Lạc Tu nghĩ đến Phong Nguyên trong mắt liền ánh sáng lạnh lẽo.

Đời trước, vào lúc Lạc gia xảy ra chuyện Phong Nguyên vẫn luôn ở trong tối ngoài sáng giúp hắn, vì thế lúc nào cũngtuef thủ đô chạy tới đây, lúc thì đưa tiền, lúc thì đưa người tới giúp, hại hắn phải chạy lên chạy xuống.

Nhưng mà Lạc gia cuối cùng vẫn tuyên bố phá sản.

Hơn nữa Phong Nguyên vì giúp anh mà mấy lần bị đánh cướp, thậm chí vì bảo vệ anh mà bị thương, lúc sau Phong Nguyên mới bị người trong nhà bắt trở về.

Sau khi Phong Nguyên trở về, anh cũng chỉ sống được hơn một tháng đã bị người giết chết ở hồ nước, còn hại cả Dương Giác.

Nhìn giờ Bắc kinh, Lạc Tu cong lên khóe miệng lấy điện thoại.

Vào lúc điện thoại bên kia bắt máy liền truyền đến thanh âm hung ác, hiển nhiên là vì đối phương vừa mới rời giường.

Phong Nguyên có tính gắt ngủ rất nghiêm trọng, cái này anh biết được là ở  kiếp trước.

“Phong thiếu hả, thật là xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của Phong thiếu rồi. Có lẽ bên cạnh vẫn còn có thêm lam nhan tri kỷ nữa phải không??"

Nửa câu nói sau tất nhiên là Lạc Tu trêu chọc Phong Nguyên.

Bên kia truyền đến thanh âm mắng mỏ, sau đó mới truyền đến thâm âm khàn khàn

"Lạc Tu! Tôi cùng cậu có thù oán à? Sáng sớm làm cái *** gì gọi điện phá hỏng giấc ngủ của tôi?"

“Ha ha.” Lạc Tu cười ha ha, " Cái này còn không phải lâu rồi không liên hệ với Phong thiếu à. Thật sự là tôi nhớ cậu quá đi"

“Đánh rắm!” Phong Nguyên mở miệng thô bạo " Cậu nhớ tôi? Lăn con mẹ nó ra chỗ khác  đi. Lập tức nói chính sự không thì đừng nói nữa"

“Được rồi" Lạc Tu nhún vai. “Đương nhiên là Phong thiếu đã có lam nhan tri kỷ gì đó, tri kỷ chân chính đây cũng chỉ có thể lăn sang rìa mà đứng thôi. Bên này của tôi cần một vài người là bộ đội đặc chủng xuất ngũ thân thủ tốt, tốt nhất là phương diện nào cũng giỏi, hai người là được rồi, mười người càng tốt, tám người cũng không sao"

“Lăn đi! Cậu tưởng bộ đội đặc chủng là củ cải trắng à? Hay là cậu muốn mở công ty cải trắng? Còn đòi mười người tám người! Sao cậu không cho tôi chơi mười người tám người, ông đây mang ra ngoài đi dạo cũng vô cùng có mặt mũi đấy!"

Phong Nguyên sinh trưởng ở thủ đô, tuôn ra một tràng khang kinh (?)n bình thường không có nói nhưng mỗi lần tức giận là phun một tràng thổ ngữ",

Lạc Tu nghe vậy lại là cười ha ha.

“Phong thiếu, cái này không phải là người anh em cậu không có biện pháp sao? Mà nếu là có biện pháp cũng sẽ không muốn cmười người tám người đâu. Ai da vẫn là mạng nhỏ đều giữ không nổi a……”

“Hả?” Bên kia Phong Nguyên nghe ra có gì không đúng, nhíu mày.

“Gặp phải vấn đề gì? Hai tháng trước vào lúc tôi gặp cậu chẳng phải vẫn thuận buồm xuôi gió, nhìn mặt đắc ý vênh váo lắm cơ mà? Bây giờ sao lại thế này?"

“Một lời khó nói hết” Lạc Tu khoa trương thở dài. “Một câu thôi, người anh em có cho không? "

Phong thiếu cười nhạo “Nếu cậu hỏi tôi là muốn rau cải trắng tôi không ngại cho cậu đâu. Mười người tám người ở đấy mà mơ đi, muốn nhiều người giỏi như thế đại ca ta đã sớm xuống tay rồi. Cho cậu ba người, chỉ có thể như vậy thôi, còn lại phải xem họ có coi trọng cậu không."

" Tôi hiểu rồi người anh em, cảm ơn” Lạc Tu nở nụ cười, bộ đội xuất ngũ khó tìm, có tiền chính anh cũng có thể tìm nhưng lại toàn kiểu dùng không được.

Vốn dĩ anh nghĩ nhiều nhất chỉ có thể lấy hai người, không nghĩ tới Phong Nguyên lại đưa ba người.

“Biến đi, hai ngày là có"” Nói xong, đối phương oán hận treo điện thoại.

Lạc Tu cũng treo điện thoại, đáy mắt lập loè ý cười.

Phong Nguyên……

___________

Buổi sáng đầu tiên sau khi chạy xong  Lạc Tu đi trở về trong nhà ăn bữa sáng.

Lúc này, người Lạc gia người đã đều đi lên, Lạc Lí Huy cùng Lạc gia gia đã biết chuyện Lạc Tu đi chạy bộ,  nhưng thật ra cũng không ngoài ý muốn.

Chẳng qua Trương Nhu Huyên lại đau lòng.

“Sao chạy sớm thế? Ngủ một lát rồi hẵn chạy có  phải

Lạc Tu cười cười. “Muốn duy trì body đẹp thì không được ngủ nướng đâu"

Mọi người: “……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện