Edit & Beta: Hoa Cúc
Mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Cả trên mạng lẫn báo chí đều trường kỳ không biết mệt mỏi đưa tin về sự tích của Lâm Trạch Xuyên từ khi xuất đạo đến bây giờ, đặc biệt còn liên kết chặt chẽ với sự kiện được Cố Viêm bao dưỡng.
Ý Giang Ấn Thiên là muốn mở một cuộc họp báo để làm sáng tỏ mọi chuyện, dù sao súng đạo cụ do đoàn phim cung cấp, có thể chứng minh anh vô tội trong chuyện này. Nhưng ý kiến này lại bị Lâm Trạch Xuyên phủ quyết.
“Cho dù chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không bình ổn được tin tức. Bây giờ không thể mở họp báo, thời cơ chưa tới.” ngón tay Lâm Trạch Xuyên xẹt qua mặt bàn, nhìn tin tức nói.
Giang Ấn Thiên nghe Lâm Trạch Xuyên nói thì trầm mặc. Một lát sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng “Cho dù như vậy, ít nhất vẫn có thể làm giảm ảnh hưởng của những tin này.”
“Vô dụng thôi.”
“Vì sao lại vô dụng?” Trần Hi Hàm ôm một đống tạp chí tiến vào, nghe Lâm Trạch Xuyên nói, thuận miệng hỏi.
“Bởi vì chỉ cần quan hệ của tôi và Cố Viêm là thật, thì chân tướng của chuyện đấu súng kia không còn quan trọng nữa.” Lâm Trạch Xuyên tùy tay đem ly nước đặt ở trên bàn, sau đó nghiêng thân tựa lưng vào ghế ngồi, “Tin tức trong giới giải trí, công chúng không yêu cầu sự thật, mà muốn lấy đó làm thú vui.” Nói tới đây, Lâm Trạch Xuyên mỉm cười mang sự trào phúng thản nhiên.
“Bởi vì công chúng thà rằng tin tưởng quan hệ cẩu huyết giữa ba người. Càng vui sướng mong xuất hiện chuyện tình nhân cũ tình nhân mới tranh giành. Như vậy mới có điều thú vị. Bọn họ muốn không thấy chân tướng, mà muốn nhiều thứ bất ngờ. Mặc kệ là thật, hay giả.”
Nghe Lâm Trạch Xuyên giải thích, Trần Hi Hàm vẫn có chút khó hiểu nên chuyển một chút, “Cho dù họ không muốn nghe sự thật, nhưng sự thật vẫn là sự thật, làm sáng tỏ mọi chuyện đương nhiên cũng sẽ yên ổn.”
Lâm Trạch Xuyên nghe như thế, nở nụ cười “Cậu đúng là đơn thuần. Bây giờ đi làm rõ, cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực, cũng chỉ tô càng thêm đen, người khác chỉ nghĩ cậu đang chột dạ nên nói dối. Điểm nhấn của mọi chuyện không phải là vụ đấu súng kia, mà ở quan hệ giữa ba người chúng tôi. Muốn bình ổn tin tức, đương nhiên phải xuống tay từ mối quan hệ tay ba này.”
“Có ý gì?” Trần Hi Hàm bị giải thích của Lâm Trạch Xuyên làm hôn mê, mắt con muỗi nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên.
“Cậu chỉ cần biết rằng, bây giờ không phải làm thời cơ thích hợp để làm sáng tỏ mọi chuyện.” Lâm Trạch Xuyên nói.
Trần Hi Hàm nội ngưu đầy mặt, vẻ oán phụ nhìn anh, “Cậu ghét bỏ tôi, có phải không?”
Lâm Trạch Xuyên “…”
Giang Ấn Thiên “…”
Lâm Trạch Xuyên cũng không tính nói cho hai người biết, chuyện này không phải đơn giản như bề ngoài. Bây giờ toàn bộ giới truyền thông bạo phát ra tin tức thế này, rõ ràng muốn thông qua luồng dư luận để hủy diệt anh. Tiêu điểm mà giới truyền thông tập trung nhằm vào là GAY, bao dưỡng quy tắc ngầm, ghen tị với tình nhân cũ, làm việc âm ngoan, những điều này là điều minh tinh kiêng kị nhất. Nếu như người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu nổi mặt trái của dư luận, kết quả cuối cùng không chỉ sự nghiệp sụp đổ thậm chí còn muốn tự sát.
Nếu người ra tay ở phía sau không dừng lại, cho dù anh có công khai tin tức, thì khi truyền thông đưa tin ra tuyệt đối sẽ đảo lộn trắng đen nội dung thông tin. Dù làm sáng tỏ chuyện đấu súng, giới truyền thông vẫn sẽ đem mũi nhọn hướng về phía ‘scandal’ của anh. Chuyện đấu súng chẳng qua chỉ là một vật dẫn, để thông qua một chuỗi dài những chuyện ở phía sau. Hiện tại chuyện này đã bị công khai, vật dẫn kia cũng không còn nhiều công dụng nữa, chỉ cần đổ dầu thêm cho lửa cháy thì chuyện này sẽ còn tiếp tục nóng. Cho nên tác dụng sáng tỏ một vật dẫn như chuyện đấu súng kia, hoàn toàn vô dụng, chỉ uổng phí công sức.
“Vậy bây giờ cậu có tính toán gì không?” Giang Ấn Thiên hỏi.
“Muốn nghe lời nói thật?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Biểu tình Giang Ấn Thiên nghiêm túc gật đầu, gần đây trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện này anh ta cực kỳ lo lắng. Suy nghĩ vô số phương án đều không có khả năng áp dụng.
“Tôi muốn về đi ngủ có thể chứ?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng ngáp một cái, nói.
Trần Hi Hàm ôm tạp chí chuẩn bị phân loại lảo đảo một cái, một quyển tạp chí rơi xuống đất, cậu ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Khóe miệng Giang Ấn Thiên rút một chút “Không phải cậu đang nói đùa chứ, bây giờ mà cậu còn ngủ được?”
Lâm Trạch Xuyên đứng lên, “Hiện tại vì đó mà lo âu cũng không được gì. Yên lặng theo dõi diễn biến đi.”
Lúc này ánh mắt Trần Hi Hàm nhìn anh vô cùng bội phục “Tôi nghĩ cậu giả vờ trấn định, thì ra là thật. Cậu tâm tính… Thật tốt.”
Giang Ấn Thiên cảm thụ sâu sắc hơn so với Trần Hi Hàm “Cậu không có tính toán gì khác?” Anh ta cảm thấy Lâm Trạch Xuyên nếu không có kế hoạch gì, thì không có khả năng mặc kệ dư luận như vậy.
Lâm Trạch Xuyên đúng là có ý tưởng của riêng mình, nhưng bây giờ không thể nói cho Giang Ấn Thiên, vì để Giang Ấn Thiên yên tâm, anh gật đầu nói “Ừ. Cho nên mấy ngày nay không cần quản lời đồn đãi đó. Coi như nghỉ ngơi vài ngày, trong khoảng thời gian này hai người cũng rất vất vả.”
Giang Ấn Thiên nhẹ nhàng hít hơi “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Trần Hi Hàm vẻ mặt cầu xin, “Tôi sợ một nghỉ là nghỉ vĩnh viễn, tôi sợ thất nghiệp… Tôi còn chưa lấy vợ đâu.”
Lâm Trạch Xuyên “…”
Bây giờ trước cửa nhà trọ của Lâm Trạch Xuyên có một đám phóng viên tay mơ mới vào nghề không biết tin tức vây quanh. Những phóng viên có thâm niên tuy biết Lâm Trạch Xuyên ở tại biệt thự của Cố Viêm. Nhưng cái khu biệt thự kia đều là người có thân phận hiển hách, không nói đến hệ thống bảo vệ đầy đủ hoàn mỹ, đơn giản nói đến tên khu vực thôi, phóng viên cũng không có lá gan chạy vào chụp ảnh.
Lâm Trạch Xuyên trở lại biệt thự, miễn cưỡng tựa vào ghế salong xem phim điện ảnh. Khi đang xem được gần một nửa, điện thoại vang lên.
Lâm Trạch Xuyên lấy điện thoại ra nhìn cũng không nhìn ném qua một bên. Chuông điện thoại không dừng, vẫn cố chấp vang lên. Cuối cùng Lâm Trạch Xuyên tắt máy, thế là thanh tịnh.
Một lát sau, Chung quản gia đi đến, làm hết phận sự truyền lời “Lâm thiếu gia, thiếu gia gọi điện thoại cho ngài. Mong ngài hồi đáp điện thoại.” Sau đó thì đứng bên cạnh Lâm Trạch Xuyên, mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên bắt điện thoại của Cố Viêm, điện thoại được chuyển mới rời đi.
“Có chuyện gì không?” Điện thoại được chuyển, ánh mắt Lâm Trạch Xuyên vẫn nhìn màn hình TV, không chút để ý nói.
“Vài ngày nay em không tiếp điện thoại của tôi, tức giận?” đầu kia điện thoại, Cố Viêm khẽ cười nói. Cố Viêm rời đi mấy ngày, mỗi khi trời tối sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lâm Trạch Xuyên nghe Cố Viêm nói, khóe miệng khẽ câu “Anh rõ ràng không biết xấu hổ còn hỏi. Bây giờ tất cả mọi người để biết quan hệ của chúng ta, anh vừa lòng rồi chứ? Đừng quên, anh đã đồng ý với tôi, không để người ngoài biết quan hệ của chúng ta.”
“Đó cũng không phải do tôi công bố.” Cách điện thoại, Lâm Trạch Xuyên cũng có thể tưởng tượng được nụ cười vô sỉ như thế nào trên mặt Cố Viêm.
“Không phải anh chờ cơ hội như vậy sao?” Lâm Trạch Xuyên lãnh đạm trào phúng.
Cho dù ở nước ngoài, Cố Viêm cũng không có khả năng không biết tình hình ở trong nước. Tuy thế lực đứng sau rất lớn, nhưng khi tin tức được đưa ra lại không hề bị áp chế, có thể thấy Cố Viêm một chút cũng không hề ngăn cản.
Đầu kia điện thoại, Cố Viêm nhẹ nhàng cười một tiếng “Tôi đúng rất là hy vọng công khai quan hệ này. Để cho người khác biết em là của tôi.”
“Anh nằm mơ đi. Anh là ai.”
Đối với sự mạnh miệng của Lâm Trạch Xuyên, Cố Viêm không tỏ vẻ thêm gì.
Sự đa mưu túc trí của Cố Viêm như thế này Lâm Trạch Xuyên rất muốn —— dẫm một chân lên cái khuôn mặt giả nhân giả nghĩa mang tên Cố Viêm! Động tác của người phía sau trước đó Cố Viêm hẳn là không biết, nhưng khi đưa ra dư luận, Cố Viêm có khả năng không thể khống chế hoàn toàn, nhưng vẫn có thể khống chế trong một phạm vi nhất định. Nhưng y lại không hề ngăn cản, mà nhờ theo cơ hội lần này công khai quan hệ của bọn họ. Mặt khác có lẽ không có hành động gì, nhưng ảnh chụp nhẫn trên tay Cố Viêm, tuyệt đối là do bản thân Cố Viêm để người chụp rồi đưa ra ngoài! Nếu không đừng nói là truyền thông không có cách nào chụp được gần như vậy, cho dù chụp được, không có sự cho phép của Cố Viêm, cũng không có tờ báo nào dám đăng tin.
Phong ba lần này, tất cả hỏa lực của giới truyền thông đều nhằm vào anh, ngoại trừ cái ảnh chụp nhẫn kia thì cũng chỉ có tên của Cố Viêm, ngay cả thân phận cũng rất mơ hồ.
Cứ như vậy, ngoại trừ thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, thì không có bất kỳ đường nào để cãi lại. Vai trò của Cố Viêm trong chuyện lần này, không biết nên khen y giống một người qua đường xem náo nhiệt, hay châm chọc y có vị trí rất chuẩn.
“Không biết quan hệ bao dưỡng giữa chúng ta chấm dứt khi nào?” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói, nhưng khi nói chuyện, hàm răng thủy chung vẫn cắn vào nhau.
“Quan hệ bao dưỡng giữa chúng ta đã kết thúc từ sau khi tôi tới đảo Tahiti.” Cố Viêm cười khẽ nói, “Không phải em đã cùng tôi kết giao rồi sao?”
Đối với da mặt dày của Cố Viêm, Lâm Trạch Xuyên trầm mặc đối phó.
“Thì ra bởi vì bọn họ đưa tin dùng từ ‘bao dưỡng’ nên em tức giận.” Cố Viêm cười nói, “Tôi sẽ làm sáng tỏ. Bảo bối.”
Lâm Trạch Xuyên “…”
“Phiền anh đừng buồn nôn như vậy, được không? Tôi mới vừa ăn cơm trưa xong.” Lâm Trạch Xuyên ‘dịu dàng’ nói.
Một lát sau, Lâm Trạch Xuyên hỏi “Khi nào anh về nước?”
Bởi vì chỉ khi Cố Viêm về nước, y mới có tài làm sáng tỏ lời đồn bao dưỡng này. Tuy xuôi theo đó Cố Viêm cũng công bố quan hệ của hai người, nói rõ rằng hai người đã chính thức kết giao. Nhưng cũng chỉ có vậy, mới có thể bình ổn sự kiện này. Sau đó có thể tiến thêm một bước chứng minh vấn đề súng ống. Cuối cùng là vấn đề thân phận của Ninh Xung.
Về thân phận của Ninh Xung, phải xem Cố Viêm tỏ ý như thế nào. Một bước cuối cùng này cực kỳ quan trọng, bởi vì chỉ khi phá vỡ lời đồn quan hệ tay ba, mới chứng minh được Lâm Trạch Xuyên không hề ra tay với Ninh Xung, mọi chuyện sảy ra chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Như vậy scandal đã giải quyết được hơn một nửa. Mà thứ còn lại, cũng không thành vấn đề. Trong quá trình tung tin, thậm chí có thể lợi dụng sự phản ứng hai mặt của dư luận để phản lại. Năm đó khi quan hệ của Trình Hướng Nam và Chu Vũ Đồng được công bố, anh đã làm như vậy. Có một ví dụ sẵn, lời đồn là GAY tự nhiên sẽ không có nhiều lực sát thương. Tất cả chỉ cần đúng trình tự.
Đối với phản ứng của dư luận như thế nào, thì Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên đều hiểu rõ trong lòng, nên dư luận có tiếp tục xào nấu tin tức thế nào, cũng không có nhiều ý nghĩa. Đương nhiên tất cả mọi thứ này đều căn cứ vào nội tâm mạng mẽ của Lâm Trạch Xuyên, có thể chịu được áp lực hay không. Cố Viêm hiểu rõ Lâm Trạch Xuyên, đương nhiên sẽ yên tâm.
Người bình thường đối mặt với dư luận như vậy, đã sớm không chịu nổi, tình trạng lộn xộn. Yếu ớt một chút, không chừng lại luẩn quẩn trong lòng. Đó cũng là kết cục mà người đứng sau màn hy vọng được nhìn thấy.
“Thế nào, nhớ tôi?” Cố Viêm thấp giọng cười.
“Chỉ muốn kết thúc mọi chuyện sớm một chút thôi. Anh đừng tự kỷ.”
“Có chút việc, khả năng mấy ngày nữa cũng chưa về được.” âm thanh Cố Viêm dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói.
“Anh làm sao vậy?” Lâm Trạch Xuyên đột nhiên hỏi, vừa rồi lời nói của Cố Viêm mang theo một chút mỏi mệt khó nhận ra. Cố Viêm che dấu quá tốt, cho nên Lâm Trạch Xuyên vẫn không nghe hết được.
“Không có gì, tôi rất nhanh sẽ về.” Cố Viêm cười, nhưng không nói gì thêm.
Mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Cả trên mạng lẫn báo chí đều trường kỳ không biết mệt mỏi đưa tin về sự tích của Lâm Trạch Xuyên từ khi xuất đạo đến bây giờ, đặc biệt còn liên kết chặt chẽ với sự kiện được Cố Viêm bao dưỡng.
Ý Giang Ấn Thiên là muốn mở một cuộc họp báo để làm sáng tỏ mọi chuyện, dù sao súng đạo cụ do đoàn phim cung cấp, có thể chứng minh anh vô tội trong chuyện này. Nhưng ý kiến này lại bị Lâm Trạch Xuyên phủ quyết.
“Cho dù chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không bình ổn được tin tức. Bây giờ không thể mở họp báo, thời cơ chưa tới.” ngón tay Lâm Trạch Xuyên xẹt qua mặt bàn, nhìn tin tức nói.
Giang Ấn Thiên nghe Lâm Trạch Xuyên nói thì trầm mặc. Một lát sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng “Cho dù như vậy, ít nhất vẫn có thể làm giảm ảnh hưởng của những tin này.”
“Vô dụng thôi.”
“Vì sao lại vô dụng?” Trần Hi Hàm ôm một đống tạp chí tiến vào, nghe Lâm Trạch Xuyên nói, thuận miệng hỏi.
“Bởi vì chỉ cần quan hệ của tôi và Cố Viêm là thật, thì chân tướng của chuyện đấu súng kia không còn quan trọng nữa.” Lâm Trạch Xuyên tùy tay đem ly nước đặt ở trên bàn, sau đó nghiêng thân tựa lưng vào ghế ngồi, “Tin tức trong giới giải trí, công chúng không yêu cầu sự thật, mà muốn lấy đó làm thú vui.” Nói tới đây, Lâm Trạch Xuyên mỉm cười mang sự trào phúng thản nhiên.
“Bởi vì công chúng thà rằng tin tưởng quan hệ cẩu huyết giữa ba người. Càng vui sướng mong xuất hiện chuyện tình nhân cũ tình nhân mới tranh giành. Như vậy mới có điều thú vị. Bọn họ muốn không thấy chân tướng, mà muốn nhiều thứ bất ngờ. Mặc kệ là thật, hay giả.”
Nghe Lâm Trạch Xuyên giải thích, Trần Hi Hàm vẫn có chút khó hiểu nên chuyển một chút, “Cho dù họ không muốn nghe sự thật, nhưng sự thật vẫn là sự thật, làm sáng tỏ mọi chuyện đương nhiên cũng sẽ yên ổn.”
Lâm Trạch Xuyên nghe như thế, nở nụ cười “Cậu đúng là đơn thuần. Bây giờ đi làm rõ, cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực, cũng chỉ tô càng thêm đen, người khác chỉ nghĩ cậu đang chột dạ nên nói dối. Điểm nhấn của mọi chuyện không phải là vụ đấu súng kia, mà ở quan hệ giữa ba người chúng tôi. Muốn bình ổn tin tức, đương nhiên phải xuống tay từ mối quan hệ tay ba này.”
“Có ý gì?” Trần Hi Hàm bị giải thích của Lâm Trạch Xuyên làm hôn mê, mắt con muỗi nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên.
“Cậu chỉ cần biết rằng, bây giờ không phải làm thời cơ thích hợp để làm sáng tỏ mọi chuyện.” Lâm Trạch Xuyên nói.
Trần Hi Hàm nội ngưu đầy mặt, vẻ oán phụ nhìn anh, “Cậu ghét bỏ tôi, có phải không?”
Lâm Trạch Xuyên “…”
Giang Ấn Thiên “…”
Lâm Trạch Xuyên cũng không tính nói cho hai người biết, chuyện này không phải đơn giản như bề ngoài. Bây giờ toàn bộ giới truyền thông bạo phát ra tin tức thế này, rõ ràng muốn thông qua luồng dư luận để hủy diệt anh. Tiêu điểm mà giới truyền thông tập trung nhằm vào là GAY, bao dưỡng quy tắc ngầm, ghen tị với tình nhân cũ, làm việc âm ngoan, những điều này là điều minh tinh kiêng kị nhất. Nếu như người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu nổi mặt trái của dư luận, kết quả cuối cùng không chỉ sự nghiệp sụp đổ thậm chí còn muốn tự sát.
Nếu người ra tay ở phía sau không dừng lại, cho dù anh có công khai tin tức, thì khi truyền thông đưa tin ra tuyệt đối sẽ đảo lộn trắng đen nội dung thông tin. Dù làm sáng tỏ chuyện đấu súng, giới truyền thông vẫn sẽ đem mũi nhọn hướng về phía ‘scandal’ của anh. Chuyện đấu súng chẳng qua chỉ là một vật dẫn, để thông qua một chuỗi dài những chuyện ở phía sau. Hiện tại chuyện này đã bị công khai, vật dẫn kia cũng không còn nhiều công dụng nữa, chỉ cần đổ dầu thêm cho lửa cháy thì chuyện này sẽ còn tiếp tục nóng. Cho nên tác dụng sáng tỏ một vật dẫn như chuyện đấu súng kia, hoàn toàn vô dụng, chỉ uổng phí công sức.
“Vậy bây giờ cậu có tính toán gì không?” Giang Ấn Thiên hỏi.
“Muốn nghe lời nói thật?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Biểu tình Giang Ấn Thiên nghiêm túc gật đầu, gần đây trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện này anh ta cực kỳ lo lắng. Suy nghĩ vô số phương án đều không có khả năng áp dụng.
“Tôi muốn về đi ngủ có thể chứ?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng ngáp một cái, nói.
Trần Hi Hàm ôm tạp chí chuẩn bị phân loại lảo đảo một cái, một quyển tạp chí rơi xuống đất, cậu ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Khóe miệng Giang Ấn Thiên rút một chút “Không phải cậu đang nói đùa chứ, bây giờ mà cậu còn ngủ được?”
Lâm Trạch Xuyên đứng lên, “Hiện tại vì đó mà lo âu cũng không được gì. Yên lặng theo dõi diễn biến đi.”
Lúc này ánh mắt Trần Hi Hàm nhìn anh vô cùng bội phục “Tôi nghĩ cậu giả vờ trấn định, thì ra là thật. Cậu tâm tính… Thật tốt.”
Giang Ấn Thiên cảm thụ sâu sắc hơn so với Trần Hi Hàm “Cậu không có tính toán gì khác?” Anh ta cảm thấy Lâm Trạch Xuyên nếu không có kế hoạch gì, thì không có khả năng mặc kệ dư luận như vậy.
Lâm Trạch Xuyên đúng là có ý tưởng của riêng mình, nhưng bây giờ không thể nói cho Giang Ấn Thiên, vì để Giang Ấn Thiên yên tâm, anh gật đầu nói “Ừ. Cho nên mấy ngày nay không cần quản lời đồn đãi đó. Coi như nghỉ ngơi vài ngày, trong khoảng thời gian này hai người cũng rất vất vả.”
Giang Ấn Thiên nhẹ nhàng hít hơi “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Trần Hi Hàm vẻ mặt cầu xin, “Tôi sợ một nghỉ là nghỉ vĩnh viễn, tôi sợ thất nghiệp… Tôi còn chưa lấy vợ đâu.”
Lâm Trạch Xuyên “…”
Bây giờ trước cửa nhà trọ của Lâm Trạch Xuyên có một đám phóng viên tay mơ mới vào nghề không biết tin tức vây quanh. Những phóng viên có thâm niên tuy biết Lâm Trạch Xuyên ở tại biệt thự của Cố Viêm. Nhưng cái khu biệt thự kia đều là người có thân phận hiển hách, không nói đến hệ thống bảo vệ đầy đủ hoàn mỹ, đơn giản nói đến tên khu vực thôi, phóng viên cũng không có lá gan chạy vào chụp ảnh.
Lâm Trạch Xuyên trở lại biệt thự, miễn cưỡng tựa vào ghế salong xem phim điện ảnh. Khi đang xem được gần một nửa, điện thoại vang lên.
Lâm Trạch Xuyên lấy điện thoại ra nhìn cũng không nhìn ném qua một bên. Chuông điện thoại không dừng, vẫn cố chấp vang lên. Cuối cùng Lâm Trạch Xuyên tắt máy, thế là thanh tịnh.
Một lát sau, Chung quản gia đi đến, làm hết phận sự truyền lời “Lâm thiếu gia, thiếu gia gọi điện thoại cho ngài. Mong ngài hồi đáp điện thoại.” Sau đó thì đứng bên cạnh Lâm Trạch Xuyên, mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên bắt điện thoại của Cố Viêm, điện thoại được chuyển mới rời đi.
“Có chuyện gì không?” Điện thoại được chuyển, ánh mắt Lâm Trạch Xuyên vẫn nhìn màn hình TV, không chút để ý nói.
“Vài ngày nay em không tiếp điện thoại của tôi, tức giận?” đầu kia điện thoại, Cố Viêm khẽ cười nói. Cố Viêm rời đi mấy ngày, mỗi khi trời tối sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lâm Trạch Xuyên nghe Cố Viêm nói, khóe miệng khẽ câu “Anh rõ ràng không biết xấu hổ còn hỏi. Bây giờ tất cả mọi người để biết quan hệ của chúng ta, anh vừa lòng rồi chứ? Đừng quên, anh đã đồng ý với tôi, không để người ngoài biết quan hệ của chúng ta.”
“Đó cũng không phải do tôi công bố.” Cách điện thoại, Lâm Trạch Xuyên cũng có thể tưởng tượng được nụ cười vô sỉ như thế nào trên mặt Cố Viêm.
“Không phải anh chờ cơ hội như vậy sao?” Lâm Trạch Xuyên lãnh đạm trào phúng.
Cho dù ở nước ngoài, Cố Viêm cũng không có khả năng không biết tình hình ở trong nước. Tuy thế lực đứng sau rất lớn, nhưng khi tin tức được đưa ra lại không hề bị áp chế, có thể thấy Cố Viêm một chút cũng không hề ngăn cản.
Đầu kia điện thoại, Cố Viêm nhẹ nhàng cười một tiếng “Tôi đúng rất là hy vọng công khai quan hệ này. Để cho người khác biết em là của tôi.”
“Anh nằm mơ đi. Anh là ai.”
Đối với sự mạnh miệng của Lâm Trạch Xuyên, Cố Viêm không tỏ vẻ thêm gì.
Sự đa mưu túc trí của Cố Viêm như thế này Lâm Trạch Xuyên rất muốn —— dẫm một chân lên cái khuôn mặt giả nhân giả nghĩa mang tên Cố Viêm! Động tác của người phía sau trước đó Cố Viêm hẳn là không biết, nhưng khi đưa ra dư luận, Cố Viêm có khả năng không thể khống chế hoàn toàn, nhưng vẫn có thể khống chế trong một phạm vi nhất định. Nhưng y lại không hề ngăn cản, mà nhờ theo cơ hội lần này công khai quan hệ của bọn họ. Mặt khác có lẽ không có hành động gì, nhưng ảnh chụp nhẫn trên tay Cố Viêm, tuyệt đối là do bản thân Cố Viêm để người chụp rồi đưa ra ngoài! Nếu không đừng nói là truyền thông không có cách nào chụp được gần như vậy, cho dù chụp được, không có sự cho phép của Cố Viêm, cũng không có tờ báo nào dám đăng tin.
Phong ba lần này, tất cả hỏa lực của giới truyền thông đều nhằm vào anh, ngoại trừ cái ảnh chụp nhẫn kia thì cũng chỉ có tên của Cố Viêm, ngay cả thân phận cũng rất mơ hồ.
Cứ như vậy, ngoại trừ thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, thì không có bất kỳ đường nào để cãi lại. Vai trò của Cố Viêm trong chuyện lần này, không biết nên khen y giống một người qua đường xem náo nhiệt, hay châm chọc y có vị trí rất chuẩn.
“Không biết quan hệ bao dưỡng giữa chúng ta chấm dứt khi nào?” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói, nhưng khi nói chuyện, hàm răng thủy chung vẫn cắn vào nhau.
“Quan hệ bao dưỡng giữa chúng ta đã kết thúc từ sau khi tôi tới đảo Tahiti.” Cố Viêm cười khẽ nói, “Không phải em đã cùng tôi kết giao rồi sao?”
Đối với da mặt dày của Cố Viêm, Lâm Trạch Xuyên trầm mặc đối phó.
“Thì ra bởi vì bọn họ đưa tin dùng từ ‘bao dưỡng’ nên em tức giận.” Cố Viêm cười nói, “Tôi sẽ làm sáng tỏ. Bảo bối.”
Lâm Trạch Xuyên “…”
“Phiền anh đừng buồn nôn như vậy, được không? Tôi mới vừa ăn cơm trưa xong.” Lâm Trạch Xuyên ‘dịu dàng’ nói.
Một lát sau, Lâm Trạch Xuyên hỏi “Khi nào anh về nước?”
Bởi vì chỉ khi Cố Viêm về nước, y mới có tài làm sáng tỏ lời đồn bao dưỡng này. Tuy xuôi theo đó Cố Viêm cũng công bố quan hệ của hai người, nói rõ rằng hai người đã chính thức kết giao. Nhưng cũng chỉ có vậy, mới có thể bình ổn sự kiện này. Sau đó có thể tiến thêm một bước chứng minh vấn đề súng ống. Cuối cùng là vấn đề thân phận của Ninh Xung.
Về thân phận của Ninh Xung, phải xem Cố Viêm tỏ ý như thế nào. Một bước cuối cùng này cực kỳ quan trọng, bởi vì chỉ khi phá vỡ lời đồn quan hệ tay ba, mới chứng minh được Lâm Trạch Xuyên không hề ra tay với Ninh Xung, mọi chuyện sảy ra chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Như vậy scandal đã giải quyết được hơn một nửa. Mà thứ còn lại, cũng không thành vấn đề. Trong quá trình tung tin, thậm chí có thể lợi dụng sự phản ứng hai mặt của dư luận để phản lại. Năm đó khi quan hệ của Trình Hướng Nam và Chu Vũ Đồng được công bố, anh đã làm như vậy. Có một ví dụ sẵn, lời đồn là GAY tự nhiên sẽ không có nhiều lực sát thương. Tất cả chỉ cần đúng trình tự.
Đối với phản ứng của dư luận như thế nào, thì Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên đều hiểu rõ trong lòng, nên dư luận có tiếp tục xào nấu tin tức thế nào, cũng không có nhiều ý nghĩa. Đương nhiên tất cả mọi thứ này đều căn cứ vào nội tâm mạng mẽ của Lâm Trạch Xuyên, có thể chịu được áp lực hay không. Cố Viêm hiểu rõ Lâm Trạch Xuyên, đương nhiên sẽ yên tâm.
Người bình thường đối mặt với dư luận như vậy, đã sớm không chịu nổi, tình trạng lộn xộn. Yếu ớt một chút, không chừng lại luẩn quẩn trong lòng. Đó cũng là kết cục mà người đứng sau màn hy vọng được nhìn thấy.
“Thế nào, nhớ tôi?” Cố Viêm thấp giọng cười.
“Chỉ muốn kết thúc mọi chuyện sớm một chút thôi. Anh đừng tự kỷ.”
“Có chút việc, khả năng mấy ngày nữa cũng chưa về được.” âm thanh Cố Viêm dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói.
“Anh làm sao vậy?” Lâm Trạch Xuyên đột nhiên hỏi, vừa rồi lời nói của Cố Viêm mang theo một chút mỏi mệt khó nhận ra. Cố Viêm che dấu quá tốt, cho nên Lâm Trạch Xuyên vẫn không nghe hết được.
“Không có gì, tôi rất nhanh sẽ về.” Cố Viêm cười, nhưng không nói gì thêm.
Danh sách chương