"Cô họ Vân? Cái họ này rất hiếm thấy nha, quen nhau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết tên cô là gì." Ta đột nhiên khẩn trương, trên đời này không thể có nhiều trùng hợp như vậy được.
"Marjorie." Mã tiểu thư, không, là Vân tiểu thư không nhìn ta chút nào, bình tĩnh cất thẻ căn cước vào túi.
"Ý tôi là tên tiếng Trung của cô, cái tên được in trên thẻ căn cước ấy." Ta hoàn toàn không có hứng thú đùa giỡn, việc này liên quan đến rất nhiều chuyện.
"Mã Cầu Lệ." Nàng không phản đối nói.
Nếu là lúc khác, ta có thể sẽ mãnh liệt phỉ nhổ ra ba bát lớn nhưng tại thời điểm này ta nơi nào còn tâm tư nghĩ về những thứ kia, trong lòng như bị mắc nghẹn bởi cái gì đó, không trên không dưới vô cùng khó chịu.
Ta thật sự rất muốn hỏi nàng tên có phải là Vân Mộng Thu không, nhưng ta không dám hỏi, ta sợ biết chân tướng. Không đúng, bạn gái của Hoàng Chí Quốc không phải tên Tiểu Vân gì đó sao, bây giờ ta lại vô cùng hy vọng em gái mập mạp kia mới là mẹ ruột kiếp trước của ta.
Cầm điện thoại nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Hoàng Chí Quốc, nhưng vào lúc này điện thoại di động vô cùng không tri kỷ mà hết pin tắt nguồn, mẹ nó, vào thời điểm quan trọng này còn bị tuột xích, ta thật muốn đập nó quách cho rồi!
"Có việc gấp?" Mã tiểu thư đưa điện thoại di động của nàng cho ta, nhưng hiện tại ta không có tâm trạng khen nàng tri kỷ, chỉ lắc đầu.
"Cô làm sao vậy?" Mã tiểu thư đưa tay, đặt lên trán của ta.
"Để tôi yên một chút." Không được, ta chắc chắn phải xác định rõ chuyện này, nếu không buổi tối sẽ ngủ không yên.
"Cần tôi mua thuốc Tĩnh Tâm* cho cô uống không?"
*thuốc Tĩnh Tâm: một loại thuốc bồi bổ gan thận, an thần và tĩnh tâm. Nó được dùng để điều trị chứng nóng trong người, ra mồ hôi hột, chóng mặt, ù tai, tinh thần không yên, đau thắt lưng và đầu gối, mất ngủ, mộng mị do thời kì mãn kinh của phụ nữ, gan yếu.
Đậu má, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chọt như vậy, cũng chỉ có nàng mới làm được.
Ta hung hăng liếc nàng một cái, nếu nàng thực sự là... Vậy thì ta thật không thể nhìn thẳng vào nàng được nữa!
Liên tục ở trong trạng thái như vào cõi thần tiên. Đi theo đội ngũ thật dài chờ kiểm an, Mã tiểu thư đang đi trước mặt ta, đột nhiên quay đầu lại hỏi ta, "Hai mươi ba nghìn ba trăm ba mươi ba có đôi khi là hai trăm ba mươi ba vạn ba nghìn ba trăm ba mươi ba trên weibo của cô có nghĩa là gì?"
"Cái gì?" Trong đầu ta đang hỗn loạn không rõ đầu mối, nàng đột nhiên hỏi ta vấn đề kì lạ này, ta có thể hiểu được mới là lạ, "Cái quái gì vậy?! Cơ mà cô dám xem trộm weibo của tôi!"
"Cô sau khi đổi tên weibo, nghiêm túc mà nói là do tôi làm, rất dễ tìm được, đồng chí 'khách nhân 314 mời trả phòng'. Hơn nữa cần phải xem trộm sao, muốn thượng cô không phải là vấn đề."
Nếu là trước đây, nàng đùa kiểu này với ta, ta cảm thấy sẽ không hề áp lực mà trả đũa nói mấy câu càng thêm hèn mọn với nàng, nhưng lúc này không thể so với trước kia, "Cô đừng đùa như vậy nữa."
Nàng rất là bất ngờ khi nghe thấy những lời ta nói, hơi trợn mắt nhướng mày, bày tỏ sự kinh ngạc của nàng, "Cô rốt cuộc bị sao vậy? Đây không phải là phong cách của cô."
"Haha, vậy phong cách của tôi là gì."
"Cô nên nói lời càng hạ lưu mới đúng."
"Tôi là người đứng đắn."
"Cô đứng đắn mới quái đản, tôi thấy trên giá sách của cô toàn là truyện tranh H bách hợp."
"Đệt... Cô thậm chí còn lẻn qua giá sách của tôi..." Mã tiểu thư quá không khách khí rồi.
"Cô đến cùng đang phiền não chuyện gì? Cô như vậy cãi nhau thật vô vị."
"Cô nói chuyện với tôi là vì muốn cãi nhau với tôi sao? Thực khiến người ta đau lòng mà." Ta do dự một chút nhưng vẫn hỏi, "Nếu như... Tôi nói nếu như, có một ngày cô phát hiện ra mình thích một người không thể cũng không nên thích thì sẽ làm gì?"
Ta dường như bắt đầu có bệnh nên chữa rồi, thế mà lại hỏi vấn đề thế này với người trong cuộc. Không đúng, hiện tại vẫn chưa chắc chắn nàng là Vân Mộng Thu, tất cả đều là giả thuyết mà thôi.
"Người không nên thích? Chỉ cần hai người tình ta nguyện, làm gì có thể hay không, có nên hay không?"
"Xì, cô không hiểu có đúng không. Không phải trước đây cô từng hỏi tôi cảm giác thích một người là gì sao?" Hừ, ta cảm thấy nàng là người đứng nói chuyện không đau thắt lưng thì nàng làm sao có thể lý giải cảm giác rối bời bây giờ của ta được.
Trong khi hai chúng ta đang thảo luận sâu về vấn đề tình cảm, điểm kiểm an phía trước hình như đang xảy ra vấn đề, "Cái gì? Vứt đi? Cậu có biết chai sữa nhập khẩu này của tôi đắt như thế nào không?"
"Vậy ngài có thể sang kia gửi vận chuyển." Kiểm an viên kiên nhẫn nói với hành khách kia.
"Nhưng máy bay của tôi lát nữa là phải kiểm phiếu rồi, sẽ không kịp."
"Vậy ngài có thể vứt đi."
"Không được, tôi không nỡ, đắt lắm đó!" Hai người cứ giằng co bế tắc như vậy, đội ngũ phía sau dần xôn xao.
Ngay lúc tất cả mọi người đều bó tay toàn tập, Mã tiểu thư lại ló đầu lên tiếng, "Vậy cô uống hết là được rồi."
"Đúng nha, vị nữ sĩ này, ngài có thể uống hết." Kiểm an viên cười nói với nữ nhân kia.
"Ách..." Nữ nhân kia nhìn đám đông xung quang đang vây xem, có chút lúng túng.
"Hoặc cô có thể tặng nó cho tôi." Mã tiểu thư quả thực phát điên rồi!
"Ò, vậy cho cô sẽ tốt hơn, nhưng mà không thể vứt đi nha, vạn vật đều do thần ân điển ban tặng, con người không có quyền lãng phí, đó là cái tội đấy." Đệt, nữ nhân này cũng kì lạ như vậy!
Mã tiểu thư cầm lấy cái chai, mở nắp ra uống thật, một lít lận nha. Nàng thật sự nghĩ đây là đang đóng phim sao, không sợ bên trong có độc à!?
Mắt thấy đã uống gần hết chai sữa lớn đó, Mã tiểu thư dùng ngón cái lau sạch vết sữa trên khóe miệng, sau đó còn dùng đầu lưỡi liếm ngón tay một cái, ta nhìn thấy mà bùng nổ, có cần mê hoặc như vậy không!
"Ừng ực." Ta phát ra âm thanh nuốt nước miếng.
Mã tiểu thư quay đầu nhìn ta, sau đó đưa cái chai kia tới, đệt, ta mới không muốn uống thứ này được không, ta sợ bị bỏ thuốc chết!
"Nhanh lên một chút, mọi người phía sau đang chờ." Mã tiểu thư nhét mạnh cái chai vào tay ta.
Ta quay đầu lại nhìn đám đông đang lo lắng chờ đợi, ánh mắt của họ như đang nói, "Uống nhanh! Không uống nhất định phải chết! Uống chậm cũng chết chắc!"
"Mẹ nó..." Nhân sinh thật đúng là phong phú, chuyện gì cũng có thể gặp phải. Quên đi, đã chết một đời người rồi, lẽ nào ta sợ chết một lần nữa ư!
Ta một tay chống nạnh, ngửa đầu hào khí vạn trượng uống một hơi cạn sạch, sau đó ném chai không lên bàn "Đùng" một tiếng, văng hai giọt còn lạnh trúng lên mặt nữ nhân kia.
Ta nhận lấy khăn tay mà Mã tiểu thư đưa cho, lau miệng, cười nói với nữ nhân kia, "Tỷ tỷ, sữa của cô... Ợ... Uống rất ngon~ Cô mua ở đâu vậy?"
"Phụt——" Rất nhiều người gần đó đều cười đến văng nước miếng.
"Đi nhanh lên, sắp kiểm phiếu rồi." Mã tiểu thư kéo rương hành lý rồi kéo ta vượt qua kiểm an.
"Này, chúng ta có tính là đang chen hàng không." Ta tăng tốc độ để đuổi kịp nàng.
"Hàng là ai?" Mặt đơ Mã tiểu thư quay đầu lại nhìn ta.
"Đậu phộng... Kỳ thực cô còn hèn mọn hơn tôi!" Ngôn ngữ của Mã tiểu thư càng ngày càng phù hợp với khuôn mặt ngỗ ngược bất khám yêu tự do kia của nàng!
"Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết hai vạn nghìn ba trăm ba mươi ba có nghĩa gì." Mã tiểu thư vô cùng kiên nhẫn ham học hỏi.
"Phụt, cái đó là 23333, cũng có thể là 2333333, cụ thể thì cô hỏi Dubai."
"Độ nương* là ai?"
*Mã tiểu thư hiểu sai sang nghĩa gốc là độ nương.
"Cô đừng kéo tôi, tôi muốn đi chết đây!" Ta thật sự muốn đập vào tường, nàng ngốc thật hay giả ngốc bẩm sinh vậy.
"Người yêu cũ của cô sao?"
"Vì sao lại liên tưởng đến người yêu cũ?! Trong đầu cô toàn chứa bánh canh à?!"
"Trong đầu cô toàn chứa nước tiểu chó."
"Đcm, vậy lúc tôi nấu súp sẽ bỏ vào bên trong một chút cho cô, xem thử có thể độc chết cô hay không!"
"Độ nương là ai?"
"Vậy trước tiên cô nói cho tôi biết 'Hàng' là ai đi~"
"Cô muốn chết sao?!" Nàng lại bắt đầu túm gáy ta, nơi đó rất mẫn cảm, không nên tùy tiện... Chạm... A...
"Cô... Buông tay... A..." Ta nhún vai rụt cổ lại, nói đứt quãng.
Mã tiểu thư nghe lời buông lỏng tay ra, ghét bỏ nói, "Đừng có la kinh tởm như vậy."
"Mẹ kiếp, ai kêu cô bóp cổ tôi."
"Là do cô không trả lời vấn đề của tôi trước."
"Nữ bạo lực! Ngốc bẩm sinh!"
"Cô mới ngốc bẩm sinh."
"Đệt..." Ta cảm thấy cứ tiếp tục bên cạnh nàng, sớm muộn gì cũng sớm tới thời gian quy tiên.
"Mau nói cho tôi biết." Mã tiểu thư kéo áo của ta.
Ta hai tay che ngực, áo sơmi đều bị kéo ra!!! "Mau buông tay, cái đồ khốn nạn! Ngực lộ ra hết rồi!"
"Cô không la lên sẽ không ai thấy, nói mau."
"Dubai là baidu đó thân ái!"
"Ò, thật nhàm chán." Đột nhiên mất hứng thú, Mã tiểu thư buông tay ra, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.
Nàng đang mặc váy của ta, một cái váy rất rộng nghiễm nhiên thành một cái váy ngắn, nhưng ta mặc nó có thể dài đến tận đầu gối luôn!
Nhìn dáng người nàng đi ở phía trước, chỉ xem bóng lưng kia cũng đã hoàn toàn không thể rời mắt. Ta thích nàng, cũng không hài lòng với quan hệ bạn bè này, ta thấy cảm giác của nàng đối với ta cũng tuyệt đối không thể vẻn vẹn chỉ là bạn, nếu như ta không nghĩ nhiều.
Nhưng giữa chúng ta vắt ngang một vấn đề nghiêm trọng, tuy nghiêm khắc về mặt ý nghĩa cũng không phải vấn đề, bởi vì nơi này dường như không phải không gian quá khứ trong kiếp trước của ta. Có thể do sự xuất hiện ngoài ý muốn của ta, nơi này đã trở thành thế giới khác trong không gian song song.
Mọi thứ trong tương lai có thể không phải là mọi thứ trước đây, nàng sẽ không là nàng ấy, chỉ cần ta không để nàng gả cho Hoàng Chí Quốc thì sẽ còn hi vọng.
Nếu như, nàng không phải Vân Mộng Thu thì tốt hơn, "Vân Mộng Thu!" Ta đứng cách đó không xa gọi tên của nàng.
Bước chân của nàng đột ngột dừng lại nhưng cũng không quay đầu, chỉ lẳng lặng đứng đó.
"Cô tên Vân Mộng Thu phải không?" Ta bước tới, hai tay nhét trong túi quần, đứng đối diện với nàng, ngửa đầu nhìn nàng.
Ta không mong đợi trên mặt của nàng sẽ biểu hiện gì. Nàng cũng không làm ta thất vọng quá nhiều, nàng vào lúc này mặt than vẫn vạn năm bất biến, bình tĩnh nhìn ta hồi lâu.
Sau đó nàng đưa tay bưng tai, cúi người xuống cạnh ta nói, "Cô vừa mới nói cái gì? Gió lớn quá tôi không nghe rõ."
Ta không hiểu vì sao nàng không thích người khác gọi tên của nàng, rõ ràng rất êm tai, nhưng so với Mã Cầu Lệ thì xác thực kém hơn một chút, cho nên ta vẫn quen gọi nàng là Mã tiểu thư, thật sự rất khó sửa miệng. Hơn nữa kỹ thuật đặt tên của ta xác thực rất tốt có đúng hay không, Mã tiểu thư có vẻ cũng rất thích danh tự này mà.
"Tôi nói, tên cô có phải là Mã Cầu Lệ không hả! Đại nương, lần này nghe, rõ, rồi, chứ?" Ta cố ý cao giọng cười nói từng chữ từng chữ một với nàng.
Nàng nheo mắt với ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn ta, "Đại nương của cô bây giờ đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, chịu chết đi." Nói xong liền bóp cổ ta lần nữa.
"Tôi nói rồi, tôi là công mà! Là công! A... Cô nhẹ chút... Đau quá..." Ta vẫn chưa tránh khỏi móng vuốt của nàng. Không thể tiếp tục như vậy được, quá mất mặt, đi đâu cùng với Mã tiểu thư cũng đều bị người ta vây xem.
Hoa Hoa:
Hoàng Khanh cuối cùng cũng đối mặt, chấp nhận sự thật rồi, chỉ chờ Mã mặt đơ hiểu ra nữa thôi. Mới 29 chương, Hoàng Khanh còn phải nỗ lực dài dài.