Trong đầu vang lên tiếng ong ong, đối phương từ từ dồn toàn bộ trọng lượng lên người Dung Phi. Một tiếng “rầm”, Dung Phi ngã về phía sau, bàn tay Tô Trăn đỡ lấy gáy cậu tránh khỏi việc va đập vào chính bản thân mình.

Kéo dài một khoảng cách nhỏ, Dung Phi không hài lòng nói: “Anh… anh không phải mới ngày hôm kia…

Tô Trăn cúi đầu cắn vào chóp mũi Dung Phi, suýt chút nữa để lại dấu răng, “Ban đầu anh định cùng em đi suối nước nóng tối nay sau khi chụp hình để thư giãn thật tốt, nhưng thay vào đó em lại chọn An Khải Văn. Em có cảm thấy anh nên đưa ra một ít yêu cầu bồi thường hay không? “Này!” Dung Phi trừng mắt nhìn, còn Tô Trăn trực tiếp phủ lên tiểu đệ của cậu, ngang nhiên kéo chiếc quần dài của cậu xuống.

“Yên tâm, anh sẽ không để lại dấu vết nào ở nơi người khác có thể trông thấy đâu.” Nụ cười của Tô Trăn thật đáng sợ, Dung Phi thật sự cảm thấy mình thật ngốc khi trước đây từng cho rằng Tô Trăn lịch lãm.

“Tô Trăn,chúng ta thật sự không thể ăn uống trò chuyện yên tĩnh được sao? Tại sao nhất định phải……” Lời của Dung Phi còn chưa nói hết thì quần của cậu đã bị kéo xuống, hai chân bị kéo ra.

Tô Trăn cúi đầu hôn lên đôi môi của Dung Phi…

Tất cả máu dồn về nơi bị Tô Trăn hôn, Dung Phi căng thẳng nghiêng người sang một bên, nhưng Tô Trăn kìm nén sức mạnh của mình quá lớn, Dung Phi càng vùng vẫy tránh thoát thì Tô Trăn càng dùng sức hôn mạnh mẽ hơn, …

“A…” Lúc phản ứng được, Dung Phi đưa tay bịt miệng mình.

… Dòng phân cách hài hòa bay lượn…

“Nhẹ nhàng thôi…” Nói xong câu đó, Dung Phi liền mím môi, quay mặt đi chỗ khác.

……

“A…” Dung Phi vừa định kêu lên, Tô Trăn liền cúi đầu hôn mạnh lên môi cậu, …

Tô Trăn nằm trên người Dung Phi, hai người đều thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng của nhau vẫn chưa tan đi.

“Hài lòng chưa? Đồ khốn…” Dung Phi vỗ lên bả vai đối phương.

Tô Trăn hôn lên má cậu không nói lời nào, giơ tay nhìn đồng hồ của cậu: “Còn có nửa tiếng nữa.”

Dung Phi đẩy nhẹ Tô Trăn, khiến anh nghiêng sang một bên. Dung Phi dùng khăn giấy lau đi dấu vết mà anh để lại trên người cậu, trong khi Tô Trăn lại chống đầu nhìn Dung Phi dọn dẹp cơ thể mình.

“Thực ra anh vẫn muốn thử lại lần nữa.” Tô Trăn nói.

Dung Phi rùng mình kinh hãi, đôi lúc cậu thực sự nghi ngờ liệu Tô Trăn có phải là con người hay không. Rõ ràng lưng cậu sắp gãy rồi, nhưng Tô Trăn vẫn luôn giữ được tinh thần minh mẫn, thậm chí sẵn sàng tiếp tục chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Em nghĩ anh cần học cách ‘giữ lại’,” Dung Phi nói với vẻ hối hận. Cậu cảm thấy mình quá hiền lành, nếu là người khác bị Tô Trăn bóc lột, áp bức như vậy, có lẽ đã sớm đấm cho một cú rồi.

“Đối với em, anh chẳng muốn ‘giữ lại’ điều gì cả.” Ngón tay của Tô Trăn khẽ kéo gấu áo sơ mi của Dung Phi, hôn một cái lên eo sau của cậu.

“Ê! Ê!” Dung Phi vội né tránh, nói một cách chính đáng, “Lần nào cũng là anh thượng! Anh lại chẳng bao giờ để em thượng một lần nào cả!”

Tô Trăn sững sờ một lúc, rồi cười lớn một cách cường điệu, “Bây giờ em đang yêu cầu anh bình đẳng với em à?”

“Đúng vậy!” Dung Phi thừa nhận việc bản thân mình sẽ vô thức nhượng bộ trước Tô Trăn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có nguyên tắc gì cả. Cậu cũng là một người đàn ông, cũng khao khát chiếm hữu người kia.

“Được rồi.”Tô Trăn hơi cúi đầu.

“À?” Dung Phi ngây người, cậu không ngờ đối phương lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Tô Trăn đứng thẳng, dùng đũa Dung Phi nhặt miếng sushi còn sót lại trên bàn: “Nếu năm mươi năm nữa em vẫn yêu anh, anh có thể để em làm mỗi ngày.”

Trời ơi! Sau 50 năm em có còn đủ sức lực làm cái kia hay không?

“Anh chắc chắn sau 50 năm nữa anh vẫn còn cái sức lực kia. Đến nỗi em…?” Tô Trăn nhướng mày, lại một lần nữa nở nụ cười gian xảo.

Trở lại studio, dáng đi hơi chậm của Dung Phi thu hút sự chú ý của William. Lời giải thích của Tô Trăn là Dung Phi đã ngồi bệt trên sàn nhà quá lâu. Sau đó William nói một tràng tiếng nước ngoài, ý là anh ta cũng thấy ngồi bệt là một cực hình, nên anh ta sẽ không bao giờ đến những nhà hàng Nhật cần phải ngồi bệt.

An Khải Văn dựa lưng vào tường, nhíu mày. Dung Phi đã ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, cậu có thể nhận ra sự không vui của An Khải Văn lúc này.

Dung Phi định tiến lên nói chuyện với anh ta, nhưng lại bị kéo đi thay đồ.

Buổi chụp hình chiều nay đã kết thúc, Dung Phi chào tạm biệt nhóm nhiếp ảnh và đi về phía An Khải Văn, “Đi thôi Khải Văn, anh đã nghĩ ra nên đi đâu chưa!”

Ánh mắt của An Khải Văn xuyên qua vai của Dung Phi, chạm vào Tô Trăn, nhưng đối phương không nhìn về phía bọn họ mà đang trò chuyện vui vẻ với William, bầu không khí giữa hai người vô cùng thoải mái.

““Tô Trăn!Em đi trước nhé!” Dung Phi vẫy tay về phía Tô Trăn.

Hai tay Tô Trăn đút túi, phong thái vẫn quyến rũ như thường, chỉ là Dung Phi vẫn nhớ mãi “tội ác” của anh ở quán ăn Hòa Điền.

“Ok, ngày mai gặp lại.” Tô Trăn gật đầu, mọi thứ thoạt nhìn có vẻ không có gì đặc biệt.

Dung Phi vỗ vai An Khải Văn, “Này! Anh vẫn chưa nói chúng ta sẽ đi đâu đấy!”

Golden Rose.

“Hả?” Dung Phi sững sờ, cậu tưởng bọn họ sẽ đi ăn, nhưng không ngờ tới lại là đi uống rượu.

“Sao vậy? Chẳng phải đó là một nơi đáng nhớ về những kỷ niệm sao? Đặc biệt là phòng vệ sinh ở đó.” Giọng điệu của An Khải Văn lạnh lùng, nhưng lại có âm điệu lên cao ở phía cuối, như thể cố ý chế giễu Dung Phi.

“Ha… ha ha…” Dung Phi cười gượng gạo, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp An Khải Văn sau khi trọng sinh thành Dung Thiếu, chính là trong nhà vệ sinh của quán bar Golden Rose. Chính tại đó, cậu suýt nữa bị An Khải Văn… Mặc dù Dung Phi không nghi ngờ gì về việc lúc đó An Khải Văn chỉ muốn dạy cho cậu một bài học.

Mà hôm nay, An Khải Văn vẫn lái chiếc xe thể thao mui trần kiêu ngạo của anh ta. Hôm nay là cuối tuần, khách khứa trong Golden Rose đông hơn bình thường. Dung Phi nhận ra một vài cổ đông của Thịnh Thế Hoa Thiên, cùng với một số ca sĩ đang vui vẻ cuồng hoan, trong đó có Lâm Vũ Vi.

Người kia nhìn thấy Dung Phi lộ ra ánh mắt ngạc nhiên. Nữ ca sĩ trẻ tuổi này ngày hôm nay ăn mặc như một cô gái trưng bày xe hơi, gợi cảm quyến rũ. Còn người đang bị vài nữ minh tinh vây quanh, lại là một vị giám đốc tầm 30 tuổi, bàn tay của ông ta đặt lên eo Lâm Vũ Vi và từ từ trượt xuống, ý nghĩa ẩn dụ không cần phải nói thêm mà ai cũng biết.

Thực ra, lý do Lâm Vũ Vi thăng tiến, Dung Phi đã đoán được từ thái độ với bản thân mình trong lần gặp gỡ cô ấy trước thang máy. Trong giới này, mờ ám và bất đắc dĩ quá nhiều, mà nữ minh tinh lại càng khó khăn hơn nam minh tinh.

Ngay lúc Lâm Vũ Vi như nhìn thấy vị cứu tinh, muốn đi đến thì An Khải Văn bên cạnh giữ chặt cổ tay của Dung Phi, kéo cậu đi.

Biểu cảm của Lâm Vũ Vi như sắp khóc, Dung Phi cảm thấy đau lòng. Nhưng An Khải Văn lại hạ giọng nói: “Đây là lựa chọn của cô ấy. Cô ấy có thể lựa chọn không đến đây, có thể lựa chọn không gia nhập giới giải trí. Nếu cô ấy muốn nổi tiếng theo cách này, thì đây là cái giá cô ấy phải trả.”

An Khải Văn nói những lời này với giọng điệu lạnh lùng.

Bọn họ đến một phòng riêng nhỏ, Dung Phi không ngờ An Khải Văn đã đặt chỗ trước.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu một cách yên tĩnh, không muốn bị ai làm phiền.

Người phục vụ đặt “deep-water torpedoes” thành hàng giữa An Khải Văn và Dung Phi, khiến Dung Phi ngạc nhiên.

“Đừng lo, tôi uống giỏi hơn cậu, cậu uống không hết tôi sẽ uống hết, sẽ không để cậu say xỉn ở đây mà không về nhà được đâu.” An Khải Văn ngửa cổ uống một hơi cạn ly, chiếc nhẫn kim loại trên ngón tay lấp lánh dưới ánh đèn, toát ra vẻ lạnh lẽo và cô đơn.

“An Khải Văn…” Dung Phi cảm nhận được đối phương có gì đó không vui, mà lời bình luận của anh ta về Lâm Vũ Vi trước đó quả thực rất lạnh lùng.

“Cậu còn đang nghĩ về người phụ nữ kia sao?” An Khải Văn cười khẽ, “Cậu có biết khi tôi 16 tuổi ra mắt trước ống kính, nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới lúc đó nói muốn làm tình với tôi, tôi đã dùng máy ảnh đập vỡ đầu anh ta. Vì thế, con đường của tôi trong làng thời trang coi như chấm dứt. Mà đã bị hủy hoại thì tôi phải tự mình tạo ra con đường mới. Tôi gõ cửa nhà thiết kế thời trang bậc thầy người Anh, Ray White. Ông ta mặc áo ngủ, ngậm điếu xì gà, bằng giọng điệu rất bình thản nói với tôi, ‘Con trai à, con quá xinh đẹp. Cái tôi cần là người mẫu, chứ không phải một khuôn mặt đẹp trai.

Dung Phi dừng lại một chút. Cậu luôn nghĩ rằng An Khải Văn từ khi ra mắt đến nay đều suôn sẻ, nhưng không ngờ lại có những trắc trở như vậy.

Sau đó thì sao?

“Sau đó? Ngày hôm sau, khi vừa bước ra khỏi nhà, Ray White đã thấy một cậu bé mặt mũi đầy bùn đất, hét lên hỏi ông ta: ‘Ngoài mặt tôi ra, ông còn thấy được gì nữa?’

Ôi! Anh thật dũng cảm! Ray White có công nhận anh không?

“Không. Ông ta bị tôi làm cho sợ.” An Khải Văn nở nụ cười, như đang nhớ lại những chuyện ngốc nghếch mà mình đã từng làm. “Nhưng tất cả số tiền tích lũy của tôi chỉ đủ mua một vé máy bay đến London, tôi không có tiền để ở khách sạn, không có tiền để về nước, số tiền còn lại chỉ đủ để mua vài chiếc xúc xích nóng và gọi điện về nhà.”

Tôi đoán là anh không có gọi điện thoại về, anh cứng đầu như vậy.

“Ừ, tôi cứ bám riết quanh biệt thự Ray White. Tình cờ, học sinh của Ray White là Keynes Daidi đến thăm ông ta, anh ta nhìn thấy tôi ở ngoài biệt thự, vì thế tôi đã gặp người đầu tiên thực sự thưởng thức, đánh giá cao mình.” An Khải Văn cười nói.

Dung Phi lúc này mới nhớ lại, An Khải Văn thời trẻ từng trình diễn nhiều lần cho nhãn hiệu thời trang Keynes, và chính An Kevin là người đã tạo nên cú sốc thị giác đầu tiên cho thế giới thời trang với Keynes.

“Mọi người đều nghĩ Keynes là người thầy của tôi, tôi sẽ luôn theo anh ta, nhưng tôi đã rời đi.” An Khải Văn cười nhẹ lắc đầu, uống một ngụm rượu nữa.

Tại sao?

Đây cũng là một bí ẩn trong làng thời trang. Cho đến nay, Keynes vẫn luôn ca ngợi An Khải Văn hết lời, trong khi An Khải Văn cũng chưa từng nói điều gì xấu về Keynes, nhưng An Khải Văn chưa bao giờ trình diễn trên sàn catwalk cho đối phương nữa.

“Anh ta nói, nếu tôi đồng ý làm người yêu của anh ta, anh ta sẽ lấy tôi làm chủ đề thiết kế trọn đời.” An Khải Văn mỉm cười đầy ẩn ý.

Anh đã từ chối.

“Không sai, tôi từ chối.” An Khải Văn hất nhẹ ly rượu, ra hiệu cho Dung Phi uống một ly. “Sau khi rời khỏi Keynes Daidi, tôi im lặng gần hai năm, đi du ngoạn vui vẻ, một mình hưởng thụ. Tôi không phải là đồ vật, nhưng Keynes muốn đem tôi thiết kế như một bộ trang phục.”

Dung Phi im lặng. So với An Khải Văn, rõ ràng cậu gặp nhiều may mắn hơn nhiều. Mặc dù cậu đã gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn chấm dứt sinh mạng, nhưng cậu lại được sống lại một lần nữa. Danh tính Dung Thiếu mặc dù không được lòng công chúng và giới chuyên môn, nhưng ít nhất cậu vẫn còn sống và có điều kiện để thực hiện ước mơ của mình.

“Vì vậy, đối với Lâm Vũ Vi, có lẽ ngành giải trí này, con người và mọi thứ ở đây đều buộc cô ấy phải đưa ra lựa chọn hiện tại, nhưng cô ấy có quyền quyết định và cô ấy thực sự đã nhận được điều gì đó.” An Khải Văn đẩy một ly rượu về phía Dung Phi, “Cậu không phải là Chúa trời, không thể cứu tất cả mọi người.”

“Tôi biết.” Dung Phi uống cạn ly rượu trước mặt, vị cay nồng lan từ miệng đến phổi, không khí hít vào như đang cháy.

An Khải Văn lại cầm lên một ly rượu, Dung Phi không thể không đưa tay ấn vào cánh tay anh ta, “Đừng uống nhanh như vậy!”

Hôm nay, An Khải Văn thực sự khác thường. Liệu sự nghiệp của anh ta gặp phải vấn đề? Không thể nào, dù không liên lạc nhiều nhưng Dung Phi luôn theo sát tin tức của anh ta. Mỗi lần trình diễn, anh ta đều nhận được vô số lời khen ngợi, thậm chí có nhà phê bình cho rằng phong cách của anh ta đã có sự chuyển biến, từ ánh nắng chói chang dần chuyển sang một chút dịu dàng, đó là sự trưởng thành của An Khải Văn. Vậy còn điều gì có thể làm anh ta bận tâm, băn khoăn?

Người kia cúi đầu, mái tóc buông xuống che khuất tầm nhìn, chỉ thấy sống mũi cao và đôi môi mím chặt.

Dung Phi vừa định buông tay thì đối phương lại đưa tay kia ra ấn chặt vào tay anh ta.

“Lẽ ra cậu nên sóng bước ở Tuần lễ thời trang Paris cùng tôi, cùng cậu được các nhiếp ảnh gia đó chụp lại cũng là tôi, thậm chí người được quay đoạn phim ngắn của Cadinor cùng cậu là tôi…” Giọng nói của An Khải Văn như bị ép ra từ kẽ răng, rất mạnh mẽ, như thể đang căm hận điều gì đó tột cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện