Dung Phi dựa vào cửa sổ xe, có chút buồn ngủ, mấy ngày nay thông cáo có chút dồn dập, chất lượng giấc ngủ không thể thao tốt được.

Vệ Tử Hành ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên đưa một lon nước qua: “Gần đây cực khổ cho cậu, cố lên.”

Dung Phi đón lấy đồ uống vừa thấy, trên mặt cậu xuất hiện những đường đen. Hóa ra đó là nước tăng lực, có vẻ như Vệ Tử Hành sẽ không bỏ qua  cho đến khi ép cậu đến kiệt sức.

Trời mưa nặng hạt, đường phố tắc nghẽn, những vệt nước mưa in hằn trên cửa kính.

Biển quảng cáo thời trang nam bên ngoài E-SHOP đã được thay đổi, Dung Phi liếc thấy tấm quảng cáo khổng lồ của Cadinor trong nháy mắt đã ngẩn người. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại có thể xuất hiện cùng một chỗ với Tô Trăn trên một tấm biển quảng cáo khổng lồ.

Trong tấm poster, Dung Phi mặc bộ vest casual[1] màu nâu nhạt, ngồi trên ghế sofa, một tay buông thõng tự nhiên xuống chân, tay kia lại bồn chồn gãi đầu. Tư thế thoải mái, tự nhiên như vậy đã được William chớp lấy khoảnh khắc và ghi lại.

Trong khi đó, Tô Trăn ngồi nghiêng người trên tay vịn, quay đầu nhìn thấy hành động nhỏ của Dung Phi, khẽ cười.

Cảnh tượng ấy thật tự nhiên, không hề có bất kỳ sự bất hợp lý nào.

Ngay cả khi trời mưa, Dung Phi vẫn nhìn thấy một số cô gái trẻ đứng đối diện E-SHOP chụp ảnh bằng điện thoại, ánh mắt bọn họ toát lên vẻ ngạc nhiên và mong đợi.

Dung Phi thở hắt ra một hơi, cuộc sống hiện tại quá tốt đẹp, khiến cậu luôn có cảm giác như đang ở trong mơ, thỉnh thoảng nhìn vào gương, nhìn thấy chính mình, nhớ lại khoảng thời gian mất đi bản thân, cậu không thể nào tránh khỏi cảm giác bất an lo lắng.

Chiếc điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Tô Trăn: Tối gặp.

Tối nay sẽ diễn ra lễ trao giải giải trí được Thịnh Thế Hoa Thiên và Tinh Diệu cùng tổ chức. Tại lễ trao giải này, các giải thưởng điện ảnh, truyền hình của năm sẽ được trao, bộ phim “Thương Thần” mà Dung Phi tham gia đã nhận được phản hồi tích cực sau khi công chiếu, toàn bộ đội ngũ sản xuất đều được mời tham dự, trùng hợp là “Thiển Phong” cũng lọt vào vòng đề cử, trong lòng Dung Phi âm thầm mong chờ.

Hội trường vô cùng xa hoa, Dung Phi ngồi xuống, nhìn xung quanh, phát hiện Nhậm Bạch cũng ngồi cách đó không xa, còn có Vương Duyệt Lâm, người cùng cậu đóng phim 《Thiển Phong》, quay người lại từ hàng ghế trước, nháy mắt tinh nghịch với cậu. Ánh đèn trong hội trường rực rỡ, giống như sao trời rơi xuống, Dung Phi ngửa mặt lên nhìn chỉ cảm thấy mình như lạc vào biển sao. Đạo diễn Trần Tư Nhạc mặc một bộ vest, đi ngang qua Dung Phi. Dung Phi vội vàng đứng dậy, Trần Tư Nhạc vỗ vai cậu, cười nói: “Không ngờ Dung thiếu cũng có ngày trau chuốt bản thân như vậy!”

Dung Phi bỗng cảm thấy ngượng ngùng. Bộ vest hôm nay cậu mặc là thiết kế riêng của Cadinor, chất liệu lụa đen bóng, cổ áo được điểm xuyết một vài viên kim cương. Ban đầu, Dung Phi còn thấy quá mức cầu kỳ và hơi ngượng ngùng, nhưng đến đây rồi, cậu đã được không ít diễn viên khen ngợi là “sự thanh lịch ẩn giấu”. Khách mời đã dần ổn định chỗ ngồi, Dung Phi nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tô Trăn đâu. Ngược lại, vị trí bên cạnh cậu vẫn trống, điều này khiến Dung Phi không khỏi mong chờ.

Khi lễ khai mạc bắt đầu, điều mà Dung Phi không ngờ tới chính là người dẫn chương trình lại Lạc Băng, chị đại của Tinh Diệu, cùng với Tô Trăn, người mặc bộ vest giống hệt Dung Phi trên sân khấu!

Lạc Băng khoác lên mình chiếc váy dài màu bạc, thanh tao mà vẫn toát lên vẻ quý phái, trang điểm càng tôn thêm nét chín chắn. Còn Tô Trăn bên cạnh khẽ mỉm cười, Dung Phi không chút nghi ngờ rằng trước màn hình tivi lúc này đã vang lên một loạt tiếng hét thất thanh.

Bọn họ trêu chọc nhau một cách ăn ý, Lạc Băng nhướn mày mở đầu: “Tô Trăn, ‘Vẻ tao nhã vĩnh cửu’ quả nhiên danh bất hư truyền.

“Lạc Băng, chị cũng tỏa sáng rực rỡ, đúng là ngôi sao sáng mãi của Tinh Diệu.” Dù là lời khen nịnh cố ý, nhưng khi phát ra từ thanh âm và tông giọng của Tô Trăn, lại mang đến cảm giác dễ chịu.

“Nhưng rõ ràng là cậu đã đụng hàng với Dung Phi rồi!” Lạc Băng nói với vẻ mặt thích thú, ống kính lập tức chuyển từ Tô Trăn sang Dung Phi, ngay lập tức tai Dung Phi đỏ lên, cậu thực sự muốn chôn đầu xuống đất.

Khí chất của bản thân so với Tô Trăn thì sao? Không biết tạp chí giải trí sẽ viết về vụ đụng hàng này như thế nào.

Ai biết được, Tô Trăn nở nụ cười nhẹ, quả thực có vài phần khiến người ta say đắm, “Tôi còn tưởng rằng Lạc Băng tỷ tỷ sẽ nói tôi và Dung Phi mặc đồ đôi đấy! Chẳng lẽ không ai thấy tôi và Dung Phi rất xứng đôi sao?”

Cả hội trường phát ra tiếng cười giòn giã, sự lúng túng vì đụng hàng hoàn toàn biến mất.

Lạc Băng cũng là tay lão luyện trong việc kiểm soát tình huống, cô nhếch mép cười, nói: “Đương nhiên rồi, hai người cùng nhau dính dáng scandal, cùng nhau trình diễn thời trang, cùng nhau đóng phim, thậm chí còn cùng nhau chụp quảng cáo cho cùng một thương hiệu khiến giới thời trang châu  u tiếc nuối không biết sao hai người không đi làm người mẫu! Bây giờ lại còn mặc đồ đôi, chỉ có thể nói đây là duyên phận! Trời sinh một cặp!”

Lạc Băng và Tô Trăn kẻ xướng người họa, mọi người đều coi những lời bọn họ nói là những trò đùa vô hại. Không ai dám đùa giỡn với Tô Trăn, nhưng Tô Trăn lại không ngại bản thân mình cùng Dung Phi có chút “tin đồn nhỏ”, mọi người đều nói hai người bọn họ thực sự rất thân thiết. Ngay cả Dung Cẩn Nghiêm trên bàn chủ tịch cũng khẽ cười, Dung phu nhân càng cười không ngớt.

Hai người phối hợp ăn ý như một, toàn bộ buổi lễ tràn đầy cao trào, khiến mọi người đều tràn đầy mong đợi.

Bắt đầu từ những đoạn phim hay nhất, nhạc nền hay nhất, cuối cùng chúng ta đã đến vòng đề cử.

Phim “Thiển Phong” đã xuất sắc giành giải thưởng Quay phim xuất sắc nhất, điều này nằm trong dự đoán của tất cả mọi người. Một bộ phim khác của Lạc Băng, “Câu Chuyện Về Thành Phố Cổ”, đã giành giải  m nhạc xuất sắc nhất. Trong khi đó, đạo diễn của “Thiển Phong” và “Thương Thần” cùng tranh giải Đạo diễn xuất sắc nhất.

Lạc Băng với vẻ mặt tinh quái hỏi: “Không biết đạo diễn Lý Thành và đạo diễn Trần Tư Nhạc có suy nghĩ gì về đối phương?”

Micro đã được đưa tới khu vực khách mời.

Trước tiên là Lý Thành, khẽ khàng điều chỉnh giọng nói: “Nếu nói về việc bình chọn đạo diễn phim nghệ thuật xuất sắc nhất, tôi hoàn toàn tự tin chiến thắng đạo diễn Trần. Tuy nhiên, điện ảnh là một sự tồn tại dựa vào khán giả. Về mặt nắm bắt nhịp phim, tôi hơi kém đạo diễn Trần một bậc, nhưng khi nói đến kỹ thuật quay phim và cấu trúc hình ảnh, tôi cho rằng đạo diễn Trần vẫn cần phải học hỏi thêm từ tôi! Chưa cần nói đến việc khai thác tiềm năng của diễn viên, Dung Phi chính là minh chứng rõ ràng nhất!”

Lời của ông vừa dứt, cả khán phòng đã vỗ tay rào rào.

Trần Tư Nhạc cầm lấy micro, dáng vẻ như một yuppie[2], “Đạo diễn Lý cũng biết không phải bình chọn bộ phim arthouse hay nhất! Ngoài việc quay phim, biên tập, nhạc phim, nhịp điệu cùng nhiều phương diện khác của phim cũng quan trọng không kém.” Điều quan trọng hơn là năng lực trình diễn “Thiển Phong” rất mới mẻ, đi thẳng vào lòng người. Nhưng đáng tiếc là tác động về mặt cảm xúc của nó vẫn còn hơi thiếu sót, mặc dù đạo diễn Lý đã phát hiện ra tiềm năng của Dung Phi với tư cách là một diễn viên, nhưng không thể phủ nhận “Thương thần” của tôi đã đưa kỹ năng diễn xuất của cậu ấy lên một tầm cao mới!”

Lại một tràng pháo tay vang lên.

Mặc dù lời qua tiếng lại, ai cũng có thể nhận ra được hai người này thực sự đánh giá cao nhau.

“Hình như trọng tâm của vấn đề đã chuyển từ việc ai là đạo diễn giỏi nhất sang việc tôi mặc đồ đôi với Dung Phi rồi! ”Tô Trăn tỏ ra suy tư, khiến tất cả mọi người trong phòng cười nhẹ.

“Cho nên nói Dung Phi, cậu nghĩ đạo diễn Lý Thành và đạo diễn Trần Tư Nhạc ai có khả năng giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất?” Lạc Băng cố tình đưa câu hỏi hóc búa cho Dung Phi, đây là điều không lường trước khi tham dự lễ trao giải.

Dung Phi hơi sững sờ, ánh đèn chiếu vào người cậu. Cậu cầm lấy micro, vẫn còn mơ màng như trong giấc mộng.

Ánh mắt cậu dõi theo hướng mà Tô Trăn đang nhìn, tìm thấy câu trả lời ở ý cười trong mắt anh.

“Tôi chỉ nghĩ đến việc nếu hai vị đạo diễn đây có thể cùng thực hiện một bộ phim, chúng ta sẽ không còn phải đau đầu vì việc bình chọn đạo diễn xuất sắc nhất nữa. Cảm giác về hình ảnh, kỹ thuật dựng phim và chiều sâu cảm xúc của đạo diễn Lý cộng hưởng với sự tinh tế trong việc nắm bắt nhịp điệu và khả năng khai thác tài nguyên của đạo diễn Trần, như vậy chúng ta có thể giành luôn giải Bộ phim hay nhất!”

Câu trả lời của Dung Phi tự nhiên thoải mái, ánh mắt không hề lộ ra sự kiêu ngạo hay bất cần, mà toát ra sự điềm tĩnh và thanh thoát như đã được tôi luyện theo thời gian.

“Mạc Tiểu Bắc, cậu lại làm tôi mê mẩn rồi đấy!” Lạc Băng cười nói, cả khán phòng lại vang lên một tràng pháo tay.

Dung Cẩn Nghiêm gật đầu nhẹ, Dung thái thái nắm tay chồng nói: “Thật tốt khi thấy Tiểu Phi như vậy!”

Kết quả giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất cũng gây bất ngờ không kém, đó là một đạo diễn trẻ thuộc trường phái học thuật.

Lý Thành và Trần Tư Nhạc thì lại vô cùng tỏ ra bình tĩnh.

“Lý Thành, tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị của Dung Phi, bộ phim tiếp theo chúng ta sẽ cùng đạo diễn.”

Tôi hoàn toàn đồng ý! Không thể để giới trẻ coi thường chúng ta được!

Sự phóng khoáng của cả hai người lại nhận được một tràng pháo tay nữa.

Bước vào phần trao giải Tân binh xuất sắc nhất, Vương Duyệt Lâm dễ dàng giành giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, trong khi đó, Nhậm Bạch lại bất ngờ chiến thắng hạng mục Nam diễn viên mới xuất sắc nhất.

“Xin lỗi Dung Phi, giải thưởng tân binh xuất sắc nhất tôi đã giành được rồi. Năm sau cậu đã không còn là tân binh trong làng điện ảnh nữa, chắc là sau này cậu cũng sẽ không có cơ hội nhận giải thưởng này đâu.” Nhậm Bạch tỏ ra bộ dáng nghiêm túc và kiêu ngạo.

Dung Phi cười khẩy lắc đầu, những người khác ở dưới sân khấu cổ vũ: “Không sao đâu, người ta muốn giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mà!”

Cuối cùng cũng đến lúc tranh giải Nam phụ xuất sắc nhất, Dung Phi không khỏi hồi hộp.

Những người được đề cử bao gồm Dung Phi trong vai Mạc Tiểu Bắc, Vương Lộ Viễn trong vai phản diện số một Hà Chấn Vân, cùng một vài nam diễn viên kinh nghiệm khác từ các bộ phim khác.

Tim của Dung Phi bắt đầu đập thình thịch, lòng bàn tay cũng không ngừng toát mồ hôi.

“Ha! Tô Trăn, Dung Phi, người mặc đồ đôi với cậu, đã được đề cử cho giải Nam phụ xuất sắc nhất, cậu có căng thẳng không?” Lạc Băng dùng khuỷu tay húc húc Tô Trăn.

Tô Trăn trìu mến nói: “Làm sao có thể không hồi hộp? Tim tôi hiện tại đang đập rất nhanh.” 

“Tôi nói nè Tô Thiên Vương, tôi và anh quen nhau lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc Dung Phi có điểm gì hấp dẫn anh mà khiến anh cam tâm tình nguyện mặc đồ đôi với cậu ấy?”

Đây là một câu đùa vui nhộn được tung ra trước khi công bố giải thưởng chính, nhằm mục đích làm dịu bầu không khí và khơi gợi sự tò mò cho những người khác.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Dung Phi đột nhiên cảm thấy mình không còn quan tâm đến danh hiệu Nam phụ xuất sắc nhất, chỉ muốn nghe câu trả lời từ miệng của Tô Trăn.

Tô Trăn cúi đầu xuống, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi thật sự khiến người ta say đắm.

Toàn bộ hội trường im lặng.

Tôi sẵn lòng mặc đồ đôi với em ấy, bởi vì tôi đã lướt qua sự phóng túng kiêu ngạo của em ấy trong quá khứ cùng thái độ khinh thường mọi thứ, tôi đã nhìn thấy một Dung Phi chân thành và nguyên bản nhất.

Lời của Tô Trăn rất nghiêm túc, rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện được kết nối để điều chỉnh bầu không khí trong suốt buổi lễ long trọng, không ai thực sự nghĩ rằng Tô Trăn lúc này có mối quan hệ thân thiết với Dung Phi, nhưng trong mắt mọi người, Tô Trăn cực kì tán thưởng Dung Phi.

Ngay lúc đó, đạo diễn Lý Thành và Trần Tư Nhạc vỗ tay, tiếp theo là Vương Duyệt Lâm và Nhậm Bạch cùng với bậc tiền bối Vương Lộ Viễn, hai ba giây sau cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay. Dung Phi bị tiếng vỗ tay nhấn chìm, anh ta ngây người, hoàn toàn choáng váng.

Những tràng pháo tay này dành cho Tô Trăn? Hay là bởi vì mọi người cũng giống Tô Trăn, họ đã công nhận bản thân cậu? “Kết quả đánh giá cho hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, giao cho Tô Trăn anh là phù hợp nhất.”

Tô Trăn từ từ mở danh sách, cười lên, vẻ mặt như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán.

“À há, Tô Thiên Vương, anh có muốn bình luận một chút về diễn xuất của nam diễn viên phụ xuất sắc nhất này không?” Ánh mắt Lạc Băng cũng là sự khẳng định đối với nam diễn viên phụ xuất sắc.

“Ừm, diễn cùng em ấy, giúp tôi khai thác vai diễn Lâm Mặc Phong đến một chiều sâu khác!” – Câu trả lời của Tô Trăn vô cùng ngắn gọn.

“Ồ!” Lạc Băng gật đầu, “Có vẻ như giải Nam phụ xuất sắc nhất nhất sẽ thuộc về diễn viên gạo cội Vương Lộ Viễn hoặc là Dung Phi! Liệu là ai nhỉ?” Lời Lạc Băng vừa dứt, cổ của rất nhiều người có mặt trong trường quay đều vươn dài ra, háo hức chờ đợi câu trả lời từ miệng Tô Trăn.

Tô Trăn kéo kéo cổ áo, nhướng mày, tâm trạng của Dung Phi bay theo ánh mắt của anh.

“Diễn viên Dung Phi trong vai Mạc Tiểu Bắc trong phim 《Thương Thần》!”

Dung Phi ngồi yên tại chỗ, cậu đắm chìm trong ánh mắt của Tô Trăn, khoảnh khắc ấy cậu hiểu rõ, cậu là nam phụ hoàn hảo trong “Thương Thần”, nhưng lại là nam chính mãi mãi của Tô Trăn.
[1] vest casual

Trong từ điển tiếng Anh, phong cách Casual có nghĩa là “một cái gì đó suồng sã, không nghiêm túc, không trang trọng”. Nhiều người cho rằng phong cách Casual nghĩa là thời trang không quy tắc, mặc bất kỳ trang phục nào mà bạn tìm thấy.

Trên thực tế nhiều ngôi sao nổi tiếng khi ra đường cũng kết hợp trang phục khác nhau không theo bộ, thế nhưng họ vẫn đẹp và sang trọng. Đó gọi là phong cách ăn mặc thông minh hay còn gọi là “smart casual” mà chúng ta rất nên học tập.

Phong cách Casual xuất hiện lần đầu ở Mỹ vào đầu thế kỷ XX, khi hoạt động thể thao không còn bị đánh giá là hoạt động dành cho những người lao động và các cuộc chiến tranh thế giới đã phần nào thúc đẩy người Mỹ chọn quần áo dễ hoạt động, không rườm rà.

[2] yuppie

“Yuppie” (/ˈjʌpi/là từ viết tắt của “young urban professional” hoặc “young upwardly-mobile professional”) là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm 1980 cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị.

Chủ nghĩa “yuppie” không giải thích được hoàn toàn bởi thu nhập và địa vị. Đúng hơn, nó là xu hướng văn hoá cuối thế kỷ 20 của những người trẻ tuổi có chuyên môn tự trau dồi, có mức lương tốt, yêu thích các nét văn hoá và tư tưởng của cuộc sống thành thị sành điệu, họ thường lạc quan, có khả năng đối đầu với phần lớn các thử thách và vấn đề khó khăn của một miền Trung nước Mỹ kém thịnh vượng và nhiều thiển cận. 

Một người đàn ông yuppie là một người có công việc lương tốt trong ngành kỹ thuật, luật, tài chính, giáo dục hoặc cố vấn trong một trung tâm văn hoá, có gu thời trang sành điệu, diện mạo phong cách, có học vị, được đào tạo tốt, có lối giải trí phong phú, lành mạnh, có suy nghĩ tương đối thoáng, đặc biệt có con mắt thẩm mỹ, là mục tiêu của một người đàn ông đích thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện