Bây giờ trong một ngày một đêm phải kết thúc án, Thẩm Lăng Vân không còn quá nhiều thời gian suy nghĩ__ Theo nam nhân này hồ nháo rốt cuộc có đúng hay không!

Cho nên tuy nghe xong kế hoạch của Triển Phi Dương, la lên ‘bậy bạ’, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.

Còn về đi làm gì… đương nhiên vẫn là đến Liễu gia! Chẳng qua lần này không phải giám thị, mà là ‘bắt cóc’, đối tượng bắt cóc, là người vô tội nhất trong vụ án này__ Châu Nhã!

Hai người mặc hắc y, đêm tới Liễu gia, hơn nữa còn làm vô cùng ‘không thành công’, gây động tĩnh thật lớn… Triển Phi Dương đã thông báo trước cho Liễu đà chủ, bất luận xảy ra chuyện gì, cái gì cũng đừng hỏi, cũng đừng truy!

Liễu đà chủ là người trung thành, thậm chí có chút ngu trung, đương nhiên sẽ làm theo… nhưng có một người lại ai cũng không cản được, vừa thấy Châu Nhã bị bắt đi, liền cưỡi ngựa như điên đuổi theo, mà nơi đuổi tới, là khu rừng nhỏ mà ban ngày hai người đã chau đầu ghé tai.

“Nhã! Nhã! Ngươi không sao chứ?’

Vừa thấy người quan trọng nhất của mình, thần hồn chưa định mềm nhũn trên mặt cỏ, Liễu Mạch liền không bận tâm gì nữa, cũng bất kể bầu không khí có chút quái dị, xung quanh Châu Nhã có mai phục hung thủ không, chỉ liều mạng lao tới, ôm chặt Châu Nhã, khẩn trương kiểm tra… toàn thế giới hắn đều không bận tâm, chỉ có người này là không được!

“Không, không sao… rốt cuộc là… chuyện gì…”

Cũng khó trách Châu Nhã bị dọa cho không kịp phản ứng… hắn là thư sinh trói gà không chặt, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, khó khăn lắm mới ngủ, lại bị người đột nhiên xông vào bắt lấy rồi chạy, còn dùng khinh công phi lên trời, dọa hắn nói cũng nói không xong, khó khăn lắm mới chạm đất, hai người đó bỏ hắn lại không biết đi đâu! Như vậy là bắt cóc sao?”

“Nhã, không sao rồi… ta mang ngươi về…”

Liễu Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại quan trọng nhất là để Châu Nhã về nhà định thần lại… người trong lòng rõ ràng đã bị dọa!

Nhưng chưa đợi hắn kịp đỡ Châu Nhã đứng lên, bên cạnh lại đột nhiên vang lên âm thanh khá quen thuộc, tựa hồ từng nghe qua ở đâu__

“Đại thiếu gia, thật xin lỗi… dùng cách này mời ngươi ra cũng là bất đắc dĩ thôi.”

“Ai đó!”

Liễu Mạch quay đầu lại, lộ ra chủy thủ vẫn luôn giấu trong tay áo… nhưng chủy thủ lại hơi run rẩy.

Hắn mạnh hơn Châu Nhã, cũng coi như văn võ song toàn, nhưng võ công sao, đối với bọn Thẩm Lăng Vân thì không đáng để mắt, tính ra cũng không hơn gì Phụng Thiên Lam… nhưng dù sao cũng là người luyện võ, bọn họ xuất hiện như ma quỷ thế này, Liễu Mạch liền ý thức được mình căn bản không phải đối thủ, nhưng cho dù như thế, động tác vô thức đầu tiên vẫn là bảo vệ Châu Nhã!

Nam nhân này không nghĩ tới… động tác này, rơi vào mắt Châu Nhã sau lưng, lại là lần đầu tiên tràn đầy cảm động.

“Là Thẩm đại bổ đầu? Các ngươi đây là… có ý gì?”

Dưới ánh trăng, nhìn rõ mặt người tới, bọn họ đã gặp mặt một lần lúc nghiệm thi tối qua, chỉ là vẻ mặt Liễu Mạch không có thả lỏng, ngược lại tràn đầy cảnh giác, nhưng không biết chính biểu tình này đã nói rõ sự kinh hoảng của hắn.

“Liễu đại thiếu gia, không phải đã nói xin lỗi rồi sao! Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cậu chút chuyện… dùng cách thức không để bất cứ ai phát hiện!”

Triển Phi Dương nắm chặt tay người yêu, dưới ánh trăng, hai người đều không biết đã đổi sang cẩm bào màu bạc từ lúc nào, rõ ràng đặc biệt xứng.

Đặc biệt đổi y phục, hiện tại dù có người tới, cũng không thể nói bọn họ là người bắt cóc Châu Nhã, đương nhiên chuyện này mọi người đều thầm biết… nếu đột nhiên đăng môn đối chất, Liễu Mạch sẽ bị hoài nghi là hung thủ, bọn họ cũng là vì tiền đồ của người trẻ tuổi này, nhưng vì chuyện trộm độc dược, Liễu Mạch tâm có khúc mắc, nếu âm thầm mời, nhất định không chịu tới, còn tránh né bọn họ… trực tiếp bắt cóc Liễu Mạch, hắn cũng chưa chắc tin tưởng họ, lo lắng sẽ bị xem là hung thủ nên không nói thật…

… Cho nên Triển Phi Dương liền ra hạ sách này!

Nếu an toàn của Châu Nhã bị uy hiếp, vậy Liễu Mạch nhất định sẽ ngoan ngoãn nói thật!

Thẩm Lăng Vân trên đường tới đã hỏi hắn… tại sao khẳng định cách này có hiệu quả? Nam nhân chỉ cười, cười nuông chiều… mà không đáp.

Hắn sẽ không nói cho ngốc nghếch này__

Đó là vì nếu là hắn, Lăng Vân nếu ở trong tay đối phương, thì bảo hắn làm gì cũng được… chỉ mong Lăng Vân không chút tổn thương!

Lý do không nói à, đương nhiên là vì lo lắng ngốc nghếch thích nghĩ bậy bạ này, cho rằng bản thân là gánh nặng… thật ra không phải, vĩnh viễn cũng không phải, y không phải gánh nặng, y là trân bảo!

Quả nhiên, đúng như nam nhân dự liệu, căn bản không cần bọn họ uy hiếp, Liễu Mạch sau khi thấy rõ tình thế, hít sâu một hơi, chủy thủ trong tay rơi keng xuống đất__

“Các người muốn biết người, ta sẽ nói hết… nhưng không được tổn thương Châu Nhã…”

Mỗi người, đều có ranh giới!

Nhưng, hai người nhìn nhau cười.

Vậy dễ làm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện