Đêm nay đối với Khang Đồng Thành mà nói nhất định là một đêm thức trắng, nằm trên giường thật lâu không sao ngủ được, di động đều ở trạng thái chờ nhưng không hề có nhật ký cuộc gọi nào, nghĩ đến Khương Hàn có lẽ còn tưởng di động còn ở trong tay Khang Đồng Hân.
Khang Đồng Thành nhìn điện thoại một lát, sau đó bấm số gọi. Cũng vừa mới kết nối đã bị cúp, khóe miệng Khang Đồng Thành lộ ra một tia cười khổ, vì thế ngón tay ấn ấn vài cái trên bàn phía, lập tức phía trên khung soạn tin nhắn liền hiện ra vài chữ ’em là tiểu Thành.’
Chính nhờ bốn chữ này, điện thoại rất nhanh liền rung động.
Khang Đồng Thành nhận cuộc gọi lại không biết nên nói cái gì.
“Tiểu Thành?” Khương Hàn có chút cẩn thận nói.
“Vâng, chỉ có mình em.” Khang Đồng Thành đè giọng rất thấp, dù sao trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh lan truyền cực kỳ rõ ràng.
“Ngày mai đến chỗ tôi đi!” Khương Hàn nói, trong giọng nói hiển nhiên còn nghe ra vài phần sung sướng.
Quả thật hắn xem như báo được thù rồi, nhưng mà, để Khang Đồng Hân lại một mình được sao? Khang Đồng Thành do dự.
“Em nghĩ vẫn nên đợi mọi thứ hoàn toàn kết thúc đã.”
Khương Hàn tỏ ý không vui, thuận miệng nói:
“Em nên hoàn toàn cắt đứt với cô ta, cũng không phải chị ruột, cùng một nhịp thở với em trên thế giới này chỉ có tôi, em hẳn là biết, báo thù lúc này của tôi đối với cô ta là vì cái gì em đều rõ ràng, cho nên, tôi nghĩ em mau chóng trở lại bên cạnh tôi đi, được không?”
Lời nói đạo lý rõ ràng, nhưng đối với Khang Đồng Thành cũng không mấy thuyết phục, cho dù Khương Hàn nói chính xác nhưng trong lòng cậu vẫn luôn ẩn ẩn thất lạc cái gì.
“Em… để cho em ngẫm nghĩ kỹ càng đã! Khương Hàn.” Khang Đồng Thành nói, giọng điệu khẩn cầu.
Khương Hàn thật ra cũng không ép buộc, nhân tiện nói:
“Khi nào đã nghĩ thông suốt, nhớ gọi cho tôi, tôi đến đón em.”
“Vâng.”
Lúc nói điện thoại cảm thấy trong lòng buồn đến hoảng hốt, hiện tại giải quyết xong lại càng thêm buồn. Theo lời Khương Hàn, hắn báo thù cũng không có bao nhiêu lực sát thương, nhiều nhất là để lại lời nhắn nhủ, nếu Khang Đồng Hân rời khỏi đây vẫn có thể sống một cuộc sống im lặng. Huống chi chuyện như vậy, cho dù không phải Khương Hàn, cuối cùng bị đội chó săn đào ra được, đoạn tình sử trước kia của Khương phu nhân vẫn có thể bán được không ít tiền.
Khương Hàn cũng bất quá đem hết thảy công bố trước mà thôi, trở thành thủ đoạn đả kích Khang Đồng Hân.
Nếu nói về mức độ so với các thủ đoạn trên thương trường thì chuyện này cũng không quá đáng. Nhưng nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành cảm thấy đau lòng.
Khang Đồng Thành xin nghỉ ba ngày, cho nên buổi sáng hôm nay là bữa cuối cùng. Trước hôn lễ một ngày, trong hôn lễ một ngày và sau hôn lễ một ngày.
Không có chút động tĩnh của Khang Đồng Hân làm tim Khang Đồng Thành nhảy dựng lên, đi đến trước cửa phòng Khang Đồng Hân gõ cửa.
“Chị hai, chị có sao không? Chị hai?”
Gõ liên tiếp mấy lần vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng Khang Đồng Thành càng thêm khẩn trương, nghĩ Khang Đồng Hân có phải làm việc gì đó ngốc ngếch rồi không, cậu có nên đạp cửa xông vào hay không?
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, cánh cửa kia lại mở ra, Khang Đồng Hân đứng ở cửa sắc mặt tiều tụy mà tái nhợt, thấy Khang Đồng Thành đứng trước cửa liền ảm đạm cười, nói:
“Tiểu Thành, thật có lỗi, chị ngủ quên.” Nói như thế trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Chị đi làm điểm tâm.”
Khang Đồng Thành biết này không phải ngủ quên, nhìn thấy đôi mắt sâu và đen, đây rõ ràng là dấu hiệu của một đêm thức trắng, cậu đưa tay kéo cánh tay Khang Đồng Hân.
“Chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay đến lượt em làm điểm tâm.”
Khang Đồng Hân quay đầu lại, rồi sau đó gật đầu, không nói gì thêm, liền đi lại một cái ghế ngồi xuống.
Khang Đồng Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng thật sự khổ sở, lẳng lặng đi vào bếp, không nhìn tới không thèm nghĩ nữa.
Điểm tâm đơn giản đối với Khang Đồng Thành mà nói cũng không phải vấn đề, cho nên không lâu sau cậu bưng cháo hoa cùng mấy món ăn sáng ra khỏi bếp.
“Chị, nếm thử chút tay nghề của em.” Tuy rằng biết đối với Khang Đồng Hân hiện tại cái gì cũng nhạt như nước ốc.
Khang Đồng Hân đờ đẫn gật đầu, nhìn thấy bữa ăn sáng trên bàn nhưng không động tay.
“Chị hai?” Khang Đồng Thành nghi hoặc lại gọi một tiếng.
Lại nghe một tiếng nức nở không thể ức chế, giống như đàn chim rền rĩ cắt ngang qua chân trời, rồi sau đó là tiếng đê vỡ, hồng thủy ào ạt xông tới.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống lướt qua gò má xinh đẹp mà mỗi cô gái đều mơ ước.
“Chị!”
Khang Đồng Thành không biết phía sau nước mắt kia là cỡ nào đau đớn bi thống, cậu chỉ dang rộng đôi tay ôm lấy người chị đã từng cho cậu ấm áp.
“A, chị…” Khang Đồng Hân tựa hồ muốn giải thích gì đó nhưng vừa mở miệng nước mắt càng lăn dài, chỉ có thể vươn tay ôm chặt em trai.
“Tiểu Thành, em nói đi vì cái gì anh ấy chưa điện thoại cho chị, là anh ấy không muốn tha thứ cho chị, khi chuyện đó xảy ra, chị biết chị sai rồi nhưng chị thật sự yêu anh ấy, chỉ có vài lần, thật sự, bởi vì khi đó ba mẹ vừa qua đời, chị thật sự không có cách nào, mới phải làm như vậy, chị vẫn lừa gạt anh ấy bởi vì sợ anh ấy khinh thường, nhưng mà… chị thật sự yêu anh ấy! Vì cái gì anh ấy không nhận điện thoại, cho dù là không tha thứ nhưng anh ấy cũng chưa nói cái gì…” Khang Đồng Hân nghẹn ngào, giọng đứt quãng nói xong, rồi lại mang theo chút hoảng loạn.
Khang Đồng Thành đưa tay vuốt ve tóc Khang Đồng Hân, nhất thời cậu không biết nói gì chỉ biết cứng nhắc làm động tác này.
Khang Đồng Hân trong lòng ngực không ngừng nức nở giống như sắp tắt thở tới nơi.
Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, nhìn xung quanh căn phòng mới, thật lâu sau mới nói:
“Chị hai, em có lời muốn nói…”
Khương Hàn ngồi ở văn phòng phê duyệt văn kiện, tâm tình của hắn hiển nhiên không tốt. Tần Tiểu Vũ đứng ở cửa, trong tay ôm văn kiện, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ngẫm lại, sao có thể như vậy? Mới có vài ngày, Khương tổng lại gặp chuyện như vậy.
Aizz, Tần Tiểu Vũ thở dài, ngày hôm qua cô cũng có tham gia hôn lễ, tuy rằng hôn lễ không thành nhưng không thể không nói cô dâu quả thật rất đẹp, cùng một người cao phú suất như Khương tổng đứng cùng một chỗ đúng là trai tài gái sắc, mặt khác em trai của cô dâu cũng là một tiểu soái ca nha!
Nhưng thật đúng là khó lường, ai sẽ nghĩ đến một mỹ nữ thế nhưng có quá khứ đen tối như vậy, lại bị vạch trần trước mắt mọi người, là đàn ông thì đều không chịu nổi, huống chi Khương tổng của bọn họ lại là một người ngạo khí mười phần cậy tài khinh người.
Nghĩ đến trên báo số ra hôm nay khẳng định là bày ra cho bằng hết, một màn cẩu huyết như thế, tuyệt đối là dịp để bọn chó săn ra sức thêu dệt.
Tần Tiểu Vũ lại thở dài, chịu khổ vẫn là cô!
Gõ cửa, nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra ‘vào đi’.
Tần Tiểu Vũ có chút khẩn trương đi vào.
“Tổng tài, gặp Tần thị lúc 3 giờ.” Tần Tiểu Vũ cẩn thận nói.
“Ừ, tôi biết rồi…” Khương Hàn chưa nói hết đã nghe di động rung lên.
Tần Tiểu Vũ có chút tò mò nhìn Khương Hàn liền thấy Khương Hàn lấy di động ra, hẳn là xem tin nhắn, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Khương Hàn lập tức thay đổi lớn. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tiểu Vũ, Khương Hàn đứng lên.
“Hội nghị hủy bỏ.” Chỉ để lại bốn chữ, cùng với một trận gió, trong văn phòng đã không còn thấy người.
Để Tần Tiểu Vũ ở lại thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khang Đồng Thành nhìn điện thoại một lát, sau đó bấm số gọi. Cũng vừa mới kết nối đã bị cúp, khóe miệng Khang Đồng Thành lộ ra một tia cười khổ, vì thế ngón tay ấn ấn vài cái trên bàn phía, lập tức phía trên khung soạn tin nhắn liền hiện ra vài chữ ’em là tiểu Thành.’
Chính nhờ bốn chữ này, điện thoại rất nhanh liền rung động.
Khang Đồng Thành nhận cuộc gọi lại không biết nên nói cái gì.
“Tiểu Thành?” Khương Hàn có chút cẩn thận nói.
“Vâng, chỉ có mình em.” Khang Đồng Thành đè giọng rất thấp, dù sao trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh lan truyền cực kỳ rõ ràng.
“Ngày mai đến chỗ tôi đi!” Khương Hàn nói, trong giọng nói hiển nhiên còn nghe ra vài phần sung sướng.
Quả thật hắn xem như báo được thù rồi, nhưng mà, để Khang Đồng Hân lại một mình được sao? Khang Đồng Thành do dự.
“Em nghĩ vẫn nên đợi mọi thứ hoàn toàn kết thúc đã.”
Khương Hàn tỏ ý không vui, thuận miệng nói:
“Em nên hoàn toàn cắt đứt với cô ta, cũng không phải chị ruột, cùng một nhịp thở với em trên thế giới này chỉ có tôi, em hẳn là biết, báo thù lúc này của tôi đối với cô ta là vì cái gì em đều rõ ràng, cho nên, tôi nghĩ em mau chóng trở lại bên cạnh tôi đi, được không?”
Lời nói đạo lý rõ ràng, nhưng đối với Khang Đồng Thành cũng không mấy thuyết phục, cho dù Khương Hàn nói chính xác nhưng trong lòng cậu vẫn luôn ẩn ẩn thất lạc cái gì.
“Em… để cho em ngẫm nghĩ kỹ càng đã! Khương Hàn.” Khang Đồng Thành nói, giọng điệu khẩn cầu.
Khương Hàn thật ra cũng không ép buộc, nhân tiện nói:
“Khi nào đã nghĩ thông suốt, nhớ gọi cho tôi, tôi đến đón em.”
“Vâng.”
Lúc nói điện thoại cảm thấy trong lòng buồn đến hoảng hốt, hiện tại giải quyết xong lại càng thêm buồn. Theo lời Khương Hàn, hắn báo thù cũng không có bao nhiêu lực sát thương, nhiều nhất là để lại lời nhắn nhủ, nếu Khang Đồng Hân rời khỏi đây vẫn có thể sống một cuộc sống im lặng. Huống chi chuyện như vậy, cho dù không phải Khương Hàn, cuối cùng bị đội chó săn đào ra được, đoạn tình sử trước kia của Khương phu nhân vẫn có thể bán được không ít tiền.
Khương Hàn cũng bất quá đem hết thảy công bố trước mà thôi, trở thành thủ đoạn đả kích Khang Đồng Hân.
Nếu nói về mức độ so với các thủ đoạn trên thương trường thì chuyện này cũng không quá đáng. Nhưng nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành cảm thấy đau lòng.
Khang Đồng Thành xin nghỉ ba ngày, cho nên buổi sáng hôm nay là bữa cuối cùng. Trước hôn lễ một ngày, trong hôn lễ một ngày và sau hôn lễ một ngày.
Không có chút động tĩnh của Khang Đồng Hân làm tim Khang Đồng Thành nhảy dựng lên, đi đến trước cửa phòng Khang Đồng Hân gõ cửa.
“Chị hai, chị có sao không? Chị hai?”
Gõ liên tiếp mấy lần vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng Khang Đồng Thành càng thêm khẩn trương, nghĩ Khang Đồng Hân có phải làm việc gì đó ngốc ngếch rồi không, cậu có nên đạp cửa xông vào hay không?
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, cánh cửa kia lại mở ra, Khang Đồng Hân đứng ở cửa sắc mặt tiều tụy mà tái nhợt, thấy Khang Đồng Thành đứng trước cửa liền ảm đạm cười, nói:
“Tiểu Thành, thật có lỗi, chị ngủ quên.” Nói như thế trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Chị đi làm điểm tâm.”
Khang Đồng Thành biết này không phải ngủ quên, nhìn thấy đôi mắt sâu và đen, đây rõ ràng là dấu hiệu của một đêm thức trắng, cậu đưa tay kéo cánh tay Khang Đồng Hân.
“Chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay đến lượt em làm điểm tâm.”
Khang Đồng Hân quay đầu lại, rồi sau đó gật đầu, không nói gì thêm, liền đi lại một cái ghế ngồi xuống.
Khang Đồng Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng thật sự khổ sở, lẳng lặng đi vào bếp, không nhìn tới không thèm nghĩ nữa.
Điểm tâm đơn giản đối với Khang Đồng Thành mà nói cũng không phải vấn đề, cho nên không lâu sau cậu bưng cháo hoa cùng mấy món ăn sáng ra khỏi bếp.
“Chị, nếm thử chút tay nghề của em.” Tuy rằng biết đối với Khang Đồng Hân hiện tại cái gì cũng nhạt như nước ốc.
Khang Đồng Hân đờ đẫn gật đầu, nhìn thấy bữa ăn sáng trên bàn nhưng không động tay.
“Chị hai?” Khang Đồng Thành nghi hoặc lại gọi một tiếng.
Lại nghe một tiếng nức nở không thể ức chế, giống như đàn chim rền rĩ cắt ngang qua chân trời, rồi sau đó là tiếng đê vỡ, hồng thủy ào ạt xông tới.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống lướt qua gò má xinh đẹp mà mỗi cô gái đều mơ ước.
“Chị!”
Khang Đồng Thành không biết phía sau nước mắt kia là cỡ nào đau đớn bi thống, cậu chỉ dang rộng đôi tay ôm lấy người chị đã từng cho cậu ấm áp.
“A, chị…” Khang Đồng Hân tựa hồ muốn giải thích gì đó nhưng vừa mở miệng nước mắt càng lăn dài, chỉ có thể vươn tay ôm chặt em trai.
“Tiểu Thành, em nói đi vì cái gì anh ấy chưa điện thoại cho chị, là anh ấy không muốn tha thứ cho chị, khi chuyện đó xảy ra, chị biết chị sai rồi nhưng chị thật sự yêu anh ấy, chỉ có vài lần, thật sự, bởi vì khi đó ba mẹ vừa qua đời, chị thật sự không có cách nào, mới phải làm như vậy, chị vẫn lừa gạt anh ấy bởi vì sợ anh ấy khinh thường, nhưng mà… chị thật sự yêu anh ấy! Vì cái gì anh ấy không nhận điện thoại, cho dù là không tha thứ nhưng anh ấy cũng chưa nói cái gì…” Khang Đồng Hân nghẹn ngào, giọng đứt quãng nói xong, rồi lại mang theo chút hoảng loạn.
Khang Đồng Thành đưa tay vuốt ve tóc Khang Đồng Hân, nhất thời cậu không biết nói gì chỉ biết cứng nhắc làm động tác này.
Khang Đồng Hân trong lòng ngực không ngừng nức nở giống như sắp tắt thở tới nơi.
Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, nhìn xung quanh căn phòng mới, thật lâu sau mới nói:
“Chị hai, em có lời muốn nói…”
Khương Hàn ngồi ở văn phòng phê duyệt văn kiện, tâm tình của hắn hiển nhiên không tốt. Tần Tiểu Vũ đứng ở cửa, trong tay ôm văn kiện, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ngẫm lại, sao có thể như vậy? Mới có vài ngày, Khương tổng lại gặp chuyện như vậy.
Aizz, Tần Tiểu Vũ thở dài, ngày hôm qua cô cũng có tham gia hôn lễ, tuy rằng hôn lễ không thành nhưng không thể không nói cô dâu quả thật rất đẹp, cùng một người cao phú suất như Khương tổng đứng cùng một chỗ đúng là trai tài gái sắc, mặt khác em trai của cô dâu cũng là một tiểu soái ca nha!
Nhưng thật đúng là khó lường, ai sẽ nghĩ đến một mỹ nữ thế nhưng có quá khứ đen tối như vậy, lại bị vạch trần trước mắt mọi người, là đàn ông thì đều không chịu nổi, huống chi Khương tổng của bọn họ lại là một người ngạo khí mười phần cậy tài khinh người.
Nghĩ đến trên báo số ra hôm nay khẳng định là bày ra cho bằng hết, một màn cẩu huyết như thế, tuyệt đối là dịp để bọn chó săn ra sức thêu dệt.
Tần Tiểu Vũ lại thở dài, chịu khổ vẫn là cô!
Gõ cửa, nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra ‘vào đi’.
Tần Tiểu Vũ có chút khẩn trương đi vào.
“Tổng tài, gặp Tần thị lúc 3 giờ.” Tần Tiểu Vũ cẩn thận nói.
“Ừ, tôi biết rồi…” Khương Hàn chưa nói hết đã nghe di động rung lên.
Tần Tiểu Vũ có chút tò mò nhìn Khương Hàn liền thấy Khương Hàn lấy di động ra, hẳn là xem tin nhắn, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Khương Hàn lập tức thay đổi lớn. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tiểu Vũ, Khương Hàn đứng lên.
“Hội nghị hủy bỏ.” Chỉ để lại bốn chữ, cùng với một trận gió, trong văn phòng đã không còn thấy người.
Để Tần Tiểu Vũ ở lại thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Danh sách chương