Nhà của Khương Hàn, đây là lần thứ hai Khang Đồng Thành đến, nguyên bản dĩ nhiên là có cơ hội nhưng bởi vì những vấn đề trong lòng nên cũng chưa từng ghé qua lần nữa, hai người cho dù Khương Hàn đưa đón cậu cũng là hai điểm một đường, trường học và nhà trọ của cậu.
Cảm giác đối với căn phòng cùng với lần đầu tiên đến vẫn rất giống, đó là sự trống trải, một phòng khách mấy trăm mét vuông, ngoại trừ bài trí cũng chỉ có bài trí, không có ai hết.
Làm sao vậy?” Thấy Khang Đồng Thành đứng ngẩn ngơ ở cửa, Khương Hàn hỏi.
Khang Đồng Thành lắc đầu, cúi người định đổi giày, đã thấy Khương Hàn ngồi xuống giúp cậu cởi giày…
Khang Đồng Thành sửng sốt, kêu lên đồng thời lùi về phía sau.
“Anh…”
“Đừng nhúc nhích, để tôi giúp em đổi giày.” Khương Hàn nói xong liền bắt được chân của Khang Đồng Thành, mở dây giày, cởi giày ra rồi sau đó từ trong kệ giày lấy ra một đôi dép lê bằng nhung màu trắng mang lên chân Khang Đồng Thành, rồi sau đó làm y như vậy với chân kia.
“Tôi trước kia vẫn luôn giúp em làm thế này, em đó, suốt ngày quên mang dép chạy loạn…”
“Không phải có thảm rồi sao?” Khang Đồng Thành nhìn bóng dáng người đàn ông đang cúi đầu, hai má ửng đỏ nhưng cũng nhịn không được phản bác lại.
“Khi đó tôi vẫn muốn giúp em cởi giày, cởi quần áo, đáng tiếc chỉ có thể nhìn, em không tính là hoạt bát nhưng khi đó những những hành động nhẹ nhàng như vậy tôi cũng làm không được.”
Giúp Khang Đồng Thành đổi giày xong, Khương Hàn ngửa đầu, nói, hai mắt tràn đầy tình thâm.
“Tôi có lúc hận thời gian, bởi vì nó trải qua trên người tôi một lần, thật giống như bánh xe nghiền qua cơ thể, nhưng không để lại chút dấu vết, tôi nghĩ sau đó tôi có thể chạm vào đôi má của em, thân thể của em, nhưng cuối cùng chỉ có thể dừng ở trên đầu…”
Khang Đồng Thành nghe được, nhìn thấy được như vậy, cảm thấy chua sót trong lòng, quỳ xuống ôm lấy cổ người đàn ông.
“Hiện tại, chúng ta không phải ở cùng một chỗ sao? Anh xem, anh còn trẻ như thế, mà em cũng vậy, chúng ta có quãng thời gian rất dài để ở bên nhau!” Tựa đầu chôn vào hõm cổ Khương Hàn, giọng nói của Khang Đồng Thành rầu rĩ.
Trước đây, cậu cũng không dám hy vọng Khương Hàn nói ra những lời này, mặc dù khi nghe được cậu cũng khó có thể tin, nguyên lai bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, mà cái hào sâu giữa bọn họ trong lúc đó cũng khó mà vượt qua chính là khoảng cách tuổi tác kia… Nhưng hiện tại, bọn họ đã không còn khoảng cách tuổi tác, bọn họ có được hạnh phúc hay không? Nghi vấn này ở trong đầu Khang Đồng Thành chợt lóe, bởi vì hiện tại cậu đang ôm Khương Hàn, thân thể tuổi trẻ cũng không phải điều cậu từng có gan nghĩ muốn, cậu cũng không ghét tướng mạo của Khương Hàn, cho dù có già, cũng là một người già sâu sắc, nhưng những thay đổi bây giờ, chắc chắn là đáng vui mừng…
Cậu không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, huống chi việc cậu không thèm để ý gì đó lại tạo nên một đường cắt ngang ngăn chặn cậu với Khương Hàn.
Khương Hàn ôm lấy Khang Đồng Thành, tư thế giống như ôm cả đất trời, đứng thẳng. Khang Đồng Thành chỉ là ngạc nhiên, rồi sau đó liền tựa đầu vào hõm cổ Khương Hàn, thân thể hơi hơi lui.
“Tôi cũng chỉ muốn ôm em như vậy.” Khương Hàn cúi đầu nói.
Khang Đồng Thành không nói gì, chỉ dựa vào Khương Hàn như thế. Thật thoải mái làm sao, thực ấm áp, đây là mong muốn ban đầu của Khương Hàn, cũng là mong muốn của bản thân cậu. Gắt gao ôm lấy cổ Khương Hàn, khóe miệng Khang Đồng Thành thong thả giương lên, cho dù có chút chua sót trong đó.
Chỉ như thế đã thỏa mãn rồi mà không còn yêu cầu gì khác? Nhưng nếu nghĩ như vậy, tại sao Khương Hàn còn chấp nhất việc trả thù, cho dù trong lòng cậu có chút lý giải nhưng với thân phận hiện tại của Khang Đồng Thành thì…
Khương Hàn ôm Khang Đồng Thành đến ngồi trên sopha, rồi sau đó đứng lên.
“Tôi đi hâm nóng đồ ăn, lập tức có thể ăn ngay, có đói không?” Khương Hàn sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu, ngoại trừ điểm tâm cái gì cũng chưa ăn, nguyên bản tâm tình không tốt nên không cảm thấy, hiện giờ đã cảm thấy đói quá chừng, trong bụng trống rỗng có chút khó chịu.
Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn vào bếp, hình ảnh như vậy khi cậu là Y Lương tuyệt đối không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại, ôm ấp tình cảm có thể nói giống như đang nằm mơ không phải sao? Quả thật giống như đang nằm mơ…
Ước chừng không đến nửa giờ, Khương Hàn bưng cơm nước đi ra, tuy rằng trên người mặc tây trang nhưng cà vạt cũng đã được nới lỏng, nút ở tay áo cũng được mở ra, tay áo xắn lên đến khuỷu tay. Nhưng cho dù như vậy, khí thế trên người đàn ông cũng không suy giảm, hoàn toàn không hợp với hình tượng bưng đồ ăn lên.
“Đến ăn cơm đi!” Nhìn Khang Đồng Thành ngẩn ngơ không nhúc nhích, Khương Hàn hướng về phía cậu vẫy vẫy tay.
Khang Đồng Thành ngồi trên ghế, nhìn bữa tối phong phú.
“Uống bát canh trước đi, cho ấm dạ dày.” Còn chưa chờ cậu cầm đũa, Khương Hàn đã bưng bát canh đưa tới tay cậu.
Khang Đồng Thành tiếp nhận bát canh, từng giọt từng giọt nước rơi xuống bát canh, giật mình mới phát hiện mình khóc. Có chút co quắp cúi đầu, không muốn bị Khương Hàn phát hiện, lại quên mất Khương Hàn đang ở đối diện, làm sao không thấy rõ được.
Nhưng Khương Hàn cũng không nói gì, chỉ bưng lên bát của mình bắt đầu ăn.
Sau khi ăn canh, Khang Đồng Thành mới ý thức được cái gì, nói:
“Vừa rồi anh chưa ăn cơm chiều sao?” Hẳn phải cùng Khang Đồng Hân ăn cơm chiều rồi chứ.
Khương Hàn gật đầu.
“Có ăn, nhưng mà không nhiều lắm. Hơn nữa hiện tại tôi cảm thấy ăn rất ngon.” Vừa nói vừa nghiêng chén cơm đã trống không.
Sau khi ăn cơm chiều xong, hai người nhìn một đống hỗn độn trên bàn.
“Để em dọn rửa cho!” Khang Đồng Thành vừa định bắt tay dọn dẹp, lại bị Khương Hàn kéo lại.
“Sáng mai có thời gian thu dọn sau, giờ em nhanh đi tắm đi.”
Lúc nói chuyện lại ghé vào bên tai Khang Đồng Thành, giọng nói trầm thấp, có loại mờ ám nói không nên lời.
Hai má Khang Đồng Thành ửng đỏ, rồi sau đó gật đầu, vừa định đi vào phòng tắm liền bị Khương Hàn kéo tay.
Có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn Khương Hàn, lại nghe Khương Hàn nói:
“Đêm nay tôi sẽ không chạm vào em, đừng khẩn trương. Tôi sẽ đợi đến cuối tuần.
Nói thẳng ra như vậy, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy trên mặt nóng như thiêu như đốt, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Xem như tâm tư của mình đều bị Khương Hàn nhìn thấu… Nhưng loại cảm giác này không phải là tức giận vì tâm tư bị nhìn thấu.
Cậu yêu Khương Hàn, thân thể kết hợp vốn là chuyện thường, huống chi hiện tại hai người vẫn đang ở tuổi trẻ sung sức.
Dựa vào cửa phòng tắm, thật lâu sau, sức nóng trên người mới dần dần tán đi.
Thế giới hai người chỉ có thể ngẫu nhiên có được mà không thể cưỡng cầu, bất an trong lòng cậu cuối cùng là bởi vì sự tồn tại của Khang Đồng Hân hay là bởi vì cái gì khác…
Kết quả của việc chết đi sống lại thật sự có thể giống như cậu nghĩ hoàn toàn tốt đẹp hay sao? Chắc chắn ở hiện tại là không phải rồi!
Cảm giác đối với căn phòng cùng với lần đầu tiên đến vẫn rất giống, đó là sự trống trải, một phòng khách mấy trăm mét vuông, ngoại trừ bài trí cũng chỉ có bài trí, không có ai hết.
Làm sao vậy?” Thấy Khang Đồng Thành đứng ngẩn ngơ ở cửa, Khương Hàn hỏi.
Khang Đồng Thành lắc đầu, cúi người định đổi giày, đã thấy Khương Hàn ngồi xuống giúp cậu cởi giày…
Khang Đồng Thành sửng sốt, kêu lên đồng thời lùi về phía sau.
“Anh…”
“Đừng nhúc nhích, để tôi giúp em đổi giày.” Khương Hàn nói xong liền bắt được chân của Khang Đồng Thành, mở dây giày, cởi giày ra rồi sau đó từ trong kệ giày lấy ra một đôi dép lê bằng nhung màu trắng mang lên chân Khang Đồng Thành, rồi sau đó làm y như vậy với chân kia.
“Tôi trước kia vẫn luôn giúp em làm thế này, em đó, suốt ngày quên mang dép chạy loạn…”
“Không phải có thảm rồi sao?” Khang Đồng Thành nhìn bóng dáng người đàn ông đang cúi đầu, hai má ửng đỏ nhưng cũng nhịn không được phản bác lại.
“Khi đó tôi vẫn muốn giúp em cởi giày, cởi quần áo, đáng tiếc chỉ có thể nhìn, em không tính là hoạt bát nhưng khi đó những những hành động nhẹ nhàng như vậy tôi cũng làm không được.”
Giúp Khang Đồng Thành đổi giày xong, Khương Hàn ngửa đầu, nói, hai mắt tràn đầy tình thâm.
“Tôi có lúc hận thời gian, bởi vì nó trải qua trên người tôi một lần, thật giống như bánh xe nghiền qua cơ thể, nhưng không để lại chút dấu vết, tôi nghĩ sau đó tôi có thể chạm vào đôi má của em, thân thể của em, nhưng cuối cùng chỉ có thể dừng ở trên đầu…”
Khang Đồng Thành nghe được, nhìn thấy được như vậy, cảm thấy chua sót trong lòng, quỳ xuống ôm lấy cổ người đàn ông.
“Hiện tại, chúng ta không phải ở cùng một chỗ sao? Anh xem, anh còn trẻ như thế, mà em cũng vậy, chúng ta có quãng thời gian rất dài để ở bên nhau!” Tựa đầu chôn vào hõm cổ Khương Hàn, giọng nói của Khang Đồng Thành rầu rĩ.
Trước đây, cậu cũng không dám hy vọng Khương Hàn nói ra những lời này, mặc dù khi nghe được cậu cũng khó có thể tin, nguyên lai bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, mà cái hào sâu giữa bọn họ trong lúc đó cũng khó mà vượt qua chính là khoảng cách tuổi tác kia… Nhưng hiện tại, bọn họ đã không còn khoảng cách tuổi tác, bọn họ có được hạnh phúc hay không? Nghi vấn này ở trong đầu Khang Đồng Thành chợt lóe, bởi vì hiện tại cậu đang ôm Khương Hàn, thân thể tuổi trẻ cũng không phải điều cậu từng có gan nghĩ muốn, cậu cũng không ghét tướng mạo của Khương Hàn, cho dù có già, cũng là một người già sâu sắc, nhưng những thay đổi bây giờ, chắc chắn là đáng vui mừng…
Cậu không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, huống chi việc cậu không thèm để ý gì đó lại tạo nên một đường cắt ngang ngăn chặn cậu với Khương Hàn.
Khương Hàn ôm lấy Khang Đồng Thành, tư thế giống như ôm cả đất trời, đứng thẳng. Khang Đồng Thành chỉ là ngạc nhiên, rồi sau đó liền tựa đầu vào hõm cổ Khương Hàn, thân thể hơi hơi lui.
“Tôi cũng chỉ muốn ôm em như vậy.” Khương Hàn cúi đầu nói.
Khang Đồng Thành không nói gì, chỉ dựa vào Khương Hàn như thế. Thật thoải mái làm sao, thực ấm áp, đây là mong muốn ban đầu của Khương Hàn, cũng là mong muốn của bản thân cậu. Gắt gao ôm lấy cổ Khương Hàn, khóe miệng Khang Đồng Thành thong thả giương lên, cho dù có chút chua sót trong đó.
Chỉ như thế đã thỏa mãn rồi mà không còn yêu cầu gì khác? Nhưng nếu nghĩ như vậy, tại sao Khương Hàn còn chấp nhất việc trả thù, cho dù trong lòng cậu có chút lý giải nhưng với thân phận hiện tại của Khang Đồng Thành thì…
Khương Hàn ôm Khang Đồng Thành đến ngồi trên sopha, rồi sau đó đứng lên.
“Tôi đi hâm nóng đồ ăn, lập tức có thể ăn ngay, có đói không?” Khương Hàn sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu, ngoại trừ điểm tâm cái gì cũng chưa ăn, nguyên bản tâm tình không tốt nên không cảm thấy, hiện giờ đã cảm thấy đói quá chừng, trong bụng trống rỗng có chút khó chịu.
Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn vào bếp, hình ảnh như vậy khi cậu là Y Lương tuyệt đối không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại, ôm ấp tình cảm có thể nói giống như đang nằm mơ không phải sao? Quả thật giống như đang nằm mơ…
Ước chừng không đến nửa giờ, Khương Hàn bưng cơm nước đi ra, tuy rằng trên người mặc tây trang nhưng cà vạt cũng đã được nới lỏng, nút ở tay áo cũng được mở ra, tay áo xắn lên đến khuỷu tay. Nhưng cho dù như vậy, khí thế trên người đàn ông cũng không suy giảm, hoàn toàn không hợp với hình tượng bưng đồ ăn lên.
“Đến ăn cơm đi!” Nhìn Khang Đồng Thành ngẩn ngơ không nhúc nhích, Khương Hàn hướng về phía cậu vẫy vẫy tay.
Khang Đồng Thành ngồi trên ghế, nhìn bữa tối phong phú.
“Uống bát canh trước đi, cho ấm dạ dày.” Còn chưa chờ cậu cầm đũa, Khương Hàn đã bưng bát canh đưa tới tay cậu.
Khang Đồng Thành tiếp nhận bát canh, từng giọt từng giọt nước rơi xuống bát canh, giật mình mới phát hiện mình khóc. Có chút co quắp cúi đầu, không muốn bị Khương Hàn phát hiện, lại quên mất Khương Hàn đang ở đối diện, làm sao không thấy rõ được.
Nhưng Khương Hàn cũng không nói gì, chỉ bưng lên bát của mình bắt đầu ăn.
Sau khi ăn canh, Khang Đồng Thành mới ý thức được cái gì, nói:
“Vừa rồi anh chưa ăn cơm chiều sao?” Hẳn phải cùng Khang Đồng Hân ăn cơm chiều rồi chứ.
Khương Hàn gật đầu.
“Có ăn, nhưng mà không nhiều lắm. Hơn nữa hiện tại tôi cảm thấy ăn rất ngon.” Vừa nói vừa nghiêng chén cơm đã trống không.
Sau khi ăn cơm chiều xong, hai người nhìn một đống hỗn độn trên bàn.
“Để em dọn rửa cho!” Khang Đồng Thành vừa định bắt tay dọn dẹp, lại bị Khương Hàn kéo lại.
“Sáng mai có thời gian thu dọn sau, giờ em nhanh đi tắm đi.”
Lúc nói chuyện lại ghé vào bên tai Khang Đồng Thành, giọng nói trầm thấp, có loại mờ ám nói không nên lời.
Hai má Khang Đồng Thành ửng đỏ, rồi sau đó gật đầu, vừa định đi vào phòng tắm liền bị Khương Hàn kéo tay.
Có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn Khương Hàn, lại nghe Khương Hàn nói:
“Đêm nay tôi sẽ không chạm vào em, đừng khẩn trương. Tôi sẽ đợi đến cuối tuần.
Nói thẳng ra như vậy, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy trên mặt nóng như thiêu như đốt, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Xem như tâm tư của mình đều bị Khương Hàn nhìn thấu… Nhưng loại cảm giác này không phải là tức giận vì tâm tư bị nhìn thấu.
Cậu yêu Khương Hàn, thân thể kết hợp vốn là chuyện thường, huống chi hiện tại hai người vẫn đang ở tuổi trẻ sung sức.
Dựa vào cửa phòng tắm, thật lâu sau, sức nóng trên người mới dần dần tán đi.
Thế giới hai người chỉ có thể ngẫu nhiên có được mà không thể cưỡng cầu, bất an trong lòng cậu cuối cùng là bởi vì sự tồn tại của Khang Đồng Hân hay là bởi vì cái gì khác…
Kết quả của việc chết đi sống lại thật sự có thể giống như cậu nghĩ hoàn toàn tốt đẹp hay sao? Chắc chắn ở hiện tại là không phải rồi!
Danh sách chương