Đi ra khỏi tòa nhà Mộng Tưởng, lúc này khoảng 10 giờ trưa, đi học thì cũng quá nhàm chán, vì vậy Vu Đồng quyết định cho bản thân một ngày nghỉ ngơi. Chậm rãi đi dạo trên đường, nhìn xem phong cảnh xung quanh, tâm trạng của hắn rất không tệ, năm 2001 Thành phố Tô đúng là không thẹn với cái tên “Lâm viên hóa thành thị”. Không như kiếp trước, năm 2012 không khí bị ô nhiễm nhiêm trọng, không khí lúc này rất trong lành.
Đi đến gần ngõ nhỏ, tâm tình đang tốt của Vu Đồng bị một tiếng kêu cứu phá vỡ, vừa định quay người đi thì bất chợt nghe một giọng nói dễ nghe hốt hoảng kêu:
- Các ngươi làm gì đấy? Mau thả tôi ra.
Trong lòng Vu Đồng khẽ động:
- Chẳng lẽ xuất hiện lưu manh đùa giỡn mỹ nữ như trong truyền thuyế hay sao? Hăn bước nhanh tới, chỉ thấy ở cuối ngõ nhỏ, mấy thanh niên cao to ngang ngửa Vu Đồng đang vây quanh một cô gái mặc váy hoa. Cô gái kia dáng người cao ngang ngửa Vu Đồng, dáng người vô cùng khiêu gợi, cặp vú, cặp mông đầy đặn, eo mảnh chân dài, lại thêm một đầu tóc dài, thành thục xinh đẹp nhưng lại có một khuôn mặt ngây thơ làm cho người ta không thể đoán ra tuổi tác của nàng.
Mấy tiểu lưu manh cười hắc hắc nói:
- Tiểu mỹ nhân, kêu đi a, kêu to lên, em có kêu to đến mất giọng cũng không ai đến cứu em đâu.
Đầu Vu Đồng đầy hắc tuyến, quá máu chó nha! Vì vậy hắn quyết định giúp bọn hắn máu chó tới cùng, mạnh mẽ nhảy ra ngoài, quát to:
- Dừng tay, dưới ban ngày ban mặt lại dám đùa giỡn con gái nhà lành, các ngươi có còn coi vương pháp ra gì không? Vài tiểu lưu manh sững sờ, mấy câu này không phải rất hay xuất hiện trên tivi hay sao? Sao bây giờ một tiểu tử không biết từ đâu tới lại dám nói ra? Nhưng bọn hắn không ngốc, biết rõ nếu không xử lý xong chuyện này thì bọn hắn sẽ không có quả ngon để ăn, vì vậy nhe răng cười đánh về phía Vu Đồng. Vu Đồng cũng lười nói chuyện dài dòng với bọn chúng, ba quyền hai cước đánh cho mấy tên lưu manh này đều nằm đo đất.
Đại mỹ nữ kia nhìn thấy đám tiểu lưu manh bị đánh ngã, nhanh chân chạy tới, ôm cổ tay Vu Đồng, nhíu mũi nhìn mấy tên lưu manh nói:
- Hừ, bại hoại, thừa dịp em gái ta không ở đây cố ý khi dễ ta, được lắm, ta phải gọi cho em ta bắt nhốt các ngươi lại.
Rồi nàng nhìn Vu Đồng cười nói:
- Cảm ơn anh, làm phiền anh đã giúp em đánh mấy tên lưu manh này.
Anh? Vu Đồng có chút không hiểu, mỹ nữ này mặc dù để người ta khó đoán ra tuổi thật sự nhưn nhìn thế nào cũng lớn hơn mình nha, sao lại gọi mình là anh? Lại nói với nàng vài câu, Vu Đồng thầm than:
- Cực phẩm mỹ nữ như thế lại là đứa trẻ đần độn.
- Anh đi cùng với em đến chỗ quảng trường nhỏ kia được không? Em gái em bảo em đến đó đợi nàng, nhưng mấy tên bại hoại này lại dám lừa gạt nói là em của em ở đây. Tức chết mà.
Vu Đồng cùng nàng chậm rãi đi đến quảng trường nhỏ, khi hắn cảm thấy có chút không đúng.
Lại nghe đại mỹ nữ nói:
- Em gái ta đã sớm nói không được nói chuyện cùng với người lạ, em thật là ngốc quá đi.
Người lạ? Vu Đồng sững sờ, đúng rồi, mấy tiểu lưu manh kia có vẻ không biết nàng sao có thể biết nàng đang đợi em mình? Xem ra trong chuyện này nhất đinh có uẩn khúc a, đáng tiếc mấy tiểu lưu manh kia chạy mất rồi, bây giờ muốn bắt lại chúng cũng không có biện pháp.
Hồ Tiểu Linh lâu lắm mới có được một ngày nghỉ, vì vậy cô dẫn chị gái mình đi thành phố dạo chơi. Nghĩ đến chị mình, trong lòng nàng có hơi thương cảm, từ năm 8 tuổi bị bệnh nặng, dẫn đến đầu óc có vấn đề, suy nghĩ chỉ dừng lại lúc 8 tuổi. Bình thường mình không có khả năng chiếu cố nàng, chỉ có thể để nàng ở nhà, may mắn là tuy trí thông minh của chị mình không được nhưng lại rất thông cảm cho bản thân, thỉnh thoảng cũng nghe lời mình.
Vừa rồi, khi nàng đến quảng trường nhỏ thì chợi nghe có người kêu to “cướp”, xuất phát từ bản năng của cảnh sát, nàng vội vàng căn dặn chị mình đứng tại chỗ đợi mình quay lại rồi đuổi theo hướng tên cướp chạy. Nhưng không ngờ nàng tìm mấy cái ngã tư cũng khog thấy người nào bị hại, lại càng không nói đến bọn cướp nữa. Vì vậy, nàng quay lại quảng trường nhỏ nhưng không thấy chị mình đâu nữa, trong lòng khẩn trương.
Nàng hỏi những người xung quanh thì biết được chị của mình đã đi theo vài thanh niên xăm trổ, nàng càng sốt ruột hơn lục tung mọi nơi tìm kiếm nhưng cũng không phát hiện bóng dáng chị mình đâu. Bất đắc dĩ đành phải quay lại quảng trường, nhưng lại kinh hỉ phát hiện tại chỗ nàng chia tay, chị mình đang ngồi đó ăn kem ngon lành. Nhưng nhìn qua bên cạnh, tâm trạng của Hổ Tiểu Linh không bị khống chế được nhảy dựng lên, sao lại là hắn, chính là cái tên gia hỏa đã làm cho mình ngứa ngáy chịu không nổi a.
Vu Đồng đang nói chuyện vui vẻ với đại mỹ nữ thì đột nhiên nàng sáng mắt lên, vui vẻ phát tay kêu lớn:
- Em gái, chị ở đây.
Hồ Tiểu Linh bất đắc dĩ đi tới, nói với chị mình:
- Chị vừa chạy đi đâu vây? Sao lại ngồi cùng tên tiểu sắc lang này?
Tiểu sắc lang? Đầu Vu Đồng đầy hắc tuyến. Đại mỹ nữ Hồ Tiểu Phượng cũng khó hiểu hỏi:
- Chi không có cùng một chỗ với tiểu sắc lang nha. Vừa rồi có mấy tiểu bại hoại muốn khi dễ chị may mà anh này đã cứu chị.
Hồ Tiểu Linh sững sờ:
- Chuyện gì xảy ra?
Vu Đồng mỉm cười, hắn kể lại câu chuyện một lần:
- Hồ cảnh quan, cô vừa đi đâu vậy? Sao lại để chị của mình ở đây một mình?
Hồ Tiểu Linh cũng kể lại chuyện đi bắt cướp của mình.
Vu Đồng nhíu mày:
- Tôi cảm thấy chuyện này có chút không tầm thường, đầu tiên là có người dẫn dắt cô rời đi, sau đó lại có người dùng danh nghĩa của cô để lừa Phương nhi đến hẻm nhỏ, tôi cũng vừa hỏi Phương nhi, nàng nói là nàng không biết mấy người kia. Cô cho rằng có chuyện gì xảy ra, ha ha, dù sao đây cũng là chuyện nghiệp của cô nha.
Phương nhi? Hồ Tiểu Linh ngây ngẩn, đây chính là cánh cha mẹ hay gọi chị cô, bốn năm trước, sau khi cha cô qua đời, thì chưa có ai gọi chị cô là Phương nhi cả, chị cô thường nói là:
- Bọn họ không thể gọi ta là Phương nhi được, còn về phần em nha, vốn là có thể, nhưng ai bảo em là em của chị, nên chỉ có thể gọi là chị thôi nha. Mà bây giờ, Vu Đồng rõ ràng vừa gọi là Phương nhi, nhưng chị cô cũng không phản đối, cái kia nói lên vấn đề, chị của cô đã xem hắn là người thân cận nhất. Hồ Tiểu Linh biết đầu óc của chị mình không phát triển được đầy đủ nên có năng lực nhìn người rất tốt, chẳng lẽ do mình hiểu lầm?
Vu Đồng này lại là một người có tấm lòng phi thường tốt, không phải như trong tưởng tượng của mình là một người chuyên môn trộm tình yêu của con gái? Hồ Tiểu Linh lại không biết người đàn ông có thể hấp dẫn các cô gái và người đàn ông có tâm địa tốt xấu không quan hệ nhiều lắm, nếu mà nói thì có thể nói là người lương thiên sẽ dễ được con gái yêu hơn.
- ------------------------------------------&&----------------------------------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền cho xin một tim.
Mong các vị đạo hữu đi ngang qua ghé lại ủng hộ tại hạ một tim để tại hạ có động lực dịch tiếp.
Đi đến gần ngõ nhỏ, tâm tình đang tốt của Vu Đồng bị một tiếng kêu cứu phá vỡ, vừa định quay người đi thì bất chợt nghe một giọng nói dễ nghe hốt hoảng kêu:
- Các ngươi làm gì đấy? Mau thả tôi ra.
Trong lòng Vu Đồng khẽ động:
- Chẳng lẽ xuất hiện lưu manh đùa giỡn mỹ nữ như trong truyền thuyế hay sao? Hăn bước nhanh tới, chỉ thấy ở cuối ngõ nhỏ, mấy thanh niên cao to ngang ngửa Vu Đồng đang vây quanh một cô gái mặc váy hoa. Cô gái kia dáng người cao ngang ngửa Vu Đồng, dáng người vô cùng khiêu gợi, cặp vú, cặp mông đầy đặn, eo mảnh chân dài, lại thêm một đầu tóc dài, thành thục xinh đẹp nhưng lại có một khuôn mặt ngây thơ làm cho người ta không thể đoán ra tuổi tác của nàng.
Mấy tiểu lưu manh cười hắc hắc nói:
- Tiểu mỹ nhân, kêu đi a, kêu to lên, em có kêu to đến mất giọng cũng không ai đến cứu em đâu.
Đầu Vu Đồng đầy hắc tuyến, quá máu chó nha! Vì vậy hắn quyết định giúp bọn hắn máu chó tới cùng, mạnh mẽ nhảy ra ngoài, quát to:
- Dừng tay, dưới ban ngày ban mặt lại dám đùa giỡn con gái nhà lành, các ngươi có còn coi vương pháp ra gì không? Vài tiểu lưu manh sững sờ, mấy câu này không phải rất hay xuất hiện trên tivi hay sao? Sao bây giờ một tiểu tử không biết từ đâu tới lại dám nói ra? Nhưng bọn hắn không ngốc, biết rõ nếu không xử lý xong chuyện này thì bọn hắn sẽ không có quả ngon để ăn, vì vậy nhe răng cười đánh về phía Vu Đồng. Vu Đồng cũng lười nói chuyện dài dòng với bọn chúng, ba quyền hai cước đánh cho mấy tên lưu manh này đều nằm đo đất.
Đại mỹ nữ kia nhìn thấy đám tiểu lưu manh bị đánh ngã, nhanh chân chạy tới, ôm cổ tay Vu Đồng, nhíu mũi nhìn mấy tên lưu manh nói:
- Hừ, bại hoại, thừa dịp em gái ta không ở đây cố ý khi dễ ta, được lắm, ta phải gọi cho em ta bắt nhốt các ngươi lại.
Rồi nàng nhìn Vu Đồng cười nói:
- Cảm ơn anh, làm phiền anh đã giúp em đánh mấy tên lưu manh này.
Anh? Vu Đồng có chút không hiểu, mỹ nữ này mặc dù để người ta khó đoán ra tuổi thật sự nhưn nhìn thế nào cũng lớn hơn mình nha, sao lại gọi mình là anh? Lại nói với nàng vài câu, Vu Đồng thầm than:
- Cực phẩm mỹ nữ như thế lại là đứa trẻ đần độn.
- Anh đi cùng với em đến chỗ quảng trường nhỏ kia được không? Em gái em bảo em đến đó đợi nàng, nhưng mấy tên bại hoại này lại dám lừa gạt nói là em của em ở đây. Tức chết mà.
Vu Đồng cùng nàng chậm rãi đi đến quảng trường nhỏ, khi hắn cảm thấy có chút không đúng.
Lại nghe đại mỹ nữ nói:
- Em gái ta đã sớm nói không được nói chuyện cùng với người lạ, em thật là ngốc quá đi.
Người lạ? Vu Đồng sững sờ, đúng rồi, mấy tiểu lưu manh kia có vẻ không biết nàng sao có thể biết nàng đang đợi em mình? Xem ra trong chuyện này nhất đinh có uẩn khúc a, đáng tiếc mấy tiểu lưu manh kia chạy mất rồi, bây giờ muốn bắt lại chúng cũng không có biện pháp.
Hồ Tiểu Linh lâu lắm mới có được một ngày nghỉ, vì vậy cô dẫn chị gái mình đi thành phố dạo chơi. Nghĩ đến chị mình, trong lòng nàng có hơi thương cảm, từ năm 8 tuổi bị bệnh nặng, dẫn đến đầu óc có vấn đề, suy nghĩ chỉ dừng lại lúc 8 tuổi. Bình thường mình không có khả năng chiếu cố nàng, chỉ có thể để nàng ở nhà, may mắn là tuy trí thông minh của chị mình không được nhưng lại rất thông cảm cho bản thân, thỉnh thoảng cũng nghe lời mình.
Vừa rồi, khi nàng đến quảng trường nhỏ thì chợi nghe có người kêu to “cướp”, xuất phát từ bản năng của cảnh sát, nàng vội vàng căn dặn chị mình đứng tại chỗ đợi mình quay lại rồi đuổi theo hướng tên cướp chạy. Nhưng không ngờ nàng tìm mấy cái ngã tư cũng khog thấy người nào bị hại, lại càng không nói đến bọn cướp nữa. Vì vậy, nàng quay lại quảng trường nhỏ nhưng không thấy chị mình đâu nữa, trong lòng khẩn trương.
Nàng hỏi những người xung quanh thì biết được chị của mình đã đi theo vài thanh niên xăm trổ, nàng càng sốt ruột hơn lục tung mọi nơi tìm kiếm nhưng cũng không phát hiện bóng dáng chị mình đâu. Bất đắc dĩ đành phải quay lại quảng trường, nhưng lại kinh hỉ phát hiện tại chỗ nàng chia tay, chị mình đang ngồi đó ăn kem ngon lành. Nhưng nhìn qua bên cạnh, tâm trạng của Hổ Tiểu Linh không bị khống chế được nhảy dựng lên, sao lại là hắn, chính là cái tên gia hỏa đã làm cho mình ngứa ngáy chịu không nổi a.
Vu Đồng đang nói chuyện vui vẻ với đại mỹ nữ thì đột nhiên nàng sáng mắt lên, vui vẻ phát tay kêu lớn:
- Em gái, chị ở đây.
Hồ Tiểu Linh bất đắc dĩ đi tới, nói với chị mình:
- Chị vừa chạy đi đâu vây? Sao lại ngồi cùng tên tiểu sắc lang này?
Tiểu sắc lang? Đầu Vu Đồng đầy hắc tuyến. Đại mỹ nữ Hồ Tiểu Phượng cũng khó hiểu hỏi:
- Chi không có cùng một chỗ với tiểu sắc lang nha. Vừa rồi có mấy tiểu bại hoại muốn khi dễ chị may mà anh này đã cứu chị.
Hồ Tiểu Linh sững sờ:
- Chuyện gì xảy ra?
Vu Đồng mỉm cười, hắn kể lại câu chuyện một lần:
- Hồ cảnh quan, cô vừa đi đâu vậy? Sao lại để chị của mình ở đây một mình?
Hồ Tiểu Linh cũng kể lại chuyện đi bắt cướp của mình.
Vu Đồng nhíu mày:
- Tôi cảm thấy chuyện này có chút không tầm thường, đầu tiên là có người dẫn dắt cô rời đi, sau đó lại có người dùng danh nghĩa của cô để lừa Phương nhi đến hẻm nhỏ, tôi cũng vừa hỏi Phương nhi, nàng nói là nàng không biết mấy người kia. Cô cho rằng có chuyện gì xảy ra, ha ha, dù sao đây cũng là chuyện nghiệp của cô nha.
Phương nhi? Hồ Tiểu Linh ngây ngẩn, đây chính là cánh cha mẹ hay gọi chị cô, bốn năm trước, sau khi cha cô qua đời, thì chưa có ai gọi chị cô là Phương nhi cả, chị cô thường nói là:
- Bọn họ không thể gọi ta là Phương nhi được, còn về phần em nha, vốn là có thể, nhưng ai bảo em là em của chị, nên chỉ có thể gọi là chị thôi nha. Mà bây giờ, Vu Đồng rõ ràng vừa gọi là Phương nhi, nhưng chị cô cũng không phản đối, cái kia nói lên vấn đề, chị của cô đã xem hắn là người thân cận nhất. Hồ Tiểu Linh biết đầu óc của chị mình không phát triển được đầy đủ nên có năng lực nhìn người rất tốt, chẳng lẽ do mình hiểu lầm?
Vu Đồng này lại là một người có tấm lòng phi thường tốt, không phải như trong tưởng tượng của mình là một người chuyên môn trộm tình yêu của con gái? Hồ Tiểu Linh lại không biết người đàn ông có thể hấp dẫn các cô gái và người đàn ông có tâm địa tốt xấu không quan hệ nhiều lắm, nếu mà nói thì có thể nói là người lương thiên sẽ dễ được con gái yêu hơn.
- ------------------------------------------&&----------------------------------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền cho xin một tim.
Mong các vị đạo hữu đi ngang qua ghé lại ủng hộ tại hạ một tim để tại hạ có động lực dịch tiếp.
Danh sách chương