Lạc Dực đã bị sát khí bao trùm…

Bảo bối mình lặng lẽ bảo vệ nhiều năm như thế cuối cùng lại bị người khác ngang nhiên đoạt mất…

Lúc này nhìn vết tích thuộc về người khác trên người trúc mã mà mình thầm yêu nhiều năm, hắn đỏ mắt, căn bản không nghe lọt gì nữa!

“Ta…” Loại chuyện này, cho dù bị nhìn thấu, Thẩm Lăng Vân lại có thể nói gì? Hơn nữa Thẩm Lăng Vân trước kia và nam nhân này là thanh mai trúc mã, nhưng y không phải, bị bức quá không dựng lông mới lạ, “Lạc Dực! Huynh đừng quá phận… chuyện riêng của ta, không liên quan tới huynh__”

Thẩm Lăng Vân giãy khỏi cánh tay đang nắm cổ áo mình, bước lùi vài bước… rõ ràng đã tức giận.

Nhưng nộ khí của y, tuyệt đối không thể nào so sánh với Lạc Dực lúc này, cũng chính vì y giãy ra, đã triệt để khiến lý trí của nam nhân bức đứt dây cương__

“Cởi y phục ra… để ta xem thử các người rốt cuộc đã làm hay chưa!?”

Lạc Dực triệt để điên rồ! Cố chấp càng lúc càng không nói lý!

“Huynh càn rỡ__”

__ Thẩm Lăng Vân cũng tức, y không phản bác cái tên ‘Triển Phi Dương’ trong miệng đối phương, coi như đã ngầm thừa nhận!

… Không phải vì không biết lúc này lừa dối cho qua sẽ tốt hơn, không phải không biết nếu đổi người, tên này căn bản không có lý do trách cứ y… mà vì… y phát hiện mình căn bản không thể tưởng tượng, nếu không phải Phi Dương… cho dù chỉ nói thôi, cho dù chỉ là một cái tên giả tạo… Thẩm Lăng Vân phát hiện… ngay cả như vậy y cũng không thể nói ra.

Nhưng vết hôn chói mắt đã hoàn toàn châm lên lửa giận bừng bừng trong mắt nam nhân__

“Lăng Vân, ta không thể tùy ý đệ cùng tên súc sinh đó phóng đãng! Cởi mau, cho ta xem thử… đệ tự cởi, hay để ta cởi cho đệ…”

Trong đôi mắt sáng bừng của Thẩm Lăng Vân, ánh lên… tư thế vội vàng của nam nhân đột nhiên giơ tay về phía y, y không thể tin nổi… chính nhân quân tử như Lạc Dực, sao có thể như thế? Nhưng đối phương chiêu chiêu ý muốn khống chế y, sau đó lột y sam của y… đối với kỳ đại sỉ nhục, y sao lại có thể cho phép đối phương muốn gì làm nấy? Chỉ đáng tiếc, thứ bậc trong tứ đại danh bộ, Thẩm Lăng Vân vốn nằm dưới Lạc Dực… càng huống hồ lúc này, toàn thân y đều như bị tháo ra, còn thêm thương cũ chưa lành, lại thêm thương mới, sao có thể là đối thủ của Lạc Dực? Cũng tới lúc này y mới phát hiện… hôm đó khi ‘sóng vai tác chiến’, nam nhân này đã giữ lại rất nhiều thực lực!

“Lạc Dực! Huynh khốn kiếp… dừng tay…”

Thẩm Lăng Vân muốn dùng ngôn ngữ ngăn cản đối phương, y đã dùng toàn lực để chống lại nam nhân đột nhiên điên cuồng hồ nháo này… nhưng rất rõ ràng, đối diện với Lạc Dực đã chân chính bị chọc giận, phản kháng của y chỉ thu được hiệu quả rất nhỏ__

Chưa qua mấy chiêu, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng… thượng y của Thẩm Lăng Vân bị xé mất một miếng lớn!

“Lạc Dực… huynh điên rồi…”

Thẩm Lăng Vân hoang mang muốn che lại… trước đó y luôn cho rằng nam nhân này là thật tâm đối tốt với mình, nhưng đến lúc này, ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt trong mắt nam nhân mới khiến y hiểu rõ loại ‘tốt’ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì?!

Da thịt bị lộ ra diện tích lớn, những dấu vết ô mai chi chít phủ khắp… toàn bộ là dấu tích Triển Phi Dương lưu lại, hiện tại đã trở thành bùa thúc mạng, vì nam nhân trước mắt càng nhìn càng mất khống chế, y phục, khố tử… rất nhanh bị xé cho không ra hình, Thẩm Lăng Vân vừa muốn che giấu sự xấu hổ của mình, lại nhất định phải toàn lực chống đỡ, thê thảm không chịu nổi…

Y cho rằng trước kia Triển Phi Dương đối đãi với mình như vậy là thô lỗ… nhưng hiện tại, y mới biết cái gì mới là thô lỗ… tối qua thực sự hơi quá mức, mỗi khúc xương trên người đều không linh hoạt, gặp phải cao thủ như Lạc Dực, bảo y còn có thể chống đỡ kiểu gì?!

Cuối cùng__

“Buông ta ra__”

Kết quả Thẩm Lăng Vân bị khống chế tay chân, thật ra một chút cũng không kỳ quái… nhưng mà… không thể như thế… tay chân bị khống chế, nội lực không bằng người… Lạc Dực đen mặt không nói một lời trực tiếp đẩy y lên giường, lật úp mặt xuống, hai ba cái đã kéo hết mấy mảnh y vật không hoàn chỉnh còn sót lại trên người y xuống!

“Để ta xem thử… đệ rốt cuộc cùng hắn ta làm tới mức nào rồi?”

Khi nói câu này, nam nhân đồng thời nâng đầu gối lên… hung hăng tách mở đôi chân đã vô lực phản kháng của Thẩm Lăng Vân!

Thẩm Lăng Vân nhục ngã muốn khóc… sao có thể khi dễ người như thế! Nhưng sau lưng lại truyền tới tiếng nam nhân siết quyền ‘răng rắc’ khi nhìn thấy chỗ xưng đỏ rõ ràng đó__

“Lăng Vân… đệ cư nhiên thật sự làm ra chuyện này…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện