Đợi khi sói đuôi bự Triển Phi Dương ăn uống no nê, còn chưa hết thèm đứng lên khỏi người mỹ nhân… trời đã tối rồi!
Nhìn chiếc giường bừa bộn, mỹ nhân khóc không ra nước mắt cắn nát tên đại sắc lang vô số lần trong lòng, nhưng y không thể ngày ngày nằm trên giường không làm việc chứ? Lần trước đúng lúc nên ngủ, hiện tại thì không được! Y còn có chính sự, không thể tiếp tục ngủ!
Tâm không cam tình không nguyện bị tên khốn này dìu dậy, cái mông đáng thương của y… nhưng y vẫn kiên trì ngồi nửa canh giờ, Thẩm Lăng Vân trước kia có nội công tốt, dù sao sau khi y đầu thai không học tự thông, tự biết cách dùng, cho nên điều khí hoạt huyết gì đó vẫn biết làm!
Triển Phi Dương biết mình lại không biết nhịn, làm quá hung, nên trở nên ngoan ngoãn, nhân lúc y ngồi vận khí không rảnh để ý tới mình, liền nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho y, còn mua một bộ y phục xuất môn, lại bắt đầu mang vẻ mặt hổ thẹn cộng thêm bán manh ngồi trước đầu giường đợi y ‘giáo huấn’.
Khi bước xuống giường, Thẩm Lăng Vân cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều, không còn đau xót như trước, eo cũng không còn nhức lắm, ngay cả chỗ khó mở miệng… cũng đã bớt xưng! Bất giác âm thầm phỉ nhổ một câu__ Nếu để nguyên chủ nhân của thân thể này biết mình dùng nội công tốt để làm cái này, không biết sẽ có cảm tưởng gì!
Hiện tại y không có sức lực mắng kẻ đầu sỏ, nhanh chóng tắm xong, nhận y phục do nam nhân tươi cười nịnh nọt dâng lên… y phải nhanh chóng xuất môn, đi tìm Phụng Thiên Lam!
Y quả thật cho Lạc Dực biết nơi ở của Phụng Thiên Lam và Ngạo Thiên Di, y cũng tin vào nhân phẩm của Lạc Dực, sẽ không làm bậy… nhưng đêm dài lắm mộng, bức Phụng Thiên Lam trở về dù sao cũng là ý của hoàng thất, tam vương gia lại sắp tới, kéo dài như thế cũng không phải là cách, tóm lại phải tìm bọn họ thương lượng trước để biết dự tính tiếp theo!
Nhưng khi lúng túng quẫn bách nhìn thân thể mình lại bị phủ đầy một tầng “ấn ký chuyên thuộc của ai đó”, Thẩm Lăng Vân cầm y phục mới mở ra, gương mặt nhỏ còn chưa tan làn đỏ lập tức đen đi mấy phần__
“Triển Phi Dương… đây là cậu mua?”
Hít thật sâu, cộng thêm nghiến răng nghiến lợi… còn cả ánh mắt bắn ra tia muốn giết người!
“Ừ, đúng vậy… trước đó khi đi mua thuốc đã đặt làm rồi, vốn đã nói cần gấp, tối là có thể lấy, vừa đúng lúc đi lấy luôn! Vân nhi thích không? Tôi cảm thấy cách thức này rất thích hợp với cậu… chỉ là trấn này nhỏ, không có thứ nào tốt, đợi chúng ta rời khỏi Đào Nguyên trấn này rồi, đến nơi lớn hơn, tôi lại làm cho cậu mấy kiện tốt hơn…”
__ Nam nhân trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết chỗ nào không đúng, bảo bối của mình, ăn gì dùng gì, đều phải cẩn thận chu đáo, phải là tốt nhất!
Tại trấn nhỏ này, quả thật không có tiệm may vá gì ra dáng, ngay cả chất vải tốt cũng không tìm được, bộ này là hắn đến nhà một đà chủ vơ vét được, nghe nói là đồ từ Giang Nam, đà chủ này trên danh nghĩa dù sao cũng là giàu nhất tại trấn, trước đó không lâu từng đi Giang Nam một chuyến, mang về… đúng lúc tên đó đang chuẩn bị thành thân, tìm mấy tiệm may tốt trong thành may giá y cho tân nương tử tại nhà, toàn bộ đều bị hắn tóm làm tráng đinh, lúc này mới kịp làm ra.
…. Hắn vẫn luôn nghĩ phải cho Lạc Dực ăn mặc thật kỹ, bình thường hoàn toàn không chú ý y phục, đã chói mắt như thế, nếu mà tỉ mỉ ăn bận… thật muốn xem thử bảo bối của hắn rốt cuộc có thể kinh diễm tới mức nào…
Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân đen mặt không nhận tình, thật ra cũng có nguyên nhân khác__
Quần trong áo trong là thượng phẩm tơ tằm thì không cần nói, trường bào gấm thủy ngọc sắc, gấm hoa tự dệt, bên trên còn có hương vị đàn hương nhàn nhạt được đặc biệt xông, toàn bộ nút cài là trân châu thiên nhiên, thắt lưng khảm ngọc lục bảo, dây buộc tóc cũng màu ngọc lục bảo cùng một cây trâm dài mã não… còn có đôi giày cao dùng sợi vàng tơ bạc đan thành…
Mỹ nhân mặt đen thui cuối cùng hết nhịn nổi__
“Triển Phi Dương! Mi rốt cuộc muốn chơi trò gì? Tiểu gia là tứ đại danh bộ! Danh bộ đó! Không phải là đầu bài danh quán!”
Rốt cuộc đã sai ở đâu… lẽ nào muốn y mặc như thế này đi bắt tội phạm? Y đi tra án, hay là đi cho người ta thưởng ngoạn? Hay là đợi bị cướp? Là dây thần kinh nào trong đầu tên này lắp sai!
Nhìn chiếc giường bừa bộn, mỹ nhân khóc không ra nước mắt cắn nát tên đại sắc lang vô số lần trong lòng, nhưng y không thể ngày ngày nằm trên giường không làm việc chứ? Lần trước đúng lúc nên ngủ, hiện tại thì không được! Y còn có chính sự, không thể tiếp tục ngủ!
Tâm không cam tình không nguyện bị tên khốn này dìu dậy, cái mông đáng thương của y… nhưng y vẫn kiên trì ngồi nửa canh giờ, Thẩm Lăng Vân trước kia có nội công tốt, dù sao sau khi y đầu thai không học tự thông, tự biết cách dùng, cho nên điều khí hoạt huyết gì đó vẫn biết làm!
Triển Phi Dương biết mình lại không biết nhịn, làm quá hung, nên trở nên ngoan ngoãn, nhân lúc y ngồi vận khí không rảnh để ý tới mình, liền nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho y, còn mua một bộ y phục xuất môn, lại bắt đầu mang vẻ mặt hổ thẹn cộng thêm bán manh ngồi trước đầu giường đợi y ‘giáo huấn’.
Khi bước xuống giường, Thẩm Lăng Vân cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều, không còn đau xót như trước, eo cũng không còn nhức lắm, ngay cả chỗ khó mở miệng… cũng đã bớt xưng! Bất giác âm thầm phỉ nhổ một câu__ Nếu để nguyên chủ nhân của thân thể này biết mình dùng nội công tốt để làm cái này, không biết sẽ có cảm tưởng gì!
Hiện tại y không có sức lực mắng kẻ đầu sỏ, nhanh chóng tắm xong, nhận y phục do nam nhân tươi cười nịnh nọt dâng lên… y phải nhanh chóng xuất môn, đi tìm Phụng Thiên Lam!
Y quả thật cho Lạc Dực biết nơi ở của Phụng Thiên Lam và Ngạo Thiên Di, y cũng tin vào nhân phẩm của Lạc Dực, sẽ không làm bậy… nhưng đêm dài lắm mộng, bức Phụng Thiên Lam trở về dù sao cũng là ý của hoàng thất, tam vương gia lại sắp tới, kéo dài như thế cũng không phải là cách, tóm lại phải tìm bọn họ thương lượng trước để biết dự tính tiếp theo!
Nhưng khi lúng túng quẫn bách nhìn thân thể mình lại bị phủ đầy một tầng “ấn ký chuyên thuộc của ai đó”, Thẩm Lăng Vân cầm y phục mới mở ra, gương mặt nhỏ còn chưa tan làn đỏ lập tức đen đi mấy phần__
“Triển Phi Dương… đây là cậu mua?”
Hít thật sâu, cộng thêm nghiến răng nghiến lợi… còn cả ánh mắt bắn ra tia muốn giết người!
“Ừ, đúng vậy… trước đó khi đi mua thuốc đã đặt làm rồi, vốn đã nói cần gấp, tối là có thể lấy, vừa đúng lúc đi lấy luôn! Vân nhi thích không? Tôi cảm thấy cách thức này rất thích hợp với cậu… chỉ là trấn này nhỏ, không có thứ nào tốt, đợi chúng ta rời khỏi Đào Nguyên trấn này rồi, đến nơi lớn hơn, tôi lại làm cho cậu mấy kiện tốt hơn…”
__ Nam nhân trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết chỗ nào không đúng, bảo bối của mình, ăn gì dùng gì, đều phải cẩn thận chu đáo, phải là tốt nhất!
Tại trấn nhỏ này, quả thật không có tiệm may vá gì ra dáng, ngay cả chất vải tốt cũng không tìm được, bộ này là hắn đến nhà một đà chủ vơ vét được, nghe nói là đồ từ Giang Nam, đà chủ này trên danh nghĩa dù sao cũng là giàu nhất tại trấn, trước đó không lâu từng đi Giang Nam một chuyến, mang về… đúng lúc tên đó đang chuẩn bị thành thân, tìm mấy tiệm may tốt trong thành may giá y cho tân nương tử tại nhà, toàn bộ đều bị hắn tóm làm tráng đinh, lúc này mới kịp làm ra.
…. Hắn vẫn luôn nghĩ phải cho Lạc Dực ăn mặc thật kỹ, bình thường hoàn toàn không chú ý y phục, đã chói mắt như thế, nếu mà tỉ mỉ ăn bận… thật muốn xem thử bảo bối của hắn rốt cuộc có thể kinh diễm tới mức nào…
Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân đen mặt không nhận tình, thật ra cũng có nguyên nhân khác__
Quần trong áo trong là thượng phẩm tơ tằm thì không cần nói, trường bào gấm thủy ngọc sắc, gấm hoa tự dệt, bên trên còn có hương vị đàn hương nhàn nhạt được đặc biệt xông, toàn bộ nút cài là trân châu thiên nhiên, thắt lưng khảm ngọc lục bảo, dây buộc tóc cũng màu ngọc lục bảo cùng một cây trâm dài mã não… còn có đôi giày cao dùng sợi vàng tơ bạc đan thành…
Mỹ nhân mặt đen thui cuối cùng hết nhịn nổi__
“Triển Phi Dương! Mi rốt cuộc muốn chơi trò gì? Tiểu gia là tứ đại danh bộ! Danh bộ đó! Không phải là đầu bài danh quán!”
Rốt cuộc đã sai ở đâu… lẽ nào muốn y mặc như thế này đi bắt tội phạm? Y đi tra án, hay là đi cho người ta thưởng ngoạn? Hay là đợi bị cướp? Là dây thần kinh nào trong đầu tên này lắp sai!
Danh sách chương