“Ôn công tử, ngài có thư tín, là từ Châu Thành đưa tới.” Thanh âm binh lính truyền tin ở bên ngoài doanh trướng vang lên, đánh vỡ bầu không khí bình tĩnh giữa hai người Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi.
Từ lần trước báo cáo thắng lợi, Đột Quyết an phận rất nhiều, hơn nửa tháng nay, hoàn toàn không có động tĩnh. Mà trong khoảng thời gian này, bọn họ mỗi ngày đều có thời gian có thể bên nhau tâm sự.
Thư tín được giao tới đây, hai người bọn họ, đang lúc nói chuyện trên trời dưới đất đây.
Ôn Như Ngọc đứng lên, xốc lên rèm cửa tiếp nhận thư tín trong tay binh lính, khẽ gật đầu, hướng binh lính nói lời cảm tạ.
“Tiên sinh, là người phương nào đưa thư tín cho ngươi?” Vũ Văn Bùi hỏi.
“Chắc là phụ thân.” Ôn Như Ngọc trả lời.
Ôn Như Ngọc mở thư tín trong tay, đọc nhanh như gió, rất nhanh, một bức thư ngắn ngủi đã được y xem xong, ban đầu mày y chỉ hơi nhăn lại, cuối cùng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vũ Văn Bùi ở một bên nhìn, vốn trên mặt dẫn theo ý cười bởi vì Ôn Như Ngọc thay đổi dần dần sắc mặt cũng thu liễm lại, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, làm sao vậy?”
Ôn Như Ngọc bặm môi, quay đầu nhìn qua Vũ Văn Bùi, mỉm cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ dáng hoàn toàn che dấu, “Không có gì, tiên sinh chỉ là bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái thôi.” Nói xong, y đem thư tín trong tay gấp lại bỏ vào trong lòng ngực, đứng lên hướng về phía giường đi đến.
“Bùi Nhi, tiên sinh muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.” Nói chuyện xa cách, Ôn Như Ngọc đã bắt đầu bỏ đi lớp áo ngoài bò lên trên giường, đưa lưng về phía Vũ Văn Bùi nằm xuống.
Chuyện này, không thể cho Vũ Văn Bùi biết, đây là Ôn Như Ngọc sau khi xem thư xong, trong đầu liền nghĩ đến. Cho nên, y lựa chọn im miệng không nói gì, không nói chuyện nữa, không đối mặt Vũ Văn Bùi, bằng không, y biết, biểu tình của mình nhất định sẽ nhanh chóng bán đứng mình ——
Ôn Như Ngọc nghĩ không ra hậu quả, cũng không dám nghĩ đến.
Vũ Văn Bùi nhìn dáng vẻ Ôn Như Ngọc đưa lưng về phía cậu, ánh mắt trở nên có chút thâm trầm, nhìn trong chốc lát, cậu cũng không có lên tiếng, mà là xoay người ra doanh trướng, để không gian yên tĩnh cho Ôn Như Ngọc ‘nghỉ ngơi’.
Cậu sẽ không tin một khắc trước còn nói cười sung sướng với cậu nhưng chỉ vài phút sau thân thể bỗng nhiên liền không thoải mái, cậu không phải người mù, đương nhiên hiểu rõ vấn đề nằm ở trong thư tín kia, nếu thư tín từ Châu Thành đưa tới, như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, cho dù tiên sinh không nói cho cậu, chính cậu cũng sẽ tự tìm hiểu.
……
Ôn Như Ngọc đưa lưng về phía Vũ Văn Bùi nghe tiếng bước chân Vũ Văn Bùi rời đi, lúc này mới chuyển thân qua, ngưỡng mặt lên, hai mắt vô thần nhìn đỉnh chóp doanh trướng.
Ôn Cát viết trong thư cũng không có nói sự tình gì khác, chỉ là báo cho y, Vũ Văn đế, vì y mà tứ hôn, đem Thất công chúa đính hôn cho y.
Nhưng là chuyện này với y mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.
Y đã có người mình thích, như thế nào còn có thể đi cưới một nữ nhân mình không yêu.
Chỉ là Ôn Cát đưa y thư tín còn báo cho y biết, thái độ Vũ Văn đế phi thường kiên quyết, tất cả phải vì y mà tứ hôn, cho dù không phải Thất công chúa, cũng nhất định sẽ là một cô gái khác.
Như thế, y lâm vào vấn đề nan giải.
Y không biết, là nguyên nhân gì thúc đẩy Vũ Văn đế phải vì mình mà tứ hôn, hơn nữa thái độ còn kiên định đến thế.
Trong đầu như có cuộn chỉ rối nùi, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, Ôn Như Ngọc đôi mắt mở thật to, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên, tự mình lẩm bẩm: “Bùi Nhi, lần này tiên sinh, rốt cuộc phải làm như thế nào cho phải……”
Chỉ là trong doanh trướng trống trải, không ai có thể trả lời đến y.
……
Đáng tiếc, Ôn Như Ngọc tìm mọi cách muốn che giấu sự thật, chỉ là một canh giờ sau, cũng đã hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Vũ Văn Bùi, lật xem một chút tấu thư mới vừa đệ trình lên thời gian gần đây trong hoàng cung đã phát sinh sự tình gì, ánh mắt cậu ngừng lại trên một hàng chữ nhỏ.
—— Vũ Văn đế giục tứ hôn Ôn Như Ngọc.
Xem xong đống này, Vũ Văn Bùi đã biết vừa rồi nguyên nhân vì sao Ôn Như Ngọc sẽ có phản ứng như vậy, chỉ là không nghĩ tới, nguyên nhân là như thế! Trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ rất lớn, phụ hoàng cậu, sao lại có thể, sao lại có thể!
Lại nghĩ tới bộ dáng Ôn Như Ngọc vừa rồi, là tính toán đồng ý sao? Không hề tuân thủ lời thề cùng cậu sao? Đoán được kết quả như vậy, Vũ Văn Bùi vỗ mạnh lên bàn, không khống chế nổi nội tâm phẫn nộ cùng khổ sở, dưới chân bước nhanh ra khỏi doanh trướng.
—— cậu muốn hỏi một chút, tiên sinh mình, rốt cuộc đặt cậu ở chỗ nào!
……
Vũ Văn Bùi vô cùng phẫn nộ tốc độ đi nhanh tới doanh trướng, xốc lên rèm cửa, trong một giây, lửa giận trong lòng liền biến mất, bởi vì cậu thấy được, tiên sinh mình, ngưỡng mặt nằm trên giường, biểu tình mê mang nhìn đỉnh trướng……
Ngay lập tức, tâm cậu liền mềm thành từng mảnh.
Bước chân nhẹ nhàng, Vũ Văn Bùi chậm rãi đi vào doanh trướng, đi tới trước mặt Ôn Như Ngọc, từ trên cao nhìn xuống y.
Ôn Như Ngọc vốn dĩ nhìn đỉnh trướng đến phát ngốc, lại không có nghĩ đến, một bóng ma che khuất ánh sáng, mặt nghiêng qua, Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, sau khi nhìn qua đó là ai, mới chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Ngay sau đó, Vũ Văn Bùi thế y phủ thêm kiện áo khoác thật dầy.
“Ngươi đã đến rồi.” Cầm lấy áo khoác, ngẩng đầu, Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi, mỉm cười, “Làm sao vậy, cả khuôn mặt đều trầm hẳn rồi.”
Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, đặt mông ngồi xuống mép giường, buột miệng thốt ra nói: “Tiên sinh, ta đều đã biết.”
“Đều đã biết cái gì?” Ôn Như Ngọc giả ngu, vẻ mặt ôn hòa nhìn Vũ Văn Bùi hai tròng mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào mình, không một chút mất tự nhiên nào, xem như chuyện này, chưa từng phát sinh qua.
Lửa giận dần biến mất, Vũ Văn Bùi đã hiểu rõ, Ôn Như Ngọc không muốn đem chuyện này nói cho mình biết, đơn giản là bởi vì, sợ hãi cậu biết chuyện này, sẽ thất thố, mất đi dáng vẻ ngày thường, làm ra chuyện vô pháp không thể đoán trước.
Thở dài một hơi, cho dù biết Ôn Như Ngọc đã làm hết thảy, đều là vì suy xét đến cậu, nhưng là, cậu vẫn cảm thấy khổ sở cùng thương tâm.
Vì cái gì, tiên sinh mình, rõ ràng cũng đối với cậu có cảm giác, rõ ràng cũng đối với cậu có tình, nhưng vẫn là tránh trong mai rùa của mình, không muốn nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này.
“Tiên sinh, Bùi Nhi rất mệt, không muốn đeo lớp ngụy trang thêm nữa.”
Cậu rất mệt, thật sự rất mệt, cậu cảm thấy mình mà cứ như vậy, không biết sẽ làm ra sự tình gì, nếu thật sự biến thành như vậy, cậu sẽ đem Ôn Như Ngọc, đẩy đi xa hơn.
Không thể như thế, cũng không muốn như thế.
Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, thái độ nghiêm túc, ánh mắt cậu khóa chặt chẽ trên người Ôn Như Ngọc, từng câu từng chữ tiếp tục nói tiếp, “Cho nên, tiên sinh à, rốt cuộc đáp án của tiên sinh là gì?”
Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi từng bước ép sát, có một cỗ sợ hãi bỗng nhiên xuất hiện, y có chút hoảng loạn kéo khóe miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể làm bộ không rõ, dáng vẻ không hiểu, “Đáp án gì chứ, tiên sinh nghe không hiểu ngươi đang nói gì……”
Híp híp mắt, Vũ Văn Bùi nở nụ cười, cười rất đẹp, cậu kéo tay Ôn Như Ngọc, nắm thật chặt trong tay mình.
“Tiên sinh, ngươi hoảng loạn, là do sợ hãi sao?” Vũ Văn Bùi từng câu từng chữ thốt ra rõ ràng, cậu không muốn Ôn Như Ngọc trốn tránh, cậu đã đợi nhiều năm như vậy, Ôn Như Ngọc đã trốn tránh nhiều năm rồi.
Rốt cuộc, cậu không muốn Ôn Như Ngọc trốn tránh.
“Tiên sinh, ngươi rõ ràng biết ta muốn đáp án là gì, vì cái gì, vẫn muốn trốn tránh ta……”
Nắm thật chặt tay Ôn Như Ngọc như muốn vùng thoát tay ra, Vũ Văn Bùi nhìn thanh niên ngồi ở trước mặt mình, tóc đen áo choàng, bởi vì vừa rồi giãy giụa, áo khoác ở trên người có chút trễ xuống, lộ ra áo trong bên trong cùng xương quai xanh trắng nõn mê người.
Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm chỗ xương quai xanh giờ phút này vô cùng dụ hoặc, Vũ Văn Bùi tiếp tục nói: “Tiên sinh, ngươi vẫn là không muốn thừa nhận sao?”
“Thừa nhận cái gì?” Trước đây tiếng nói đều là ôn hòa lần đầu tiên lộ ra có một chút khẩn trương cùng hoảng loạn, ánh mắt Ôn Như Ngọc có chút tự do, liền có ý tứ hỏi ngược lại.
“Ha.” Phát ra một tiếng cười, Vũ Văn Bùi tay dùng sức một chút, liền đem cả người Ôn Như Ngọc kéo lại gần trong lòng ngực mình, đầu ở chỗ cổ Ôn Như Ngọc cọ cọ, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng, “Tiên sinh, thích ta ư……”
Cơ hồ là ngay lập tức, Vũ Văn Bùi vừa nói xong lời này, Ôn Như Ngọc liền đẩy cậu ra, sau đó cả người lùi ra xa, kéo giãn khoảng cách cùng Vũ Văn Bùi.
“…… Ngươi nói bậy.” Ôn Như Ngọc mặt đỏ lên, ánh mắt mơ hồ có chút mất tự nhiên.
Ôn Như Ngọc đã bị Vũ Văn Bùi nói đến mặt đỏ ửng, nhưng mà Vũ Văn Bùi vẫn là không tính toán cứ như vậy buông tha y.
“Tiên sinh, một khi đã như vậy, ngươi dám nhìn vào mắt ta, nói ngươi không thích ta sao?” Dường như đã thập phần xác định, trên mặt cậu nét tươi cười thật lớn, “Nếu tiên sinh nói như thế, ta sẽ tin ngay.”
Ôn Như Ngọc nghe xong lời này, nhíu mày, có chút vô lực nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt cười đến thập phần khẳng định.
Đối diện Vũ Văn Bùi ánh mắt thâm tình, Ôn Như Ngọc miệng khép khép mở mở rất nhiều lần, nhưng trước sau vẫn không thể đem câu ‘ta không thích ngươi’ bốn chữ nói ra được, y không thể đối mặt với thiếu niên nghiêm túc nhìn mình, nói ra lời nói trái lương tâm.
—— bởi vì, y rõ ràng, thích người ta mà.
Đối diện Vũ Văn Bùi nghiêm túc biểu tình bướng bỉnh, Ôn Như Ngọc hít một hơi thật sâu, làm toàn thân thả lỏng xuống.
Thôi được rồi, y thỏa hiệp, y xác thật, giống như thiếu niên nói trước mặt mình, rất thích, hơn nữa, thật thích, thật sự thích.
Thôi thôi, y đã bị ăn sạch sẽ, hơn nữa, là cam tâm tình nguyện.
Một khi đã như vậy, y liền muốn thử một lần, cho dù có đấu với trời thì đã sao. Huống chi, bọn họ sợ gặp phải, trở ngại lớn nhất và duy nhất, chỉ là một Vũ Văn đế thôi.
Nghĩ đến đây, y nở nụ cười, thật nhẹ nhàng, thật thả lỏng.
Ôn Như Ngọc vươn tay, xoa gương mặt Vũ Văn Bùi, hai tròng mắt đầy ý cười, mặt mày hơi cong. Y nhìn thiếu niên lúc này không chớp mắt chờ đợi y đáp lại, thân mình khuynh về phía trước, chậm rãi đem mặt của mình, hướng tới ——
Khi môi y chạm đến cánh môi Vũ Văn Bùi, y bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy ngồi ở trước mặt Vũ Văn Bùi, dùng sức hôn lên.
Sau đó, y liền cảm giác được trên eo mình có một bàn tay, dùng sức đem y ấn vào chỗ ngực ấm áp rắn chắc, phần đầu có một tay khác nắm lấy sau đầu.
Giây tiếp theo, nụ hôn này đã bị đảo khách thành chủ, đầu lưỡi của y bị mút lấy, cánh môi bị gặm cắn……
Nụ hôn này thực kịch liệt, thực hung mãnh, lại không hỗn loạn chút nào, phảng phất như chỉ hai người mới vừa hôn lên mà thôi.
Thời điểm hai người tách ra, Ôn Như Ngọc mở mắt, đối diện ánh mắt Vũ Văn Bùi, trên mặt đầy ý cười, bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, ngươi nói không sai, tiên sinh, đã sớm thích ngươi rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:Mười sáu vạn chữ rốt cuộc cũng khiến cho bọn họ xác định quan hệ, vì thế, H có còn xa không -0-
(tác giả kun là cái H phế, vì thế, viết không đến được cái vấn đề này. Ừm…… Trọng điểm là, còn không biết khi nào sẽ có ~)
Từ lần trước báo cáo thắng lợi, Đột Quyết an phận rất nhiều, hơn nửa tháng nay, hoàn toàn không có động tĩnh. Mà trong khoảng thời gian này, bọn họ mỗi ngày đều có thời gian có thể bên nhau tâm sự.
Thư tín được giao tới đây, hai người bọn họ, đang lúc nói chuyện trên trời dưới đất đây.
Ôn Như Ngọc đứng lên, xốc lên rèm cửa tiếp nhận thư tín trong tay binh lính, khẽ gật đầu, hướng binh lính nói lời cảm tạ.
“Tiên sinh, là người phương nào đưa thư tín cho ngươi?” Vũ Văn Bùi hỏi.
“Chắc là phụ thân.” Ôn Như Ngọc trả lời.
Ôn Như Ngọc mở thư tín trong tay, đọc nhanh như gió, rất nhanh, một bức thư ngắn ngủi đã được y xem xong, ban đầu mày y chỉ hơi nhăn lại, cuối cùng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vũ Văn Bùi ở một bên nhìn, vốn trên mặt dẫn theo ý cười bởi vì Ôn Như Ngọc thay đổi dần dần sắc mặt cũng thu liễm lại, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, làm sao vậy?”
Ôn Như Ngọc bặm môi, quay đầu nhìn qua Vũ Văn Bùi, mỉm cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ dáng hoàn toàn che dấu, “Không có gì, tiên sinh chỉ là bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái thôi.” Nói xong, y đem thư tín trong tay gấp lại bỏ vào trong lòng ngực, đứng lên hướng về phía giường đi đến.
“Bùi Nhi, tiên sinh muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.” Nói chuyện xa cách, Ôn Như Ngọc đã bắt đầu bỏ đi lớp áo ngoài bò lên trên giường, đưa lưng về phía Vũ Văn Bùi nằm xuống.
Chuyện này, không thể cho Vũ Văn Bùi biết, đây là Ôn Như Ngọc sau khi xem thư xong, trong đầu liền nghĩ đến. Cho nên, y lựa chọn im miệng không nói gì, không nói chuyện nữa, không đối mặt Vũ Văn Bùi, bằng không, y biết, biểu tình của mình nhất định sẽ nhanh chóng bán đứng mình ——
Ôn Như Ngọc nghĩ không ra hậu quả, cũng không dám nghĩ đến.
Vũ Văn Bùi nhìn dáng vẻ Ôn Như Ngọc đưa lưng về phía cậu, ánh mắt trở nên có chút thâm trầm, nhìn trong chốc lát, cậu cũng không có lên tiếng, mà là xoay người ra doanh trướng, để không gian yên tĩnh cho Ôn Như Ngọc ‘nghỉ ngơi’.
Cậu sẽ không tin một khắc trước còn nói cười sung sướng với cậu nhưng chỉ vài phút sau thân thể bỗng nhiên liền không thoải mái, cậu không phải người mù, đương nhiên hiểu rõ vấn đề nằm ở trong thư tín kia, nếu thư tín từ Châu Thành đưa tới, như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, cho dù tiên sinh không nói cho cậu, chính cậu cũng sẽ tự tìm hiểu.
……
Ôn Như Ngọc đưa lưng về phía Vũ Văn Bùi nghe tiếng bước chân Vũ Văn Bùi rời đi, lúc này mới chuyển thân qua, ngưỡng mặt lên, hai mắt vô thần nhìn đỉnh chóp doanh trướng.
Ôn Cát viết trong thư cũng không có nói sự tình gì khác, chỉ là báo cho y, Vũ Văn đế, vì y mà tứ hôn, đem Thất công chúa đính hôn cho y.
Nhưng là chuyện này với y mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.
Y đã có người mình thích, như thế nào còn có thể đi cưới một nữ nhân mình không yêu.
Chỉ là Ôn Cát đưa y thư tín còn báo cho y biết, thái độ Vũ Văn đế phi thường kiên quyết, tất cả phải vì y mà tứ hôn, cho dù không phải Thất công chúa, cũng nhất định sẽ là một cô gái khác.
Như thế, y lâm vào vấn đề nan giải.
Y không biết, là nguyên nhân gì thúc đẩy Vũ Văn đế phải vì mình mà tứ hôn, hơn nữa thái độ còn kiên định đến thế.
Trong đầu như có cuộn chỉ rối nùi, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, Ôn Như Ngọc đôi mắt mở thật to, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên, tự mình lẩm bẩm: “Bùi Nhi, lần này tiên sinh, rốt cuộc phải làm như thế nào cho phải……”
Chỉ là trong doanh trướng trống trải, không ai có thể trả lời đến y.
……
Đáng tiếc, Ôn Như Ngọc tìm mọi cách muốn che giấu sự thật, chỉ là một canh giờ sau, cũng đã hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Vũ Văn Bùi, lật xem một chút tấu thư mới vừa đệ trình lên thời gian gần đây trong hoàng cung đã phát sinh sự tình gì, ánh mắt cậu ngừng lại trên một hàng chữ nhỏ.
—— Vũ Văn đế giục tứ hôn Ôn Như Ngọc.
Xem xong đống này, Vũ Văn Bùi đã biết vừa rồi nguyên nhân vì sao Ôn Như Ngọc sẽ có phản ứng như vậy, chỉ là không nghĩ tới, nguyên nhân là như thế! Trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ rất lớn, phụ hoàng cậu, sao lại có thể, sao lại có thể!
Lại nghĩ tới bộ dáng Ôn Như Ngọc vừa rồi, là tính toán đồng ý sao? Không hề tuân thủ lời thề cùng cậu sao? Đoán được kết quả như vậy, Vũ Văn Bùi vỗ mạnh lên bàn, không khống chế nổi nội tâm phẫn nộ cùng khổ sở, dưới chân bước nhanh ra khỏi doanh trướng.
—— cậu muốn hỏi một chút, tiên sinh mình, rốt cuộc đặt cậu ở chỗ nào!
……
Vũ Văn Bùi vô cùng phẫn nộ tốc độ đi nhanh tới doanh trướng, xốc lên rèm cửa, trong một giây, lửa giận trong lòng liền biến mất, bởi vì cậu thấy được, tiên sinh mình, ngưỡng mặt nằm trên giường, biểu tình mê mang nhìn đỉnh trướng……
Ngay lập tức, tâm cậu liền mềm thành từng mảnh.
Bước chân nhẹ nhàng, Vũ Văn Bùi chậm rãi đi vào doanh trướng, đi tới trước mặt Ôn Như Ngọc, từ trên cao nhìn xuống y.
Ôn Như Ngọc vốn dĩ nhìn đỉnh trướng đến phát ngốc, lại không có nghĩ đến, một bóng ma che khuất ánh sáng, mặt nghiêng qua, Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, sau khi nhìn qua đó là ai, mới chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Ngay sau đó, Vũ Văn Bùi thế y phủ thêm kiện áo khoác thật dầy.
“Ngươi đã đến rồi.” Cầm lấy áo khoác, ngẩng đầu, Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi, mỉm cười, “Làm sao vậy, cả khuôn mặt đều trầm hẳn rồi.”
Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, đặt mông ngồi xuống mép giường, buột miệng thốt ra nói: “Tiên sinh, ta đều đã biết.”
“Đều đã biết cái gì?” Ôn Như Ngọc giả ngu, vẻ mặt ôn hòa nhìn Vũ Văn Bùi hai tròng mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào mình, không một chút mất tự nhiên nào, xem như chuyện này, chưa từng phát sinh qua.
Lửa giận dần biến mất, Vũ Văn Bùi đã hiểu rõ, Ôn Như Ngọc không muốn đem chuyện này nói cho mình biết, đơn giản là bởi vì, sợ hãi cậu biết chuyện này, sẽ thất thố, mất đi dáng vẻ ngày thường, làm ra chuyện vô pháp không thể đoán trước.
Thở dài một hơi, cho dù biết Ôn Như Ngọc đã làm hết thảy, đều là vì suy xét đến cậu, nhưng là, cậu vẫn cảm thấy khổ sở cùng thương tâm.
Vì cái gì, tiên sinh mình, rõ ràng cũng đối với cậu có cảm giác, rõ ràng cũng đối với cậu có tình, nhưng vẫn là tránh trong mai rùa của mình, không muốn nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này.
“Tiên sinh, Bùi Nhi rất mệt, không muốn đeo lớp ngụy trang thêm nữa.”
Cậu rất mệt, thật sự rất mệt, cậu cảm thấy mình mà cứ như vậy, không biết sẽ làm ra sự tình gì, nếu thật sự biến thành như vậy, cậu sẽ đem Ôn Như Ngọc, đẩy đi xa hơn.
Không thể như thế, cũng không muốn như thế.
Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, thái độ nghiêm túc, ánh mắt cậu khóa chặt chẽ trên người Ôn Như Ngọc, từng câu từng chữ tiếp tục nói tiếp, “Cho nên, tiên sinh à, rốt cuộc đáp án của tiên sinh là gì?”
Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi từng bước ép sát, có một cỗ sợ hãi bỗng nhiên xuất hiện, y có chút hoảng loạn kéo khóe miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể làm bộ không rõ, dáng vẻ không hiểu, “Đáp án gì chứ, tiên sinh nghe không hiểu ngươi đang nói gì……”
Híp híp mắt, Vũ Văn Bùi nở nụ cười, cười rất đẹp, cậu kéo tay Ôn Như Ngọc, nắm thật chặt trong tay mình.
“Tiên sinh, ngươi hoảng loạn, là do sợ hãi sao?” Vũ Văn Bùi từng câu từng chữ thốt ra rõ ràng, cậu không muốn Ôn Như Ngọc trốn tránh, cậu đã đợi nhiều năm như vậy, Ôn Như Ngọc đã trốn tránh nhiều năm rồi.
Rốt cuộc, cậu không muốn Ôn Như Ngọc trốn tránh.
“Tiên sinh, ngươi rõ ràng biết ta muốn đáp án là gì, vì cái gì, vẫn muốn trốn tránh ta……”
Nắm thật chặt tay Ôn Như Ngọc như muốn vùng thoát tay ra, Vũ Văn Bùi nhìn thanh niên ngồi ở trước mặt mình, tóc đen áo choàng, bởi vì vừa rồi giãy giụa, áo khoác ở trên người có chút trễ xuống, lộ ra áo trong bên trong cùng xương quai xanh trắng nõn mê người.
Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm chỗ xương quai xanh giờ phút này vô cùng dụ hoặc, Vũ Văn Bùi tiếp tục nói: “Tiên sinh, ngươi vẫn là không muốn thừa nhận sao?”
“Thừa nhận cái gì?” Trước đây tiếng nói đều là ôn hòa lần đầu tiên lộ ra có một chút khẩn trương cùng hoảng loạn, ánh mắt Ôn Như Ngọc có chút tự do, liền có ý tứ hỏi ngược lại.
“Ha.” Phát ra một tiếng cười, Vũ Văn Bùi tay dùng sức một chút, liền đem cả người Ôn Như Ngọc kéo lại gần trong lòng ngực mình, đầu ở chỗ cổ Ôn Như Ngọc cọ cọ, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng, “Tiên sinh, thích ta ư……”
Cơ hồ là ngay lập tức, Vũ Văn Bùi vừa nói xong lời này, Ôn Như Ngọc liền đẩy cậu ra, sau đó cả người lùi ra xa, kéo giãn khoảng cách cùng Vũ Văn Bùi.
“…… Ngươi nói bậy.” Ôn Như Ngọc mặt đỏ lên, ánh mắt mơ hồ có chút mất tự nhiên.
Ôn Như Ngọc đã bị Vũ Văn Bùi nói đến mặt đỏ ửng, nhưng mà Vũ Văn Bùi vẫn là không tính toán cứ như vậy buông tha y.
“Tiên sinh, một khi đã như vậy, ngươi dám nhìn vào mắt ta, nói ngươi không thích ta sao?” Dường như đã thập phần xác định, trên mặt cậu nét tươi cười thật lớn, “Nếu tiên sinh nói như thế, ta sẽ tin ngay.”
Ôn Như Ngọc nghe xong lời này, nhíu mày, có chút vô lực nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt cười đến thập phần khẳng định.
Đối diện Vũ Văn Bùi ánh mắt thâm tình, Ôn Như Ngọc miệng khép khép mở mở rất nhiều lần, nhưng trước sau vẫn không thể đem câu ‘ta không thích ngươi’ bốn chữ nói ra được, y không thể đối mặt với thiếu niên nghiêm túc nhìn mình, nói ra lời nói trái lương tâm.
—— bởi vì, y rõ ràng, thích người ta mà.
Đối diện Vũ Văn Bùi nghiêm túc biểu tình bướng bỉnh, Ôn Như Ngọc hít một hơi thật sâu, làm toàn thân thả lỏng xuống.
Thôi được rồi, y thỏa hiệp, y xác thật, giống như thiếu niên nói trước mặt mình, rất thích, hơn nữa, thật thích, thật sự thích.
Thôi thôi, y đã bị ăn sạch sẽ, hơn nữa, là cam tâm tình nguyện.
Một khi đã như vậy, y liền muốn thử một lần, cho dù có đấu với trời thì đã sao. Huống chi, bọn họ sợ gặp phải, trở ngại lớn nhất và duy nhất, chỉ là một Vũ Văn đế thôi.
Nghĩ đến đây, y nở nụ cười, thật nhẹ nhàng, thật thả lỏng.
Ôn Như Ngọc vươn tay, xoa gương mặt Vũ Văn Bùi, hai tròng mắt đầy ý cười, mặt mày hơi cong. Y nhìn thiếu niên lúc này không chớp mắt chờ đợi y đáp lại, thân mình khuynh về phía trước, chậm rãi đem mặt của mình, hướng tới ——
Khi môi y chạm đến cánh môi Vũ Văn Bùi, y bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy ngồi ở trước mặt Vũ Văn Bùi, dùng sức hôn lên.
Sau đó, y liền cảm giác được trên eo mình có một bàn tay, dùng sức đem y ấn vào chỗ ngực ấm áp rắn chắc, phần đầu có một tay khác nắm lấy sau đầu.
Giây tiếp theo, nụ hôn này đã bị đảo khách thành chủ, đầu lưỡi của y bị mút lấy, cánh môi bị gặm cắn……
Nụ hôn này thực kịch liệt, thực hung mãnh, lại không hỗn loạn chút nào, phảng phất như chỉ hai người mới vừa hôn lên mà thôi.
Thời điểm hai người tách ra, Ôn Như Ngọc mở mắt, đối diện ánh mắt Vũ Văn Bùi, trên mặt đầy ý cười, bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, ngươi nói không sai, tiên sinh, đã sớm thích ngươi rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:Mười sáu vạn chữ rốt cuộc cũng khiến cho bọn họ xác định quan hệ, vì thế, H có còn xa không -0-
(tác giả kun là cái H phế, vì thế, viết không đến được cái vấn đề này. Ừm…… Trọng điểm là, còn không biết khi nào sẽ có ~)
Danh sách chương