Ngày hôm sau, đại quân chính quân xuất phát trước, Vũ Văn đế lưu loát ủng hộ sĩ khí các tướng sĩ một phen, cả một đám lính giống như được tiêm máu gà, sau đó, đại quân xuất phát. Lúc này đây, Ôn Như Ngọc vẫn như cũ ngồi xe ngựa, Vũ Văn Bùi cưỡi ngựa đi ở bên thành xe ngựa.
Thời gian bọn họ ở trên đường gần một tháng, mới chạy tới Giang Thành.
Lúc này, biên cảnh đã sớm tiến vào mùa đông, độ ấm rất thấp, sớm vào mấy ngày trước, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi đưa lò sưởi tay cùng một kiện áo choàng lông chồn, hơn nữa còn bảo quân y vì y mỗi ngày ngao chế chén thuốc, bảo hộ thân thể y không bị phong hàn xâm nhập.
Ôn Như Ngọc yên lặng tiếp nhận Vũ Văn Bùi quan tâm cùng yêu thương, trong lòng tuy rằng thực ấm áp, chỉ là, y chỉ có thể đem tâm tình này giấu ở trong lòng……
Vũ Văn Bùi cũng không miễn cưỡng Ôn Như Ngọc, cậu chỉ là vẫn luôn săn sóc, quan tâm, cậu tin tưởng, tiên sinh mình, một ngày nào đó sẽ bị cậu công phá trái tim.
—— bởi vì, tiên sinh cậu, là người thiện lương cùng mềm lòng…… Huống chi, cậu vẫn luôn biết, tiên sinh cậu, đối với mình cũng có tình……
……
Đại quân khởi hành trong tiết trời giá rét tiến tới Giang Thành, lúc này binh lính trong Giang Thành đã là cường cung chi nỏ, nếu đại quân còn tấn công nữa, có lẽ không bao lâu, bọn họ sẽ lại một lần nữa bị bắt dời đi, từ bỏ Giang Thành.
Khi tướng quân Khương Thủ ở trong phủ nghe được hạ nhân tới báo viện quân đến, ông vội vàng đứng lên đi nhanh tới thành lâu.
Từ trên cao nhìn xuống phía dưới.
Chính là, khi ông nhìn thấy người dẫn đầu, trong lòng lại bỗng dưng dâng lên rất nhiều bất an……
Người tới, chính là Vũ Văn Bùi cùng Diệp Quân.
Trong lòng ông tựa hồ cũng minh bạch suy nghĩ của Vũ Văn đế, Vũ Văn đế chỉ sợ đã, không thể dung túng ông.
Ông đứng ở thành lâu phía trên từ trên nhìn xuống Vũ Văn Bùi, trong ánh mắt gió nổi mây phun, hai tay đặt tại bên người nắm lại chặt chẽ, cuối cùng, ông cũng chỉ có thể nhắm mắt bảo binh lính thủ thành mở cửa thành ra ——
Vũ Văn Bùi ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua Khương Thủ đứng phía trên thành lâu, tiếp đó cưỡi ngựa dẫn đầu tiến vào Giang Thành, đại quân phía sau được dẫn dắt đi trước đóng quân ở doanh địa.
Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc vẫn chưa trụ vào phủ tướng quân, mà là cùng Diệp Quân cùng các binh lính khác, ở tại trong doanh trướng, đây chính là do cậu yêu cầu, quân tâm sở hướng, là chuẩn bị cùng quân nhân đánh giặc.
Ở chỗ này, đầu tiên cậu là một tướng quân, tiếp đó mới là Vương gia.
Cậu là tướng quân, đáng lý phải cùng binh lính cùng ăn cùng ở với nhau, có như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn nhất, thu nạp quân tâm, vì cậu sở dụng.
……
Trong doanh địa Giang Thành không xa có một dải đất bằng trống trải còn chỗ trống, bên ngoài là cây cối cao to vây cả cánh rừng. Trong doanh địa, từng hàng doanh trướng sắp hàng chỉnh tề, binh lính tuần tra trong doanh trướng thường xuyên đi qua đi lại.
Đơn giản thu thập doanh trướng bọn họ một chút, Vũ Văn Bùi liền mang theo Ôn Như Ngọc đi tới doanh trướng nơi các Đại tướng quân thảo luận, thời điểm bọn họ tiến vào, các tướng lĩnh khắp nơi đều đã đến đông đủ.
Thấy Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc tiến vào, bọn họ đồng thời đem ánh mắt chuyển hướng nhìn hai người tiến vào.
Thiếu niên đi ở đằng trước mặt vô biểu tình, đôi mắt đen nhánh lại lập lòe quang mang sắc bén, mà thanh niên đi phía sau thiếu niên, trên mặt y treo nụ cười ôn hòa, cả người thoạt nhìn như tắm mình trong gió xuân ấm áp, ánh mắt y như chân chính đang cười, hơi hơi cong lên, làm cho người khác không thể dời đi đôi mắt ——
Hai người như vậy, ở trong một đám tướng lãnh không hiểu học đòi văn vẻ, nhưng thật ra lại có vẻ rất là đột ngột.
“Vương gia, Ôn công tử.” Diệp Quân nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở các vị tướng lãnh, lôi suy nghĩ bọn họ trở lại sớm đã thất thần.
Diệp Quân vừa lên tiếng, vô số các tướng lĩnh cả đời chinh chiến sợ ngây người, bọn họ đều là hán tử cao lớn thô kệch, lại không có nghĩ đến hai người tiến vào, đó chính là Lục hoàng tử cùng Ôn Như Ngọc.
Sau khi phản ứng lại, cả đám sôi nổi hướng Vũ Văn Bùi hành lễ, “Tham kiến Vương gia.”
“Tất cả mọi người đều miễn lễ đi.” Nói xong không đợi mọi người đứng dậy liền dẫn đầu đi lên vị trí phía trên ngồi xuống, ánh mắt thanh minh nói: “Các ngươi ai tới nói cho ta, hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào, quân ta còn dư lại bao nhiêu người cùng với số nhân mã địch quân.”
Vũ Văn Bùi không dùng xưng hô ‘ bổn vương ‘, mà là dùng ta, vô hình kéo mọi người xích lại gần nhau hơn.
Bên trong có một tướng lãnh nhiều tuổi nhất đứng dậy, hướng Vũ Văn Bùi báo cáo nhân số binh lính bên ta cùng với binh lính nhân số địch quân phân tích hình thức một phen, lúc sau, mới lui xuống.
Hiện tại tổng kết một câu chính là địch cường ta nhược, hơn nữa hiện giờ thời tiết đối binh mã Đột Quyết mà nói càng thêm hữu lực.
Binh lính Kiến Nguyên đại đa số vẫn chưa bao giờ hành quân tác chiến trong mùa đông lạnh giá, mà binh mã Đột Quyết thì bất đồng, thời tiết tái ngoại vốn dĩ chính là cực lạnh, bọn họ đối với thời tiết như vậy sớm đã thích ứng.
Tình huống như thế, đối với bọn họ mà nói, không thể không nói là một vấn đề khó giải quyết, hơn nữa viện quân bọn họ chỉ có năm vạn nhân mã vốn dĩ còn sót lại binh lính thêm lên nữa mới khó khăn lắm chỉ được mười vạn binh mã mà thôi, mà địch quân lại gấp đôi số lượng bọn họ……
Nghe xong những lời này, Vũ Văn Bùi chân mày cau lại, tình thế như vậy đối với bọn họ xác thật quá bất lợi, chỉ là, cho dù là tường đồng vách sắt cũng có chỗ nhược điểm, Vũ Văn Bùi cảm thấy, chỉ cần bọn họ có thể tìm được chỗ nhược điểm này, hơn nữa cho một đòn trí mạng, như vậy liền có thể thành công.
Ôn Như Ngọc an an tĩnh tĩnh đứng ở bên người Vũ Văn Bùi, không phát ra một âm thanh nào, ánh mắt y nhìn xung quanh bốn phía quân trướng, đánh giá nơi hành quân này.
Chỉ thấy trong doanh trướng có đặt hai cái bàn dài, xung quanh hai bàn dài cũng đặt những dãy ghế bên cạnh, phía trên trải thảm, giúp bọn họ ngồi xuống đàm luận quân sự.
Mà nghiêng ở phía trên bên phải ở vị trí đó có treo một tấm bảng đồ, phía trên dùng màu đỏ chu sa chấm một ít địa điểm, làm một ít dấu hiệu.
Suy tư nửa ngày, Ôn Như Ngọc bỗng nhiên lên tiếng hỏi; “Cái này, nơi này có bản đồ địa hình sao?” Y vừa hỏi xong, đem ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người mình, y ngữ khí ôn hòa, ánh mắt cũng là bằng phẳng, hào phóng đứng ở nơi đó, tùy ý bọn họ đánh giá chính mình.
“Đây là bản đồ Kiến Nguyên, không phải là bản đồ địa hình nơi này.” Diệp Quân là người giải đáp cho Ôn Như Ngọc, hắn liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc một cái, đối với Ôn Như Ngọc gật gật đầu, những năm gần đây, hắn là tiên sinh dạy võ cho Vũ Văn Bùi, sớm đã rất quen thuộc Ôn Như Ngọc.
Huống chi, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ cũng đã dùng hai chữ huynh đệ xưng hô đối phương lẫn nhau.
Ôn Như Ngọc nghe Diệp Quân nói xong, lại nhíu mày, hỏi lại: “Nơi này là trong quân trướng quân doanh, vì sao không treo bản đồ địa hình nơi này mà lại treo bản đồ Kiến Nguyên? Các ngươi hành quân đánh giặc chẳng lẽ đều không hiểu địa hình và định ra kế sách sao?”
Ôn Như Ngọc nói lời này khiến các tướng lãnh đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ vẫn luôn theo tiêu chí treo bản đồ lãnh thổ Kiến Nguyên, bọn họ căn bản không rõ, vì sao phải treo bản đồ địa hình tác chiến.
“Tiên sinh, vì sao phải là bản đồ địa hình?” Vũ Văn Bùi thay thế cho các tướng lĩnh khác hỏi ra vấn đề đáp án mà bọn họ muốn biết.
Tầm mắt Ôn Như Ngọc dừng ở trên người học trò nhà mình, hỏi: “Không biết địa hình, thì làm thế nào bài binh bố trận?”
Vẫn chưa gọn gàng dứt khoát nói rõ, mà là dẫn đường Vũ Văn Bùi từng bước một đi lên chính mình, đây là phương thức dạy học của Ôn Như Ngọc, vẫn luôn là như thế.
“Phu địa hình giả, binh chi trợ cũng. Liêu địch chiến thắng, kế cửa ải hiểm yếu xa gần, thượng tướng chi đạo cũng. Biết này mà dùng chiến giả tất thắng, không biết này mà dùng chiến giả tất bại…… (xem chú thích ở dưới1). Bùi Nhi, ngươi còn nhớ rõ, những lời này?”
Ôn Như Ngọc cũng không chờ Vũ Văn Bùi trả lời vấn đề chính mình, mà lại tiếp tục hỏi dò.
Liên tiếp hai vấn đề, trong đầu Vũ Văn Bùi suy nghĩ phi dũng, lúc sau mới toét miệng, hướng về phía trước nở nụ cười, lúc sau, nét cười trên mặt thu liễm, cậu xoay người phân phó các tướng lĩnh phía dưới, “Trong ngày hôm nay, ta muốn ở đây phải có bản đồ địa hình hoàn chỉnh!”
Bên trong có một nam nhân bận áo giáp mặt vô biểu tình đem lại cho người khác cảm giác hung hãn đứng lên, nói: “Vương gia, vì sao phải là bản đồ địa hình, ngài đến nói cho chúng tôi biết rõ ràng, Ôn tiên sinh kia lắm mồm lại phiền toái, nhóm người chúng tôi chỉ là dân quê mùa, tất cả đều không hiểu.”
Hắn hi hi tiếu tiếu, trong giọng nói thật ra có một tia trêu chọc cùng khinh thường, rốt cuộc thư sinh tay trói gà không chặt trong mắt bọn họ xem ra đều vô dụng, chỉ biết dùng miệng mà nói, mặt khác cái gì cũng đều làm không được. Trong mắt bọn họ, cho dù Ôn Như Ngọc là lão sư dạy dỗ Vũ Văn Bùi, xét đến cùng, Ôn Như Ngọc cũng vẫn chỉ là một văn nhân hành quân tác chiến chỉ biết lý luận suông mà thôi.
“Chung Lí!” Diệp Quân giận mắng.
Vũ Văn Bùi nhấc tay ý bảo Diệp Quân dừng lại, Diệp Quân thấy Vũ Văn Bùi thủ thế, vì thế liền lui xuống.
Ôn Như Ngọc vẫn chưa để ý, y liền đứng ở một bên, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ.
“Tả tướng quân Chung Lí?” Vũ Văn Bùi ngữ khí bình đạm hỏi.
Tên tướng lãnh kia gật đầu, giọng rất lớn, “Vương gia, mạt tướng chính là Chung Lí.”
Vũ Văn Bùi gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt quét về phía dưới các vị tướng lãnh đang ngồi, nói: “Các ngươi đều cùng tả tướng quân nhất trí?”
Mấy lão tướng quân ánh mắt nhìn nhau sôi nổi đều lắc đầu, bọn họ cung kính nói: “Không, chúng tôi tuy rằng đều là thô nhân, nhưng ngụ ý của Ôn công tử, vẫn là hiểu. Đám người mạt tướng liền đi chuẩn bị bản đồ địa hình, trong ngày hôm nay sẽ giao đến cho Vương gia.”
“Ừ.”
Mặt khác các tướng lãnh chưa tỏ thái độ cũng hiểu minh bạch, sôi nổi cung kính nói khiểm, tiếp đó lại biểu đạt chân thành mới được Vũ Văn Bùi nhàn nhạt đáp lại.
Cuối cùng, ánh mắt Vũ Văn Bùi dừng ở trên người Chung Lí, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hơi hơi mị, lộ ra quang mang nguy hiểm, “Ta biết ngươi là võ tướng luôn luôn đối với thư sinh không có quá nhiều hảo cảm, cho rằng bọn họ chỉ luôn nói lý luận suông, nhưng ngươi nên nhớ lấy, vị này, là tiên sinh ta, do chính Hoàng Thượng nhâm mệnh dạy học cho hoàng tử, ngươi nếu không phục hay bất mãn, tốt nhất nên ước lượng một chút, chính mình có mấy cái đầu treo trên cổ!”
Một phen nói lời này, khinh khinh trọng trọng, ngữ khí uy nghiêm lại mang đến một chút uy hiếp, tuy rằng là nói với Chung Lí, nhưng trên thực tế đúng là cảnh cáo đến mọi người, không được coi khinh Ôn Như Ngọc, tiên sinh cậu, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể chửi bới! Chung Lí bị Vũ Văn Bùi nói trên mặt hết hồng rồi lại trắng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy: “Mạt tướng biết tội, thỉnh Vương gia trách phạt.”
“Chung Lí, ngươi là võ tướng, hẳn cũng minh bạch tiên sinh nói về địa thế tầm quan trọng như thế nào. Việc này coi như bỏ qua, nhưng chỉ có lần này, bổn vương không hi vọng, sẽ có lần thứ hai!” Ngữ khí trước còn có vẻ ôn hòa, câu nói kế tiếp Vũ Văn Bùi đã thốt lên hai chữ ‘ bổn vương ‘, có thể thấy được cậu đã tức giận, tướng lãnh phía dưới đương nhiên cũng hiểu rõ.
Ôn Như Ngọc đứng ở bên người Vũ Văn Bùi, nhìn Vũ Văn Bùi như thế, ánh mắt nhàn nhạt tán dương cùng thưởng thức.
—— đây chính là Bùi Nhi của y!
Tác giả có lời muốn nói:Chú thích1: Trích từ 《 binh pháp Tôn Tử 》địa hình đệ thập thiên.
Vũ Văn Bùi xem như hơi có khí thế rồi……
Thời gian bọn họ ở trên đường gần một tháng, mới chạy tới Giang Thành.
Lúc này, biên cảnh đã sớm tiến vào mùa đông, độ ấm rất thấp, sớm vào mấy ngày trước, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi đưa lò sưởi tay cùng một kiện áo choàng lông chồn, hơn nữa còn bảo quân y vì y mỗi ngày ngao chế chén thuốc, bảo hộ thân thể y không bị phong hàn xâm nhập.
Ôn Như Ngọc yên lặng tiếp nhận Vũ Văn Bùi quan tâm cùng yêu thương, trong lòng tuy rằng thực ấm áp, chỉ là, y chỉ có thể đem tâm tình này giấu ở trong lòng……
Vũ Văn Bùi cũng không miễn cưỡng Ôn Như Ngọc, cậu chỉ là vẫn luôn săn sóc, quan tâm, cậu tin tưởng, tiên sinh mình, một ngày nào đó sẽ bị cậu công phá trái tim.
—— bởi vì, tiên sinh cậu, là người thiện lương cùng mềm lòng…… Huống chi, cậu vẫn luôn biết, tiên sinh cậu, đối với mình cũng có tình……
……
Đại quân khởi hành trong tiết trời giá rét tiến tới Giang Thành, lúc này binh lính trong Giang Thành đã là cường cung chi nỏ, nếu đại quân còn tấn công nữa, có lẽ không bao lâu, bọn họ sẽ lại một lần nữa bị bắt dời đi, từ bỏ Giang Thành.
Khi tướng quân Khương Thủ ở trong phủ nghe được hạ nhân tới báo viện quân đến, ông vội vàng đứng lên đi nhanh tới thành lâu.
Từ trên cao nhìn xuống phía dưới.
Chính là, khi ông nhìn thấy người dẫn đầu, trong lòng lại bỗng dưng dâng lên rất nhiều bất an……
Người tới, chính là Vũ Văn Bùi cùng Diệp Quân.
Trong lòng ông tựa hồ cũng minh bạch suy nghĩ của Vũ Văn đế, Vũ Văn đế chỉ sợ đã, không thể dung túng ông.
Ông đứng ở thành lâu phía trên từ trên nhìn xuống Vũ Văn Bùi, trong ánh mắt gió nổi mây phun, hai tay đặt tại bên người nắm lại chặt chẽ, cuối cùng, ông cũng chỉ có thể nhắm mắt bảo binh lính thủ thành mở cửa thành ra ——
Vũ Văn Bùi ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua Khương Thủ đứng phía trên thành lâu, tiếp đó cưỡi ngựa dẫn đầu tiến vào Giang Thành, đại quân phía sau được dẫn dắt đi trước đóng quân ở doanh địa.
Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc vẫn chưa trụ vào phủ tướng quân, mà là cùng Diệp Quân cùng các binh lính khác, ở tại trong doanh trướng, đây chính là do cậu yêu cầu, quân tâm sở hướng, là chuẩn bị cùng quân nhân đánh giặc.
Ở chỗ này, đầu tiên cậu là một tướng quân, tiếp đó mới là Vương gia.
Cậu là tướng quân, đáng lý phải cùng binh lính cùng ăn cùng ở với nhau, có như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn nhất, thu nạp quân tâm, vì cậu sở dụng.
……
Trong doanh địa Giang Thành không xa có một dải đất bằng trống trải còn chỗ trống, bên ngoài là cây cối cao to vây cả cánh rừng. Trong doanh địa, từng hàng doanh trướng sắp hàng chỉnh tề, binh lính tuần tra trong doanh trướng thường xuyên đi qua đi lại.
Đơn giản thu thập doanh trướng bọn họ một chút, Vũ Văn Bùi liền mang theo Ôn Như Ngọc đi tới doanh trướng nơi các Đại tướng quân thảo luận, thời điểm bọn họ tiến vào, các tướng lĩnh khắp nơi đều đã đến đông đủ.
Thấy Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc tiến vào, bọn họ đồng thời đem ánh mắt chuyển hướng nhìn hai người tiến vào.
Thiếu niên đi ở đằng trước mặt vô biểu tình, đôi mắt đen nhánh lại lập lòe quang mang sắc bén, mà thanh niên đi phía sau thiếu niên, trên mặt y treo nụ cười ôn hòa, cả người thoạt nhìn như tắm mình trong gió xuân ấm áp, ánh mắt y như chân chính đang cười, hơi hơi cong lên, làm cho người khác không thể dời đi đôi mắt ——
Hai người như vậy, ở trong một đám tướng lãnh không hiểu học đòi văn vẻ, nhưng thật ra lại có vẻ rất là đột ngột.
“Vương gia, Ôn công tử.” Diệp Quân nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở các vị tướng lãnh, lôi suy nghĩ bọn họ trở lại sớm đã thất thần.
Diệp Quân vừa lên tiếng, vô số các tướng lĩnh cả đời chinh chiến sợ ngây người, bọn họ đều là hán tử cao lớn thô kệch, lại không có nghĩ đến hai người tiến vào, đó chính là Lục hoàng tử cùng Ôn Như Ngọc.
Sau khi phản ứng lại, cả đám sôi nổi hướng Vũ Văn Bùi hành lễ, “Tham kiến Vương gia.”
“Tất cả mọi người đều miễn lễ đi.” Nói xong không đợi mọi người đứng dậy liền dẫn đầu đi lên vị trí phía trên ngồi xuống, ánh mắt thanh minh nói: “Các ngươi ai tới nói cho ta, hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào, quân ta còn dư lại bao nhiêu người cùng với số nhân mã địch quân.”
Vũ Văn Bùi không dùng xưng hô ‘ bổn vương ‘, mà là dùng ta, vô hình kéo mọi người xích lại gần nhau hơn.
Bên trong có một tướng lãnh nhiều tuổi nhất đứng dậy, hướng Vũ Văn Bùi báo cáo nhân số binh lính bên ta cùng với binh lính nhân số địch quân phân tích hình thức một phen, lúc sau, mới lui xuống.
Hiện tại tổng kết một câu chính là địch cường ta nhược, hơn nữa hiện giờ thời tiết đối binh mã Đột Quyết mà nói càng thêm hữu lực.
Binh lính Kiến Nguyên đại đa số vẫn chưa bao giờ hành quân tác chiến trong mùa đông lạnh giá, mà binh mã Đột Quyết thì bất đồng, thời tiết tái ngoại vốn dĩ chính là cực lạnh, bọn họ đối với thời tiết như vậy sớm đã thích ứng.
Tình huống như thế, đối với bọn họ mà nói, không thể không nói là một vấn đề khó giải quyết, hơn nữa viện quân bọn họ chỉ có năm vạn nhân mã vốn dĩ còn sót lại binh lính thêm lên nữa mới khó khăn lắm chỉ được mười vạn binh mã mà thôi, mà địch quân lại gấp đôi số lượng bọn họ……
Nghe xong những lời này, Vũ Văn Bùi chân mày cau lại, tình thế như vậy đối với bọn họ xác thật quá bất lợi, chỉ là, cho dù là tường đồng vách sắt cũng có chỗ nhược điểm, Vũ Văn Bùi cảm thấy, chỉ cần bọn họ có thể tìm được chỗ nhược điểm này, hơn nữa cho một đòn trí mạng, như vậy liền có thể thành công.
Ôn Như Ngọc an an tĩnh tĩnh đứng ở bên người Vũ Văn Bùi, không phát ra một âm thanh nào, ánh mắt y nhìn xung quanh bốn phía quân trướng, đánh giá nơi hành quân này.
Chỉ thấy trong doanh trướng có đặt hai cái bàn dài, xung quanh hai bàn dài cũng đặt những dãy ghế bên cạnh, phía trên trải thảm, giúp bọn họ ngồi xuống đàm luận quân sự.
Mà nghiêng ở phía trên bên phải ở vị trí đó có treo một tấm bảng đồ, phía trên dùng màu đỏ chu sa chấm một ít địa điểm, làm một ít dấu hiệu.
Suy tư nửa ngày, Ôn Như Ngọc bỗng nhiên lên tiếng hỏi; “Cái này, nơi này có bản đồ địa hình sao?” Y vừa hỏi xong, đem ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người mình, y ngữ khí ôn hòa, ánh mắt cũng là bằng phẳng, hào phóng đứng ở nơi đó, tùy ý bọn họ đánh giá chính mình.
“Đây là bản đồ Kiến Nguyên, không phải là bản đồ địa hình nơi này.” Diệp Quân là người giải đáp cho Ôn Như Ngọc, hắn liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc một cái, đối với Ôn Như Ngọc gật gật đầu, những năm gần đây, hắn là tiên sinh dạy võ cho Vũ Văn Bùi, sớm đã rất quen thuộc Ôn Như Ngọc.
Huống chi, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ cũng đã dùng hai chữ huynh đệ xưng hô đối phương lẫn nhau.
Ôn Như Ngọc nghe Diệp Quân nói xong, lại nhíu mày, hỏi lại: “Nơi này là trong quân trướng quân doanh, vì sao không treo bản đồ địa hình nơi này mà lại treo bản đồ Kiến Nguyên? Các ngươi hành quân đánh giặc chẳng lẽ đều không hiểu địa hình và định ra kế sách sao?”
Ôn Như Ngọc nói lời này khiến các tướng lãnh đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ vẫn luôn theo tiêu chí treo bản đồ lãnh thổ Kiến Nguyên, bọn họ căn bản không rõ, vì sao phải treo bản đồ địa hình tác chiến.
“Tiên sinh, vì sao phải là bản đồ địa hình?” Vũ Văn Bùi thay thế cho các tướng lĩnh khác hỏi ra vấn đề đáp án mà bọn họ muốn biết.
Tầm mắt Ôn Như Ngọc dừng ở trên người học trò nhà mình, hỏi: “Không biết địa hình, thì làm thế nào bài binh bố trận?”
Vẫn chưa gọn gàng dứt khoát nói rõ, mà là dẫn đường Vũ Văn Bùi từng bước một đi lên chính mình, đây là phương thức dạy học của Ôn Như Ngọc, vẫn luôn là như thế.
“Phu địa hình giả, binh chi trợ cũng. Liêu địch chiến thắng, kế cửa ải hiểm yếu xa gần, thượng tướng chi đạo cũng. Biết này mà dùng chiến giả tất thắng, không biết này mà dùng chiến giả tất bại…… (xem chú thích ở dưới1). Bùi Nhi, ngươi còn nhớ rõ, những lời này?”
Ôn Như Ngọc cũng không chờ Vũ Văn Bùi trả lời vấn đề chính mình, mà lại tiếp tục hỏi dò.
Liên tiếp hai vấn đề, trong đầu Vũ Văn Bùi suy nghĩ phi dũng, lúc sau mới toét miệng, hướng về phía trước nở nụ cười, lúc sau, nét cười trên mặt thu liễm, cậu xoay người phân phó các tướng lĩnh phía dưới, “Trong ngày hôm nay, ta muốn ở đây phải có bản đồ địa hình hoàn chỉnh!”
Bên trong có một nam nhân bận áo giáp mặt vô biểu tình đem lại cho người khác cảm giác hung hãn đứng lên, nói: “Vương gia, vì sao phải là bản đồ địa hình, ngài đến nói cho chúng tôi biết rõ ràng, Ôn tiên sinh kia lắm mồm lại phiền toái, nhóm người chúng tôi chỉ là dân quê mùa, tất cả đều không hiểu.”
Hắn hi hi tiếu tiếu, trong giọng nói thật ra có một tia trêu chọc cùng khinh thường, rốt cuộc thư sinh tay trói gà không chặt trong mắt bọn họ xem ra đều vô dụng, chỉ biết dùng miệng mà nói, mặt khác cái gì cũng đều làm không được. Trong mắt bọn họ, cho dù Ôn Như Ngọc là lão sư dạy dỗ Vũ Văn Bùi, xét đến cùng, Ôn Như Ngọc cũng vẫn chỉ là một văn nhân hành quân tác chiến chỉ biết lý luận suông mà thôi.
“Chung Lí!” Diệp Quân giận mắng.
Vũ Văn Bùi nhấc tay ý bảo Diệp Quân dừng lại, Diệp Quân thấy Vũ Văn Bùi thủ thế, vì thế liền lui xuống.
Ôn Như Ngọc vẫn chưa để ý, y liền đứng ở một bên, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ.
“Tả tướng quân Chung Lí?” Vũ Văn Bùi ngữ khí bình đạm hỏi.
Tên tướng lãnh kia gật đầu, giọng rất lớn, “Vương gia, mạt tướng chính là Chung Lí.”
Vũ Văn Bùi gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt quét về phía dưới các vị tướng lãnh đang ngồi, nói: “Các ngươi đều cùng tả tướng quân nhất trí?”
Mấy lão tướng quân ánh mắt nhìn nhau sôi nổi đều lắc đầu, bọn họ cung kính nói: “Không, chúng tôi tuy rằng đều là thô nhân, nhưng ngụ ý của Ôn công tử, vẫn là hiểu. Đám người mạt tướng liền đi chuẩn bị bản đồ địa hình, trong ngày hôm nay sẽ giao đến cho Vương gia.”
“Ừ.”
Mặt khác các tướng lãnh chưa tỏ thái độ cũng hiểu minh bạch, sôi nổi cung kính nói khiểm, tiếp đó lại biểu đạt chân thành mới được Vũ Văn Bùi nhàn nhạt đáp lại.
Cuối cùng, ánh mắt Vũ Văn Bùi dừng ở trên người Chung Lí, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hơi hơi mị, lộ ra quang mang nguy hiểm, “Ta biết ngươi là võ tướng luôn luôn đối với thư sinh không có quá nhiều hảo cảm, cho rằng bọn họ chỉ luôn nói lý luận suông, nhưng ngươi nên nhớ lấy, vị này, là tiên sinh ta, do chính Hoàng Thượng nhâm mệnh dạy học cho hoàng tử, ngươi nếu không phục hay bất mãn, tốt nhất nên ước lượng một chút, chính mình có mấy cái đầu treo trên cổ!”
Một phen nói lời này, khinh khinh trọng trọng, ngữ khí uy nghiêm lại mang đến một chút uy hiếp, tuy rằng là nói với Chung Lí, nhưng trên thực tế đúng là cảnh cáo đến mọi người, không được coi khinh Ôn Như Ngọc, tiên sinh cậu, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể chửi bới! Chung Lí bị Vũ Văn Bùi nói trên mặt hết hồng rồi lại trắng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy: “Mạt tướng biết tội, thỉnh Vương gia trách phạt.”
“Chung Lí, ngươi là võ tướng, hẳn cũng minh bạch tiên sinh nói về địa thế tầm quan trọng như thế nào. Việc này coi như bỏ qua, nhưng chỉ có lần này, bổn vương không hi vọng, sẽ có lần thứ hai!” Ngữ khí trước còn có vẻ ôn hòa, câu nói kế tiếp Vũ Văn Bùi đã thốt lên hai chữ ‘ bổn vương ‘, có thể thấy được cậu đã tức giận, tướng lãnh phía dưới đương nhiên cũng hiểu rõ.
Ôn Như Ngọc đứng ở bên người Vũ Văn Bùi, nhìn Vũ Văn Bùi như thế, ánh mắt nhàn nhạt tán dương cùng thưởng thức.
—— đây chính là Bùi Nhi của y!
Tác giả có lời muốn nói:Chú thích1: Trích từ 《 binh pháp Tôn Tử 》địa hình đệ thập thiên.
Vũ Văn Bùi xem như hơi có khí thế rồi……
Danh sách chương