Không quá mấy ngày, đầu đường cuối ngõ liền truyền khắp tin Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi là cái người không yêu hồng nhan, bá tánh thổn thức không thôi, bọn công tử đem việc này bàn luận làm trò cười trước trà dư tửu hậu.
Bọn họ nói chuyện say sưa cung đình bí sử, châu đầu ghé tai, có một ít bọn công tử còn lộ ra tươi cười có chút ái muội, cái bọn công tử này, bề ngoài đều là ngăn nắp lương lệ.
Trên thực tế, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mục nát.
Giống như Vũ Văn Bùi đã đoán trước, tin đồn về cậu, thật là nối liền không dứt.
Vũ Văn Bùi trong lòng biết, cậu lớn mật dám ở trước mặt nội thị nói ra chính mình không yêu nữ nhân tin tức này nhất định sẽ truyền ra ngoài, bởi vì các nội thị đều là người của Hoàng Hậu, tiếp đó mới là người của cung đình.
Việc này một khi ở trong hoàng cung truyền ra ngoài, Vũ Văn đế nhất định sẽ ngăn lại, rốt cục tin tức này truyền ra, chuyện trong cung đình sẽ trở thành trò cười trong bá tánh, đó là ném đi mặt mũi hoàng gia.
Cho nên, đương nhiên, Vũ Văn đế nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản tin tức truyền lưu ra ngoài, nhưng Hoàng Hậu bên kia thì lại không, đặc biệt là Thái Tử Vũ Văn Hoằng, thật vất vả mới bắt được nhược điểm cậu, như thế nào lại không lợi dụng một phen, lúc này, chính là trần trụi giáng một cú tát lên mặt Vũ Văn đế, cho dù ngại thân phận Hoàng Hậu cùng thân phận Thái Tử, vẫn sẽ xử phạt một phen, Vũ Văn Bùi muốn, chính là kết quả này.
Cậu sẽ làm một kích lên người Hoàng Hậu cùng Thái Tử.
X
Tiến vào mùa thu, vốn dĩ lá cây xanh biếc cũng trở nên khô vàng, ngồi ở trong viện trên bàn đá, Ôn Như Ngọc phủng mặt nhìn phương hướng cửa, ánh mắt không chớp, nhìn thẳng chằm chằm về một hướng.
—— một nén nhang trước, Vũ Văn Bùi đi luyện võ trường, hôm nay vừa lúc là ngày cậu tập võ
Ôn Như Ngọc kỳ thật rất nhàn, thời gian gần đây cũng không có đại sự gì lớn, có thể dạy, mấy năm nay đã dạy hết cho Vũ Văn Bùi, hận không thể không nói, đệ tử này của y, năng lực học tập gì đó, phải khiến người khác ghen tị.
Tuy rằng không đến nỗi đọc nhanh như gió đã gặp qua là không quên được, nhưng là cũng không sai biệt lắm, đưa một quyển sách cho cậu, chỉ cần sau hai lần đọc, là có thể hoàn thành, không bớt một chữ nào.
Y có đôi khi thậm chí cảm thấy, chính mình đọc sách nhiều năm như vậy rốt cục là vì sao? Có loại thiên phú này, như vậy nếu phỏng chừng cậu ở thời hiện đại có thể phấn đấu ít nhiều năm……
……
Đông Nhi trong ba năm đã trải qua sinh hoạt trong cung đình, tuy rằng dáng vẻ vẫn như cũ hoạt bát đáng yêu, nhưng kỳ thật đã nhìn thấu rất nhiều sự vật, cậu hiểu được sinh hoạt ở trong cung như thế nào, cậu cũng hiểu rõ, công tử nhà mình nói rõ muốn đứng ở bên người Lục hoàng tử, cho dù Lục hoàng tử này, rõ ràng là người thâm trầm thập phần tâm cơ.
Thời gian này còn sớm, Tiểu Thần Tử lại đi theo Vũ Văn Bùi đi luyện võ trường, thấy công tử nhà mình dáng vẻ nhàm chán đến phát ngốc, Đông Nhi lên tiếng hỏi: “Công tử, có cần đi ra cung một chút?” Cậu vốn dĩ rất thích vui chơi, cho dù những năm gần đây ở trong cung đã thu liễm rất nhiều, nhưng thời điểm chỉ còn lại cậu cùng công tử, vẫn sẽ theo thói quen cũ tính tình mê chơi hiện ra ngoài.
“Đúng vậy, Đông Nhi, chúng ta ra cung.” Đôi mắt y sáng ngời, nghe được Đông Nhi nói như vậy bỗng nhiên Ôn Như Ngọc liền nhớ tới, lần trở về này Vũ Văn đế thưởng cho y một lệnh bài có thể tự do xuất nhập cửa cung, y đi vào nơi này, vẫn còn chưa có chính thức ở bên ngoài đường phố dạo một vòng đâu.
Hưng phấn cầm lệnh bài kia, Ôn Như Ngọc liền muốn lôi kéo Đông Nhi hướng ngoài cung chạy, có điều lại bị Tầm ma ma gọi lại, “Công tử, cậu lưu lại mảnh giấy cho điện hạ đi, bằng không đợi lát nữa điện hạ trở về không thấy cậu, người sẽ cho lắng.”
Nghiêng đầu sang, Ôn Như Ngọc xin lỗi hướng về phía Tầm ma ma cười một chút, “Như Ngọc nhất thời quên mất, đa tạ ma ma nhắc nhở, sẽ đi viết ngay tờ giấy, còn muốn phiền toái ma ma giao cho Bùi Nhi.”
“Tiên sinh có thể nhớ là đủ rồi.”
Tầm ma ma ở trong cung mười mấy năm, bà có thể nhìn ra được, Lục hoàng tử chủ tử bà thập phần để ý Ôn Như Ngọc này, nếu một ngày nào đó Ôn Như Ngọc không thấy, bà không thể lường trước được, Lục điện hạ, sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Có điều, đơn giản, bà thực cảm kích, vị thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, là chân chính đứng bên người Lục điện hạ quan tâm lo lắng cho cậu, ấm áp giống như vầng thái dương, chiếu rọi vào Lục điện hạ.
Trong ba năm này, bà so với ai khác đều nhìn đến thông thấu và minh bạch, chỉ là, vị thiếu niên tiên sinh này, còn chưa minh bạch tâm tình của mình.
Đem tờ giấy viết thật tốt đợi cho khô đi đưa cho Tầm ma ma, Ôn Như Ngọc hơi hơi mỉm cười, “Tầm ma ma, như vậy liền phiền toái bà.”
Tầm ma ma cười tủm tỉm, gật gật đầu, Ôn Như Ngọc lúc này mới yên tâm kéo Đông Nhi rời đi Cảnh Nhân Cung hướng cửa cung mà đi.
……
Ôn Như Ngọc mặc một thân đồ trắng, sợi tóc đen nhánh được một cây trâm dùng phát quan cố định ở phía trên, tóc đen còn lại tùy ý rối tung ở sau người, vừa đi vừa động, thật ra có vài phần tiên khí mờ ảo.
Y đi lại trên đường phố, khóe miệng giương lên ánh mắt mỉm cười, Đông Nhi cùng đi theo phía sau, hai chủ tớ như hai đứa trẻ hết nhìn đông một cái rồi nhìn tây một chút, dáng vẻ có chút giống mấy bà cụ có tuổi, đều che miệng nở nụ cười.
Ôn Như Ngọc nhìn đến hảo ý ngoạn ý, liền đứng bất động ngay trước sạp hàng, đôi mắt trừng lớn nhìn từng món hàng, mặc cho Đông Nhi có như thế nào lôi kéo đều không muốn dời đi bước chân.
Đông Nhi bĩu môi, cậu thực buồn bực, công tử nhà cậu đứng trước sạp bán hàng này đã mười lăm phút rồi, có lôi kéo như thế nào cũng không muốn rời đi, cứ như vậy hứng thú bừng bừng cũng muốn dập tắt, cậu còn muốn chạy đến phía trước, có một đám người kích động đứng đó, thoạt nhìn thật là náo nhiệt.
Người chủ quán kia là một cụ ông, ngón tay ông linh hoạt nặn một cục bột nhỏ nhanh chóng tạo hình bộ dáng Ôn Như Ngọc, ông cười ha ha đem mặt người nắn ở trong tay đưa cho Ôn Như Ngọc, nói: “Vị công tử này, cậu thoạt nhìn thực thích cái món đồ chơi nhỏ bé này, lão đã làm cái nghề này hai mươi mấy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp được người như cậu, cái này coi như lão tặng cho cậu, chớ có tiếp tục đứng trước sạp hàng lão nữa.”
“Lão nhân gia, ta chỉ là rất tò mò tay nghề này thôi.” Ôn Như Ngọc tiếp nhận mặt người trong tay, nghe ông chủ quán nói xong y nhẹ nhàng nở nụ cười, ôn hòa nói, rồi sau đó bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn ông chủ quán trước mặt hỏi: “Lão nhân gia, ông có thể giúp cháu làm một cái mặt người khác không?”
“Có thể, cậu nói xem cậu muốn làm dạng gì?”
“Dạ, cháu có thể hình dung bộ dáng của hắn.” Ôn Như Ngọc cười cười, sau đó nhắm mắt lại hồi tưởng dáng vẻ học trò y, y không biết dáng vẻ của mình ngay lúc này thoạt nhìn cả người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc, ông lão chủ quán nhìn, lắc lắc đầu cười, cúi đầu nghiêm túc ấn bộ dáng Ôn Như Ngọc miêu tả ngoại hình mặt người.
Lão chủ quán căn cứ hình dung của Ôn Như Ngọc, thế nhưng thật sự làm ra một cái mặt người giống như Vũ Văn Bùi, ít nhất có bảy tám phần giống nhau. Từ trong tay lão chủ quán lấy cái mặt người, Ôn Như Ngọc đem hai cái đặt ở cùng nhau, sau đó chính mình hết sức vui mừng nở nụ cười.
“Công tử, đừng cười.” Đông Nhi nhịn không được liền lên tiếng, cậu thật sự không đành lòng nhìn công tử nhà mình dáng vẻ cười ngu si đến thế.
Ôn Như Ngọc thu hồi dáng vẻ cười, thật cẩn thận đem hai cái mặt người bỏ vào trong lòng ngực, ý bảo Đông Nhi móc túi tiền ra, y từ bên trong lấy ra mười lượng bạc đưa cho lão chủ quán, ôn thanh nói lời cảm tạ: “Lão nhân gia, cháu thực thích hai cái mặt người này, cái này là phí tay nghề đưa cho ông.”
“Bạc lớn thế này lão không có tiền lẻ……” Nhìn bạc đưa tới trước mắt mình, lão chủ quán vội vàng xua tay.
Ông vốn dĩ chỉ là nghĩ khó được nhìn Ôn Như Ngọc tò mò cùng thích thú với công việc này, mới có thể tùy tay nhào nặn một mặt người tương đồng diện mạo Ôn Như Ngọc, chính là lại không có nghĩ đến, công tử này ra tay rộng rãi đến thế, mười lượng bạc này cũng đủ cho người một nhà bọn họ ăn trong vòng một năm.
“Không cần thối.”
Đem bạc để vào trong tay lão chủ quán, Ôn Như Ngọc liền lôi kéo Đông Nhi rời đi, lưu lại lão chủ quán cầm trong tay mười lượng bạc trừng lớn hai mắt, sau khi phục hồi tinh thần lại cả mặt vui sướng quơ chân múa tay vui vẻ dọn dẹp về nhà —— đùa à, mười lượng bạc này cất ở trong ngực không an toàn chút nào, mau một chút đi về nhà đặt ở trong nhà cho thỏa đáng.
Đi cách sạp này rất xa, Đông Nhi mới mở miệng hỏi: “Công tử, hai cái mặt người này còn không đến một lượng bạc đâu, sao cậu lại cho lão nhân kia nhiều ngân lượng như vậy.”
Ôn Như Ngọc quay đầu trừng mắt liếc mắt nhìn Đông Nhi, nhẹ giọng trách cứ nói: “Đông Nhi, phải gọi là lão nhân gia.”
Thè lưỡi, Đông Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, “Dạ, công tử, là lão nhân gia, Đông Nhi sai rồi.”
“Ừ.” Lúc này mới quay mặt tiếp tục hướng tới phía trước đi đến, có điều y mới vừa đi, liền mở miệng nói: “Đông Nhi, hai cái mặt người này giá trị không phải ở chỗ nó bao nhiêu ngân lượng, mà là ở chỗ, chính là nhân tâm bọn họ thích. Bởi vì thực thích, cho nên đưa cho lão mười lượng bạc, cũng không nhiều.”
Đông Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu.
Lại đi dạo trong chốc lát, đã nhanh đến giữa trưa, Đông Nhi ôm bụng nhìn công tử còn hứng thú bừng bừng mở miệng nói: “Công tử, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, bây giờ đã giữa trưa rồi.”
Bị Đông Nhi vừa nói, Ôn Như Ngọc cũng cảm thấy có chút đói bụng, vừa lúc cách đó không xa có một quán tửu lầu, Ôn Như Ngọc đôi mắt sáng ngời, chỉ vào chỗ tửu lầu kia nói với Đông Nhi: “Đi, chúng ta đi đến đó ăn cơm trưa đi.”
Thời điểm đứng ở cửa tửu lầu, Ôn Như Ngọc cùng Đông Nhi đã bị cản lại, ông chủ ngượng ngùng nhìn hai người bọn họ, xin lỗi nói: “Hai vị, thật sự ngại quá, hôm nay tửu lầu của chúng tôi được bao trọn, các cậu vẫn nên đi nơi khác thôi.”
Ôn Như Ngọc vừa nghe, tiếc nuối nhìn tửu lầu gần trong gang tấc, nhưng ông chủ đã nói như vậy, bọn họ đành phải xoay người rời đi, sờ sờ cái bụng đang đói, Ôn Như Ngọc có chút khóc không ra nước mắt —— y đói bụng quá giờ phải làm sao bây giờ! Nguyên bản còn hứng thú bừng bừng tâm tình trở nên có chút buồn bực, đến nỗi bước chân đi trên đường càng kéo dài, một màn này vừa lúc rơi vào trong mắt người ngồi trên lầu là Vũ Văn Lãng cùng Tư Không Vũ.
Vũ Văn Lãng trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, đối với Tư Không Vũ ngồi bên người phân phó nói: “Đi thỉnh Ôn công tử lại đây.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Lười biếng dẫn theo ý cười trả lời, y lĩnh mệnh đi xuống lầu tìm chủ tớ hai người Ôn Như Ngọc mới vừa rời khỏi tửu lầu.
Vũ Văn Lãng nhìn bóng dáng Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt hiện lên tia dị sắc, khóe miệng gợi lên mạt mỉm cười, hôm nay thật là, quả thực vừa khéo đi.
Bọn họ nói chuyện say sưa cung đình bí sử, châu đầu ghé tai, có một ít bọn công tử còn lộ ra tươi cười có chút ái muội, cái bọn công tử này, bề ngoài đều là ngăn nắp lương lệ.
Trên thực tế, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mục nát.
Giống như Vũ Văn Bùi đã đoán trước, tin đồn về cậu, thật là nối liền không dứt.
Vũ Văn Bùi trong lòng biết, cậu lớn mật dám ở trước mặt nội thị nói ra chính mình không yêu nữ nhân tin tức này nhất định sẽ truyền ra ngoài, bởi vì các nội thị đều là người của Hoàng Hậu, tiếp đó mới là người của cung đình.
Việc này một khi ở trong hoàng cung truyền ra ngoài, Vũ Văn đế nhất định sẽ ngăn lại, rốt cục tin tức này truyền ra, chuyện trong cung đình sẽ trở thành trò cười trong bá tánh, đó là ném đi mặt mũi hoàng gia.
Cho nên, đương nhiên, Vũ Văn đế nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản tin tức truyền lưu ra ngoài, nhưng Hoàng Hậu bên kia thì lại không, đặc biệt là Thái Tử Vũ Văn Hoằng, thật vất vả mới bắt được nhược điểm cậu, như thế nào lại không lợi dụng một phen, lúc này, chính là trần trụi giáng một cú tát lên mặt Vũ Văn đế, cho dù ngại thân phận Hoàng Hậu cùng thân phận Thái Tử, vẫn sẽ xử phạt một phen, Vũ Văn Bùi muốn, chính là kết quả này.
Cậu sẽ làm một kích lên người Hoàng Hậu cùng Thái Tử.
X
Tiến vào mùa thu, vốn dĩ lá cây xanh biếc cũng trở nên khô vàng, ngồi ở trong viện trên bàn đá, Ôn Như Ngọc phủng mặt nhìn phương hướng cửa, ánh mắt không chớp, nhìn thẳng chằm chằm về một hướng.
—— một nén nhang trước, Vũ Văn Bùi đi luyện võ trường, hôm nay vừa lúc là ngày cậu tập võ
Ôn Như Ngọc kỳ thật rất nhàn, thời gian gần đây cũng không có đại sự gì lớn, có thể dạy, mấy năm nay đã dạy hết cho Vũ Văn Bùi, hận không thể không nói, đệ tử này của y, năng lực học tập gì đó, phải khiến người khác ghen tị.
Tuy rằng không đến nỗi đọc nhanh như gió đã gặp qua là không quên được, nhưng là cũng không sai biệt lắm, đưa một quyển sách cho cậu, chỉ cần sau hai lần đọc, là có thể hoàn thành, không bớt một chữ nào.
Y có đôi khi thậm chí cảm thấy, chính mình đọc sách nhiều năm như vậy rốt cục là vì sao? Có loại thiên phú này, như vậy nếu phỏng chừng cậu ở thời hiện đại có thể phấn đấu ít nhiều năm……
……
Đông Nhi trong ba năm đã trải qua sinh hoạt trong cung đình, tuy rằng dáng vẻ vẫn như cũ hoạt bát đáng yêu, nhưng kỳ thật đã nhìn thấu rất nhiều sự vật, cậu hiểu được sinh hoạt ở trong cung như thế nào, cậu cũng hiểu rõ, công tử nhà mình nói rõ muốn đứng ở bên người Lục hoàng tử, cho dù Lục hoàng tử này, rõ ràng là người thâm trầm thập phần tâm cơ.
Thời gian này còn sớm, Tiểu Thần Tử lại đi theo Vũ Văn Bùi đi luyện võ trường, thấy công tử nhà mình dáng vẻ nhàm chán đến phát ngốc, Đông Nhi lên tiếng hỏi: “Công tử, có cần đi ra cung một chút?” Cậu vốn dĩ rất thích vui chơi, cho dù những năm gần đây ở trong cung đã thu liễm rất nhiều, nhưng thời điểm chỉ còn lại cậu cùng công tử, vẫn sẽ theo thói quen cũ tính tình mê chơi hiện ra ngoài.
“Đúng vậy, Đông Nhi, chúng ta ra cung.” Đôi mắt y sáng ngời, nghe được Đông Nhi nói như vậy bỗng nhiên Ôn Như Ngọc liền nhớ tới, lần trở về này Vũ Văn đế thưởng cho y một lệnh bài có thể tự do xuất nhập cửa cung, y đi vào nơi này, vẫn còn chưa có chính thức ở bên ngoài đường phố dạo một vòng đâu.
Hưng phấn cầm lệnh bài kia, Ôn Như Ngọc liền muốn lôi kéo Đông Nhi hướng ngoài cung chạy, có điều lại bị Tầm ma ma gọi lại, “Công tử, cậu lưu lại mảnh giấy cho điện hạ đi, bằng không đợi lát nữa điện hạ trở về không thấy cậu, người sẽ cho lắng.”
Nghiêng đầu sang, Ôn Như Ngọc xin lỗi hướng về phía Tầm ma ma cười một chút, “Như Ngọc nhất thời quên mất, đa tạ ma ma nhắc nhở, sẽ đi viết ngay tờ giấy, còn muốn phiền toái ma ma giao cho Bùi Nhi.”
“Tiên sinh có thể nhớ là đủ rồi.”
Tầm ma ma ở trong cung mười mấy năm, bà có thể nhìn ra được, Lục hoàng tử chủ tử bà thập phần để ý Ôn Như Ngọc này, nếu một ngày nào đó Ôn Như Ngọc không thấy, bà không thể lường trước được, Lục điện hạ, sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Có điều, đơn giản, bà thực cảm kích, vị thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, là chân chính đứng bên người Lục điện hạ quan tâm lo lắng cho cậu, ấm áp giống như vầng thái dương, chiếu rọi vào Lục điện hạ.
Trong ba năm này, bà so với ai khác đều nhìn đến thông thấu và minh bạch, chỉ là, vị thiếu niên tiên sinh này, còn chưa minh bạch tâm tình của mình.
Đem tờ giấy viết thật tốt đợi cho khô đi đưa cho Tầm ma ma, Ôn Như Ngọc hơi hơi mỉm cười, “Tầm ma ma, như vậy liền phiền toái bà.”
Tầm ma ma cười tủm tỉm, gật gật đầu, Ôn Như Ngọc lúc này mới yên tâm kéo Đông Nhi rời đi Cảnh Nhân Cung hướng cửa cung mà đi.
……
Ôn Như Ngọc mặc một thân đồ trắng, sợi tóc đen nhánh được một cây trâm dùng phát quan cố định ở phía trên, tóc đen còn lại tùy ý rối tung ở sau người, vừa đi vừa động, thật ra có vài phần tiên khí mờ ảo.
Y đi lại trên đường phố, khóe miệng giương lên ánh mắt mỉm cười, Đông Nhi cùng đi theo phía sau, hai chủ tớ như hai đứa trẻ hết nhìn đông một cái rồi nhìn tây một chút, dáng vẻ có chút giống mấy bà cụ có tuổi, đều che miệng nở nụ cười.
Ôn Như Ngọc nhìn đến hảo ý ngoạn ý, liền đứng bất động ngay trước sạp hàng, đôi mắt trừng lớn nhìn từng món hàng, mặc cho Đông Nhi có như thế nào lôi kéo đều không muốn dời đi bước chân.
Đông Nhi bĩu môi, cậu thực buồn bực, công tử nhà cậu đứng trước sạp bán hàng này đã mười lăm phút rồi, có lôi kéo như thế nào cũng không muốn rời đi, cứ như vậy hứng thú bừng bừng cũng muốn dập tắt, cậu còn muốn chạy đến phía trước, có một đám người kích động đứng đó, thoạt nhìn thật là náo nhiệt.
Người chủ quán kia là một cụ ông, ngón tay ông linh hoạt nặn một cục bột nhỏ nhanh chóng tạo hình bộ dáng Ôn Như Ngọc, ông cười ha ha đem mặt người nắn ở trong tay đưa cho Ôn Như Ngọc, nói: “Vị công tử này, cậu thoạt nhìn thực thích cái món đồ chơi nhỏ bé này, lão đã làm cái nghề này hai mươi mấy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp được người như cậu, cái này coi như lão tặng cho cậu, chớ có tiếp tục đứng trước sạp hàng lão nữa.”
“Lão nhân gia, ta chỉ là rất tò mò tay nghề này thôi.” Ôn Như Ngọc tiếp nhận mặt người trong tay, nghe ông chủ quán nói xong y nhẹ nhàng nở nụ cười, ôn hòa nói, rồi sau đó bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn ông chủ quán trước mặt hỏi: “Lão nhân gia, ông có thể giúp cháu làm một cái mặt người khác không?”
“Có thể, cậu nói xem cậu muốn làm dạng gì?”
“Dạ, cháu có thể hình dung bộ dáng của hắn.” Ôn Như Ngọc cười cười, sau đó nhắm mắt lại hồi tưởng dáng vẻ học trò y, y không biết dáng vẻ của mình ngay lúc này thoạt nhìn cả người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc, ông lão chủ quán nhìn, lắc lắc đầu cười, cúi đầu nghiêm túc ấn bộ dáng Ôn Như Ngọc miêu tả ngoại hình mặt người.
Lão chủ quán căn cứ hình dung của Ôn Như Ngọc, thế nhưng thật sự làm ra một cái mặt người giống như Vũ Văn Bùi, ít nhất có bảy tám phần giống nhau. Từ trong tay lão chủ quán lấy cái mặt người, Ôn Như Ngọc đem hai cái đặt ở cùng nhau, sau đó chính mình hết sức vui mừng nở nụ cười.
“Công tử, đừng cười.” Đông Nhi nhịn không được liền lên tiếng, cậu thật sự không đành lòng nhìn công tử nhà mình dáng vẻ cười ngu si đến thế.
Ôn Như Ngọc thu hồi dáng vẻ cười, thật cẩn thận đem hai cái mặt người bỏ vào trong lòng ngực, ý bảo Đông Nhi móc túi tiền ra, y từ bên trong lấy ra mười lượng bạc đưa cho lão chủ quán, ôn thanh nói lời cảm tạ: “Lão nhân gia, cháu thực thích hai cái mặt người này, cái này là phí tay nghề đưa cho ông.”
“Bạc lớn thế này lão không có tiền lẻ……” Nhìn bạc đưa tới trước mắt mình, lão chủ quán vội vàng xua tay.
Ông vốn dĩ chỉ là nghĩ khó được nhìn Ôn Như Ngọc tò mò cùng thích thú với công việc này, mới có thể tùy tay nhào nặn một mặt người tương đồng diện mạo Ôn Như Ngọc, chính là lại không có nghĩ đến, công tử này ra tay rộng rãi đến thế, mười lượng bạc này cũng đủ cho người một nhà bọn họ ăn trong vòng một năm.
“Không cần thối.”
Đem bạc để vào trong tay lão chủ quán, Ôn Như Ngọc liền lôi kéo Đông Nhi rời đi, lưu lại lão chủ quán cầm trong tay mười lượng bạc trừng lớn hai mắt, sau khi phục hồi tinh thần lại cả mặt vui sướng quơ chân múa tay vui vẻ dọn dẹp về nhà —— đùa à, mười lượng bạc này cất ở trong ngực không an toàn chút nào, mau một chút đi về nhà đặt ở trong nhà cho thỏa đáng.
Đi cách sạp này rất xa, Đông Nhi mới mở miệng hỏi: “Công tử, hai cái mặt người này còn không đến một lượng bạc đâu, sao cậu lại cho lão nhân kia nhiều ngân lượng như vậy.”
Ôn Như Ngọc quay đầu trừng mắt liếc mắt nhìn Đông Nhi, nhẹ giọng trách cứ nói: “Đông Nhi, phải gọi là lão nhân gia.”
Thè lưỡi, Đông Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, “Dạ, công tử, là lão nhân gia, Đông Nhi sai rồi.”
“Ừ.” Lúc này mới quay mặt tiếp tục hướng tới phía trước đi đến, có điều y mới vừa đi, liền mở miệng nói: “Đông Nhi, hai cái mặt người này giá trị không phải ở chỗ nó bao nhiêu ngân lượng, mà là ở chỗ, chính là nhân tâm bọn họ thích. Bởi vì thực thích, cho nên đưa cho lão mười lượng bạc, cũng không nhiều.”
Đông Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu.
Lại đi dạo trong chốc lát, đã nhanh đến giữa trưa, Đông Nhi ôm bụng nhìn công tử còn hứng thú bừng bừng mở miệng nói: “Công tử, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, bây giờ đã giữa trưa rồi.”
Bị Đông Nhi vừa nói, Ôn Như Ngọc cũng cảm thấy có chút đói bụng, vừa lúc cách đó không xa có một quán tửu lầu, Ôn Như Ngọc đôi mắt sáng ngời, chỉ vào chỗ tửu lầu kia nói với Đông Nhi: “Đi, chúng ta đi đến đó ăn cơm trưa đi.”
Thời điểm đứng ở cửa tửu lầu, Ôn Như Ngọc cùng Đông Nhi đã bị cản lại, ông chủ ngượng ngùng nhìn hai người bọn họ, xin lỗi nói: “Hai vị, thật sự ngại quá, hôm nay tửu lầu của chúng tôi được bao trọn, các cậu vẫn nên đi nơi khác thôi.”
Ôn Như Ngọc vừa nghe, tiếc nuối nhìn tửu lầu gần trong gang tấc, nhưng ông chủ đã nói như vậy, bọn họ đành phải xoay người rời đi, sờ sờ cái bụng đang đói, Ôn Như Ngọc có chút khóc không ra nước mắt —— y đói bụng quá giờ phải làm sao bây giờ! Nguyên bản còn hứng thú bừng bừng tâm tình trở nên có chút buồn bực, đến nỗi bước chân đi trên đường càng kéo dài, một màn này vừa lúc rơi vào trong mắt người ngồi trên lầu là Vũ Văn Lãng cùng Tư Không Vũ.
Vũ Văn Lãng trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, đối với Tư Không Vũ ngồi bên người phân phó nói: “Đi thỉnh Ôn công tử lại đây.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Lười biếng dẫn theo ý cười trả lời, y lĩnh mệnh đi xuống lầu tìm chủ tớ hai người Ôn Như Ngọc mới vừa rời khỏi tửu lầu.
Vũ Văn Lãng nhìn bóng dáng Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt hiện lên tia dị sắc, khóe miệng gợi lên mạt mỉm cười, hôm nay thật là, quả thực vừa khéo đi.
Danh sách chương