Cuối cùng, khi đi ra ngoài, Dung Phi cũng chỉ mang lên người một cặp kính gọng đen.

Bọn họ đi đến trung tâm thương mại sầm uất nhất trung tâm thành phố. Bởi vì không phải cuối tuần nên không có quá nhiều người mua sắm. Dung Phi biết việc cậu và An Khải Văn xuất hiện cùng nhau sẽ bị các tay paparazzi đào bới và cùng văn phong thêu diệt, cho nên vô thức cúi đầu khi bước đi.

Trái lại, hôm nay An Khải Văn mặc một chiếc áo phông có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố. Anh ta thậm chí còn vứt bỏ chiếc quần jean bó sát để mặc một chiếc quần âu màu nâu sẫm, tóc thì được buộc lại phía sau đầu một cách ngẫu nhiên. Trang phục của Dung Phi cũng không khác biệt lắm, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng cho dù mặc trang phục giống nhau nhưng An Khải Văn lại khiến tất cả những người đi ngang qua anh ta đều vô thức bước chậm lại.

Mà tất cả những gì anh ta làm là chỉ đi bộ thôi. Phong cách giản dị và có chút thoải mái đó khiến An Khải Văn trông càng trở nên đẹp trai hơn.

Dung Phi đi theo bên người An Khải Văn, nhưng dường như cậu lại trở nên vô hình, không có người chú ý đến cậu một chút nào.

“Sự khác biệt giữa cậu và tôi không chỉ nằm ở chiều cao.” An Khải Văn dừng lại, mà Dung Phi thiếu chút nữa đã đụng vào lưng anh ta.

Dung Phi hiểu rõ điều này, An Khải Văn vừa rồi đã thể hiện một cách hoàn mỹ khí chất mà bộ trang phục thường ngày của anh ta hôm nay phối.

“Tôi cũng giống như trên sân khấu chữ T à?” An Khải Văn nghiêng người về phía Dung Phi, nhẹ giọng hỏi.

“Hoàn toàn khác biệt.”

Nhưng vẫn quyến rũ.

“Nhưng vừa rồi tôi cũng đang đi biểu diễn trên sàn catwalk.”

Dung Phi ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Cậu cũng nên cố gắng để mọi người xung quanh chú ý đến bộ đồ mà cậu đang mặc.” An Khải Văn đẩy Dung Phi một cái, “Tôi ở đây trông chừng cậu.”

Dung Phi xấu hổ, nhưng điều mà An Khải Văn nói quả thực là việc mà cậu phải làm, nên Dung Phi chỉ có thể quay người thẳng lưng bước tới.

Mới đi được năm sáu bước mà thôi, phía sau đã truyền đến tiếng cười ầm lên của An Khải Văn.

“Cậu… Cậu thật dễ thương… Cậu thực sự có thể đi được rất xa bằng đôi tay và đôi chân này đó!”

Mặt Dung Phi đột nhiên đỏ bừng đến tận mang tai.

An Khải Văn vẫy tay ý gọi cậu quay lại: “Cậu thực sự là vị thiếu gia mà tôi đã gặp ở sân bay sao? Cái anh chàng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lại luôn công khai cho mọi thứ cho đến ích kỷ sao?”

Hóa ra việc khoa trương và ích kỷ cũng có thể là một lời khen ngợi trong ngành thời trang.

Dung Phi cười giễu cợt, nhưng nụ cười này đã bị An Khai Văn bắt được.

“Làm sao vậy?” An Khải Văn tháo kính trên mũi Dung Phi ra.

Dung Phi không có tránh đi ánh mắt của anh ta: “Chúng ta ai cũng đều không thể quay lại quá khứ.”

“Ha…” An Khải Văn đem cặp kính lại vào vị trí cũ một cách chậm rãi và cẩn thận, “Tại sao lại phải quay về quá khứ? Bây giờ tôi thích em. Tuy em không khoa trương, kiêu ngạo, thờ ơ đến mức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng em còn đẹp hơn thế nữa.” Nhưng so với quá khứ, em càng biết cách cảm nhận và hiểu hơn về những thứ xung quanh mình, thế này là đủ rồi”.

Dung Phi chưa bao giờ nghĩ tới việc An Khải Văn lại có thể tự khen bản thân mình một cách khéo léo như vậy.

“Đây không phải lỗi của anh. Đó là bởi vì tôi… không tìm được cách nào phù hợp để mang lại khoảnh khắc tuyệt vời như ở biệt thự của Perini cho anh.”

Nhưng đúng lúc này, có hai nữ sinh đi tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhưng lại bất an. Dung Phi đang muốn xoay người rời đi theo bản năng, nhưng An Khải Văn lại dùng lòng bàn tay đỡ eo cậu, hạ giọng nói: “Đừng có thói quen quay người, đối mặt cũng quan trọng như nhau.”

“Xin lỗi, anh là Dung Phi, nam chính của “Thiển Phong” phải không?”

Huh? Bạn không phải đang tìm An Khải Văn, mà là đang tìm tôi? Dung Phi không ngờ rằng “Thiển Phong” còn chưa ra rạp, vậy mà hai bạn trẻ này lại biết về cậu?

“Tôi là……”

“À! Tôi đã xem video quảng cáo và MV phim “Thiển Phong” trên TV. Tôi và các bạn trong lớp đều nghĩ bạn rất đẹp trai! Chúng tôi đều định đi ra rạp để xem!” Hai cô gái hưng phấn lên, liền thu hút sự chú ý của những người xung quanh bạn.

“Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.”

Hai cô gái chụp ảnh cùng Dung Phi, một lát sau liền rời đi.

Ngược lại, An Khải Văn lại bị gạt sang một bên: “Nhìn xem, em có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng lại luôn giấu bản thân mình đi.”

“Chỉ là vì cặp kính gọng đen đó đã che đi khuôn mặt của anh thôi.” Nếu không thì người bị chú ý nhất định chính là  An Khải Văn.

An Khải Văn lắc đầu: “Sự nổi tiếng của người mẫu chưa bao giờ là bởi vì khuôn mặt.”

Chỗ nào đó phía sau vang lên tiếng flash. Dung Phi vô thức quay đầu lại, nhìn thấy phía bên kia cổng vòm trung tâm thương mại có người đang chụp ảnh.

“A, vừa rồi hai cô gái kia chắc chắn đã nhận ra em, cho nên mới thu hút đám ruồi bọ đó.” An Khải Văn liền túm lấy Dung Phi, vội chạy đi.

Vai Dung Phi suýt chút nữa bị anh ta lôi trật khớp, cậu loạng choạng nhưng may mắn là không té ngã.

Tay paparazzi kia không hề đơn độc. Không ngờ tới hắn ta lại có cộng sự ở nơi khác. Khi thấy mình bị phát hiện, bọn họ ngay lập tức cầm bút ghi âm trên tay đuổi theo.

“Dung thiếu! An Khải Văn! Hai người lúc trước đã từng hôn nhau ở sân bay quốc tế, sau đó xảy ra sự cố ‘khăn tắm’. Liệu bây giờ khi làm việc chung với nhau có hiềm khích gì không?”

“Hay là vốn dĩ giữa hai người có sự mập mờ!”

Giọng của bọn họ lớn đến nỗi một nửa trung tâm thương mại đều có thể nghe thấy.

“Cái gì… ý của ngươi là giữa chúng tôi có sự mập mờ! Thời buổi này, cái gì phóng viên cũng có thể viết sao? Hai người đàn ông có thể khiến cho bọn họ có suy nghĩ bậy bạ sao?” Dung Phi vừa chạy vừa phàn nàn.

Khi cậu chạy đến góc tường, An Khải Văn một tay liền kéo Dung Phi lại, đầu Dung Phi đập mạnh vào ngực An Khải Văn.

“A!” Dung Phi kêu lên một tiếng, vừa định thò đầu ra xem ba tên truy đuổi bên kia đã chạy đi đâu thì An Khải Văn lại đem đầu cậu ấn trở về.

“Suy đoán của các phóng viên là có cơ sở. Ai nghĩ chín trong số mười người đàn ông trong ngành thời trang là người đồng tính đâu?” An Khải Văn nhếch khóe môi lên, và sự mập mờ có chủ ý càng giống như một trò trêu chọc, đùa cợt.

“…Vậy… còn anh thì sao?” Sau khi hỏi câu này, Dung Phi mới nhận ra mình đã bị An Khải Văn lừa.

“Tôi? Không phải Dung tiên sinh đã sớm thử qua từ lâu rồi sao?” An Khải Văn chậm rãi nghiêng người về phía Dung Phi, nghiêng đầu định hôn cậu, nhưng Dung Phi đột nhiên đẩy anh ta ra.

“Anh đang làm cái gì vậy!” Dung Phi cau mày, lúc này, các tay săn ảnh đã mất dấu mục tiêu cuối cùng cũng tìm được hy vọng, bọn họ lao về phía Dung Phi.

Nhưng Khải Văn lại dựa vào tường và mỉm cười đắc ý.

“Anh……”

An Khải Văn không nói lời nào và giơ tay lên, có nghĩa là “chạy nhanh lên”.

Dung Phi chỉ có thể xoay người bỏ chạy. Nếu hai người lại ở bên nhau lần nữa, không biết cánh paparazzi sẽ bịa ra chuyện như thế nào nữa. Vừa chạy, cậu không quên quay lại và đưa ngón giữa ra cho An Khải Văn.

Cuối cùng, thật vất vả sau khi chạy ra khỏi trung tâm thương mại, Dung Phi chạy như điên trên đường cái. Ba người phía sau thở hổn hển nhưng kiên quyết vẫn đuổi theo, Dung Phi cảm thấy mình không thể trụ được nữa.

Phía trước ngã tư đường có đèn đỏ, Dung Phi ở dòng xe cộ vừa dừng lại thì lao sang phía đối diện.

Đúng lúc đó, một cánh cửa ô tô mở ra, có người kéo cậu vào xe, sức lực của người kia mạnh đến mức Dung Phi ngã vào lòng đối phương. Ngay sau đó cửa xe đóng sầm lại, tất cả cửa sổ đều bị kéo lên, tất cả mọi thứ đều bị ngăn cách với bên ngoài.

Các tay săn ảnh đuổi theo đập mạnh vào cửa xe, ngay khi đèn chuyển sang xanh, chiếc xe đã lao đi khỏi, ném bọn họ ở lại phía sau.

“Ai da……” Dung Phi kinh ngạc đến mức chật vật đứng dậy. Trong đầu bắt đầu nghĩ có chuyện gì xảy ra, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn không tỳ vết.

“Tô…… Tô Trăn?” Dung Phi duy trì tư thế nửa nằm nửa bò.

Lòng bàn tay Tô Trăn đỡ lấy vai Dung Phi, đỡ cậu đứng dậy: “Là anh đây, anh cũng không ngờ vừa thông cáo xong liền đã thấy em như một chú thỏ chạy trên đường, không phải là em đang được An Khải Văn huấn luyện sao?  “

Thẩm Ngạn đang lái xe cũng cười, trêu đùa nói: “Dung thiếu, thật là trên đời này, chúng ta khắp nơi đều gặp lại được cậu!”

“Hahaha…” Dung Phi có chút xấu hổ, “Tôi đang ở trong ESHOP với An Khải Văn… ai ngờ chúng tôi đột nhiên gặp phải paparazzi…”

Tô Trăn dùng ngón trỏ móc chiếc kính gọng đen của Dung Phi, rồi đem nó tháo ra: “Em ngây thơ đến mức cho rằng chỉ cần đeo cái này là không ai có thể nhận ra mình à?”

Dung Phi vì ngồi dậy, không thể không tìm điểm tựa, lòng bàn tay vừa lúc đặt lên đùi Tô Trăn, suýt nữa chạm vào chỗ khó xử.

“Anh ta không phải đang huấn luyện cậu đi catwalk sao? Tại sao cậu lại đến trung tâm thương mại?” Thẩm Ngạn tò mò hỏi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Dung Phi không biết phải trả lời thế nào.

“Là vì muốn dạy em cách thu hút sự chú ý trong đám đông khi đang mặc trang phục bình thường nhất sao?” Tô Trăn mỉm cười, luồn ngón tay vào tóc Dung Phi xoa xoa, “Khi anh mới bước lên sàn catwalk, Perini tiên sinh cũng đang làm điều tương tự huấn luyện anh.”

Dung Phi gật đầu.

“Hiệu quả huấn luyện thế nào? Hay là bị những tay săn ảnh đó làm gián đoạn?” Tô Trăn búng nhẹ lên trán Dung Phi.

“Ừ, bị quấy rầy… cũng không tìm được phương pháp đúng.” Dung Phi ngượng ngùng quay mặt đi, mặc dù ngoài cửa sổ không có gì.

“Hóa ra là như vậy.” Tô Trăn trầm ngâm, nói: “Thẩm Ngạn, giúp tôi đỗ xe bên đường.”

“Vệ đường? Cách chỗ ở của anh vẫn còn rất xa!”

“Tôi sẽ đi cùng Dung Phi một lúc.”

“Anh không nhầm đâu đi, An Khải Văn và Dung Phi đã thu hút rất đông đảo paparazzi khi bọn họ đi dạo quanh trung tâm thương mại. Nếu anh và Dung Thiếu lại lang thang trên đường, anh có thực sự nghĩ rằng tiền lương của phóng viên quá thấp và muốn làm thế để tăng lương cho bọn họ? Thẩm Ngạn có vẻ mặt như muốn nói: “Trong đầu anh có một cái lỗ.”

“Dung Phi chỉ là có quá nhiều điều lo lắng. Càng có nhiều người, em ấy càng có xu hướng tâm lý muốn buông bỏ mọi thứ.”

Xe dừng lại bên đường, Tô Trăn đeo kính râm, kéo Dung Phi xuống xe. Trước mặt bọn họ là một cửa hàng quần áo giá rẻ, trước đây khi Dung Phi còn chưa phải là Dung Phi, cậu thường đến những cửa hàng nhỏ này để mua vài chiếc áo phông hoặc quần jean. Nhưng sau khi trọng sinh thành Dung Thiếu, rõ ràng nơi này đã không còn phù hợp với cậu nữa. Mà Tô Trăn vừa mở cửa bước vào.

“Tô Trăn?” Dung Phi không chắc liệu mình có nên đi theo anh ấy hay không.

Trên môi Tô Trăn hiện lên một nụ cười trong trẻo, anh giơ tay về phía Dung Phi. Dung Phi cũng đi hai ba bước tiến vào.

Người trông coi cửa hàng là một người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, đang ngồi đan len trên ghế sofa. Mãi cho đến khi Tô Trăn lật từng chiếc áo phông trong cửa hàng lên xem, bà mới ngẩng đầu lên.

Theo thói quen, bà chủ đứng dậy nói: “Cứ xem đi, nếu thích thì cứ thử mặc lên xem!”

Đang định cúi đầu tiếp tục đan thì bà lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh bạn trẻ à! Sao tôi lại thấy anh giống như một nam diễn viên đẹp trai nhất!”

Tô Trăn lại cười, tinh quái nói: “Trong mắt ngài thì nam diễn viên nào đẹp trai nhất?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện