Lạc Tu lái xe về nhà, bây giờ ba anh Lạc Lí Huy chắc là đang đi làm ở Lạc thị, mẹ anh hẳn là đang cùng ông bà nội ở nhà.
Bệnh suyễn của bà nội lại tái phát, nhưng trong nhà có thuê bác sĩ riêng nên cũng không cần phải đến bệnh viện.
Đời trước, suốt một tuần anh đều không trở về nhà, thẳng đến lúc người trong nhà đồng ý để cho Bạch Trạch Diên về nhà ăn tết mới thôi.
Nghĩ lại anh cảm thấy bản thân thật là khốn nạn, lợi dụng sự yêu thương của người nhà mà chỉ biết làm ra những việc khiến họ khó xử. Người giống như anh đúng là chết chưa hết tội.
Về đến nhà, người giúp việc nhìn thấy anh có chút ngoài ý muốn.
Lạc Tu nhàn nhạt quét mắt nhìn nữ giúp việc ở trước mặt, người này tên là Dương Lệ, ở đời trước sau khi bà nội mất, vào lúc trong nhà có chút hỗn loạn người này thế nhưng lại ăn trộm không ít đồ tốt của bà, hơn nữa còn diễn kịch, mãi cho đến khi mẹ anh phát hiện chuyện này, nhưng là khi đó Bạch Trạch Diên lại nói mẹ anh cố ý lấy Dương Lệ ra gây chuyện.
Cuối cùng, anh lại tin tưởng người đàn bà tên Dương Lệ này, tin tưởng Bạch Trạch Diên nhưng lại không tin chính mẹ ruột của mình!
Lúc ấy ánh mắt thương tâm và tuyệt vọng của bà lúc nhìn anh, đến giờ Lạc Tu vẫn còn nhớ rất rõ.
Mà Dương Lệ này căn bản là đã sớm bị Bạch Trạch Diên mua chuộc. Phụ trách đem mọi chuyện trong nhà anh báo lại cho Bạch Trạch Diên.
Gặp lại Dương Lệ, Lạc Tu hận không thể tiến lên một chân đá cô ta một cước, nhưng mà anh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn đối phương một cái.
“Bà nội tôi đâu?”
“Lão phu nhân ở phòng, lão thái gia cũng ở.”
Dương lệ lập tức trả lời, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lạc Tu, có chút tư thái dụ dỗ.
Lạc Tu đời trước căn bản không để bụng người giúp việc này, cũng chưa từng có đem người giúp việc ở trong nhà để vào mắt, tự nhiên sẽ không chú ý, hiện tại mới phát hiện…… Rất nhiều người có lẽ là đã sớm không thể không lo.
Mà những người này chắc chắn sẽ diễn kịch, bởi vì nếu bọn họ dám vi phạm làm những việc mà người giúp việc không nên làm, bị ông nội phát hiện, khẳng định sẽ bị đuổi việc ngay lập tức! Cho nên tính tình gì đó của mấy người giúp việc này cũng chỉ lộ ra ở trước mặt anh mà thôi.
Chẳng hạn như cái người tên Dương Lệ này, sẽ câu dẫn anh!
Lạc Tu chạy lên lầu, nghĩ đời trước đến cuối cùng trong nhà có bao nhiêu người giúp việc chân thành? Hình như cũng chỉ có quảng gia là bác Lỗ thôi, thậm chí sau khi Lạc gia sụp đổ cũng chỉ có mình bác ở lại nấu cơm cho anh.
Tới phòng của ông bà nội ở trên lầu, Lạc Tu hít sâu một hơi, đang muốn gõ cửa thì trong phòng truyền đến thanh âm
Bà nội Lạc lo lắng nói:
“Tiểu Tu hiện tại không biết thế nào……”
Ông nội Lạc hình như có chút tức giận nhưng là trong thanh âm vẫn còn quan tâm.
“Hừ, bà quản nó làm cái gì, bà nên chăm sóc tốt cho mình đi. Tiểu Tu lớn như vậy rồi, cho dù chúng ta không ở bên cạnh thì thằng nhóc họ Bạch vẫn sẽ lấy lòng quan tâm nó, yên tâm đi"
Lạc nãi nãi thở dài. “Tuy rằng…… Ta cũng không quá thích thằng nhóc họ Bạch kia, nhưng là Tiểu Tu thích, chúng ta liền theo ý nó đi, có gia trưởng là chúng ta nhìn, thì dù bạch tiểu tử có chút tâm tư, cũng không có quan hệ. Không phải chúng ta đều là vì Tiểu Tu sao……”
“Ai……” Lạc gia gia cũng thở dài.
“Tôi là sợ người Lạc gia thật sự đồng ý cho tiểu tử kia vào cửa……trong nhà sẽ khônh yên!”
Lạc nãi nãi trầm mặc hạ, nói: “Sẽ không, có chúng ta ở đây.”
“Chúng ta có thể ở bao lâu?” Lạc gia gia nói.
Lạc nãi nãi nhàn nhạt cười. “Không có việc gì, Tiểu Tu đối tiểu kia là tốt thật, nếu tiểu tử kia có một chút lương tâm cũng sẽ cảm động, thời gian dài thì tốt rồi.”
“Cũng chỉ có thể hy vọng như vậy……” Lạc gia gia cũng bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Lạc Tu nghe chỉ có thể cảm thấy trong lòng chua xót. Đây là người nhà của anh a…… Chính là, nhìn xem đời trước chính mình đều đã làm cái gì!
---------------------------------------------------------
..........
Bệnh suyễn của bà nội lại tái phát, nhưng trong nhà có thuê bác sĩ riêng nên cũng không cần phải đến bệnh viện.
Đời trước, suốt một tuần anh đều không trở về nhà, thẳng đến lúc người trong nhà đồng ý để cho Bạch Trạch Diên về nhà ăn tết mới thôi.
Nghĩ lại anh cảm thấy bản thân thật là khốn nạn, lợi dụng sự yêu thương của người nhà mà chỉ biết làm ra những việc khiến họ khó xử. Người giống như anh đúng là chết chưa hết tội.
Về đến nhà, người giúp việc nhìn thấy anh có chút ngoài ý muốn.
Lạc Tu nhàn nhạt quét mắt nhìn nữ giúp việc ở trước mặt, người này tên là Dương Lệ, ở đời trước sau khi bà nội mất, vào lúc trong nhà có chút hỗn loạn người này thế nhưng lại ăn trộm không ít đồ tốt của bà, hơn nữa còn diễn kịch, mãi cho đến khi mẹ anh phát hiện chuyện này, nhưng là khi đó Bạch Trạch Diên lại nói mẹ anh cố ý lấy Dương Lệ ra gây chuyện.
Cuối cùng, anh lại tin tưởng người đàn bà tên Dương Lệ này, tin tưởng Bạch Trạch Diên nhưng lại không tin chính mẹ ruột của mình!
Lúc ấy ánh mắt thương tâm và tuyệt vọng của bà lúc nhìn anh, đến giờ Lạc Tu vẫn còn nhớ rất rõ.
Mà Dương Lệ này căn bản là đã sớm bị Bạch Trạch Diên mua chuộc. Phụ trách đem mọi chuyện trong nhà anh báo lại cho Bạch Trạch Diên.
Gặp lại Dương Lệ, Lạc Tu hận không thể tiến lên một chân đá cô ta một cước, nhưng mà anh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn đối phương một cái.
“Bà nội tôi đâu?”
“Lão phu nhân ở phòng, lão thái gia cũng ở.”
Dương lệ lập tức trả lời, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lạc Tu, có chút tư thái dụ dỗ.
Lạc Tu đời trước căn bản không để bụng người giúp việc này, cũng chưa từng có đem người giúp việc ở trong nhà để vào mắt, tự nhiên sẽ không chú ý, hiện tại mới phát hiện…… Rất nhiều người có lẽ là đã sớm không thể không lo.
Mà những người này chắc chắn sẽ diễn kịch, bởi vì nếu bọn họ dám vi phạm làm những việc mà người giúp việc không nên làm, bị ông nội phát hiện, khẳng định sẽ bị đuổi việc ngay lập tức! Cho nên tính tình gì đó của mấy người giúp việc này cũng chỉ lộ ra ở trước mặt anh mà thôi.
Chẳng hạn như cái người tên Dương Lệ này, sẽ câu dẫn anh!
Lạc Tu chạy lên lầu, nghĩ đời trước đến cuối cùng trong nhà có bao nhiêu người giúp việc chân thành? Hình như cũng chỉ có quảng gia là bác Lỗ thôi, thậm chí sau khi Lạc gia sụp đổ cũng chỉ có mình bác ở lại nấu cơm cho anh.
Tới phòng của ông bà nội ở trên lầu, Lạc Tu hít sâu một hơi, đang muốn gõ cửa thì trong phòng truyền đến thanh âm
Bà nội Lạc lo lắng nói:
“Tiểu Tu hiện tại không biết thế nào……”
Ông nội Lạc hình như có chút tức giận nhưng là trong thanh âm vẫn còn quan tâm.
“Hừ, bà quản nó làm cái gì, bà nên chăm sóc tốt cho mình đi. Tiểu Tu lớn như vậy rồi, cho dù chúng ta không ở bên cạnh thì thằng nhóc họ Bạch vẫn sẽ lấy lòng quan tâm nó, yên tâm đi"
Lạc nãi nãi thở dài. “Tuy rằng…… Ta cũng không quá thích thằng nhóc họ Bạch kia, nhưng là Tiểu Tu thích, chúng ta liền theo ý nó đi, có gia trưởng là chúng ta nhìn, thì dù bạch tiểu tử có chút tâm tư, cũng không có quan hệ. Không phải chúng ta đều là vì Tiểu Tu sao……”
“Ai……” Lạc gia gia cũng thở dài.
“Tôi là sợ người Lạc gia thật sự đồng ý cho tiểu tử kia vào cửa……trong nhà sẽ khônh yên!”
Lạc nãi nãi trầm mặc hạ, nói: “Sẽ không, có chúng ta ở đây.”
“Chúng ta có thể ở bao lâu?” Lạc gia gia nói.
Lạc nãi nãi nhàn nhạt cười. “Không có việc gì, Tiểu Tu đối tiểu kia là tốt thật, nếu tiểu tử kia có một chút lương tâm cũng sẽ cảm động, thời gian dài thì tốt rồi.”
“Cũng chỉ có thể hy vọng như vậy……” Lạc gia gia cũng bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Lạc Tu nghe chỉ có thể cảm thấy trong lòng chua xót. Đây là người nhà của anh a…… Chính là, nhìn xem đời trước chính mình đều đã làm cái gì!
---------------------------------------------------------
..........
Danh sách chương