Vụ án đã phá, toàn thân nhẹ nhõm… Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương, bất kể ai trên ai dưới, dù sao đã là tôi dựa vào cậu, dính như keo.

Chẳng qua Thẩm Lăng Vân tuyệt đối không nghĩ tới, hạnh phúc của y được xây dựng trên đau khổ của người khác, cái tên Nhiên Thiên hoàn toàn không phụ hợp với nam tử thanh lãnh, nhưng lại vì thay y tiến cung bẩm báo án nhi đồng mất tích ở Đào Nguyên trấn, mà phát sinh ‘chuyện ngoài ý muốn’__

“Hoàng thượng… đừng, đừng như vậy… thần là bổ đầu của hoàng thượng, không phải, không phải…”

Không phải nam sủng! Đại nội, hậu cung, trong tẩm cung của hoàng thượng Phụng Thiên Lạc__

Nhiên Thiên không biết tại sao lại biến thành thế này… hắn chỉ thay Thẩm Lăng Vân tới hồi báo tiến triển của vụ án Đào Nguyên trấn, lại bị hoàng thượng gọi tới tẩm cung để hồi báo, lúc đó đã ẩn ẩn cảm thấy không đúng… nhưng không nghĩ tới…

“Ngươi sợ cái gì? Hầu hạ trẫm đáng sợ thế sao? Ngươi đừng quên… thiên hạ không nơi nào không phải là đất vua, thiên hạ thần dân không ai không phải vương thần! Trẫm xem trọng ngươi, là phúc khí của ngươi, lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ bất tuân sao? Ngoan, mở chân ra chút đi…”

Chăm chú nhìn mỹ nhân thanh lãnh bị hắn đẩy lên giường, đã bị kéo tới y sam bất chỉnh, trong ánh mắt của nam nhân mặc long bào hiện rõ dục vọng và nóng cháy.

“Hoàng thượng… cầu hoàng thượng thủ hạ lưu tình… hoàng thượng…”

Nhiên Thiên siết chặt nắm tay, lại chỉ có thể nằm sấp trên giường không dám động, để mặc nam nhân áp lên người mình hạ thủ… đáy mắt đã có vết nước vì bị bức vào tuyệt cảnh, không kìm được chảy ra… hắn không muốn ở đây, bị nam nhân xâm phạm… hắn là tứ đại danh bộ, là người trừ bạo an lương, tạo phúc cho bách tính… không phải thân là nam nhân lại bị sỉ nhục…

Hắn rõ ràng có thể một quyền đánh bay nam nhân căn bản không có thân thủ tốt bằng mình, nhưng đây là hoàng thượng… Nhiên Thiên không giống Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương là người xuyên từ hiện đại về, hắn từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục là phải trung quân báo quốc, quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung… nhưng hắn không ngờ rằng, hoàng thượng lại muốn làm thế với hắn…

Y sam bị xé ra, lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn, hôn quân nằm úp trên người hắn, vội vàng kéo quần hắn xuống, tiếng thở dốc vang lên bên tai__

“Ngoan! Thật xinh đẹp… trẫm rất thích… sau này sẽ không bạc đãi ngươi! Nào, quay người lại, dùng chân quấn eo trẫm…”

Nhiên Thiên bị thô bạo lột sạch y phục, chỉ có thể dùng cách cuộn người trên giường bất động để phản kháng bạo hành trước mắt, nhưng hành vi thế này lại khiến nam nhân không vui, đột nhiên trở mặt__

“Nhiên Thiên, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tội khi quân ngươi chắc biết sẽ có cảnh ngộ nào chứ? Trẫm chẳng qua chỉ muốn ôm ngươi, cần làm đến mức này sao? Nhất định muốn rớt đầu ngươi mới vui sao?”

“Hoàng thượng, vi thần chỉ cầu chết, thỉnh hoàng thượng thành toàn!”

Nhiên Thiên tính cách thanh lãnh, nhưng trong thanh lãnh lại mang bướng bỉnh, đối phương là hoàng thượng, hắn thật sự không có cách nào khác… so với bị gian *** thế này, hắn thà chết để giữ trong sạch.

Nhưng hôn quân vẫn là quân, hắn cũng quá xem thường trí tuệ của nhất quốc chi quân, chỉ nghe nam nhân hừ lạnh một tiếng__

“Hừ! Muốn chết? Thà chết cũng không nguyện ý hầu hạ trẫm, ngươi thật muốn sỉ nhục trẫm sao! Nhưng ngươi cho rằng ngươi chết rồi thì hết chuyện? Nếu nhớ không lầm, nhà ngươi tuy đã không có thân nhân, nhưng tội khi quân là liên lụy, hàng xóm láng giềng xung quanh nhà ngươi đều sẽ vì ngươi mà bị đày tới biên cương, nam nhân đời đời làm nô, nữ nhân đời đời làm xướng! Hơn nữa liên lụy còn có người của Phụng Túc sơn trang, những hảo bằng hữu cùng ngươi vào sinh ra tử, cứ bị ngươi hại chết như thế… chậc chậc, thật đáng tiếc…’

“Hoàng thượng, ngài không thể như vậy… bọn họ đều là con dân của ngài, bọn họ không làm gì sai… hoàng thượng, mọi người tại Phụng Túc sơn trang liều mạng cống hiến cho triều đình, cầu hoàng thượng giơ cao đánh khẽ…”

Đánh rắn đánh ở khúc bảy tất, bảy tất của Nhiên Thiên ở đâu, hiển nhiên đã bị hôn quân nắm dược!

Nhìn mỹ nhân trên long sàng khổ sở cầu xin, nam nhân vừa thoát long bào vừa không nhanh không chậm nói_ “Có thể, chỉ cần ngươi hầu hạ trẫm thoải mái, bọn họ đều vô sự! Nghĩ rõ chưa?”

Lúc này, nước mắt sỉ nhục làm mơ hồ mắt mỹ nhân…

Căn bản không cho hắn quyền lựa chọn… không phải sao…

Chậm rãi đứng khỏi chân giường, run rẩy quỳ trên long sàng… thân thể căng chặt, bị nam nhân ôm từ phía sau, bên tai nói những lời không chịu nổi, hung hăng xuyên xỏ thân thể…

Đau… đối với Nhiên Thiên không lạ gì chuyện bị thương mà nói, đau khổ mà hạ thân đang gánh chịu có lẽ không phải là đau nhất, nhưng đau tới tận tim… tiếng hít thở xa lạ bên tai, bị xâm phạm thô bạo, trái tim thanh lãnh cao ngạo, khuất nhục tới thở không nổi…

Cũng không biết đã bị đổi bao nhiêu tư thế xâm phạm, cuối cùng thể lực không chịu nổi, còn khí huyết công tâm, cơn uất nghẹn trong lòng… khiến đường đường tứ đại danh bộ, cuối cùng bị giày vò tới ngất xỉu trên long sàng! Ngay lúc chìm vào hôn mê, Nhiên Thiên chỉ cảm thấy hắn thấp thoáng nghe hôn quân nói__ “Sau này không cần ở Phụng Túc sơn trang làm quan sai nữa, ngày mai dọn qua đây, chuyên hầu hạ trẫm…”

Nó giống như một ma chú… một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại…

Nhưng mà, Nhiên Thiên đã ngất đi không biết, người mơ ác mộng không chỉ có mình hắn? Sau khi hắn ngất đi, nam nhân không giống như hắn biểu hiện vừa rồi, không còn tiếp tục bạo hành khiến người giận sôi, mà đột nhiên dừng lại, cẩn thận đặt thẳng hắn lại, phủ cẩm bị màu vàng lên người hắn, cẩn thận ôm hắn, vừa rồi còn là một hôn quân tàn nhẫn ép buộc hắn, lúc này lại tràn đầy thương tiếc và hổ thẹn..

“Ngươi đi ra đi! Giày vò trẫm như thế, giày vò thần tử của trẫm… ngươi thỏa mãn rồi chứ?!”

Phụng Thiên Lạc vừa mặc hoàng bào lý y, vừa thấp giọng quát… một thân ảnh khá dài, từ trên xà nhà, nghe tiếng bay xuống__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện