Angeral hôn mê sau khi được kiểm tra đơn giản trong phòng y tế, không phát hiện vết thương chí mạng, liền được Tô Việt phái người khẩn cấp đưa tới bệnh viện lớn nhất của tinh cầu thủ đô, bệnh viện Đệ Nhất Quân.

Từ nhà mình đào ra các đại danh y đều tập trung hết vào bệnh viện, chỉ đợi chẩn đoán chữa trị cho Angeral.

Phản ứng của Tô Việt không thể nói là không nhanh, phòng vệ phái tới cho Angeral cũng kiên cố như thùng sắt.

Hắn làm việc trước giờ chưa từng để sơ sót, nhưng tối nay đầu tiên là hộ vệ cận thân của Angeral chết trước mặt hắn, sau là Angeral hôn mê, cuối cùng lại là vu oan hãm hại rõ ràng đối với Phỉ Vô Thuật học sinh của học viện thủ đô, người an bài trò này, hoàn toàn là đang đánh vào mặt hắn, chuyện tối nay, là sỉ nhục của hắn.

Đối với người cản trở quấy nhiễu nhiệm vụ của mình, Tô Việt tuyệt đối sẽ không dung thứ.

Nhưng bọn họ bên này căng chặt thần kinh nghiêm trận chờ đợi, Angeral được đưa vào phòng chẩn trị chưa bao lâu đã được đẩy ra. Bác sĩ già tóc hoa râm mặt không biểu cảm nhìn Tô Việt, trong ngữ khí là phẫn nộ khó che giấu: “Chỉ là thuốc an thần uống quá liều, có cần phải gấp gáp gọi người như mấy cậu không hả!”

Ông còn đang trêu chọc cháu gái nhỏ, đã bị mấy tên binh sĩ này phá cửa vào khiêng tới bệnh viện. Vốn cho rằng bệnh tình nghiêm trọng thế nào, kết quả tới tay rồi mới phát hiện là một vấn đề còn nhỏ hơn cả cái hắt xì, bị giày vò như thế, bác sĩ già tự nhiên không có chút hảo khí nào với mấy quân nhân này. Nếu không phải bệnh nhân là Angeral, nói không chừng đã nổi nóng trực tiếp đập mâm thuốc lên mặt Tô Việt.

Tô Việt bị lửa giận của lão nhân gia làm nghẹn, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Cho nên kết quả chấn đoán là?”

“Không sao hết.” Bác sĩ già phủi tay, không hảo khí nói, “Ngủ tới sáng mai tự nhiên sẽ tỉnh. Đương nhiên, nếu cậu muốn cậu ta tỉnh lại bây giờ cũng được, tiêm một mũi là được. Thế nào? Nghĩ xong chưa? Nghĩ xong thì nói một tiếng với y tá, ông già tôi xin không theo.”

Bác sĩ già lải nhải bỏ đi, Tô Việt đứng trên hành lang, nhẹ thở ra, Angeral không sao là tốt nhất.

Nhưng đêm dài lắm mộng, Tô Việt không chút thương hương tiếc ngọc gọi y tá tới, yêu cầu để Angeral nhanh chóng tỉnh lại. Dù sao, còn có một tên đang ở trong sở thẩm lý đấy.

Hiệu quả của thuốc rất tốt, Tô Việt thủ bên giường bệnh của Angeral, đợi không đến mười phút, đã nhìn thấy mí mắt Angeral khẽ động, sau đó chậm rãi, mở mắt ra, con mắt xanh khổng tước lộ ra dưới ánh đèn màu trắng, vô thức chớp nhanh vài cái, thích ứng với ánh sáng ở đây.

Hắn chuyển mắt, đảo qua mọi người trong phòng, sau đó ánh mắt rơi lên gương mặt khá quen thuộc của Tô Việt, nghi hoặc hỏi: “Đại tá Tô, tôi đang ở đâu đây?”

“Đương nhiên là đang ở bệnh viện, Ange.” Thanh tuyến khàn khàn lộ ra vị đạo mê hoặc, khiến người trong phòng đều vô thức nghiêng đầu nhìn ra cửa, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông cao to mang ủng đen quân đội đi vào, mặt mang nụ cười, giữa đôi mày mang theo khí sắc yêu diễm, trêu chọc lòng người ngứa ngáy.

“Tô Đường.” Ánh mắt Tô Việt chuyển lạnh, “Sao cậu tới đây?”

“Tô Đường?!” Vang lên gần như đồng tới với tiếng Tô VIệt, là tiếng kêu kinh hỉ của Angeral: “Sao cậu lại tới?”

Tô Việt nghe tiếng Angeral xong, nhíu chặt mày: “Các người biết nhau?” Nhìn hình như còn rất quen thuộc? Trong lòng xẹt qua một tia tối tăm… hướng đi câu chuyện tựa hồ sắp vượt khỏi khống chế.

Tô Đường nở nụ cười đầy hàm ý với Tô Việt: “Anh à, em là em của anh đấy, muốn vào đây, rất dễ dàng.” Ngữ khí hắn như đang đùa, “Trời lạnh rồi, em mang áo tới cho anh, lẽ nào họ còn không ngoan ngoãn thả cho đi à?”

Không nhìn sắc mặt xanh mét của Tô Việt nữa, Tô Đường mỉm cười khoác tay nói: “Tôi muốn đơn độc nói vài câu với Angeral, các người có thể ra ngoài không?”

“Tô Đường, đừng để tôi ném cậu ra ngoài.” Giọng Tô Việt thấp trầm, hiển nhiên đã nổi giận, hắn nhìn chằm chằm Tô Đường, “Cho cậu một cơ hội cuối cùng, hiện tại, tự mình đi ra, rời khỏi đây.”

“Tôi là có chuyện nói với Ange, anh quản rộng quá đấy.” Tô Đường cười nhẹ, vẫy tay với Angeral đang hoang mang trên giường, “Là anh ta bảo tôi truyền lời cho anh, nhưng hiện tại xem ra, có người không muốn cho tôi nói rồi.”

Nghe được lời Tô Đường, Angeral lập tức ngồi thẳng dậy, kinh hỉ hỏi: “Cậu ấy muốn nói gì với tôi?”

“Ừm…” Tô Đường liếc mắt Tô Việt một cái, cong môi lên, chậm rãi nói: “Hiện tại không có cơ hội nói rồi, chẳng qua Ange, trước khi nghe được lời tôi muốn truyền đạt, bất kể người khác hỏi anh cái gì, anh đều đừng trả lời là được. Bảo trì trầm mặc, đừng nói.”

Nhìn Angeral mê mang, hắn nhấn giọng: “Đây cũng là ý của anh ta, anh biết chưa?”

Angeral mờ mịt gật đầu: “Ừm.”

Tô Việt cuối cùng không nhịn nổi, bước qua xách cổ áo Tô Đường, trực tiếp tha ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt của Angeral xong, liền đẩy mạnh Tô Đường lên tường, bức gần gương mặt luôn cười của hắn, giọng nói thấp trầm hàm chứa lửa giận: “Chuyện lần này, là mày và thiếu tướng nhà mày làm ra đúng không! Chuyện Hastings và Phỉ gia đối đầu sớm đã không còn là bí mật nữa!”

Tô Đường dùng giọng mũi mềm mại nhẹ hừ nói: “Anh trai anh đoán đi?”

Tô Việt phẫn nộ siết chặt nắm đấm, muốn đấm lên gương mặt chẳng hề gì này, nhưng cuối cùng lại nện lên bức tường cứng chắc đằng sau: “Bất kể tại sao mày muốn theo Hastings, đều lập tức thoát ly thằng đó cút về nhà cho tao! Loại thủ đoạn hạ lưu vu oan hãm hại này cũng sử dụng được, thằng đó có chỗ nào đáng để mày đi theo!”

“Nếu tôi muốn anh thoát ly thượng tướng Tiger, anh sẽ nguyện ý sao?” Tô Đường cong mắt cười nhẹ, “Có vài chuyện, anh trai anh không hiểu. Nếu anh nguyện ý đầu nhập thiếu tướng, nói không chừng sẽ hiểu… hiểu được chấp nhất của tôi.”

Tô Việt sửng sốt, lạnh mặt nói: “Cái này không giống! Hastings làm sao có thể so sánh ngang hàng với thượng tướng Tiger!”

“Là không thể.” Trong mắt Tô Đường mang theo sự xa cách lạnh lẽo, nụ cười lại càng thêm đẹp, “Thượng tướng Tiger không bằng thiếu tướng quá nhiều.”

“Rầm__”

Nắm đấm của Tô Việt cuối cùng nện lên mặt Tô Đường, Tô Đường nghiêng chân ngã ngồi xuống đất.

“Chấp mê bất ngộ.” Tô Việt đứng trên cao lạnh nhạt nhìn xuống hắn, tiếc hận thương cảm trong mắt chỉ là một thoáng, được che giấu rất tốt, “Tô Đường, mày càng lúc càng không giống một người quân nhân.”

“Không.” Tô Đường chống người dậy, che bên mặt sưng đỏ, ánh mắt kiên định, “Tôi vẫn luôn vinh hạnh bởi thân phận quân nhân liên bang.”

Tô Việt lắc đầu, hiển nhiên không tin lời hắn, chỉ ném lại một câu: “Có tao ở đây, tuyệt đối không cho phép bọn mày lợi dụng pháp luật liên bang hãm hại người khác.”

Hắn quay người đi vào phòng bệnh, đi thẳng tới bên giường bệnh của Angeral, trầm giọng hỏi: “Tối qua người bỏ thuốc cậu, cậu biết là ai không?”

Người bỏ thuốc? Bỏ thuốc gì? Angeral mờ mịt trợn to mắt, đang định lắc đầu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Đường vang lên ngoài cửa: “Ange, nhớ rõ lời tôi từng nói!”

Tô Việt nặng nề gầm lên: “Là ai lại cho nó vào! Đuổi nó ra khỏi bệnh viện!”

“Tôi tự biết đi.” Tô Đường cười nhẹ, “Tôi đợi ở cửa bệnh viện, anh sẽ lại mời tôi vào tôi, anh trai.” Hắn quay người bước đi.

Mà đáp án đã sắp lên tới miệng Angeral lại lặng lẽ bị nuốt về. Khi đối diện biểu cảm nghiêm túc của Tô Việt, hắn hổ thẹn cúi đầu… phải giữ trầm mặc, hắn không thể mở miệng trả lời__ đây là người đó dặn dò.

Tô Việt thấy biểu hiện của Angeral, bóng ma trong lòng lại càng đậm hơn, rốt cuộc là ai, có ảnh hưởng lớn như vậy với Angeral?

Hắn trầm giọng nói: “Cậu có lẽ không biết. Thị vệ cận thân của cậu đã chết rồi.”

Angeral không dám tin trợn to mắt__ đã xảy ra chuyện gì?!

“Trước khi chết cậu ta nói, Phỉ Vô Thuật ý đồ mưu hại cậu, cậu ta vì bảo vệ cậu, mới bị Phỉ Vô Thuật đả thương.” Tô Việt khách quan trần thuật sự thật, “Mà khi chúng tôi chạy tới phòng của cậu, phát hiện cậu ta đang ôm cậu ra ngoài.”

Angeral tỉ mỉ hồi tưởng một lượt, sau khi hắn uống nước hoa quả không lâu, liền mơ màng mất ý thức. Cuối cùng nhìn thấy được, chính là ánh mắt quan tâm lo lắng của Phỉ Vô Thuật… thì ra là chuyện lúc đó à…

“Hiện tại nghi phạm duy nhất chính là Phỉ Vô Thuật, cậu ta đã bị đưa đến sở thẩm lý chờ đợi phán quyết.” Tô Việt vẫn luôn quan sát biểu cảm của Angeral, rất nhanh đã sáng tỏ, Phỉ Vô Thuật tuyệt đối là vô tội, hắn nói từng chữ, “Hiện nay lời làm chứng của Angeral cậu, sẽ quyết định cậu ta có trong sạch hay không. Hiện nay, xin cậu thẳng thắn cho chúng tôi biết, Phỉ Vô Thuật rốt cuộc có động thủ với cậu không?”

Phỉ Vô Thuật, cái người nghênh ngang tùy tiện muốn chữ ký của hắn… bị nhốt vào sở thẩm lý?

Người của liên bang đều biết rõ sự khủng bố âm trầm của sở thẩm lý, Angeral tự nhiên cũng rõ.

Hắn nóng ruột nắm chặt tấm chăn dưới người__ Phỉ Vô Thuật đương nhiên là vô tội! Làm sao có thể nhốt người ta vào chỗ như vậy cơ chứ?! Hắn há miệng, muốn giải thích cho Phỉ Vô Thuật, nhưng lời của Tô Đường lại lần nữa vang lên trong đầu, lời lên tới miệng liền bị nuốt về, lặng lẽ mím chặt môi… không thể mở miệng.

“Angeral, chúng tôi chỉ cần một câu của cậu__ Phỉ Vô Thuật rốt cuộc có phải hung thủ không?” Trong ánh mắt Tô Việt nhìn Angeral mang theo tiếc hận và thất vọng, người vì trăm triệu dân liên bang bôn ba vất vả, mưu cầu cuộc sống an ổn tốt đẹp, vậy mà trong chuyện này lại chọn lựa yên lặng. Lương tri đâu? Đạo đức đâu? Thành tín cơ bản nhất khi làm người đâu?__ Người này có còn là Angeral không? Nguyên tắc làm người khiến kẻ khác khâm phục của hắn đâu?

Angeral cúi đầu, lặng lẽ cắn chặt môi__ hắn không thể mở miệng.

Người bình thường dễ tính dễ nói chuyện, khi chân chính trở nên cố chấp bướng bỉnh, là bất cứ ai cũng không thể thay đổi được chủ ý của hắn. Đặc biệt là Angeral, người dám xông vào tiền tuyến chiến hỏa nhiều ngày an ủi binh sĩ, cho dù nhìn có yếu đuối thế nào, trong xương vẫn là ý chí kiên định vượt xa người thường.

Bình thường, trong nụ cười thân thiết của Angeral, mọi người đều bỏ qua điểm này, nhưng vào lúc này, Tô Việt lại lĩnh hội được sâu sắc sự không thỏa hiệp của Angeral.

Tô Việt vốn đã ít lời ít nói nếm được cảm giác thất bại tràn đầy trước mặt Angeral. Bất luận hắn khuyên thế nào nói thế nào, Angeral đều cúi đầu, lấy trầm mặc đáp trả.

Mà cuối cùng khi quyết định không nói nữa, Tô Việt mới phát hiện, trên tấm chăn che trước người Angeral, đã ẩm ướt một mảnh lớn.

Đây là? Hắn sửng sốt, đúng lúc lại nhìn thấy một giọt nước mắt nữa rơi xuống từ mắt của Angeral đang cúi đầu, rơi lên chăn.

Là ai, có thể khiến Angeral đi trái với lương tâm của bản thân đến mức này? Tâm tình phức tạp thở dài, Tô Việt thỏa hiệp: “Tôi sẽ để Tô Đường tới đây.”

Angeral cứng người, hiển nhiên đang tỉ mỉ nghe lời hắn.

“Tôi biết, cậu ta muốn hãm hại Phỉ Vô Thuật. Nhưng hãm hại rốt cuộc có thành công hay không, mấu chốt nằm ở cậu, Angeral.” Tô Việt nhàn nhạt nói, “Cách làm người của cậu đủ khiến tôi tin tưởng. Nhưng tôi vẫn muốn nói, làm tốt chính mình, đừng làm ra chuyện khiến người khâm phục đức tính của cậu phải thất vọng.”

“Tuy trước đó, cậu đã khiến tôi thất vọng một lần. Nhưng lần này, tôi vẫn muốn thử tin tưởng cậu lần nữa.” Mỗi chữ Tô Việt nói đều đè nặng lên tim Angeral, “Bất kể cậu nghe được gì từ chỗ Tô Đường, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chuyện__ một câu nói của cậu, quyết định tương lai của một người. Là trở thành kỵ sĩ cơ giáp thủ vệ liên bang, hay mài mòn cả đời dưới nhà giam ngầm không thấy mặt trời, đều do cậu quyết định, Angeral.”

Angeral siết chặt chăn, nếu do hắn tới chọn lựa, vậy hắn tin rằng, người tươi cười thoải mái đó thích hợp rong ruổi dưới bầu trời, nhưng… hắn lặng lẽ rũ mắt, người kia lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với hắn, hắn không cách nào cự tuyệt.

Tô Việt quay người đi ra ngoài, phân phó người bên cạnh: “Để Tô Đường vào.”

“Vâng, đại tá.”

Tô Việt bước ra khỏi phòng, mặt trầm như nước. Thái độ giữ yên lặng của Angeral rất kiên định, không có lời làm chứng của hắn, vậy chiếu theo pháp điển liên bang, mười ngày sau, Phỉ Vô Thuật sẽ trực tiếp bị nhận định là hung thủ.

Nếu là vậy, còn không bằng để Tô Đường truyền đạt rõ ràng lời của người nào đó. Dù sao kết quả kém nhất, cũng chẳng qua là vậy thôi.

Khi Tô Đường đi qua, giống như không nhìn thấy biểu tình lạnh như băng sương người lạ chớ gần trên mặt Tô Việt, tự cười nói: “Đã nói anh sẽ gọi tôi trở lại mà, trước đó hà tất phải làm hành động dư thừa đuổi tôi đi chứ?”

Hắn cười nhẹ, đi vào phòng bệnh.

Tô Việt đứng ở cửa, lạnh mắt nhìn Tô Đường đi tới bên giường bệnh, cúi người ghé vào tai Angeral. Chỉ thời gian một câu nói, hắn đã thẳng người dậy, giống như đã dặn xong những gì cần dặn.

Tô Việt không nhìn Tô Đường, mà đặt ánh mắt lên gương mặt Angeral thoáng cái ngây ra sau khi nghe lời Tô Đường, khi nhìn thấy khổ sở lan ra trên môi Angeral, trong lòng hắn cuối cùng đã hoàn toàn bị bóng ma bao phủ__ Angeral, đại khái sẽ lại lần nữa khiến người ta thất vọng…

Tô Đường chậm rãi cất bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua hắn, hơi ngừng bước, giọng nói khàn khàn cứ như một bài ca dao thần bí mê hoặc: “Anh trai, anh rất muốn biết tôi làm sao làm được, đúng không?”

Tô Việt mím chặt môi, nắm đấm bên người siết thật chặt.

“Vì anh là người của thượng tướng Tiger, cho nên mới không biết đấy.” Tô Đường mang theo ý cười giảo hoạt, “Chuyện này, chỉ có tâm phúc của thiếu tướng mới hiểu.” Hắn ghé lại gần lỗ tai Tô Việt, thầm thì như đang nói mê, “Bí mật mà người toàn liên bang đều không biết… nhưng hôm nay tôi sẽ cho anh biết bí mật này nhé, anh trai.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Tên đầy đủ của Angeral, Angeral Fernan.”

Âm thanh đó nhẹ giống như gió thoảng qua tai. Tô Việt sững người tại chỗ, ngay cả Tô Đường đi xa từ lúc nào, cũng không chú ý đến. Hắn chỉ đờ đẫn nhìn Angeral co gập người trên giường bệnh đè nén tiếng khóc, trong đầu không ngừng vang vọng lời của Tô Đường__ Tên đầy đủ của Angeral, Angeral Fernan.

Fernan…

Gia tộc Fernan!

Angeral vậy mà là người của gia tộc Fernan!

Hắn quay người đi ra ngoài, đã không nên ôm hy vọng gì với Angeral nữa.

Hắn muốn đi tìm thượng tướng Tiger, người khinh thường dẫm đạp pháp điển liên bang, bất kể là ai, cũng không thể tha thứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện