Edit & Beta: Hoa Cúc

Những giải thưởng quan trọng nhất đã trao xong gần hết, thần kinh căng thẳng của các minh tinh cũng được buông lỏng, lại bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Thật là tiếc nuối ——” Đường Dao Phỉ nhẹ giọng nói.

“Không có gì phải tiếc nuối, thầy Triệu đoạt giải là hy vọng của mọi người.” Lâm Trạch Xuyên đánh gãy sự an ủi tự cho là đúng của Đường Dao Phỉ.

Lễ trao giải qua đi, sau đó đến yến tiệc của ban tổ chức Kim An. Tất cả các minh tinh dời bước xuống lầu hai dự tiệc.

Trên đường từ lễ đường tới phòng tiệc, các minh tinh nhìn như tùy ý, nhưng nếu lưu tâm sẽ phát hiện bọn họ đi đứng rất chú ý đến trình tự trước sau. Khi lên thảm thì các đại minh tinh sẽ lên sân khấu sau để ổn định, mà hiện tại hầu như các đại minh tinh đều đi ở phía trước. Đi đầu chính là hai diễn viên lại lấy được giải thưởng ảnh đế, ảnh hậu năm nay của Kim An – Chu Vũ Đồng và Tạ Phỉ.

Cánh cửa khắc hoa nạm màu vàng kim nhàn nhạt nặng nề mà phức tạp ầm ầm mở ra, Chu Vũ Đồng sóng vai cùng Tạ Phỉ đi vào phòng tiệc, phía sau các minh tinh khác bắt đầu nối đuôi theo vào. Đèn flash lại bắt đầu điên cuồng lóe lên.

Chu Vũ Đồng gật đầu với phóng viên xung quanh, thái độ này coi như là tương đối hiền hòa, thậm chí trong lòng các phóng viên đều có tâm trạng được sủng mà sợ. Tạ Phỉ tao nhã khéo léo phất tay thăm hỏi phóng viên. Tạ Phỉ khí tràng cường đại, cho dù đứng bên cạnh Chu Vũ Đồng, cũng không bị khí tràng của Chu Vũ Đồng ép đi xuống. Người ở bên ngoài theo dõi, vậy mà cảm thấy xứng đôi đến thần kỳ.

Champagne mở ra, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Ánh đèn rực rỡ huy hoàng của phòng tiệc, lễ phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, bóng người đan xen. Tuấn nam mỹ nữ cầm rượu trong tay, ở trong đám đông tìm kiếm mục tiêu. Chuyện này có liên quan đến giá trị con người của và tiền đồ tương lai của bọn họ.

Tham gia yến hội không chỉ có các minh tinh, còn có các nhà đầu tư, nhà sản xuất, doanh nghiệp quyền quý. Những người này mới là nhân vật chính của tiệc rượu. Cũng là nguyên nhân thực sự khiến các minh tinh tham dực tiệc.

Khi một minh tinh có được địa vị nhất định, lực ảnh hưởng lớn tự nhiên sẽ không cần hao tổn tâm cơ leo lên giường người quyền quý, lấy lòng nhà đầu tư, tựa như Chu Vũ Đồng và Tạ Phỉ. Thậm chí các nhà đầu tư và nhà sản xuất còn muốn giao hảo cùng họ, có thể khiến họ đồng ý diễn phim điện ảnh mà họ đầu tư hay chế tác.

Nhưng đương nhiên nhiều hơn là các minh tinh thông qua lần tiếp xúc này có thể lấy được cơ hội từ nhà đầu tư người chế tác. Nếu có thể câu được kim chủ quyền quý, đương nhiên là không còn chuyện gì tốt hơn.

Gương mặt xinh đẹp, thân thể mềm mại, bọn họ giống như những sản phẩm được treo trên giá. Tự mình đóng gói hoàn mỹ, chờ đợi người khác coi trọng rồi mang đi. Nhưng sự cạnh tranh vĩnh viễn khốc liệt. Giới giải trí cho tới bây giờ không thiếu những người có gương mặt xinh đẹp, nên thị trường vĩnh viễn cung lớn hơn cầu.

Đường Dao Phỉ tiến vào phòng tiệc, thì giống như cá gặp nước chạy đi tạo quan hệ với các doanh nghiệp lớn, kẻ quyền quý. Nếu đổi lại là mấy năm trước, may ra Lâm Trạch Xuyên sẽ có một chút hứng trí mà bỏ vốn đầu tư. Nhưng anh của hôm nay đối với sự ầm ĩ phù hoa này chỉ còn lại chán ghét vô tận.

Lâm Trạch Xuyên tìm một vị trí không thu hút, lẳng lặng ngồi xuống, nhẹ nhàng uống Champagne.

Ánh mắt của anh không tự giác hướng về phía Chu Vũ Đồng. Anh nhẹ cười, cho dù trong trường hợp nào, Chu Vũ Đồng hình như vĩnh viễn là tiêu điểm của toàn trường. Bên cạnh cậu ta dường như cho tới bây giờ không thiếu người xum xoe, một kẻ đi rồi, kẻ khác lại tự động dâng lên. Anh có phải cũng chỉ là một trong số đó? Mà anh lại kẻ duy nhất ngu xuẩn tự cho mình là đúng.

Ly rượu Champagne nhẹ nhàng lay động, ánh sáng nhẹ chớp. Ngón tay cầm ly rượu bất giác buộc chặt.

Cái loại cảm giác hít thở không nổi này khiến anh bực bội. Tay nắm chặt cổ áo nhẹ kéo một chút, sau đó cởi xuống một cái cúc, tưởng chừng làm như vậy có thể thoát khỏi trạng thái không ổn này.

Chu Vũ Đồng liên tiếp ứng phó những người không ngừng đến gần, tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Đây là nơi công cộng, cậu luôn uống rượu cực kì hạn chế, nhưng hôm nay những người lại đây mời rượu, cậu lại không cự tuyệt một ai, kính một ly thì uống một ly, kính hai ly thì uống hai ly.

Đã bao lâu không thấy, tiếp xúc với Chu Thiên Vương lại tốt như vậy? Những người trước kia muốn tiếp cận lại không tiếp cận được đều tận dụng thời cơ, bỏ qua tâm lý mà bắt đầu ầm ĩ.

Chu Thiên Vương khác thường cũng không khiến người ta kinh ngạc, dù sao ai trải qua những biến đổi bất ngờ của lễ trao giải mà tâm lý lại không có một tia dao động thì mới gọi là kỳ quái.

Nhưng tất cả mọi người đoán sai. Chu Vũ Đồng căn bản không thèm để ý có lấy được giải thưởng hay không, cho dù lần này giải thưởng thật sự nửa đường bị đoạt mất, cậu cũng không nhíu mày một chút.

Đúng lúc đó, Chu Vũ Đồng nhìn lướt qua toàn cảnh bữa tiệc, khi thấy được một thân ảnh, cậu lạnh lùng nở nụ cười. Quanh thân tản mát khí tức lạnh như băng người lạ chớ gần, khiến cho những người đang muốn tiến lên lập tức dừng chân. Chu Vũ Đồng nhìn theo thân ảnh người nọ rời khỏi phòng tiệc, sau đó cũng buông ly rượu xuống, theo người nọ ra khỏi đại sảnh.

Lâm Trạch Xuyên thu đầy đủ một màn này vào trong mắt, khóe miệng hơi cong một nụ cười trào phúng, con ngươi trầm xuống. Thú vị, thật là rất thú vị. Lâm Trạch Xuyên một hơi uống cạn ly rượu Champagne. Sau khi sống lại, anh từng tiếp xúc với Chu Vũ Đồng, cũng đã tiếp xúc với Tần Minh. Nhưng khi hai người kia đồng thời xuất hiện trước mắt, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Ly rượu trống rỗng bị kẹp ở ngón cái và ngón giữa, trước sau nhẹ nhàng lay động. Ánh sáng khúc xạ của thủy tinh lạnh băng, mà ánh mắt Lâm Trạch Xuyên lại càng lạnh lùng.

Đúng theo tiêu chuẩn của một khách sạn bảy sao, ngay cả toile cũng được trang hoàng xa hoa. Tần Minh lau khô tay, thì thấy Chu Vũ Đồng đi đến.

Âm thanh “Răng rắc” rất nhỏ trong không gian rộng rãi yên tĩnh của toilet phá lệ rất rõ ràng, Chu Vũ Đồng khóa cửa lại.

Sau khi Tần Minh nhìn thấy Chu Vũ Đồng, lạnh lùng mà nở nụ cười “Tôi còn chưa tìm cậu, vậy mà cậu lại tự mình tới rồi.”

Chu Vũ Đồng nhẹ nhàng dựa lưng vào cửa, ánh mắt mang theo sự trào phúng thản nhiên “Tần thiếu hôm nay ở đây không phải là tới tìm tôi sao? Nếu không Tần thiếu sao lại có hưng trí chú ý đến thủ đoạn nhàm chán ở lễ trao giải nhỉ?”

Tần Minh biểu tình âm trầm, nhưng không phủ nhận.

Hai người đều không tiếp tục mở miệng, không khí ngưng đọng tĩnh lặng.

Thật lâu sau, Chu Vũ Đồng mới nâng hai mắt lên, ánh mắt lạnh lùng như thanh kiếm nhìn về phía Tần Minh “Tần Minh, anh là kẻ nhu nhược.” Nói xong, cậu khẽ nở nụ cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, mang theo sự dữ tợn điên cuồng “Ha ha, Tần Minh, anh thật đáng buồn thật nhu nhược.”

“Mày câm miệng!”

“Dựa vào cái gì tao phải câm miệng!” Chu Vũ Đồng cười lạnh nói, “Mày cho là làm như vậy thì thể trốn tránh được hay sao? Mày nằm mơ đi!”

Tần Minh hướng về phía Chu Vũ Đồng, đột nhiên vươn tay hung hăng bóp cổ Chu Vũ Đồng “Mày câm miệng cho tao.”

Chu Vũ Đồng không giãy dụa, ngược lại khẽ nở nụ cười “Mày nghĩ làm như vậy có thể che dấu được cái gì? Vô dụng thôi, tao và mày đều là kẻ giết người. Tao đã sớm rõ ràng. Mà mày —— cho tới bây giờ luôn trốn tránh hiện thực.”

Cho người đoạt giải thưởng của cậu, Chu Vũ Đồng căn bản không thèm để ý. Nhưng hành động này chẳng qua chỉ là giận chó đánh mèo mà thôi, trốn tránh sự thật rằng mình cũng là hung thủ. Thật là kẻ yếu đuối. Ánh mắt Chu Vũ Đồng trào phúng rõ ràng.

Tay Tần Minh dần dần dùng sức, Chu Vũ Đồng ngay cả hô hấp cũng dần trở nên khó khăn, lại vẫn tiếp tục nói “Mày mới thật sự là hung thủ——” nụ cười của cậu mang theo sự oán độc thấu xương, mỗi một lời nói tựa như độc châm đâm vào vết thương trí mạng trong trái tim Tần Minh.

Tần Minh hung hăng ném Chu Vũ Đồng ra ngoài “Nếu không phải mày xuất hiện, thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.” Tần Minh từ trên cao nhìn xuống Chu Vũ Đồng “Vì sao người chết không là mày?”

Chu Vũ Đồng đứng lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, “À—— người đáng chết là mày. Nếu không phải mày——” con ngươi rực lửa của Chu Vũ Đồng ảm đạm xuống, mang theo sự bi thương vô hạn “Nếu không phải do mày, tao và Hướng Nam sẽ rất tốt.” Cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra, bi thương trong mắt lần thứ hai bị chôn xuống thật sâu, chỉ còn lại sự căm hận và chán ghét đối với Tần Minh “Tần thiếu thủ đoạn thật tốt. Nếu không phải ——” cậu dừng một chút, “Mày cho rằng ta và mày giải quyết trên giường là diễn trò thôi sao?”

Một lần như vậy, cậu cho rằng cậu có thể không hề vướng bận mà rời đi. Nhưng không nghĩ lại rời khỏi Trình Hướng Nam, vĩnh viễn. Cậu cuối cùng có bao nhiêu ngu xuẩn mới đi chọn hạ sách này.

Sắc mặt Tần Minh tái nhợt như quỷ, môi mỏng gắt gao mím lại. Anh ta chậm rãi nở nụ cười “Mày nói đúng. Là tao hại chết cậu ấy. Nhưng mày cũng đáng chết.”

“Người Hướng Nam yêu là tao. Không phải là mày —— không yêu chính là không yêu. Mày có tiếp tục làm gì đi nữa thì kết quả vẫn thế thôi!” Chu Vũ Đồng nhìn về phía Tần Minh, ánh mắt giống như mũi tên độc.

Hơn nữa ——

“Tao đã sớm ở trong địa ngục rồi.” Chu Vũ Đồng lạnh lùng cười nói, “Hoan nghênh mày cùng tao đến địa ngục, làm bạn với tao.” Nói xong cậu xoay người rời đi, bề ngoài tuy chật vật, nhưng thắt lưng vẫn thẳng thắn như trước.

Tần Minh không quay lại đại sảnh tiệc rượu, mà đi lên sân thượng, nửa dựa vào cột trụ La Mã.

Lời Chu Vũ Đồng nói vào tai anh một lần lại một lần vang lên. Anh nhìn bàn tay mình, là chính anh không muốn thừa nhận, anh mới là hung thủ thật sự. Cho nên mới giận chó đánh mèo với Chu Vũ Đồng, chỉ có thể tự nói với mình, là Chu Vũ Đồng hại chết Tiểu Nam, không phải anh, không phải anh——

Anh dùng tay đỡ trán. Tần Minh thật ra vẫn luôn hiểu, là chính anh không muốn thừa nhận. Lời của Chu Vũ Đồng đã đánh nát ý nghĩ anh vẫn luôn duy trì để lừa mình dối người.

Khi tất cả đã bày ra rõ ràng trước mặt anh, khi anh trốn cũng không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, khi anh không thể lại lừa bản thân mình được nữa ——

Anh đã ở địa ngục, không thể thoát thân.

Lời nói của Chu Vũ Đồng khi rời đi—— trở thành một câu tiên tri…

Chu Vũ Đồng cũng không về phòng tiệc, mà gọi điện thoại cho Phương Ngải Tín để anh ta xử lý những chuyện kế tiếp, rồi trực tiếp lái xe đi.

Ánh đèn huy hoàng của bữa tiệc, Lâm Trạch Xuyên ngồi ở trong góc, ánh mắt sâu thẳm không biết đang suy nghĩ cái gì. Chu Vũ Đồng và Tần Minh sau khi rời đi, không hề trở về. Anh nhíu mi nhẹ nhàng lắc đầu, người đến người đi ở đại sảnh khiến anh không thở nổi.

Sau khi Tần Minh cùng Chu Vũ Đồng rời đi, tay trái của anh bắt đầu nắm chặt không buông, lúc này, anh mới phát hiện. Khi anh buông lỏng bàn tay, thấy lòng bàn tay mình có thêm bốn vết máu, nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào.

—— tâm đã chết lặng, thì cảm thấy đau đớn thế nào được? Anh chậm rãi nở nụ cười, sau đó lấy điện thoại di động đẩy một dãy số. Điện thoại chuyển được, Lâm Trạch Xuyên nói “Tôi muốn trở về, tới đây đón tôi.”

Bên kia điện thoại, âm thanh Cố Viêm truyền đến “Được.”

Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Trong vòng mười phút.”

Cố Viêm nghe vậy nhẹ nhàng cười nói “Tuân lệnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện