"Máu mũi đã ngừng lại chưa?" Mã tiểu thư cẩn thận giơ tay lên.
Ta lấy tay lau mũi, vết máu đã khô, lúc này mới từ từ thẳng cái cổ, u oán nói, "Nãy cô làm gì vậy? Hại tôi bị thương thật thê thảm."
"Tôi đói bụng, đi đến tủ lạnh tìm thứ gì đó để ăn." Mã tiểu thư nói rất đương nhiên.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi!" Khi đang nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn thấy nàng đi chân trần mà không đi dép lê, thảo nào vừa rồi không nghe thấy tiếng bước chân, "Sao cô không mang dép vào?"
"Sợ dọa mèo chạy." Tuy mặt Mã tiểu thư bị tê liệt nhưng nàng luôn làm chút chuyện đáng yêu, khiến người ta không thể chán ghét nàng.
"Ý của cô là chân đất không sợ đi giày*?" Ta là người liền sẹo quên đau, không nhịn được lại muốn trêu chọc nàng, "Đúng rồi, vừa nãy chúng ta đã nhất trí thỏa thuận bồi thường, lúc nào cô cùng tôi?"
*Chân đất không sợ đi giày (光脚的不怕穿鞋的): là một câu tục ngữ, ý chỉ người không có gì phải lo lắng. Ở đây ý của Hoàng Khanh muốn trêu với Mã tiểu thư là nàng không lo lắng gì, vậy lời nói kia của nàng chắc cũng không để ý, thực hiện luôn đi ha =)))
"Hả? Tôi nói đền tiền khi nào?" Tuy Mã tiểu thư không thiếu tiền, nhưng nàng sẽ không bị lừa một cách không thể giải thích như vậy được.
"Xùy, nói về tiền bạc chỉ làm tổn thương cảm tình. Là hồi nãy cô vừa bảo để tôi hôn lại một cái nữa." Kỳ thật ta nói nửa đùa nửa thật chút thôi.
Ai biết nàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, "Hôn một cái cũng sẽ không mang thai, đến đây đi."
Clm, ngươi không cần lộ vẻ anh dũng hy sinh như vậy đâu. Cái gì mà hôn một cái cũng sẽ không mang thai? Vậy ta làm đầy đủ cũng sẽ không mang thai, ngươi có muốn thử một lần hay không.
Những lời này của ta cũng chỉ dám nhắc trong lòng chứ không dám nói ra. Mặc dù vừa rồi bản thân còn quyết định muốn xa lánh nàng nhưng đây là cơ hội khó có được, bỏ lỡ thì thực quá đáng tiếc! Hơn nữa, ta thật sự thích nàng.
Không nói thêm nữa, ta lau sạch vết máu trên miệng, cúi người về phía trước, lúc nghiêng đầu chuẩn bị hôn vẫn cứ căng thẳng thế nào ấy!
Cặp mắt cá chết của Mã tiểu thư nhìn chằm chằm vào ta. Rồi có muốn hôn không! Vậy sao mà hôn được! Tất cả bầu không khí lãng mạn đều tan thành mây khói có được không!
Nhưng nếu như đã nói ra mà bây giờ thu hồi lại, thể diện người làm công như ta vứt đi đâu, hơn nữa đây chỉ là một trò đùa, nụ hôn này không hề có ý nghĩa gì.
Nghĩ như vậy, ta liền lấy một tay ôm gáy nàng, từ từ nhắm hai mắt rồi hôn lên, bốn cánh môi mềm mại kề vào nhau, ta có thể cảm thấy thân thể nàng có chút cứng đờ nhưng cũng không làm động tác cự tuyệt.
Một cách tự nhiên, ta khẽ mở miệng ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng. Trước đây tự nhận là định lực của ta rất tốt, quả thực chính là Liễu Hạ Huệ* phiên bản hiện đại, nhưng hiện tại gặp phải Mã tiểu thư thì hoàn toàn bị phá hỏng, mẹ kiếp, ta có vẻ thích nàng nhiều hơn ta nghĩ!
*Liễu Hạ Huệ, tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Xong đời rồi xong đời rồi, lần này thật sự chết chắc! Vậy trước lúc chết, để ta làm quỷ phong lưu khoái hoạt một lần đi!
Mỗi khi tim đập, hơi thở liền lập tức trở nên gấp gáp, có lẽ...
Ngay lúc ta duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp bờ môi nàng, "Chát!" Không hề báo trước, ta lại bị nàng tát vào mặt, tại thời điểm này ta hoàn toàn chết lặng, ngơ ngác nhìn Mã tiểu thư có chút hoảng hốt.
"Xin lỗi... Tôi đói quá, đi kiếm đồ ăn trước." Nàng lấy ít giấy rồi đặt vào tay ta, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Đây là chuyện gì đây?! Không thích thì đừng câu dẫn ta! Không thể chấp nhận thì ngươi có thể từ chối ta mà!
Lòng dạ nữ nhân thực sự quá khó đoán. Nếu không nói nữ nhân rất giống mèo, lúc hầu hạ nàng ăn ngon mới đến dụi dụi ngươi vài cái, chờ sau khi ăn uống no say, dám cả gan tùy tiện sờ nàng, tuyệt đối sẽ cào ngươi không thương lượng.
Lòng chợt thấy chua xót, thật oan ức, nhất định đều do dì cả đến trễ, vì nó không đợi được chảy ngược thành sông nên bây giờ máu tươi của ta nhuộm đỏ cả ga trải giường, chết tiệc, ga trải giường cũng phải giặt sạch.
Ta tùy tiện lấy giấy bịt mũi đang chảy máu lại lần nữa. Đau quá, không chỉ mũi, hiện tại ta cảm thấy đều đau khắp nơi, thật sự rất đau, nếu không tại sao nước mắt cứ chảy không ngừng chứ.
"Cần đi bệnh viện không?" Mã tiểu thư đi rồi quay lại, còn đưa tới một thanh chocolate.
"Đồ khốn nạn không tim không phổi!" Ta ngang ngược hất thanh chocolate trong tay nàng về phía nàng, kết quả thanh chocolate kia lại bị nàng đẩy ngược vào ngực ta, điều này khiến ta càng thêm tức giận!
Nữ nhân này làm sao có thể bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra thế.
Mã tiểu thư dường như không quan tâm đến thái độ của ta đối với nàng, lấy giấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi. Cho dù ta cố tình tránh nàng thì nàng vẫn rất cố chấp, "Tôi có hơi phản ứng thái quá, cô đừng tức giận, tôi không phải cố ý..." Nửa câu sau nàng nói rõ ràng không mạnh dạng.
"Cô chắc chắn cố ý! Khốn kiếp! Tôi ghét cô nhất!" Không biết tại sao, rõ ràng rất thích nàng nhưng miệng ta luôn thích nói ghét. Ta trước đây không phải bộ dáng này mà, ta là ôn nhu công rất thương hương tiếc ngọc, rất được các cô gái yêu thích đó.
"Nếu tôi cố ý thì cô không thể sống cho tới bây giờ đâu."
"Nếu cô ra tay nặng, đầu tôi sẽ quay 360 độ sao?!"
"Gần như vậy."
"Gần cái con em nhà cô á! Đáng lẽ mũi đã bị cô làm lệch mất, rồi giờ lại bị hủy dung, hãy để tôi chết luôn đi!"
Ta vừa dứt lời, nàng đặt tay lên miệng ta, "Không cho phép nói lung tung!" Vẻ mặt nghiêm trọng kia giống như một khắc sau ta sẽ treo thật.
Vốn dĩ mũi ta đã bị chặn rồi, bây giờ miệng lại bị nàng che, thật sự sẽ chết người đó!!! "Úi!" Vì tránh tay nàng nên ta ngả người ra sau, kết quả là trọng tâm không ổn định liền ngã xuống, bình thường luôn buồn rầu về chiều cao của mình nhưng hiện tại ta thật muốn tự hỏi tại sao mình lại cao như thế!
Mẹ kiếp, giường quá hẹp, đầu ta trực tiếp va vào tường. Ô ô ô, chắc đây là năm hạn xui rủi, đúng, năm nay là năm bổn mạng, thảo nào thê thảm như thế!
Ta thật sự khóc không ra nước mắt , chỉ có thể ôm đầu gục xuống giường rên rỉ trong đau đớn.
"Cô cứ tiếp tục như vậy thì thực sự sẽ vì ngu ngốc mà chết." Mã tiểu thư nghiêng người về phía trước nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm đến người ta có sao hay không, với lại tất cả những tổn thương của ta đều là do nàng ban tặng nhá!
"Cút đi! Cách xa tôi ra một chút! Đều do ở cùng với cô nên mới có thể xui xẻo như vậy, trước đây lúc ở nhà mọi người thường gọi tôi là ngôi sao may mắn đó nha!~" Ta xua tay như đuổi ruồi để nàng không lại gần ta, phải kéo dài khoảng cách với nàng mới đúng.
Mã tiểu thư ban đầu có chút cân nhắc ló đầu lại đây, sau khi nghe thấy lời nói của ta, động tác của nàng liền dừng ngay tại chỗ, không nhúc nhích nhìn ta. Ánh mắt kia vì sao lại bi thương như vậy, chẳng lẽ là ta nói sai cái gì rồi sao?
"Ò." Nàng chỉ nói ra một chữ, sau đó đứng thẳng lên, quay người rời khỏi phòng ngủ.
Ta nằm trên giường nghiêng người ra ngoài, gọi nàng, "Này, cô đi đâu vậy?"
Người này đến cùng có chuyện gì, tại sao việc nàng làm luôn nằm ngoài dự đoán của ta, hoàn toàn không đoán được nàng đang nghĩ gì.
Nàng đã đi tới cửa, khom người chuẩn bị thay giày, nghe thấy giọng của ta, nàng cũng không ngẩng đầu, "Tôi đi mua một ít bữa trưa."
"À, đã giữa trưa rồi à, quả thực đói bụng. Ê, cô chưa hỏi tôi ăn gì mà?" Thấy trạng thái của nàng không đúng lắm, ta có hơi lo lắng.
"Mua cái gì ăn cái đó." Giày của nàng vẫn là loại cực kì khó mang kia.
"Cô biết đường không? Cô có chắc mình sẽ không bị lạc chứ?" Ta thấy chiếc ví của nàng để quên trên bàn, đứng dậy cầm đưa cho nàng.
Mã tiểu thư cầm lấy, ừ một tiếng rồi ra ngoài. Ta có chút buồn bực vò đầu còn hơi đau, nàng đến cùng đang làm cái gì vậy, ta cũng đâu nói gì, cảm xúc sao âm tình bất định như vậy.
Ta nằm trên giường chờ nàng, khục, các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta đang đợi nàng mua cơm về thôi. Ta muốn làm một phú nhị đại áo đưa đến tay cơm dâng tận miệng!
Ai dè chờ đến độ acid trong dạ dày ta sắp ăn mòn thủng một lỗ nàng còn chưa quay về, đậu, đây là đi Tây Thiên kiếm cơm sao?!
Ta cầm lấy thanh chocolate mà nàng vừa đưa cho, xé vỏ ra bắt đầu ăn. Nhưng vật nhỏ đáng thương rơi vào acid trong dạ dày ta, phù một cái liền hóa thành đám khói, không phát ra chút tác dụng gì đã hi sinh vô ích!
"Tên khốn kiếp này sẽ không bị lạc thật chứ? Sao lâu vậy còn chưa về." Ta cầm điện thoại di động lên, khi chuyển số mới chợt nhớ ra một chuyện đáng buồn, đcm, ta thế mà chưa có số của nàng!
Làm sao có thể!? Chúng ta đã phát triển đến mức sống cùng nhau nhưng ta lại không có số của nàng?! Điều này không khoa học! Không tin lục lại danh bạ một lần nữa, thật không có!
Lần này ta có hơi sốt ruột, trong tiểu khu này hầu như các dãy nhà đều từ một khuôn mẫu xây nên, rất dễ nhận lầm. Khi ta lần đầu tiên sống ở đây đã đi nhầm sang lầu hai, lấy chìa khóa mở cửa nhà người khác, đứa nhỏ bên trong sợ hãi suýt chút nữa báo cảnh sát rồi.
Ta không muốn vì không tìm thấy Mã tiểu thư mà gọi cảnh sát tìm người. Vội vàng đứng dậy thay quần áo, cầm lấy chìa khoá gấp gáp ra ngoài. Khi xuống lầu dưới, bác hàng xóm nhìn thấy hình ảnh lúc này của ta còn tưởng rằng ta gặp phải tên cướp, hỏi ta gọi 110 hay gọi 120 trước.
Ta dở khóc dở cười nhưng cũng không có thời gian để tán gẫu với bác gái. Ra khỏi hành lang, ta còn đang suy nghĩ nên đi tìm từ hướng nào, vừa ngẩng đầu, clm, không cần tìm nữa, tên kia vậy mà đang an vị trên ghế dài dưới bóng cây không biết đã lạc vào cõi thần tiên nào.
"Mịa! Hại vi sư lo lắng cho cô! Cô lại ngồi ở đây niệm kinh cái gì?" Ta chạy đến tức giận nói, thời tiết có hơi nóng bức, ta kéo vạt áo quạt chút gió.
Nàng lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ta, chậm rì rì nói, "Tôi không biết quán cơm ở chỗ nào."
Thời điểm này, ta thực sự không còn sức lực để tổn hại nàng, cái người này chắc chắn không phải là người địa cầu, ta đánh cược một trăm trái dưa chuột!
"Bỏ đi, nếu cô lạc mất tôi còn phải báo cảnh sát." Ta đầu hàng trước, thực sự thua nàng, ta đưa tay về phía nàng, "Về nhà đi, tôi nấu cơm."
Điều ta không nghĩ tới chính là, nàng dĩ nhiên đặt tay lên tay ta, nắm tay ta đứng dậy. Hoàn toàn không đặt sự lúng túng đã xảy ra ở nhà vào trong lòng sao?
Thật ra ta rất muốn hỏi nàng có cảm giác thích ta chút nào không, đừng mập mờ như thế nhưng lại không dám hỏi. Nếu đó là lời phủ định, vậy làm sao có thể không biết ngượng mà tiếp tục làm bạn đây. Có những lời một khi nói ra sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, còn không thể quay đầu.
Mập mờ là mối quan hệ mông lung tốt đẹp nhất. Nhìn trăng trong nước như hoa trong sương, thời điểm không thể nhìn rõ sẽ chỉ nhìn thấy mặt mỹ lệ, một khi vạch trần, chúng ta phải đối mặt với rất nhiều thứ, có lẽ nàng hoàn toàn không giống như những gì ta biết ngày đầu.
Đây là một cuộc mạo hiểm cũng là một cuộc đánh bạc, vì lẽ đó rất nhiều người tình nguyện thà để tình cảm của mình cứ mãi chơi vơi như ban đầu, hưởng thụ khoái hoạt, không cần chịu trách nhiệm, lùi một bước liền có thể bình yên rời đi.
Trong hàng vạn bông hoa, một chiếc lá không chạm vào thân thoải mái tự do biết bao, đáng tiếc ta cuối cùng vẫn tu luyện không đến nơi đến chốn.