Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Lâm Tưởng gật đầu, đêm toàn bộ chuyện vừa nói với Đỗ Hân nói lại từ đầu tới cuối cho Cố Thành nghe, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Dự cảm của em rất linh, anh phải tin em.”

Sau khi trọng sinh, dự cảm có thể không linh được sao? Cố Thành nén cười nhìn bộ dáng của cô cảm thấy vô cùng thú vị, nhìn một lúc lâu mới trả lời: “anh đương nhiên là tin em, vậy đầu tư thêm, Đỗ Hân nói không có đủ tiền, anh cho em thêm tiền để đầu tư.”

Lâm Tưởng ngoắc ngoắc ngón tay ý muốn anh cúi đầu xuống, định đem mặt mình vùi vào cổ anh. Nhưng đến khi gần tiến tới thì Cố Thành đột nhiên quay mặt nhìn vào mắt cô, sau đó hôn lên đôi môi cô. Hai người cũng không cần biết rằng đang ở đâu, cứ triền miên hôn nhau ở trong phòng làm việc của Đỗ Hân như vậy cho tới khi âm thanh điện thoại đổ chuồng mới tách ra.

Là điện thoại của mẹ Cố gọi tới, đã lâu rồi Cố Thành không về nhà, mẹ Cố gọi điện tới hỏi anh khi nào mới có thời gian trở về nhà ăn cơm.

Cố Thành liếc mắt nhìn Lâm Tưởng một cái, nói với mẹ Cố: “Cuối tuần này sẽ trở về.”

Còn ba ngày nữa mới tới cuối tuần, mẹ Cố thấy còn lâu quá liền nói: “Tối nay trở về ăn cơm đi, mẹ làm món thịt bò sốt con thích ăn. Dẫn theo cả Lâm Tưởng về nữa, các con cũng đã ở bên nhau một thời gian rồi, cũng nên để mẹ gặp mặt một lần.”

Cố Thành không vui mà nói: “Mẹ, đến đúng thời điểm thì con tự khắc sẽ dẫn về, mẹ đừng thúc giục như vậy có được không?”

Thái độ che chở Lâm Tưởng rõ ràng của Cố Thành cũng khiến cho mẹ Cố cảm thấy không vui, nói: “ Mẹ muốn gặp bạn gái của con trai mẹ thì làm sao? Cứ không biết người ta là ai như vậy sao?”

Cố Thành nói: “Mẹ thực sự là chỉ muốn gặp cô ấy một lần thôi sao?”

Mẹ Cố lập tức hạ giọng, hỏi: “Mẹ không đáng tin như vậy sao?”

Cố Thành:……

anh thực sự là không tin.

Lâm Tưởng vẫn luôn dựa sát vào gần di động của anh nghe cuộc nói chuyện của hai người, nghe đến đây liền ngồi thẳng dậy nói: “Em thức sự không cảm thấy có gì đáng ngại cả, anh nói với dì là buổi tối chúng ta cùng nhau trở về.”

Cố Thành ngơ ngác, ngay sau đó Cố Thành liền chuyền đạt lại ý của Lâm Tưởng cho mẹ Cố ở đầu dây bên kia nghe. Mẹ Cố nghe xong mới cười nói bà sẽ phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn.

Cúp điện thoại, Cố Thành kéo tay Lâm Tưởng hôn hôn, giải thích: “anh định giải quyết chuyện của Tần Mân xong rồi mới dẫn em về gặp mẹ, nhưng bây giờ thì tương đối vội.”

Lâm Tưởng nói: “không sao cả, em không sợ cô ta.”

Đời trước, mẹ Cố đối với Lâm Tưởng có rất nhiều điều bất mãn. Trong đó điều bà không hài lòng nhất chính là nghề nghiệp diễn viên của cô. Ở trong mắt mẹ Cố, Lâm Tưởng ở trên màn hình nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác, không ra thể thống gì, cũng không thèm để ý tới mặt mũi của Cố Thành. Nếu như cô đã gả cho Cố Thành thì nên yên phận ở trong nhà làm thật tốt bổn phận của một đương gia chủ mẫu của Cố gia, không nên tiếp tục xuất đầu lộ diện.

Vấn đề này chính là điều khiến cho hai người trong một thời gian dài không thể nào hòa hợp được.

Đời này ngay từ đầu Lâm Tưởng đã chuẩn bị rời khỏi giới giải trí để khiến mình có thể đủ tư cách để làm một đương gia chủ mẫu của Cố gia. Nhưng Cố Thành lại thay đổi ý định đẩy cô trở lại giới giải trí. Nếu vậy thì hẳn là mẹ Cố sẽ lại tiếp tục ghét bỏ cô, mâu thuẫn giữa cô và bà ấy lúc đó sẽ lại trở về giống như ở đời trước.

Sở dĩ mối quan hệ giữa Lâm Tưởng và mẹ Cố ở đời trước trở nên kém như vậy cũng vì có lý do. Lý do thứ nhất chính là đến từ viện bị mẹ Cố ghét bỏ. Lý do thứ hai chính là có Tần Mân ở giữa châm ngòi. Cuối cùng lý do thứ ba chính là vì Lâm Tưởng không chịu làm.

Khi đó Lâm Tưởng cũng không có yêu Cố Thành, đối với cuộc hôn nhân của chính mình cũng cực kỳ thất vọng. Tuy rằng cô không có biểu hiện ra, vẫn có thể cùng Cố Thành duy trì trạng thái tương kính như tân, nhưng trong lòng cô lại tồn tại một cảm xúc chống đối, Cho nên đối với việc bị mẹ Cố ghét bỏ cùng bài xích cô cũng không hề dùng cách gì để cứu vãn lại mối quan hệ giữa hai người cả. Từ đầu tới cuối cô đề cho rằng một ngày nào đó mình sẽ rời đi, căn bản không cần phải quá thân quen với người của Cố gia. Khi đó cô còn coi mình giống như khách trọ vậy.

Nhưng nay đã khác xưa, hiện tại cô đã yêu Cố Thành, muốn cùng anh trải qua cả đời, cho nên phải nghiêm túc tốn chút tâm tư quan tâm tới mẹ Cố mới được.

Tình yêu muốn có thể kiên trì bền bỉ được thì phải cần cả hai người cùng nhau nâng đỡ và trả giá thì mới thể thể thúc đẩy được, nếu chỉ dựa vào một người nỗ lực thôi thì không thể lâu dài được. Cho nên không thể chỉ dựa vào sự nỗ lực của một mình Cố Thành được, cô cũng phải cố gắng nỗ lực một lần.

Vì muốn biểu hiện sự coi trọng, trước khi tới giờ cơm chiều Lâm Tưởng liền gọi người làm tóc trang điểm đến công ty làm cho cô một kiểu đơn giản. Sau đó lại thay một bộ váy trắng trong sáng, trang nhã, thanh thuần giống như một nữ sinh mới từ trường học bước ra.

Cố Thành sau khi nhìn thấy bộ dáng của cô là cảm thấy như mình lại trọng sinh thêm một lần nữa, lần này trực tiếp trở về thời điểm cô vẫn là học sinh!

May mắn biết được là cô cũng trọng sinh, vẫn còn có một linh hồn trưởng thành. Bằng không anh chính là xứng với danh hiệu ‘trâu già gặm cỏ non’.

Lâm Tưởng cầm làn váy đi đến trước mặt anh xoay một vòng, “Thế nào, đẹp không?”

Cố Thành nhìn từ trên xuống đánh giá cô, từ đáy lòng đề nghị: “Lần sau mặc bộ này một lần nữa đi, thật là như nhìn thấy ảo giác vậy.”

Như vậy không phải là có thể tùy lúc tùy chỗ chơi trò lưu manh được hay sao? Lâm Tưởng đã bị đùa giỡn nhiều lần đến giờ cũng đã trở thành thói quen, tiếp tục õng ẹo tạo dáng, “Có phải cảm thấy rất ngoan hay không? sẽ nhận được sự yêu thích của mọi người chứ?”

Cố Thành tiến lên vuốt vuốt tóc cô, mang theo ý cười nói: “Người khác thì còn khó nói, nhưng khẳng định là khiến anh thích. Thấy bộ dáng này của em khẳng định mẹ anh sẽ hoài nghi có phải là anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên không đấy.”

Lâm Tưởng bị chọc cười, cười không dừng lại được.

Cố Thành bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Trang điểm long trọng như vậy là chuẩn bị để lấy lòng mẹ anh sao?”

Lâm Tưởng thản nhiên gật đầu, “Lần đầu tiên gặp mặt muốn để lại ấn tượng tốt với bà ấy.”

Cố Thành nới tới mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, nội tâm tự trách không thôi, nhịn không được kéo cô ôm vào trong lòng, nói: “anh hy vọng em có thể sống thật thoải mái vui vẻ, cho nên em không cần phải cố tình để lất lòng ai cả, bao gồm cả mẹ anh. anh sẽ nói chuyện rõ ràng với bà ấy, khẳng định sẽ không để em phải bối rối.”

Lâm Tưởng ở trong lòng ngực ấm áp của anh vô cùng thỏa mãn mà híp mắt cười nói: “anh sẽ thực sự chiều hư em mất.”

anh hôn lên tai cô, “Bảo bối, đây là vinh hạnh của anh.”

“Em biết anh đau lòng cho em, nhưng nên lấy lòng thì vẫn phải lấy lòng. Dù sao thì bà ấy cũng là trưởng bối của chúng ta. Nhưng nếu như bà ấy muốn phá hư mối quan hệ của chúng ta thì em sẽ không cho phép.”

Cố Thành cảm thấy mỹ mãn, nói: “anh cũng vậy.”

Hai người lái xe rời khỏi công ty, ở trên đường Lâm Tưởng mua một bó hoa, là hoa nguyệt quý[1] mà mẹ Cố thích nhất. Đối với việc cô vì sao lại biết rõ sở thích của mẹ Cố, thì trong lòng Cố Thành tự nhiên là biết rõ. Nhưng mà ngoài mặt lại ngụy trang như thật sự bất ngờ, “Có phải em âm thầm điều tra đúng không? Biết được là mẹ anh thích loại hoa này?”

[1]Hoa nguyệt quý (Yue-ji-hua): hay còn được gọi là hoa Hồng Tàu, có nguồn gốc từ vùng Quế Châu, Hồ Bắc, Tứ Xuyên (Trung Quốc), là một loài hoa quan trọng trong đại gia đình hoa Hồng, được xem là loài hoa gốc để biến chủng và lai tạo ra rất nhiều giống hoa hồng khác có nhiều màu sắc, kích thước khác nhau, dùng trong công nghiệp cây cảnh, hương liệu.

Lâm Tưởng sửng sốt, đời này cô vẫn chưa từng tiếp xúc với mẹ Cố, càng không thể nào có thể biết được sở thích của mẹ Cố được!

“Khéo như vậy sao? Em cũng chỉ là đoán mò thôi.”

Cố Thành nghe vậy khóe miệng nở nụ cười liếc nhìn cô một cái, sau đó lại chuyên chú lái xe.

Ngôi nhà của gia đình Cố Thành nằm ở đoạn đường phồn vinh nhất của nội thành, là khu đất vàng phong thủy. thật ra lúc trước trong thời điểm đổi mới, nơi này vẫn là vùng ngoại thành tương đối yên tĩnh. Hơn hai mươi năm thời thế thay đổi, vùng ngoại thành lúc trước dân cư thưa thớt nghiễm nhiên được thành phố S quy hoạch tốt trở thành nội thành. Mà ngôi nhà của gia đình Cố Thành liền giống như một ốc đảo mọc lên giữa phố xá sầm uất, trở thành một thế giới nhỏ vô cùng đẹp.

Đời trước nếu không phải bởi vì có Tần Mân ở đây thì thực sự Lâm Tưởng cũng rất vui vẻ mà ở lại chỗ này.

Xe rất nhanh đã chạy tới Cố gia, cổng tự động mở ra nghênh đón bọn họ tới. Lâm Tưởng ngồi ở ghế lái phụ giương mắt nhìn vào phía bên trong. Khoảng sân quen thuộc, hàng cây quen thuộc, khung cửa sổ lầu ba nơi cô thích nhất cũng lẳng lặng mở rộng cửa như là hoan nghênh cô trở về.

Tất cả đều như cũ, giống như là cô chưa từng xảy ra chuyện gì hết, chưa từng trọng sinh. Kỳ thật giống như cô chỉ là đi ra ngoài quay phim, tham gia một chương trình rồi sau đó Cố Thành tới đón cô về nhà vậy.

Nhưng mà khoảng thời gian lần trước cô ở nơi này đã là cách một thế hệ.

Ngôi nhà của nhà họ Cố là cho cô có cảm giác trước sau không có gì thay đổi, mặc kệ quan hệ giữa cô với người trong nhà như thế nào thì nơi này trước sau vẫn là nơi cô ở trong mười năm.

Trong lòng Lâm Tưởng mặc niệm một câu: Ta đã trở về.

Xe vừa mới vừa đi vào đến trong sân, mẹ Cố đã đi từ trong đại sảnh ra đón. Bà mặc một bộ quần áo sang trọng nhã nhặn, trên mặt nở một nụ cười tươi, nhưng qua nhiều năm tu dưỡng vẫn làm bà có thể khắc chế được mà đứng ở bậc thềm chờ bọn họ đi tới.

Lâm Tưởng ôm một bó hoa nguyệt quý xuống xe, giày cao gót dẫm lên nền đá hoa trên đất phát ra cùm cụp tiếng vang. Phát hiện thấy ánh mắt của mẹ Cố nhìn về phía mình, vì thế liền nhẹ nhàng mà chào một tiếng: “Con chào dì.”

Cả đời này mẹ Cố đều thuận trôi chảy trải qua vì vậy tính tình cũng không có gì, nếu lúc trước không phải ngay từ đầu đã có thành kiến với cô, thì có lẽ mối quan hệ giữa hai người cũng sẽ không xấu đến mức đó.

Đời này tuy rằng hai người mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng Lâm Tưởng biết khẳng định là Tần Mân cũng đã nói xấu cô trước mặt mẹ Cố. Chẳng qua cô cũng đã chuẩn bị xem có thể xoay chuyển được cách nhìn của mẹ Cố với cô hay không.

Tiếp nhận bó hoa Lâm Tưởng đưa qua, mẹ Cố cười nói: “Đây là Lâm Tưởng sao, thật là một cô nương xinh đẹp.”

Cố Thành cũng đi tới phía trước, ôm lấy eo Lâm Tưởng, dùng lời nói như tuyên thệ với mẹ Cố: “Mẹ, cô ấy chính là Lâm Tưởng, tương lai sẽ là vợ con.”

Mẹ Cố nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ cũng chỉ cười cười, ôm bó hoa nhìn Cố Thành nói: “Rốt cuộc cũng biết trở về rồi sao, mẹ còn cho rằng con đã quên mất cái gia đình này rồi. Mau dẫn Lâm Tưởng vào nhà ngồi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện