Giữa đêm có chút lạnh lẽo, Phong Hàn dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là độ ấm trong ngực nói cho hắn biết mình đang làm gì, cảm nhận được sinh mệnh trong ngực, trong mộng hết thảy đều đã qua, đều là chuyện của kiếp trước.
Hiện nay người đang ở trong ngực mình, là sự tồn tại vô cùng chân thật.
"Khanh Vân".
Phong Hàn vuốt tóc Mạc Khanh Vân, nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh đầu người trong lòng.
"Còn tốt, còn tốt khi em ở đây, em ở đây".
Mạc Khanh Vân tuy rằng không biết rốt cuộc Phong Hàn làm sao, chắc là do bị ác mộng dọa sợ, nhưng y không nghĩ tới một người lợi hại như Phong Hàn vậy mà cũng có chuyện làm cho hắn sợ hãi.
"Vương gia, em ở đây".
Mạc Khanh Vân dừng một chút, vẫn đưa tay gắt gao ôm lấy eo Phong Hàn, rúc trong lòng ngực hắn.
Cảm giác này rất giống với tưởng tượng của mình.
Phong Hàn cảm nhận được động tác của Mạc Khanh Vân, ôm người càng thêm chặt rồi lại sợ dùng quá sức sẽ làm Mạc Khanh Vân đau đớn.
Hai người đều yên tĩnh duy trì tư thế như vậy một lát, Phong Hàn bình tĩnh qua đi, nhẹ nhàng buông Mạc Khanh Vân ra.
"Quấy rầy giấc ngủ của em, xin lỗi".
Mạc Khanh Vân lắc lắc đầu trong không gian tối tăm, tiếp tục bổ nhào vào trong ngực Phong Hàn, hắn ngốc lăng một lát rồi vẫn đưa tay ôm lấy người, loại hơi ấm quen thuộc này làm tâm tình có chút bực bội của hắn cũng hòa hoãn lại.
"Vương gia, không cần phải nói xin lỗi".
Trong lòng Mạc Khanh Vân có chút không nghĩ được người này lại trở về bộ dáng lãnh đạm.
Phong Hàn gặp ác mộng sợ hãi, ngược lại làm y cảm thấy hắn chỉ là một người bình thường, không phải người không thể chạm đến, y cảm thấy may mắn vì mình có thể nhìn thấy được Phong Hàn như thế.
"Vương gia, em có thể hỏi một chuyện không?"
Phong Hàn sờ sờ một lọn tóc dài rơi ra của Mạc Khanh Vân, "Em nói đi".
"Vừa rồi, vừa rồi trong mơ là em phải không? Em nghe Vương gia gọi tên của em".
Mạc Khanh Vân tuy rằng không nghe rõ lắm, nhưng y lay Phong Hàn mãi không tỉnh, sau khi đến gần thêm một chút rõ ràng nghe thấy hắn gọi tên mình.
Phong Hàn sửng sốt, không biết phải trả lời Mạc Khanh Vân như thế nào, nhưng y đã nghe thấy, nếu phản bác chẳng phải là bội bạc hay sao?
"Đúng thật là mơ thấy em".
Mạc Khanh Vân nghe hắn thừa nhận thì cười cười: "Nhưng có chuyện gì không tốt sao? Vương gia không cần lo lắng, mọi chuyện đều là giả".
Phong Hàn trong lòng lại nói, đó đều thật sự là chuyện đã xảy ra, chuyện kiếp trước chỉ mới như ngày hôm qua, Mạc Khanh Vân không nghe Phong Hàn trả lời, nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu tính là thật thì cũng chỉ là chuyện trong mơ, hiện tại chúng ta không phải đều rất tốt ở đây sao?"
Phong Hàn thở dài, trong lòng dồn nén mọi chuyện, ôm Mạc Khanh Vân vỗ vỗ: "Có lẽ em nói đúng".
Mạc Khanh Vân nghe ra Phong Hàn vẫn có chút không đồng ý cách nói của y, nhưng hiện giờ lại không tiện thắc mắc quá nhiều, y cũng không biết Phong Hàn nằm mơ thấy gì có thể làm cho hắn sợ hãi như vậy, y có chút muốn hỏi về chuyện đặt tên các viện, lại cảm thấy nói thẳng như vậy có chút ngại ngùng.
"Vương gia, còn nhớ chuyện bốn năm trước không?"
Phong Hàn nghe Mạc Khanh Vân hỏi lại lần nữa sửng sốt, trong nháy mắt suy nghĩ lại bay về một màn kiếp trước kia, Mạc Khanh Vân nằm trong ngực hắn, hơi thở thoi thóp nói rằng đã đợi hắn mười năm.
Phong Hàn khó khăn tìm lại giọng nói của mình, vuốt vuốt tóc Mạc Khanh Vân để tâm tình thoải mái hơn, lên tiếng: "Bốn năm trước?"
Mạc Khanh Vân nghe Phong Hàn hỏi thì cười khẽ, y biết người này sẽ không nhớ rõ, việc nhỏ như vậy người này chưa bao giờ để trong lòng, nhưng mình lại đối với người này lại không thể quên.
"Bốn năm trước ở biên cảnh Thương Thành, người đã cứu em, người còn nhớ không?"
Phong Hàn nghe Mạc Khanh Vân nói suy nghĩ hồi lâu, với hắn mà nói đã quá mức xa xăm, huống hồ chuyện ở cứu người ở biên cảnh là bình thường, hắn thật đúng là không biết mình cứu Mạc Khanh Vân khi nào.
Mạc Khanh Vân không nghe Phong Hàn nói gì liền biết người này nghĩ không ra: "Thôi, Vương gia không nhớ rõ thì thôi.
Dù sao đối với Vương gia mà nói chắc chắn chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, tất nhiên là nghĩ không ra".
"Xin lỗi".
Phong Hàn có chút không được tự nhiên xin lỗi Mạc Khanh Vân.
Mạc Khanh Vân lại lần nữa ôm lấy Phong Hàn cười khẽ: "Đã nói không cần phải xin lỗi, em không thích nghe điều này".
Phong Hàn nghe được giọng nói vui vẻ nhẹ nhàng của Mạc Khanh Vân, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Kiếp trước mình lạnh nhạt với Mạc Khanh Vân, vậy thì em ấy sẽ có loại tâm tình gì đây.
# Hết chương 13.
Chỉ là độ ấm trong ngực nói cho hắn biết mình đang làm gì, cảm nhận được sinh mệnh trong ngực, trong mộng hết thảy đều đã qua, đều là chuyện của kiếp trước.
Hiện nay người đang ở trong ngực mình, là sự tồn tại vô cùng chân thật.
"Khanh Vân".
Phong Hàn vuốt tóc Mạc Khanh Vân, nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh đầu người trong lòng.
"Còn tốt, còn tốt khi em ở đây, em ở đây".
Mạc Khanh Vân tuy rằng không biết rốt cuộc Phong Hàn làm sao, chắc là do bị ác mộng dọa sợ, nhưng y không nghĩ tới một người lợi hại như Phong Hàn vậy mà cũng có chuyện làm cho hắn sợ hãi.
"Vương gia, em ở đây".
Mạc Khanh Vân dừng một chút, vẫn đưa tay gắt gao ôm lấy eo Phong Hàn, rúc trong lòng ngực hắn.
Cảm giác này rất giống với tưởng tượng của mình.
Phong Hàn cảm nhận được động tác của Mạc Khanh Vân, ôm người càng thêm chặt rồi lại sợ dùng quá sức sẽ làm Mạc Khanh Vân đau đớn.
Hai người đều yên tĩnh duy trì tư thế như vậy một lát, Phong Hàn bình tĩnh qua đi, nhẹ nhàng buông Mạc Khanh Vân ra.
"Quấy rầy giấc ngủ của em, xin lỗi".
Mạc Khanh Vân lắc lắc đầu trong không gian tối tăm, tiếp tục bổ nhào vào trong ngực Phong Hàn, hắn ngốc lăng một lát rồi vẫn đưa tay ôm lấy người, loại hơi ấm quen thuộc này làm tâm tình có chút bực bội của hắn cũng hòa hoãn lại.
"Vương gia, không cần phải nói xin lỗi".
Trong lòng Mạc Khanh Vân có chút không nghĩ được người này lại trở về bộ dáng lãnh đạm.
Phong Hàn gặp ác mộng sợ hãi, ngược lại làm y cảm thấy hắn chỉ là một người bình thường, không phải người không thể chạm đến, y cảm thấy may mắn vì mình có thể nhìn thấy được Phong Hàn như thế.
"Vương gia, em có thể hỏi một chuyện không?"
Phong Hàn sờ sờ một lọn tóc dài rơi ra của Mạc Khanh Vân, "Em nói đi".
"Vừa rồi, vừa rồi trong mơ là em phải không? Em nghe Vương gia gọi tên của em".
Mạc Khanh Vân tuy rằng không nghe rõ lắm, nhưng y lay Phong Hàn mãi không tỉnh, sau khi đến gần thêm một chút rõ ràng nghe thấy hắn gọi tên mình.
Phong Hàn sửng sốt, không biết phải trả lời Mạc Khanh Vân như thế nào, nhưng y đã nghe thấy, nếu phản bác chẳng phải là bội bạc hay sao?
"Đúng thật là mơ thấy em".
Mạc Khanh Vân nghe hắn thừa nhận thì cười cười: "Nhưng có chuyện gì không tốt sao? Vương gia không cần lo lắng, mọi chuyện đều là giả".
Phong Hàn trong lòng lại nói, đó đều thật sự là chuyện đã xảy ra, chuyện kiếp trước chỉ mới như ngày hôm qua, Mạc Khanh Vân không nghe Phong Hàn trả lời, nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu tính là thật thì cũng chỉ là chuyện trong mơ, hiện tại chúng ta không phải đều rất tốt ở đây sao?"
Phong Hàn thở dài, trong lòng dồn nén mọi chuyện, ôm Mạc Khanh Vân vỗ vỗ: "Có lẽ em nói đúng".
Mạc Khanh Vân nghe ra Phong Hàn vẫn có chút không đồng ý cách nói của y, nhưng hiện giờ lại không tiện thắc mắc quá nhiều, y cũng không biết Phong Hàn nằm mơ thấy gì có thể làm cho hắn sợ hãi như vậy, y có chút muốn hỏi về chuyện đặt tên các viện, lại cảm thấy nói thẳng như vậy có chút ngại ngùng.
"Vương gia, còn nhớ chuyện bốn năm trước không?"
Phong Hàn nghe Mạc Khanh Vân hỏi lại lần nữa sửng sốt, trong nháy mắt suy nghĩ lại bay về một màn kiếp trước kia, Mạc Khanh Vân nằm trong ngực hắn, hơi thở thoi thóp nói rằng đã đợi hắn mười năm.
Phong Hàn khó khăn tìm lại giọng nói của mình, vuốt vuốt tóc Mạc Khanh Vân để tâm tình thoải mái hơn, lên tiếng: "Bốn năm trước?"
Mạc Khanh Vân nghe Phong Hàn hỏi thì cười khẽ, y biết người này sẽ không nhớ rõ, việc nhỏ như vậy người này chưa bao giờ để trong lòng, nhưng mình lại đối với người này lại không thể quên.
"Bốn năm trước ở biên cảnh Thương Thành, người đã cứu em, người còn nhớ không?"
Phong Hàn nghe Mạc Khanh Vân nói suy nghĩ hồi lâu, với hắn mà nói đã quá mức xa xăm, huống hồ chuyện ở cứu người ở biên cảnh là bình thường, hắn thật đúng là không biết mình cứu Mạc Khanh Vân khi nào.
Mạc Khanh Vân không nghe Phong Hàn nói gì liền biết người này nghĩ không ra: "Thôi, Vương gia không nhớ rõ thì thôi.
Dù sao đối với Vương gia mà nói chắc chắn chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, tất nhiên là nghĩ không ra".
"Xin lỗi".
Phong Hàn có chút không được tự nhiên xin lỗi Mạc Khanh Vân.
Mạc Khanh Vân lại lần nữa ôm lấy Phong Hàn cười khẽ: "Đã nói không cần phải xin lỗi, em không thích nghe điều này".
Phong Hàn nghe được giọng nói vui vẻ nhẹ nhàng của Mạc Khanh Vân, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Kiếp trước mình lạnh nhạt với Mạc Khanh Vân, vậy thì em ấy sẽ có loại tâm tình gì đây.
# Hết chương 13.
Danh sách chương