Đào Hoa sơn là một ngọn núi rất cao, nhưng trên đó lại không có hoa đào, chỉ vì trên núi không có người ở, lại quanh năm có thể từ dưới núi nhìn thấy sương mù màu hồng quẩn quanh đỉnh núi mà có tên này. Tương truyền trên Đào Hoa sơn này có tiên nhân, đào hoa tiên, cho nên mọi người muốn được hưởng tiên khí liền bắt đầu tụ lại sinh sống dưới núi, hình thành Đào Hoa trấn này.
Mấy ngày sau__
Đào Hoa trấn có nhiều nhất chính là mỹ nhân, nơi này có kỹ viện “Nhu Vũ Sương” lớn nhất toàn quốc và tiểu quan quán “Thanh Phong Lâu” tốt nhất toàn quốc, bất luận nam nữ, mỹ nhân như mây… nhưng Thẩm Lăng Vân đi trên tiểu trấn, lại vẫn vì dung mạo của mình mà trở thành hạc trong bầy gà, dẫn tới vạn ánh mắt chú mục.
Đương nhiên, với góc độ của người hiện đại mà nói, đào hoa khói, đào hoa tiên gì đó… chẳng qua chỉ là phản ứng hóa học của bụi hồng hoặc là phản ứng quang học mà thôi, Triển Phi Dương, tam vương gia, Lạc Dực__ những ẩn số này trong đầu sắp xoắn lại thành cục, khiến Thẩm Lăng Vân không có rảnh mà nghe danh tới viếng đào hoa tiên! Y đặc biệt tỉ mỉ ăn mặc một phen mới ra cửa, ngay cả y sam cẩm bào đặc biệt này… Minh Liệt nói là làm từ tơ tằm cống phẩm trước kia tam vương gia gởi tặng, nhưng chưa từng mặc qua, có thể thấy Thẩm Lăng Vân trước kia cũng không có gì đặc biệt với tam vương gia này, hơn nữa, Thẩm Lăng Vân còn cố ý không có bội kiếm, khiến bản thân trông càng thêm nhu nhược, đương nhiên, bất luận là cố ý ăn mặc hay bỏ kiếm thì đều có nguyên nhân__
Mật chiếu lần này, dùng thuật ngữ của cảnh sát hiện đại của Thẩm Lăng Vân để nói, chính là vụ án gạt bán nam đồng!
Hài tử mất tích từ năm tuổi tới mười lăm tuổi chiếm đa số… Nam hài tử đơn thuần, nhưng cũng có tuổi lớn một chút, lớn nhất là hai mươi lăm tuổi… toàn bộ đều mất tích! Hơn nữa chỉ trong mấy tháng, trước sau mất tích gần trăm người… cổ đại mới có bao nhiêu nhân khẩu chứ? Việc cho tới nay đã được tính là đại án trọng án rồi!
Vốn dĩ án nhân khẩu thất tung này, đã có quan địa phương, sẽ không tới phiên tứ đại danh bộ xen vào, nhưng chết người ở chỗ cửu vương gia Phụng Thiên Lam cũng nằm trong số người mất tích!
Trước khi đi y có điều tra qua… cửu vương gia này và đương kim hoàng thượng cùng Phụng Thiên Vũ đều cùng là con vợ cả, năm nay mười chín tuổi, tính cách ngạo kiều, tùy tiện, không ai quản được, thân mang công phu mèo ba chân, còn tự cho là thiên hạ vô địch, đơn giản mà nói chính là một hài nhi quậy quá được sủng từ nhỏ sinh hư, cái gọi là “vi phục xuất tuần” kỳ thật chính là mượn cớ xuất cung chơi bời, sau đó mất tích ở gần Đào Nguyên trấn.
Nhưng bất kể nói thế nào, vương tộc bị bắt mất, đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa tuyệt đối không thể truyền ra ngoài__
Trọng điểm là giải cứu Phụng Thiên Lam, đây mới là chân tướng của nhiệm vụ lần này.
Đương nhiên, trực giác cho y biết… Phụng Thiên Vũ đặc biệt bảo y còn chưa khỏi hẳn đi chuyến này, mục đích không đơn thuần chút nào, chẳng qua mục đích của y đi chuyến này cũng không chỉ đơn thuần như thế mà thôi__
Đào Nguyên trấn cách đô thành không xa, đi đường cũng chỉ mất lộ trình hơn một ngày, quan trọng nhất là… đây là con đường nhất định phải đi qua để tới Ma Long giáo, đợi nhiệm vụ lần này xong rồi, y muốn tới Ma Long giáo một chuyến… y bất kể long đàm huyệt hổ gì, chỉ cần nghĩ tới tên khốn Triển Phi Dương đó, y liền thấy mông đau!
Bị lừa bảy năm, còn bị… không trút cơn giận này… làm sao y cam tâm!
Cho nên vì muốn tốc chiến tốc quyết nhiệm vụ bên đây, y mới ăn mặc hoạt sắc sinh hương, tới chỗ này trực tiếp làm mồi nhử… không vào hang hổ, sao bắt được hổ con! Tuy xuyên việt rồi, nhưng tính ngạo mạn của Thẩm Lăng Vân vẫn còn! Y không tin những người này có thể làm gì mình!
Cảm thấy được mấy ánh mắt không bình thường trong số ánh mắt kinh diễm xung quanh, dựa vào trực giác của cảnh sát… chắc là tới từ phía sau.
Dung nhan tuấn mỹ, khóe môi nhẹ cong lên… nụ cười nhạt khuynh đảo chúng sinh, bổn tôn bình tĩnh đi tiếp__ Có bản lĩnh thì phóng ngựa qua, vừa hay giải quyết gọn!
…
Chỉ là chỉ lo chú ý tới ánh mắt không mang ý tốt rõ ràng tới từ sau lưng, Thẩm Lăng Vân lại không chú ý tới tửu lâu vừa đi ngang qua__
“Khách quan, khách quan… ngài không sao chứ?”
Khách nhân đơn độc ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, mở to miệng nhìn ra bên ngoài… đôi đũa rớt xuống.
Lăng Vân… Lăng Vân của hắn!
Triển Phi Dương kinh ngạc nhìn mỹ nhân rêu rao khắp nơi bên dưới… giờ khắc này, nghe được tiếng tim mình nhảy điệu valtz!
__ Đây là nơi nhất định phải đi ngang qua khi muốn từ Phụng Túc sơn trang tới Ma Long giáo… cho nên đương nhiên cũng là con đường tất phải đi qua khi từ Ma Long giáo tới Phụng Túc sơn trang.
Nhưng, ánh mắt nam nhân nhạy bén liếc ra sau lưng mỹ nhân, một đôi mắt ưng lập tức trở nên sắc bén nguy hiểm.
Là ai? Dám nhắm vào Lăng Vân của hắn?
Mấy ngày sau__
Đào Hoa trấn có nhiều nhất chính là mỹ nhân, nơi này có kỹ viện “Nhu Vũ Sương” lớn nhất toàn quốc và tiểu quan quán “Thanh Phong Lâu” tốt nhất toàn quốc, bất luận nam nữ, mỹ nhân như mây… nhưng Thẩm Lăng Vân đi trên tiểu trấn, lại vẫn vì dung mạo của mình mà trở thành hạc trong bầy gà, dẫn tới vạn ánh mắt chú mục.
Đương nhiên, với góc độ của người hiện đại mà nói, đào hoa khói, đào hoa tiên gì đó… chẳng qua chỉ là phản ứng hóa học của bụi hồng hoặc là phản ứng quang học mà thôi, Triển Phi Dương, tam vương gia, Lạc Dực__ những ẩn số này trong đầu sắp xoắn lại thành cục, khiến Thẩm Lăng Vân không có rảnh mà nghe danh tới viếng đào hoa tiên! Y đặc biệt tỉ mỉ ăn mặc một phen mới ra cửa, ngay cả y sam cẩm bào đặc biệt này… Minh Liệt nói là làm từ tơ tằm cống phẩm trước kia tam vương gia gởi tặng, nhưng chưa từng mặc qua, có thể thấy Thẩm Lăng Vân trước kia cũng không có gì đặc biệt với tam vương gia này, hơn nữa, Thẩm Lăng Vân còn cố ý không có bội kiếm, khiến bản thân trông càng thêm nhu nhược, đương nhiên, bất luận là cố ý ăn mặc hay bỏ kiếm thì đều có nguyên nhân__
Mật chiếu lần này, dùng thuật ngữ của cảnh sát hiện đại của Thẩm Lăng Vân để nói, chính là vụ án gạt bán nam đồng!
Hài tử mất tích từ năm tuổi tới mười lăm tuổi chiếm đa số… Nam hài tử đơn thuần, nhưng cũng có tuổi lớn một chút, lớn nhất là hai mươi lăm tuổi… toàn bộ đều mất tích! Hơn nữa chỉ trong mấy tháng, trước sau mất tích gần trăm người… cổ đại mới có bao nhiêu nhân khẩu chứ? Việc cho tới nay đã được tính là đại án trọng án rồi!
Vốn dĩ án nhân khẩu thất tung này, đã có quan địa phương, sẽ không tới phiên tứ đại danh bộ xen vào, nhưng chết người ở chỗ cửu vương gia Phụng Thiên Lam cũng nằm trong số người mất tích!
Trước khi đi y có điều tra qua… cửu vương gia này và đương kim hoàng thượng cùng Phụng Thiên Vũ đều cùng là con vợ cả, năm nay mười chín tuổi, tính cách ngạo kiều, tùy tiện, không ai quản được, thân mang công phu mèo ba chân, còn tự cho là thiên hạ vô địch, đơn giản mà nói chính là một hài nhi quậy quá được sủng từ nhỏ sinh hư, cái gọi là “vi phục xuất tuần” kỳ thật chính là mượn cớ xuất cung chơi bời, sau đó mất tích ở gần Đào Nguyên trấn.
Nhưng bất kể nói thế nào, vương tộc bị bắt mất, đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa tuyệt đối không thể truyền ra ngoài__
Trọng điểm là giải cứu Phụng Thiên Lam, đây mới là chân tướng của nhiệm vụ lần này.
Đương nhiên, trực giác cho y biết… Phụng Thiên Vũ đặc biệt bảo y còn chưa khỏi hẳn đi chuyến này, mục đích không đơn thuần chút nào, chẳng qua mục đích của y đi chuyến này cũng không chỉ đơn thuần như thế mà thôi__
Đào Nguyên trấn cách đô thành không xa, đi đường cũng chỉ mất lộ trình hơn một ngày, quan trọng nhất là… đây là con đường nhất định phải đi qua để tới Ma Long giáo, đợi nhiệm vụ lần này xong rồi, y muốn tới Ma Long giáo một chuyến… y bất kể long đàm huyệt hổ gì, chỉ cần nghĩ tới tên khốn Triển Phi Dương đó, y liền thấy mông đau!
Bị lừa bảy năm, còn bị… không trút cơn giận này… làm sao y cam tâm!
Cho nên vì muốn tốc chiến tốc quyết nhiệm vụ bên đây, y mới ăn mặc hoạt sắc sinh hương, tới chỗ này trực tiếp làm mồi nhử… không vào hang hổ, sao bắt được hổ con! Tuy xuyên việt rồi, nhưng tính ngạo mạn của Thẩm Lăng Vân vẫn còn! Y không tin những người này có thể làm gì mình!
Cảm thấy được mấy ánh mắt không bình thường trong số ánh mắt kinh diễm xung quanh, dựa vào trực giác của cảnh sát… chắc là tới từ phía sau.
Dung nhan tuấn mỹ, khóe môi nhẹ cong lên… nụ cười nhạt khuynh đảo chúng sinh, bổn tôn bình tĩnh đi tiếp__ Có bản lĩnh thì phóng ngựa qua, vừa hay giải quyết gọn!
…
Chỉ là chỉ lo chú ý tới ánh mắt không mang ý tốt rõ ràng tới từ sau lưng, Thẩm Lăng Vân lại không chú ý tới tửu lâu vừa đi ngang qua__
“Khách quan, khách quan… ngài không sao chứ?”
Khách nhân đơn độc ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, mở to miệng nhìn ra bên ngoài… đôi đũa rớt xuống.
Lăng Vân… Lăng Vân của hắn!
Triển Phi Dương kinh ngạc nhìn mỹ nhân rêu rao khắp nơi bên dưới… giờ khắc này, nghe được tiếng tim mình nhảy điệu valtz!
__ Đây là nơi nhất định phải đi ngang qua khi muốn từ Phụng Túc sơn trang tới Ma Long giáo… cho nên đương nhiên cũng là con đường tất phải đi qua khi từ Ma Long giáo tới Phụng Túc sơn trang.
Nhưng, ánh mắt nam nhân nhạy bén liếc ra sau lưng mỹ nhân, một đôi mắt ưng lập tức trở nên sắc bén nguy hiểm.
Là ai? Dám nhắm vào Lăng Vân của hắn?
Danh sách chương