“Ngươi là Triển Phi Dương?”

Ngạo Thiên Di nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh Thẩm Lăng Vân… nếu không phải hắn nhất thời không thể nghĩ tới việc một đại ma đầu như Triển Phi Dương lại được Thẩm Lăng Vân rõ ràng là quan phủ lại còn là đại hiệp danh môn chính phái mang theo bên người, chỉ sợ sớm đã lao tới liều mạng với Triển Phi Dương! Nói ra thì, trước đó bọn họ có duyên hội ngộ, cùng vào sinh ra tử, nhưng Thẩm Lăng Vân vẫn chưa từng gọi tên nam nhân.

Triển Phi Dương… là hung thủ sát hại ca ca hắn! Trận đấu tại Ma Long giáo, ca ca của hắn mất đi, để lại hài tử năm tuổi… cả ngày khóc thút thít đòi cha, tiếng khóc ủy khuất của tiểu hài tử, gần như xé nát lòng mỗi người trong trang… thù này một ngày chưa báo, bọn họ một ngày không thể ngủ yên!

Thẩm Lăng Vân lập tức thầm kêu không tốt, ở chung vài ngày nay, Ngạo Thiên Di vẫn luôn mang bộ dáng đại hiệp ngoại thế không tranh với đời, thậm chí còn hơi ngạo đời… nhưng nam nhân bừng bừng sát khí trước mặt, giống như đã biến thành người khác, ánh mắt bị sát khí nhiễm đỏ…

Triển Phi Dương cũng thầm giật mình… dù sao hắn xuyên qua, thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, hắn tuy đã giác ngộ phần lớn, nhưng đấu với cao thủ đỉnh cao, có thể phát huy hết bản lĩnh hay không… thì hắn không nắm chắc! Lúc này nếu Ngạo Thiên Di và Lạc Dực hợp lực tấn công hắn… nam nhân thầm đề khí, không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Aiz, Ngạo trang chủ… thực không dám giấu, đây là bằng hữu tốt của ta, xui xẻo có cùng tên cùng họ với đại ma đầu đó! Hắn vốn là một du hiệp ngoại thế, không tranh với đời, lúc nhỏ sống rất thoải mái… kết quả vì cùng tên với đại ma đầu kia, những giang hồ nhân sĩ đó a, mỗi lần nghe thấy hắn tên là ‘Triển Phi Dương’, liền cầm dao muốn giết, nếu không phải thân thủ của hắn tốt, chỉ sợ không sống tới hôm nay! Cho nên trước đó ta vì không muốn tạo hiểu lầm không cần thiết, không giới thiệu tên của hắn với ngươi… ai, không dễ gì a, Phi Dương là hiếu tử, luôn cảm thấy không chỉ là thân thể, ngay cả tên cũng là của phụ mẫu, không thể tùy tiện thay đổi, vì cái tên này, thực sự chịu tội không ít! Thật hy vọng đại ma đầu đó có thể sớm ngày đền tội, chỉ sợ đến lúc đó… hắn mới có thể sống yên ổn!”

__ Thẩm Lăng Vân nói một tiếng thở dài một tiếng, biểu đạt đầy luyến tiếc, biểu đạt giống y như thật.

Nếu nói phản ứng nhanh, thì cũng chớ xem thường y… kiếp trước, sống ba năm nằm vùng, nếu ngay cả năng lực phản ứng cũng không có, thì sống vô ích rồi!

So với cái này, Lạc Dực chơi trò tiểu thông minh… thật sự không phải đối thủ của Thẩm Lăng Vân.

Quả nhiên, Thẩm Lăng Vân vừa nói xong, Ngạo Thiên Di đứng ở cửa đã thu lại một thân sát khí, đổi sang vẻ xin lỗi… không thể nói Ngạo Thiên Di dễ lừa, mà là bất cứ ai cũng sẽ không hoài nghi! Vì chút chuyện riêng của Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương, cũng chỉ có Lạc Dực biết, nhưng Thẩm Lăng Vân là quan môn đệ tử Thanh Tùng lão nhân thương yêu nhất, đây là chuyện toàn thiên hạ đều biết! Cho nên, nếu tên này là đại ma đầu Triển Phi Dương, người toàn thiên hạ đều cho rằng Thẩm Lăng Vân là người đầu tiên nhảy ra rút kiếm đối đầu!

… Nếu Thẩm Lăng Vân đã nói không phải, vậy tất nhiên là không phải!

“Triển huynh, xin lỗi.” Ngạo Thiên Di vô cùng chân thành xin lỗi, “Thật rất xin lỗi, hóa ra ngươi cũng là người bị hại, vừa rồi thất lễ rồi, vào phòng đi__”

“Nào có nào có, loại hiểu lầm này có thể lý giải, Ngạo trang chủ đừng để trong lòng.”

__ Vừa nghẹn cười, vừa nói mấy lời khách khí, Triển Phi Dương cũng không phủ nhận, sau lưng hắn, đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Vừa rồi… thật là nguy hiểm.

Lăng Vân của hắn… thật tuyệt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện