Edit & Beta: Hoa Cúc
Vu Nhạc Dương cúi đầu nhìn thoáng tư liệu của Lâm Trạch Xuyên “Vì sao lại muốn thử nhân vật Killer.J?”
Trên tư liệu của Lâm Trạch Xuyên viết rất rõ ràng rằng bộ phim điện ảnh đầu tiên cũng là duy nhất cậu ta vào vai nhân vật Triệu Lâm. Mà nhân vật Triệu Lâm cũng khiến cho cậu ta bắt đầu có chỗ đứng trong làng điện ảnh. Nếu dựa theo con đường thông thường của những người mới, nhân vật kế tiếp cậu ta chọn sẽ có những nét tương đồng với Triệu Lâm cũng là nhân vật cực kì có mị lực Dr.C, như vậy càng dễ dàng hấp dẫn Fan. Mà Lâm Trạch Xuyên lại lựa chọn thử vai Killer.J nhân vật này khác hoàn toàn như ngày với đêm so với nhân vật Triệu Lâm, ngược lại khiến Vu Nhạc Dương cảm thấy kinh ngạc.
“Nhân vật Dr.C kia tuy hoàn mỹ, nhưng lại quá công thức hóa.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, nói, “Nhân vật như vậy rất có mị lực, bởi vì anh ta hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói. Nhưng cũng gần như thế, mị lực của anh ta là do kịch bản tạo thành, mà không phải do diễn viên.”
“Tiếp tục.” ngón tay Vu Nhạc Dương nhẹ gõ mặt bàn, nụ cười có chút nghiền ngẫm.
“Nhân vật Killer.J có sức thể hiện xa hơn so với nhân vật Dr.C. Theo những phương hướng suy diễn về nhân vật, có thể diễn xuất Killer.J theo nhiều cách. Anh ta có thể là một kẻ xấu xa một sát thủ lãnh huyết, cũng có thể là một tín đồ kiên định đáng tin tưởng——” Lâm Trạch Xuyên chậm rãi nói, “——Satan(1). Có người tin tưởng vào ánh sáng, tự nhiên cũng có người tin tưởng vững chắc vào bóng tối. Nhưng cho dù là loại người nào, thứ bọn họ tin tưởng sẽ luôn vì rất nhiều chuyện mà không ngừng biến hóa. Có rất ít người có thể đi được từ đầu tới cuối, hơn nữa còn vì sự tin tưởng ấy mà thay đổi hành vi ——”
(1) Satan: Hình tượng con quỷ màu đỏ với cặp sừng vào chiếc đuôi nhọn đi kèm với cây đinh ba. Satan có nguồn gốc từ một thiên sứ sa ngã do lòng kiêu hãng của chính mình. Satan đã trở thành người cai trị của thế giới này và hoàng tử của sức mạnh chốn không trung, đại diện cho cám dỗ, lừa dối…
“Giải thích như thế đúng là rất mới lạ.” Vu Nhạc Dương nói.
“Nhân vật Killer.J, mị lực của anh ta không ở cùng với chính nghĩa hay tà ác, mà do tính cách độc đáo của anh ta.” Bóng tối vào máu tươi đan vào với mị lực, tử vong là một thứ hấp dẫn, sự cấm kỵ lại làm cho người ta nhịn không được mà mê say.
Vu Nhạc Dương chậm rãi vỗ tay khen ngợi “Giải thích rất thú vị. Tôi chờ mong cậu có thể cho tôi thấy một bản phiên Killer.J không đồng nhất như vậy. Kịch bản sẽ hay hơn nhiều. Cậu một chọn đoạn ngắn về Killer.J, biểu diễn một chút.”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi chọn là cảnh thứ ba, màn thứ bảy.”
Cảnh thứ ba thuộc màn bảy, Killer. J vừa mới kết thúc một vụ ám sát. Sau khi vụ ám sát kết thúc, có một đoạn anh ta độc thoại trong phòng. Nhưng kịch bản không miêu tả động tác của anh ta lúc đó. Không biết biên kịch vô tình quên hay cố ý quên mất.
Khi Lâm Trạch Xuyên bước vào thử vai, thì phát hiện trong góc phòng có một cây đàn dương cầm. Anh rút một cành hoa hồng đỏ trong lẵng hoa gần đó, sau đó đi về phía đàn dương cầm. Nhẹ dựa vào thân đàn, bàn tay phải nhẹ đặt trên phím bàn. Tay trái cầm hoa, ngón tay trắng nõn, đóa hoa diễm lệ như máu, nhẹ nhàng xoay, bông hoa tựa cánh bướm tàn chậm chậm rơi xuống.
Đâm vào ngón tay, màu đỏ huyền bí của máu theo ngón tay chảy xuống, lưu lại một dấu vết đỏ hồng “Sinh mệnh thật rất yếu ớt. Chỉ có bóng tối mới có thể mang đến sự yên bình vĩnh hằng. Tử vong không phải là tuyệt vọng, mà là cứu giúp.” âm thanh Lâm Trạch Xuyên trầm thấp nhẹ nhàng chậm dãi, lại mang theo một tia vui sướng kỳ dị. Lạnh lùng như không mang theo tử khí(2), giống như bầu trời đầy mây, chỉ còn lại một tia ánh sáng nhạt màu.
(2) Tử khí: không khí của cái chết.
Anh buông đóa hoa hồng đã nát, cánh hoa tàn tạ từ không trung rơi xuống. Anh không nhìn phím đàn, đôi mắt nhìn tay trái, ngón tay phải vốn đặt trên phím đàn nhẹ ấn xuống, chương thứ hai của《 Ánh trăng 》từ đàn dương cầm phát ra.
Âm thanh của đàn dương cầm chấm dứt, phòng thử vai yên tĩnh một lúc. Sau đó các từ ghế thẩm định mới lục tục vang lên tiếng vỗ tay.
Lâm Trạch Xuyên nhặt đóa hoa rơi lên ném vào thùng rác, sau đó mới trở về giữa căn phòng.
“Đây Killer.J theo sự lý giải của tôi mà diễn xuất.” Lâm Trạch Xuyên cười rất khiêm tốn.
“Cậu rất thông minh, cũng rất lớn mật.” Vu Nhạc Dương nói như vậy, trong mắt còn có ý ca ngợi.
Cho dù là một diễn viên, khi thử vai vì đảm bảo đạt được mục đích, sẽ lựa chọn một phân cảnh có hình ảnh cụ thể để bắt đầu động tác diễn xuất. Như vậy ít nhất các động tác sẽ không có sai lầm. Thử vai diễn càng quan trọng, càng không hy vọng mắc sai lầm.
Như vậy tuy các động tác sẽ không có sai lầm, nhưng trong lúc vô tình cũng tự trói mình lên gông xiềng, sẽ ảnh hưởng đến cách lý giải và phát triển nhân vật.
Nhân vật bọn họ diễn chính là nhân vật bản mẫu mà biên kịch viết ra, chứ không phải tinh thần của diễn viên được đưa vào nhân vật.
Đạo lý này có lẽ rất nhiều người hiểu, nhưng để đảm bảo an toàn nên lựa chọn phương thức bảo thủ, bởi vì sợ hãi nên thất bại.
“Cám ơn.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười tiếp nhận sự ca ngợi của Vu Nhạc Dương.
“Tôi rất chờ mong trong quá trình hợp tác, cậu có thể tiếp tục mang đến kinh hỉ cho tôi… Killer.J.” Vu Nhạc Dương khép tài liệu trong tay lại, mỉm cười nói với Lâm Trạch Xuyên.
“Tôi sẽ không để anh phải thất vọng.” Lâm Trạch Xuyên khẽ cười nói.
Khi một diễn viên thử vai khác tiến vào phòng, Lâm Trạch Xuyên liền ra khỏi phòng thử vai.
Sau khi Lâm Trạch Xuyên đi vào phòng nghỉ, Giang Ấn Thiên gật đầu với anh. Lâm Trạch Xuyên trả về một cái mỉm cười. Trần Hi Hàm thấy Lâm Trạch Xuyên trở lại, cũng không chú ý đến những người thử vai ở xung quanh, lập tức không bình tĩnh mở miệng hỏi “Thế nào, thành công không.” Giang Ấn Thiên liếc mắt nhìn Trần Hi Hàm một cái, kéo Trần Hi Hàm rời khỏi phòng nghỉ.
Đến trên xe, Trần Hi Hàm vẻ mặt uất ức nói “Giang ca, sao anh không nể mặt tôi như thế chứ. Một đường anh kéo tôi, hình tượng của tôi cứ như vậy tan biến. Tôi còn chưa có bạn gái đâu.”
Thái dương Lâm Trạch Xuyên nhảy lên, sau đó mỉm cười “Trần Hi Hàm, đem nước trên tay cậu đưa cho tôi. Sau đó phiền cậu ngậm cái miệng lại.”
Trần Hi Hàm đưa nước cho Lâm Trạch Xuyên, “Mặc dù cậu là kim chủ của tôi, nhưng cũng không thể cướp đoạt quyền nói chuyện của tôi nha. Nhân quyền, có hiểu hay không.”
Lâm Trạch Xuyên dịu dàng nói “Tôi sẽ không tước đoạt nhân quyền của cậu.”
Trần Hi Hàm tỏ vẻ rất vui mừng.
“Nhưng tôi có quyền khấu trừ tiền thưởng của cậu, chỉ cần cậu mở miệng ra.” Lâm Trạch Xuyên uống một ngụm nước. Anh phát hiện từ sau khi sống lại, bên cạnh có một số người rất thích khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Biểu tình vui mừng của Trần Hi Hàm đình trệ, lập tức cứng ở đó, khuôn mặt vặn vẹo lái xe.
“Tình huống thử vai thế nào? Phát huy có ổn không?” Giang Ấn Thiên hỏi.
“Cũng được.” Lâm Trạch Xuyên mở nắp bình, “Tôi thử vai Killer.J trước, sau đó Vu Nhạc Dương lập tức quyết định ngay.”
“Có thể lấy được nhân vật là tốt rồi.” Giang Ấn Thiên nói, “Biểu hiện cho tốt.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
Sau khi thử vai kết thúc, Vu Nhạc Dương cùng những thành viên quan trọng trong đoàn phim ở ngay lại văn phòng thảo luận kết quả thử vai. Sau khi định ra những nhân vật cơ bản, phó đạo diễn Hoắc Văn Lương bỗng nhiên nói với Vu Nhạc Dương “Cái người Lâm Trạch Xuyên đó, có khuôn mặt quá giống người nọ. Cậu để cậu ta diễn vai Killer.J có phải cũng vì nguyên nhân này.”
Vu Nhạc Dương dựa lưng vào lưng ghế, nghe vậy khẽ cười “Cậu cảm thấy Lâm Trạch Xuyên khi thử vai Killer.J biểu hiện như thế nào?”
Hoắc Văn Lương hồi tưởng lại một chút tình cảnh lúc đó, nhẹ nhàng gật gật “Killer.J, tối tăm đẫm máu, nhưng lại hoa lệ tao nhã đến mức khiến người ta nhịn không được tim đập thình thịch. Một khắc kia, tôi thật sự thấy được vua sát thủ Killer.J, mà không phải cái diễn viên gọi là Lâm Trạch Xuyên.”
“Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi để cậu ta vào vai Killer.J. Những thứ khác đều là nguyên nhân kèm theo mà thôi.” Vu Nhạc Dương không chút để ý lật tư liệu diễn viên trong tay, trong mắt lại mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, “Trước đó tôi cũng đã xem qua tác phẩm cậu ta được đề danh trong lễ trao giải điện ảnh Kim An năm nay, diễn xuất của cậu ta có lẽ không phải hoàn mỹ, thậm chí có chút trúc trắc. Nhưng lại có sức cuốn hút kỳ dị. Diễn xuất lần này cho dù tốt hơn diễn xuất của cậu ta trong《 Tiềm hành 》. Nhưng vẫn như thế không tính là hoàn mỹ. Nhưng khi cậu ta diễn Killer.J thì ——”
Vu Nhạc Dương dừng một chút, tựa như châm chước để dùng từ “Tôi nhìn thấy được Killer.J ở trong lòng tôi, giống hệt như vậy.”
Trong kịch bản Killer.J lên sân khấu không ít, nếu như nói nam nhân vật chính là tuyệt đối, thì Killer.J và Dr.C chính là những nhân vật chính thứ hai trong kịch bản.
Nhưng trong kịch bản, động tác hay đối thoại của nam nhân vật chính và Dr.C đều được viết rành mạch rõ ràng. Thì lời kịch của Killer.J cũng rất rõ ràng tỉ mỉ, nhưng về động tác của Killer.J lại hiếm khi được miêu tả tường tận, thậm chí còn có chút chỗ trống.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao người thử vai nhân vật Killer.J ít hơn các nhân vật khác. Ban đầu nhân vật đó là một nhân vật phản diện. Hơn nữa cho dù anh ta lên sân khấu khá nhiều, nhưng động tác viết ra lại không rõ ràng lắm. Khiến cho người khác sinh ra một loại ảo giác nhân vật đó là nhân vật bỏ đi(3). Trong lòng rất nhiều diễn viên thử vai, nhân vật kia là phụ trợ cho nhân vật chính hoàn toàn bằng một pháo hôi.
(3) Nguyên văn 鸡肋 = gân gà: ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì nên mình dịch là bỏ đi
Thật ban đầu nhân vật Killer.J đó, khi biên kịch viết kịch bản cũng miêu tả động tác rất kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng khi Vu Nhạc Dương xem qua bản thảo, lại để biên kịch bỏ đi. Bởi vì những gì biên kịch viết về Killer.J hoàn toàn khác với Killer.J ở trong lòng anh. Nhiều lần sửa đi sửa lại, vẫn như trước không thể sửa được theo ý tưởng Killer.J của anh, ngay cả khi bản thân Vu Nhạc Dương tự mình viết cũng không viết ra được cảm giác trong suy nghĩ của mình. Cho nên dứt khoát để biên kịch bỏ hết những phần miêu tả động tác, chỉ để lại một chút những động tác cơ bản cần có.
Lần này thử vai có một nguyên nhân quan trọng, Vu Nhạc Dương không nói ra bên ngoài. Rằng anh muốn tìm ra một diễn viên có thể diễn tả được ý tưởng về Killer.J trong lòng mình. Một người mà không cần anh gợi ý, cũng có thể tự mình lĩnh ngộ được mị lực của nhân vật Killer.J.
Hoắc Văn Lương đang sàng lọc tư liệu của một số diễn viên trong tay để so sánh, nghe Vu Nhạc Dương nói, thì đáp lại “Tôi còn tưởng cậu vì cậu ta lớn lên giống người kia, cho nên cậu mới để cậu ta vào vai Killer.J. Như vậy mới tạo ra hiệu quả ——” Hoắc Văn Lương nở nụ cười một chút, “Nhất định rất rung động.”
Vu Nhạc Dương nghe vậy cười “Đây đúng là sự trùng hợp. Cho dù bề ngoài cậu ta không giống Ninh Xung, thì Killer.J vẫn là cậu ta, không có ai thích hợp với nhân vật đó hơn cậu ta. Mà hai người họ khuôn mặt lại giống nhau như vậy, đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.”
Trong đầu Hoắc Văn Lương nghĩ đến Ninh Xung và Lâm Trạch Xuyên, động tác trong tay cũng không ý thức mà ngừng lại, lẩm bẩm “Đúng là không thể tin nổi, hai người này không có quan hệ huyết thống mà bề ngoài lại giống nhau như thế. Thật ra khi thử vai, nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên, thiếu chút tôi nữa không thể khống chế được biểu tình của mình.”
Hoắc Văn Lương cùng với một số thành viên trong đoàn phim, ở nước ngoài một hai năm nay đều chuyên tâm chuẩn bị cho《 Bí mật sương mù 》, nên hiếm khi chú ý đến hướng đi của giới giải trí trong nước. Mà Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ mới xuất đạo được một hai năm, mấy tháng gần đây mới bắt đầu nổi tiếng, bọn họ đương nhiên không biết.
Vu Nhạc Dương cũng than một tiếng “Lúc trước khi tôi xem qua《 Tiềm hành 》cũng rất kinh ngạc. Nhưng không nghĩ đến bởi vì cậu ta lớn lên giống nhân vật chính – Ninh Xung mà mời cậu ta diễn Killer.J. Có lẽ đây đúng là do vận mệnh đã định trước nhỉ.”
Vu Nhạc Dương nở nụ cười “Chính nghĩa và gian ác, ánh sáng và bóng tối, hai nhân vật đối lập như vậy, lại có gương mặt tương tự như nhau—— tôi chưa từng chờ mong bộ phim nào của tôi giống như bộ phim này. Từ ngày tôi chuẩn bị cho《 Bí mật sương mù 》đến nay, đây là điều bất ngờ nhất.”
Vu Nhạc Dương cúi đầu nhìn thoáng tư liệu của Lâm Trạch Xuyên “Vì sao lại muốn thử nhân vật Killer.J?”
Trên tư liệu của Lâm Trạch Xuyên viết rất rõ ràng rằng bộ phim điện ảnh đầu tiên cũng là duy nhất cậu ta vào vai nhân vật Triệu Lâm. Mà nhân vật Triệu Lâm cũng khiến cho cậu ta bắt đầu có chỗ đứng trong làng điện ảnh. Nếu dựa theo con đường thông thường của những người mới, nhân vật kế tiếp cậu ta chọn sẽ có những nét tương đồng với Triệu Lâm cũng là nhân vật cực kì có mị lực Dr.C, như vậy càng dễ dàng hấp dẫn Fan. Mà Lâm Trạch Xuyên lại lựa chọn thử vai Killer.J nhân vật này khác hoàn toàn như ngày với đêm so với nhân vật Triệu Lâm, ngược lại khiến Vu Nhạc Dương cảm thấy kinh ngạc.
“Nhân vật Dr.C kia tuy hoàn mỹ, nhưng lại quá công thức hóa.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, nói, “Nhân vật như vậy rất có mị lực, bởi vì anh ta hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói. Nhưng cũng gần như thế, mị lực của anh ta là do kịch bản tạo thành, mà không phải do diễn viên.”
“Tiếp tục.” ngón tay Vu Nhạc Dương nhẹ gõ mặt bàn, nụ cười có chút nghiền ngẫm.
“Nhân vật Killer.J có sức thể hiện xa hơn so với nhân vật Dr.C. Theo những phương hướng suy diễn về nhân vật, có thể diễn xuất Killer.J theo nhiều cách. Anh ta có thể là một kẻ xấu xa một sát thủ lãnh huyết, cũng có thể là một tín đồ kiên định đáng tin tưởng——” Lâm Trạch Xuyên chậm rãi nói, “——Satan(1). Có người tin tưởng vào ánh sáng, tự nhiên cũng có người tin tưởng vững chắc vào bóng tối. Nhưng cho dù là loại người nào, thứ bọn họ tin tưởng sẽ luôn vì rất nhiều chuyện mà không ngừng biến hóa. Có rất ít người có thể đi được từ đầu tới cuối, hơn nữa còn vì sự tin tưởng ấy mà thay đổi hành vi ——”
(1) Satan: Hình tượng con quỷ màu đỏ với cặp sừng vào chiếc đuôi nhọn đi kèm với cây đinh ba. Satan có nguồn gốc từ một thiên sứ sa ngã do lòng kiêu hãng của chính mình. Satan đã trở thành người cai trị của thế giới này và hoàng tử của sức mạnh chốn không trung, đại diện cho cám dỗ, lừa dối…
“Giải thích như thế đúng là rất mới lạ.” Vu Nhạc Dương nói.
“Nhân vật Killer.J, mị lực của anh ta không ở cùng với chính nghĩa hay tà ác, mà do tính cách độc đáo của anh ta.” Bóng tối vào máu tươi đan vào với mị lực, tử vong là một thứ hấp dẫn, sự cấm kỵ lại làm cho người ta nhịn không được mà mê say.
Vu Nhạc Dương chậm rãi vỗ tay khen ngợi “Giải thích rất thú vị. Tôi chờ mong cậu có thể cho tôi thấy một bản phiên Killer.J không đồng nhất như vậy. Kịch bản sẽ hay hơn nhiều. Cậu một chọn đoạn ngắn về Killer.J, biểu diễn một chút.”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi chọn là cảnh thứ ba, màn thứ bảy.”
Cảnh thứ ba thuộc màn bảy, Killer. J vừa mới kết thúc một vụ ám sát. Sau khi vụ ám sát kết thúc, có một đoạn anh ta độc thoại trong phòng. Nhưng kịch bản không miêu tả động tác của anh ta lúc đó. Không biết biên kịch vô tình quên hay cố ý quên mất.
Khi Lâm Trạch Xuyên bước vào thử vai, thì phát hiện trong góc phòng có một cây đàn dương cầm. Anh rút một cành hoa hồng đỏ trong lẵng hoa gần đó, sau đó đi về phía đàn dương cầm. Nhẹ dựa vào thân đàn, bàn tay phải nhẹ đặt trên phím bàn. Tay trái cầm hoa, ngón tay trắng nõn, đóa hoa diễm lệ như máu, nhẹ nhàng xoay, bông hoa tựa cánh bướm tàn chậm chậm rơi xuống.
Đâm vào ngón tay, màu đỏ huyền bí của máu theo ngón tay chảy xuống, lưu lại một dấu vết đỏ hồng “Sinh mệnh thật rất yếu ớt. Chỉ có bóng tối mới có thể mang đến sự yên bình vĩnh hằng. Tử vong không phải là tuyệt vọng, mà là cứu giúp.” âm thanh Lâm Trạch Xuyên trầm thấp nhẹ nhàng chậm dãi, lại mang theo một tia vui sướng kỳ dị. Lạnh lùng như không mang theo tử khí(2), giống như bầu trời đầy mây, chỉ còn lại một tia ánh sáng nhạt màu.
(2) Tử khí: không khí của cái chết.
Anh buông đóa hoa hồng đã nát, cánh hoa tàn tạ từ không trung rơi xuống. Anh không nhìn phím đàn, đôi mắt nhìn tay trái, ngón tay phải vốn đặt trên phím đàn nhẹ ấn xuống, chương thứ hai của《 Ánh trăng 》từ đàn dương cầm phát ra.
Âm thanh của đàn dương cầm chấm dứt, phòng thử vai yên tĩnh một lúc. Sau đó các từ ghế thẩm định mới lục tục vang lên tiếng vỗ tay.
Lâm Trạch Xuyên nhặt đóa hoa rơi lên ném vào thùng rác, sau đó mới trở về giữa căn phòng.
“Đây Killer.J theo sự lý giải của tôi mà diễn xuất.” Lâm Trạch Xuyên cười rất khiêm tốn.
“Cậu rất thông minh, cũng rất lớn mật.” Vu Nhạc Dương nói như vậy, trong mắt còn có ý ca ngợi.
Cho dù là một diễn viên, khi thử vai vì đảm bảo đạt được mục đích, sẽ lựa chọn một phân cảnh có hình ảnh cụ thể để bắt đầu động tác diễn xuất. Như vậy ít nhất các động tác sẽ không có sai lầm. Thử vai diễn càng quan trọng, càng không hy vọng mắc sai lầm.
Như vậy tuy các động tác sẽ không có sai lầm, nhưng trong lúc vô tình cũng tự trói mình lên gông xiềng, sẽ ảnh hưởng đến cách lý giải và phát triển nhân vật.
Nhân vật bọn họ diễn chính là nhân vật bản mẫu mà biên kịch viết ra, chứ không phải tinh thần của diễn viên được đưa vào nhân vật.
Đạo lý này có lẽ rất nhiều người hiểu, nhưng để đảm bảo an toàn nên lựa chọn phương thức bảo thủ, bởi vì sợ hãi nên thất bại.
“Cám ơn.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười tiếp nhận sự ca ngợi của Vu Nhạc Dương.
“Tôi rất chờ mong trong quá trình hợp tác, cậu có thể tiếp tục mang đến kinh hỉ cho tôi… Killer.J.” Vu Nhạc Dương khép tài liệu trong tay lại, mỉm cười nói với Lâm Trạch Xuyên.
“Tôi sẽ không để anh phải thất vọng.” Lâm Trạch Xuyên khẽ cười nói.
Khi một diễn viên thử vai khác tiến vào phòng, Lâm Trạch Xuyên liền ra khỏi phòng thử vai.
Sau khi Lâm Trạch Xuyên đi vào phòng nghỉ, Giang Ấn Thiên gật đầu với anh. Lâm Trạch Xuyên trả về một cái mỉm cười. Trần Hi Hàm thấy Lâm Trạch Xuyên trở lại, cũng không chú ý đến những người thử vai ở xung quanh, lập tức không bình tĩnh mở miệng hỏi “Thế nào, thành công không.” Giang Ấn Thiên liếc mắt nhìn Trần Hi Hàm một cái, kéo Trần Hi Hàm rời khỏi phòng nghỉ.
Đến trên xe, Trần Hi Hàm vẻ mặt uất ức nói “Giang ca, sao anh không nể mặt tôi như thế chứ. Một đường anh kéo tôi, hình tượng của tôi cứ như vậy tan biến. Tôi còn chưa có bạn gái đâu.”
Thái dương Lâm Trạch Xuyên nhảy lên, sau đó mỉm cười “Trần Hi Hàm, đem nước trên tay cậu đưa cho tôi. Sau đó phiền cậu ngậm cái miệng lại.”
Trần Hi Hàm đưa nước cho Lâm Trạch Xuyên, “Mặc dù cậu là kim chủ của tôi, nhưng cũng không thể cướp đoạt quyền nói chuyện của tôi nha. Nhân quyền, có hiểu hay không.”
Lâm Trạch Xuyên dịu dàng nói “Tôi sẽ không tước đoạt nhân quyền của cậu.”
Trần Hi Hàm tỏ vẻ rất vui mừng.
“Nhưng tôi có quyền khấu trừ tiền thưởng của cậu, chỉ cần cậu mở miệng ra.” Lâm Trạch Xuyên uống một ngụm nước. Anh phát hiện từ sau khi sống lại, bên cạnh có một số người rất thích khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Biểu tình vui mừng của Trần Hi Hàm đình trệ, lập tức cứng ở đó, khuôn mặt vặn vẹo lái xe.
“Tình huống thử vai thế nào? Phát huy có ổn không?” Giang Ấn Thiên hỏi.
“Cũng được.” Lâm Trạch Xuyên mở nắp bình, “Tôi thử vai Killer.J trước, sau đó Vu Nhạc Dương lập tức quyết định ngay.”
“Có thể lấy được nhân vật là tốt rồi.” Giang Ấn Thiên nói, “Biểu hiện cho tốt.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
Sau khi thử vai kết thúc, Vu Nhạc Dương cùng những thành viên quan trọng trong đoàn phim ở ngay lại văn phòng thảo luận kết quả thử vai. Sau khi định ra những nhân vật cơ bản, phó đạo diễn Hoắc Văn Lương bỗng nhiên nói với Vu Nhạc Dương “Cái người Lâm Trạch Xuyên đó, có khuôn mặt quá giống người nọ. Cậu để cậu ta diễn vai Killer.J có phải cũng vì nguyên nhân này.”
Vu Nhạc Dương dựa lưng vào lưng ghế, nghe vậy khẽ cười “Cậu cảm thấy Lâm Trạch Xuyên khi thử vai Killer.J biểu hiện như thế nào?”
Hoắc Văn Lương hồi tưởng lại một chút tình cảnh lúc đó, nhẹ nhàng gật gật “Killer.J, tối tăm đẫm máu, nhưng lại hoa lệ tao nhã đến mức khiến người ta nhịn không được tim đập thình thịch. Một khắc kia, tôi thật sự thấy được vua sát thủ Killer.J, mà không phải cái diễn viên gọi là Lâm Trạch Xuyên.”
“Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi để cậu ta vào vai Killer.J. Những thứ khác đều là nguyên nhân kèm theo mà thôi.” Vu Nhạc Dương không chút để ý lật tư liệu diễn viên trong tay, trong mắt lại mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, “Trước đó tôi cũng đã xem qua tác phẩm cậu ta được đề danh trong lễ trao giải điện ảnh Kim An năm nay, diễn xuất của cậu ta có lẽ không phải hoàn mỹ, thậm chí có chút trúc trắc. Nhưng lại có sức cuốn hút kỳ dị. Diễn xuất lần này cho dù tốt hơn diễn xuất của cậu ta trong《 Tiềm hành 》. Nhưng vẫn như thế không tính là hoàn mỹ. Nhưng khi cậu ta diễn Killer.J thì ——”
Vu Nhạc Dương dừng một chút, tựa như châm chước để dùng từ “Tôi nhìn thấy được Killer.J ở trong lòng tôi, giống hệt như vậy.”
Trong kịch bản Killer.J lên sân khấu không ít, nếu như nói nam nhân vật chính là tuyệt đối, thì Killer.J và Dr.C chính là những nhân vật chính thứ hai trong kịch bản.
Nhưng trong kịch bản, động tác hay đối thoại của nam nhân vật chính và Dr.C đều được viết rành mạch rõ ràng. Thì lời kịch của Killer.J cũng rất rõ ràng tỉ mỉ, nhưng về động tác của Killer.J lại hiếm khi được miêu tả tường tận, thậm chí còn có chút chỗ trống.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao người thử vai nhân vật Killer.J ít hơn các nhân vật khác. Ban đầu nhân vật đó là một nhân vật phản diện. Hơn nữa cho dù anh ta lên sân khấu khá nhiều, nhưng động tác viết ra lại không rõ ràng lắm. Khiến cho người khác sinh ra một loại ảo giác nhân vật đó là nhân vật bỏ đi(3). Trong lòng rất nhiều diễn viên thử vai, nhân vật kia là phụ trợ cho nhân vật chính hoàn toàn bằng một pháo hôi.
(3) Nguyên văn 鸡肋 = gân gà: ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì nên mình dịch là bỏ đi
Thật ban đầu nhân vật Killer.J đó, khi biên kịch viết kịch bản cũng miêu tả động tác rất kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng khi Vu Nhạc Dương xem qua bản thảo, lại để biên kịch bỏ đi. Bởi vì những gì biên kịch viết về Killer.J hoàn toàn khác với Killer.J ở trong lòng anh. Nhiều lần sửa đi sửa lại, vẫn như trước không thể sửa được theo ý tưởng Killer.J của anh, ngay cả khi bản thân Vu Nhạc Dương tự mình viết cũng không viết ra được cảm giác trong suy nghĩ của mình. Cho nên dứt khoát để biên kịch bỏ hết những phần miêu tả động tác, chỉ để lại một chút những động tác cơ bản cần có.
Lần này thử vai có một nguyên nhân quan trọng, Vu Nhạc Dương không nói ra bên ngoài. Rằng anh muốn tìm ra một diễn viên có thể diễn tả được ý tưởng về Killer.J trong lòng mình. Một người mà không cần anh gợi ý, cũng có thể tự mình lĩnh ngộ được mị lực của nhân vật Killer.J.
Hoắc Văn Lương đang sàng lọc tư liệu của một số diễn viên trong tay để so sánh, nghe Vu Nhạc Dương nói, thì đáp lại “Tôi còn tưởng cậu vì cậu ta lớn lên giống người kia, cho nên cậu mới để cậu ta vào vai Killer.J. Như vậy mới tạo ra hiệu quả ——” Hoắc Văn Lương nở nụ cười một chút, “Nhất định rất rung động.”
Vu Nhạc Dương nghe vậy cười “Đây đúng là sự trùng hợp. Cho dù bề ngoài cậu ta không giống Ninh Xung, thì Killer.J vẫn là cậu ta, không có ai thích hợp với nhân vật đó hơn cậu ta. Mà hai người họ khuôn mặt lại giống nhau như vậy, đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.”
Trong đầu Hoắc Văn Lương nghĩ đến Ninh Xung và Lâm Trạch Xuyên, động tác trong tay cũng không ý thức mà ngừng lại, lẩm bẩm “Đúng là không thể tin nổi, hai người này không có quan hệ huyết thống mà bề ngoài lại giống nhau như thế. Thật ra khi thử vai, nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên, thiếu chút tôi nữa không thể khống chế được biểu tình của mình.”
Hoắc Văn Lương cùng với một số thành viên trong đoàn phim, ở nước ngoài một hai năm nay đều chuyên tâm chuẩn bị cho《 Bí mật sương mù 》, nên hiếm khi chú ý đến hướng đi của giới giải trí trong nước. Mà Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ mới xuất đạo được một hai năm, mấy tháng gần đây mới bắt đầu nổi tiếng, bọn họ đương nhiên không biết.
Vu Nhạc Dương cũng than một tiếng “Lúc trước khi tôi xem qua《 Tiềm hành 》cũng rất kinh ngạc. Nhưng không nghĩ đến bởi vì cậu ta lớn lên giống nhân vật chính – Ninh Xung mà mời cậu ta diễn Killer.J. Có lẽ đây đúng là do vận mệnh đã định trước nhỉ.”
Vu Nhạc Dương nở nụ cười “Chính nghĩa và gian ác, ánh sáng và bóng tối, hai nhân vật đối lập như vậy, lại có gương mặt tương tự như nhau—— tôi chưa từng chờ mong bộ phim nào của tôi giống như bộ phim này. Từ ngày tôi chuẩn bị cho《 Bí mật sương mù 》đến nay, đây là điều bất ngờ nhất.”
Danh sách chương