vẫn là quản gia của cái nhà này, chờ tiểu thiếu gia về, giúp tiểu thiếu gia cầm áo khoác, sau đó, sẽ pha một chén trà ngon.
Ngày ấy, tôi đã đợi rất lâu.
Đợi thế nào cũng không đợi được tiểu thiếu gia mở rộng cửa, nói —
Lão Hà, tôi đã về.
Tôi đã về.
Tôi đã về...
Lão Hà...
Đoạn đường cuối cùng của tiểu thiếu gia, A Phương ở nhà trông lão đại lão nhị.
Lão đại lão nhị khóc đến lả người, nhất là lão nhị, đứa con ban ngày nén nước mắt, buổi tối ngủ nửa chừng, sẽ kinh hoàng kêu lên một tiếng, khóc gọi thúc thúc.
A Phương nói cô không nỡ đi, để tránh nhịn không được, nhịn không được hô trời mắng đất, khiến cho tiểu thiếu gia lên đường cũng không yên tâm.
Lúc A Phương thắt cà – vạt cho tôi, xoa nhẹ cà – vạt, nhẹ nhàng nói: [Người chết rồi... liệu có nhớ, chiếc cà-vạt này do tiểu thiếu gia đích thân tặng, tiểu thiếu gia... cũng có cái giống hệt thế này, giờ... cũng dùng tới rồi.]
Tôi nhìn vào gương.
『Lão Hà, chiếc cà – vạt này anh một cái tôi một cái, cùng nhau đeo, Phương tẩu xem này, có giống anh em không chứ?』
Tôi nhắm mắt lại, dường như... còn có thể nghe thấy giọng nói của tiểu thiếu gia.
Rất gần, rất gần.
Quan tài đã đóng lại rồi.
Chúng tôi ai cũng không kịp gặp mặt tiểu thiếu gia một lần cuối cùng.
Đó là... do tên khốn đó làm chủ. Mặc kệ là tầng thứ bốn mươi hay tầng thứ hai mươi, mặc kệ tiểu thiếu gia đã trở thành bộ dạng thế nào, tôi... cũng muốn nhìn một lần, một lần chạm vào tiểu thiếu gia.
Thế nhưng, đinh rồi cũng đóng vào. Tiểu thiếu gia nhát gan, sợ tối như vậy, cậu ấy ở trong ấy, có chịu nổi không, có chịu nổi không...
Ngày đó tới không ít người. Lúc chia buồn, tên khốn ấy còn che mắt đi ra ngoài, rất nhiều người cũng bước ra theo, một tiếng một tiếng hỏi han ân cần, chẳng có mấy ai thật tâm đưa tiễn tiểu thiếu gia, đi cũng tốt.
Ngoan Tử ôm quan tài không cho hạ táng, phu nhân lại muốn đánh nó, tôi chỉ có thể vội vàng kéo Ngoan Tử lại, cũng giống như tiểu thiếu gia, ôm Ngoan Tử nhấc lên.
Tình cảnh này mang đứa trẻ đi vốn không tốt, Ngoan Tử nhưng cũng là đứa trẻ kiên cường, lúc hạ táng, nước mắt cũng ngừng rơi.
Như vậy, tiểu thiếu gia cũng có thể ra đi yên lòng.
Tôi chỉ là không ngờ, người cuối cùng đến, lại chính là Tam gia.
Tam gia... thực sự không giống như bình thường.
Phải để người ta đỡ tới, sau đó còn đẩy người ra, từng bước một đi tới. Ngoan Tử đột nhiên giãy khỏi lòng tôi, chỉ vào Tam gia, hét lên —
Ông không được tới gần cha! Ông cút đi! Không được tới gần cha –!
Cha là do ông hại chết!
Cha là do ông và Vương thúc hại chết!
Là bị các người hại chết!
Tất cả mọi ngươi ngây ra, tôi không ngăn Ngoan Tử nói, nhìn khuôn mặt y tái nhợt hẳn, thân thể run rẩy, nhưng vẫn khăng khăng muốn bước tới.
Tôi nói — Tam gia, ngài muốn tiểu thiếu gia lên đường cũng không được vui vẻ sao?
Tam gia như thể không nghe thấy, vẫn đi về phía trước. Quan tài đã nhập huyệt, bên trên phủ đầy những bông cúc Ba Tư mà tiểu thiếu gia thích.
Tam gia đứng ngay bên cạnh.
Đứng lặng thật lâu.
Lúc trời lại mưa, người phục vụ đi tới nói, thời gian không còn sớm nữa.
Một người đến, hai người đến.
Dần dần, che đi tầm mắt.
Tam gia đột nhiên phát điên, đem mọi người đẩy ra, nhào tới dùng hai tay ra sức cào đất, cất lên giọng nói khó nghe.
Tôi đứng không xa, cũng nghe thấy được Tam gia gào tiếng gì.
Kỳ kỳ —
Kỳ kỳ —
Kỳ kỳ —
Đó là nhũ danh của tiểu thiếu gia.
Rất lâu trước kia, tiểu thiếu gia còn cười nói với tôi rằng, người gọi cậu ấy là Kỳ Kỳ, đã ra đi cả rồi.
[Tam gia! Tam gia! Ngài hãy nén bi thương! A!]
[Gọi xe cấp cứu! Mau lên! Mau lên! Tam gia!]
Tiểu thiếu gia, cậu nhìn thấy không? [Nhâm Kỳ Nhật! Ha Ha Ha! Tất cả đều là của tôi! Anh có nhìn thấy không! Hả –!]
[Nhâm Kỳ Nhật, anh đi ra đây! Anh đi ra đây! Ra gặp tôi! Chẳng phải anh nói anh yêu tôi sao! Anh là đồ khốn! Anh là đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn!!]
Tiểu thiếu gia, cậu nhìn thấy không?
『Lão Hà, hoa này trồng thế nào?』
Hoa này à, nó cần dưỡng bằng tâm, tiểu thiếu gia cậu tự mình thử xem...
『Khụ, lão Hà, bát súp này tôi uống — tôi uống là được...』
Aiiiii, tiểu thiếu gia, đây đều là vì muốn thân thể cậu tốt lên. Nhìn xem, nhìn xem, trước đây có da có thịt, giờ thành bộ dạng gì rồi...
『Lão Hà, Tử Tử phiền anh với Phương tẩu chăm sóc nhé, ừm, nhất định không được nói với nó rằng tôi đi công tác, đứa trẻ ấy dính người lắm.』
Được, được... Cậu cứ an tâm đi công tác, Ngoan Tử đã có tôi cùng vợ tôi trông, một sợi tóc cũng không thiếu đâu...
『Lão Hà, có vài điều tôi thực sự nghĩ không ra, thực sự... 』
Không sao hết, tiểu thiếu gia, nếu đã nghĩ không ra, vậy đừng nên nghĩ nữa. Hãy nghỉ ngơi nhiều vào, đừng khiến mình mệt mỏi...
『... Lão Hà, liệu tôi có đúng hay không đây...』
『Thật sự rất vô dụng ư?』
Có thể nào lại như vậy chứ.
Tiểu thiếu gia, cậu sao lại vô dụng được...
Tiểu thiếu gia, lại đây lại đây, đống chữ tiếng anh này có nghĩa là gì vậy?
Tiểu thiếu gia, Phương tẩu mới làm bánh ngọt, đến quỷ cũng ăn không ra mùi vị, chỉ có thể để tiểu thiếu gia nếm thử là hợp nhất.
Thúc thúc –! Cha đánh mông cháu!
Tiểu thiếu gia...
Hoa trong vườn đã nở rồi đấy, lúc nào trở về xem nhé.
Lớn lên khỏe mạnh, lại đẹp nữa.
Tiểu thiếu gia, tôi hái cho cậu vài bông nhé, cậu chỉ cần mở mắt ra, là có thể nhìn thấy rồi.
Tiểu thiếu gia...
Tiểu thiếu gia...
『Khụ, lão Hà, bát súp này tôi uống — tôi uống là được...』
『Lão Hà, Tử Tử phiền anh với Phương tẩu chăm sóc nhé, ừm, nhất định không được nói với nó rằng tôi đi công tác, đứa trẻ ấy dính người lắm.』
『Lão Hà, có vài điều tôi thực sự nghĩ không ra, thực sự... 』
『... Lão Hà, liệu tôi có đúng hay không đây...』
『Thật sự rất vô dụng ư?』
Tiểu thiếu gia đi rồi.
A Phương sắp xếp lại quần áo trong tủ cho tiểu thiếu gia, giặt thật sạch từng bộ một, là phẳng phiu, còn cả một chiếc áo len vừa mới đan xong nữa, đáng tiếc khi tiểu thiếu gia vẫn còn đây, lại chưa đan xong, tối hôm qua mới hoàn thành.
Lúc đó, A Phương vừa đan vừa nói.
Ở dưới ấy lạnh lắm, thân thể của tiểu thiếu gia vốn ốm yếu, thế nào cũng phải mặc ấm vào.
Lão đại lão nhị bận bịu giúp A Phương, quần áo gập rồi lại gập cho đến lúc xong thì gục xuống khóc lóc trên mặt đất.
Trước đây A Phương khó khăn lắm mới có thai, đột nhiên đau bụng phải lâm bồn, tiểu thiếu gia đang có việc quan trọng, lại từ công ty vội vàng trở về đích thân đưa A Phương đến bệnh viện.
Tôi và A Phương chưa từng đọc qua sách vở gì, tên của lão đại lão nhị cũng là do tiểu thiếu gia đặt.
Khi hai đứa con trai lớn một chút, chỉ biết gây chuyện, chưa có một lần nào mà không phải tiểu thiếu gia giúp bọn nó. Hồi ấy, A Phương thường nói với tôi, lão đại lão nhị sớm muộn gì cũng bị tiểu thiếu gia làm hư. May mắn sao, tiểu thiếu gia có con, mới hiểu được nỗi khổ của kẻ làm cha làm mẹ, cuối cùng cũng có quy củ, không chiều con quá đáng nữa.
A Phương thường nói —
Tiểu thiếu gia... là đứa trẻ lớn không hề toan tính, lại rất thương người, đối với ai cũng tốt.
Đúng vậy.
Đúng vậy... Tiểu thiếu gia, đối với ai cũng tốt.
Tôi làm việc cho Nhâm gia cả nửa đời người, quanh đi quẩn lại, đã thấy không ít chuyện.
Lúc còn trẻ, thì gặp được tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia cũng chỉ cao đến ngực tôi, đó là một cậu nhóc mập mạp, thực ra diện mạo cũng rất tốt, chỉ có điều so với mấy đứa trẻ nhà Nhâm gia với Vương gia thì có chút không bằng mà thôi. Mọi người trong lúc làm việc cũng nói, tiểu thiếu gia không giống với bất cứ ai trong nhà.
Tôi và tiểu thiếu gia nói chuyện cùng nhau là khi tiểu thiếu gia đã lớn tuổi. Tiểu thiếu gia lúc ấy với trước đây đã gầy đi không ít, lại thêm trắng trẻo nữa. ngày đó, tôi quản lý công việc ở vườn hoa, nhìn thấy tiểu thiếu gia ló đầu ra nhìn từ đằng xa. Cậu ấy cũng đã sớm tốt nghiệp trung học rồi, vậy mà cứ như kẻ trộm, nhìn thấy tôi thì bước nhanh tới, ngồi xổm trên đất nhìn một cành giâm, hỏi: [Lần trước tôi thấy... rõ ràng chăm sóc lại không sống nổi, anh... chăm sóc thế nào vậy?]
Tiểu thiếu gia nói chuyện rất nhã nhặn, không quá giống so với những tiểu thiếu gia khác của hai nhà Vương Nhâm.
Trước đây tôi thường nghe người ta nói rằng, tiểu thiếu gia có chút lầm lì, không hợp ở chung, so với biểu thiếu gia thì khác hoàn toàn. Thực ra theo tôi thấy, biểu thiếu gia càng khó hầu hạ hơn, hoặc giả giống như A Phương nói, diện mạo xinh đẹp lại rất có tài, kiểu gì cũng khiến người ta yêu.
Tiểu thiếu gia mỗi lần đến vườn nhỏ, đều đến đi vội vàng. Trong vườn nhỏ ấy chỉ có hai vợ chồng tôi trông nom, bình thường rất hiếm người tới, hơn nữa tiểu thiếu gia lúc bây giờ là học sinh, cũng thích náo nhiệt. Tiểu thiếu gia nói không nhiều, có đôi khi chỉ nhìn chúng tôi làm việc, đôi khi lại bảo chúng tôi dạy cậu, khiến cho cả người bụi bẩn.
Khi đó tôi mới hiểu ra rằng, thì ra những người ấy nói khác biệt, vốn dĩ không hẳn là chỉ diện mạo của tiểu thiếu gia.
Trước khi A Phương còn chưa lấy tôi, đã từng làm việc trong một cửa hàng bánh ngọt, cũng có chút tay nghề, hiện giờ cùng sống với tôi cùng nhau chăm hoa nhổ cỏ, cả cái vườn lớn như thế cũng chỉ có vài người, cô ấy cũng không than vãn, nhưng trong lòng chắc hẳn vẫn có phần buồn rầu. Sau khi tiểu thiếu gia thường đến, A Phương cũng hoạt bát lên, luôn muốn chuẩn bị chút đồ lạ cho tiểu thiếu gia nếm thử.
Tiểu thiếu gia là người rất hòa khí, cũng rất nhu thuận, nhưng lão phu nhân dù gì cũng là người từng trải, tính tình có phần lãnh liệt, khó tránh khỏi chướng mắt tính cách của tiểu thiếu gia. Cả căn nhà, chẳng có ai nói chuyện cùng cậu ấy, ngoại trừ biểu thiếu gia.
Kỳ thực tôi với A Phương đều biết.
Mỗi lần A Phương bất luận là làm món bánh ngọt mới lạ nào, tiểu thiếu gia nếm một ít xong sẽ lấy ra một chiếc khăn tay trắng, lấy rất nhiều bánh rồi gói lại. Không cần hỏi cậu ấy, cũng biết cậu ấy đem đi cho ai.
Biểu thiếu gia muốn ra nước ngoài du học, tiểu thiếu gia cũng đi theo thi cùng một trường đại học ấy. Tôi với A Phương cùng xin Trương quản gia cho nghỉ, A Phương còn chuẩn bị ba hộp đồ ăn, bảo là muốn đưa cho tiểu thiếu gia ăn trên máy bay. Người đi tiễn cũng không nhiều, lão phu nhân lúc ấy thân thể không tốt, còn Vương gia thì tới không ít người, Trương mụ lôi kéo biểu thiếu gia nói một thôi một hồi, chẳng mấy chốc là liền khóc lóc.
Tôi và A Phương là hai người hầu, cũng không biết nói thêm gì. Cái cậu tiểu thiếu gia này cũng là một người trọng tình cảm, từ xa nhìn thấy chúng tôi liền chạy tới, đến nỗi thở không ra hơi.
Tiểu thiếu gia ngày đó mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, là do tôi với A Phương mua cho cậu ấy. Lúc đó tôi đã đắn đo rất lâu, tiểu thiếu gia cái gì cũng không thiếu, nên thực không biết phải tặng gì mới tốt. Đi dạo khắp cửa hàng, cuối cùng vẫn do A Phương chọn quà. Ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, vợ chồng chúng tôi mãi mới mua được một món quà này, chỉ lấy giấy màu gói lại, quả thực là có phần giản dị.
Nhưng may sao, tiểu thiếu gia lại không hề chê bai.
[Lão Hà, Phương tẩu... hai người sao lại tới? A –]
Tiểu thiếu gia ấy, lúc cười thực ra có phần ngu ngơ, người ta nhìn vào thì cười càng thêm tươi, so với ngày thường còn giống một đứa trẻ hơn.
[Phương tẩu, đây đều là chị chuẩn bị à? Cảm ơn, cảm ơn, thực ra không cần phiền phức vậy đâu.]
[Lão Hà, Phương tẩu, hai người sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy...?]
A Phương nói quả không sai, tiểu thiếu gia mặc gì cũng đều đẹp, đều đẹp hết.
Về sau biểu thiếu gia đi tới gọi, tôi với A Phương cũng không lôi kéo tiểu thiếu gia nữa. Lúc ấy còn có những người khác, nên chúng tôi cũng không dám quá thân thiết với tiểu thiếu gia.
Người nhà Vương gia vốn đã xinh đẹp, biểu thiếu gia thì lại là người đẹp nhất trong số đó. A Phương trước đây cũng nói rằng, sinh con thì phải sinh giống như biểu thiếu gia ý, diện mạo xinh đẹp, lại có tài.
Nhưng sau khi cậu ta trưởng thành, thì lại không còn nghe thấy cô ấy nhắc đến nữa, mà ngược lại thường xuyên nói về tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia lúc ở cùng với biểu thiếu gia thì rất khẩn trương, biểu thiếu gia có đôi mắt đẹp, nhưng mắt nhìn người lại chẳng tốt, thái độ đối với tiểu thiếu gia cũng rất xấc xược.
[Anh cầm gì trên tay hả?]
[A, cái này...]
[Nhâm Kỳ Nhật, trên máy bay không cho phép mang đồ ăn từ ngoài vào, đừng bảo với tôi là ngay cả cái kiến thức cơ bản ấy anh cũng không biết đấy?]
Tiểu thiếu gia bối rối, ngón tay nắm lại, tôi với A Phương đều đỏ hết cả mặt. Về sau tiểu thiếu gia ở ngoài sân bay ăn cho bằng hết, nói rằng nhất định không được lãng phí tấm lòng của Phương tẩu. Đợi khi tiểu thiếu gia vào đăng kí chỗ, tôi với A Phương rời khỏi sân bay, lúc gọi taxi, thì trông thấy một chiếc xe từ phía sau đi tới.
Nói đúng hơn, là nhìn thấy Tam gia.
Tam gia ngồi ở trong xe, tôi với A Phương đều làm việc trong sân, cũng chỉ vài lần thấy mặt từ xa, diện mạo ấy rất khó quên nổi.
Lúc đó, vợ chồng chúng tôi quả thực là bất ngờ, lão phu nhân không thể nào yêu thương tiểu thiếu gia được, điểm ấy ai cũng thấy rõ, nhưng lại không nhìn ra được, Tam gia đối với tiểu thiếu gia, vẫn có một chút tình cảm như thế.
Hiện giờ nhớ lại, mới hay, tôi và A Phương đã bỏ lỡ nó.
Tôi và A Phương — thực sự, đã bỏ lỡ. Đã bỏ lỡ.
Tôi không rõ.
Tiểu thiếu gia, lão Hà cũng thực sự không rõ.
Tiểu thiếu gia ơi... đứa trẻ khiến người ta yêu thương, sao có thể, có thể...
Biểu thiếu gia là con sói gian trá, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấu hoàn toàn. Tiểu thiếu gia cũng không biết có phải kiếp trước đã nợ cậu ta hay không, mà kiếp này cậu ta muốn hại cậu thê thảm như thế.
Năm ấy, tiểu thiếu gia muốn cậu ta ở lại công ty, tôi và A Phương đều không tán thành. Nhưng ai có thể nói được đây? Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không cha, lớn hơn chút nữa mẹ lại bị bệnh điên. Người tiểu thiếu gia thân thiết nhất, cũng chỉ có biểu thiếu gia, chỉ có... chỉ có tên khốn vô tâm vô phế ấy!
Tôi với A Phương không biết đã chứng kiến bao nhiêu lần, tên khốn ấy cùng một chỗ với phu nhân. Nhưng, liệu có thể nói ra chuyện ấy sao? Có thể nói ra sao... Tiểu thiếu gia mỗi ngày đều từ công ty trở về, tôi chỉ có thể nhanh nhẹn giúp cậu ấy cởi áo khoác, cầm cặp tài liệu, tiểu thiếu gia như vậy... mới không bị mấy thứ ấy đè đến sụy đổ.
Tôi biết, tiểu thiếu gia sống không hề vui vẻ.
Về sau, về sau... lại còn dính phải một vụ bê bối nữa.
... Đều là do biểu thiếu gia cùng Tam gia gây nên. Tiểu thiếu gia... cậu ấy dù mệt đến nỗi ngủ quên trong thư phòng, trong miệng cũng vẫn gọi ”Vương Tranh”, suy cho cùng là điều gì! Còn cả một người mà cậu ấy từng nói với vợ chồng chúng tôi, vị ”Tam thúc” so với bất cứ ai cũng lợi hại hơn, lại mang tâm tư gì!
[Nhâm Kỳ Nhật! là chính anh vô dụng, anh muốn cha tôi cho anh vay tiền á? Phi! công ty của anh giờ là cái hang không đáy, anh muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có hại tôi với Tử Tử ngay đến chỗ ngủ cũng không có!]
Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi với A Phương lại không biết.
Tiểu thiếu gia chưa bao giờ nói chuyện này cùng chúng tôi.
Vào một sáng tiểu thiếu gia rời đi, vườn cúc Ba Tư đã nở hoa. Ngoan Tử cùng lão đại lão nhị hái về cắm vào trong bình hoa để ở thư phòng của tiểu thiếu gia, A Phương còn nói buổi tối muốn nấu một bữa thật ngon, để tiểu thiếu gia khôi phục lại tinh thần.
Nhâm thị tuy không còn, nhưng ít nhất... còn có căn nhà này.
Tôi đứng ở trước gương, đem cà – vạt, ống tay áo chỉnh lại — nói thế nào thì tôi cũng vẫn là quản gia của cái nhà này, chờ tiểu thiếu gia về, giúp tiểu thiếu gia cầm áo khoác, sau đó, sẽ pha một chén trà ngon.
Ngày ấy, tôi đã đợi rất lâu.
Đợi thế nào cũng không đợi được tiểu thiếu gia mở rộng cửa, nói —
Lão Hà, tôi đã về.
Tôi đã về.
Tôi đã về...
Lão Hà...
Đoạn đường cuối cùng của tiểu thiếu gia, A Phương ở nhà trông lão đại lão nhị.
Lão đại lão nhị khóc đến lả người, nhất là lão nhị, đứa con ban ngày nén nước mắt, buổi tối ngủ nửa chừng, sẽ kinh hoàng kêu lên một tiếng, khóc gọi thúc thúc.
A Phương nói cô không nỡ đi, để tránh nhịn không được, nhịn không được hô trời mắng đất, khiến cho tiểu thiếu gia lên đường cũng không yên tâm.
Lúc A Phương thắt cà – vạt cho tôi, xoa nhẹ cà – vạt, nhẹ nhàng nói: [Người chết rồi... liệu có nhớ, chiếc cà-vạt này do tiểu thiếu gia đích thân tặng, tiểu thiếu gia... cũng có cái giống hệt thế này, giờ... cũng dùng tới rồi.]
Tôi nhìn vào gương.
『Lão Hà, chiếc cà – vạt này anh một cái tôi một cái, cùng nhau đeo, Phương tẩu xem này, có giống anh em không chứ?』
Tôi nhắm mắt lại, dường như... còn có thể nghe thấy giọng nói của tiểu thiếu gia.
Rất gần, rất gần.
Quan tài đã đóng lại rồi.
Chúng tôi ai cũng không kịp gặp mặt tiểu thiếu gia một lần cuối cùng.
Đó là... do tên khốn đó làm chủ. Mặc kệ là tầng thứ bốn mươi hay tầng thứ hai mươi, mặc kệ tiểu thiếu gia đã trở thành bộ dạng thế nào, tôi... cũng muốn nhìn một lần, một lần chạm vào tiểu thiếu gia.
Thế nhưng, đinh rồi cũng đóng vào. Tiểu thiếu gia nhát gan, sợ tối như vậy, cậu ấy ở trong ấy, có chịu nổi không, có chịu nổi không...
Ngày đó tới không ít người. Lúc chia buồn, tên khốn ấy còn che mắt đi ra ngoài, rất nhiều người cũng bước ra theo, một tiếng một tiếng hỏi han ân cần, chẳng có mấy ai thật tâm đưa tiễn tiểu thiếu gia, đi cũng tốt.
Ngoan Tử ôm quan tài không cho hạ táng, phu nhân lại muốn đánh nó, tôi chỉ có thể vội vàng kéo Ngoan Tử lại, cũng giống như tiểu thiếu gia, ôm Ngoan Tử nhấc lên.
Tình cảnh này mang đứa trẻ đi vốn không tốt, Ngoan Tử nhưng cũng là đứa trẻ kiên cường, lúc hạ táng, nước mắt cũng ngừng rơi.
Như vậy, tiểu thiếu gia cũng có thể ra đi yên lòng.
Tôi chỉ là không ngờ, người cuối cùng đến, lại chính là Tam gia.
Tam gia... thực sự không giống như bình thường.
Phải để người ta đỡ tới, sau đó còn đẩy người ra, từng bước một đi tới. Ngoan Tử đột nhiên giãy khỏi lòng tôi, chỉ vào Tam gia, hét lên —
Ông không được tới gần cha! Ông cút đi! Không được tới gần cha –!
Cha là do ông hại chết!
Cha là do ông và Vương thúc hại chết!
Là bị các người hại chết!
Tất cả mọi ngươi ngây ra, tôi không ngăn Ngoan Tử nói, nhìn khuôn mặt y tái nhợt hẳn, thân thể run rẩy, nhưng vẫn khăng khăng muốn bước tới.
Tôi nói — Tam gia, ngài muốn tiểu thiếu gia lên đường cũng không được vui vẻ sao?
Tam gia như thể không nghe thấy, vẫn đi về phía trước. Quan tài đã nhập huyệt, bên trên phủ đầy những bông cúc Ba Tư mà tiểu thiếu gia thích.
Tam gia đứng ngay bên cạnh.
Đứng lặng thật lâu.
Lúc trời lại mưa, người phục vụ đi tới nói, thời gian không còn sớm nữa.
Một người đến, hai người đến.
Dần dần, che đi tầm mắt.
Tam gia đột nhiên phát điên, đem mọi người đẩy ra, nhào tới dùng hai tay ra sức cào đất, cất lên giọng nói khó nghe.
Tôi đứng không xa, cũng nghe thấy được Tam gia gào tiếng gì.
Kỳ kỳ —
Kỳ kỳ —
Kỳ kỳ —
Đó là nhũ danh của tiểu thiếu gia.
Rất lâu trước kia, tiểu thiếu gia còn cười nói với tôi rằng, người gọi cậu ấy là Kỳ Kỳ, đã ra đi cả rồi.
[Tam gia! Tam gia! Ngài hãy nén bi thương! A!]
[Gọi xe cấp cứu! Mau lên! Mau lên! Tam gia!]
Tiểu thiếu gia, cậu nhìn thấy không? [Nhâm Kỳ Nhật! Ha Ha Ha! Tất cả đều là của tôi! Anh có nhìn thấy không! Hả –!]
[Nhâm Kỳ Nhật, anh đi ra đây! Anh đi ra đây! Ra gặp tôi! Chẳng phải anh nói anh yêu tôi sao! Anh là đồ khốn! Anh là đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn!!]
Tiểu thiếu gia, cậu nhìn thấy không?
『Lão Hà, hoa này trồng thế nào?』
Hoa này à, nó cần dưỡng bằng tâm, tiểu thiếu gia cậu tự mình thử xem...
『Khụ, lão Hà, bát súp này tôi uống — tôi uống là được...』
Aiiiii, tiểu thiếu gia, đây đều là vì muốn thân thể cậu tốt lên. Nhìn xem, nhìn xem, trước đây có da có thịt, giờ thành bộ dạng gì rồi...
『Lão Hà, Tử Tử phiền anh với Phương tẩu chăm sóc nhé, ừm, nhất định không được nói với nó rằng tôi đi công tác, đứa trẻ ấy dính người lắm.』
Được, được... Cậu cứ an tâm đi công tác, Ngoan Tử đã có tôi cùng vợ tôi trông, một sợi tóc cũng không thiếu đâu...
『Lão Hà, có vài điều tôi thực sự nghĩ không ra, thực sự... 』
Không sao hết, tiểu thiếu gia, nếu đã nghĩ không ra, vậy đừng nên nghĩ nữa. Hãy nghỉ ngơi nhiều vào, đừng khiến mình mệt mỏi...
『... Lão Hà, liệu tôi có đúng hay không đây...』
『Thật sự rất vô dụng ư?』
Có thể nào lại như vậy chứ.
Tiểu thiếu gia, cậu sao lại vô dụng được...
Tiểu thiếu gia, lại đây lại đây, đống chữ tiếng anh này có nghĩa là gì vậy?
Tiểu thiếu gia, Phương tẩu mới làm bánh ngọt, đến quỷ cũng ăn không ra mùi vị, chỉ có thể để tiểu thiếu gia nếm thử là hợp nhất.
Thúc thúc –! Cha đánh mông cháu!
Tiểu thiếu gia...
Hoa trong vườn đã nở rồi đấy, lúc nào trở về xem nhé.
Lớn lên khỏe mạnh, lại đẹp nữa.
Tiểu thiếu gia, tôi hái cho cậu vài bông nhé, cậu chỉ cần mở mắt ra, là có thể nhìn thấy rồi.
Tiểu thiếu gia...
Tiểu thiếu gia...
Danh sách chương