Bận rộn bốn ngày, cuối cùng Lăng Tây Thành cũng giải quyết xong hầu hết các công việc quan trọng ở Nhật Bản, chỉ còn vài thứ linh tinh nữa là có thể kết thúc chuyến công tác. Ngày mai hẳn là anh có thể sắp xếp hành lý để chuẩn bị về nước được rồi, tâm trạng của Lăng Tây Thành rất tốt cùng thư kí xác nhận lại ngày giờ máy bay khởi hành, anh dự định nhắn cho Lê Mặc một tin ngắn để báo cho cậu biết thời gian chuyến bay hạ cánh.
Anh đang soạn tin được một nửa thì thấy tin nhắn từ Văn Lý gửi tới, nội dung chỉ có năm chữ: “Học trưởng, có chuyện rồi.” Lăng Tây Thành trong lòng giật thót, nhanh chóng gọi qua cho Văn Lý, thế nhưng không ai bắt máy, anh lại gọi cho Lê Mặc, tuy nhiên đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lăng Tây Thành hít sâu một hơi, cố gắng để tỉnh táo lại, gọi một cuộc điện thoại cho người phụ trách công việc bên phía Nhật Bản, để giúp anh sắp xếp một chuyến bay sớm nhất, anh phải về nước ngay bây giờ. Sau đó anh bấm số của Lê Huyền, cũng lại tắt máy. Lăng Tây Thành rơi vào đường cùng không thể làm gì khác đành phải gọi cho Mạc Tử Uyên.
“Alo, Tây Thành sao? Chừng nào thì cậu về?” Giọng của Mạc Tử Uyên nghe có vẻ rất lo lắng.
“Tử Uyên, Văn Lý gửi tin nhắn nói đã xảy ra chuyện, nhưng khi tôi gọi lại thì cả cậu ta và Lê Mặc đều không liên lạc được, Lê Huyền cũng tắt điện thoại, mọi việc rốt cuộc là thế nào?” Nghe giọng của Mạc Tử Uyên, Lăng Tây Thành biết chắc chắn đã có chuyện không tốt.
“Tớ cũng vừa mới nhận được tin, tình huống cụ thể thì không rõ lắm, nhưng nhìn sơ qua tít báo thì hình như là Lê Mặc bị đưa tin lén lút vụng trôm với người khác nhân lúc cậu không ở nhà và vài thứ linh tinh khác.” Mạc Tử Uyên cũng rất đau đầu, mới sáng sớm cậu đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói Lê lão gia đến bệnh viện để tái khám định kỳ lại bị phóng viên vây kín, anh cũng chỉ biết một ít chi tiết đại khái liền phải vội vàng chạy đến đó ngăn cản đám phóng viên.
“Làm sao có thể?” Lăng Tây Thành đầu óc có chút không kịp phản ứng, anh sốt ruột mở máy tính lên xem qua tất cả các bài viết có liên quan về vấn đề này.
“Tớ thì không tin đó là sự thật đâu, nhưng tớ nghe A Huyền nói hiện tại ngoài cửa nhà cậu đang bị phóng viên vây kín, Văn Lý và Lê Mặc đều bị chặn ở trong nhà không ra ngoài được. Bây giờ tớ đến bệnh viện thuận tiện cùng cậu ấy thương lượng một chút, xem thử có biện pháp nào làm sự việc tạm lắng xuống hay không. Trên mạng ảnh chụp về việc ngoại tình của Lê Mặc đã lan truyền khắp nơi, dư luận đối với cậu ấy có vẻ khá tiêu cực. Tin đồn về chuyện ly hôn của hai người lúc trước cũng được khơi ra một lần nữa, có rất nhiều người đưa ra nghi vấn về Lê Mặc.”
Lăng Tây Thành vừa nghe Mạc Tử Uyên nói vừa tra tìm tin tức. Lê Mặc có tình nhân bên ngoài đang là bài post đã được ghim lên trang đầu, Lăng Tây Thành vừa mở ra nhìn, bên trong có rất nhiều ảnh chụp khó coi. Ổn định lại tâm tình, anh phóng lớn hình ảnh ra, rốt cuộc cũng phát hiện vài mánh khóe.
Không thể không công nhận, người post bài này rất thông minh, bên trong ảnh chụp thật có giả có, phần lớn đều khá mờ. Nhưng lại chụp rất rõ ràng khuôn mặt của Văn Lý. Hai người sóng vai nhau mà đi, Văn Lý dường như bị ai đó đụng trúng, Lê Mặc đưa tay đỡ lấy cậu, nhìn từ bên hông, ngược lại rất giống như hai người đang ôm nhau thắm thiết. Hơn nữa chủ post còn nói những người đã biết chuyện hẳn sẽ không bất ngờ, hằng ngày, trong giờ làm việc Lê Mặc cùng Văn Lý luôn cùng ăn, cùng ở, gắn bó với nhau như thế quả thực khiến người khác nghi ngờ.
Mặt khác, quan hệ của Lê Mặc và Trương Huy Thanh cũng cố ý phanh phui ra, cái gì mà hai người cùng tốt nghiệp một trường đại học, Trương Huy Thanh lại nhiều lần tuyên bố mình là vì Lê Mặc nên vào Thần Thời làm việc. Lúc mới vào Thần Thời, Trương Huy Thanh lại nhảy vọt lên làm trợ lý của Lê Mặc, bình thường hai người làm việc hai người thường nhốt mình trong phòng cả ngày các thể loại. Ngôn từ sắc bén, giọng văn ám muội.
Lăng Tây Thành có thể khẳng định chuyện này nhất định liên quan đến Lê Tử Du, thế nhưng Lê Tử Du có mục đích gì khi làm như thế… Chẳng lẽ chỉ để tát nước dơ vào Lê Mặc? Đột nhiên trong Lăng Tây Thành có một ánh sáng lóe lên, nếu đúng là ngày hôm nay, Lê Mặc, còn có Văn Lý không thể ra ngoài làm việc, vậy tức là tầng chót ngoại trừ Trương Huy Thanh sẽ không có người nào khác, mà Trương Huy Thanh là người của Lê Mặc. Liên tưởng về đời trước, xảy ra chuyện bản thiết kế cho quý mới nhất của Thần Thời bị lộ, lúc ấy có người tuôn ra là do Lê Mặc làm, nguyên nhân là trả thù tình yêu. Mà đời này, chính mình không có cùng Lê Mặc ly hôn, cho nên Lê Tử Du nghĩ rằng làm như vậy sẽ gièm pha với một lý do thích hợp: bản thiết kế bị lộ, để vu oan lên người Lê Mặc sao? Nghĩ vậy, Lăng Tây Thành nhanh chóng gọi điện thoại cho Triệu Lương.
“Chủ tịch, đêm qua bên trang nội bộ của công ty bbs tung ra một ít bài post về Lê nhị thiếu gia, bộ kỹ thuật còn chưa kịp xóa, nội dung bài post đã bị người tuồng ra ngoài. Hiện tại chuyện này đã trở nên ầm ĩ rất lớn, từ sáng đến giờ Lê nhị thiếu gia cũng chưa đến công ty.” Triệu Lương vừa tiếp xúc với Lăng Tây Thành đã nhanh chóng thông báo cho anh.
“Lê Tử Du thì sao?”
“Hôm nay Lê Tử Du đến công ty rất sớm, ở trong phòng làm việc đến giờ chưa đi ra.”
“Ừ.” Nghe Triệu Lương báo cáo lòng của Lăng Tây Thành thả lỏng đi ít nhiều, Lê Tử Du hẳn là chưa kịp lấy trộm bản thiết kế trong máy vi tính của Lê Mặc:”Triệu Lương, nguyên ngày hôm nay, ông phải đảm bảo Lê Tử Du vẫn ở trong tầm mắt của ông.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, tôi mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì, nhất định không được để y ly khai khỏi tầm nhìn của ông, đặc biệt phải chú ý đến y, không cho y có cơ hội gọi điện thoại hoặc tiếp xúc với máy vi tính.” Lăng Tây Thành nghĩ Lê Tử Du không cần phải đường đường chính chính đi đến phòng Lê Mặc ăn cắp tư liệu, nhưng để đảm bảo sự tình không phát sinh, anh vẫn cảm thấy nên khống chế Lê Tử Du hết cỡ.
“Vâng, tôi đã biết.” Tuy rằng không rõ dụng ý của chủ tịch là gì, thế nhưng Triệu Lương vẫn đáp ứng.
Lăng Tây Thành lập tức điện thoại cho ban đối ngoại, phân phó bọn họ lập tức điều tra IP của người gởi tin đó và kẻ chủ mưu. Đồng thời dặn bọn họ, nếu có phỏng vấn Thần Thời, trước tiên nhất định phải tiếp đãi, không cần phải làm sáng tỏ bất cứ điều gì, chỉ cần nói cho đối phương biết Thần Thời sẽ không dung túng cho những… kẻ dám nói xấu Lê Mặc.
Sợ quên mất điều gì, Lăng Tây Thành đem toàn bộ sự việc sắp xếp lại một lần. Bởi vì không liên lạc được với Lê Mặc, không biết bọn họ lúc nào có thể lên ban, Lăng Tây Thành bấm điện thoại gọi Trương Huy Thanh. Phân phó nhóc không cần để ý đến chuyện bài post, còn căn dặn nhóc cả ngày hôm nay không được ly khai tầng chót, nhất là phải chú ý tới phòng làm việc của Lê Mặc có động tĩnh gì không, ngàn vạn lần không cho người đi vào, cả nhân viên vệ sinh cũng không được.
Lăng Tây Thành vừa để điện thoại di động xuống, Lăng mẹ đã gọi tới:”Alo, mẹ?”
“Tây Thành à, gần đây con và Mặc Mặc thế nào rồi? Mẹ vừa đọc báo buổi sáng, thật lộn xộn, rốt cuộc là thế nào? Điện thoại di động của Mặc Mặc cũng không gọi được.” Lăng mẹ cảm giác mình vì hai người con trai mà tan nát cõi lòng. Trước đó vài ngày sóng gió ly hôn mới vất vả khép vào quá khứ được, vừa rồi lại bị bung ra.
“Con cũng vừa mới biết, Tử Uyên đã qua bên đó xem rồi, Lê Huyền cũng ở đó, mẹ đừng lo lắng. Con đã đặt chuyến bay sớm nhất, phỏng chừng buổi tối có thể về đến nhà. Việc này con sẽ xử lý, mẹ với cha không cần phải lo.” Lăng Tây Thành khuyên Lăng mẹ vài câu để bà an tâm.
“Ừ, chuyện của những người tuổi trẻ các con, mẹ và cha sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mẹ cũng nhắc nhở con một câu, những chuyện trên báo chí phải luôn luôn cân nhắc, sau khi trở về phải cùng Lê Mặc hảo hảo nói chuyện, không nên không phân biệt tốt xấu mà giận thằng bé.”
“Con biết rồi mẹ, Mặc Mặc không phải là người như vậy, chuyện lần này chắc chắn có người rắp tâm hãm hại em ấy. Trương Huy Thanh là người con chọn, tài giỏi xứng đáng làm trợ lý của Lê Mặc. Về phần Văn Lý cùng một chỗ với em ấy cũng là con phân phó. Chuyện của Lê Tử Du còn chưa xong, hai chúng con hiện tại lại đang ở xa nhau, con sợ Mặc Mặc ở nhà không an toàn.”
“Ừ, trong lòng con biết là tốt rồi, có cần mẹ với cha qua thăm Lê Mặc một chuyến không?” Lăng mẹ vẫn có chút không yên lòng.
“Mẹ đừng đi, bên nhà con phóng viên đã vây kín hết cả, Văn Lý và Mặc Mặc cũng không ra khỏi nhà được, trễ nhất là buổi chiều con về tới nhà, con sẽ giải quyết.”
“Tốt lắm, trên đường chú ý an toàn, giải quyết xong nhớ gọi báo cho mẹ với cha một tiếng.”
“Dạ, vâng, được rồi mẹ, mẹ nói với Lê thúc một tiếng bảo thúc ấy đừng gấp, con bên này sắp lên máy bay không gọi điện thoại được.”
“Ừ, được.”
Lăng Tây Thành cúp điện thoại, nhanh chóng thu thập hành lý đi ra sân bay. Trên đường anh cố gắng gọi điện thoại cho Lê Mặc, vẫn tắt máy, không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho cậu, nói cho cậu biết là anh sắp trở về.
Bên phía Lê Mặc hiện tại rất hỗn loạn. Nhìn phóng viên chặn ở cửa, Văn Lý nhíu mày một cái:”Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Anh mơ hồ nhớ lại, hình như có một đêm mình cùng Lê Mặc bên ngoài… rồi tin Lê Mặc cấu kết với một nam nhân truyền ra khắp B thị, hàng loạt bài post loại này đều lọt lên những trang đầu.
Lê Mặc trầm mặc xem đi xem lại bài post về mình, một hồi không nói gì. Từ sáng đến giờ, điện thoại của cậu và Văn Lý muốn bị đập vỡ, còn tưởng rằng báo lá cải nhà ai đùa dai, không ngờ mới được một tiếng cửa đã bị ký giả chen chúc tới tấp ngăn chặn.
Muốn gọi điện cho Lăng Tây Thành, lại sợ anh lo lắng, Lê Mặc không thể làm gì khác hơn là gọi tới Lê Huyền. Lúc chuyển được cuộc gọi mới biết anh hai đang ở bệnh viện đưa cha đi tái khám, xung quanh khắp nơi cũng đều là người. May mà Mạc Tử Uyên qua giải vây, bên Lê Huyền cũng đã ổn. Văn Lý tiến đến bên cạnh Lê Mặc, cùng cậu xem bài post, hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó.
Điện thoại di động vẫn đinh đương vang lên liên tục, Văn Lý cũng thấy phiền, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho Lăng Tây Thành nói cho anh biết đã xảy ra chuyện, rồi cũng tắt máy. “Cậu nghĩ này do ai làm?” Văn Lý coi đi coi lại hỏi.
“Lê Tử Du.” Lê Mặc trả lời cực kỳ lạnh lùng và bình tĩnh.
“Cũng đúng, ngoại trừ y ra không ai dùng mấy thủ đoạn hạng ba này.” Văn Lý vẫn rất xem thường Lê Tử Du. Trong mắt Văn Lý, Lê Tử Du là một tiểu tam không biết liêm sỉ, nhất là khi Lăng Tây Thành biết y dùng tên giả Uông Tiểu Du câu dẫn Mạc Tử Uyên, chính vì chuyện này mà anh càng thêm khinh thường y.
Lê Mặc đọc kỹ lại bài post một lần rồi hỏi Văn Lý:”Anh nói xem, Lê Tử Du muốn làm gì? Y làm trò này chỉ khiến cho mọi thứ nhất thời rối loạn chứ không có ý nghĩa gì.”
Văn Lý cũng vì lời nói của Lê Mặc mà rơi vào tự hỏi, bài post này không có chứng cứ rõ ràng, có thể chân chính thấy rõ cũng chỉ có mình và Lê Mặc trong tấm hình kia, nhưng nếu Lê Tử Du dùng thủ đoạn ấu trĩ này với Lê Mặc đúng là không thực tế chút nào. Nhìn lại đám phóng viên ngoài cửa kia, Văn Lý nghi ngờ nói:”Trừ khi… Mục đích của y là muốn vây hai chúng ta ở chỗ này. Nếu hai chúng ta không ra khỏi cửa được…”
“Nếu hai chúng ta không ra được thì thế nào? Thần Thời có ban quan hệ công chúng, đối với loại chuyện này xử lí rất dễ.” Lê Mặc làm thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc Lê Tử Du muốn làm cái gì. Suy nghĩ nửa ngày, Lê Mặc đứng lên nói:”Không thể đợi tiếp được nữa! Em luôn cảm thấy mình nhất định phải ra khỏi đây.” Lê Mặc đứng dậy mặc áo khoác âu phục vào, đưa chìa khóa xe cho Văn Lý:”Một lát em mở cửa ra ngoài, anh canh lúc bọn họ không chú ý nghĩ biện pháp đi vòng xe qua đây từ phía sau. Cửa sổ sát đất phòng khách có thể mở, lần này làm khổ anh rồi.”
“Vậy cậu sẽ thế nào?” Văn Lý lo lắng một mình một ngựa đối mặt với những phóng viên kia.
“Bất quá chỉ là một lời đồn, bọn họ có thể đem em làm gì bây giờ? Trái phải cũng không thể ăn em được.”
Thấy thái độ kiên quyết của Lê Mặc, Văn Lý không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, hai người đơn giản thương lượng một chút chi tiết, đều tự chuẩn bị ứng phó.
Lê Mặc đứng ở cửa hít sâu một hơi, mới vừa mở cửa nhà ra đã bị phóng viên thủ sẵn bên ngoài bao vây.
“Lê nhị thiếu gia, về bài post ngày hôm qua nói ngài có… tình nhân bên ngoài, ngài có ý kiến gì không?”
“Nghe đồn thư kí trưởng của Thần Thời – Văn Lý là đối tượng của ngài, chuyện này là thật sao?”
“Ngài là mối tình đầu của trợ lý mới sao? Nghe nói cậu ta đã từng tỏ tình với ngài phải không?”
Lê Mặc có chút phiền táo nhìn những… phóng viên này, mở miệng nói rằng:”Các vị muốn nghe đáp án kiểu nào?” Sự lãnh tĩnh của Lê Mặc khiến cho hiện trường đang hỗn loạn thoáng cái ổn định lại:”Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, đã trễ ba mươi phút làm việc của tôi, xin hỏi các vị nguyên buổi sáng tới nhà tôi chỉ để hỏi những chuyện không thực này sao?”
“Lê nhị thiếu gia đang nói sang chuyện khác sao?” Một phóng viên tiến đến trước mặt Lê Mặc giọng nói rất không khách khí.
“Tôi nhớ kỹ cậu.” Lê Mặc nhìn thoáng qua phóng viên vừa đặt câu hỏi:”Lần trước ở buổi họp báo chiêu đãi ký giả của Thần Thời, cậu còn dám ngang ngược chất vấn tôi! Cậu muốn gặp luật sư nữa à?”
“Cái này…”
“Tôi cho rằng lần trước gặp luật sư cậu đã học hỏi được chút gì đó, không nghĩ tới bây giờ vẫn não tàn như vậy. Đồng thời tôi cũng thật tò mò, các người từ ai nghe được tin mà đến đây bắt gian tôi thế, không phải khen chứ bài post thực sự rất hoàn hảo, nếu là giả thì chẳng phải các người lại tát nước dơ lên đầu tôi lần nữa sao?” Lê Mặc lạnh lùng quan sát những ký giả này một vòng: “Tên tòa soạn của các người tôi đều nhớ kỹ, tôi sẽ thông báo cho phòng quan hệ xã hội của Thần Thời xử lý!”
“Lê nhị thiếu gia có phải ức hiếp người quá đáng không? Bây giờ là thời tự do ngôn luận!” Một trong những phóng viên có chút tức giận lên án.
“Tự do ngôn luận cũng bao hàm việc các người hủy hoại danh dự của tôi?” Thanh âm Lê Mặc tràn đầy khinh thường:”Tôi nghĩ tôi không cần phải trả lời các người bất cứ vấn đề gì, hiện tại xin đừng làm phí thì giờ của tôi! Bằng không tôi sợ các ngươi không gánh vác nổi hậu quả!” Lê Mặc nói xong, lạnh lùng đi qua vòng vây của ký giả, chuẩn bị lên xe cùng Văn Lý. Về phần những người này, bọn họ viết thế nào thì tùy. Lê Mặc có loại dự cảm, việc bất thường chắc chắn có người nhúng tay vào, mặc kệ Lê Tử Du đang âm mưu cái gì, cậu sẽ không để cho y được như ý.
P/s: Tiểu kịch trường số 1: “Hồ Than Thở” của những couple phụ
Trương Huy Nhiên: Tôi tìm vợ đã qua n năm, thật vất vả mới có tin tức còn không cho gặp mặt, quả thực là độc ác mà *khóc* ~~o(>_<)o ~~
Mục Chiêu Hòa: Tôi mới thực sự đang bị ngược này *khóc* đến tận giờ này vợ tôi còn không biết đến tôi nữa. ┭┮﹏┭┮
Mạc Tử Uyên: Aisss, cút xéo hết đi, tôi từ một ôn nhu công bị ép thành thụ còn không phải là đang ngược sao *khóc*. Các người la làng lên làm cái giề? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lăng Tây Thành: Các người xê ra hết đê! Tôi mới thực sự bị ngược này *khóc*, mỗi ngày cùng vợ đồng sàng cộng chẩm, đến nay còn như khúc gỗ chưa được H đây này. Các người muốn làm tan nát cõi lòng của tôi sao? (#‵′) 凸
Trương Huy Nhiên + Mục Chiêu Hòa + Mạc Tử Uyên: …
Anh đang soạn tin được một nửa thì thấy tin nhắn từ Văn Lý gửi tới, nội dung chỉ có năm chữ: “Học trưởng, có chuyện rồi.” Lăng Tây Thành trong lòng giật thót, nhanh chóng gọi qua cho Văn Lý, thế nhưng không ai bắt máy, anh lại gọi cho Lê Mặc, tuy nhiên đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lăng Tây Thành hít sâu một hơi, cố gắng để tỉnh táo lại, gọi một cuộc điện thoại cho người phụ trách công việc bên phía Nhật Bản, để giúp anh sắp xếp một chuyến bay sớm nhất, anh phải về nước ngay bây giờ. Sau đó anh bấm số của Lê Huyền, cũng lại tắt máy. Lăng Tây Thành rơi vào đường cùng không thể làm gì khác đành phải gọi cho Mạc Tử Uyên.
“Alo, Tây Thành sao? Chừng nào thì cậu về?” Giọng của Mạc Tử Uyên nghe có vẻ rất lo lắng.
“Tử Uyên, Văn Lý gửi tin nhắn nói đã xảy ra chuyện, nhưng khi tôi gọi lại thì cả cậu ta và Lê Mặc đều không liên lạc được, Lê Huyền cũng tắt điện thoại, mọi việc rốt cuộc là thế nào?” Nghe giọng của Mạc Tử Uyên, Lăng Tây Thành biết chắc chắn đã có chuyện không tốt.
“Tớ cũng vừa mới nhận được tin, tình huống cụ thể thì không rõ lắm, nhưng nhìn sơ qua tít báo thì hình như là Lê Mặc bị đưa tin lén lút vụng trôm với người khác nhân lúc cậu không ở nhà và vài thứ linh tinh khác.” Mạc Tử Uyên cũng rất đau đầu, mới sáng sớm cậu đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói Lê lão gia đến bệnh viện để tái khám định kỳ lại bị phóng viên vây kín, anh cũng chỉ biết một ít chi tiết đại khái liền phải vội vàng chạy đến đó ngăn cản đám phóng viên.
“Làm sao có thể?” Lăng Tây Thành đầu óc có chút không kịp phản ứng, anh sốt ruột mở máy tính lên xem qua tất cả các bài viết có liên quan về vấn đề này.
“Tớ thì không tin đó là sự thật đâu, nhưng tớ nghe A Huyền nói hiện tại ngoài cửa nhà cậu đang bị phóng viên vây kín, Văn Lý và Lê Mặc đều bị chặn ở trong nhà không ra ngoài được. Bây giờ tớ đến bệnh viện thuận tiện cùng cậu ấy thương lượng một chút, xem thử có biện pháp nào làm sự việc tạm lắng xuống hay không. Trên mạng ảnh chụp về việc ngoại tình của Lê Mặc đã lan truyền khắp nơi, dư luận đối với cậu ấy có vẻ khá tiêu cực. Tin đồn về chuyện ly hôn của hai người lúc trước cũng được khơi ra một lần nữa, có rất nhiều người đưa ra nghi vấn về Lê Mặc.”
Lăng Tây Thành vừa nghe Mạc Tử Uyên nói vừa tra tìm tin tức. Lê Mặc có tình nhân bên ngoài đang là bài post đã được ghim lên trang đầu, Lăng Tây Thành vừa mở ra nhìn, bên trong có rất nhiều ảnh chụp khó coi. Ổn định lại tâm tình, anh phóng lớn hình ảnh ra, rốt cuộc cũng phát hiện vài mánh khóe.
Không thể không công nhận, người post bài này rất thông minh, bên trong ảnh chụp thật có giả có, phần lớn đều khá mờ. Nhưng lại chụp rất rõ ràng khuôn mặt của Văn Lý. Hai người sóng vai nhau mà đi, Văn Lý dường như bị ai đó đụng trúng, Lê Mặc đưa tay đỡ lấy cậu, nhìn từ bên hông, ngược lại rất giống như hai người đang ôm nhau thắm thiết. Hơn nữa chủ post còn nói những người đã biết chuyện hẳn sẽ không bất ngờ, hằng ngày, trong giờ làm việc Lê Mặc cùng Văn Lý luôn cùng ăn, cùng ở, gắn bó với nhau như thế quả thực khiến người khác nghi ngờ.
Mặt khác, quan hệ của Lê Mặc và Trương Huy Thanh cũng cố ý phanh phui ra, cái gì mà hai người cùng tốt nghiệp một trường đại học, Trương Huy Thanh lại nhiều lần tuyên bố mình là vì Lê Mặc nên vào Thần Thời làm việc. Lúc mới vào Thần Thời, Trương Huy Thanh lại nhảy vọt lên làm trợ lý của Lê Mặc, bình thường hai người làm việc hai người thường nhốt mình trong phòng cả ngày các thể loại. Ngôn từ sắc bén, giọng văn ám muội.
Lăng Tây Thành có thể khẳng định chuyện này nhất định liên quan đến Lê Tử Du, thế nhưng Lê Tử Du có mục đích gì khi làm như thế… Chẳng lẽ chỉ để tát nước dơ vào Lê Mặc? Đột nhiên trong Lăng Tây Thành có một ánh sáng lóe lên, nếu đúng là ngày hôm nay, Lê Mặc, còn có Văn Lý không thể ra ngoài làm việc, vậy tức là tầng chót ngoại trừ Trương Huy Thanh sẽ không có người nào khác, mà Trương Huy Thanh là người của Lê Mặc. Liên tưởng về đời trước, xảy ra chuyện bản thiết kế cho quý mới nhất của Thần Thời bị lộ, lúc ấy có người tuôn ra là do Lê Mặc làm, nguyên nhân là trả thù tình yêu. Mà đời này, chính mình không có cùng Lê Mặc ly hôn, cho nên Lê Tử Du nghĩ rằng làm như vậy sẽ gièm pha với một lý do thích hợp: bản thiết kế bị lộ, để vu oan lên người Lê Mặc sao? Nghĩ vậy, Lăng Tây Thành nhanh chóng gọi điện thoại cho Triệu Lương.
“Chủ tịch, đêm qua bên trang nội bộ của công ty bbs tung ra một ít bài post về Lê nhị thiếu gia, bộ kỹ thuật còn chưa kịp xóa, nội dung bài post đã bị người tuồng ra ngoài. Hiện tại chuyện này đã trở nên ầm ĩ rất lớn, từ sáng đến giờ Lê nhị thiếu gia cũng chưa đến công ty.” Triệu Lương vừa tiếp xúc với Lăng Tây Thành đã nhanh chóng thông báo cho anh.
“Lê Tử Du thì sao?”
“Hôm nay Lê Tử Du đến công ty rất sớm, ở trong phòng làm việc đến giờ chưa đi ra.”
“Ừ.” Nghe Triệu Lương báo cáo lòng của Lăng Tây Thành thả lỏng đi ít nhiều, Lê Tử Du hẳn là chưa kịp lấy trộm bản thiết kế trong máy vi tính của Lê Mặc:”Triệu Lương, nguyên ngày hôm nay, ông phải đảm bảo Lê Tử Du vẫn ở trong tầm mắt của ông.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, tôi mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì, nhất định không được để y ly khai khỏi tầm nhìn của ông, đặc biệt phải chú ý đến y, không cho y có cơ hội gọi điện thoại hoặc tiếp xúc với máy vi tính.” Lăng Tây Thành nghĩ Lê Tử Du không cần phải đường đường chính chính đi đến phòng Lê Mặc ăn cắp tư liệu, nhưng để đảm bảo sự tình không phát sinh, anh vẫn cảm thấy nên khống chế Lê Tử Du hết cỡ.
“Vâng, tôi đã biết.” Tuy rằng không rõ dụng ý của chủ tịch là gì, thế nhưng Triệu Lương vẫn đáp ứng.
Lăng Tây Thành lập tức điện thoại cho ban đối ngoại, phân phó bọn họ lập tức điều tra IP của người gởi tin đó và kẻ chủ mưu. Đồng thời dặn bọn họ, nếu có phỏng vấn Thần Thời, trước tiên nhất định phải tiếp đãi, không cần phải làm sáng tỏ bất cứ điều gì, chỉ cần nói cho đối phương biết Thần Thời sẽ không dung túng cho những… kẻ dám nói xấu Lê Mặc.
Sợ quên mất điều gì, Lăng Tây Thành đem toàn bộ sự việc sắp xếp lại một lần. Bởi vì không liên lạc được với Lê Mặc, không biết bọn họ lúc nào có thể lên ban, Lăng Tây Thành bấm điện thoại gọi Trương Huy Thanh. Phân phó nhóc không cần để ý đến chuyện bài post, còn căn dặn nhóc cả ngày hôm nay không được ly khai tầng chót, nhất là phải chú ý tới phòng làm việc của Lê Mặc có động tĩnh gì không, ngàn vạn lần không cho người đi vào, cả nhân viên vệ sinh cũng không được.
Lăng Tây Thành vừa để điện thoại di động xuống, Lăng mẹ đã gọi tới:”Alo, mẹ?”
“Tây Thành à, gần đây con và Mặc Mặc thế nào rồi? Mẹ vừa đọc báo buổi sáng, thật lộn xộn, rốt cuộc là thế nào? Điện thoại di động của Mặc Mặc cũng không gọi được.” Lăng mẹ cảm giác mình vì hai người con trai mà tan nát cõi lòng. Trước đó vài ngày sóng gió ly hôn mới vất vả khép vào quá khứ được, vừa rồi lại bị bung ra.
“Con cũng vừa mới biết, Tử Uyên đã qua bên đó xem rồi, Lê Huyền cũng ở đó, mẹ đừng lo lắng. Con đã đặt chuyến bay sớm nhất, phỏng chừng buổi tối có thể về đến nhà. Việc này con sẽ xử lý, mẹ với cha không cần phải lo.” Lăng Tây Thành khuyên Lăng mẹ vài câu để bà an tâm.
“Ừ, chuyện của những người tuổi trẻ các con, mẹ và cha sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mẹ cũng nhắc nhở con một câu, những chuyện trên báo chí phải luôn luôn cân nhắc, sau khi trở về phải cùng Lê Mặc hảo hảo nói chuyện, không nên không phân biệt tốt xấu mà giận thằng bé.”
“Con biết rồi mẹ, Mặc Mặc không phải là người như vậy, chuyện lần này chắc chắn có người rắp tâm hãm hại em ấy. Trương Huy Thanh là người con chọn, tài giỏi xứng đáng làm trợ lý của Lê Mặc. Về phần Văn Lý cùng một chỗ với em ấy cũng là con phân phó. Chuyện của Lê Tử Du còn chưa xong, hai chúng con hiện tại lại đang ở xa nhau, con sợ Mặc Mặc ở nhà không an toàn.”
“Ừ, trong lòng con biết là tốt rồi, có cần mẹ với cha qua thăm Lê Mặc một chuyến không?” Lăng mẹ vẫn có chút không yên lòng.
“Mẹ đừng đi, bên nhà con phóng viên đã vây kín hết cả, Văn Lý và Mặc Mặc cũng không ra khỏi nhà được, trễ nhất là buổi chiều con về tới nhà, con sẽ giải quyết.”
“Tốt lắm, trên đường chú ý an toàn, giải quyết xong nhớ gọi báo cho mẹ với cha một tiếng.”
“Dạ, vâng, được rồi mẹ, mẹ nói với Lê thúc một tiếng bảo thúc ấy đừng gấp, con bên này sắp lên máy bay không gọi điện thoại được.”
“Ừ, được.”
Lăng Tây Thành cúp điện thoại, nhanh chóng thu thập hành lý đi ra sân bay. Trên đường anh cố gắng gọi điện thoại cho Lê Mặc, vẫn tắt máy, không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho cậu, nói cho cậu biết là anh sắp trở về.
Bên phía Lê Mặc hiện tại rất hỗn loạn. Nhìn phóng viên chặn ở cửa, Văn Lý nhíu mày một cái:”Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Anh mơ hồ nhớ lại, hình như có một đêm mình cùng Lê Mặc bên ngoài… rồi tin Lê Mặc cấu kết với một nam nhân truyền ra khắp B thị, hàng loạt bài post loại này đều lọt lên những trang đầu.
Lê Mặc trầm mặc xem đi xem lại bài post về mình, một hồi không nói gì. Từ sáng đến giờ, điện thoại của cậu và Văn Lý muốn bị đập vỡ, còn tưởng rằng báo lá cải nhà ai đùa dai, không ngờ mới được một tiếng cửa đã bị ký giả chen chúc tới tấp ngăn chặn.
Muốn gọi điện cho Lăng Tây Thành, lại sợ anh lo lắng, Lê Mặc không thể làm gì khác hơn là gọi tới Lê Huyền. Lúc chuyển được cuộc gọi mới biết anh hai đang ở bệnh viện đưa cha đi tái khám, xung quanh khắp nơi cũng đều là người. May mà Mạc Tử Uyên qua giải vây, bên Lê Huyền cũng đã ổn. Văn Lý tiến đến bên cạnh Lê Mặc, cùng cậu xem bài post, hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó.
Điện thoại di động vẫn đinh đương vang lên liên tục, Văn Lý cũng thấy phiền, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho Lăng Tây Thành nói cho anh biết đã xảy ra chuyện, rồi cũng tắt máy. “Cậu nghĩ này do ai làm?” Văn Lý coi đi coi lại hỏi.
“Lê Tử Du.” Lê Mặc trả lời cực kỳ lạnh lùng và bình tĩnh.
“Cũng đúng, ngoại trừ y ra không ai dùng mấy thủ đoạn hạng ba này.” Văn Lý vẫn rất xem thường Lê Tử Du. Trong mắt Văn Lý, Lê Tử Du là một tiểu tam không biết liêm sỉ, nhất là khi Lăng Tây Thành biết y dùng tên giả Uông Tiểu Du câu dẫn Mạc Tử Uyên, chính vì chuyện này mà anh càng thêm khinh thường y.
Lê Mặc đọc kỹ lại bài post một lần rồi hỏi Văn Lý:”Anh nói xem, Lê Tử Du muốn làm gì? Y làm trò này chỉ khiến cho mọi thứ nhất thời rối loạn chứ không có ý nghĩa gì.”
Văn Lý cũng vì lời nói của Lê Mặc mà rơi vào tự hỏi, bài post này không có chứng cứ rõ ràng, có thể chân chính thấy rõ cũng chỉ có mình và Lê Mặc trong tấm hình kia, nhưng nếu Lê Tử Du dùng thủ đoạn ấu trĩ này với Lê Mặc đúng là không thực tế chút nào. Nhìn lại đám phóng viên ngoài cửa kia, Văn Lý nghi ngờ nói:”Trừ khi… Mục đích của y là muốn vây hai chúng ta ở chỗ này. Nếu hai chúng ta không ra khỏi cửa được…”
“Nếu hai chúng ta không ra được thì thế nào? Thần Thời có ban quan hệ công chúng, đối với loại chuyện này xử lí rất dễ.” Lê Mặc làm thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc Lê Tử Du muốn làm cái gì. Suy nghĩ nửa ngày, Lê Mặc đứng lên nói:”Không thể đợi tiếp được nữa! Em luôn cảm thấy mình nhất định phải ra khỏi đây.” Lê Mặc đứng dậy mặc áo khoác âu phục vào, đưa chìa khóa xe cho Văn Lý:”Một lát em mở cửa ra ngoài, anh canh lúc bọn họ không chú ý nghĩ biện pháp đi vòng xe qua đây từ phía sau. Cửa sổ sát đất phòng khách có thể mở, lần này làm khổ anh rồi.”
“Vậy cậu sẽ thế nào?” Văn Lý lo lắng một mình một ngựa đối mặt với những phóng viên kia.
“Bất quá chỉ là một lời đồn, bọn họ có thể đem em làm gì bây giờ? Trái phải cũng không thể ăn em được.”
Thấy thái độ kiên quyết của Lê Mặc, Văn Lý không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, hai người đơn giản thương lượng một chút chi tiết, đều tự chuẩn bị ứng phó.
Lê Mặc đứng ở cửa hít sâu một hơi, mới vừa mở cửa nhà ra đã bị phóng viên thủ sẵn bên ngoài bao vây.
“Lê nhị thiếu gia, về bài post ngày hôm qua nói ngài có… tình nhân bên ngoài, ngài có ý kiến gì không?”
“Nghe đồn thư kí trưởng của Thần Thời – Văn Lý là đối tượng của ngài, chuyện này là thật sao?”
“Ngài là mối tình đầu của trợ lý mới sao? Nghe nói cậu ta đã từng tỏ tình với ngài phải không?”
Lê Mặc có chút phiền táo nhìn những… phóng viên này, mở miệng nói rằng:”Các vị muốn nghe đáp án kiểu nào?” Sự lãnh tĩnh của Lê Mặc khiến cho hiện trường đang hỗn loạn thoáng cái ổn định lại:”Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, đã trễ ba mươi phút làm việc của tôi, xin hỏi các vị nguyên buổi sáng tới nhà tôi chỉ để hỏi những chuyện không thực này sao?”
“Lê nhị thiếu gia đang nói sang chuyện khác sao?” Một phóng viên tiến đến trước mặt Lê Mặc giọng nói rất không khách khí.
“Tôi nhớ kỹ cậu.” Lê Mặc nhìn thoáng qua phóng viên vừa đặt câu hỏi:”Lần trước ở buổi họp báo chiêu đãi ký giả của Thần Thời, cậu còn dám ngang ngược chất vấn tôi! Cậu muốn gặp luật sư nữa à?”
“Cái này…”
“Tôi cho rằng lần trước gặp luật sư cậu đã học hỏi được chút gì đó, không nghĩ tới bây giờ vẫn não tàn như vậy. Đồng thời tôi cũng thật tò mò, các người từ ai nghe được tin mà đến đây bắt gian tôi thế, không phải khen chứ bài post thực sự rất hoàn hảo, nếu là giả thì chẳng phải các người lại tát nước dơ lên đầu tôi lần nữa sao?” Lê Mặc lạnh lùng quan sát những ký giả này một vòng: “Tên tòa soạn của các người tôi đều nhớ kỹ, tôi sẽ thông báo cho phòng quan hệ xã hội của Thần Thời xử lý!”
“Lê nhị thiếu gia có phải ức hiếp người quá đáng không? Bây giờ là thời tự do ngôn luận!” Một trong những phóng viên có chút tức giận lên án.
“Tự do ngôn luận cũng bao hàm việc các người hủy hoại danh dự của tôi?” Thanh âm Lê Mặc tràn đầy khinh thường:”Tôi nghĩ tôi không cần phải trả lời các người bất cứ vấn đề gì, hiện tại xin đừng làm phí thì giờ của tôi! Bằng không tôi sợ các ngươi không gánh vác nổi hậu quả!” Lê Mặc nói xong, lạnh lùng đi qua vòng vây của ký giả, chuẩn bị lên xe cùng Văn Lý. Về phần những người này, bọn họ viết thế nào thì tùy. Lê Mặc có loại dự cảm, việc bất thường chắc chắn có người nhúng tay vào, mặc kệ Lê Tử Du đang âm mưu cái gì, cậu sẽ không để cho y được như ý.
P/s: Tiểu kịch trường số 1: “Hồ Than Thở” của những couple phụ
Trương Huy Nhiên: Tôi tìm vợ đã qua n năm, thật vất vả mới có tin tức còn không cho gặp mặt, quả thực là độc ác mà *khóc* ~~o(>_<)o ~~
Mục Chiêu Hòa: Tôi mới thực sự đang bị ngược này *khóc* đến tận giờ này vợ tôi còn không biết đến tôi nữa. ┭┮﹏┭┮
Mạc Tử Uyên: Aisss, cút xéo hết đi, tôi từ một ôn nhu công bị ép thành thụ còn không phải là đang ngược sao *khóc*. Các người la làng lên làm cái giề? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lăng Tây Thành: Các người xê ra hết đê! Tôi mới thực sự bị ngược này *khóc*, mỗi ngày cùng vợ đồng sàng cộng chẩm, đến nay còn như khúc gỗ chưa được H đây này. Các người muốn làm tan nát cõi lòng của tôi sao? (#‵′) 凸
Trương Huy Nhiên + Mục Chiêu Hòa + Mạc Tử Uyên: …
Danh sách chương