Thân mặc hoa phục, bộ dáng tinh tế xinh tươi, lại không nhà để về… nếu là nam sủng bị đại kim chủ vứt bỏ, có vẻ như là một lời giải thích hợp lý! Hơn nữa nếu từng làm nam sủng, dù sao cũng là hầu hạ nam nhân, hơn nữa chắc còn từng chịu điều giáo chuyên nghiệp, rất thành thạo… y không có lý do nào lại chạy trốn đi!

__ Dù sao cũng là xuất thân nằm vùng, phản ứng của Thẩm Lăng Vân cực nhanh, nhanh chóng tạo một thân phận không chút sơ hở cho mình.

Lưu lại chờ thời cơ hành động vậy, mấy vị ân khách đầu bự tai to rất dễ xử… lại không phải thật sự muốn bán thân, chỉ cần tìm được hài tử gây sự cửu vương gia đó…

Quả nhiên nghe y nói như vậy, ông chủ Lữ Thanh Phong lập tức cười toét miệng tới tận mang tai__ “Ai dô, đây có phải là người một nhà, không vào cùng một cửa không… mau cởi trói, rót trà cho vị công tử này! Xin hỏi hoa danh của công tử?”

Tự nguyện thì dễ xử rồi, mỹ nhân khuynh thành cỡ này, cả Đào Nguyên trấn cũng không tìm được người thứ hai, hắn vốn còn đang nghĩ phải điều giáo cường lưu thế nào mới tốt, giờ thì hay rồi, người ta tự nguyện, còn kinh nghiệm phong phú… người này lộ mặt không quá mấy ngày nhất định sẽ là đầu bảng của Thanh Phong Lâu! Đối với cây hái tiền, thái độ đương nhiên phải tốt hơn một chút.

“Lăng… Lăng nhi__”

Thẩm Lăng Vân vốn xém buột miệng nói ra đại danh, nhưng vừa nghĩ nếu đối phương đã hỏi là hoa danh, thì đừng nên làm bẩn tên do ba mẹ đặt thì hơn.

Nhưng mà, một phen diễn trò của y không lãng phí, sau khi khách sáo giả dối vài câu, tiễn Lữ Thanh Phong và thủ hạ của hắn đi, chỉ nghe Lữ Thanh Phong đó nhẹ giọng lầm rầm với thủ hạ một câu__ “Xem coi ta nói đúng không, trừ đồng tử đều đưa tới bên đó ra, chất lượng tốt còn lại cứ đưa tới đây, ai ai cũng là cây hái ra tiền đó!”

Sau lưng, Thẩm Lăng Vân đóng cửa nhẹ nhíu mày__

Đồng tử… ha ha, có thể là phân theo tuổi tác, dù sao tại cổ đại nam tử mười lăm mười sáu tuổi đã có thể thành hôn, tuổi của mình như vậy đương nhiên sẽ không được xem là đồng tử, hơn nữa Thẩm Lăng Vân trước kia có phải là thân đồng tử không, y làm sao mà biết! (╮(╯▽╰)╭ Tiểu Vân Vân, Phi Dương của chúng ta lập tức sẽ giúp ngươi nghiệm chứng thôi!)

Nhưng y lại nhạy bén nắm bắt tin tức này__ Cũng chính là nói những kẻ tuổi tác lớn lại có mấy phần nhan sắc như họ đều là “thuận tiện” bắt tới, trọng điểm là bắt đồng tử, đưa tới “nơi đó”… quả nhiên là một bọn!

Nhưng “nơi đó” rốt cuộc là chỗ nào? Bắt nhiều đồng tử như thế là muốn làm gì? …

Có điều, Thẩm Lăng Vân thực sự đã xem thường chuyện làm ăn của Thanh Phong Lâu này, cho rằng ngày đầu tiên không cần tiếp khách gì hết, đó là phải coi có khách nhân ra giá tiền lớn xứng đáng hay không, cực phẩm như y, Lữ Thanh Phong đó rõ ràng là muốn bán giá tốt!

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, chân trước vừa mới rời khỏi phòng mỹ nhân, chân sau “giá tiền lớn” đã tới rồi__ “Ông chủ, ta muốn mỹ nhân đẹp nhất, mắc nhất nơi này!”

Một nam tử trường bào lụa đen, ngọc thụ lâm phong xuất hiện, lập tức hút lấy ánh mắt kinh diễm của các tiểu quan… ân khách thế này là một trong cả vạn, nếu có thể điểm mình thì thật tốt!

Khóe môi Triển Phi Dương cong lên, ngay cả chân mày cũng giãn ra ý cười… “mỹ nhân đẹp nhất” nói không cần suy nghĩ, hắn là tràn đầy lòng tin đối với bảo bối nhà mình, chỉ là tên nhóc lưu manh Lăng Vân không khiến người bớt lo ấy, không biết lại giở trò quỷ gì nữa!

Nhưng tìm chỗ này để ôn chuyện cũ cũng không tồi, ít nhất giường nệm nến đỏ, bọn họ nên “ôn chuyện cũ” thật kỹ.

Kỳ thật khi Lăng Vân bị hôn mê, hắn đang đứng trên vách tường, vốn muốn ra tay tương cứu, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn học bốn năm, cộng tác ba năm… nếu nói hiểu rõ, không ai hiểu Thẩm Lăng Vân hơn hắn! Cố ý ăn mặc phong tình vạn chủng, rêu rao khắp nơi như vậy vốn tuyệt đối không phải là tính cách của Lăng Vân, hơn nữa dựa vào trò của đám người đó, hắn không tin Thẩm Lăng Vân không phát hiện bị theo dõi, còn đặc biệt tìm xó yên tĩnh chui vào…

Cho nên hắn nhịn không phá hoại “chuyện tốt” của Lăng Vân, muốn xem thử bảo bối vì nhiệm vụ luôn to gan liều lĩnh nhà mình lần này lại muốn làm gì, kết quả lại đi theo tới Thanh Phong Lâu!

Xem ra “gia quy” nên lập rồi, nếu để cho người ngoài chiếm tiện nghi… chỉ cần tưởng tượng thôi, Triển Phi Dương đã muốn cào tường.

“A! Ân khách thật là hào phóng sảng khoái! Có! Có! Đương nhiên có… ân khách ngài quả đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, chỗ chúng tôi vừa có một người mới tới, nói là khuynh thành quốc sắc thì một chút cũng không khoa trương, hơn nữa còn chưa từng tiếp khách! Ngài mời theo ta__”

Lữ Thanh Phong bị mấy thỏi vàng trước mắt lấp lánh hoa cả mắt, khóe môi vừa rồi ngoạc tới tận mang tai, lúc này hận không thể kéo ra sau ót!

Thẩm Lăng Vân đang nhàn nhã nằm trên giường lớn thoải mái nghiền ngẫm làm sao để mở cửa đột phá trên người tên gian thương Lữ Thanh Phong đó, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng nói sang sảng__ “Lăng nhi, tiếp khách nè__”

Tác giả: ╭(╯3╰)╮ Tiểu Vân Vân à, Phi Dương người ta hào phóng bỏ mấy thỏi vàng lấp lánh, thế là tú bà quyết định bán ngươi luôn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện