Edit & Beta: Hoa Cúc
Nước Mỹ
Đêm, gió lạnh dần.
Khi y tá bước về phía trước đóng cửa sổ lại, lúc rời đi, nhịn không được nhìn thoáng người đàn ông nằm ở ghế, cậu ta đắp một tấm chăn hơi mỏng, mắt nhắm lại, khuôn mặt tuấn nhã.
Thật đáng tiếc, đàn ông đẹp trai như vậy không biết có thể sống được bao lâu… Nội tâm cô y tá âm thầm đáng tiếc. Khi cô ra khỏi cửa, cẩn thận gài cửa lại, sợ đánh thức người trong phòng bệnh. Ung thư gan giai đoạn cuối, có một số người thậm chí vì không chịu được sự đau đớn như tra tấn ấy mà tự sát, có thể ngủ được một lát, thật không dễ dàng.
Ngay khi y tá đóng cửa, hai mắt Chu Vũ Đồng đang nhắm nhẹ nhàng mở ra, lặng yên nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Trăng sáng ánh rực rỡ chiếu trên mặt cậu, phác họa đường cong rất đẹp của khuôn mặt.
Người ta thường nói khi gần với cái chết, sẽ nhớ lại rất nhiều những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Khóe miệng Chu Vũ Đồng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, mềm mại, hạnh phúc… Mấy ngày nay, cho dù thanh tỉnh, hay khi nửa tỉnh nửa mê, chiếm cứ đầu óc cậu là từng giây từng phút cuộc sống bốn năm cậu sống cùng và A Nam, có cãi lộn, có vui đùa, có triền miên… Những thứ vụn vặt trong trí nhớ, mỗi một cảnh đều ấm áp.
Đây có phải là sự nhân từ cuối cùng của ông trời, khi kết thúc một sinh mệnh, lưu lại cho người đó những kỷ niệm cuối cùng, sau tất cả chỉ còn sự ấm áp.
Cậu sinh ra trong một gia đình có dòng dõi Nho học, cha mẹ đều là giáo sư trứ danh đại học J Trung Quốc. Cậu có một anh hai, anh hơn cậu năm tuổi, là một luật sư xuất sắc. Cậu cũng luôn phát triển theo phương hướng của cha mẹ mình. Cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi ưu tú hơn rất nhiều, mười sáu tuổi thi đậu khoa công trình thông tin đại học J, hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học.
Dựa theo ý của cha mẹ cậu, thì cậu sẽ tiếp tục làm nghiên cứu sinh. Lấy thành tích của cậu, tuyệt đối sẽ có được một suất trong đó. Chỉ là, đó không phải điều cậu muốn. Cậu thích diễn xuất, từ nhỏ mơ ước của cậu là làm một diễn viên. Bởi vì chỉ chính bạn, mới có thể sống cuộc sống của mình. Mà diễn viên lại có thể đồng thời diễn được nhiều nhân vật khác nhác, có thể sống được nhiều cuộc sống, là một nghề nghiệp rất thú vị.
Cuộc đời chỉ có một, nếu như cứ dựa theo sự sắp xếp của người khác mà đi, chẳng khác nào cái xác không hồn, cho dù bên ngoài vinh quang hay tầm thường, mà cả đời không thể sống thoải mái, thì có ý nghĩa gì? Cho nên lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu làm trái ý cha mẹ, không đi theo con đường cha mẹ sắp đặt cho mình.
Trong phòng khách, không có tiếng cãi lộn kịch liệt, chỉ có sự trầm mặc thỉnh thoảng vọng vài tiếng thở dài.
Sau ngày đó, cậu một mình rời khỏi nhà.
Chu Vũ Đồng khẽ cười một cái. Khi đó, cậu tuổi trẻ, nên có dũng khí rời khỏi nhà, đuổi theo giấc mộng của mình. Cậu đã đau khổ, đã do dự, nhưng cậu không hối hận… Bởi vì cậu gặp Trình Hướng Nam, gặp được anh ở cái tuổi đẹp nhất.
Vừa bước chân vào biên giới của làng giải trí, bởi vì không có hậu trường, cũng không muốn dùng quy tắc ngầm, nên ban đầu, cậu đã bị sự thật đánh bại. Giấc mơ đẹp lại đối mặt với sự thật lạnh lùng, cuối cùng cũng sẽ phai màu, trở về lúc bắt đầu.
Ngay khi cậu cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, chuẩn bị trở về với thực tại, cậu gặp Trình Hướng Nam.
Ban đầu, cậu không có ấn tượng gì với loại công tử con nhà giàu. Trình Hướng Nam theo đuổi cậu, cậu cũng cho rằng chỉ là một cậu ấm bình thường tùy tiện muốn chơi một trò chơi kích thích, không nhiều quản làm gì. Cậu xóa số điện thoại và tin nhắn của Trình Hướng Nam, ném tất cả hoa mỗi ngày Trình Hướng Nam đúng giờ cho người đưa đến chỗ ở của cậu.
Cậu cho rằng qua mấy ngày Trình Hướng Nam sẽ chán, dù sao loại con cháu thế gia có tiền có quyền muốn gì mà không có, người vây lấy như trăng sao, người tranh nhau đếm không hết, cần gì phải để ý tới kẻ mặt lạnh như cậu? Chỉ là, cậu đánh giá thấp nghị lực và dụng tâm của Trình Hướng Nam. Cuối cùng, cậu đã đồng ý với Trình Hướng Nam. Nghe thấy cậu đồng ý, Trình Hướng Nam cười rất vui vẻ. Bây giờ hồi tưởng lại, khi đó nụ cười của Trình Hướng Nam, phát ra từ nội tâm, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự sung sướng.
Nghĩ tới đây, Chu Vũ Đồng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hơi nở nụ cười.
Mới bắt đầu, cậu cho rằng Trình Hướng Nam chỉ tùy tiện tìm người chơi đùa. Nhưng từ khi cậu ở cùng với anh, Trình Hướng Nam thật sự chỉ có một mình cậu. Ở chung lâu rồi, cậu mới phát hiện Trình Hướng Nam rất dễ khiến người ta say mê. Kiêu ngạo nhưng nội liễm, con người anh luôn tỏa sáng, trong lúc lơ đãng có thể hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Khi Trình Hướng Nam ủng hộ cậu, con đường nghệ thuật của cậu cũng bắt đầu thuận lợi. Khi quay phim điện ảnh, công ty để cậu bước đầu lướt qua giới âm nhạc. Cậu không có nhiều hứng thú với âm nhạc, chỉ là khi đó sự nghiệp của cậu vừa bắt đầu, cho nên theo sự yêu cầu của công ty phát một ca khúc đơn. Không nghĩ tới tiếng vang cũng khá.
Sau đó trong khi quay phim điện ảnh, một nhà đầu tư chỉ tên muốn cậu sáng tác một ca khúc và biểu diễn. Bình thường, nhà đầu tư chỉ tên muốn diễn viên biểu diễn khúc chủ đề là chuyện thường tình, nhưng chỉ tên yêu cầu diễn viên phải sáng tác ca khúc căn bản là chưa từng có. Người có tâm đều nhận thấy đây là cố ý làm khó.
Khi nghe nói tên của nhà đầu tư kia, cậu thoáng cười lạnh một cái. Nhà đầu tư kia cậu có chút ấn tượng, khi cậu mới gia nhập làng giải trí, ông ta muốn cậu trên giường bị cậu từ chối.
Trình Hướng Nam sau khi biết tin, muốn thay cậu xử lý mọi chuyện, cậu cũng đồng ý. Giải quyết xong nhà đầu tư kia, chuyện soạn nhạc cho phim điện ảnh cũng không liên quan đến cậu nữa, chỉ là chẳng biết tại sao, đột nhiên cậu muốn thử một lần. Muốn đi xa hơn trong làng giải trí, chỉ biết diễn xuất thôi là không được, mà cậu ngay cả đàn dương cầm cũng không biết dùng.
Trong lúc vô tình nói chuyện này với Trình Hướng Nam. Trình Hướng Nam nghe xong khẽ cười nói “Em muốn học? Anh có thể dạy em.”
Từ trước kia cho tới bây giờ cậu không hề biết Trình Hướng Nam có thể chơi dàn dương cầm, càng không biết người dạy Trình Hướng Nam chơi dương cầm là đại sư Lý Bỉnh Côn.
Trình Hướng Nam rất xứng là một thầy giáo, dạy dỗ cực kỳ tốt. Cậu từng nói đùa với Trình Hướng Nam “Nếu như có một ngày anh thất nghiệp, anh có thể đi dạy người khác chơi đàn dương cầm, cũng không chết đói.”
Trình Hướng Nam ngồi ở bên cạnh cậu, vòng tay qua thân thể cậu, nhẹ cắn lỗ tai cậu một chút “Nếu như ngày nào đó anh thất nghiệp, em có thể nuôi anh nha, đại minh tinh.” đầu ngón tay Trình Hướng Nam mềm mại sạch sẽ, nhẹ đặt trên tay cậu, tay hai người chồng lên nhau. Khi Trình Hướng Nam nhấn xuống, âm thanh êm dịu du dương của đàn dương cầm vang lên. Tiếng đàn kia tựu như quan hệ của họ ngày đó, dịu dàng triền miên…
Cậu nghĩ họ sẽ hạnh phúc cả đời như vậy. Mãi cho đến một ngày, cậu tới bệnh viện kiểm tra theo thông lệ, cầm tờ giấy được chẩn đoán bệnh, cậu cảm thấy giống như có sấm sét giữa trời quang đãng.
Ung thư gan giai đoạn hai.
Bác sĩ nhiều lần khuyên cậu, muốn cậu duy trì tâm trạng tốt, đừng vứt bỏ hy vọng. Cậu cười khổ một cái, hy vọng? Cậu có sao? Chỉ là cậu thật sự rất không cam lòng. Cậu luyến tiếc Trình Hướng Nam. Cậu cũng không nói về bệnh tình của mình cho bất kỳ ai, kể cả Trình Hướng Nam và Phương Ngải Tín.
Buổi tối trở về căn nhà chỉ thuộc về hai người cậu và Trình Hướng Nam, cậu ngồi ở phòng khách lẳng lặng chờ Trình Hướng Nam. Khi Trình Hướng Nam đi làm về, cậu ôm lấy anh, thân mật ở bên anh “Muốn em.”
Trình Hướng Nam thoáng nở nụ cười “Sao hôn nay lại vội vàng như vậy?”
Cậu ôm eo Trình Hướng Nam, cố chấp lặp lại một lần. Cậu rất sợ hãi, sợ mình cuối cùng không thể tỉnh lại, sợ cuối cùng nhìn không được khuôn mặt mà cậu yêu.
Trình Hướng Nam dung túng nở nụ cười “Thật là không có còn cách nào với em.” Bọn họ hôn nhau, triền miên. Cậu bị Trình Hướng Nam đặt trên mặt bàn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của anh, cậu thân thiết ôm lấy người này, như tấm gỗ duy nhất cứu mạng cậu.
“Em khóc? Vì sao vậy?” Trình Hướng Nam ôm cậu, nhẹ hôn khóe mắt của cậu, dịu dàng hỏi.
“Em…” âm thanh cậu thô giáp nói, “Chỉ là em rất vui. Chúng ta cả đời như vậy đừng xa nhau, được không?” Giọng điệu của cậu bi ai cầu xin.
“Em thật ngốc, chúng ta đương nhiên sẽ không xa nhau.” Trình Hướng Nam mỉm cười nói.
Cậu ôm chặt Trình Hướng Nam, dường như làm vậy, có thể khiến cậu yên lòng.
Cậu bắt đầu từ chối hầu hết các công việc, tích cực trị liệu, nhưng bệnh tình vẫn như trước không có chút phát triển nào. Cậu thậm chí có kế hoạch rời khỏi giới nghệ sĩ, dùng nhiều thời gian ở cạnh Trình Hướng Nam hơn. Nếu như cuối cùng cậu nhất định phải đi, vậy trước khi đi, cậu hy vọng có thể dành toàn bộ thời gian của mình cho người mình yêu.
Mãi cho đến khi cậu cầm tờ giấy được chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.
Ngày đó Trình Hướng Nam nói với cậu “Chúng ta kết hôn nhé.” Cậu rất muốn đồng ý. Nhưng cậu không còn nhiều thời gian, cậu không nên kéo lấy Trình Hướng Nam. Cậu cười cười, “Em xem lại một chút.”
Về sau, cậu gặp Tần Minh, bạn Trình Hướng Nam khi còn nhỏ. Người đàn ông này ghét cậu, lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Tần Minh đã có cảm giác này.
“Có chuyện gì?” Cậu lạnh giọng hỏi.
“Nghe nói Tiểu Nam muốn kết hôn với cậu. Vì chuyện này, dường như em ấy đã cãi nhau trở mặt với người trong nhà.” Tần Minh lạnh lùng nói.
Cậu im lặng. Cậu không biết nên nói gì.
“Tôi đã điều tra tất cả về cậu, cậu sắp chết, cần gì phải kéo lấy Tiểu Nam.”
Cậu nhìn tay mình nắm lấy tách trà ngón tay run lên một chút.
“Nếu như cậu yêu Tiểu Nam, muốn tốt em ấy, thì đừng khiến em ấy vấp ngã. Để cho em ấy về với Trình gia đi. Các người đã không còn tương lai.” ánh mắt Tần Minh lạnh lẽo, nói.
Cậu cầm thật chặt tách trà. Cậu muốn ở cùng A Nam nhiều hơn, nhưng lại không nghĩ tới, bọn họ không có tương lai… Gần đây cậu cũng nghe được một số tin đồn, nhưng A Nam nói không rời khỏi Trình gia, nên nói cậu đừng nghĩ lung tung.
Đúng như vậy, cậu không nên ngăn càn A Nam, A Nam nên có một cuộc sống hạnh phúc vẹn toàn, mà cậu, chẳng qua chỉ khiến cuộc đời A Nam không xấu xí thêm đau khổ mà thôi.
“Anh nói rất có lý, chỉ là anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha mọi thứ.” Cậu nói.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tựa dường như ảm đạm đi, khóe miệng vui vẻ của Chu Vũ Đồng biến mất, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống. Khi đó, cậu nghĩ cậu muốn tốt cho A Nam, lại không biết rằng, đây là quyết định ngu xuẩn nhất cuộc đời này.
Cậu cho rằng cậu sẽ đi sớm hơn Trình Hướng Nam, lại không nghĩ tới Trình Hướng Nam đi ngay trước mặt cậu.
Nghe được tin ấy, cậu cảm thấy hồn phách của mình đang rời khỏi thân thể. Cậu đờ đẫn ngồi một đêm. Mãi đến ngày hôm sau, cậu cố gắng giữ vững tinh thần, đến truyền thông Hải Lam. Đây là cậu thiếu nợ A Nam, chờ cậu xử lý tốt mọi chuyện, cậu sẽ đi cùng anh.
Tang lễ A Nam, cậu đứng xa xa nhìn mọi thứ, cậu không vào được, cũng không có mặt mũi để vào. Đến gần mộ A Nam, mỗi lần cậu đều dừng ở cửa, không dám bước về phía trước, cậu thật sự không có thể diện đi gặp A Nam. Cậu cứ vụng trộm như vậy nhìn mộ bia A Nam, nhát gan hèn mọn.
Cậu tới nhà riêng của Tần Minh tìm Tần Minh, hai người nổi điên đánh nhau. Mà tin tức trên báo lại buồn cười như vậy. Nhưng tất cả mọi thứ, có liên quan gì đến cậu? Cậu không thèm để ý đến dư luận, ngay cả trái tim cũng mất rồi, muốn mặt mũi để làm gì? Bỏ thuốc cai rượu? Nhưng chỉ có rượu mới có thể khiến cậu tê liệt, sao cậu phải cai? Cậu tiếc mạng làm gì nữa?
Khi xử lý tốt mọi thứ, cậu quay bước khỏi mảnh đất thị phi đó.
Cậu vốn không muốn trị liệu, nhưng không đành lòng nhìn cha mẹ của mình thất lạc khổ sở, cậu cùng cha mẹ đi Mỹ. Tuy nhiên cậu biết rõ kết quả sẽ không thay đổi.
Cả đời này, cậu đã quá thất bại. Với tư cách là một đứa con, cậu bất hiếu, với tư cách là người yêu, cậu bất trung(1).
(1) Bất trung: (不忠) không hết lòng
Chu Vũ Đồng khẽ nở nụ cười, nước mắt ở khóe mắt dưới ánh trăng lóe ánh sáng màu nhạt, nhẹ nhàng chảy xuống. Nếu có kiếp sau, nếu như A Nam không trách cậu, như vậy, bọn bọ sẽ cùng nhau cả đời, có được không? Cậu nhất định sẽ cố gắng làm tốt tất cả, sẽ không giống kiếp này, khiến mọi chuyện trở nên rối loạn.
Nếu như tất cả có thể có khởi đầu mới…
Chu Vũ Đồng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngủ, khóe miệng mỉm cười bình yên. Vốn tay đang nắm bỗng nhiên buông lỏng, có cái gì đó trong tay rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, rồi dừng lại.
Ánh trăng chiếu xuống đất, một khoảng trắng bạc. Trên mặt đất, chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo hiện lên một vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng…
Hết Phiên Ngoại 3
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ lựu đạn quang minh chánh đại cảm tạ địa lôi tập thể tới hôn một cái Moa moa moa ╭(╯3╰)╮ cám ơn Thường Xám đã ủng hộ
Thật ra có rất nhiều ‘thân’ đã đoán được nguyên nhân của Chu Vũ Đồng và Tần Minh, lúc trước bố trí như vậy 【 quả nhiên cực độ máu chó】
Sau đó thấy rất nhiều người đoán được, có người nói quá máu chó, tôi rất muốn thay đổi. N nhân tố… Ngoại trừ lúc ban đầu bố trí, MS không có bất kỳ bố trí có thể toàn vẹn ah 【 tác giả quả nhiên yếu phát nổ…】
Cho nên vẫn viết như vậy cho nên bị lôi ra máu chó đấy, thỉnh không muốn chủ quan địa phương… Tha thứ tác giả a QAQ
Văn ghi đến nơi đây, trên cơ bản muốn đâm hoàn tất rồi, muốn lời nhắn nhủ cơ bản đều đã bàn giao:nhắn nhủ.
Bên ngoài đã là trộm văn đầy trời tro gặp được việc này cũng là không thể tránh né
Ta cảm thấy được cái này đối với một đường truy văn độc giả có chút không công bình cho nên ta sẽ mặt khác ghi một vạn chữ đặc biệt 《Đêm ở Barcelona》
Có thể chứng kiến phương pháp có hai chủng. Một loại là định chế (hàng đặt theo yêu cầu), ta sẽ tại định chế (hàng đặt theo yêu cầu) ở bên trong phóng thượng cái này một vạn chữ đặc (biệt) điển cùng với bổ đủ sở hữu tất cả thịt
Nhưng là định chế (hàng đặt theo yêu cầu) dù sao hơi đắt á…, ta khai mở định chế (hàng đặt theo yêu cầu) rất lớn một bộ phận nguyên nhân là muốn chính mình trân tàng, dù sao đã viết mấy tháng định chế (hàng đặt theo yêu cầu) hiệu quả đồ văn án thượng thả, ta cảm thấy được rất đẹp chán đây này
Định chế (hàng đặt theo yêu cầu) thần mã đấy, mọi người ưa thích có thể mua, không muốn mua cũng mộc có quan hệ
Loại thứ hai phương pháp tựu là thỉnh một đường tương theo thân môn lưu lại hòm thư, ta ghi xong sau sẽ nguyên một đám phát nhắn lại không có nhắn lại đấy, dù sao hậu trường đặt mua ta trên cơ bản đều bay qua, cho nên không cần lo lắng không có nhắn lại tựu không để cho phát
Xem như cho một đường tương theo thân môn phúc lợi a yêu các ngươi cám ơn thân môn ủng hộ O(nn)O
Hoa Cúc: Tui rất hận tác giả sao lại viết ra cái ngoại truyện này khóc, đoạn cuối chán quá không dịch lời thoại của bà ấy nữa. Đúng thật không có tâm trạng để mà dịch, mọi người muốn thì cứ đọc đi cũng hiểu được ấy mà, bà ấy chỉ xin lỗi độc giả thôi. Ban đầu tui vốn không muốn dịch ngoại truyện này, như mà tui đọc rồi, tui biết thì mọi người cũng phải biết, tui khóc thì mấy cô cũng phải khóc cùng tui, đúng là giẫm phải quá mìn!!!!!!!!!! Tui hận!!!!!!!!!!!!!!!
P/S: Nói thật có lẽ Cố Viêm cũng biết chuyện của Chu Vũ Đồng nhưng sẽ không nói cho Trình Hướng Nam đâu, nếu nói ra chắc chắn anh Nam sẽ mãi mãi nhớ về Chu Vũ Đồng. Cả Tần Minh và Cố Viêm đều yêu anh Nam, có ai muốn người mình yêu mãi nhớ về một người khác đâu, phải không. Có thể sau này anh Nam biết như khi đó mọi thứ đã phai nhạt rồi còn gì nữa, thương Chu Vũ Đồng quá à nếu Tần Minh không tìm đến Chu Vũ Đồng thì chưa chắc kết quả giữa họ đã như vậy, mặc dù cảm thấy trách Tần Minh là hơi mù quáng nhưng tui vẫn muốn tìm cái bao cát để đấm cho sướng!!!! Mẹ nó!!! khóckhóckhóc
Nước Mỹ
Đêm, gió lạnh dần.
Khi y tá bước về phía trước đóng cửa sổ lại, lúc rời đi, nhịn không được nhìn thoáng người đàn ông nằm ở ghế, cậu ta đắp một tấm chăn hơi mỏng, mắt nhắm lại, khuôn mặt tuấn nhã.
Thật đáng tiếc, đàn ông đẹp trai như vậy không biết có thể sống được bao lâu… Nội tâm cô y tá âm thầm đáng tiếc. Khi cô ra khỏi cửa, cẩn thận gài cửa lại, sợ đánh thức người trong phòng bệnh. Ung thư gan giai đoạn cuối, có một số người thậm chí vì không chịu được sự đau đớn như tra tấn ấy mà tự sát, có thể ngủ được một lát, thật không dễ dàng.
Ngay khi y tá đóng cửa, hai mắt Chu Vũ Đồng đang nhắm nhẹ nhàng mở ra, lặng yên nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Trăng sáng ánh rực rỡ chiếu trên mặt cậu, phác họa đường cong rất đẹp của khuôn mặt.
Người ta thường nói khi gần với cái chết, sẽ nhớ lại rất nhiều những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Khóe miệng Chu Vũ Đồng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, mềm mại, hạnh phúc… Mấy ngày nay, cho dù thanh tỉnh, hay khi nửa tỉnh nửa mê, chiếm cứ đầu óc cậu là từng giây từng phút cuộc sống bốn năm cậu sống cùng và A Nam, có cãi lộn, có vui đùa, có triền miên… Những thứ vụn vặt trong trí nhớ, mỗi một cảnh đều ấm áp.
Đây có phải là sự nhân từ cuối cùng của ông trời, khi kết thúc một sinh mệnh, lưu lại cho người đó những kỷ niệm cuối cùng, sau tất cả chỉ còn sự ấm áp.
Cậu sinh ra trong một gia đình có dòng dõi Nho học, cha mẹ đều là giáo sư trứ danh đại học J Trung Quốc. Cậu có một anh hai, anh hơn cậu năm tuổi, là một luật sư xuất sắc. Cậu cũng luôn phát triển theo phương hướng của cha mẹ mình. Cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi ưu tú hơn rất nhiều, mười sáu tuổi thi đậu khoa công trình thông tin đại học J, hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học.
Dựa theo ý của cha mẹ cậu, thì cậu sẽ tiếp tục làm nghiên cứu sinh. Lấy thành tích của cậu, tuyệt đối sẽ có được một suất trong đó. Chỉ là, đó không phải điều cậu muốn. Cậu thích diễn xuất, từ nhỏ mơ ước của cậu là làm một diễn viên. Bởi vì chỉ chính bạn, mới có thể sống cuộc sống của mình. Mà diễn viên lại có thể đồng thời diễn được nhiều nhân vật khác nhác, có thể sống được nhiều cuộc sống, là một nghề nghiệp rất thú vị.
Cuộc đời chỉ có một, nếu như cứ dựa theo sự sắp xếp của người khác mà đi, chẳng khác nào cái xác không hồn, cho dù bên ngoài vinh quang hay tầm thường, mà cả đời không thể sống thoải mái, thì có ý nghĩa gì? Cho nên lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu làm trái ý cha mẹ, không đi theo con đường cha mẹ sắp đặt cho mình.
Trong phòng khách, không có tiếng cãi lộn kịch liệt, chỉ có sự trầm mặc thỉnh thoảng vọng vài tiếng thở dài.
Sau ngày đó, cậu một mình rời khỏi nhà.
Chu Vũ Đồng khẽ cười một cái. Khi đó, cậu tuổi trẻ, nên có dũng khí rời khỏi nhà, đuổi theo giấc mộng của mình. Cậu đã đau khổ, đã do dự, nhưng cậu không hối hận… Bởi vì cậu gặp Trình Hướng Nam, gặp được anh ở cái tuổi đẹp nhất.
Vừa bước chân vào biên giới của làng giải trí, bởi vì không có hậu trường, cũng không muốn dùng quy tắc ngầm, nên ban đầu, cậu đã bị sự thật đánh bại. Giấc mơ đẹp lại đối mặt với sự thật lạnh lùng, cuối cùng cũng sẽ phai màu, trở về lúc bắt đầu.
Ngay khi cậu cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, chuẩn bị trở về với thực tại, cậu gặp Trình Hướng Nam.
Ban đầu, cậu không có ấn tượng gì với loại công tử con nhà giàu. Trình Hướng Nam theo đuổi cậu, cậu cũng cho rằng chỉ là một cậu ấm bình thường tùy tiện muốn chơi một trò chơi kích thích, không nhiều quản làm gì. Cậu xóa số điện thoại và tin nhắn của Trình Hướng Nam, ném tất cả hoa mỗi ngày Trình Hướng Nam đúng giờ cho người đưa đến chỗ ở của cậu.
Cậu cho rằng qua mấy ngày Trình Hướng Nam sẽ chán, dù sao loại con cháu thế gia có tiền có quyền muốn gì mà không có, người vây lấy như trăng sao, người tranh nhau đếm không hết, cần gì phải để ý tới kẻ mặt lạnh như cậu? Chỉ là, cậu đánh giá thấp nghị lực và dụng tâm của Trình Hướng Nam. Cuối cùng, cậu đã đồng ý với Trình Hướng Nam. Nghe thấy cậu đồng ý, Trình Hướng Nam cười rất vui vẻ. Bây giờ hồi tưởng lại, khi đó nụ cười của Trình Hướng Nam, phát ra từ nội tâm, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự sung sướng.
Nghĩ tới đây, Chu Vũ Đồng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hơi nở nụ cười.
Mới bắt đầu, cậu cho rằng Trình Hướng Nam chỉ tùy tiện tìm người chơi đùa. Nhưng từ khi cậu ở cùng với anh, Trình Hướng Nam thật sự chỉ có một mình cậu. Ở chung lâu rồi, cậu mới phát hiện Trình Hướng Nam rất dễ khiến người ta say mê. Kiêu ngạo nhưng nội liễm, con người anh luôn tỏa sáng, trong lúc lơ đãng có thể hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Khi Trình Hướng Nam ủng hộ cậu, con đường nghệ thuật của cậu cũng bắt đầu thuận lợi. Khi quay phim điện ảnh, công ty để cậu bước đầu lướt qua giới âm nhạc. Cậu không có nhiều hứng thú với âm nhạc, chỉ là khi đó sự nghiệp của cậu vừa bắt đầu, cho nên theo sự yêu cầu của công ty phát một ca khúc đơn. Không nghĩ tới tiếng vang cũng khá.
Sau đó trong khi quay phim điện ảnh, một nhà đầu tư chỉ tên muốn cậu sáng tác một ca khúc và biểu diễn. Bình thường, nhà đầu tư chỉ tên muốn diễn viên biểu diễn khúc chủ đề là chuyện thường tình, nhưng chỉ tên yêu cầu diễn viên phải sáng tác ca khúc căn bản là chưa từng có. Người có tâm đều nhận thấy đây là cố ý làm khó.
Khi nghe nói tên của nhà đầu tư kia, cậu thoáng cười lạnh một cái. Nhà đầu tư kia cậu có chút ấn tượng, khi cậu mới gia nhập làng giải trí, ông ta muốn cậu trên giường bị cậu từ chối.
Trình Hướng Nam sau khi biết tin, muốn thay cậu xử lý mọi chuyện, cậu cũng đồng ý. Giải quyết xong nhà đầu tư kia, chuyện soạn nhạc cho phim điện ảnh cũng không liên quan đến cậu nữa, chỉ là chẳng biết tại sao, đột nhiên cậu muốn thử một lần. Muốn đi xa hơn trong làng giải trí, chỉ biết diễn xuất thôi là không được, mà cậu ngay cả đàn dương cầm cũng không biết dùng.
Trong lúc vô tình nói chuyện này với Trình Hướng Nam. Trình Hướng Nam nghe xong khẽ cười nói “Em muốn học? Anh có thể dạy em.”
Từ trước kia cho tới bây giờ cậu không hề biết Trình Hướng Nam có thể chơi dàn dương cầm, càng không biết người dạy Trình Hướng Nam chơi dương cầm là đại sư Lý Bỉnh Côn.
Trình Hướng Nam rất xứng là một thầy giáo, dạy dỗ cực kỳ tốt. Cậu từng nói đùa với Trình Hướng Nam “Nếu như có một ngày anh thất nghiệp, anh có thể đi dạy người khác chơi đàn dương cầm, cũng không chết đói.”
Trình Hướng Nam ngồi ở bên cạnh cậu, vòng tay qua thân thể cậu, nhẹ cắn lỗ tai cậu một chút “Nếu như ngày nào đó anh thất nghiệp, em có thể nuôi anh nha, đại minh tinh.” đầu ngón tay Trình Hướng Nam mềm mại sạch sẽ, nhẹ đặt trên tay cậu, tay hai người chồng lên nhau. Khi Trình Hướng Nam nhấn xuống, âm thanh êm dịu du dương của đàn dương cầm vang lên. Tiếng đàn kia tựu như quan hệ của họ ngày đó, dịu dàng triền miên…
Cậu nghĩ họ sẽ hạnh phúc cả đời như vậy. Mãi cho đến một ngày, cậu tới bệnh viện kiểm tra theo thông lệ, cầm tờ giấy được chẩn đoán bệnh, cậu cảm thấy giống như có sấm sét giữa trời quang đãng.
Ung thư gan giai đoạn hai.
Bác sĩ nhiều lần khuyên cậu, muốn cậu duy trì tâm trạng tốt, đừng vứt bỏ hy vọng. Cậu cười khổ một cái, hy vọng? Cậu có sao? Chỉ là cậu thật sự rất không cam lòng. Cậu luyến tiếc Trình Hướng Nam. Cậu cũng không nói về bệnh tình của mình cho bất kỳ ai, kể cả Trình Hướng Nam và Phương Ngải Tín.
Buổi tối trở về căn nhà chỉ thuộc về hai người cậu và Trình Hướng Nam, cậu ngồi ở phòng khách lẳng lặng chờ Trình Hướng Nam. Khi Trình Hướng Nam đi làm về, cậu ôm lấy anh, thân mật ở bên anh “Muốn em.”
Trình Hướng Nam thoáng nở nụ cười “Sao hôn nay lại vội vàng như vậy?”
Cậu ôm eo Trình Hướng Nam, cố chấp lặp lại một lần. Cậu rất sợ hãi, sợ mình cuối cùng không thể tỉnh lại, sợ cuối cùng nhìn không được khuôn mặt mà cậu yêu.
Trình Hướng Nam dung túng nở nụ cười “Thật là không có còn cách nào với em.” Bọn họ hôn nhau, triền miên. Cậu bị Trình Hướng Nam đặt trên mặt bàn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của anh, cậu thân thiết ôm lấy người này, như tấm gỗ duy nhất cứu mạng cậu.
“Em khóc? Vì sao vậy?” Trình Hướng Nam ôm cậu, nhẹ hôn khóe mắt của cậu, dịu dàng hỏi.
“Em…” âm thanh cậu thô giáp nói, “Chỉ là em rất vui. Chúng ta cả đời như vậy đừng xa nhau, được không?” Giọng điệu của cậu bi ai cầu xin.
“Em thật ngốc, chúng ta đương nhiên sẽ không xa nhau.” Trình Hướng Nam mỉm cười nói.
Cậu ôm chặt Trình Hướng Nam, dường như làm vậy, có thể khiến cậu yên lòng.
Cậu bắt đầu từ chối hầu hết các công việc, tích cực trị liệu, nhưng bệnh tình vẫn như trước không có chút phát triển nào. Cậu thậm chí có kế hoạch rời khỏi giới nghệ sĩ, dùng nhiều thời gian ở cạnh Trình Hướng Nam hơn. Nếu như cuối cùng cậu nhất định phải đi, vậy trước khi đi, cậu hy vọng có thể dành toàn bộ thời gian của mình cho người mình yêu.
Mãi cho đến khi cậu cầm tờ giấy được chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.
Ngày đó Trình Hướng Nam nói với cậu “Chúng ta kết hôn nhé.” Cậu rất muốn đồng ý. Nhưng cậu không còn nhiều thời gian, cậu không nên kéo lấy Trình Hướng Nam. Cậu cười cười, “Em xem lại một chút.”
Về sau, cậu gặp Tần Minh, bạn Trình Hướng Nam khi còn nhỏ. Người đàn ông này ghét cậu, lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Tần Minh đã có cảm giác này.
“Có chuyện gì?” Cậu lạnh giọng hỏi.
“Nghe nói Tiểu Nam muốn kết hôn với cậu. Vì chuyện này, dường như em ấy đã cãi nhau trở mặt với người trong nhà.” Tần Minh lạnh lùng nói.
Cậu im lặng. Cậu không biết nên nói gì.
“Tôi đã điều tra tất cả về cậu, cậu sắp chết, cần gì phải kéo lấy Tiểu Nam.”
Cậu nhìn tay mình nắm lấy tách trà ngón tay run lên một chút.
“Nếu như cậu yêu Tiểu Nam, muốn tốt em ấy, thì đừng khiến em ấy vấp ngã. Để cho em ấy về với Trình gia đi. Các người đã không còn tương lai.” ánh mắt Tần Minh lạnh lẽo, nói.
Cậu cầm thật chặt tách trà. Cậu muốn ở cùng A Nam nhiều hơn, nhưng lại không nghĩ tới, bọn họ không có tương lai… Gần đây cậu cũng nghe được một số tin đồn, nhưng A Nam nói không rời khỏi Trình gia, nên nói cậu đừng nghĩ lung tung.
Đúng như vậy, cậu không nên ngăn càn A Nam, A Nam nên có một cuộc sống hạnh phúc vẹn toàn, mà cậu, chẳng qua chỉ khiến cuộc đời A Nam không xấu xí thêm đau khổ mà thôi.
“Anh nói rất có lý, chỉ là anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha mọi thứ.” Cậu nói.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tựa dường như ảm đạm đi, khóe miệng vui vẻ của Chu Vũ Đồng biến mất, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống. Khi đó, cậu nghĩ cậu muốn tốt cho A Nam, lại không biết rằng, đây là quyết định ngu xuẩn nhất cuộc đời này.
Cậu cho rằng cậu sẽ đi sớm hơn Trình Hướng Nam, lại không nghĩ tới Trình Hướng Nam đi ngay trước mặt cậu.
Nghe được tin ấy, cậu cảm thấy hồn phách của mình đang rời khỏi thân thể. Cậu đờ đẫn ngồi một đêm. Mãi đến ngày hôm sau, cậu cố gắng giữ vững tinh thần, đến truyền thông Hải Lam. Đây là cậu thiếu nợ A Nam, chờ cậu xử lý tốt mọi chuyện, cậu sẽ đi cùng anh.
Tang lễ A Nam, cậu đứng xa xa nhìn mọi thứ, cậu không vào được, cũng không có mặt mũi để vào. Đến gần mộ A Nam, mỗi lần cậu đều dừng ở cửa, không dám bước về phía trước, cậu thật sự không có thể diện đi gặp A Nam. Cậu cứ vụng trộm như vậy nhìn mộ bia A Nam, nhát gan hèn mọn.
Cậu tới nhà riêng của Tần Minh tìm Tần Minh, hai người nổi điên đánh nhau. Mà tin tức trên báo lại buồn cười như vậy. Nhưng tất cả mọi thứ, có liên quan gì đến cậu? Cậu không thèm để ý đến dư luận, ngay cả trái tim cũng mất rồi, muốn mặt mũi để làm gì? Bỏ thuốc cai rượu? Nhưng chỉ có rượu mới có thể khiến cậu tê liệt, sao cậu phải cai? Cậu tiếc mạng làm gì nữa?
Khi xử lý tốt mọi thứ, cậu quay bước khỏi mảnh đất thị phi đó.
Cậu vốn không muốn trị liệu, nhưng không đành lòng nhìn cha mẹ của mình thất lạc khổ sở, cậu cùng cha mẹ đi Mỹ. Tuy nhiên cậu biết rõ kết quả sẽ không thay đổi.
Cả đời này, cậu đã quá thất bại. Với tư cách là một đứa con, cậu bất hiếu, với tư cách là người yêu, cậu bất trung(1).
(1) Bất trung: (不忠) không hết lòng
Chu Vũ Đồng khẽ nở nụ cười, nước mắt ở khóe mắt dưới ánh trăng lóe ánh sáng màu nhạt, nhẹ nhàng chảy xuống. Nếu có kiếp sau, nếu như A Nam không trách cậu, như vậy, bọn bọ sẽ cùng nhau cả đời, có được không? Cậu nhất định sẽ cố gắng làm tốt tất cả, sẽ không giống kiếp này, khiến mọi chuyện trở nên rối loạn.
Nếu như tất cả có thể có khởi đầu mới…
Chu Vũ Đồng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngủ, khóe miệng mỉm cười bình yên. Vốn tay đang nắm bỗng nhiên buông lỏng, có cái gì đó trong tay rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, rồi dừng lại.
Ánh trăng chiếu xuống đất, một khoảng trắng bạc. Trên mặt đất, chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo hiện lên một vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng…
Hết Phiên Ngoại 3
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ lựu đạn quang minh chánh đại cảm tạ địa lôi tập thể tới hôn một cái Moa moa moa ╭(╯3╰)╮ cám ơn Thường Xám đã ủng hộ
Thật ra có rất nhiều ‘thân’ đã đoán được nguyên nhân của Chu Vũ Đồng và Tần Minh, lúc trước bố trí như vậy 【 quả nhiên cực độ máu chó】
Sau đó thấy rất nhiều người đoán được, có người nói quá máu chó, tôi rất muốn thay đổi. N nhân tố… Ngoại trừ lúc ban đầu bố trí, MS không có bất kỳ bố trí có thể toàn vẹn ah 【 tác giả quả nhiên yếu phát nổ…】
Cho nên vẫn viết như vậy cho nên bị lôi ra máu chó đấy, thỉnh không muốn chủ quan địa phương… Tha thứ tác giả a QAQ
Văn ghi đến nơi đây, trên cơ bản muốn đâm hoàn tất rồi, muốn lời nhắn nhủ cơ bản đều đã bàn giao:nhắn nhủ.
Bên ngoài đã là trộm văn đầy trời tro gặp được việc này cũng là không thể tránh né
Ta cảm thấy được cái này đối với một đường truy văn độc giả có chút không công bình cho nên ta sẽ mặt khác ghi một vạn chữ đặc biệt 《Đêm ở Barcelona》
Có thể chứng kiến phương pháp có hai chủng. Một loại là định chế (hàng đặt theo yêu cầu), ta sẽ tại định chế (hàng đặt theo yêu cầu) ở bên trong phóng thượng cái này một vạn chữ đặc (biệt) điển cùng với bổ đủ sở hữu tất cả thịt
Nhưng là định chế (hàng đặt theo yêu cầu) dù sao hơi đắt á…, ta khai mở định chế (hàng đặt theo yêu cầu) rất lớn một bộ phận nguyên nhân là muốn chính mình trân tàng, dù sao đã viết mấy tháng định chế (hàng đặt theo yêu cầu) hiệu quả đồ văn án thượng thả, ta cảm thấy được rất đẹp chán đây này
Định chế (hàng đặt theo yêu cầu) thần mã đấy, mọi người ưa thích có thể mua, không muốn mua cũng mộc có quan hệ
Loại thứ hai phương pháp tựu là thỉnh một đường tương theo thân môn lưu lại hòm thư, ta ghi xong sau sẽ nguyên một đám phát nhắn lại không có nhắn lại đấy, dù sao hậu trường đặt mua ta trên cơ bản đều bay qua, cho nên không cần lo lắng không có nhắn lại tựu không để cho phát
Xem như cho một đường tương theo thân môn phúc lợi a yêu các ngươi cám ơn thân môn ủng hộ O(nn)O
Hoa Cúc: Tui rất hận tác giả sao lại viết ra cái ngoại truyện này khóc, đoạn cuối chán quá không dịch lời thoại của bà ấy nữa. Đúng thật không có tâm trạng để mà dịch, mọi người muốn thì cứ đọc đi cũng hiểu được ấy mà, bà ấy chỉ xin lỗi độc giả thôi. Ban đầu tui vốn không muốn dịch ngoại truyện này, như mà tui đọc rồi, tui biết thì mọi người cũng phải biết, tui khóc thì mấy cô cũng phải khóc cùng tui, đúng là giẫm phải quá mìn!!!!!!!!!! Tui hận!!!!!!!!!!!!!!!
P/S: Nói thật có lẽ Cố Viêm cũng biết chuyện của Chu Vũ Đồng nhưng sẽ không nói cho Trình Hướng Nam đâu, nếu nói ra chắc chắn anh Nam sẽ mãi mãi nhớ về Chu Vũ Đồng. Cả Tần Minh và Cố Viêm đều yêu anh Nam, có ai muốn người mình yêu mãi nhớ về một người khác đâu, phải không. Có thể sau này anh Nam biết như khi đó mọi thứ đã phai nhạt rồi còn gì nữa, thương Chu Vũ Đồng quá à nếu Tần Minh không tìm đến Chu Vũ Đồng thì chưa chắc kết quả giữa họ đã như vậy, mặc dù cảm thấy trách Tần Minh là hơi mù quáng nhưng tui vẫn muốn tìm cái bao cát để đấm cho sướng!!!! Mẹ nó!!! khóckhóckhóc
Danh sách chương