Ai…… Ai đấy! An Khải Văn, có phải là anh hay không! Thực sự rất là nhàm chán! “Dung Phi đưa tay về phía sau vẫy vẫy, ngón tay chạm vào tóc đối phương. Sự đụng chạm nhất thời khiến này làm cậu cứng đờ tại chỗ.

Có vẻ như…thật sự là Tô Trăn…

Chỉ là những người đến đây đều là người mẫu. Tại sao Tô Trăn lại đi đến đây? Hơn nữa anh ấy lại có nhiều thông cáo đến như vậy….

Đối phương trước sau không hề lên tiếng, tựa như nếu Dung Phi không nhận ra anh ấy, anh ấy liền sẽ không buông tay ra.

Cánh tay Dung Phi lùi về phía sau, lòng bàn tay che lấy gò má của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, mắt và mũi của đối phương. Đối phương không hề có ý định trốn tránh, tựa như chỉ để Dung Phi xác định mình là ai.

Sau khi mò mẫm, sờ soạng từng chút một, dường như không chỉ có đôi mắt của Dung Phi mà còn cả trái tim của cậu đều bị che lại. Khi đầu ngón tay của mình chạm đến lên môi đối phương, Dung Phi vô thức muốn rút tay lại, dường như môi của đối phương hơi mím lại, giống như muốn giữ lại ngón tay của mình.

Hơi thở của đối phương phả vào sau gáy cậu, xẹt qua vành tai cậu, cổ cậu, một cảm giác lơ đãng không thể giải thích được.

Dung Phi hít sâu một hơi, “Có phải là… Tô Trăn không…”

“Vừa rồi nghe thấy em gọi tên người khác, anh còn có chút buồn đâu nha.” Giọng nói đặc biệt của Tô Trăn vang lên bên tai Dung Phi, lòng bàn tay của anh chậm rãi hạ xuống, Dung Phi mở mắt ra, quay người lại.

Tô Trăn nghiêng đầu buồn cười nhìn Dung Phi: “Anh còn đang đoán, tiếp theo em muốn gọi ra cái tên của ai.”

“…Em chỉ không nghĩ tới việc anh sẽ đến đây…”

Lúc này, trên vai Tô Trăn khoác một chiếc khăn tắm, xương quai xanh thấp thoáng thu hút, hấp dẫn sự chú ý của người khác, đôi chân dài miên man khiến Dung Phi phải ghen tị đến ngứa mắt. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước, mềm mại và gợi cảm một cách khó tả.

Dung Phi vô thức nuốt nước miếng.

Tô Trăn đưa tay vén mái tóc ướt trên trán ra sau, lúc này anh cảm thấy sảng khoái và tràn đầy sự nam tính trưởng thành.

“Làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?” Tô Trăn dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi Dung Phi.

Dung Phi co rúm người lại lui phía sau, không biết từ khi nào Tô Trăn đã hình thành thói quen nhéo nhẹ chóp mũi của Dung Phi. Đó là một loại hành động mập mờ và thân mật giữa nam và nữ. Nếu một người đàn ông khác làm điều này với Dung Phi, cậu chắc chắn sẽ vặn ngón tay của người đàn ông kia và nghiêm khắc cảnh cáo đối phương. Nhưng nếu chính là Tô Trăn, Dung Phi sẽ luôn vô thức đắm chìm trong nụ cười, ánh mắt của anh ấy.

“Sao anh lại đến đây để tập thể hình?”

“Bởi vì anh nhớ em.” Tô Trăn nhẹ giọng nói, giọng điệu trìu mến, chân thành còn tự nhiên hơn lời thoại trong phim điện ảnh, đầu óc Dung Phi một lần nữa lại chập mạch.

Tô Trăn nở nụ cười lớn, đây là lần đầu tiên Dung Phi nhìn thấy anh cười thoải mái đến như vậy kể từ khi anh ấy thoát khỏi hình ảnh tao nhã trên màn ảnh.

“Em thật đáng yêu, em tin được điều này không.” Tô Trăn đưa tay xoa đầu làm tóc của Dung Phi lộn xộn lên.

Dung Phi cúi người xuống, bị Tô Trăn nhéo thắt lưng, hung hăng xoa đầu cậu.

“Buổi chiều tình cờ không có thông cáo, hơn nữa cũng lâu rồi không có bơi lội, liền đi tới đây bơi lội thư giãn một chút, không ngờ lại gặp được em.”

“Anh chỉ là nói cho em biết thôi!” Dung Phi cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của Tô Trăn, đứng sang một bên, “Đã lâu không gặp, anh làm sao có thể nhớ tới em! Nếu như vậy, anh cũng nhớ tới dáng người chữ S nóng bỏng!”

Tô Trăn cười nhẹ một tiếng: “Được, được, được, anh không trêu chọc em nữa, đồ ngốc!”

“Anh gọi em là cái gì!” Dung Phi giả vờ tức giận, dùng nắm tay đấm vào lưng đối phương, không ngờ cổ tay lại bị đối phương bóp lấy.

“Gọi em là đồ ngốc.”

“Anh mới là đồ ngốc!”

“Đồ ngốc” thanh âm kia của Tô Trăn có vài phần bất đắc dĩ còn có phần yêu thích, cưng chiều trong đó, nhưng Dung Phi lại không khỏi tự nhủ nói với chính mình rằng tất cả chỉ là ảo ảnh.

Hai người cùng nhau bước vào phòng tắm, một bên vừa tắm rửa, một bên vừa nói chuyện qua bức tường nhà tắm.

“Việc huấn luyện như thế nào?”

“Vẫn còn tốt. Lúc đầu em không tìm được tiết tấu. Sau khi tìm được tiết tấu, em lại bị An Khải Văn cười nhạo và nói em đi như đang nhảy nhạc rap, sau này em lại cứ đi thoải mái tự nhiên là được rồi.”

“Khi đứng trên sân khấu chữ T, em phải có khát vọng thể hiện. Nhiều người sẽ quen với việc che giấu bản thân mình khi ở trong tầm mắt khán giả. Việc em cần phải làm là để mọi người nhìn thấy nó, đuổi theo em và nhớ kỹ về em. “

“Ừm……”

Không ngờ, Tô Trăn lại đơn giản nhìn qua mà  chỉ ra được nguyên nhân đang trói buộc, hạn chế những bước chân của mình.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Trăn vỗ vào vách tường.

“Ồ…không có gì đâu, dầu gội dính vào trong mắt em.”

“Hãy xối nước vào một chút và đừng vội mở to hai mắt ra.”

Sau khi tắm xong, Dung Phi nhắm một mắt đi ra ngoài, quấn khăn tắm quanh thân mình đi ra ngoài, Tô Trăn đã đứng trước ở cửa sẵn chờ cậu.

“Con mắt đó còn không thể mở ra được sao?” Tô Trăn đem một chiếc khăn tắm đặt lên đầu Dung Phi, nhẹ nhàng lau lên.

Cảm nhận được ngón tay của Tô Trăn xuyên qua chiếc khăn, Dung Phi bỗng nhiên cảm thấy rất vui sướng.

“Không sao đâu, em chỉ cảm thấy mắt mình có chút hơi nhức thôi.”

“Bên kia có máy sấy tóc. Hãy sấy tóc khô trước khi ra ngoài nhé.”

Ban đầu Dung Phi muốn tự mình làm nhưng Tô Trăn lại lấy máy sấy tóc bắt đầu thổi cho Dung Phi. Anh luồn ngón tay vào tóc Dung Phi, trêu đùa, gió nóng thổi qua, Dung Phi hé nửa con mắt, tựa hồ đang hưởng thụ.

“Thật thoải mái a…”

“Thật sao, lát nữa đến lượt em sấy tóc cho anh đấy nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Nhưng khi Tô Trăn ngồi xuống, nâng cằm ra hiệu cho Dung Phi, Dung Phi không xác định hỏi: “Thật sự anh muốn em sấy tóc cho sao? Em thổi tóc anh thành tổ chim thì anh cũng đừng hối hận nhé!”

“Thật sao?” Tô Trăn đưa tay lôi kéo tóc của chính mình, “Lấy bản lĩnh của anh, ngay cả việc đội tổ chim trên đầu cũng vẫn là rất hợp mốt đúng không?”

Dung Phi bày ra một bộ mặt: “Anh thật tự luyến.” Khoảnh khắc cậu đưa tay chạm vào tóc Tô Trăn, tim của cậu bắt đầu đập loạn xạ.

Đồ ngốc, Dung Phi! Không phải mày vừa gãi tóc cho Tô Trăn sao? Tại sao mày lại khẩn trương, lo lắng cái gì? Dung Phi vẻ mặt bình thường, giơ máy sấy lên, cực kỳ nghiêm túc sấy tóc cho đối phương.

Trong gương trước mặt, sắc mặt Tô Trăn dần dần có từng chút dịu dàng đi, cúi đầu nhìn Dung Phi trong gương.

Một lúc lâu sau, Dung Phi cảm thấy bầu không khí yên tĩnh quá mức, ngẩng đầu lên, phát hiện trong gương là nụ cười trên khóe môi Tô Trăn.

“Anh đang cười cái gì vậy?”

“Vừa rồi trông em thật giống như là một nhà tạo mẫu.” Tô Trăn ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp phải ánh mắt của Dung Phi.

“Anh không cần phải cười nhạo em như thế chứ?”

“Sao anh lại phải cười nhạo em?” Tô Trăn nhìn bản thân mình trong gương, “Kiểu tóc này cũng không tệ lắm.”

“Cắt!”

Lúc này, ở ngoài phòng thay đồ vang lên tiếng gào của An Khải Văn: “Dung Phi, cậu còn ổn không đó?”

“Ổn rồi! Lập tức liền đi ra ngoài!” Dung Phi bất đắc dĩ nhún vai với Tô Trăn, “Em phải ra ngoài rồi, lần sau lại nói chuyện!”

“Được rồi, đi thôi.” Tô Trăn gật đầu, nhìn bóng dáng Dung Phi rời đi.

Phòng thay đồ nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Tô Trăn vẫn đứng đó cho đến khi điện thoại di động trong ngăn tủ reo lên, là cuộc gọi của Thẩm Ngạn.

“Tôi nói nè Tô Thiên vương, tối nay anh còn có một cái thông cáo nữa, buổi chiều không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đi đâu?”

“Không có gì đâu, tôi sẽ quay lại ngay.”

Khi Dung Phi đi ra ngoài phòng thay đồ, An Khải Văn đã nhướng cao lông mày: “Sao lại lâu thế? Tôi gần như đã ngủ quên khi chờ cậu.”

“Vậy thì anh cứ ngủ một giấc đi!” Dung Phi thờ ơ đi ngang qua An Khải Văn, có lẽ vì vừa gặp được Tô Trăn nên tâm trạng của cậu đang đặc biệt tốt.

Sau mấy ngày huấn luyện, Dung Phi cảm thấy mình càng ngày càng tiến bộ. Theo một cách hết sức biến thái, An Khải Văn đã thiết lập một chiếc máy ảnh hoàn toàn tự động và bắt đầu chụp ảnh ngay khi Dung Phi bước những bước đi đầu tiên, mỗi giây đều nhấp nháy lóe lên một lần. Sau khi biết được sự tồn tại của máy ảnh, Dung Phi thậm chí còn căng thẳng, luống cuống tay chân hơn. An Khải Văn cười đến đau bụng và khua những bức ảnh đó lắc lư trước mặt Dung Phi.

“Cậu…Cậu chắc chắn nhất định sẽ dẫn đầu xu hướng thời trang mới!”

Dung Phi nhịn không được cảm xúc muốn đánh anh ta.

“Dung Phi, cậu có bao giờ nghĩ rằng vào ngày thật sự diễn ra buổi catwalk, ánh đèn sân khấu nhấp nháy sẽ phóng đại hơn chiếc máy ảnh này không?” An Khải Văn nửa ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Dung Phi hỏi.

Dung Phi gật đầu.

“Tôi đã bao giờ nói với cậu rằng ánh đèn sân khấu càng điên cuồng thì ngành công nghiệp thời trang sẽ càng khẳng định cậu chưa?”

Lời nói của An Khải Văn khiến Dung Phi nhớ đến lời Tô Trăn đã từng nói với cậu: “Nhiều người sẽ quen với việc che giấu bản thân mình khi ở trong tầm mắt của khán giả, nhưng điều cậu cần phải làm là để cho mọi người nhìn thấy cậu, đuổi theo cậu và nhớ kỹ đến cậu. 

Dung Phi hít sâu một hơi, nói: “Làm lại lần nữa đi.”

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Tôi chắc chắn.” Dung Phi nhìn thẳng vào trong ánh mắt của An Khải Văn.

“Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa nào.” An Khải Văn đi tới điều chỉnh camera.Dung Phi nghe theo tiết tấu âm nhạc liền bước ra ngoài.

Tôi muốn triển lãm bản thân mình ra bên ngoài và thể hiện mặt tốt nhất của chính mình. Tôi muốn anh phải nhìn tôi mọi lúc, vẫn luôn nhìn tôi!

Trước mắt Dung Phi là cảnh Tô Trăn chậm rãi xoay người rời đi.

Trên đời này có thể làm được nên những điều hoàn mỹ không chỉ có riêng Tô Trăn, Dung Phi, cậu cũng có thể!

An Khải Văn ở một bên đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Dung Phi, mãi đến khi cậu đứng ở phía trước sân khấu chữ T rồi xoay người, An An Khải Văn mới tỉnh táo lại.

Đi vào phòng An Khải Văn, dùng máy tính kiểm tra từng ảnh chụp. Mỗi khung hình giống như một đoạn clip trong phim.

Trên mặt An Khải Văn không có  bất cứ biểu tình gì, trong mắt tràn đầy tính dò xét.

“Thế nào? Có chỗ nào tôi làm không tốt?”

“Đây, có chút chỗ nhún vai. Hơn nữa, lúc đi tới đây, thân thể của cậu có chút nghiêng, chú ý giữ thăng bằng một chút…” 

Quả nhiên, nhìn từng cái một, tôi thấy mình vẫn còn nhiều thiếu sót, chưa đủ chuyên nghiệp…

Trong khi Dung Phi đang nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên máy tính thì An Khải Văn lại đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Dung Phi…”

“Hả?” Ngón tay Dung Phi đang ở trên con chuột bấm click.

“Nếu cho tôi thêm một tháng nữa, tôi chắc chắn có thể khiến cậu trở nên nổi tiếng trong giới thời trang.”

“Ha ha,” Dung Phi nhún vai cười nói: “An Khải Văn, anh đang ngồi chắc chắn trên ngôi vương của nam người mẫu. Cho dù tôi có nổi tiếng đến đâu cũng phải bao phủ trong vầng hào quang của anh.”

An Khải Văn đặt lòng bàn tay lên vai Dung Phi, kéo cậu về phía mình: “Tôi nghiêm túc đấy, Dung Phi.”

“Anh đây là thừa nhận tài năng của tôi sao?” Dung Phi buồn cười hỏi.

An Khải Văn nhắm mắt lại hít một hơi, dường như đã hạ quyết tâm: “Đúng vậy.”

“Anh bị tôi hấp dẫn sao?” Không biết vì sao, Dung Phi đột nhiên có ảo giác An Khải Văn đã đầu hàng, thần phục dưới chân cậu.

“Ừ.” An Khải Văn nở nụ cười nhưng lại có phần tự giễu.

Thái độ nửa đùa nửa thật của Dung Phi lắng xuống, cậu nói với An Khải Văn với vẻ mặt nghiêm túc tương tự: “Anh không lo lắng rằng sẽ có một ngày tôi sẽ phá tan vầng hào quang của anh, lấy đi sự chú ý của giới thời trang đối với anh sao?”

“Sẽ luôn có người vượt qua tôi, sớm hay muộn. Nếu người đó là cậu, có lẽ tôi có thể bình tĩnh mà tiếp nhận.”

Dung Phi chậm rãi nhếch môi: “Xin lỗi, tôi vẫn còn muốn làm một diễn viên.”

An Khải Văn buông lỏng vai Dung Phi ra, đẩy cậu đi ra ngoài, vẻ mặt lại bày ra biểu tình khó coi: “Đừng tự mãn như vậy nữa! Đồ vịt con xấu xí!”

“Haha, cảm ơn sự so sánh đầy tính ẩn dụ của anh. Ý anh là một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một chú thiên nga trắng phải không?”

An Khải Văn hung hăng liếc nhìn Dung Phi một cái.

Dù thế nào đi nữa, lời khẳng định của An Khải Văn khiến cho trong lòng Dung Phi có một chút cảm giác xúc động muốn bay lên. Cậu biết có điều gì đó vẫn luôn trói buộc chính mình, có lẽ đó là thứ mà Tô Trăn gọi là “ham muốn biểu đạt”.

Sàn catwalk của Perini sẽ trở thành bước ngoặt đối với Dung Phi.

Một tháng bất giác như vậy mà trôi qua mà không hề hay biết, nghênh đón Perini đến nghiệm thu kết quả huấn luyện.

Sáng sớm, không đợi An Khải Văn đến gõ cửa phòng Dung Phi, Dung Phi đã tỉnh dậy rồi.

An Khải Văn dựa vào cửa khoanh tay, buồn cười hỏi: “Dung Phi, cậu có phải đang căng thẳng, lo lắng hay không?”

“Vớ vẩn, tất nhiên là tôi đang lo lắng!”

Hôm nay, Dung Phi  chuẩn bị bước đi trên sàn catwalk trước mặt Perini và một số người mẫu khác tham gia show diễn catwalk “Ngày và đêm”. Họ đều là những người chuyên nghiệp! Nếu Dung Phi  muốn trở thành người mẫu cuối cùng Vedette cho tác phẩm của Perini, tất nhiên cậu phải được bọn họ chấp thuận.

“Người phải khẩn trương lo lắng chắc hẳn là tôi mới đúng? Nếu cậu đi không tốt, ông Perini sẽ không trách cậu, bởi vì tôi mới là người đã huấn luyện cậu. Hơn nữa, cơ bản vì tôi và cậu sẽ đồng hành cùng trong trong suốt quá trình biểu diễn catwalk, cho nên hôm nay tôi sẽ ở bên cậu trên sàn chữ T”.

Nghe được câu này, Dung Phi cảm thấy khó có thể yên tâm được. Cái khó là ngoài việc thể hiện được bản thân, cậu còn phải phối hợp với An Khải Văn để thể hiện chủ đề của show diễn “Ngày và Đêm”.

Bữa sáng là trứng rán và bánh mì nướng, Dung Phi bình tĩnh lại và đem chúng nuốt  xuống hết.

Thời điểm lúc mười giờ, chuông cửa vang lên. Đó là Perini cùng nhóm người mẫu của ông ấy.

“A, Dung Phi thân mến!” Perini tiên sinh dang rộng vòng tay ôm lấy Dung Phi thật chặt, “Tôi rất mong chờ buổi biểu diễn hôm nay của cậu đó!”

Đi theo sau ông Perini là bốn hoặc năm người mẫu nam  u Mỹ, tất nhiên bao gồm cả Lean, người mà cậu đã gặp ở trung tâm thể hình ngày hôm đó.

“Hả? Cậu có phải là ‘Đêm tối’ được ông Perini lựa chọn không?” Lean tỏ ra biểu tình cường điệu.

Dung Phi bình tĩnh mỉm cười. Cậu đã đoán trước được phản ứng của gã ta như vậy: “Đúng vậy.”

Lean thu hồi vẻ mặt giễu cợt: “Được rồi, ánh mắt của ông Perini luôn rất đặc biệt, từ trước đến giờ tôi luôn tin tưởng vào thẩm mỹ của ông ấy. Nhưng nếu cậu không thể hiện được trình độ xứng đáng của mình thì tôi sẽ không chút nào do dự nào mà nói “NO”.

“Cảm ơn sự thẳng thắn của anh.”

Khi vị khách cuối cùng bước vào, Dung Phi lộ ra vẻ vẻ mặt kinh ngạc.

Đối phương mỉm cười, vươn tay ra nhéo mũi Dung Phi, “Sao thế, em không hoan nghênh, chào đón anh sao?”

Trong lúc Dung Phi vẫn còn đang ngơ ngác ở đó, An Khải Văn đã đi tới và nói: “Tô Trăn… Perini tiên sinh thế nhưng cũng mời anh. Anh cũng muốn tham gia đi catwalk show “Ngày và Đêm” à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện