Tụ Hiền lâu là tửu lâu sang nhất Đào Nguyên trấn, tiêu phí tự nhiên cũng không rẻ gì… nhưng Thẩm Lăng Vân “xử tội” tri huyện xấu xa, lão bách tính cảm ân chịu đức, ngay cả ông chủ khách *** vừa thấy bọn họ tới, cũng liên mồm muốn mời khách, đáp tạ khâm sai đại nhân. Nhưng Ngạo Thiên Di mời khách, không cho hắn cơ hội đó, Thẩm Lăng Vân thì không muốn lão bách tính phải móc túi tiền… gọi một phòng riêng an tĩnh, điểm chút đồ ăn, Ngạo đại trang chủ trả hết tiền còn thưởng thêm cho tiểu nhị… lại chó ngáp phải ruồi giúp tăng địa vị cho Thẩm Lăng Vân trong mắt lão bách tính, đây tuyệt đối là quan tốt không gọt thịt gọt xương, hưởng lợi từ lão bách tính! Triển Phi Dương nhìn bảo bối ưu tú nhà mình biến thành anh hùng trong mắt người khác, tự nhiên là vui vẻ… tuy nhiên, Thẩm Lăng Vân lần này thuần túy là mèo mù đụng phải chuột chết!

Có điều, có vài chuyện đều có nguyên tắc, chẳng hạn vấn đề ở trọ đêm nay__ Cổ đại không thể so với hiện đại, khách sạn cấp sao đều có phòng lớn thoải mái mềm mại… giường của cổ đại dù lớn thế nào, người từng đi qua Cố Cung đều biết, ngay cả nơi hoàng đế ngủ cũng chỉ lớn cỡ một mẩu ba phân, nhỏ đến đáng thương… kiểu trong phim truyền hình toàn là phù vân… đương nhiên, ở nhà vì thoải mái, thích lớn thế nào thì lớn thế đó, nhưng khách *** tuyệt dối không có giường lớn rộng rãi!

Thế là thử nghĩ một chút… Ngạo Thiên Di cao to uy vũ, cùng Triển Phi Dương cao to uy mãnh, chen chút trên cùng một chiếc giường thì chỉ có thể nằm nghiêng mới đủ, thân thể dán vào nhau, hơi thở phả lên người đối phương, đồng thời cũng nghe được tiếng tim đối phương đập, chỉ cần hơi bất cẩn, hơi chút duỗi người thì có thể biến thành một người nhảy vào lòng một người khác…

__ Hai nam nhân trên đường đi tới Tụ Hiền lâu, đầu óc bị sét đánh ầm ầm toàn thân nổi da gà.

Chuyện này, tuyệt đối không thể đáp ứng!

“Khụ khụ… Vân nhi… ăn ngon không? Nếm thử cái này đi, đây là cái đệ thích ăn đó…”

Triển Phi Dương bên này lo hầu hạ chu đáo, một lòng gắp thức ăn vào bát mỹ nhân, trong chớp mắt cái chén của Thẩm Lăng Vân đã cao lên như ngọn núi nhỏ… đương nhiên đều là thứ y thích ăn, bảy năm sớm chiều ở chung, y thích ăn gì… chỉ sợ nam nhân này còn rõ ràng hơn y.

Thẩm Lăng Vân thật sự cũng đói lắm rồi… từ lúc bị bắt sáng hôm qua, tới buổi chiều tối truy bắt hung thủ, lại thêm đánh nhau với hai tên biến thái lúc nửa đêm, ban ngày lại bận rội phối hợp với huyện nha kết án… mới chớp mắt, mặt trời đã sắp xuống núi, một ngày một hạt cơm còn chưa vào bụng, lần đầu tiên dùng nội lực đánh nhau, tiêu hao đặc biệt lớn…

Bụng đói quan trọng nhất, dứt khoát không để ý cái tên không ngừng đưa đũa tới chén của mình, nhét đầy mồm… trước kia tại trường cảnh sát, vì tranh thủ thời gian, y cũng luôn ăn như thế… võ lâm cao thủ gì đó, lại không phải y tự nguyên xuyên qua, luôn phải bày dáng vẻ cao thủ thanh cao mệt lắm!

Nam nhân bên cạnh vừa gắp thức ăn cho y, vừa nuông chiều nhìn người trong lòng ăn như hổ đói mà vẫn rất khả ái, thỉnh thoảng nhẹ vỗ sau lưng y__

“Ăn chậm thôi… không ai giành với đệ… đừng để nghẹn… ngoan…”

Thẩm Lăng Vân thưởng cho tên này một cái đảo mắt trắng, rồi tiếp tục vùi đầu khổ chiến.

Bên này, hình tượng tiểu vương gia so với Thẩm Lăng Vân thì hoàn toàn chỉ hơn không kém… tối qua hắn đã ăn cơm rồi, nhưng là trên dưới cùng ‘ăn’!

Đúng! Chính là cái tên khốn bên cạnh này, cái tên không bằng cầm thú… bảo người đưa đồ tới rất phong phú, bày khắp bàn, nhưng… để hắn hai tay nắm cạnh bàn ăn điểm tâm, còn tên đó ở sau lưng mở rộng hai chân hắn, đem ‘tên’ to lớn đó nhét vào trong người, khi hắn đang ăn cơm lại liều mạng cử động bên trong, còn nói gì mà “phải để cho hắn cả trên cả dưới đều được ăn no”… lúc đó, hắn ăn được mới lạ, hét tới giọng cũng khàn…

Phụng Thiên Lam thực sự không thể tưởng tượng nổi, tại sao mình sau khi gặp phải đối đãi như vậy, còn có thể nhàn định ngồi ăn chung bàn cơm với tên đó… nhưng mà, vừa nghĩ tới tối qua, nam nhân này trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cản trước mặt mình, không tiếc bại lộ hành tung, thay hắn cản lại lợi đao ập tới, màn anh hùng đó… còn cả khi hắn bị lụa đỏ đáng sợ cuốn lấy, nam nhân hiện thân, vẻ mặt khẩn trương, lo ngại cho sự an toàn của hắn, không dám tùy tiện vọng động, xém chút đã mặc người xâu xé… trong lòng bất giác xuất hiện cảm giác mà tiểu vương gia cũng không hiểu được…

Ngạo Thiên Di nhìn cặp oan gia trước mặt, Triển Phi Dương sắp đem người trong lòng sủng lên trời rồi, đương nhiên ngưỡng mộ đến tận xương, còn bên mình thì… có chút hổ thẹn nhìn tiểu đông tay đang nỗ lực lùa cơm, nếu hoàng thái hậu thấy dáng ăn này của tiểu vương gia, tám phần sẽ tức hôn mê… nhưng hắn muốn gắp chút đồ ăn cho tiểu đông tây, lại không biết người ta thích cái gì? Xem ra con đường bọn họ phải đi, còn rất dài…

Nam nhân đang ấp ủ ngưỡng mộ ghen tỵ phẫn hận, đột nhiên nhận được một cái mắt sắc của Triển Phi Dương, lập tức tỉnh ngộ__ Hai người đã thương lượng xong trên đường rồi, để Triển Phi Dương bịt miệng Thẩm Lăng Vân, không để y có cơ hội phát biểu ý kiến, sau đó sẽ do hắn tới thuyết phục Phụng Thiên Lam thay đổi chủ ý, chủ động ngủ với hắn… còn tại sao quyết định như thế, đương nhiên là vì tiểu đông tây dễ dao động hơn rồi!

“Khụ khụ… có chuyện…”

Ngạo Thiên Di thanh thanh cổ họng, đang định mở miệng, nhưng hắn vừa ho, tiểu đông tây đã giống như con thỏ bị kinh động dựng hết cả lông, lập tức dỏng lỗ tai, buông chén cơm, cảnh giác dòm hắn.

“Cái này… ta là nói…”

Nam nhân cố hết khả năng giấu đuôi đại hôi lang định mở miệng tiếp, vẻ mặt dịu dàng vô hại, nhưng không ngờ, không đợi hắn mở miệng thuyết phục, Phụng Thiên Lam lúc này đã có người chống lưng, đột nhiên chui ra sau lưng Thẩm Lăng Vân, không ngừng ngắt lời hắn, còn nói một câu không khiến người chết không nghỉ, mỗi người tại đó đều bị đánh tê liệt__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện