Tô Trăn khẽ một nụ cười lướt qua, “Anh đã chờ đợi quá lâu để nghe lời tỏ tình của em, anh không muốn chờ đợi lâu như vậy để được ân ái với em.”

Dung Phi ngây người tại chỗ, cậu không ngờ Tô Trăn lại thẳng thắn nói trắng ra như vậy.

“Bây giờ anh có thể rút ra được không? Nơi đó của em cực kỳ đau!” Dung Phi lạnh lùng nói, giọng khàn đặc.

Cậu có chút hơi tức giận, dù cậu có thích Tô Trăn đến đâu đi chăng nữa, thì việc bản thân mình bị đối phương chiếm hữu như một người phụ nữ, trong thâm tâm cậu không khỏi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Chưa kể đến đôi chân lúc này không tự chủ được mà run rẩy.

“Em vừa rồi sung sướng lắm mà, phải không?” Tô Trăn không có ý định rút ra chút nào, anh rất thích cảm giác được Dung Phi bao bọc.

“Câm miệng.” Dung Phi nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh. Cậu đã bị Tô Trăn làm rồi, bây giờ nghĩ gì cũng vô nghĩa, ít nhất như Tô Trăn nói, cậu vừa rồi thực sự rất sướng, mặc dù lúc Tô Trăn vào đau đớn kinh khủng, mà bây giờ chỗ đó cũng khá là tê buốt.

“Chờ một lát rồi đi ngủ tiếp.” Tô Trăn từ từ rút ra, mang theo một ít dung dịch trắng đục. Dung Phi lúc này mới nhớ ra điều gì, vội nắm lấy tay Tô Trăn.

“Anh thế nhưng lại bắn vào bên trong cơ thể tôi em!” Dung Phi trợn tròn mắt nhìn đối phương.

Đúng vậy, em khiến anh không thể kìm lòng được.

Lúc này Dung Phi mới ý thức được, những lời như thế này mà Tô Trăn trực tiếp nói ra không hề đỏ mặt hay bối rối.

Anh lại tách hai chân của Dung Phi ra.

“Anh lại muốn làm gì nữa?!”

“Em đang trợn mắt nhìn anh như muốn anh tiếp tục bắt nạt em à?” Tô Trăn cười ẩn ý, ngón tay luồn vào miệng có chút sưng đỏ của Dung Phi.

“Ừm…” Dung Phi lúc này mới hiểu được Tô Trăn đang muốn giúp bản thân mình dọn dẹp một chút.

Có chảy máu một chút. Là lỗi của anh… Anh quá vội vàng.

Dung Phi im lặng, miệng khép chặt. Thời điểm anh làm cũng không hỏi ý kiến em xem đã đồng ý chưa. Dung Phi vươn dài cánh tay lấy lại điện thoại của mình, lúc đó đã hơn 4 giờ sáng.

Tô Trăn đứng dậy, không mặc gì cả, Dung Phi dựa vào gối ngắm nhìn lưng của anh và đôi chân dài đầy sức mạnh.

Trong khi đó, Tô Trăn dường như chẳng hề để tâm đến việc được Dung Phi thưởng thức, anh cầm một tuýp thuốc mỡ và bông tăm đi đến.

“Anh đẹp sao?” Tô Trăn hỏi.

Ánh mắt của Dung Phi vô tình chạm vào cái thứ to lớn mà cậu luôn miệng gọi là ‘nó’, nghĩ đến những gì nó đã làm trong cơ thể mình, Dung Phi quay mặt đi.

“Đẹp chết đi được, anh hài lòng chưa?”

“Em có chắc là không muốn chụp ảnh làm kỷ niệm không?” Tô Trăn ngồi xuống mép giường, định kéo chăn lên, nhưng Dung Phi lại ấn, đè tay anh xuống.

“Nè… Em không giống anh, thích phô trương ra đâu.” Dung Phi biết Tô Trăn muốn bôi thuốc cho mình, dù chỗ đó Tô Trăn đã nhìn đến chẳng còn gì để nhìn nữa, Dung Phi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, không được tự nhiên.

“Em không với tới chỗ đó, để anh bôi thuốc cho.” Tô Trăn vẫn kéo chăn ra, “Nếu em ngại, có thể nằm sấp trên giường.”

Dung Phi chỉ có thể làm theo, nếu không xử lý tốt chỗ đó thì rất dễ bị viêm nhiễm.

Vừa bôi thuốc mỡ cho cậu, Tô Trăn vừa nói: “Thật sự có chút sưng tấy, lẽ ra em có thể nghỉ ngơi một tuần, nhưng tuần này anh chỉ muốn cùng em tận hưởng thật tốt.”

Cơ thể Dung Phi lập tức run lên。

Hưởng ….Hưởng thụ cái gì? Tô Chấn sờ sờ chóp mũi của cậu một chút: “Em nói hưởng thủ có ý gì?”

Dung Phi lại xấu hổ.

Sau khi hạ thân ẩm ướt, nhớp nháp được làm sạch, Dung Phi ôm chăn đi vào giấc ngủ say.

Tô Trăn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, nhìn gương mặt đang say giấc ngủ của cậu.

“Dung Phi, em sẽ không rời bỏ anh nữa, phải không?”

Vẻ mặt yên lặng ngủ say của Dung Phi giống như thời gian đã ngừng trôi vậy.

Ngày hôm sau, Dung Phi ngủ đến tận chiều mới tỉnh. Trên bàn có một hộp cơm, là Tô Trăn để lại cho cậu, cùng với một tờ giấy ghi chú, dặn Dung Phi ngủ dậy nếu cơm chưa nguội thì ăn một ít, đừng để bản thân mình bị đói.

Dung Phi nhấp môi cười, bước đi vẫn còn hơi khó khăn, nhưng đã không còn khó chịu như tối qua. Quay đầu nhìn lại chiếc giường, nhớ lại vẻ mặt gợi cảm của Tô Trăn tối qua, tim Dung Phi lại đập thình thịch. Đi vào phòng tắm, Dung Phi cúi đầu đang định đánh răng liền nhìn thấy những vết đỏ chạy từ cổ đến ngực.

Ê…Tô Trăn có hôn lên nơi này của mình không ta?

Kéo quần xuống đi vệ sinh, Dung Phi cúi đầu thì thấy vùng da tím bầm giữa hai chân mình, thậm chí còn có cả những vết dấu răng nhợt nhạt.

“Cái này làm từ lúc nào vậy…” Dung Phi chẳng nhớ hay có một ấn tượng gì cả.

Cho đến tối, Tô Trăn trở về, phát hiện Dung Phi vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái hộp cơm, nhanh chóng đi đến trước mặt Dung Phi, “Sao thế?”

“Không… không có gì…” Dung Phi nhìn về phía túi xách mà Tô Trăn đang cầm, trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, cậu nhớ lại từng khoảnh khắc bị đối phương chiếm hữu trong đêm đó, vô thức né tránh ánh mắt, giả vờ như không quan tâm mà nói, “Đó là cháo à?”

Nhưng Tô Trăb lại để đồ trong tay xuống, nâng mặt Dung Phi lên yêu cầu cậu nhìn về hướng mình: “Em làm sao vậy? Lại giống như hai ngày trước, thậm chí em còn không muốn nhìn tôi! Em lại đang trốn tránh anh nữa à?”

“Không có đâu!” Dung Phi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra sự bất an trong mắt của Tô Trăn.

“Thật sự không có à?” Tô Trăn nhìn kỹ vào mắt Dung Phi, như muốn xác nhận rõ mọi thứ, “Hay là… em hối hận vì bị anh ôm… em không muốn ở bên cạnh anh…

Ánh mắt của Tô Trăn rất dữ tợn, nếu Dung Phi nói không, cậu thậm chí còn nghi ngờ Tô Trăn có thể cứ như vậy giết chết cậu ngay lập tức.

“Dĩ nhiên là không rồi! Ít nhất anh cũng nên nghĩ cho em một chút chứ! Tối qua anh mới… với em, nếu em thực sự không thích anh hoặc hối hận, thì bây giờ em đã bỏ đi từ lâu rồi!” Dung Phi đột nhiên trở nên ủy khuất, không quan tâm đến việc mối quan hệ đồng tính của bọn họ, với tư cách là đàn ông, sẽ phải chịu áp lực xã hội như thế nào nếu bị phát hiện, cũng không quan tâm đến việc cả hai đều là người của công chúng, danh tiếng của Tô Trăn tốt hơn rất nhiều so với bản thân mình, Dung Phi biết mình thích là thích, cứ tiếp tục phủ nhận bản thân sẽ chỉ khiến mình sống khổ sở hơn.

Dung Phi nhìn Tô Trăn với đôi mắt sáng ngời, đầy kiên định như vậy.

“Vậy tại sao lại không nhìn vào anh?” Tô Trăn kiên quyết muốn câu trả lời của cậu, Dung Phi lần đầu tiên nhìn thấy thứ được gọi là sợ hãi trong ánh mắt của anh.

“Em… em…” Do ngại ngùng vì anh đột ngột đến gần nên Dung Phi không biết phải nói gì.

Mà sự do dự của cậu vào lúc này trong mắt Tô Trăn lại giống như điềm báo bị từ chối.

Giây tiếp theo, Tô Trăn hôn lên môi cậu, đầy điên cuồng mà si mê, giằng co.

Dung Phi “Ô ô” rên rỉ trong tiếng nức nở khi bị kéo dậy và ném lên giường.

Tô Trăn vội vàng kéo áo của mình, Dung Phi ngây người, “Cậu… cậu không nhầm chứ, không phải mới ngày hôm qua…

…… Đường phân cách hài hòa ……

Thời điểm cậu tỉnh dậy, cổ họng đau như muốn rách ra, cảm giác như đang trôi nổi trên mặt nước, toàn thân không một chút sức lực, trên trán còn có một chiếc khăn ướt. Khi tầm nhìn dần rõ nét, Dung Phi mới nhận ra là Noria đang chăm sóc mình.

Cậu đã tỉnh rồi à? Có đói bụng không?

Dung Phi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng như muốn bốc khói. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình vừa trải qua một vòng đi từ quỷ môn quan rồi trở về.

Noria rót một ly nước đỡ dậy Dung Phi, lúc này Dung Phi mới nhận ra mình không mặc gì cả.

“Không cần phải ngại ngùng, khi cậu sốt, ngoài việc Tô Trăn lau người cho bạn thì chỉ có tôi thôi. Anh ấy phải đi đóng phim… Nguyên nhân cậu phát sốt cũng không tiện để bác sĩ biết, mà tôi cũng học y nên tiện tay xem qua và mua thuốc cho cậu, chắc là do dùng quá sức ở chỗ đó… à, cho nên bị viêm thôi…” Noria cười tươi khiến Dung Phi cũng không còn ngượng ngùng nữa.

“Tên khốn…” Dung Phi thực sự không ngờ rằng lời “thú nhận” của mình chưa đầy ba ngày đã bị đối phương đưa đến bước đường này. Chỉ cần nhúc nhích một chút thôi, toàn thân đã đau nhức, chưa kể đến nơi đó, tê cứng đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa.

“Tên khốn kiếp a…” Noria thở dài, ngồi xuống mép giường, “Thật ra khi anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã thích một người nào đó, tôi thực sự rất vui mừng cho anh ấy, đồng thời cũng lo lắng cho anh ấy. Anh ấy được các bạn gọi là ‘vĩnh viễn không mất đi sự ưu nhã’ của làng giải trí, được vô số người yêu mến, nhưng tất cả những điều đó không phải là điều anh ấy muốn. Một khi anh ấy xác định được điều mà bản thân mình muốn, thì nhất định phải có được. Nghe có vẻ độc đoán, nhưng đó chính là Tô Trăn.”

Cô là người thuyết khách của anh ấy.

“À, à… Tiếng Trung của tôi khá tốt nên tôi biết ý nghĩa của từ ‘thuyết khách’ là gì đấy.” Noria thở dài, “Nhưng tôi vẫn phải nói. Thoạt nhìn, Tô Trăn tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng thực chất anh ấy luôn sợ hãi. Nếu một ngày nào đó cậu đột ngột rời khỏi cuộc đời anh ấy một cách tàn nhẫn như cha mẹ anh ấy đã làm? Nếu mà anh ấy đối xử với cậu như thế nào cũng không thể giành được tình yêu của cậu? Nếu mà anh ấy có phá hủy cậu thì cậu cũng không muốn ở bên cạnh anh ấy? Tất cả những điều đó sẽ khiến anh ấy vô cùng sợ hãi, vì vậy điều anh ấy muốn là nắm chặt cậu trong lòng bàn tay tay, để cậu ở nơi anh ấy có thể nhìn thấy được.”

Dung Phi vẫn im lặng, cậu còn nhớ bản thân mình đã vùng vẫy và thậm chí van xin thế nào, nhưng Tô Trăn tỏ vẻ như không nghe thấy vậy.

“Cậu sợ hãi sự cố chấp của Tô Trăn như vậy sao? Hay cậu không thể chịu đựng được áp lực từ sự bất an của anh ấy?” Noria hỏi.

“Đó mới là con người thật sự của Tô Trăn. Anh ấy không bao giờ hoàn hảo, thậm chí còn rất dễ bị tổn thương thành ngàn mảnh nhỏ.” Noria nói rất nghiêm túc, “Và tôi không muốn anh ấy càng suy sụp hơn khi có cậu ở đây.”

Lúc đó, Dung Phi nhớ lại hình ảnh đôi vai run rẩy của Tô Trăn trong thang máy tối om.

Đúng vậy, người đàn ông này không hoàn hảo như cậu tưởng tượng. Mà bản thân cậu chưa bao giờ hoàn hảo, thì làm sao có thể đòi hỏi người khác phải hoàn hảo không có tỳ vết nào cả?

“Tuy nhiên, những gì anh ấy đã làm với tôi hôm qua đã vượt qua giới hạn của tôi. Tôi tin rằng đó là giới hạn đối với bất kỳ ai.”

Nụ cười thoải mái của Noria bỗng trở nên căng thẳng, “Cậu muốn vứt bỏ anh ấy à?”

“Chưa đến mức nghiêm trọng như vậy đâu.” Dung Phi khẽ nhếch mép, “Chỉ là tôi cảm thấy mình như… “

“Bị cưỡng hiếp, còn không chỉ một lần?” Noria hỏi.

“Ê! Ê! Gì mà gọi là cưỡng bức, chú ý lời nói của cô một chút đi! Tối đa thì cũng chỉ là… bạo lực gia đình mà thôi?”

Lời của Dung Phi vừa dứt, Noria đã cười đến nỗi bụng sắp nứt ra.

Bạo lực gia đình… Ha ha… Ha ha…

Dung Phi lại xấu hổ tại chỗ.

Cuối cùng Noria cũng dừng lại, cô hít một hơi thật sâu như trút bỏ gánh nặng, “Cậu nói vậy, ít nhất chứng tỏ cậu vẫn còn thích anh ấy.”

Hai người trò chuyện bâng quơ, Noria cho Dung Phi ăn một chút cháo. Cậu bị rách ở nơi đó, những ngày này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.

Buổi chiều, Tô Trăn kết thúc cảnh quay phim và đã trở về.

Noria cười một cách đầy ẩn ý, cầm túi xách rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại Dung Phi và Tô Trăn. Dung Phi đưa tay cầm lấy tạp chí lá cải mà Noria để lại, lật xem một cách tùy ý. Tô Trăn đi đến ngồi cạnh Dung Phi, đưa tay ra định chạm lên trán Dung Phi, nhưng Dung Phi lại né tránh đi.

“Em biết đấy, nếu em cứ né tránh ánh mắt của anh hoặc không chịu nói chuyện với anh, anh sẽ phát điên mất.” Giọng điệu của Tô Trăn trầm thấp, ánh mắt anh luôn dừng lại trên đôi mắt của Dung Phi.

Dung Phi dựng tạp chí lên, chắn giữa hai người.

“Em chỉ không nhìn anh mà thôi mà, anh muốn giết chết em đấy à. Nhưng em không thể mãi mãi chỉ nhìn anh được, em còn phải xem tivi, xem máy tính, xem bạn diễn của tôi khi đóng phim… Em còn phải…” Dung Phi vốn định nói “xem những cô gái mặc bikini”, nhưng rõ ràng lúc này Tô Trăn sẽ không hiểu được lời bông đùa của cậu.

“Anh chỉ là vừa mới có được em, không biết phải làm sao để lấy lại lý trí.” Tô Trăn lấy đi cuốn tạp chí trước mặt Dung Phi.

“Tối qua anh có thật sự tận hưởng không?” Dung Phi lạnh lùng hỏi.

“Ừm.”Tô Trăn không chút do dự mà trả lời.

Dung Phi chỉ vào phần dưới cơ thể của mình, “Nhưng em lại không thích. Em cứ kêu anh dừng lại mà anh không nghe gì cả!”

Về điểm này, anh không bào chữa gì cả. Thành thật xin lỗi.

“Em không phải là người thay đổi tâm ý dễ dàng, và em vô cùng nghiêm túc khi nói rằng em thích anh.” Dung Phi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Tô Trăn, “Em chưa bao giờ hối hận khi nói thích anh. Ngoại trừ việc bị anh thượng.

“Xin lỗi, tối qua anh đã quá lỗ mãng.” Tô Trăn đưa tay chạm vào má của Dung Phi, cho đến khi đối phương không còn né tránh, anh mới vuốt ve má của Dung Phi.

“Em ngủ rồi, ngủ rất say. Anh vừa đóng phim vừa nghĩ về em. Anh nhớ cảm giác hôn em, ôm em. Anh thậm chí không thể tập trung vào vai diễn của mình. Đạo diễn Trần còn tưởng anh không tập trung vì chuyện dây an toàn hôm đó. Lúc trưa, anh quay xong lại đi thăm em. Em ngủ say lắm, anh không nhịn được mà hôn em…” Đây là lần đầu tiên Tô Trăn bộc bạch hết lòng mình với Dung Phi.

Chờ đã, anh hôn em à? Anh hôn em chỗ nào?

Tất cả những nơi mà anh cảm thấy gợi cảm.

Dung Phi ngước mắt trợn trắng lên: “Thì ra là vậy. Sau khi anh nhịn không được hôn lên người em thì sao?”

Lần đầu tiên, Dung Phi có cơ hội nắm giữ vị trí lãnh đạo trước mặt Tô Trăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện