Khoảng thời gian xảy ra vụ việc đó, tôi vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết.

Ở trong căn phòng đấy, trong mũi chỉ ngửi thấy được mùi đàn hương nồng nặc, ngay cả khứu giác cũng dần tê dại, rèm cửa sổ bị kéo kín lạị, ngoại trừ ăn và ngủ ra, những lúc khác đều ở trên giường.

Y chỉ đi ra khỏi cánh cửa phòng này khi có người đến thăm hỏi, thời gian còn lại chỉ ở trong phòng nhìn tôi.

Lúc mới bắt đầu tôi còn giãy dụa đến kịch liệt, khi tỉnh táo thì điều duy nhất có thể làm là cắn mạnh lên cổ y — tay tôi bị trói ở đằng sau, dùng một sợi dây xích nhỏ mảnh tinh tế xích lại, giống như có thể dễ dàng kéo đứt nó, nhưng nếu thử lôi kéo hơn trăm lần, nó ngoài phát ra tiếng vang thanh thuý ra, ngay đến cột giường cũng bị mài mòn, thì dây xích đó vẫn rắn chắc như cũ.

Y cũng không hề tránh, cứ thế nằm ngửa trên giường đợi tôi cắn đủ rồi mới chậm rãi ngồi dậy, đưa tay mơn trớn lên nơi bị tôi cắn, rũ mi.

Đã chửi y những gì thì tôi lại không hề nhớ rõ, tóm lại có thể dùng những từ gì tôi đều đã chửi ra hết, những từ ngữ trước đây thấy thô tục thì toàn bộ đều phun ra ngoài.

Khuôn mặt y vẫn bình thản như cũ, giống như hoàn toàn không nghe thấy vậy.

Chửi mệt rồi, tôi liền cùng y nói chuyện nghiêm túc, nói cũng vô dụng, tôi liền van xin không dưới trăm lần. Lúc bấy giờ công ty đang trong giai đoạn nguy kịch, không có người làm chủ khó tránh cảnh nhiễu loạn, sau cùng tôi cũng chẳng còn rõ bản thân giận y vì đã giam giữ tôi hay là vì đã làm “chuyện đó” với tôi nữa.

Khoảng thời gian ấy giống như hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.

Với Từ Thanh Hoành, tôi chỉ mới loáng thoáng nghe thấy giọng cậu ta thôi, lúc tôi muốn kêu cứu, y đã mở cửa bước vào trong phòng, thật mạnh, dùng sức đóng chặt cửa lại.

Y đem đồ ăn đặt trên chiếc bàn thấp cạnh giường, từ mép giường dần dịch đến giữa, sau đó dùng mu bàn tay vuốt vè gò má tôi, đỡ tôi ngồi dậy từ trên giường, từng thìa một đút tôi ăn gì đó, dùng tay lau đi thức ăn tràn ra khỏi miệng tôi, rồi nói — Kỳ Kỳ, những món này đều là món cháu thích.

Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy tinh thần y không còn bình thường nữa.

Khi tôi và y cãi vã nhau — thật ra chỉ có một mình tôi đã ra sức chửi mắng, mắng đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra rồi, y vẫn lẳng lặng ngồi trên chiếc sô pha đối diện, như đã mệt mỏi mà nghiêng đầu, đôi khi cũng cứ thế ngủ luôn trên sô pha. Đến nửa đêm tỉnh lại, liền lén lút lên giường — làm “chuyện đó”, y ngoại trừ thở dốc ra, một chút âm thanh cũng không hề phát ra ngoài.

Nhưng không phải lần nào tôi cũng giữ vững tỉnh táo, có lúc mới cởi quần áo ôm hôn tôi đã mơ màng ngủ mất.

Qua hơn mười ngày, khó khắn lắm tôi mới tìm đc cơ hội chạy thoát.

Ở ngoài có khách đến thăm, tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện, âm thanh rất to, hình như đang tranh cãi.

Tôi toan mở mắt, trên người vẫn mặc chiếc áo dài lụa của y, từ trên giường khổ sở dịch xuống dưới giường, nhưng chỉ đủ đến được chỗ chiếc bàn thấp cạnh mép giường thôi. Tôi cất giọng nói đã khàn đặc gào lên, động tĩnh dưới lầu cũng ngừng lại, rồi nghe thấy có tiếng bước chân “Đặng đặng đặng” không ngừng, hình như có người đang vội vã lên lầu.

Nhưng qua một hồi lâu, tiếng động cũng dần ngừng lại, trái tim tôi cũng dần lạnh hẳn.

Không thể trông mong gì được nữa.

Tối hôm đó y giày vò đến kịch liệt, tôi không phân rõ được tới cùng là y điên hay tôi điên, chỉ biết cả đêm ở trên giường tôi không hề chợp mắt, có lẽ y đã dùng thuốc, làm rất lâu rất lâu, lát sau lại bế tôi lên, lúc nước ấm xối trong nhà tắm, y đã nói một câu, tôi kìm không được bật khóc, chẳng qua nước mắt hoà lẫn cùng tiếng nước, khi tôi nếm được vị mằn mặn của nó, là lúc đã khóc đến mất hết sức lực.

Y đã nói rằng — Kỳ Kỳ, cháu không vui à...?

Vậy chú để cả nhà Hà Thủ Sơn đến với cháu nhé, cháu nói xem, chú cũng có thể cho cả Trác Vũ...

(Ka: Nhâm Trác Vũ chính là tên thật của Ngoan Tử – con trai Kỳ Nhật, Hà Thủ Sơn là tên đầy tủ của lão Hà)

Sau khi khóc lóc, y lại cùng tôi nằm trên giường, ôm lấy tôi từ phía sau.

Tôi chỉ đơn giản tuyệt vọng tưởng rằng, có lẽ... tôi thật sự sẽ bị y giam giữ cả đời.

Tôi sợ y đem vợ chồng lão Hà, cả Ngoan Tử nữa kéo theo vào, y cho tôi làm gì thì làm đó, cứ thế trôi qua thêm vài ngày.

Về sau y có vẻ hài lòng, dây xích cũng không khoá chặt nữa, nhưng vẫn khăng khăng không cho tôi ra khỏi cửa phòng. Sau đó tối đến y không đợi tôi ngủ mới trèo lên, cứ thế trực tiếp thay quần áo rồi cũng tôi nằm trên giường, hứng thú của y thường nổi lên bất chợt, có lúc hơn nửa đêm sẽ nổi hứng làm một lần, cũng có khi sáng sớm mới tỉnh dậy.

Đầu giường của y có bày một tấm hình, hồi trước mỗi lần vào đây tôi chẳng dám nhìn loạn, giờ hơn nửa thời gian đều ở tại nơi này, ngược lại có tâm tư xem xét xung quanh. Đóng trong khung là một bức ảnh đã ố vàng, nhận ra được là ảnh chụp Nhâm Tam gia khi còn trẻ tuổi, phía dưới có đề ngày tháng, trong ảnh còn có một đứa trẻ nữa, tôi lúc đó không nhớ ra đó là ai, đầu óc mơ màng.

Tôi chỉ mơ hồ ấn tượng, ấy hẳn là một nhóc bảo bối của Nhâm Tam gia.

Mãi đến một ngày Từ Thanh Hoành cạy khoá cửa ra.

Cậu ta chạy tới cạnh tôi, lấy chìa khoá giúp tôi mở dây xích, rồi vội vàng nói — Tôi đã cho người chuẩn bị xe rồi, anh mau đi đi đừng để Tam gia đến bắt!

Anh không cần lo lắng, tôi không sao đâu, Tam gia sẽ nể mặt ông nội tôi, cũng không làm gì tôi được.

Tôi, tôi thật sự không biết Tam gia sẽ làm ra chuyện thế này.

Ngài ấy trước giờ đều thần thần bí bí, tôi không muốn ngài ấy sẽ phát điên như thế...

Vậy mà, chuyện đầu tiên tôi làm không phải là reo hò, trong lòng cư nhiên có cảm giác hụt hẫng. Đổi lại bộ đồ sạch Từ Thanh Hoành mang tới, ngoảnh lại thoáng nhìn lên tấm ảnh trên chiếc bàn thấp, chợt cầm lấy nó ném xuống mặt đất, tấm kính “lạch cách” rồi vỡ tan, tôi giống như đang trút giận cứ thế đạp lên cái người trong bức ảnh kia — dường như đang giẫm đạp lên y một cách sảng khoái.

Sau đó tôi áo quần chỉnh tề trở lại nhà mình.

Lão Hà từ xa thấy tôi liền tiến đến đón, kêu gào — Tiểu thiếu gia, ngài đi công tác lâu đến thế, ngay cả dòng tin cũng không gửi về, làm tôi lo muốn chết!

Cha ơi –!!

Con trai tôi từ tầng hai hét lên, vừa khóc vừa chạy từ trên tầng xuống, nhào vào lòng tôi.

Sau đấy tôi gọi điện đến công ty, mới được biết khoảng thời gian tôi không có mặt...

Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Toàn bộ cổ đông trong một đêm đã muốn trở mặt, nếu nói trước đó bọn họ còn có chút do dự, thì lúc này gần như đã thống nhất quyết đổi chủ, bằng không sẽ rút lui khỏi Nhâm thị.

Tôi tìm đến toàn bộ những người từng có giao tình hoặc hợp tác với Nhâm thị, nhưng cũng rõ không ai sẽ ở thời điểm sống còn này ra tay giúp đỡ.

Sau cùng chỉ còn mặt dày tự mình đến công ty của Nhâm Tam gia.

Nhà của y tôi không dám đến gần một bước, một mình kìm nén đến cổng công ty của y.

Thư ký mặt mày tươi cười nhẹ nhàng nói một câu — Tổng giám đốc ngài ấy không có ở đây, ngài có việc gì cứ giao cho tôi, tôi sẽ chuyển lời thay cho ngài.

Tôi lắc đầu từ chối, cách ngày lại đến một lần. Nhưng vẫn là cô thư ký đó, cô ta nhìn thoáng qua tôi, bảo — Tổng giám đốc vừa mới ra ngoài, hôm nay chắc không tới công ty đâu.

Đợi đến ngày thứ ba tôi đến, cô thư ký kia căn bản cũng chẳng đáp lại tôi nữa.

Tôi “cắm sào chờ nước” cả một ngày trời, cuối cùng lúc nhìn thấy y, y được người ta vây quanh bước xuống xe, chỉ ngước lên nhìn tôi một cái, cũng không nhìn lại nữa, cứ thế ở trong vòng vây của một đám người đi vào công ty.

Cảm giác ấy giống như bị người ta tát một cái vậy.

***

Con người tôi vốn không hề độ lượng, chuyện không vui tôi sẽ nhớ rất kỹ.

Cảm giác ấy rất đau, đau đến nỗi tôi không sao quên được.

Cơn đau ấy xen lẫn nỗi sợ hãi, tôi thật sự sợ y ngày nào đó sẽ giơ tay đánh tôi.

Nhưng thực tế thì không cứ phải là y, trước đây cũng đã thế, sau Cảnh thúc có lẽ sẽ là Trương Đình, hoặc là càng nhiều những con người khác nữa, sẽ cảm thấy tôi không biết tốt xấu.

Nhưng tôi chỉ còn cất giữ được một chút nho nhỏi như thế, y bây giờ đối xử tốt với tôi, tôi sợ y sau này sẽ quay ngoắt đi, biến thành tình cảnh trong kiếp trước.*

(Ka * Nguyên văn: sẽ thành như trước đây, mình sửa lại cho rõ nghĩa)

Chỉ một lần mà tôi đã cảm giác đau như sắp chết, tôi nghĩ tôi không thể quen được nó.

Sau khi tôi ra khỏi quán bar, thoáng thất thần đi qua mấy con đường, lại nhận được một cú điện thoại.

Là Thư Viên gọi.

Thư Viên hẹn tôi ở một tiệm cà phê, từ xa đã trông thấy cô đang ngồi một chỗ, dáng vẻ xinh đẹp cao quý hấp dẫn không ít ánh nhìn xung quanh.

Cô ấy thấy tôi đi tới, chậm rãi ngồi thẳng lưng, như muốn nghênh chiến vậy.

Tôi tức khắc cảm thấy nực cười, nói thế nào một phần tính cách của cô tôi cũng hiểu được, suy cho cùng cũng đã làm vợ chồng mấy năm trời.

Ban đầu tôi cũng không muốn tới, nhưng giọng điệu của Thư Viên rất yếu đuối, lại xen phần lo lắng, tám phần mười là vì chuyện của Vương Tranh. Mấy ngày qua tôi không biết Vương Tranh ở đâu, giờ sức khoẻ cậu ấy không tốt, nếu không cẩn thận điều dưỡng, bệnh cũ chưa khỏi sẽ thành nghiêm trọng, là chuyện ảnh hưởng đến cả đời mình.

Tôi ngồi đối diện Thư Viên, cùng cô chào hỏi một tiếng.

Cô ấy mang theo sự phòng bị nhìn tôi, rồi vẫn cười bảo: [Chỗ này Milkshake khá ngon, anh Nhâm, anh có thể xem thử chút.]

Tôi gật đầu, chẳng qua giờ thấy đầy bụng, chỉ cần một tách hồng trà thôi.

Cô ấy buông mắt nhìn vào tách, sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, liền hỏi thẳng vào vấn đề: [Anh Nhâm, anh muốn bao nhiêu tiền?]

Hả... Nghe được câu này, tôi có phần sửng sốt.

Thư Viện mặt đỏ bừng, cắn môi, hai tay nắm chặt cốc, nói: [Anh nói đi... Anh muốn bao nhiêu, bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho anh, anh hãy làm Eustace mất hết hy vọng vào anh đi.]

Con nhóc này có suy nghĩ quái đản gì vậy? Tôi lắc đầu, nói: [Hãy nghe tôi nói, tôi thấy cô có lẽ không hiểu rõ vấn đề là ở chỗ nào –]

[Không, anh chính là vấn đề lớn nhất.] Thư Viên từ tốn nói: [Tôi không tin tôi sẽ bại bởi một thằng đàn ông.]

[Eustace thành như bây giờ, đều là do anh hết.] Cô ấy ngẩng đầu, bình tĩnh cất lời.

[Tôi cho rằng...]

[Eustace lúc ở Anh Quốc chịu bao nhiêu khổ cực, anh chẳng biết tí gì, lúc anh và thằng anh họ của tôi vui vẻ ở cùng một chỗ với nhau, một mình anh ấy ở nơi xa lạ, ở nhà ngoài gửi tiền ra ngay đến một cú điện thoại cũng không gọi tới, anh có biết? Eustace bởi vì sức khoẻ, ngay cả trò bóng rổ anh ấy thích cũng không thể tham gia.]

Cô ấy nhìn tôi, nghiến răng nói tiếp: [Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ đẩy Eustace xuống đất, nói Eustace chỉ biết kéo chân họ, tôi nhìn thấy, chính mắt nhìn thấy.]

Tôi phút chốc nghẹn lại.

Nhân viên phục vụ lúc bưng hồng trà tới, chúng tôi rất ăn ý dừng lại.

Thư Viên im lặng một lát, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nói: [Mấy năm qua đều là tôi với Eustace ở chung với nhau, tôi cứ ngỡ rằng Eustace đã hết hy vọng vào anh rồi, lúc anh ấy đồng ý đính hôn với tôi, tôi vui lắm — tôi đã thắng anh, tôi từ ngày đầu tiên nhìn thấy Eustace là đã thích anh ấy, tôi hy sinh nhiều như thế, không thể nào thua anh được.]

[Vậy mà ngày đó, lúc anh ấy đang ăn cơm lại bỗng nói... nói không cưới tôi nữa.]

Hốc mắt cô ấy đã đỏ hoe, nước mắt lại không rơi xuống. [Anh ấy nói với cha tôi rằng anh ấy không thể lừa dối bản thân được, cũng càng không thể dối tôi. Anh ấy nói anh ấy không thể cưới tôi, anh ấy nói anh ấy vô dụng, không xứng với tôi — đều là lừa dối hết, tôi biết thừa anh ấy vẫn còn thích anh, hồi trước cứ mỗi khi vào đông là vết thương của anh ấy lại đau nhức, lúc ở bệnh viện đều gọi tên anh.]

Cô nhìn tôi, như thể muốn xem xét vẻ mặt tôi thế nào. Tôi cười khổ lắc đầu.

[Cô nói những lời ấy với tôi, đơn giản chỉ là muốn cho tôi biết, Vương Tranh vì tôi mà khổ sở thế nào, có đúng không? Mà cô vì Vương Tranh đau khổ cũng bị liên luỵ theo, lại cảm thấy, thứ cô xem như là bảo vật... Ý tôi là chỉ tình yêu của Vương Tranh, bị người khác chà đạp, nên rất không cam tâm?]

[Cô nói cho tôi xem, cô thích Vương Tranh cái gì?]

[Tất nhiên là –]

Tôi cắt ngang lời cô.

[Chớ trả lời vội, tôi hỏi lại cô một vấn đề. Nếu như Vương Tranh ngay từ đầu giống như những người đã theo đuổi cô, luôn vâng lời cô răm rắp, yêu thương cô cưng chiều cô, cô liệu có còn có suy nghĩ như bây giờ nữa không?]

Cô ấy mở to mắt.

Tôi nhìn cô ấy nói tiếp: [Mặc kệ đáp án là gì, trong lòng cô mới rõ nhất. Nếu cô thật sự yêu Vương Tranh, vậy giờ không phải là cô bảo tôi phải làm thế nào khiến cậu ấy tan nát cõi lòng, đừng nên chà đạp lên chính tình yêu của cô.]

Cô ấy ngừng lại, từ từ giơ tay che đi khuôn mặt mình.

Tôi đem khăn giấy đưa cho cô, nhẹ nhàng bảo: [Lau nước mắt đi, trang điểm bị nhoè, khó coi lắm.]

Cô nghiến răng nhận lấy, hít một hơi, nhắm mắt lại, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy ghi chép, đặt xuống trước mặt tôi.

Cô nói: [Tôi mặc kệ anh nói những gì, tóm lại... Anh đi tìm Eustace đi, nói cho anh ấy biết, anh một chút cũng không thích anh ấy, anh không yêu anh ấy, bảo anh ấy quay về cạnh bên tôi.]

Tôi nhìn dòng địa chỉ, thở dài

Cô ấy bỗng đứng dậy, thái độ cao ngạo nhìn tôi, [Eustace cuối cùng nhất định sẽ thuộc về tôi, đàn ông thì có gì tốt chứ? Nhất là một thằng đàn ông như anh, anh vốn chẳng hiểu Eustace, anh không quý trọng anh ấy, dựa vào đâu mà chiếm lấy Eustace.]

***

Tôi dựa theo địa chỉ Thư Viên cho rồi tìm kiếm, nhưng nơi này phân bố rất lộn xộn, tôi đi cả một buổi chiều, nửa đường trời đổ mưa, tôi chỉ đành đứng ngoài một tòa nhà gần đấy đợi mưa tạnh.

Lúc giương mắt nhìn, hình như thoáng thấy gì đó, tôi vội ngoảnh lại, quả nhiên trông thấy bóng dáng mơ hồ của một người giống Vương Tranh đang từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, nách kẹp một tờ báo, trong tay cầm bánh mỳ, dường như cảm thấy lạnh, liền kéo chặt chiếc áo khoác trên người. Cậu ấy có vẻ đang vội, nhìn thế mưa có vẻ ít hơn, lúc bật đèn xanh liền bước nhanh sang đường.

Bỗng một chiếc taxi lao vùn vụt qua, thanh âm chói tai bật phát ——

[Vương Tranh ——!!]

Tôi nhanh chóng chạy nhanh sang đường, chỉ thấy Vương Tranh đã ngã ngồi trên đất. [Vương Tranh! Vương Tranh cậu sao rồi!] Tôi vội ngồi xổm xuống xem xét vết thương của cậu ấy, may mà chiếc xe taxi kia lúc chút nữa tông vào đã kịp dừng lại, VƯơng Tranh chỉ là hoảng sợ té ngã xuống thôi, trên người không hề bị thương.

Hình như trong lòng cậu ấy vẫn còn run sợ để mặc tôi đỡ dậy, chủ xe từ cửa sổ nhô đầu ra, thấy không đụng phải người liền vứt lại một câu xin lỗi rồi phóng xe đi tiếp.

Tôi đỡ Vương Tranh tới vỉa hè, sau cú ngã kia trên người cậu ấy chẳng những ướt đẫm, quần áo bị bắn hết bùn đất, thoạt trông rất nhếch nhác.

Tôi ôm lấy vai cậu đỡ lấy, sắc mặt cậu tái nhợt cả đi, không chỉ là thân thể không khỏe, bản thân còn mới phải trải qua cơn sợ hãi.

[Vương Tranh, tôi đưa cậu đi bệnh viện...?]

Cậu ấy liên tục hít sâu, lắc đầu, nhìn tôi chăm chú, khẽ bảo: [Tự tôi đi về...]

[Cậu ở đâu, có gần đây không, tôi đỡ cậu về.]

Có lẽ cậu ấy thật sự mệt mỏi, cũng không từ chối nữa, cứ thế để tôi đỡ lấy, giơ ngón tay chỉ phương hướng.

Tôi đỡ cậu ấy đi xuống cầu thang, ngẫu nhiên liếc mắt xem xét điều kiện ở đây, thỉnh thoảng lại có con chuột từ trong một xó xỉnh bò ra. Nhưng cậu ấy lại vẫn thờ ơ, chỉ về cánh cửa cuối cùng.

Lúc đi vào trong phòng, tuy đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn thoáng ngẩn người.

Đó là một tầng hầm, ngay cả cửa sổ cũng không có, trong phòng đặt một cái giường, bàn và hai ghế. Một bên căng dây thừng treo vài bộ quần áo.

Không biết có phải bên trên bị dò nước, cột nhà góc bên kia cũng có nước đang từ từ ngấm xuống.

Tôi đỡ cậu ấy ngồi xuống ghế.

Bàn tay cậu run rẩy, căn phòng này như toát ra hơi lạnh, tôi quay đi lấy một cái cốc, cầm bình nước đổ xuống, một giọt cũng không có.

Vương Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, bỗng cười một tiếng, có ý tự giễu.

[Có phải anh thấy tôi đáng thương lắm phải không?]

[Ở nơi chẳng ra gì, sống cũng chẳng giống người, sống dở chết dở...]

Tôi nhìn vào cậu, khẽ thở dài một tiếng.

Cậu đem quần áo đặt lên giường, có phần lộn xộn, tôi vỗ vỗ đầu, vội lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, ngồi xổm xuống giúp cậu ấy lau đi gương mặt đã hơi bẩn.

Cậu ấy như thể giận dỗi mà nghiêng mặt sang bên khác, tôi phải thử vài lần mới chịu ngoan ngoãn để tôi lau khô sạch sẽ.

Tôi nhìn cậu, nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: [Tôi gần đây đang thiếu tiền.]

Cậu ấy ngẩn người như kiểu không rõ muốn nói gì.

[Tôi cảm thấy, tôi phải tìm một người thuê ở chung trong khu trọ nhỏ kia, bằng không tôi không đủ sức trả nổi.]

Cậu ấy mở to mắt, giống như muốn nói gì đó.

Tôi nhún vai, cười bảo: [Một tháng không tính tiền điện nước là sáu trăm tệ, một phòng khách một phòng, có cả gian bếp nhỏ với nhà vệ sinh phòng tắm, nên có thể sẽ hơi bất tiện.]

Vương Tranh liếc mắt sang chỗ khác, [Tôi không cần anh thương hại.]

[Tôi không hề thương hại cậu.]

Tôi đã đồng ý với cậu ấy, sẽ chăm sóc cậu ấy đến khi nào cậu ấy khỏe lại mới thôi.

Vương Tranh khàn giọng nói: [Tôi không có nghề nghiệp.]

[Vậy cậu cứ từ từ tìm.]

Tôi nhìn cậu ấy, [Cậu mỗi tháng phải đúng ngày nộp tiền, yên tâm, tôi một phân tiền cũng không thu thiếu đâu.]

[...]

Lúc trở về, Vương Tranh nắm lấy áo tôi, rồi cùng tôi về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện