TSCPTĐK - Chương 239

Chương 239: Cung tốt

Bả vai của Mil bị sơn ưng trảo thương, trong lòng ủy khuất lợi hại, Tân Đa Lôi không có tư tưởng thương hương tiếc ngọc gì, chỉ biết buồn đầu đi về phía trước.

Mil nhìn Tân Đa Lôi, trong lòng buồn bực càng thêm lợi hại.

Tân Đa Lôi quay đầu, nhìn Mil một cái, thúc giục: "Ngươi đi nhanh một chút a! Ngươi đi chậm như vậy, trời tối cũng không về được bộ lạc, sẽ rất nguy hiểm."

Mil cắn chặt răng, bực mình nói: "Ta đi không nổi nữa, ngươi cõng ta đi."

Tân Đa Lôi khẽ hừ một tiếng: "Ta không thể cõng ngươi, ngươi chính là giống cái, chỉ có thể để bạn lữ của mình cõng, ta cõng sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh của ngươi, huống chi, cho dù ngươi không để bụng, tương lai ta vẫn muốn tìm bạn lữ."

Mil bị Tân Đa Lôi dỗi tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, Mil vẫn luôn được người sủng, chưa từng chịu ủy khuất như vậy.

Biết Tân Đa Lôi không thích mình, Mil cũng không dám nháo quá mức.

"Hình như có người." Tân Đa Lôi lên tiếng.

Sắc mặt Mil hơi sáng lên, nếu là người của bộ lạc tới, nàng liền không cần phải chịu đựng Tân Đa Lôi.

Tân Đa Lôi kéo Mil đi về phía có người, nhìn thấy mấy dũng sĩ, Tân Đa Lôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Gặp được các ngươi thì tốt rồi, các ngươi mang nàng về đi."

Jesse nhìn thấy Mil cùng Tân Đa Lôi đi cùng nhau, sắc mặt hơi tối xuống.

"Tân Đa Lôi, sao ngươi lại đi cùng Mil, là ngươi cứu Mil sao?" Lôi Mông hỏi.

Tân Đa Lôi lắc đầu, ngay thẳng đáp: "Không phải, là ca ta."

Lôi Mông bừng tỉnh: "Thì ra là ca ngươi!"

Tân Đa Lôi nhìn đám người Lôi Mông, nói: "Sắc trời không còn sớm, các ngươi mau mang nàng về đi, chờ trời tối liền phiền toái."

Jesse nhìn Tân Đa Lôi một cái, mang theo Mil rời đi.

Jesse nhìn Mil, ánh mắt mang theo hoài nghi, "Là Fred cứu ngươi?"

Mil gật đầu: "Đúng vậy."

"Ngươi không phải bị sơn ưng bắt đi sao, Fred cũng không biết bay, hắn làm sao cứu được ngươi?" Jesse chất vấn.

"Hắn có một cây cung, một cây cung rất lợi hại." Mil nói.

Khải Phong đảo đảo mắt: "Vũ khí của Fred khi nào thì biến thành cung?"

Jesse nghi hoặc nhìn Mil: "Cung của hắn so với của Già Đạt thế nào?"

Cung của Già Đạt là tốn rất nhiều tiền đổi từ đại bộ lạc về, cực kỳ lợi hại, bên trong bộ lạc có không ít người hâm mộ Già Đạt có một cây cung như vậy.

Mil suy tư một chút: "Hình như lợi hại hơn của Già Đạt."

Jesse phản bác: "Không có khả năng, cung của Già Đạt là xuất thân từ đại bộ lạc, gần đây cũng không có người của đại bộ lạc qua trao đổi vũ khí, làm sao vũ khí của Fred có thể lợi hại hơn của Già Đạt."

"Vậy cũng chưa chắc, Tân Đa Lôi không phải nói hắn gặp gỡ một du y sao? Bên cạnh du y thông thường đều có dũng sĩ bảo vệ." Một dũng sĩ bên người Jesse bỗng nhớ lại nói.

Jesse cúi đầu, thầm nghĩ: Vận khí của Fred thật tốt, chẳng những được cứu về một cái mạng, còn có được một cây trọng cung.

Mil muốn nói với Jesse đi không nổi, muốn Jesse cõng nàng, nhưng thấy sắc mặt Jesse khó coi, liền không dám mở miệng.

......

Trang Hạo linh hoạt chạy trong rừng cây, Fred quay đầu nhìn Trang Hạo, nói: "Thực lực của ngươi tiến bộ rất nhanh."

Trang Hạo cười cười: "Cũng thường thôi."

Ánh mắt Fred lóe lóe, thực lực của Trang Hạo so với người trong bộ lạc sàn sàn nhau, nhưng Trang Hạo vẫn đang phát triển, mà người trong bộ lạc thực lực phần lớn đã định hình.

Dịch Phàm đứng trên một cành cây, một con rắn đủ mọi màu sắc nằm trong tay Dịch Phàm, Fred nhìn Dịch Phàm, nhíu mày lại.

Ngũ Sắc Xà ở chỗ này là tồn tại mà mọi người chỉ sợ tránh không kịp, Fred phát hiện, người đi cùng y sư lại rất thích cái thứ đồ này.

Dịch Phàm đã không phải là lần đầu tiên bắt độc xà, mỗi lần nhìn Dịch Phàm bắt xà, Fred đều sẽ có chút không được tự nhiên.

Thời điểm Dịch Phàm tới đây mang theo khế ước thú, nơi này tuy rằng ma pháp, đấu khí không thể dùng, nhưng khế ước thú vẫn có thể bị chế ước.

Khế ước thú của Dịch Phàm công năng tìm kiếm độc vật số một, sau khi tới đây mấy lần giúp đỡ mọi người né tránh độc xà, độc trùng, dùng cực kỳ tốt.

Fred nhìn độc xà trong tay Dịch Phàm, trong lòng hơi bất an, Ngũ Sắc Xà độc tính rất kịch liệt, cường giả đồ đằng như hắn bị cắn một ngụm cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

"Ngươi cẩn thận một chút." Trang Hạo nhìn Dịch Phàm nói.

Dịch Phàm cười cười: "Yên tâm đi, ta có chừng mực."

"Ngươi có chừng mực thì tốt, ngươi chính là người đã có bạn lữ, nếu ngươi xong đời, Mộ Đình Hiên liền phải đi tìm người khác." Trang Hạo nửa đùa nửa thật nói.

Dịch Phàm lạnh lùng nhìn Trang Hạo một cái: "Sẽ không có một ngày như vậy."

......

Đám người Fred mang theo một đầu sơn báo trở về, Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới, khóe miệng hơi cong lên.

"Trở lại rồi!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Hạo gật đầu: "Ừm! Ngươi đang làm gì?"

"Ta nấu lẩu, thả rất nhiều huyết đậu hủ vào."

"Thơm quá a!" Tân Đa Lôi trừng lớn mắt hô.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn Tân Đa Lôi: "Vậy ăn đi."

Tân Đa Lôi gấp không chờ nổi gắp một khối huyết đậu hủ, "Hương vị thật tốt, ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, y sư đại nhân, thủ nghệ của ngươi thật tốt, mấy giống đực gầy yếu trong bộ lạc cho dù xấu nhưng nếu có được thủ nghệ như của ngươi nhất định cũng có thể tìm được bạn lữ."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tên ngu ngốc Tân Đa Lôi này có ý gì!

"Fred, ta nghe Tân Đa Lôi nói phải chuẩn bị thịt cùng máu tươi qua mùa đông?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Fred gật đầu: "Hiện tại đã là mùa thu, chờ đến mùa đông, dã thú đều trốn đi, lúc đó săn thú sẽ gian nan dị thường, người trong bộ lạc mỗi ngày đều phải uống máu, bằng không sẽ không có sức lực, cho nên phải chuẩn bị trước một ít."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Như vậy sao! Hiện tại cách mùa đông còn bao nhiêu thời gian?"

"Còn một tháng, có ca ca ở đây, tất cả vật tư cần dùng cho mùa đông nhất định có thể chuẩn bị tốt." Tân Đa Lôi nói.

Tân Đa Lôi khóe môi hơi cong lên, trong lòng tràn ngập tin tưởng vào tương lai, tình hình hiện tại tốt hơn phỏng đoán của hắn lúc trước rất nhiều.

Thời điểm mang theo Fred rời khỏi bộ lạc, Tân Đa Lôi đã nghĩ sẽ không trở về, lúc ấy Tân Đa Lôi căn bản không dám nghĩ tới tương lai, mà hiện tại Fred đã khôi phục.

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, nói: "Thời điểm chúng ta tới đây mang theo không ít vật tư, tìm thời gian lấy ra đi."

Nhẫn không gian ở nơi này không thể mở ra, vì đoán trước được tình huống, thời điểm tiến vào thông đạo, bọn họ đã mang một ít vật tư ra.

Tân Đa Lôi gật đầu, lòng tràn đầy vui sướng: "Được!"

Tân Đa Lôi ở cùng đám người Kỳ Thiếu Vinh đã được một thời gian, kiến thức qua rất nhiều sự vật mới lạ, nghe thấy Kỳ Thiếu Vinh nói vẫn còn vật tư, lập tức liền hào hứng.

......

Có cung nỏ của tinh linh tộc trong tay, nguyên bản hung ưng bay lượn trên bầu trời khiến người ta không thể làm gì cũng có thể bị săn bắt dễ dàng.

Tới gần mùa đông, người trong bộ lạc cũng sẽ ra ngoài hoạt động, Fred ngẫu nhiên bắt gặp, Trang Hạo rất cảnh giác, mỗi lần đều có thể trước một trước tránh đi.

Một ngày, Fred săn thú trở về, đi về phía Sơn Ưng Lĩnh, bị mấy dũng sĩ trong bộ lạc cản lại.

"Fred."

Fred nhìn Tân Nhai, nhăn mày lại: "Có việc gì?"

Tân Nhai là nhi tử tộc trưởng, cũng là dũng sĩ trong bộ lạc, trước kia quan hệ của Fred cùng hắn không tồi.

"Fred, cung tiễn của ngươi không tồi!" Qua miệng Mil, người trong bộ lạc đều biết Fred có một cây cung tốt, nhưng người trong bộ lạc đều chưa từng thấy qua là như thế nào, cảm thấy Mil nói quá sự thật.

Tân Nhai nhìn cung trong tay Fred, ánh mắt hơi lóe lên một tia hâm mộ.

"Đúng là không tồi." Fred nói.

"Có thể cho ta xem không?" Tân Nhai hỏi.

Fred do dự một chút, đưa cung cho Tân Nhai, Tân Nhai tiếp nhận, ánh mắt càng thêm nóng, "Cung tốt!"

Fred cầm cung lại, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Của ta."

Tân Nhai có hơi xấu hổ: "Ta biết là của ngươi, ta cũng sẽ không đoạt."

Fred nhìn Tân Nhai: "Ngươi đặc biệt tới tìm ta?" Fred nhíu mày lại, thân phận của đám người Trang Hạo không thể đưa ra ánh sáng, Fred vẫn luôn tận lực tránh đi khả năng đụng độ với người trong bộ lạc, lần này đám người Tân Nhai hình như là đặc biệt tìm tới đây.

Tân Nhai hơi xấu hổ nhìn Fred: "Ta muốn nhờ ngươi cứu hai người."

Fred phiền chán nói: "Hiện tại ta đã không còn ở trong bộ lạc."

Tân Nhai gật đầu: "Ta biết, nhưng trước đây ngươi nói thế nào cũng là người trong bộ lạc."

Fred thầm cười lạnh một tiếng: "Thuốc của du y đại nhân mang về có tác dụng đi, người bị tà linh bám vào trong bộ lạc hẳn là đều đã khỏi hẳn."

Khải Phong nhíu mày lại, thuốc là hắn mang về, hiến tế đại nhân sau khi thử liền cho người bệnh dùng, kết quả, mọi người đều lục tục tốt lên, chẳng qua, thời điểm hiến tế khen ngợi chỉ nói thuốc là mấy người Jesse tìm được, hoàn toàn không đề cập đến công tích của Fred.

Tân Nhai xấu hổ cười cười, phương thuốc là Fred cung cấp, tuy rằng hiến tế không cho mọi người nói, nhưng người biết đến rất nhiều, trong âm thầm đã truyền đi khắp bộ lạc, bộ lạc nhận ân tình của Fred, nghĩ đến đây, sắc mặt Tân Nhai lại hơi nóng lên.

"Chuyện phương thuốc còn phải cảm tạ ngươi." Tân Nhai nói.

Fred cười cười: "Không cần khách khí! Chuyện ta có thể làm vì bộ lạc cũng chỉ có một phương thuốc như vậy."

Tân Nhai thấy Fred muốn đi, vội vàng vung tay lên bắt lại: "Fred, ngươi giúp ta lần này đi."

Fred nhìn Tân Nhai, nhíu chặt mày lại.

Tân Nhai hít sâu một hơi, nói: "Như vậy đi, Fred, ngươi giúp ta lần này, về sau ta sẽ không bao giờ tìm ngươi nữa."

Fred nhìn chằm chằm Tân Nhai: "Có chuyện gì, nói đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện