Vũ Văn Bùi ngơ ngác nhìn Ôn Như Ngọc, nhìn cặp con ngươi thoáng hiện lên vẻ ôn nhu, Vũ Văn Bùi cảm thấy nỗi bất bình cùng oán hận trong nội tâm mình, kỳ tích chậm rãi dần biến mất, trở về bình tĩnh.

“Được, Bùi Nhi nghe lời tiên sinh.”

……

Kiến Nguyên năm 218, năm này có rất nhiều chuyện, trước có đại quân Đột Quyết xâm chiếm, sau có một nhà Khương thị cực thịnh nhất thời bấy giờ chỉ trong một đêm liền suy bại, Hoàng Hậu bị biếm, Đại tướng quân bị phán bỏ tù, người Khương gia đều di tản hết, Khương thị đã từng vinh quang biết bao nhiêu, theo chiến thắng từ đại quân trở về, nhấn chìm vào trong dòng lũ lịch sử.

Nhưng mà, sự tình còn chưa kết thúc, Hoàng Hậu bị biếm, Thái Tử bị cấm, nhưng là rõ ràng dưới ban ngày, Thất công chúa ở Ngự Hoa Viên bị ám sát liền truyền ra ngoài, đủ loại quan lại đều ồ lên.

Vũ Văn đế hạ lệnh nghiêm tra không tha, nhất định phải đưa ra được người đứng sau lưng, bắt hắn làm những chuyện này phải trả giá đại giới, thực rõ ràng uy nghiêm hoàng gia, không thể xâm phạm, con cháu hoàng gia càng không thể bị người ngoài khi dễ! Vũ Văn Lãng hành động rất nhanh chóng, chỉ trong vòng một buổi tối, khẩu cung của ba gã thích khách đã đưa đến trước mặt Vũ Văn đế, Vũ Văn đế mở ra nhìn qua, ngay lập tức vỗ án đứng lên, ánh mắt lộ ra hung ác sắc bén.

Đem sổ sách ném xuống mặt đất, Vũ Văn đế mở miệng nói: “Phúc Toàn, theo trẫm đi Đông Cung, đến nhìn Thái Tử.” Vẻ mặt ông dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, làm người xem không rõ, Phúc Toàn không nói, chỉ là lĩnh mệnh đi theo phía sau Vũ Văn đế, ra Ngự Thư Phòng, hướng tới Đông Cung nơi Thái Tử đang ở.

Phúc Toàn nhìn lên bầu trời âm u, trong lòng cũng đã minh bạch, hôm nay chỉ sợ là muốn thay đổi.

Tối nay qua đi, danh hiệu Thái Tử không còn trên đầu Vũ Văn Hoằng, không cần phải suy đoán, Khương thị một nhà suy bại, chỗ dựa sau lưng Vũ Văn Hoằng lớn nhất liền suy sụp, hắn đã vô lực xoay chuyển đất trời, trong vòng tranh đấu, hắn đã là người dẫn đầu bị loại trừ.

Buổi tối này, những cơn gió lạnh chợt thổi tới.

Lục vương phủ bên ngoài hoàng cung, Ôn Như Ngọc rút vào trong lòng ngực Vũ Văn Bùi, y cảm thấy thật lạnh, lạnh đến tận xương cốt.

Vũ Văn Bùi trợn tròn mắt, không còn chút buồn ngủ nào, cảm giác được tiên sinh bên người lại rút vào trong lòng ngực mình, cậu cục cựa thân mình, khiến cho tiên sinh đang trong lòng ngực mình ngủ càng thêm thoải mái.

Cậu cúi đầu nhìn Ôn Như Ngọc đang ngủ ngon lành, đáy mắt nhớ nhung cùng thâm tình không hề giữ lại, cậu nhỏ giọng nỉ non, “Tiên sinh, những việc này ngay lập tức sẽ có kết quả, Bùi Nhi nhất định sẽ thắng, nhất định……”

Ôn Như Ngọc không có đáp lại, y lúc này, đang ở trong mộng cùng Chu Công chơi cờ.

Mà lúc này ở ngoài phòng, vang lên tiếng nước mưa hạ xuống, là cơn mưa mùa hạ thật to.

Ban đêm yên tĩnh, cho nên tiếng mưa rơi bên ngoài liền ầm ỹ dị thường, truyền tới lỗ tai, nổi lên từng trận gợn sóng, trận mưa này là bắt đầu cho mùa đông sắp tới, qua cơn mưa này liền có ý nghĩa, không khí lạnh sẽ chính thức ùa về, nhiệt độ không khí sẽ xuống thấp.

Một đêm này, chú định là một đêm vô tận, Vũ Văn Lãng Vũ Văn Bùi Vũ Văn Nhạc bao gồm cả người một lòng một dạ với Vũ Văn Lãng là Tư Không Vũ, đều không thể đi vào giấc ngủ, chỉ là mở to đôi mắt, nghe ngoài cửa sổ lá cây xào xạc, tựa hồ tiếp theo đó sẽ là tràng tinh phong huyết vũ.

Trận mưa này, tí tách tí tách, liên tục không gián đoạn suốt cả một đêm, sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Bùi sớm đã đứng dậy, sau khi ăn vận chỉnh tề, cúi người đối với Ôn Như Ngọc vẫn như cũ còn đang trong giấc mộng hôn một cái, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi đi vào triều sớm.”

Phân phó thị nữ không cần kinh động đến Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi đơn độc đối với Tiểu Thần Tử cùng Đông Nhi nói: “Trong khoảng thời gian này không yên ổn, hai người các ngươi nhớ lấy ngàn vạn lần đừng để tiên sinh ở một mình.”

Đông Nhi gật đầu, cậu có thể cảm giác được, thời điểm Vũ Văn Bùi nói lời này, ánh mắt cùng ngữ khí nghiêm túc. Sự tình liên quan đến an toàn công tử nhà mình, cậu không có khả năng tùy ý bỏ qua.

Tiểu Thần Tử đương nhiên cũng minh bạch, cậu vỗ vỗ lên ngực mình, bảo đảm lời thề son sắt, “Vương gia, ngài yên tâm, nô tài cùng Đông Nhi, nhất định một tấc cũng không rời bỏ tiên sinh.”

“Ừ.”

Vũ Văn Bùi đáp lại, tiếp đó xoay người đi nhanh rời đi vương phủ, bên ngoài trời mưa dần nhỏ hạt, không khí lạnh lẽo cùng hơi nước hỗn loạn nghênh diện đánh tới, Vũ Văn Bùi lại không có cảm giác nhiều lắm, bước chân cậu in trên mặt đất, tùy ý để nước mưa bắn ướt vạt áo chính mình.

Ra vương phủ lên xe ngựa, xe ngựa lung lay rời đi cửa lớn vương phủ, hướng tới hoàng cung mà đi, bên trong xe, Vũ Văn Bùi dựa vào vách tường xe, bế mạc dưỡng thần.

X

Điện Thái Hòa, lâm triều.

Đủ các quan lại đồng thời quỳ xuống đất, hô to Hoàng Thượng vạn an vạn tuế, sau khi được Vũ Văn đế cho phép, lúc này mới đứng lên, theo thứ tự văn võ mà tách nhau.

Quan văn cầm đầu, Ôn Cát vẻ mặt bình đạm vẫn như cũ không có quá nhiều biểu tình, nhưng võ tướng cầm đầu, bóng dáng Khương Thủ đã không còn, đủ loại quan lại nơm nớp lo sợ, sợ tai tương tiếp theo sẽ đổ lên đầu mình.

Vũ Văn đế ngồi trên thượng vị, nhìn chung quanh đủ các quan lại quần thần, mở miệng nhưng ngữ khí rất là tùy ý, không chút để ý, chỉ là nội dung này làm các quan lại phải ồ lên.

“Thái Tử Vũ Văn Hoằng, tâm tư nghĩa hẹp tâm địa độc ác, trẫm đêm qua đã triệt phong hào nó, biếm nó thành người bình dân, trục xuất ra khỏi Châu Thành vĩnh viễn không được bước chân vào.”

Vũ Văn Bùi cúi đầu, ánh mắt không chút kinh ngạc nào.

—— vào hôm qua, cậu đã liệu đến kết quả như vậy.

Vũ Văn Lãng tựa hồ cũng đã sớm đoán trước, biểu tình cũng không có biến hóa, hắn đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Đến nỗi như Vũ Văn Nhạc, hắn vẫn vui cười xem chuyện này không liên quan đến mình, hắn tùy ý đứng, ánh mắt dừng ngay trên mặt đất nơi mình đang đứng, mũi chân vô tình chạm lên sàn nhà, quanh thân tản ra lười biếng cùng không kiên nhẫn —— mỗi lần lâm triều, Vũ Văn Nhạc đều là như thế, bởi vì đối với hắn mà nói, quốc sự nhàm chán này, còn không bằng cùng Chu Công chơi một ván cờ, hoặc là hắn cùng mỹ nhân tái chiến một hiệp……

Văn võ đại thần ngay cả thở cũng không dám, không ai dám đi hỏi Vũ Văn đế từ trong miệng thốt ra câu ‘tâm tư nghĩa hẹp tâm địa độc ác’ là ý gì, bọn họ đại đa số vốn dĩ không xem trọng Vũ Văn Hoằng, nói thật ra Vũ Văn Hoằng so với Vũ Văn Lãng cùng Vũ Văn Bùi, xác thật quá mức vô dụng, văn không hay võ không biết thì thôi đi, còn đua đòi không lễ phép ngay cả nửa điểm khiêm tốn còn không có, điểm này ở trong mắt các đại thần, là nguyên nhân chân chính khiến bọn họ đâm ra chán ghét.

Vũ Văn đế ánh mắt lười biếng liếc mắt nhìn chúng quan viên phía dưới, một lần nữa lên tiếng nói: “Ai còn sự tình thì cứ thượng tấu, nếu không có việc gì, liền bãi triều đi.”

Các quan lại đương nhiên không có việc gì, Đột Quyết đã phái sứ thần tiến đến nghị hòa, Kiến Nguyên khôi phục hòa bình, vô tai vô hiểm, nếu có cũng chỉ là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, các quan lại đương nhiên không dám ở ngay lúc này bứt râu lão hổ, vì thế đầu đều buông xuống không có bất luận ai lên tiếng.

Phúc Toàn tiến lên một bước, tiếng nói tiêm tế vang lên: Các quan loại quỳ an, bãi triều ——

Đợi cho toàn bộ quan viên rời đi, Phúc Toàn gọi lại Vũ Văn Bùi đang muốn rời đi, cung kính nói: “Vương gia, bệ hạ thỉnh ngài đi Ngự Thư Phòng.”

Vũ Văn Lãng nghe xong, quay đầu lại liếc nhìn Vũ Văn Bùi một cái, ánh mắt hiện lên tia âm ngoan, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại, tiếp đó xoay người rời đi nhanh chóng.

Đến nỗi như Vũ Văn Nhạc, cũng sớm muốn rời đi, hôm nay hắn muốn đi thăm Hiền phi.

……

Thời điểm Vũ Văn Bùi đến, Vũ Văn đế đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn hoa mai bên ngoài Ngự Thư Phòng, thời gian cây mai nở hoa đúng tháng chạp này là thời điểm nở tươi tốt nhất, cho nên nó còn có tiếng khen là Ngạo Tuyết Hàn Mai.

“Phụ hoàng, nhi thần đã tới.”

Phúc Toàn thức thời lui ra ngoài, trong Ngự Thư Phòng chỉ có hai cha con Vũ Văn Bùi cùng Vũ Văn đế.

Vũ Văn Bùi không rõ đối với Vũ Văn đế là có cảm giác gì, trước lúc cậu năm tuổi, trong ấn tượng của mình Vũ Văn đế vẫn là phụ hoàng hòa ái, ngẫu nhiên sẽ còn ôm cậu chơi trong chốc lát, nhưng sau lần huyết nhiễm cung yến đó, cậu đối với Vũ Văn đế rốt cuộc đã không còn cảm giác.

Hận ý? Có, thời điểm mẫu phi chết trước mặt mình, cậu rất hận.

Nhưng cảnh dời đổi thay, cậu nhìn cái người trước mặt đối lập với mười mấy năm trước, Vũ Văn đế sớm đã già nua đi rất nhiều, xác thật cảm khái không nói nên lời.

Vũ Văn đế suốt cuộc đời, đối với quyền lợi không chút nào rơi xuống thế hạ phong, cho nên ông dần dần bài xích Khương thị đại gia tộc, ông không muốn sớm lập Thái Tử……

Từ xưa hoàng đế nhiều phỏng đoán, tâm bọn họ vì quốc thiên hạ, vạn dặm non sông, bá tánh hưng suy. Nhưng có những tồn tại cũng uy hiếp quyền lực địa vị bọn họ, đối với vị trí này như hổ rình mồi…… Ông không thể dung thứ, cũng không có khả năng bao dung.

Vũ Văn đế đã 48 tuổi, nhưng năm tháng lưu tình đã bắt đầu có dấu vết trên người ông, nếp nhăn thái dương biểu hiện ông đã bắt đầu già đi, tuy rằng còn chưa đến 50, nhưng nội tâm ông đang dần dần bị năm tháng ăn mòn, hóa thành tro tàn……

“Hoàng nhi, năm nay vào đông, so với mấy năm trước càng thêm lạnh giá.” Vũ Văn đế nhìn hoa mai bên ngoài, biểu tình mang chút hoài niệm, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.

“Phụ hoàng, tháng chạp ngày đông giá rét, năm nay so với mùa đông năm ngoái, không có bất đồng chút nào.”

Vũ Văn Bùi không rõ nội tình, cậu không hiểu Vũ Văn đế vì sao bảo cậu tới, nếu như đó là việc nhà thì không hề có ý nghĩa gì, đối với cậu mà nói, thời gian như vậy còn không bằng trở về vương phủ, ở bên cạnh tiên sinh, cho dù không nói lời nào không làm chuyện gì khác, cậu cũng cảm thấy thỏa mãn.

“Hoàng nhi, theo ý con, con cùng nhị hoàng huynh đối lập, ai sẽ càng ưu tú hơn?”

Quay đầu, Vũ Văn đế rất có hứng thú nhìn đứa con mình hài lòng nhất, nhìn biểu tình cậu trong nháy mắt ngây ngốc, ánh mắt hơi nhu hòa một chút.

Thời điểm ban đầu, có lẽ là bởi vì muốn nhìn một chút, cái đứa con bị mình ghẻ lạnh từ lúc 5 tuổi kia, sẽ ra nông nỗi nào, cho nên ông đồng ý thượng tấu của Khương Thủ, nhậm Ôn Như Ngọc năm ấy mười lăm tuổi trở thành tiên sinh, dạy dỗ học tập Vũ Văn Bùi.

Nhưng là sau này ông lại phát hiện, cái đứa con bị ông bỏ qua một bên từ lúc 5 tuổi này, trên người phát sáng khó có thể che dấu, ông muốn ôm một chút tâm tình xem cậu như một quân cờ, càng ngày đứa nhỏ càng nỗ lực cùng kiên trì, thẳng đến khi dịch bệnh Lạc Thủy tràn lan, bí mật Ô Sơn bị phát hiện, ông mới chân chính bắt đầu coi trọng đến đứa nhỏ này.

“Phụ hoàng, nhi thần không biết.” Vũ Văn Bùi vẫn chưa trả lời, mà trên thực tế cậu xác thật cũng không kiêu ngạo tự mãn đến mức cho rằng chính mình càng ưu tú hơn so với Vũ Văn Lãng.

“Hoàng nhi cũng biết, trẫm hỏi con vấn đề này là có hàm nghĩa gì.” Cười như không cười nhìn Vũ Văn Bùi đứng ở trước mặt hơi buông đầu xuống, Vũ Văn đế nói ra một câu.

“Không biết.”

“Hoàng nhi cũng biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, trẫm là vì sao muốn phế đi Thái Tử này?”

“Nhi thần không biết.”

“Đêm qua mưa cũng thật lớn.”

Nói xong câu cuối cùng, Vũ Văn Bùi đã không trả lời, cậu chỉ là buông đầu xuống, che lấp đi ánh mắt cùng biểu tình……

Mà Vũ Văn đế nói xong câu đó, cũng không nói tiếp nữa, trong Ngự Thư Phòng, trong khoảng thời gian ngắn an tĩnh tới cực điểm.

Sau một lúc lâu, Vũ Văn đế mới thở dài một hơi, phất phất tay nói: “Thôi, con đi xuống trước đi, trẫm mệt mỏi.”

“Dạ, nhi thần cáo lui.”

Cung kính hành lễ cáo lui, Vũ Văn Bùi rời đi Ngự Thư Phòng, nhìn qua cung điện nghiêm túc mà thanh lãnh, rũ xuống mi mắt xoay người rời đi.

Vũ Văn đế tiếp tục nhìn hoa mai bên ngoài Ngự Thư Phòng, thần sắc tự nhiên dường như trở thành người khác, lúc này Phúc Toàn đã tiến vào trong phòng, đang đứng ở phía sau Vũ Văn đế.

Ông liếc mắt nhìn Vũ Văn đế phát hiện ông ta không quan tâm đến bên ngoài, liền quay đầu đối với cung nữ ý bảo một chút, bảo cô đi lấy một chiếc áo choàng tới đây, thời tiết này đã lạnh vô cùng, Vũ Văn đế chỉ quần áo đơn bạc đứng ở bên cửa sổ, Phúc Toàn lo lắng khí lạnh sẽ xâm nhập thân thể ông ta, vì thế lệnh người tới lấy áo choàng.

Tiếp nhận áo choàng cung nữ lấy tới, Phúc Toàn tiến lên một bước, cúi người cung kính mở miệng: “Bệ hạ, thời tiết này lạnh vô cùng, gió lạnh thổi qua đây, sẽ khiến phong hàn nhập thể, bệ hạ vẫn là phủ thêm áo choàng đi.”

Nghe xong Phúc Toàn nói, Vũ Văn đế xoay người, thần sắc không thay đổi chút nào, ông chỉ là nhìn qua áo choàng trên tay Phúc Toàn, liền nâng bước chân, lướt qua Phúc Toàn hướng tới vị trí kia đi đến.

“Phúc Toàn, đóng cửa sổ kia đi.”

Phúc Toàn nghe xong Vũ Văn đế nói, cúi người cung kính trả lời: “Dạ, bệ hạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện