Khí trời tháng mười một rất lạnh, Lăng Tây Thành một mình đứng trơ trọi trước bia mộ không biết đang suy nghĩ điều gì. Lê Mặc đã mất được 5 năm, mang theo tất cả những sự cay độc, ghen tuông, khắc nghiệt,…ở trong ngôi nhà trống rỗng kia theo bên mình. Mà anh chỉ vì tự ngộ nhận người mình yêu là thuần khiết như ngọc, thiện lương, thông minh – Lê Tử Du mà sau cùng chỉ để lại cho cậu – Lê Mặc một ngôi mộ cô độc, hiu quạnh.

Lê Mặc từng là vợ của anh, mặc dù chỉ là mối quan hệ giao dịch, đối tượng còn là một người đàn ông, thế nhưng không thể phủ nhận một điều rằng anh cùng cậu một năm này sống chung thật yên ổn. Cậu đúng là một người vợ tốt, trên phương diện sinh hoạt, Lê Mặc rất chiều ý anh, trên bàn cơm không bao giờ xuất hiện đồ anh không thích ăn, quần áo trong tủ và đồ dùng hàng ngày đều dựa theo sở thích của anh mà treo lên. Tối nào anh phải đi dự tiệc, Lê Mặc đều ngồi ở phòng khách chờ anh về, còn sẵn tiện pha cho anh một ly trà giải rượu. Những việc nhỏ nhặt như thế trong mấy năm nay hiện lên trong đầu Lăng Tây Thành càng ngày càng rõ ràng, chân thực hơn…

Chuông di động đột ngột vang lên, cắt ngang hồi ức của Lăng Tây Thành: “Xin chào, tôi là Lăng Tây Thành.”

“Tây Thành ca ca, anh đang ở đâu?” Cất tiếng chất vấn là giọng của một thanh niên trẻ tuổi nghe có vẻ rất mềm mại, lại mang theo chút nhõng nhẽo.

“Anh đang ở nghĩa địa phía Tây, viếng thăm một người bạn. Tiểu Du em không sao chứ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh để tìm anh?” Lê Tử Du, chủ nhân của giọng nói, người đã khiến Lăng Tây Thành vứt bỏ cuộc sống an nhàn cùng Lê Mặc, thậm chí còn gián tiếp hại chết cậu. Mà Lê Tử Du trên danh nghĩa chỉ là tình nhân của Lăng Tây Thành, căn bản không có ý định kết hôn với anh. Vốn vì tình yêu với Tử Du anh cam chịu y cùng những người khác mập mờ, chờ đến khi y muốn một cuộc sống ổn định, thế nhưng đã nhiều năm trôi qua, đoạn cảm tình này dường như đã chết, chính anh cũng không biết lúc trước bản thân cùng Lê Tử Du như thế nào lại đến được với nhau.

“Dạ, cũng không có việc gì, nguyên ngày hôm nay em ở cùng Tử Uyên ca, anh có hội nghị ở Thần Thời đúng không, em gọi điện chúc anh may mắn, Tây Thành anh dạo này bận bịu lắm nha!” Nghe tiếng nói nhẹ nhàng của Lê Tử Du, anh một chút cũng không cảm thấy người yêu của mình ở cùng một người đàn ông khác có gì sai trái.

Lăng Tây Thành không biết diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào, trước đây anh còn ghen khi nghe Lê Tử Du nói vậy, còn dùng giọng điệu cưng chiều xen lẫn oán giận trách móc đại loại như kiểu: Tiểu Du em không nên ở trước mặt anh nhắc tới nam nhân khác, chỉ cần nghĩ đến anh thôi. Nhưng bây giờ dường như anh chẳng còn cảm giác gì nữa, chắc là đã trở thành thói quen chăng? Lăng Tây Thành không muốn nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Thật vậy sao? Đúng là gần đây anh hơi bận, em đi chơi cùng với Tử Uyên là tốt rồi, anh còn có việc, anh cúp máy đây.”

“Được rồi, bái bai anh nha!”

Sau khi đầu dây bên kia cúp, Lăng Tây Thành mờ mịt nhìn về phía bia mộ đìu hiu trước mắt không biết phải làm sao…

Sáu năm trước, anh vừa mới trở thành người thừa kế của Lăng gia, cùng nhà thiết kế hàng đầu cũng là tiểu thiếu gia Lê Mặc làm đám hỏi, cảnh tượng lúc đó thật náo nhiệt. Lê Mặc là một đối tượng kết hôn rất tốt, gia cảnh giàu có, lại là nhà thiết kế tài hoa xuất sắc, tính cách cũng coi như ôn hòa.

Vừa tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, Lăng Tây Thành chứng minh thực lực bằng cách tự mình tăng ca, khiến cho ban thiết kế của vợ anh – Lê Mặc cũng phải tăng ca theo, tích cực phối hợp với anh để đẩy nhanh tiến độ dự án. Khi đó anh nghĩ cuộc sống như vậy thật tốt cho đến khi anh gặp Lê Tử Du – con riêng của Lê gia…

Nhìn thấy nụ cười lạc quan sáng sủa lại vô cùng cứng cỏi của người thiếu niên ấy, anh bị mê hoặc, không vì bất cứ thứ gì anh cứ thế mà yêu y, cuộc sống của anh đã hoàn toàn bị xáo trộn. Vì Lê Tử Du, anh vứt bỏ Lê Mặc, thời điểm anh đem giấy ly hôn đến trước mặt cậu, Lê Mặc chỉ lặng thinh ký xuống, sau đó cậu mang theo quần áo của bản thân, rời khỏi căn nhà của hai người…

Chuyện kế tiếp cứ như vậy thuận lý thành chương, anh cùng Lê Tử Du trở thành tình nhân, Lê Tử Du nói mẹ y muốn trả thù Lê gia, mà anh vì quá yêu Lê Tử Du nên đồng ý cung cấp cho y nhân tài, tiền bạc, thậm chí là 20% cổ phần công ty Thần Thời, mặc dù anh luôn biết bên cạnh Lê Tử Du không chỉ có mình anh.

Lê gia cuối cùng cũng phá sản, anh đi tìm Lê Mặc. Chỉ ngắn ngủi có một năm, cậu đã gầy đi rất nhiều, điều duy nhất không thay đổi có lẽ là cặp mắt tĩnh lặng kia, anh nhìn cậu đứng trước cửa nhà Lê gia không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, trong lòng lan tràn một cảm xúc chua xót khổ sở không biết bắt nguồn từ đâu. Dù sao người này trước đây cũng từng là vợ của anh.

Niệm tình cũ, anh cho Lê Mặc vào công ty làm việc. Lê Tử Du đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, trái lại còn nói với anh chuyện Lê gia không liên quan gì đến Lê Mặc, dặn anh phải chăm sóc Lê Mặc cho tốt. Đối mặt với một Lê Tử Du như thế, Lăng Tây Thành tự phỉ báng mình thiếu quyết đoán, cũng là Lê Tử Du ôn nhu lại thiện lương. Anh hời hợt phân phó với quản lý của Lê Mặc không cần phải đối xử quá tốt với cậu, cậu chỉ là con của một người bạn cũ. Anh và Lê Mặc đã chẳng còn dây mơ rễ má gì với nhau, anh không thể tiếp tục làm điều có lỗi với Tử Du…

Anh cho rằng mọi chuyện cứ như vậy là chấm dứt, thế nhưng mọi việc đột nhiên thay đổi khiến anh trở tay không kịp. Lê Mặc ăn cắp bản quyền, tác phong phóng đãng, thậm chí còn ám hại Lê Tử Du. Khi anh tận mắt chứng kiến Lê Tử Du xém chút nữa bị Lê Mặc đẩy xuống cầu thang, anh không nhịn được nữa ném cho Lê Mặc một đơn xin từ chức, triệt để cắt đứt mọi quan hệ. Cho đến khi cảnh sát gọi điện thoại tới, anh mới biết Lê Mặc đã chết vì sử dụng ma túy quá liều.

Lê gia ngoại trừ Lê Mặc còn lại không chết thì cũng ở tù. Lê Mặc thậm chí không có lấy một người đến phúng viếng. Không vì cái gì, Lăng Tây Thành một thân một mình sửa sang lại di vật của Lê Mặc, đưa đến ngục giam cho anh trai của Lê Mặc là Lê Huyền. Lê Huyền mặc dù đang ở tù nhưng ngạo khí một chút cũng không suy giảm, sau khi nghe xong tin này anh bật khóc như một đứa bé.

“Lăng Tây Thành, mày sẽ hối hận vì đã xem một tên kỹ nữ là bảo bối. Lê Mặc là người như thế nào, nếu muốn tự sát cho dù phải cắt cổ tay hay nhảy lầu nó cũng sẽ không bao giờ đụng đến ma túy. Nó ngay cả việc làm cũng không có, thì lấy đâu ra tiền mà mua ma túy? Cái thứ đê tiện như Lê Tử Du kia đáng giá để mày xem như bảo bối hả? Nó nằm trên giường của mày nhưng là mở chân nghênh đón thằng khác, bất cứ ai chỉ cần có khả năng giúp nó hủy diệt Lê gia, nó sẵn sàng leo lên giường người đó, mày cho rằng nó thực sự yêu mày sao? Mày là thằng ngu.” Sau khi Lê Huyền bị cảnh ngục lôi đi, anh vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lê Huyền mang theo hận ý: “Lăng Tây Thành, mày biết không, Lê Mặc là thật lòng yêu mày.”

Chuyện cũ nhất thời như thước phim tái diễn trước mắt, Lăng Tây Thành cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, mấy năm nay, ngoại trừ không ngừng cố gắng phát triển Thần Thời ngày càng vững mạnh và một phần tư tình cảm của Lê Tử Du, anh chẳng có gì cả. Mỗi lần trở về nhà một mình, không hiểu vì sao anh thường nhớ đến trước kia khi Lê Mặc còn ngồi trên ghế salon chờ anh về nhà…

Lăng Tây Thành dựa vào bia mộ của Lê Mặc nhắm mắt lại, bây giờ còn chưa tới buổi chiều, anh có thể ngủ lại chỗ này một chút, cũng chẳng gấp gáp gì. Nghĩ thế, Lăng Tây Thành dần chìm vào giấc ngủ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện