Giao thừa ngày hôm đó, Khang Đồng Hân rốt cuộc được nghỉ, sáng sớm cô ra ngoài mua đồ ăn trở về.
– “Tiểu Thành? Còn chưa dậy sao?”
Đứng ở cửa đem đồ ăn đặt xuống chân, Khang Đồng Hân lấy chìa khóa mở cửa, vừa định xoay người, một đôi tay đã đến gần đem đồ ăn nhấc lên.
– “Hàn? Sao anh lại đến đây?” Khang Đồng Hân đầu tiên là kinh ngạc, lúc nhìn rõ người đến, lập tức tươi cười.
– “Đến cùng hai người mừng năm mới, không chào đón sao?” Khương Hàn dịu dàng tươi cười, nói:
– “Tiểu Thành còn chưa tỉnh? Thật sự là con mèo lười!” Bởi vì cúi đầu xách đồ ăn, biểu tình cưng chiều trên mặt Khương Hàn không có rơi vào mắt của Khang Đồng Hân.
Cho dù đối với việc Khương Hàn và em trai mình đột nhiên thân thiện với nhau có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại thân thiện mới tốt, nếu không giáp mặt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Khang Đồng Hân vừa đẩy cửa ra, vừa nói:
– “Mấy ngày nay thời tiết lạnh hơn, em ấy càng lười hơn! Đồ ăn đặt trong phòng bếp là được rồi. Tiểu Thành… Nên dậy rồi nha!” Khang Đồng Hân gõ cửa phòng Khang Đồng Thành, hô.
Khương Hàn buông đồ ăn xuống liền đi đến bên người Khang Đồng Hân, cũng đưa tay gõ cửa.
– “Tiểu Thành, nên rời giường!” Tiếng nói của Khương Hàn trầm thấp, cũng rất dịu dàng, khiến cho Khang Đồng Hân ở bên cạnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Khang Đồng Thành từ lúc nghe Khang Đồng Hân kêu cửa cũng đã tỉnh, chỉ là do dự rúc trong chăn, trời lạnh thế này, rời giường thật sự là việc tra tấn con người ta. Nhưng thật không ngờ Khương Hàn sẽ đến gọi cửa, chỉ là vừa nghe giọng nói chứa đựng ý cười kia Khang Đồng Thành đã nhanh chóng ngồi dậy, hai má có chút hơi ửng đỏ, ba chân bốn cẳng bắt đầu mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, ngược lại có chút ngượng ngùng đứng ở cửa do dự trong chốc lát mới đi mở cửa. Khang Đồng Hân đã đến phòng bếp, mà Khương Hàn thì ngồi ở phòng khách.
Từ phòng ngủ đi ra, liền chạy tới phòng tắm, liếc mắt nhìn Khương Hàn đang ngồi trên sopha trong phòng khách cầm một chén trà nóng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, lúc này mới đi tới phòng khách.
Rất kỳ quái, rõ ràng trước kia không có thiếu tự nhiên như vậy, hoặc nói là thẹn thùng, chỉ là từ sau ngày ấy, thấy Khương Hàn luôn có cảm giác này, cho dù cậu cực lực muốn tránh đi.
Khương Hàn nhìn thấy thiếu niên đứng bất động trước mặt hắn, liền vẽ ra một độ cong trên môi, buông chén trà nóng trên tay, vỗ vỗ nhẹ chỗ ngồi trên sopha.
Khang Đồng Thành tự nhiên ngồi xuống.
Tuy rằng vốn là sopha dành cho hai người nhưng về mùa đông trên người quần áo vốn là không ít nên nhìn vào có vẻ như hai người đang rúc vào nhau.
Hai người đều không có nói chuyện, chỉ là ngồi như vậy, trước kia cũng như thế, Y Lương cùng Khương Hàn mà thôi.
Nhưng có lẽ chỉ có Khang Đồng Thành cho rằng bọn họ giống như trước kia, mà sự thật thì không phải như thế. Khương Hàn nắm lấy tay Khang Đồng Thành, tay hắn có lẽ là bởi vì vừa rồi cầm chén trà nên thực ấm, mang theo chút cảm giác ẩm ướt.
Ánh mắt xinh đẹp của Khang Đồng Thành vừa hướng lên trên, bàn tay nhẹ nhàng co rụt lại, nhưng cũng không có rời khỏi bàn tay Khương Hàn.
Cùng nắm tay nhau giấu trong túi áo Khương Hàn, mắt nhìn ở tại khoảng giữa hai người, như vậy giống như Khương Hàn bỏ tay vào túi mà thôi.
– “Có phải lạnh lắm hay không, cho nên không chịu dậy?”
Khương Hàn thản nhiên hỏi, ngữ khí nhu hòa. Có lẽ giờ phút này đối với thiếu niên, hắn còn bảo trì một tâm tình nhu hòa, nhưng chính hắn cũng biết, hai người không thể như trước đây ở cùng nhau, khi đó hắn là lão già, cho dù muốn cái gì cũng đều làm không được, chỉ có thể chăm lo cho thiếu niên, làm một vai diễn người ông đáng kính. Nhưng hiện tại, cả hai người đều còn trẻ, tình cảm và thể lực đều mãnh liệt… Trong đầu hắn thậm chí hiện ra những hình ảnh không chịu nổi, có lẽ là bởi vì hắn khát cầu thiếu niên từ lâu lâu lắm…
Khang Đồng Thành gật đầu, bàn tay bị nắm hơi giật lại, vẫn bảo trì một tư thế làm cho tay cậu đổ mồ hôi.
– “Nơi này quả thật rất lạnh…” Khương Hàn cảm khái nói:
– “Bất quá rất nhanh nơi này sẽ bị hủy, em cũng có thể giống như trước ở bên cạnh tôi.” Lúc Khương Hàn nói, hơi hơi quay đầu, rũ mắt nhìn thiếu niên.
– “Kỳ thật nơi này rất tốt.” Khang Đồng Thành nói:
– “Tuy rằng cũ nát nhưng có cảm giác của gia đình.”
Cậu vẫn cảm thấy cần một gia đình, bởi vì từ lúc mẹ cậu qua đời, cậu chưa từng có gia đình chân chính, cho dù khi đó ở nhà Khương Hàn cũng vậy, chỗ kia chính là giống như một nơi tụ họp, có quá nhiều người ở chung, nhưng chỉ có nơi này khi cùng sống với Khang Đồng Hân, làm cho cậu cảm giác được hương vị của gia đình.
Khương Hàn nghe xong lời này, hơi hơi nâng mi, thiếu niên có cảm tình với Khang Đồng Hân hắn có thể cảm giác được, này… Cũng không phải là điều tốt.
Bàn tay nâng cằm của Khang Đồng Thành, Khương Hàn nói:
– “Phải giữ khoảng cách với cô ta, được chứ?” Bất tri bất giác ra khỏi miệng lại biến thành mệnh lệnh.
Bởi vì cằm bị nâng lên, Khang Đồng Thành chỉ có thể đối mắt với Khương Hàn.
– “Kỳ thật chị ấy không phải giống như lời đồn… Nói không chừng, chỉ là hiểu lầm.” Khang Đồng Thành thong thả nói, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Khương Hàn.
Khương Hàn vì muốn báo thù mới tiếp cận Khang Đồng Hân, việc này ngày hôm sau cậu mới biết.
– “Nguyên bản tôi chỉ muốn hoàn toàn chôn lấp cảm tình với bọn họ, nhưng hiện tại trừng phạt bọn họ căn bản không cần lý do.” Khang Đồng Thành nhớ rõ Khương Hàn lúc nói như vậy, trong ánh mắt mang theo sát khí đậm đặc.
Bỗng nhiên nghĩ đến một câu, yêu bao nhiêu liền hận bấy nhiêu, nghĩ đến Khương Hàn hồi trước rất yêu Khang Đồng Hân, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho Khang Đồng Hân phản bội Khương Hàn, có lẽ chỉ Khang Đồng Hân khi đó biết.
Chỉ là hiện tại Khang Đồng Hân cùng người khi đó không giống, nếu hiện tại Khương Hàn không yêu cô, Khang Đồng Hân cũng không hẳn phải vì sai lầm khi đó của bản thân mà phải chịu tội.
Nhưng, nỗi hận của Khương Hàn, cần phải được nói ra, cần phải được phát tiết! Điểm này, cậu hiểu được.
– “Chuyện này, em không cần xen vào, tôi chỉ hy vọng em có thể giữ khoảng cách với cô ta, được không?” Khương Hàn nâng mặt Khang Đồng Thành, thật tâm nói.
Khang Đồng Thành còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy uất hận của Khương Hàn liền gật đầu.
– “Em biết rồi.”
Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, vẻ mặt nhu hòa hơn một chút.
Phần thù hận kia là chấp niệm của Khương Hàn, từ lúc hắn sinh ra đã có, chấp nhất hơn hai mươi năm trời, chờ đợi đến ngày trả thù. Mà ở đời trước hắn chưa từng nghĩ đến, lúc hắn ra tù, chờ hắn có thực lực đi tra xét rõ ràng, hai người kia đã chết, chết một cách kỳ hoặc.
– “Cơm trưa chúng ta ăn đơn giản một chút được không? Buổi tối em nấu lẩu sau đó chuẩn bị chút bánh chẻo (sủi cảo), thế nào?” Khang Đồng Hân bước đi chậm rãi mang đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nhìn đồ ăn trong tay để ngừa đồ ăn tràn ra, hoàn toàn không ý thức được không khí quỷ dị trong phòng khách.
– “Lẩu à, em phải thêm nhiều ớt, còn có cá nữa!” Khang Đồng Thành lập tức đem bàn tay của mình rút ra, đứng lên, cười nói với Khang Đồng Hân.
– “Chị biết thói quen ăn lẩu của tiểu Thành mà, chị làm sao mà quên được, đã sớm chuẩn bị tốt, em chuẩn bị ăn là được!” Khang Đồng Hân bưng đồ ăn để lên bàn, cười nói.
Khang Đồng Thành tươi cười tự nhiên, trong lòng vẫn âm thầm đau buồn, Khang Đồng Hân như vậy, thật sự phải gánh vác lỗi lầm kia? Mặc kệ khi ấy cô là một người phụ nữ như thế nào, nhưng ít nhất đời này, ở trước mặt cậu, cô quả thật là một người chị tốt… phải trơ mắt nhìn hay sao? Từ lúc Khang Đồng Thành rút tay lại, sắc mặt Khương Hàn cũng khá lúng túng, giờ đây nhìn thấy hai chị em hòa thuận như vậy, vẻ mặt lại càng thêm lạnh lùng.
– “Khương tiên sinh, ngài cũng lại đây ngồi đi!” Ở trước mặt Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân vẫn như trước gọi Khương Hàn là Khương tiên sinh, mà lúc chỉ có hai người lại gọi là ‘Hàn’.
Khương Hàn gật đầu, trên mặt lập tức thay vào là ý cười nhu hòa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy chương sau sẽ có ấm áp cũng có chút sóng ngầm mãnh liệt, mọi người gắng gượng nha!
– “Tiểu Thành? Còn chưa dậy sao?”
Đứng ở cửa đem đồ ăn đặt xuống chân, Khang Đồng Hân lấy chìa khóa mở cửa, vừa định xoay người, một đôi tay đã đến gần đem đồ ăn nhấc lên.
– “Hàn? Sao anh lại đến đây?” Khang Đồng Hân đầu tiên là kinh ngạc, lúc nhìn rõ người đến, lập tức tươi cười.
– “Đến cùng hai người mừng năm mới, không chào đón sao?” Khương Hàn dịu dàng tươi cười, nói:
– “Tiểu Thành còn chưa tỉnh? Thật sự là con mèo lười!” Bởi vì cúi đầu xách đồ ăn, biểu tình cưng chiều trên mặt Khương Hàn không có rơi vào mắt của Khang Đồng Hân.
Cho dù đối với việc Khương Hàn và em trai mình đột nhiên thân thiện với nhau có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại thân thiện mới tốt, nếu không giáp mặt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Khang Đồng Hân vừa đẩy cửa ra, vừa nói:
– “Mấy ngày nay thời tiết lạnh hơn, em ấy càng lười hơn! Đồ ăn đặt trong phòng bếp là được rồi. Tiểu Thành… Nên dậy rồi nha!” Khang Đồng Hân gõ cửa phòng Khang Đồng Thành, hô.
Khương Hàn buông đồ ăn xuống liền đi đến bên người Khang Đồng Hân, cũng đưa tay gõ cửa.
– “Tiểu Thành, nên rời giường!” Tiếng nói của Khương Hàn trầm thấp, cũng rất dịu dàng, khiến cho Khang Đồng Hân ở bên cạnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Khang Đồng Thành từ lúc nghe Khang Đồng Hân kêu cửa cũng đã tỉnh, chỉ là do dự rúc trong chăn, trời lạnh thế này, rời giường thật sự là việc tra tấn con người ta. Nhưng thật không ngờ Khương Hàn sẽ đến gọi cửa, chỉ là vừa nghe giọng nói chứa đựng ý cười kia Khang Đồng Thành đã nhanh chóng ngồi dậy, hai má có chút hơi ửng đỏ, ba chân bốn cẳng bắt đầu mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, ngược lại có chút ngượng ngùng đứng ở cửa do dự trong chốc lát mới đi mở cửa. Khang Đồng Hân đã đến phòng bếp, mà Khương Hàn thì ngồi ở phòng khách.
Từ phòng ngủ đi ra, liền chạy tới phòng tắm, liếc mắt nhìn Khương Hàn đang ngồi trên sopha trong phòng khách cầm một chén trà nóng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, lúc này mới đi tới phòng khách.
Rất kỳ quái, rõ ràng trước kia không có thiếu tự nhiên như vậy, hoặc nói là thẹn thùng, chỉ là từ sau ngày ấy, thấy Khương Hàn luôn có cảm giác này, cho dù cậu cực lực muốn tránh đi.
Khương Hàn nhìn thấy thiếu niên đứng bất động trước mặt hắn, liền vẽ ra một độ cong trên môi, buông chén trà nóng trên tay, vỗ vỗ nhẹ chỗ ngồi trên sopha.
Khang Đồng Thành tự nhiên ngồi xuống.
Tuy rằng vốn là sopha dành cho hai người nhưng về mùa đông trên người quần áo vốn là không ít nên nhìn vào có vẻ như hai người đang rúc vào nhau.
Hai người đều không có nói chuyện, chỉ là ngồi như vậy, trước kia cũng như thế, Y Lương cùng Khương Hàn mà thôi.
Nhưng có lẽ chỉ có Khang Đồng Thành cho rằng bọn họ giống như trước kia, mà sự thật thì không phải như thế. Khương Hàn nắm lấy tay Khang Đồng Thành, tay hắn có lẽ là bởi vì vừa rồi cầm chén trà nên thực ấm, mang theo chút cảm giác ẩm ướt.
Ánh mắt xinh đẹp của Khang Đồng Thành vừa hướng lên trên, bàn tay nhẹ nhàng co rụt lại, nhưng cũng không có rời khỏi bàn tay Khương Hàn.
Cùng nắm tay nhau giấu trong túi áo Khương Hàn, mắt nhìn ở tại khoảng giữa hai người, như vậy giống như Khương Hàn bỏ tay vào túi mà thôi.
– “Có phải lạnh lắm hay không, cho nên không chịu dậy?”
Khương Hàn thản nhiên hỏi, ngữ khí nhu hòa. Có lẽ giờ phút này đối với thiếu niên, hắn còn bảo trì một tâm tình nhu hòa, nhưng chính hắn cũng biết, hai người không thể như trước đây ở cùng nhau, khi đó hắn là lão già, cho dù muốn cái gì cũng đều làm không được, chỉ có thể chăm lo cho thiếu niên, làm một vai diễn người ông đáng kính. Nhưng hiện tại, cả hai người đều còn trẻ, tình cảm và thể lực đều mãnh liệt… Trong đầu hắn thậm chí hiện ra những hình ảnh không chịu nổi, có lẽ là bởi vì hắn khát cầu thiếu niên từ lâu lâu lắm…
Khang Đồng Thành gật đầu, bàn tay bị nắm hơi giật lại, vẫn bảo trì một tư thế làm cho tay cậu đổ mồ hôi.
– “Nơi này quả thật rất lạnh…” Khương Hàn cảm khái nói:
– “Bất quá rất nhanh nơi này sẽ bị hủy, em cũng có thể giống như trước ở bên cạnh tôi.” Lúc Khương Hàn nói, hơi hơi quay đầu, rũ mắt nhìn thiếu niên.
– “Kỳ thật nơi này rất tốt.” Khang Đồng Thành nói:
– “Tuy rằng cũ nát nhưng có cảm giác của gia đình.”
Cậu vẫn cảm thấy cần một gia đình, bởi vì từ lúc mẹ cậu qua đời, cậu chưa từng có gia đình chân chính, cho dù khi đó ở nhà Khương Hàn cũng vậy, chỗ kia chính là giống như một nơi tụ họp, có quá nhiều người ở chung, nhưng chỉ có nơi này khi cùng sống với Khang Đồng Hân, làm cho cậu cảm giác được hương vị của gia đình.
Khương Hàn nghe xong lời này, hơi hơi nâng mi, thiếu niên có cảm tình với Khang Đồng Hân hắn có thể cảm giác được, này… Cũng không phải là điều tốt.
Bàn tay nâng cằm của Khang Đồng Thành, Khương Hàn nói:
– “Phải giữ khoảng cách với cô ta, được chứ?” Bất tri bất giác ra khỏi miệng lại biến thành mệnh lệnh.
Bởi vì cằm bị nâng lên, Khang Đồng Thành chỉ có thể đối mắt với Khương Hàn.
– “Kỳ thật chị ấy không phải giống như lời đồn… Nói không chừng, chỉ là hiểu lầm.” Khang Đồng Thành thong thả nói, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Khương Hàn.
Khương Hàn vì muốn báo thù mới tiếp cận Khang Đồng Hân, việc này ngày hôm sau cậu mới biết.
– “Nguyên bản tôi chỉ muốn hoàn toàn chôn lấp cảm tình với bọn họ, nhưng hiện tại trừng phạt bọn họ căn bản không cần lý do.” Khang Đồng Thành nhớ rõ Khương Hàn lúc nói như vậy, trong ánh mắt mang theo sát khí đậm đặc.
Bỗng nhiên nghĩ đến một câu, yêu bao nhiêu liền hận bấy nhiêu, nghĩ đến Khương Hàn hồi trước rất yêu Khang Đồng Hân, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho Khang Đồng Hân phản bội Khương Hàn, có lẽ chỉ Khang Đồng Hân khi đó biết.
Chỉ là hiện tại Khang Đồng Hân cùng người khi đó không giống, nếu hiện tại Khương Hàn không yêu cô, Khang Đồng Hân cũng không hẳn phải vì sai lầm khi đó của bản thân mà phải chịu tội.
Nhưng, nỗi hận của Khương Hàn, cần phải được nói ra, cần phải được phát tiết! Điểm này, cậu hiểu được.
– “Chuyện này, em không cần xen vào, tôi chỉ hy vọng em có thể giữ khoảng cách với cô ta, được không?” Khương Hàn nâng mặt Khang Đồng Thành, thật tâm nói.
Khang Đồng Thành còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy uất hận của Khương Hàn liền gật đầu.
– “Em biết rồi.”
Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, vẻ mặt nhu hòa hơn một chút.
Phần thù hận kia là chấp niệm của Khương Hàn, từ lúc hắn sinh ra đã có, chấp nhất hơn hai mươi năm trời, chờ đợi đến ngày trả thù. Mà ở đời trước hắn chưa từng nghĩ đến, lúc hắn ra tù, chờ hắn có thực lực đi tra xét rõ ràng, hai người kia đã chết, chết một cách kỳ hoặc.
– “Cơm trưa chúng ta ăn đơn giản một chút được không? Buổi tối em nấu lẩu sau đó chuẩn bị chút bánh chẻo (sủi cảo), thế nào?” Khang Đồng Hân bước đi chậm rãi mang đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nhìn đồ ăn trong tay để ngừa đồ ăn tràn ra, hoàn toàn không ý thức được không khí quỷ dị trong phòng khách.
– “Lẩu à, em phải thêm nhiều ớt, còn có cá nữa!” Khang Đồng Thành lập tức đem bàn tay của mình rút ra, đứng lên, cười nói với Khang Đồng Hân.
– “Chị biết thói quen ăn lẩu của tiểu Thành mà, chị làm sao mà quên được, đã sớm chuẩn bị tốt, em chuẩn bị ăn là được!” Khang Đồng Hân bưng đồ ăn để lên bàn, cười nói.
Khang Đồng Thành tươi cười tự nhiên, trong lòng vẫn âm thầm đau buồn, Khang Đồng Hân như vậy, thật sự phải gánh vác lỗi lầm kia? Mặc kệ khi ấy cô là một người phụ nữ như thế nào, nhưng ít nhất đời này, ở trước mặt cậu, cô quả thật là một người chị tốt… phải trơ mắt nhìn hay sao? Từ lúc Khang Đồng Thành rút tay lại, sắc mặt Khương Hàn cũng khá lúng túng, giờ đây nhìn thấy hai chị em hòa thuận như vậy, vẻ mặt lại càng thêm lạnh lùng.
– “Khương tiên sinh, ngài cũng lại đây ngồi đi!” Ở trước mặt Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân vẫn như trước gọi Khương Hàn là Khương tiên sinh, mà lúc chỉ có hai người lại gọi là ‘Hàn’.
Khương Hàn gật đầu, trên mặt lập tức thay vào là ý cười nhu hòa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy chương sau sẽ có ấm áp cũng có chút sóng ngầm mãnh liệt, mọi người gắng gượng nha!
Danh sách chương