“Đừng… đừng! Phi Dương dừng tay…”
Mỹ nhân sắc mặt tái nhợt trên giường mở bừng mắt ra, ngồi bậc dậy, trên trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn… nhưng mà, đột nhiên cảm thấy trước ngực đau đớn, thân thể lập tức lảo đảo vài cái.
“Lăng Vân, cẩn thận!”
May là nam tử bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đỡ được thân thể yếu ớt của y, mới giữ cho y không trực tiếp lăn xuống đất.
Thẩm Lăng Vân híp đôi mắt phượng thon dài, ngây ra một lúc… đáng chết, vừa rồi y mơ thấy tên khốn kiếp Triển Phi Dương đó đối với y…
Nghĩ thôi đã thấy mông đau!
Đợi đã, hiện tại hình như không phải mông đau… mà là ngực! Giống như trong ngực bị nhét vào một quả tạ, thở dốc kiệt lực đau đớn.
Không đúng… y không phải đã bị nổ chết rồi sao? Cùng với tên khốn đó!
Lẽ nào được cứu? Nhưng vậy càng không đúng, đây không phải là phòng bệnh trắng tinh của bệnh viện__ Căn phòng rất lớn, gia cụ gỗ lim cầu kỳ, không, có lẽ càng cao cấp hơn, là gỗ hoa lê? Màn lụa lăng la trông có vẻ rất cao cấp… bên cạnh giường bày có vẻ không phải đèn bình thường, lẽ nào là dạ minh châu… đợi một chút, tình cảnh này sao càng nhìn càng thấy giống cảnh trong phim kiếm hiệp!? “Lăng Vân, đệ tỉnh lại thật tốt quá, chúng ta sắp gấp chết rồi… không sao rồi, ta dẫn đệ về rồi.”
“Đúng vậy, Lăng Vân… không cần sợ tên đại ma đầu đó nữa, có ta và Lạc Dực canh chừng ở đây, không cần sợ đại ma đầu đó nữa!”
Giọng nam dễ nghe đột nhiên truyền tới, khiến Thẩm Lăng Vân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, một trong số người vừa nói là nam tử đang dìu y, chỉ sợ chính là “Lạc Dực” trong miệng người kia, hai người đều là nam tử rất đẹp, tuy y hoàn toàn không quen biết. Chỉ là…
Một người mặc trang phục luyện võ ngắn màu đen, một người trường bào cẩm lụa màu trắng, đều tóc dài… đây, đây… cổ trang?!
Lăng Vân kinh ngạc không thôi, lúc này mới hoang mang cúi đầu nhìn bản thân__ Màu trắng, giống hệt như loại áo lót bên trong ngoại bào của những diễn viên trong phim cổ trang từng coi trước kia, còn có mái tóc đen kịt dài dài!
Quỷ quái… không phải may mắn thế chứ, chết xong còn xuyên đi nữa chứ?!
Phải nói Lăng Vân dù sao cũng là người tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, tố chất tâm lý cũng rất đặc biệt… ít nhất gặp phải chuyện này, không lập tức kêu thét lên đã coi như rất tài ba rồi!
Hừ, ngay cả chuyện Triển Phi Dương đảo người một cái liền từ bạn bè biến thành boss y cũng từng trải nghiệm qua, còn có gì không thể tiếp thu được chứ! Thẩm Lăng Vân đột nhiên nhớ tới tên khốn đó, trước kia chết còn làm bẩn sự trong sạch của y, bất giác thầm phỉ nhổ trong lòng… nhưng mà, không biết sao khi nhớ tới tên đó trước khi chết còn dùng thân thể bảo vệ y, trong lòng lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Vì khó chịu, nên ngực lại đột nhiên cảm thấy càng đau hơn, không khỏi chau mày lại.
“Lăng Vân, đệ làm sao vậy? Có phải vết thương đau? Đệ nằm xuống trước đi, nghỉ ngơi thêm một lát, huynh bảo nhà bếp nấu thuốc cho đệ!” Nam tử tên Lạc Dực vẻ mặt đau lòng, vừa dìu y nằm xuống, vừa hận nghiến răng nghiến lợi, “Tên đại ma đầu Triển Phi Dương đó, thật sự là không niệm một chút tình đồng môn nào, đối với đệ cũng có thể hạ độc thủ như vậy!”
“Đã bảo tim Lăng Vân quá yếu, không thích hợp làm nhiệm vụ này… hoàng thượng cũng thật là, cao thủ đại nội như mây, chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi quản hạt của tứ đại danh bộ chúng ta, nhưng lại nhất định phái Lăng Vân đi! Tên đại ma đầu đó ngay cả sư phụ cũng có thể hạ độc thủ… may là Lăng Vân không sao…”
Một nam tử anh tuấn khác vừa lảm nhảm một nửa, đã bị Lạc Dực kéo một cái, nhẹ giọng nói__ “Minh Liệt… đừng nói nữa.”
Rõ ràng là lo lắng hiện tại thân thể Lăng Vân yếu ớt, sợ y không thể chịu nổi tin dữ sư phụ đã chết.
Nhưng Lăng Vân này không phải là Lăng Vân kia, cho dù nghe được, nhưng sư phụ gì đó… y căn bản không biết, đó là sư phụ của thân thể này trước kia, chẳng qua may mắn bọn họ có cùng tên, bị người ta gọi thế cũng không thấy kỳ cục.
Nhưng mà__
“Anh nói… Triển Phi Dương?!”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Thẩm Lăng Vân đột nhiên mở ra càng lớn, cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên từ khi y tới thế giới này, chẳng qua thật sự là xúi quẩy… câu đầu tiên đã nhắc tới tên của tên cầm thú đó!
Nhưng mà… này này! Chuyện gì đây? Bản thân trọng sinh rồi, còn trọng sinh tới cổ đại, hiện trạng như sét đánh giữa trời xanh này y còn chưa kịp tiêu hóa, đã bị cái tên đó dọa xém chút nhảy dựng khỏi giường!
Nếu bản thân vẫn là mình trước kia, vậy… vậy, Triển Phi Dương này chắc sẽ không phải cũng…
Mỹ nhân sắc mặt tái nhợt trên giường mở bừng mắt ra, ngồi bậc dậy, trên trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn… nhưng mà, đột nhiên cảm thấy trước ngực đau đớn, thân thể lập tức lảo đảo vài cái.
“Lăng Vân, cẩn thận!”
May là nam tử bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đỡ được thân thể yếu ớt của y, mới giữ cho y không trực tiếp lăn xuống đất.
Thẩm Lăng Vân híp đôi mắt phượng thon dài, ngây ra một lúc… đáng chết, vừa rồi y mơ thấy tên khốn kiếp Triển Phi Dương đó đối với y…
Nghĩ thôi đã thấy mông đau!
Đợi đã, hiện tại hình như không phải mông đau… mà là ngực! Giống như trong ngực bị nhét vào một quả tạ, thở dốc kiệt lực đau đớn.
Không đúng… y không phải đã bị nổ chết rồi sao? Cùng với tên khốn đó!
Lẽ nào được cứu? Nhưng vậy càng không đúng, đây không phải là phòng bệnh trắng tinh của bệnh viện__ Căn phòng rất lớn, gia cụ gỗ lim cầu kỳ, không, có lẽ càng cao cấp hơn, là gỗ hoa lê? Màn lụa lăng la trông có vẻ rất cao cấp… bên cạnh giường bày có vẻ không phải đèn bình thường, lẽ nào là dạ minh châu… đợi một chút, tình cảnh này sao càng nhìn càng thấy giống cảnh trong phim kiếm hiệp!? “Lăng Vân, đệ tỉnh lại thật tốt quá, chúng ta sắp gấp chết rồi… không sao rồi, ta dẫn đệ về rồi.”
“Đúng vậy, Lăng Vân… không cần sợ tên đại ma đầu đó nữa, có ta và Lạc Dực canh chừng ở đây, không cần sợ đại ma đầu đó nữa!”
Giọng nam dễ nghe đột nhiên truyền tới, khiến Thẩm Lăng Vân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, một trong số người vừa nói là nam tử đang dìu y, chỉ sợ chính là “Lạc Dực” trong miệng người kia, hai người đều là nam tử rất đẹp, tuy y hoàn toàn không quen biết. Chỉ là…
Một người mặc trang phục luyện võ ngắn màu đen, một người trường bào cẩm lụa màu trắng, đều tóc dài… đây, đây… cổ trang?!
Lăng Vân kinh ngạc không thôi, lúc này mới hoang mang cúi đầu nhìn bản thân__ Màu trắng, giống hệt như loại áo lót bên trong ngoại bào của những diễn viên trong phim cổ trang từng coi trước kia, còn có mái tóc đen kịt dài dài!
Quỷ quái… không phải may mắn thế chứ, chết xong còn xuyên đi nữa chứ?!
Phải nói Lăng Vân dù sao cũng là người tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, tố chất tâm lý cũng rất đặc biệt… ít nhất gặp phải chuyện này, không lập tức kêu thét lên đã coi như rất tài ba rồi!
Hừ, ngay cả chuyện Triển Phi Dương đảo người một cái liền từ bạn bè biến thành boss y cũng từng trải nghiệm qua, còn có gì không thể tiếp thu được chứ! Thẩm Lăng Vân đột nhiên nhớ tới tên khốn đó, trước kia chết còn làm bẩn sự trong sạch của y, bất giác thầm phỉ nhổ trong lòng… nhưng mà, không biết sao khi nhớ tới tên đó trước khi chết còn dùng thân thể bảo vệ y, trong lòng lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Vì khó chịu, nên ngực lại đột nhiên cảm thấy càng đau hơn, không khỏi chau mày lại.
“Lăng Vân, đệ làm sao vậy? Có phải vết thương đau? Đệ nằm xuống trước đi, nghỉ ngơi thêm một lát, huynh bảo nhà bếp nấu thuốc cho đệ!” Nam tử tên Lạc Dực vẻ mặt đau lòng, vừa dìu y nằm xuống, vừa hận nghiến răng nghiến lợi, “Tên đại ma đầu Triển Phi Dương đó, thật sự là không niệm một chút tình đồng môn nào, đối với đệ cũng có thể hạ độc thủ như vậy!”
“Đã bảo tim Lăng Vân quá yếu, không thích hợp làm nhiệm vụ này… hoàng thượng cũng thật là, cao thủ đại nội như mây, chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi quản hạt của tứ đại danh bộ chúng ta, nhưng lại nhất định phái Lăng Vân đi! Tên đại ma đầu đó ngay cả sư phụ cũng có thể hạ độc thủ… may là Lăng Vân không sao…”
Một nam tử anh tuấn khác vừa lảm nhảm một nửa, đã bị Lạc Dực kéo một cái, nhẹ giọng nói__ “Minh Liệt… đừng nói nữa.”
Rõ ràng là lo lắng hiện tại thân thể Lăng Vân yếu ớt, sợ y không thể chịu nổi tin dữ sư phụ đã chết.
Nhưng Lăng Vân này không phải là Lăng Vân kia, cho dù nghe được, nhưng sư phụ gì đó… y căn bản không biết, đó là sư phụ của thân thể này trước kia, chẳng qua may mắn bọn họ có cùng tên, bị người ta gọi thế cũng không thấy kỳ cục.
Nhưng mà__
“Anh nói… Triển Phi Dương?!”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Thẩm Lăng Vân đột nhiên mở ra càng lớn, cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên từ khi y tới thế giới này, chẳng qua thật sự là xúi quẩy… câu đầu tiên đã nhắc tới tên của tên cầm thú đó!
Nhưng mà… này này! Chuyện gì đây? Bản thân trọng sinh rồi, còn trọng sinh tới cổ đại, hiện trạng như sét đánh giữa trời xanh này y còn chưa kịp tiêu hóa, đã bị cái tên đó dọa xém chút nhảy dựng khỏi giường!
Nếu bản thân vẫn là mình trước kia, vậy… vậy, Triển Phi Dương này chắc sẽ không phải cũng…
Danh sách chương