Tôi nghe nói, cậu cũng là bạn của Dung Phi. Cao Duy Ung nói cho tôi biết rằng cậu rất quan tâm đến Dung Phi. Bởi vì cậu ấy trùng tên với cậu cho nên luôn cảm thấy hứng thú và muốn làm với cậu ấy. Dung Phi đi rồi, cậu nhất định sẽ cảm thấy rất đau lòng!
Nhưng là cậu ấy không phải là cậu! Tôi biết gần đây thân thể của cậu phải chịu nhiều áp lực khá lớn, hiện tại lại gặp chuyện bạn của mình qua đời cho nên trong lòng cậu không muốn thừa nhận chuyện này! Nhưng tôi muốn cậu phải mạnh mẽ, kiên cường lên!” Ánh mắt của Tô Trăn rất mạnh mẽ, ngay lập tức hỗ trợ tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ của Dung Phi.
Điều quan trọng nhất là Dung Phi đang hoảng loạn, không biết phải giải thích như thế nào với Tô Trăn về những lời mình nói ra khi đang mất khống chế, nhưng Tô Trăn đã tìm được cho cậu một cái lý do thỏa đáng.
“Cậu chính là cậu, không liên quan gì đến chuyện cùng tên cùng tuổi, dung mạo hay thân thể đều là của cậu.” Tô Trăn ôm lấy khuôn mặt Dung Phi, “Mấu chốt là ở đây. Nơi này là ai đang tự hỏi? Ai đang quyết định? Cuộc đời là của cậu. Việc quyết định đi theo hướng nào cũng là do cậu!
Dung Phi sửng sốt, ánh mắt của Tô Trăn đột nhiên khiến cậu tìm được chính mình.
Ở trong mắt Tô Trăn, cậu không phải Dung thiếu, cậu chính là Dung Phi, Dung Phi độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cho dù trong lòng Dung Phi có bao nhiêu sợ hãi và bất an, tất cả đều đọng lại trong ánh mắt của Tô Trăn.
“Việc chúng ta cần phải làm bây giờ là tạm biệt Dung Phi.” Tô Trăn vỗ vai Dung Phi, “Đây là lần xuất hiện cuối cùng của cậu ấy trên thế giới này.”
Cổ họng Dung Phi nghẹn ngào gật đầu, sau đó cùng với những người khác sắp xếp cho tang lễ..
Mãi cho đến hơn 7 giờ tối, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Cao Duy Ung ở lại túc trực. Ông thật sự rất cảm kích, biết ơn Tô Trăn: “Cậu cùng Dung thiếu đều về sớm nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có ta là được rồi. Lát nữa sẽ có sư huynh cùng với sư muội của Tiểu Phi tới đây ở bên cậu ấy, hai người không cần phải lo lắng.”
“Cao sư phụ, tôi muốn ở lại đây tiễn cậu ấy trên đoạn đường cuối cùng, không sao đâu.” Dung Phi nói.
Đó là quá khứ của cậu, những thứ từng là của cậu, cậu không từ bỏ được cuộc đời đó và nó tồn tại, ghi dấu ấn trong suy nghĩ của cậu.
“Tôi cũng ở lại, về sau sẽ không có khả năng ở cùng cậu ấy như vậy nữa.” Tô Trăn cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống.
Cả linh đường[1] yên tĩnh, Dung Phi và Tô Trăn ngồi cạnh nhau.
Dung Phi nhìn quan tài thì thấy mình đang nằm bên trong. Bụi trần của thế giới này không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Dung Phi thậm chí còn cảm thấy thứ trong quan tài căn bản không phải thân thể mình, nếu không tại sao lại không có chút cộng hưởng nào? Tất cả giống như một giấc mơ kỳ lạ.
Ngoại trừ Cao Duy Ung nhắc nhở Dung Phi với tấm lưng còng cô đơn rằng đây là sự thật.
“Tô Trăn……”
“Ừm?”
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh… Tại sao sau khi Dung Phi rơi vào trạng thái thực vật, anh lại không để sư phụ của cậu ta… thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Dung Phi, tắt máy thở, ngược lại còn thanh toán toàn bộ chi phí bệnh viện.” … Có phải bởi vì cảm giác áy náy không?”
“Có cảm giác áy náy… một chút. Hoặc có lẽ trong làng giải trí sôi động này, rất khó gặp được một người điềm tĩnh như cậu ấy. Mỗi lần xem bộ phim có cậu ấy tham gia, tôi lại nghĩ đến một người tài hoa đến như vậy tại sao lại cam tâm vĩnh viễn chỉ làm thế thân cho người khác.
“Bởi vì cậu ấy không có khuôn mặt của một thần tượng.”
Cùng Tô Trăn trò chuyện về bản thân mình như thế này là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng Dung Phi thực sự rất muốn hiểu rõ trong mắt Tô Trăn, mình là người như thế nào.
“Nhưng tôi lại bị mê hoặc bởi dáng người của cậu ấy khi lái xe mô tô, sự lóa mắt khi cậu ấy rơi từ trên cao xuống, còn có năng lực khi nhảy vọt lên vượt qua tầm nhìn của cậu ấy.
Dung Phi cúi đầu, tất cả những thứ này, cậu đều đã mất đi.
“Hoặc có thể là một người thích một người khác mà không cần có lý do gì nào cả. Những gì tôi vừa nói đều là lấy cớ.” Tô Chấn nghiêng người véo mũi Dung Phi: “Cậu rất giống cậu ấy.”
“Giống nhau? Ở đâu?” Dung Phi sờ mũi.
“Ngoại trừ khuôn mặt này, thân thể này thì chỗ nào cũng giống nhau, nếu không vận động nhiều thì sẽ dễ bị cảm lạnh.” Tô Chấn hơi nhếch lên, ánh sáng mờ ảo lướt qua chóp mũi, tạo nên một vẻ đẹp cực hạn.
Dung Phi sửng sốt.
Tâm trạng của Dung Phi rất phức tạp khi tham dự đám tang của chính mình. Tất cả các sư huynh muội, anh chị em và bạn bè cũ trong giới giải trí đều đến, bao gồm cả chị cả Lạc Băng của Tinh Diệu. Đối với cô, trong lòng Dung Phi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lần đó, cậu từ chối tham dự một bữa party của cô, điều này khiến cho Dung Phi mất đi một job được trả lương cao. Nhưng hôm nay, Lạc Băng mặc một bộ váy đen dài, tóc được vén ra sau, cổ áo cài một chiếc trâm bông tuyết màu bạc, cùng một cặp kính râm gần như che kín toàn bộ khuôn mặt cô.
Khi Cao Duy Ung nghẹn ngào kể lại cuộc đời của Dung Phi, Lạc Băng đã từ từ rơi nước mắt dưới cặp kính râm.
Trong lòng Dung Phi run lên, đưa khăn tay qua, “Chị Lạc.”
“Ha……” Lạc Băng cười nhẹ một tiếng, “Dung thiếu trở nên khách sáo như vậy từ khi nào vậy? Cậu đến dự đám tang của Dung Phi, xem ra cậu ấy rất nổi tiếng trong giới, chỉ có tôi là người luôn bắt nạt cậu ấy.”
“Chị đang khóc đấy. Có lẽ chị quan tâm đến cậu ấy rất nhiều… vậy tại sao ngay từ đầu chị lại đi bắt nạt cậu ấy?”
“Hôm đó là tiệc sinh nhật của tôi, cậu ấy còn không dám đến. Không phải tôi không quan tâm đến cậu ấy, mà là cậu ấy không quan tâm đến tôi… Tôi có thể không tức giận… Còn ai nữa? Ai nói rằng tôi đã thực sự khóc? Vì tôi đến dự đám tang nên cho dù thế nào đi chăng nữa, việc cố gắng rơi nước mắt thì đây là điều lịch sự”.
“…Chị có thích cậu ấy không?” Dung Phi hỏi lại.
“Ma quỷ thích tên ngốc không biết một chút phong tình nào kia!” Lạc Băng ném chiếc khăn lại vào lòng bàn tay Dung Phi.
Dung Phi nhìn quanh tứ phía, không ngờ có nhiều người đến dự đám tang của mình đến như vậy. Một số đạo diễn, chuyên gia trang điểm, đạo diễn hành động và diễn viên trước đây đã từng bắt bẻ cậu. Hãy nhìn thần tượng trẻ tuổi Nhậm Bạch kia xem. Anh chàng đó từng chỉ vào mũi Dung Phi và hỏi: “Cậu là người chuyên nghiệp à? Hành động nhảy khỏi tòa nhà đó thật khó coi!”
Dung Phi trong lòng âm thầm nở nụ cười: “Nhìn xem, Nhậm Bạch, sau này ngươi khó có thể tìm được diễn viên đóng thế giỏi hơn ta!” Bây giờ người mới biết ta rất tốt, phải không?
Sau khi Cao Duy Ung đọc điếu văn xong, mọi người đều hít một hơi.
Dung Phi đã từng vô số lần tưởng tượng ra đám tang của chính mình, chẳng hạn như trời đổ mưa liên tục, vợ con cầm ô đen nhìn quan tài của cậu từ từ hạ xuống.
Nhưng hôm nay thực sự khác xa với những gì mà cậu tưởng tượng. Mấy hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời trong xanh thỉnh thoảng lại có vài chú chim bồ câu trắng bay ngang qua, phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Mặt cỏ nhấp nhô, ngọn cỏ phản chiếu ánh nắng. Mọi điều tốt đẹp đều giống như lời chia tay.
Dung Phi nuốt khan, cậu biết mình sẽ không có cơ hội thứ hai đến dự đám tang của mình. Thậm chí, cậu còn bắt đầu tưởng tượng những con côn trùng đó bò vào quan tài và gặm nhấm, xé xác cậu dưới lòng đất, trong bóng tối.
Ngón tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay của Dung Phi, cậu quay đầu lại nhìn thấy Tô Trăn.
Anh ấy nhìn quan tài như một người canh gác.
Cảm ơn anh, Tô Trăn. Cảm ơn.
Lễ tang kết thúc, Tô Trăn hỏi Dung Phi, “Cậu có muốn uống một chút không? Để giải tỏa tâm trạng.”
“Uống một ly? Anh có biết dù tôi đi uống rượu ở đâu, paparazzi cũng sẽ theo sát tôi.”Dung Phi cười nhạo một tiếng.
“Cũng có những nơi mà các paparazzi không thể đi theo cậu”.
“Ở đâu?”
Tô Trăn làm động tác “đi theo tôi” với Dung Phi, cực kỳ đẹp trai không chịu nổi.
Dung Phi lái xe đi theo phía sau xe của Tô Trăn, lái thẳng đến chung cư cao cấp nơi Tô Trăn ở. Căn hộ này là bất động sản đắt giá nhất thành phố, có tiện ích an ninh tuyệt vời đảm bảo đầy đủ sự riêng tư cho cư dân. Khoảng cách giữa các tòa nhà cách xa nhau, có không gian xanh tựa như một khu vườn Châu u.
“Cho nên anh muốn mang tôi về nhà của anh!” Dung Phi đột nhiên ý thức được.
“Đúng vậy, nếu biết cậu ở nhà tôi, mẹ cậu cũng sẽ không bởi vì một đêm cậu không về mà ngủ không ngon.” Tô Trăn khẽ cười một tiếng, “Hơn nữa tôi cũng cần người uống cùng tôi một ly.”
Tô Trăn mở cửa phòng ra, lúc nãy bỗng có một cảm giác thông suất. Toàn bộ phòng khách cũng không hề tráng lệ, hoành tráng, cũng không có vẻ lạnh lẽo, đơn giản mà trang nhã, lộ ra một chút vẻ thoải mái, nhẹ nhàng.
Dung Phi đi chân trần trên sàn gỗ, nhìn xung quanh những bức tranh trừu tượng và một số tác phẩm điêu khắc trên tường, nhưng Tô Trăn đã nắm lấy cánh tay cậu.
“Cậu vừa khỏi bệnh, thế mà lại đi bằng chân trần trên mặt đất.”
Một đôi dép lê được đặt trước ngón chân của Dung Phi.
“Cậu ra quầy bar ngồi một lát đi, tôi nhớ trong tủ lạnh còn có bò bít tết. Chúng ta có thể chiên lên để ăn. Lúc bụng đói uống rượu không tốt cho dạ dày.”
“Anh biết chiên bò bít tết sao?” Dung Phi ngồi trên quầy bar, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đồ ăn phương Tây thì còn làm được, nhưng đồ ăn Trung Quốc thì dở tệ.” Tô Trăn quay đầu lại mỉm cười, vô số chiếc lông vũ nhỏ lướt qua trái tim của Dung Phi.
Trên quầy bar, những chiếc cốc đủ kích cỡ được lau chùi cho đến khi sáng bóng rồi treo ngược trên giá đỡ cốc phía trên đầu. Dụng cụ uống rượu cũng có sẵn. Trong tủ có một số loại rượu tây mà Dung Phi không nhận ra. Có vẻ như Tô Trăn cũng là người rất biết thưởng thức hương vị của cuộc sống.
Tiếng xào thịt bò từ trong bếp vang lên, mùi thơm của thịt bò và hành tây thoang thoảng tỏa ra, khiến Dung Phi chợt cảm thấy đói.
Vài phút sau, Tô Trăn bưng ra hai chiếc đĩa, nói: “Hãy nếm thử tay nghề của tôi.”
“Ừm!” Dung Phi cầm dao nĩa lên, nước miếng suýt nữa chảy xuống đĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt nóng vội của cậu, Tô Chấn đành phải nhắc nhở: “Chậm một chút, cẩn thận kẻo bỏng lưỡi.”
“Ừ! Ừ!” Dung Phi không quan tâm, cậu thổi hai cái rồi nhét vào miệng.
Tô Trăn nhìn bộ dạng của Dung Phi buồn cười lắc đầu, chờ sau khi Dung Phi nuốt xuống, chậm rãi nói: “Cậu có quen biết cậu ấy không? Ví dụ như tên hai cậu giống nhau, liệu cậu ấy có kể cho cậu nghe nhiều điều về cậu ấy không?
Dung Phi dừng một chút, sau đó gật đầu.
“Cậu ấy thích ăn gì? Cậu ấy có thích bít tết không?”
Dung Phi mỉm cười, nếu Tô Trăn muốn biết thì cậu sẽ nói cho anh ấy biết.
“Cậu ấy thích ăn bún tiết vịt đường Nam Kinh và lẩu cay Trùng Khánh. Món bít tết mà anh nấu ăn ngon quá, chắc hẳn cậu ấy cũng thích.”
“Cậu đã từng cùng cậu ấy đi ăn cơm chưa?” Tô Trăn chậm rãi đưa một miếng bít tết vào miệng, vẻ thanh lịch tự nhiên không có chút giả tạo nào.
Dung Phi vốn định trả lời là có, nhưng khi nghĩ đến sự khác biệt giữa Dung thiếu cùng chính mình có mức sống khác nhau thì cậu lại lắc đầu, “Tôi không nghĩ trước đây đồ ăn anh ấy thích ăn sẽ ngon, nhưng bây giờ tôi chợt muốn nếm thử một lần.”
“Được rồi, lần sau chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Ăn xong miếng bò bít tết, hai người vẫn đang trò chuyện về quá khứ của Dung Phi. Tô Trăn cũng lấy DVD phim ra, đem vai diễn Dung Phi từng đóng ra xem.
Trước khi kịp nhận ra, Dung Phi đã uống hết hai ly whisky.
Lúc này, một nam chính nào đó trong phim đang thực hiện một màn pha chế rượu đẹp mắt cho nữ chính xem, sau đó trên màn hình xuất hiện một chiếc ly rực lửa diễm lệ.
Dung Phi chống đầu buồn cười mà nói: “Này, anh biết không? Mỗi lần xem bộ phim này, tôi luôn tự hỏi hương vị của ly rượu đó có ngon không?”
“Cậu muốn thử không?” Tô Trăn đưa tay nhéo cằm Dung Phi, bắt chước vẻ mặt của nam diễn viên chính, mơ hồ mỉm cười. Chỉ là nụ cười của Tô Trăn càng thêm bất an, thậm chí khiến hơi thở của anh ấy có phần phập phồng.
[1] linh đường
灵堂【靈堂】【Língtáng】: Từ để chỉ căn phòng (thường là phòng chính) hoặc đại sảnh nơi đặt quan tài, bình đựng rượu hoặc dựng ảnh chân dung của người đã khuất.
Nhưng là cậu ấy không phải là cậu! Tôi biết gần đây thân thể của cậu phải chịu nhiều áp lực khá lớn, hiện tại lại gặp chuyện bạn của mình qua đời cho nên trong lòng cậu không muốn thừa nhận chuyện này! Nhưng tôi muốn cậu phải mạnh mẽ, kiên cường lên!” Ánh mắt của Tô Trăn rất mạnh mẽ, ngay lập tức hỗ trợ tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ của Dung Phi.
Điều quan trọng nhất là Dung Phi đang hoảng loạn, không biết phải giải thích như thế nào với Tô Trăn về những lời mình nói ra khi đang mất khống chế, nhưng Tô Trăn đã tìm được cho cậu một cái lý do thỏa đáng.
“Cậu chính là cậu, không liên quan gì đến chuyện cùng tên cùng tuổi, dung mạo hay thân thể đều là của cậu.” Tô Trăn ôm lấy khuôn mặt Dung Phi, “Mấu chốt là ở đây. Nơi này là ai đang tự hỏi? Ai đang quyết định? Cuộc đời là của cậu. Việc quyết định đi theo hướng nào cũng là do cậu!
Dung Phi sửng sốt, ánh mắt của Tô Trăn đột nhiên khiến cậu tìm được chính mình.
Ở trong mắt Tô Trăn, cậu không phải Dung thiếu, cậu chính là Dung Phi, Dung Phi độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cho dù trong lòng Dung Phi có bao nhiêu sợ hãi và bất an, tất cả đều đọng lại trong ánh mắt của Tô Trăn.
“Việc chúng ta cần phải làm bây giờ là tạm biệt Dung Phi.” Tô Trăn vỗ vai Dung Phi, “Đây là lần xuất hiện cuối cùng của cậu ấy trên thế giới này.”
Cổ họng Dung Phi nghẹn ngào gật đầu, sau đó cùng với những người khác sắp xếp cho tang lễ..
Mãi cho đến hơn 7 giờ tối, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Cao Duy Ung ở lại túc trực. Ông thật sự rất cảm kích, biết ơn Tô Trăn: “Cậu cùng Dung thiếu đều về sớm nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có ta là được rồi. Lát nữa sẽ có sư huynh cùng với sư muội của Tiểu Phi tới đây ở bên cậu ấy, hai người không cần phải lo lắng.”
“Cao sư phụ, tôi muốn ở lại đây tiễn cậu ấy trên đoạn đường cuối cùng, không sao đâu.” Dung Phi nói.
Đó là quá khứ của cậu, những thứ từng là của cậu, cậu không từ bỏ được cuộc đời đó và nó tồn tại, ghi dấu ấn trong suy nghĩ của cậu.
“Tôi cũng ở lại, về sau sẽ không có khả năng ở cùng cậu ấy như vậy nữa.” Tô Trăn cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống.
Cả linh đường[1] yên tĩnh, Dung Phi và Tô Trăn ngồi cạnh nhau.
Dung Phi nhìn quan tài thì thấy mình đang nằm bên trong. Bụi trần của thế giới này không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Dung Phi thậm chí còn cảm thấy thứ trong quan tài căn bản không phải thân thể mình, nếu không tại sao lại không có chút cộng hưởng nào? Tất cả giống như một giấc mơ kỳ lạ.
Ngoại trừ Cao Duy Ung nhắc nhở Dung Phi với tấm lưng còng cô đơn rằng đây là sự thật.
“Tô Trăn……”
“Ừm?”
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh… Tại sao sau khi Dung Phi rơi vào trạng thái thực vật, anh lại không để sư phụ của cậu ta… thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Dung Phi, tắt máy thở, ngược lại còn thanh toán toàn bộ chi phí bệnh viện.” … Có phải bởi vì cảm giác áy náy không?”
“Có cảm giác áy náy… một chút. Hoặc có lẽ trong làng giải trí sôi động này, rất khó gặp được một người điềm tĩnh như cậu ấy. Mỗi lần xem bộ phim có cậu ấy tham gia, tôi lại nghĩ đến một người tài hoa đến như vậy tại sao lại cam tâm vĩnh viễn chỉ làm thế thân cho người khác.
“Bởi vì cậu ấy không có khuôn mặt của một thần tượng.”
Cùng Tô Trăn trò chuyện về bản thân mình như thế này là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng Dung Phi thực sự rất muốn hiểu rõ trong mắt Tô Trăn, mình là người như thế nào.
“Nhưng tôi lại bị mê hoặc bởi dáng người của cậu ấy khi lái xe mô tô, sự lóa mắt khi cậu ấy rơi từ trên cao xuống, còn có năng lực khi nhảy vọt lên vượt qua tầm nhìn của cậu ấy.
Dung Phi cúi đầu, tất cả những thứ này, cậu đều đã mất đi.
“Hoặc có thể là một người thích một người khác mà không cần có lý do gì nào cả. Những gì tôi vừa nói đều là lấy cớ.” Tô Chấn nghiêng người véo mũi Dung Phi: “Cậu rất giống cậu ấy.”
“Giống nhau? Ở đâu?” Dung Phi sờ mũi.
“Ngoại trừ khuôn mặt này, thân thể này thì chỗ nào cũng giống nhau, nếu không vận động nhiều thì sẽ dễ bị cảm lạnh.” Tô Chấn hơi nhếch lên, ánh sáng mờ ảo lướt qua chóp mũi, tạo nên một vẻ đẹp cực hạn.
Dung Phi sửng sốt.
Tâm trạng của Dung Phi rất phức tạp khi tham dự đám tang của chính mình. Tất cả các sư huynh muội, anh chị em và bạn bè cũ trong giới giải trí đều đến, bao gồm cả chị cả Lạc Băng của Tinh Diệu. Đối với cô, trong lòng Dung Phi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lần đó, cậu từ chối tham dự một bữa party của cô, điều này khiến cho Dung Phi mất đi một job được trả lương cao. Nhưng hôm nay, Lạc Băng mặc một bộ váy đen dài, tóc được vén ra sau, cổ áo cài một chiếc trâm bông tuyết màu bạc, cùng một cặp kính râm gần như che kín toàn bộ khuôn mặt cô.
Khi Cao Duy Ung nghẹn ngào kể lại cuộc đời của Dung Phi, Lạc Băng đã từ từ rơi nước mắt dưới cặp kính râm.
Trong lòng Dung Phi run lên, đưa khăn tay qua, “Chị Lạc.”
“Ha……” Lạc Băng cười nhẹ một tiếng, “Dung thiếu trở nên khách sáo như vậy từ khi nào vậy? Cậu đến dự đám tang của Dung Phi, xem ra cậu ấy rất nổi tiếng trong giới, chỉ có tôi là người luôn bắt nạt cậu ấy.”
“Chị đang khóc đấy. Có lẽ chị quan tâm đến cậu ấy rất nhiều… vậy tại sao ngay từ đầu chị lại đi bắt nạt cậu ấy?”
“Hôm đó là tiệc sinh nhật của tôi, cậu ấy còn không dám đến. Không phải tôi không quan tâm đến cậu ấy, mà là cậu ấy không quan tâm đến tôi… Tôi có thể không tức giận… Còn ai nữa? Ai nói rằng tôi đã thực sự khóc? Vì tôi đến dự đám tang nên cho dù thế nào đi chăng nữa, việc cố gắng rơi nước mắt thì đây là điều lịch sự”.
“…Chị có thích cậu ấy không?” Dung Phi hỏi lại.
“Ma quỷ thích tên ngốc không biết một chút phong tình nào kia!” Lạc Băng ném chiếc khăn lại vào lòng bàn tay Dung Phi.
Dung Phi nhìn quanh tứ phía, không ngờ có nhiều người đến dự đám tang của mình đến như vậy. Một số đạo diễn, chuyên gia trang điểm, đạo diễn hành động và diễn viên trước đây đã từng bắt bẻ cậu. Hãy nhìn thần tượng trẻ tuổi Nhậm Bạch kia xem. Anh chàng đó từng chỉ vào mũi Dung Phi và hỏi: “Cậu là người chuyên nghiệp à? Hành động nhảy khỏi tòa nhà đó thật khó coi!”
Dung Phi trong lòng âm thầm nở nụ cười: “Nhìn xem, Nhậm Bạch, sau này ngươi khó có thể tìm được diễn viên đóng thế giỏi hơn ta!” Bây giờ người mới biết ta rất tốt, phải không?
Sau khi Cao Duy Ung đọc điếu văn xong, mọi người đều hít một hơi.
Dung Phi đã từng vô số lần tưởng tượng ra đám tang của chính mình, chẳng hạn như trời đổ mưa liên tục, vợ con cầm ô đen nhìn quan tài của cậu từ từ hạ xuống.
Nhưng hôm nay thực sự khác xa với những gì mà cậu tưởng tượng. Mấy hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời trong xanh thỉnh thoảng lại có vài chú chim bồ câu trắng bay ngang qua, phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Mặt cỏ nhấp nhô, ngọn cỏ phản chiếu ánh nắng. Mọi điều tốt đẹp đều giống như lời chia tay.
Dung Phi nuốt khan, cậu biết mình sẽ không có cơ hội thứ hai đến dự đám tang của mình. Thậm chí, cậu còn bắt đầu tưởng tượng những con côn trùng đó bò vào quan tài và gặm nhấm, xé xác cậu dưới lòng đất, trong bóng tối.
Ngón tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay của Dung Phi, cậu quay đầu lại nhìn thấy Tô Trăn.
Anh ấy nhìn quan tài như một người canh gác.
Cảm ơn anh, Tô Trăn. Cảm ơn.
Lễ tang kết thúc, Tô Trăn hỏi Dung Phi, “Cậu có muốn uống một chút không? Để giải tỏa tâm trạng.”
“Uống một ly? Anh có biết dù tôi đi uống rượu ở đâu, paparazzi cũng sẽ theo sát tôi.”Dung Phi cười nhạo một tiếng.
“Cũng có những nơi mà các paparazzi không thể đi theo cậu”.
“Ở đâu?”
Tô Trăn làm động tác “đi theo tôi” với Dung Phi, cực kỳ đẹp trai không chịu nổi.
Dung Phi lái xe đi theo phía sau xe của Tô Trăn, lái thẳng đến chung cư cao cấp nơi Tô Trăn ở. Căn hộ này là bất động sản đắt giá nhất thành phố, có tiện ích an ninh tuyệt vời đảm bảo đầy đủ sự riêng tư cho cư dân. Khoảng cách giữa các tòa nhà cách xa nhau, có không gian xanh tựa như một khu vườn Châu u.
“Cho nên anh muốn mang tôi về nhà của anh!” Dung Phi đột nhiên ý thức được.
“Đúng vậy, nếu biết cậu ở nhà tôi, mẹ cậu cũng sẽ không bởi vì một đêm cậu không về mà ngủ không ngon.” Tô Trăn khẽ cười một tiếng, “Hơn nữa tôi cũng cần người uống cùng tôi một ly.”
Tô Trăn mở cửa phòng ra, lúc nãy bỗng có một cảm giác thông suất. Toàn bộ phòng khách cũng không hề tráng lệ, hoành tráng, cũng không có vẻ lạnh lẽo, đơn giản mà trang nhã, lộ ra một chút vẻ thoải mái, nhẹ nhàng.
Dung Phi đi chân trần trên sàn gỗ, nhìn xung quanh những bức tranh trừu tượng và một số tác phẩm điêu khắc trên tường, nhưng Tô Trăn đã nắm lấy cánh tay cậu.
“Cậu vừa khỏi bệnh, thế mà lại đi bằng chân trần trên mặt đất.”
Một đôi dép lê được đặt trước ngón chân của Dung Phi.
“Cậu ra quầy bar ngồi một lát đi, tôi nhớ trong tủ lạnh còn có bò bít tết. Chúng ta có thể chiên lên để ăn. Lúc bụng đói uống rượu không tốt cho dạ dày.”
“Anh biết chiên bò bít tết sao?” Dung Phi ngồi trên quầy bar, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đồ ăn phương Tây thì còn làm được, nhưng đồ ăn Trung Quốc thì dở tệ.” Tô Trăn quay đầu lại mỉm cười, vô số chiếc lông vũ nhỏ lướt qua trái tim của Dung Phi.
Trên quầy bar, những chiếc cốc đủ kích cỡ được lau chùi cho đến khi sáng bóng rồi treo ngược trên giá đỡ cốc phía trên đầu. Dụng cụ uống rượu cũng có sẵn. Trong tủ có một số loại rượu tây mà Dung Phi không nhận ra. Có vẻ như Tô Trăn cũng là người rất biết thưởng thức hương vị của cuộc sống.
Tiếng xào thịt bò từ trong bếp vang lên, mùi thơm của thịt bò và hành tây thoang thoảng tỏa ra, khiến Dung Phi chợt cảm thấy đói.
Vài phút sau, Tô Trăn bưng ra hai chiếc đĩa, nói: “Hãy nếm thử tay nghề của tôi.”
“Ừm!” Dung Phi cầm dao nĩa lên, nước miếng suýt nữa chảy xuống đĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt nóng vội của cậu, Tô Chấn đành phải nhắc nhở: “Chậm một chút, cẩn thận kẻo bỏng lưỡi.”
“Ừ! Ừ!” Dung Phi không quan tâm, cậu thổi hai cái rồi nhét vào miệng.
Tô Trăn nhìn bộ dạng của Dung Phi buồn cười lắc đầu, chờ sau khi Dung Phi nuốt xuống, chậm rãi nói: “Cậu có quen biết cậu ấy không? Ví dụ như tên hai cậu giống nhau, liệu cậu ấy có kể cho cậu nghe nhiều điều về cậu ấy không?
Dung Phi dừng một chút, sau đó gật đầu.
“Cậu ấy thích ăn gì? Cậu ấy có thích bít tết không?”
Dung Phi mỉm cười, nếu Tô Trăn muốn biết thì cậu sẽ nói cho anh ấy biết.
“Cậu ấy thích ăn bún tiết vịt đường Nam Kinh và lẩu cay Trùng Khánh. Món bít tết mà anh nấu ăn ngon quá, chắc hẳn cậu ấy cũng thích.”
“Cậu đã từng cùng cậu ấy đi ăn cơm chưa?” Tô Trăn chậm rãi đưa một miếng bít tết vào miệng, vẻ thanh lịch tự nhiên không có chút giả tạo nào.
Dung Phi vốn định trả lời là có, nhưng khi nghĩ đến sự khác biệt giữa Dung thiếu cùng chính mình có mức sống khác nhau thì cậu lại lắc đầu, “Tôi không nghĩ trước đây đồ ăn anh ấy thích ăn sẽ ngon, nhưng bây giờ tôi chợt muốn nếm thử một lần.”
“Được rồi, lần sau chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Ăn xong miếng bò bít tết, hai người vẫn đang trò chuyện về quá khứ của Dung Phi. Tô Trăn cũng lấy DVD phim ra, đem vai diễn Dung Phi từng đóng ra xem.
Trước khi kịp nhận ra, Dung Phi đã uống hết hai ly whisky.
Lúc này, một nam chính nào đó trong phim đang thực hiện một màn pha chế rượu đẹp mắt cho nữ chính xem, sau đó trên màn hình xuất hiện một chiếc ly rực lửa diễm lệ.
Dung Phi chống đầu buồn cười mà nói: “Này, anh biết không? Mỗi lần xem bộ phim này, tôi luôn tự hỏi hương vị của ly rượu đó có ngon không?”
“Cậu muốn thử không?” Tô Trăn đưa tay nhéo cằm Dung Phi, bắt chước vẻ mặt của nam diễn viên chính, mơ hồ mỉm cười. Chỉ là nụ cười của Tô Trăn càng thêm bất an, thậm chí khiến hơi thở của anh ấy có phần phập phồng.
[1] linh đường
灵堂【靈堂】【Língtáng】: Từ để chỉ căn phòng (thường là phòng chính) hoặc đại sảnh nơi đặt quan tài, bình đựng rượu hoặc dựng ảnh chân dung của người đã khuất.
Danh sách chương