Editor: Tứ Phương Team

Trong những năm thập niên 70, mọi người còn dùng lịch cũ, Tết Nguyên Đán cũng không được nhiều người quan tâm.

Hứa Hân lại khác. Cô biết hôm nay là Nguyên Đán, ban ngày làm bánh bao thịt sủi cảo chờ Thiệu Kiến Quốc về cùng ăn. Mà hình như chiều nay bộ đội được nghỉ, cô muốn vào thành phố đi dạo, mua chút quần áo mới và đồ vặt linh tinh chuẩn bị ăn tết.

Thiệu Kiến Quốc về sớm, gương mặt ngăm đen có chút nhợt đi vì chạy vội, vừa nhìn Hứa Hân liền cứng đờ, động động một chút, sau đó hỏi: “Ăn sủi cảo sao?”

“Biết rõ còn cố hỏi.”

“Hì……” Trình độ của vợ thật là cao, mắng chửi người cũng sử dụng thành ngữ.

Anh lập tức rửa sạch tay, định vào đó phụ bếp, Hứa Hân nói: “Ra ra ra, một thân đầy đất! Anh tự cởi, tự giặt sạch quần áo. Quần áo anh quá nặng, em đến nâng cũng nâng không nổi.”

“Được.” Thiệu Kiến Quốc tay chân lanh lẹ giặt sạch quần áo, vai trần cứ lắc lư ẩn hiện trước mặt Hứa Hân.

Ai nha, Hứa Hân bị đường cong cơ bắp đẹp đẽ rửa ráy cho sáng mắt ra. Tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng mà đều dưới đêm tối tắt đèn điên cuồng một chút. Ban ngày ban mặt như này thì rất ít lộ da thịt……

Không đúng, Hứa Hân hỏi: “Anh không lạnh sao?”

“Không lạnh, nóng.” Bất luận nhìn thấy vợ mình ở đâu, Thiệu Kiến Quốc đều cảm thấy tốc độ chảy của máu nhanh một cách đặc biệt, trong đầu luôn nháy nháy chớp chớp vài điểu vui vẻ không trong sáng. Lúc này tốt nhất là cởi hết, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng, lạnh ở đâu ra chứ? Hứa Hân cũng không biết trong lòng anh lửa nóng cuồn cuộn, bưng sủi cảo vào trong phòng bếp nấu.

Từ sau lưng có một bàn tay duỗi qua, giúp cô nhặt sủi cảo trong nồi. Bị bao phủ trong lồng ngực rộng lớn, Hứa Hân thấy ngưa ngứa trong lòng. Thiệu Kiến Quốc hạ thấp đầu, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn và vành tai hồng hồng của vợ, thầm cười trộm trong lòng, duỗi tay ôm eo cô, hôn sườn mặt và lỗ tai nho nhỏ của người trong ngực, nhẹ giọng nói: “Vợ, trên người của em thật thơm.”

Mẹ nó, từ bao giờ người đàn ông này lại biết trêu chọc người khác như vậy?

Hứa Hân chỉ cảm thấy bên hông mềm nhũn, có chút dục vọng dâng lên, còn may eo được người ôm không ngã xuống được.Thiệu Kiến Quốc vẻ như cũng biết lỗ tai cô mẫn cảm, vì thế tiếp tục xấu xa.

“Anh…… còn muốn ăn cơm không?”

“Ăn em càng tốt.”

Hứa Hân đưa tay xuống cầm cái muỗng, thật muốn đánh anh một chút, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cầm muỗng đảo sủi cảo.

Mỹ thực ngon lành bày ra trước mắt, kết quả sự chú ý của hai người đều không đặt trên chuyện này.

Vì thế, nấu xong nồi sủi cảo, hai người ngồi ở phòng bếp ăn mới được một chút, còn chưa đợi đến lúc ăn xong Thiệu Kiến Quốc đã đột nhiên duỗi tay ra ôm Hứa Hân cấp ôm vào trong ngực, đi về phía phòng ngủ.

“Anh làm gì, anh lưu manh!” Hứa Hân vừa giãy giụa vừa đánh đánh Thiệu Kiến Quốc, lại ngoài ý muốn phát hiện anh thật sự không lạnh, nãy giờ đã toát ra một thân mồ hôi.

“Vợ, chờ chúng ta làm xong lại ăn, đến lúc đó ăn càng thơm ngon.”

“……” Đồ xấu xa không biết xấu hổ, kết quả cô còn chưa mắng ra tiếng, thanh âm liền biến thành một loại giọng đặc thù khác.

Quả nhiên, đàn ông mới được ăn thịt thật giống dã thú ăn thịt, quá mức đáng sợ. Hứa Hân cảm thấy mình muốn quen thuộc tiết tấu này thật sự rất khó, chỗ tốt duy nhất chính là gần đây tuy rằng cô không làm gì nhưng gầy rất nhanh.

Hiện tại eo nhỏ bị Thiệu Kiến Quốc nắm trong tay, giống như tùy lúc đều có thể bị bóp gãy, đặc biệt là làn da Hứa Hân bị bao bọc dưới lớp quần áo thời gian lâu dài trắng vô cùng, mà tay Thiệu Kiến Quốc lại cực kỳ đen, đối lập trước sau rõ ràng chỉ trong nháy mắt đã làm hai người bị kích thích đến từng khối cơ.

Trong lòng Thiệu Kiến Quốc dâng lên cảm giác muốn ngược đãi cô gái nhỏ trước mắt, mà Hứa Hân bị đối lập thế này đập vào mắt khiến cô lập tức mềm mại khuất phục, chút giãy giụa cũng không còn.

Phái nữ yếu đuối trong trường hợp này thường dễ dàng khuất phục trước mặt nam giới, mà Thiệu Kiến Quốc lúc này mới biết được hóa ra vợ nhỏ ngày thường kiêu ngạo của mình sau khi bị mình ấn đảo sẽ thành thật thành thật như thế, càng muốn tiếp tục bắt nạt cô, tốt nhất vĩnh viễn đều như thế.

Cuối cùng, bữa trưa của bọn họ biến thành cơm chiều, Hứa Hân khoác tạm chiếc áo trên người, đầu tóc bù xù ngồi trên giường ăn gần hai mươi cái sủi cảo mới dừng lại.

Quá cmn đói bụng, quả thực là song song tra tấn nặng nề cả thân thể lẫn tinh thần.

Gia hỏa này chẳng lẽ muốn huấn luyện cô như binh lính sao, lại còn có cái loại hình vùi đầu làm khổ này, một tiếng cũng không than! Anh cũng không biết an ủi cô một chút! Lần sau anh có thể công kích ít chút được không?? Nếu không thì, đầu hàng có thể được miễn xá không chứ?!

Nhưng mà còn may, cuối cùng cũng vẫn còn biết để ý đến cảm xúc của cô, ít nhất cũng cảm thấy vô cùng sung sướng. (Editor: ><)

Thôi được rồi, dáng người anh tốt, chuyện này không thèm tính toán nữa.

Ăn cơm xong lại uống nửa ca nước, cô lau miệng nhỏ nói: “Em ngủ, mệt mỏi quá.”

“Được.” Rõ ràng anh mới là người làm ở trên mà, vì sao cô lại mệt như vậy, chẳng lẽ người bị làm cũng sẽ mệt? (Editor: Mình đọc đoạn này thật là không khép được miệng ><)

Nhưng dáng vẻ này của cô thật mê người, yết hầu Thiệu Kiến Quốc động một cái. Nhìn người suy yếu nằm ngủ trên giường, anh chỉ đành nhịn xuống, sửa lại chăn cho cô. Đi ra ngoài, anh mang vào một túi than đá. Không vội được, dù gì bây giờ trời còn chưa tối!

Nghĩ đến mới vừa nãy hai bọn họ ban ngày ban mặt làm chuyện đó, còn may không có người tới gõ cửa. Nhưng Thiệu Kiến Quốc da mặt dày, cảm thấy là vợ câu dẫn mình, mình đương nhiên sẽ chịu không nổi cám dỗ.

Nếu Hứa Hân đang ngủ mà biết ăn sủi cảo cũng là câu dẫn, về sau cô sẽ không ăn lần nữa.

Sau hôm Tết Nguyên Đán, trong quân đội sẽ phân người ở lại trực thời gian ăn Tết, kỳ nghỉ của người đó sẽ vào sau Tết. Đương nhiên, Tết ai sẽ muốn ở lại trực chứ. Nhưng vì khoảng thời gian kết hôn Thiệu Kiến Quốc xin nghỉ phép rất lâu nên năm nay, lượt trực liền bay đến đầu anh.

Nhưng mà sau mồng tám tháng giêng, anh sẽ có năm ngày nghỉ phép, cho nên có thể đưa Hứa Hân về quê một chuyến. Anh định về quê làm một bữa tiệc rượu. Ở trong thôn, nếu không làm tiệc rượu, tất cả mọi người đều không thừa nhận Thiệu Kiến Quốc là người đã có vợ.

Lúc Thiệu Kiến Quốc nhắc tới việc trở về làm tiệc cưới, Hứa Hân từ trong mắt anh thấy được vầng sáng chớp động. Anh rất hy vọng cô cùng anh trở về cử hành hôn lễ. Đó là quê hương anh, họ hàng thân thích của anh đều ở đó, anh muốn giới thiệu vợ mình cho bọn họ.

Tuy về đường xá xa xôi, lạnh giá, nhưng đã đồng ý, nhất định phải trở về. Đầu tiên cô muốn chuẩn bị chút quần áo phù hợp, muốn chuẩn bị quà, đến lúc ấy cũng không làm mất mặt Thiệu Kiến Quốc. Vì thế hai ngày này, chỉ cần có thời gian hai người sẽ nói về thân thích của Thiệu Kiến Quốc, kết quả phát hiện thân thế của đứa nhỏ này rất thảm. Nhà anh trước kia là người chạy nạn đến từ nơi khác. Trên con đường trốn chạy khốn khó, thân thích nếu không phải bị tách ra thì là bị giết, sau đó ông nội Thiệu Kiến Quốc chạy trốn tới thôn làng bây giờ, cưới bà nội anh, sinh con đẻ cái.

Cho nên, thân thích của Thiệu gia không nhiều.

Ông nội bà nội đều đã qua đời, hiện tại chỉ có một người chú, nhưng lại là người số khổ. Vợ chú lúc trẻ mang thai, khó sinh nên không qua khỏi, người chú này từ đó về sau vẫn sống cô độc một mình, không hề mai mối. Bình thường chú săn thú trong núi, quan hệ với gia đình Thiệu Kiến Quốc rất tốt.

Thế hệ của Thiệu Kiến Quốc chỉ có anh, Thiệu Kiến Minh, và một em gái nhỏ tuổi.

Cho nên Hứa Hân chỉ cần mang quà về biếu chú là được, còn lại đều là người nhà, không cần để ý.

“Anh tốt với vợ như vậy, ba và mẹ cũng tốt với nhau như thế, liệu có phải do chuyện buồn của chú không?” Hứa Hân nằm trong ngực Thiệu Kiến Quốc lẩm bẩm.

“Có lẽ đúng.” Thiệu Kiến Quốc từ trước đến nay không để ý đến những chuyện nhỏ này, đốt tốt với vợ không phải là lẽ đương nhiên sao? Nhưng mà chuyện này anh lại cảm thấy rất kỳ quái: “Đúng rồi, chẳng biết sao Hứa Bân mấy ngày nay cứ tới tìm anh, nhưng mà chẳng nói gì cả, hình như anh ấy có tâm sự.”

Chẳng mấy khi Thiệu Kiến Quốc quan tâm bạn bè người thân mình, khóe miệng Hứa Hân kéo ra vi vẻ: “Thật ra là bọn họ hiểu lầm, cảm thấy anh có thể sẽ tức giận.” Thế nhưng Thiệu Kiến Quốc người ta căn bản là một người sủng thê, ngoại trừ lúc trước sinh chút hờn dỗi, đẩy ngã cô, còn lại cả người trước sau đều là ôn nhu. Đương nhiên, lúc dưới giường là ôn nhu, khi lên giường lại không để cô được nghỉ ngơi chút nào.

Vậy nên bây giờ cô chỉ có thể mềm oặt nằm trên đùi anh nói chuyện.

Muốn bò lên có chút khó, còn bị bắt cầm cốc nước lớn, cứ một lúc là được đút một chút nước, nếu không uống ngoan thì phải thay bằng rượu, sau đó Thiệu Kiến Quốc sẽ cúi đầu tiến hành công việc đút nước cho cô bằng miệng, chỉ chốc lát đã hô hấp dồn dập.

“Anh không tức giận.” Chuyện gì cũng không tức giận.

Hứa Hân dùng sức đánh anh vài cái: “Được rồi không nói nữa, ngủ.” Cứ nói tiếp một lát chắc chắn sẽ bị đẩy ngã, cả ngày mai cô cũng đừng nghĩ có thể đứng lên được.

Thiệu Kiến Quốc sờ sờ mũi, chỉ có thể ôm vợ ngủ. Hai người ngủ trên một cái giường thật quá thoải mái, không trách được tất cả mọi người đều nói ngày mùa đông nhất định phải cùng ngủ giường đất với vợ con. Hiện tại đã có vợ, chỉ còn đứa nhỏ. (Editor: eo >< anh đã mơ tưởng rồi)

Nghĩ đến cẩn thận và ôn nhu của Hứa Hân khi chăm sóc trẻ con, anh nghĩ cô nhất định là một người mẹ tốt.

Thời gian tới hết năm càng ngày càng ngắn, Hứa gia gọi điện thoại hy vọng hai vợ chồng Thiệu Kiến Quốc về ăn tết. Nhưng mà Thiệu Kiến Quốc từ chối không chút nghĩ ngợi. Mặc dù anh rất tôn trọng ba vợ nhưng anh nhận ra được, vợ không thích về đó. Cứ theo suy nghĩ của vợ là chuẩn nhất.

Hứa Thủ trưởng tức giận đến suýt chút nữa đã quăng phắt điện thoại đi. Ông vốn muốn kéo gần quan hệ hai nhà một chút, thuận tiện muốn con gái số khổ của mình về nhà tốt một chút, nào biết con rể một lời cự tuyệt, thật là khiến người nổi giận.

Tiểu tử này chẳng lẽ là muốn vây con gái mình ở bên nó, vĩnh viễn không bỏ, không cho xuất hiện sao, muốn làm được thế cũng thật khó cho nó rồi!

Hứa Bân ở một bên hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Em rể con nói không về nhà ăn tết.”

“Cũng dễ hiểu, với tính tình thẳng thắn của con bé chỉ sợ khi về nhất định sẽ có cãi nhau, cho nên nó thà không về.” Nói xong liền đi ra ngoài, Hứa thủ trưởng nói: “Con đi đâu?”

“Con dù sao cũng không có việc gì, đi tới nhà máy của tên kia một chút, trông kỹ hắn.” Không để hắn lại gây ra chuyện gì với nhà Tiểu Hân, cũng không để hắn tiếp xúc với đám người Tống Tiểu Linh.

Hứa Thủ trưởng cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể để anh đi, mình thì ngồi lại trong nhà.

Triệu Văn Thành lại bởi vì chuyện này mà ăn mệt, một công an như Hứa Bân ngày ngày theo dõi hắn, rõ ràng là nói cho mọi người rằng hắn gây chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Người trong nhà xưởng đã bắt đầu đề phòng xa cách hắn, thậm chí cấp trên còn tìm hắn hỏi chuyện.

Tuy rằng hắn giải thích bởi vì nguyên nhân cá nhân, mình không phạm sai lầm gì, nhưng vì sự xuất hiện của Hứa Bân, trong nhà máy truyền thành n loại phiên bản. Bởi vì đối tượng lùm xùm là quân tẩu, cho nên trọng điểm dư luận đều đặt trên chuyện hắn muốn phá hư quân hôn.

Triệu Văn Thành bị bọn họ chỉ trỏ sau lưng đến gần như suy sụp, cùng lúc nảy ra gánh nặng sinh hoạt và cấp trên thờ ơ làm hắn nổi lên tâm lý trả thù.

Tất cả nguyên nhân đều bắt đầu từ Hứa Hân. Nếu cô chịu chấp nhận mình, kết quả sẽ hoàn toàn khác.

Đúng lúc này có người vươn ra bàn tay hữu nghị cho hắn, hắn suy xét cũng chưa suy xét, đầu đã gật.

Đột nhiên xuất hiện một trận tuyết phủ trắng mặt đất, bây giờ Hứa Hân muốn ra ngoài đều phải mặc một chiếc áo khoác dày, bằng không đông lạnh đến hoảng. Cô ở bên ngoài dọn dẹp tuyết trước cửa. Trên thang lầu tuy rằng có người quét nhưng mà qua một lúc lâu, bên trên lại phủ thêm một tầng tuyết.

Cô chỉ đành quét tuyết ở trước cửa, sợ lúc đi lại té ngã. Lần này quét hơi lâu, không giống như quét trong hàng hiên. Hình như phía sau chung cư có một đường dẫn tới hành lang, người ở cả hai tầng trên dưới đều đi qua nơi này.

Quét một lúc hơi mệt, cô liền quay lại phòng, định cầm thùng rác đi đổ. Trên đường quay lại gặp Quan Bội Bội, cô ta đi đôi giày da, nhìn Hứa Hân mặc áo khoác, ánh mắt lộ ra khinh thường, nói: “Phu nhân Thiệu doanh trưởng đi đâu thế?”

“Đổ rác.”

“Vậy cô đi đường chậm chút, đường trơn.”

“Cảm ơn.” Sau khi đáp lời, Hứa Hân cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, phía trên có một mảnh băng nhọn bay vút xuống. Bỗng nhiên nhờ ảnh ngược của thùng, cô cảm giác được có cái gì nện xuống, lập tức bước nhanh một bước về phía trước mới nguy hiểm tránh thoát, tuy băng bây giờ đông lại còn chưa dày, cũng không thể đập chết người, nhưng nện trên người cũng rất đau.

Nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng nghiêng người quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả lại nhìn thấy đôi mắt vui sướng khi người gặp họa. Cô ta thấy cô xoay người, lập tức đổi biểu tình, lo lắng hỏi thăm: “Cô có sao không?”

“Không sao.” Hứa Hân đi xuống lầu đổ rác, càng nghĩ càng thấy lạ, hình như mình đã quên mất chuyện gì đó về Quan Bội Bội, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Lúc cô vẫn còn đang hoang mang, Thiệu Kiến Quốc đã trở lại, đi sau anh còn có Triệu Minh Lượng.

“Sao hai người về sớm vậy?” Hứa Hân kéo kéo quần áo, nhìn giống như đã bị đông lạnh, sau đó nhìn hai người trước mắt, trên mặt toàn là mồ hôi, rõ ràng là vừa mới chạy về.

“Lên lầu rồi nói.” Thiệu Kiến Quốc nói xong, cả ba người cùng lên lầu. Nhìn cửa vừa mới quét xong, Triệu Minh Lượng âm thầm gật gật đầu, vẫn còn cần mẫn, không biến về như trước thì tốt quá.

Nhưng mà người gầy đi hẳn một vòng, người không biết còn tưởng cô chịu khổ thế nào.

Cởi bớt áo khoác, phát hiện vị này đã không còn tính là béo, cùng lắm là có chút đầy đặn, cả người nhìn qua đẹp hơn không chỉ hai lần. Người gầy đi, đôi mắt cũng lớn, nhìn rất có thần, hơn nữa làn da cũng trắng, đi ra ngoài so sánh một vòng cũng coi như là quân tẩu đẹp nhất.

Vừa mới vui vẻ thay bạn một chút lại nhìn thấy bạn ủ tay cho người ta, rót nước cho người ta, coi mình như không khí, có chút không thoải mái. Triệu Minh Lượng không khỏi nói: “Gặp sắc quên bạn, rót chút nước cho tôi uống đi chứ.”

“Anh tự rót, đến nhà tôi còn khách khí gì.” Bây giờ Thiệu Kiến Quốc có địa vị trong nhà, không giống lúc trước chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt Hứa Hân. Hơn nữa làm đàn ông chân chính, lưng và thắt lưng đều thẳng, lúc nói chuyện, thanh âm lớn hơn quá khứ một nấc.

Triệu Minh Lượng trợn trắng mắt với ông trời, nhưng rốt cuộc vẫn tự mình rót nước cho mình.

Lần này anh cũng không trách Hứa Hân không hiểu chuyện, tay người ta đang bị Thiệu Kiến Quốc nắm lấy, đặt ở trong quần áo sưởi ấm kìa, không rảnh phục vụ mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện