Đợi con sói họ Triển ăn no uống đủ rồi, trời cũng đã sáng.

Thẩm Lăng Vân rất muốn tính nợ, tên khốn này… nói phong cảnh đẹp, vừa dụ vừa gạt ăn mình sạch sẽ… giờ thì eo đau lưng mỏi, chỗ vì vừa mới bị hung hăng gặt hái cũng khó khép lại, lại ngó cái tên còn chưa thỏa mãn lắm bên cạnh… liền xúc động muốn đánh người!

Dựa vào cái gì đều là nam nhân, mình lại bị áp ở dưới làm nệm?!

Dựa vào cái gì mỗi lần đều là mình ủy khuất kéo đẩy, giống như cô vợ bị phi lễ!

Nhưng nhớ lại vừa rồi, mình vẽ mặt mê đắm quên hết tất cả, hưng phấn từng đợt, la lên tên của đối phương… Thẩm Lăng Vân khó xử, lại khó mở miệng!

“Bảo bối, tốt hơn rồi chứ? Có cần tôi ôm cậu tới huyện nha thăng đường, cho cậu đỡ đau lưng không.”

Nam nhân vẻ mặt đau lòng.

Dù sao hắn không để ý bị ai thấy, hận không thể để toàn thế giới biết Lăng Vân hoàn mỹ của hắn là hoa đã có chủ!

Thẩm Lăng Vân hung tợn liếc hắn một cái… thật ra cũng không đau đến vậy, dù sao thân thể này rất dẻo dai, hơn nữa vì hôm nay còn có chính sự phải làm, cho nên nam nhân cũng rất thân thiết không lưu thứ đó trong người y, y cũng không tức lắm_

Hừ! Hiện tại biết đau lòng rồi sao? Vừa rồi khi hung hăng hái mình, rất cố sức mà! Tên này căn bản bình thường là con chó bự dịu dàng trung tâm nhất nhất, mỗi lần áp đảo y lại như sói như hổ, nhất định phải ăn sạch y tới khúc xương cũng không chừa!

Không được! Y không thể bị áp mãi như thế, y phải phản kháng, y phải trở mình!

“Phi Dương, cậu còn nhớ vụ cược của chúng ta chứ?”

Thẩm Lăng Vân lóe linh cơ, đột nhiên nhớ tới mình có ‘vũ khí’ có lợi nhất.

“Ừ, đương nhiên… nói ra thì, rất nhanh sẽ có kết quả thôi, chắc là Vân nhi thắng rồi!”

Nam nhân như cười như không, ánh mắt dịu dàng như nước vẫn cẩn thận hầu hạ.

“Vậy cậu chấp nhận cược chấp nhận thua chứ! Tối hôm nay…”

Đôi mắt vừa rồi còn viết đầy ủy khuất của Thẩm Lăng Vân lập tức lấp lánh tia sáng.

Tuy nhiên, y không phải rất háo hức chuyện đó, chẳng qua vừa nghĩ tới cảnh mình bị tên này áp dưới thân khi dễ, trong lòng liền có ngọn lửa ‘phục thù’ đang bừng bừng cháy lên!

“Được thôi, như ý cậu… tối nay cậu ở trên.”

Triển Phi Dương đáp ứng rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới mức y không tin nổi… phúc lợi tốt như thế, cảm thấy cứ như nằm mơ__

“Cậu nói thật? Cậu không hối hận?”

Nam nhân giở khóc giở cười nhìn đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp và đặc biệt có tinh thần của bảo bối, vẻ mặt nuông chiều__ “Đương nhiên, chấp nhận cược chấp nhận thua! Vậy thì, chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không, phải kết thúc vụ án rồi?”

Đương nhiên.

Thẩm Lăng Vân có thêm một động lực, liền như được uống máu gà, trên đường từ khu rừng về huyện nha, có thể nói là bừng bừng tinh thần, quả thật bước thẳng như bay, Triển Phi Dương ở sau lưng gọi cũng gọi không được, làm gì còn bộ dáng bị người áp kêu trời vừa rồi? …

Chỉ là đến huyện nha rồi, Triển Phi Dương không thể tiếp tục dính với y như keo, dù sao Thẩm Lăng Vân là mệnh quan triều đình, trên người có thẻ bài tứ đại danh bộ, tuy trên không thể trảm hôn quân, nhưng dưới có thể trảm gian thần, hiện tại tri huyện bị y chính pháp, y thay thế tri huyện ngồi trên vị trí đó thẩm án là thiên kinh địa nghĩa. Mà hắn thì thân phận bất minh, chỉ là một thảo dân bạn tốt của Thẩm đại bổ đầu, hai người đến huyện nha rồi, sau khi chau đầu nói một lúc, Thẩm Lăng Vân hiểu rõ, để nam nhân giúp mình chuẩn bị, sau đó thì an bài cho hắn một chỗ ngồi ở phía hông, nói là cho hắn ngồi nghe.

Tiếp theo, sai dịch sẽ giống như hôm đó, đến Liễu gia, trên danh nghĩa là nói, hôm đó vì Thẩm đại nhân có công sự, không thể tiếp đãi, hôm nay đặc biệt đợi họ trên công đường, bảo Liễu viên ngoại giống như lần trước mang theo tất cả gia quyến, trước đến phối hợp điều tra, chỉ là lần này, trừ biểu thiếu gia trước đó gặp chuyện ngoài ý muốn hãy còn kinh hồn bất định, cộng thêm Liễu thiếu gia vì cứu biểu thiếu gia mà bị thương ra, tất cả mọi người đều phải đi, tự nhiên cũng bao gồm đại phu nhân và quản gia.

Sau khi ‘diễn viên’ tới đủ, kịch hay có thể chính thức mở màn__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện