Hai đối thủ vừa rồi còn tự tin tràn trề, lúc này liên tục bại lui dưới sự phối hợp kín kẽ không chút sơ hở của hai người… rất nhanh, đừng nói là phối hợp, ngay cả tự chiếu cố chu toàn cho mình cũng khó! Roi đối roi, nữ nhân tay cầm roi đứt căn bản không phải là đối thủ của Lạc Dực, trước là y phục, sau đó là da thịt… bị móc sắc trên roi của Lạc Dực đánh cho đâu đâu cũng là một mớ máu thịt hỗn độn, ngay cả gương mặt diêm dúa cũng vì bị đánh cho hai roi, sau này chỉ sợ trị khỏi rồi… cũng không thể hồi phục nguyên dạng.
Kiếm đối kiếm, Lăng vân kiếm khéo léo trong tay Thẩm Lăng Vân tuy không lớn như đối phương, lại linh hoạt vô cùng… đối phương ban đầu cũng vô cùng nhạy bén, nhưng lúc này khi mà hai bên đều tiêu hao lực vô cùng lớn, cự kiếm bắt đầu lộ ra thế yếu, thân thể của Thẩm Lăng Vân và cây kiếm này vốn là từ nhỏ đã gắn bó mạng sống, lúc này giống như người kiếm hợp nhất, từng chiêu lộ tiêu sái như ý, kiếm pháp kinh động thiên nhân xuất ra, nhìn như mỹ diệu, thực tế từng bước kinh tâm, sớm đã đánh cho đối phương luống cuống tay chân…
Cách đánh này, ngay cả Thẩm Lăng Vân cũng phải thầm kinh ngạc… thì ra có thể lợi hại như thế! Vừa rồi mình bị đánh thê thảm thế kia, thực sự là mất mặt chủ nhân thân thể này mà!
Lạc Dực đáng lý ra nên đấu với nam nhân trông có vẻ lợi hại hơn, để Lăng Vân đối phó với kẻ dễ đối phó này… nhưng hắn quá hiểu sự kiêu ngạo của Lăng Vân, cho nên cơ hội biểu diễn vẫn lưu lại cho Lăng Vân!
Ngay cả hắn, kỳ thật cũng hoàn toàn có thể sớm giải quyết đối thủ, nhưng cố ý kéo dài… muốn cùng Lăng Vân cùng lúc thu công… cái gọi là ăn ý nhiều năm nay, cũng phải có người bỏ ra nhiều hơn một chút.
Lạc Dực đối phó với nữ nhân dư dả dễ dàng… vừa đánh, vừa lén ngó qua một chút, vừa để ý sau lưng Thẩm Lăng Vân, còn lén thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ của tư thế oai hùng bên cạnh__ Thật đẹp!
Lúc này Lăng Vân múa kiếm như thiên tiên hạ phàm, mỗi động tác đều hình thành một cảnh tượng đẹp đẽ nhất thế gian… mà cảnh tượng này, hắn đã tham lam thưởng thức hơn hai mươi năm, chỉ là lén lút thưởng thức, nhưng chưa từng dám nói ra, vì nếu nói ra… với tính cách của Lăng Vân, chỉ sợ ngay cả cơ hội giao lưng cho hắn cũng không còn nữa.
Trong lòng Lăng Vân… chỉ có tên khốn Triển Phi Dương kia… vẫn luôn như thế… cho dù bị phản bội, cho dù bị thương tổn… cho dù vì lập trường của hai bên mà vĩnh viễn không thể thừa nhận…
Lạc Dực bên này vừa đánh vừa xuất thần, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, Thẩm Lăng Vân thì càng lúc càng sử kiếm như ý… dần dần, là y học được cách sử dụng kiếm, chứ không phải tuân theo bản năng thân thể…
Cuối cùng__ “keng” một tiếng, cự kiếm trong tay nam nhân bị Thẩm Lăng Vân dùng chiêu thức tứ lạng bát ngàn cân đánh bay ra, đồng thời, Lạc Dực xoay chiếc roi, thân roi mang theo sắc bén cũng khóa chặt cổ họng nữ nhân__
“Lạc Dực, bắt giữ__”
“Lăng Vân, lưu người sống!”
___ Hai người gần như cùng lúc lên tiếng, ăn ý đâu đâu cũng có.
Chỉ đáng tiếc, chỉ hai người họ ăn ý còn chưa đủ… hai sát thủ nhìn nhau một cái, đột nhiên hung tợn cắn răng xuống!
“Chết rồi!”
Khi bọn họ lao tới muốn ngăn cản, đã không còn kịp__ hai người này giấu độc dược dưới răng, nếu nhiệm vụ thất bại, trở về sống không bằng chết… còn không bằng tự đoạn.
“Hai người này trước đây hình như từng giao thủ với Nhiên Thiên…”
__ Lạc Dực khom người, sau khi xác nhận hai người đã đoạn khí, ngẫm nghĩ nói.
“Hả?” Thẩm Lăng Vân hơi ngạc nhiên, “Án gì?”
__ Nhiên Thiên, là một trong tứ đại danh bộ, chính là nam tử thanh lãnh y từng gặp một lần khi toàn thể thành viên của Phụng Túc sơn trang quỳ đón tam vương gia.
Màn giao thủ kịch liệt hôm nay… mới đầu y cảm thấy hai người này đặc biệt lợi hại, nhưng khi y cầm được Lăng vân kiếm, chân chính người kiếm hợp nhất, cũng không cảm thấy bọn họ có gì khó đối phó… chỉ sợ nếu đổi sang Thẩm Lăng Vân nguyên bản, một mình cũng đủ đối phó.
Vậy tại sao sau khi giao thủ với Nhiên Thiên cùng là tứ đại danh bộ, còn có thể sống sót tiếp tục phạm án?
Kiếm đối kiếm, Lăng vân kiếm khéo léo trong tay Thẩm Lăng Vân tuy không lớn như đối phương, lại linh hoạt vô cùng… đối phương ban đầu cũng vô cùng nhạy bén, nhưng lúc này khi mà hai bên đều tiêu hao lực vô cùng lớn, cự kiếm bắt đầu lộ ra thế yếu, thân thể của Thẩm Lăng Vân và cây kiếm này vốn là từ nhỏ đã gắn bó mạng sống, lúc này giống như người kiếm hợp nhất, từng chiêu lộ tiêu sái như ý, kiếm pháp kinh động thiên nhân xuất ra, nhìn như mỹ diệu, thực tế từng bước kinh tâm, sớm đã đánh cho đối phương luống cuống tay chân…
Cách đánh này, ngay cả Thẩm Lăng Vân cũng phải thầm kinh ngạc… thì ra có thể lợi hại như thế! Vừa rồi mình bị đánh thê thảm thế kia, thực sự là mất mặt chủ nhân thân thể này mà!
Lạc Dực đáng lý ra nên đấu với nam nhân trông có vẻ lợi hại hơn, để Lăng Vân đối phó với kẻ dễ đối phó này… nhưng hắn quá hiểu sự kiêu ngạo của Lăng Vân, cho nên cơ hội biểu diễn vẫn lưu lại cho Lăng Vân!
Ngay cả hắn, kỳ thật cũng hoàn toàn có thể sớm giải quyết đối thủ, nhưng cố ý kéo dài… muốn cùng Lăng Vân cùng lúc thu công… cái gọi là ăn ý nhiều năm nay, cũng phải có người bỏ ra nhiều hơn một chút.
Lạc Dực đối phó với nữ nhân dư dả dễ dàng… vừa đánh, vừa lén ngó qua một chút, vừa để ý sau lưng Thẩm Lăng Vân, còn lén thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ của tư thế oai hùng bên cạnh__ Thật đẹp!
Lúc này Lăng Vân múa kiếm như thiên tiên hạ phàm, mỗi động tác đều hình thành một cảnh tượng đẹp đẽ nhất thế gian… mà cảnh tượng này, hắn đã tham lam thưởng thức hơn hai mươi năm, chỉ là lén lút thưởng thức, nhưng chưa từng dám nói ra, vì nếu nói ra… với tính cách của Lăng Vân, chỉ sợ ngay cả cơ hội giao lưng cho hắn cũng không còn nữa.
Trong lòng Lăng Vân… chỉ có tên khốn Triển Phi Dương kia… vẫn luôn như thế… cho dù bị phản bội, cho dù bị thương tổn… cho dù vì lập trường của hai bên mà vĩnh viễn không thể thừa nhận…
Lạc Dực bên này vừa đánh vừa xuất thần, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, Thẩm Lăng Vân thì càng lúc càng sử kiếm như ý… dần dần, là y học được cách sử dụng kiếm, chứ không phải tuân theo bản năng thân thể…
Cuối cùng__ “keng” một tiếng, cự kiếm trong tay nam nhân bị Thẩm Lăng Vân dùng chiêu thức tứ lạng bát ngàn cân đánh bay ra, đồng thời, Lạc Dực xoay chiếc roi, thân roi mang theo sắc bén cũng khóa chặt cổ họng nữ nhân__
“Lạc Dực, bắt giữ__”
“Lăng Vân, lưu người sống!”
___ Hai người gần như cùng lúc lên tiếng, ăn ý đâu đâu cũng có.
Chỉ đáng tiếc, chỉ hai người họ ăn ý còn chưa đủ… hai sát thủ nhìn nhau một cái, đột nhiên hung tợn cắn răng xuống!
“Chết rồi!”
Khi bọn họ lao tới muốn ngăn cản, đã không còn kịp__ hai người này giấu độc dược dưới răng, nếu nhiệm vụ thất bại, trở về sống không bằng chết… còn không bằng tự đoạn.
“Hai người này trước đây hình như từng giao thủ với Nhiên Thiên…”
__ Lạc Dực khom người, sau khi xác nhận hai người đã đoạn khí, ngẫm nghĩ nói.
“Hả?” Thẩm Lăng Vân hơi ngạc nhiên, “Án gì?”
__ Nhiên Thiên, là một trong tứ đại danh bộ, chính là nam tử thanh lãnh y từng gặp một lần khi toàn thể thành viên của Phụng Túc sơn trang quỳ đón tam vương gia.
Màn giao thủ kịch liệt hôm nay… mới đầu y cảm thấy hai người này đặc biệt lợi hại, nhưng khi y cầm được Lăng vân kiếm, chân chính người kiếm hợp nhất, cũng không cảm thấy bọn họ có gì khó đối phó… chỉ sợ nếu đổi sang Thẩm Lăng Vân nguyên bản, một mình cũng đủ đối phó.
Vậy tại sao sau khi giao thủ với Nhiên Thiên cùng là tứ đại danh bộ, còn có thể sống sót tiếp tục phạm án?
Danh sách chương