“Bùi Nhi, ngươi đã nghĩ ra mưu kế gì để đối phó quân địch rồi sao? Đừng nên trì hoãn thời gian quá dài, chỉ sợ tình hình bên ta sẽ càng thêm bị động, huống chi, tính đến thời điểm này, Đột Quyết đã án binh bất động vượt qua hơn nửa tháng nay, chỉ sợ đang có âm mưu, không thể không phòng bị.” Thừa dịp Vũ Văn Bùi giúp y lau tóc, Ôn Như Ngọc mở miệng, phân tích một chút tình huống.

“Bùi Nhi tính, đốt lương thảo.” Động tác trên tay không đình chỉ, vẫn tiếp tục lau tóc, Vũ Văn Bùi từ từ kể ra, đem kế hoạch của chính mình không hề giữ lại toàn bộ nói cho Ôn Như Ngọc nghe.

“Nếu là nói trực tiếp nghênh chiến, quân ta so với quân địch rõ ràng yếu thế hơn, cho nên chỉ có thể dùng một ít tiểu xảo, dù sao quân địch cũng là người, đều phải ăn cơm, nếu quân ta có thể thuận lợi đốt lương thảo của bọn họ, binh lính quân địch nhất định sẽ đại loạn, chúng ta nhân cơ hội này, nhất định có thể một kích công phá bọn họ, đem bọn họ đuổi ra Biên Thành.”

Không màng đầu tóc mình còn ở trên tay người phía sau, Ôn Như Ngọc quay đầu, nhìn Vũ Văn Bùi, hỏi, “Xem ra, ngươi sớm đã có ý tưởng này, như vậy Bùi Nhi, nhiệm vụ này, ngươi muốn cho ai đi chấp hành?”

“Từ Thành.” Cúi đầu nhìn tiên sinh nhà mình, Vũ Văn Bùi hộc ra một cái tên.

Ngược lại là Ôn Như Ngọc nghi hoặc, “Vì sao chọn hắn?”

“Các tướng lãnh so với Chung Lí cùng Từ Thành mà nói, Chung Lí quá mức nóng nảy, mà Từ Thành tương đối trầm ổn, cho nên nhiệm vụ này, chỉ có hắn mới thích hợp.”

Nghe đến đó, Ôn Như Ngọc đã hiểu được toàn bộ, đơn giản cũng không nói chuyện nữa, trong doanh trướng, khoảng thời gian ngắn này trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.

X

Ngày hôm sau, bên trong trung trướng, Vũ Văn Bùi nói ra ý nghĩ của chính mình, các tướng lãnh sôi nổi bắt đầu thảo luận, cuối cùng nhất trí cho rằng kế sách này thực tốt.

Kế sách này nếu thành công mà nói, khẳng định chỉ trong một lần có thể diệt sĩ khí quân địch, hơn nữa, hai mươi vạn đại quân mất đi lương thảo, không thể kịp thời tiếp viện, chỉ đành phải lui lại, kết quả cuối cùng chính là, cho dù bọn họ không tấn công, quân địch sẽ ngoan ngoãn đem Biên Thành giao cho bọn hắn.

Chính là kế sách tốt thì tốt thật, muốn phái ai đi làm chuyện này lại làm các vị tướng lãnh khó khăn.

Chung Lí trong lòng ôm lấy tâm tư, hắn rất muốn ôm lấy nhiệm vụ lần này, hắn đã sớm muốn cho đại binh Đột Quyết kiêu ngạo một lần đại phản kích, cơ hội tốt như vậy như thế nào hắn có thể bỏ qua cho được.

Vì thế hắn chủ động xin ra trận, liền đứng dậy, “Vương gia, mạt tướng nguyện ý lẻn vào địch doanh, hoàn thành nhiệm vụ lần này.”

Vũ Văn Bùi lại chỉ nhìn hắn một lần, tiếp đó đem ánh mắt dừng lại ở trên người Từ Thành, làm lơ thỉnh nguyện vừa rồi của Chung Lí, trực tiếp mở miệng hỏi: “Từ Thành, lần này nhiệm vụ giao phó cho ngươi, ngươi có viên mãn hoàn thành không?”

Từ Thành không nghĩ tới Vũ Văn Bùi sẽ đem nhiệm vụ giao cho mình, lập tức liền quỳ xuống, vô cùng trịnh trọng trả lời, “Mạt tướng nhất định không phụ sở vọng Vương gia.”

Vũ Văn Bùi nghe xong gật gật đầu, “Tốt, ngươi đi xuống chuẩn bị, chờ đến đêm khuya thanh vắng, liền xuất phát, ta sẽ suất lĩnh đại quân ở khoảng cách địch quân trăm dặm chờ đợi, một khi ngươi thành công, chúng ta liền nhất cử công phá bọn họ!”

Từ Thành gật đầu, sau đó xoay người bước ra doanh trướng.

Chung Lí hâm mộ ghen tị nhìn bóng dáng Từ Thành, chính mình đứng nguyên tại chỗ không cam nguyện về lại vị trí của mình, ngồi xuống, đôi mắt trợn trừng lên, cả khuôn mặt vô biểu tình.

Kế tiếp, Vũ Văn Bùi cẩn thận an bài đội ngũ tân quân buổi tối, bố trí tốt các lộ binh lính lác gác yếu địa, suốt một canh giờ sau, trận đàm luận này mới kết thúc.

Kế tiếp, bọn họ chỉ cần chờ đợi, Từ Thành bên kia truyền đến tin tức tốt, là được.

……

Trong bóng đêm vùng biên cương, chân trời treo ánh trăng cô độc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống mặt đất, cảnh sắc có vẻ có chút thê lương.

Ôn Như Ngọc tự mình vì Vũ Văn Bùi mặc vào áo giáp đội mũ giáp lên, nhìn thiếu niên anh tuấn đứng ở trước mặt mình, xoa xoa ấn đường, ngữ khí bao hàm lo lắng, nói: “Bùi Nhi, trận này, cho dù bởi vì lương thảo nhiễu quân tâm địch, cũng nhất định sẽ là một trận đánh ác liệt, ngươi ngàn vạn lần nhớ lấy phải cẩn thận, tiên sinh ở chỗ này chờ ngươi chiến thắng trở về.”

Chạm lên khuôn mặt Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi ôn nhu nhìn y, “Tiên sinh, Bùi Nhi nhất định sẽ bình an trở về.” Nói tới đây, cậu cúi người dựa vào bên tai Ôn Như Ngọc ôn nhu nhẹ giọng nói: “Bởi vì, Bùi Nhi còn phải trở về, chờ đợi đáp án từ tiên sinh.”

Sắc mặt Ôn Như Ngọc đỏ lên, nhẹ nhàng cười, Vũ Văn Bùi soái khí xoay người lên ngựa, Chung Lí một bên sớm đã chờ đợi hồi lâu thấy hai người nói xong, hắn lớn giọng hô: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, xuất phát ——“

Tiếng la từ đám lính, tiếng trống, tiếng kèn…… Các loại âm thanh đan chéo tạo nên một khúc nhạc lẫy lừng vô cùng xuất chiến.

……

Mà bên kia, Từ Thành mang theo mấy binh lính tay chân lanh lẹ đã thành công thâm nhập địch doanh, thừa dịp núp trong bóng bêm, bọn họ cả người một thân hắc y, tránh thoát vài binh lính tuần tra.

Bọn họ cũng không biết lương thảo cụ thể đặt ở nơi đâu, Từ Thành ý bảo một sĩ binh bên cạnh, sau đó chính mình tay chân nhanh nhẹn một tay bịt kín miệng một binh lính tạp dịch đem tới vị trí hẻo lánh, hạ giọng hỏi: “Nói, kho lúa ở nơi nào?”

Binh lính rõ ràng bị dọa rồi, rõ ràng hắn chỉ là đi tiểu đêm đi ngang qua nơi này thôi mà, như thế nào lại xui xẻo đã bị bắt đi……

Từ Thành không có nhiều kiên nhẫn chờ đợi tiểu binh này, vì thế lại lặp lại một lần nữa, “Mau nói.”

Tiểu binh tạp dịch bị Từ Thành uy hiếp, rất nhanh liền ngoan ngoãn nói ra địa điểm kho thóc lúa của bọn họ, Từ Thành nghe xong, cùng binh lính chính mình mang đến liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó hai tay dùng sức, cái cổ tiểu binh tạp dịch liền bị bẻ gãy.

Cẩn thận đem thi thể tiểu binh tạp dịch kéo tới địa phương ẩn nấp, mọi người thừa dịp bóng đêm, thành công đi tới kho lúa.

Từ Thành cùng mấy binh lính khác đem các túi dẫn lửa tưới lên lương thảo, sau đó, móc ra mồi lửa, ném lên trên dầu hỏa vừa tưới lên lương thảo, trong nháy mắt, lửa hừng hực thiêu đốt.

Đáy mắt nhìn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, Từ Thành làm một động tác thủ thế, tiếp đó vài người thần không biết quỷ không hay rời đi địch doanh.

Sau khi bọn họ rời khỏi, binh lính tuần tra thấy được trong bóng đêm có ánh lửa bay lên tận trời, đem cả không trung màu đen nhiễm hồng một nửa.

Tướng lãnh Đột Quyết sớm đã nghe nói liền chạy đến, vội vàng bảo binh lính cứu hỏa, đùa sao, đốt kho lúa, kế tiếp bọn họ ăn cái gì, không thể để bụng đói đi đánh giặc.

Từng thùng nước được một đám binh lính thay phiên nhau dội xuống, chính là lửa này giống như yêu quái, cho dù có tưới cỡ nào, dùng nước càng nhiều lửa càng có xu thế đốt cháy mãnh liệt.

Đương nhiên, nếu Ôn Như Ngọc ở chỗ này, liền nhất định biết, bọn Từ Thành sử dụng cái gọi là dầu hỏa kỳ thật chính là dầu mỏ, dầu mỏ cháy, không thể dùng nước tới dập tắt lửa, mà binh lính này lại dùng nước tới diệt lửa, có thể nói là chân chính đổ dầu vào lửa.

Vũ Văn Bùi cùng các vị tướng lãnh ở ngoài trăm dặm đều thấy được lửa đỏ rực cả nửa bầu trời, biểu tình cậu lạnh băng, bình tĩnh hạ lệnh, “Tiến quân, đem nước xâm phạm quốc gia ta, đuổi ra ngoài ——“

Âm thanh cậu không lớn, lại lộ ra kiên định cùng uy nghiêm, xuyên thấu màng tai đám lính, làm tinh thần mọi người chấn động.

Từ Thành cùng vài vị binh lính gia nhập đại quân hội hợp thành công hoàn thành nhiệm vụ, quy mô tiến công địch doanh, giờ khắc này binh mã Đột Quyết, còn không biết, trận lửa lớn này chỉ là vừa mới bắt đầu, kế tiếp, mới là vở kịch lớn chân chính.

……

Địch nhân còn đang bận dập tắt lửa đại quân ngay lập tức nhảy vào địch doanh, giết bọn họ trở tay không kịp.

Vũ Văn Bùi dẫn dắt binh lính, binh lính kiêu dũng thiện chiến, tới một giết một, tới hai giết hai, giết đến đỏ cả mắt, trận chiến lúc trước ngay tại đây, bọn họ đánh trận nào thua trận đó, lần này rốt cuộc đã đến thời điểm bọn họ phản kích, như thế nào lại không phấn chấn nhân tâm đây.

Trận chiến dịch này đã thành đơn phương chém giết, Vũ Văn Bùi chiếm tuyệt đối ưu thế, chỉ có tướng lãnh Đột Quyết quá mức ỷ y, thắng lợi trước mắt đã khiến cho bọn họ kiêu ngạo tự mãn đầu óc tâm lý đã quên mất phòng bị, khiến cho bọn họ dễ như trở bàn tay lẻn vào Từ Thành đi đến quân doanh thiêu đốt lương thảo, cho nên trận chiến này, chỉ có thất bại.

Trận chiến dịch gắt gao này giằng co nửa canh giờ, tướng lãnh Đột Quyết liền hạ lệnh lui binh, trận chiến này khiến bọn họ tổn thất nặng nề, bọn Vũ Văn Bùi không lưu tình chút nào hành hạ đến chết đi sống lại, chật vật chạy trốn, hai mươi vạn binh mã, còn dư lại không đến mười hai vạn, hơn nữa lương thảo họ bị đốt, bọn họ chỉ có thể từ bỏ Biên Thành, lui về đại bản doanh vốn dĩ của bọn họ.

Vũ Văn Bùi cùng các vị tướng quân trên người đều là máu, có điều không phải là của mình, mà là địch nhân, bọn họ cũng không có thừa thắng xông lên, mà cứ như vậy ngừng lại.

Trong đó hưng phấn nhất không gì khác hơn là Chung Lí, trên mặt trên người trên tay hắn đều nhiễm đỏ, nhưng hắn rất vui vẻ, hai con mắt trong đêm tối thập phần sáng ngời, cả người đều nhiệt huyết sôi trào.

Hung hăng thô bạo một câu, lúc này mới từ trong mắt của Từ Thành, chậm rãi khôi phục bình thường.

Vũ Văn Bùi mệnh lệnh các tướng lãnh kiểm kê nhân số binh lính một chút, sau đó đem nhân số tổn thất bên ta báo lại cho cậu, bảo Diệp Quân đem những tù binh kia toàn bộ trông giữ, đợi đến hừng đông, sẽ đến xử quyết.

Rất nhanh, các tướng lãnh liền đem số liệu báo cho Vũ Văn Bùi.

Lần này bọn họ tổn thất kỳ thật cũng rất lớn, nhân số binh lính tử vong đã đạt tới sáu bảy ngàn người, mà binh lính bị thương cũng hoàn toàn không phải số ít, nhưng đối lập với số quân địch mà nói, bọn họ tổn thất đã xem như nhẹ hơn rồi.

Vũ Văn Bùi chỉ huy báo cáo chiến thắng, làm các đại tướng lãnh cùng đám lính đều hưng phấn không thôi.

Xử lý xong những việc này, không trung đã tảng sáng, màu đen như vẩy mực đã được thay thế thành thuần trắng, mặt trời dần lên cao.

Nhìn chiến trường huyết tinh này, ánh mắt Vũ Văn Bùi càng thêm lạnh lẽo, thi thể đầy đất cùng vết máu, làm cậu nhìn đến nỗi mày gắt gao nhíu lại.

Lúc này, Diệp Quân đi tới bên người Vũ Văn Bùi, hỏi: “Vương gia, những tù binh này phải giải quyết như thế nào?”

Quân địch tù binh kỳ thật không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người mà thôi, Vũ Văn Bùi nhìn qua Diệp Quân, nói: “Giết đi.” Xoay người, rời đi, thời điểm cậu nói chuyện miệng lưỡi thực bình đạm, giống như đang hỏi thời tiết ngày mai sẽ như thế nào.

Cậu luôn luôn đối với địch nhân không chút nào nương tay, đây là quy tắc làm việc của Vũ Văn Bùi, luôn luôn là như thế, cho nên cho dù là tù binh, hay là địch quân, cậu không có chút tâm tình nào đi để ý.

—— mạng người như cỏ rác, sự thật chính là tàn khốc như thế.

Vũ Văn Bùi bỗng nhiên nghĩ đến tiên sinh, rất muốn ôm lấy y, biểu đạt tâm tình giờ phút này trong lòng cậu ——

Hết chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện