Xuân đi thu tới, thảo trường oanh phi, bốn mùa biến hóa lại qua mấy mùa xuân.
Trong Cảnh Nhân Cung, nam tử bạch y đứng dưới bóng cây, trên mặt mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú ở cách đó không xa có một thiếu niên mồ hôi đầm đìa phi thường chăm chỉ tập luyện.
Thiếu niên đang luyện tập huy kiếm hôm qua sư phó đã dạy dỗ chiêu thức, đứng ở trên mặt đất thần sắc nghiêm túc, dáng người cậu thon dài, tứ chi thẳng đều, nếu nhìn sơ qua sẽ không nghĩ đến đây là thiếu niên đã mười ba tuổi.
Trong nháy mắt, ba năm trôi qua, Ôn Như Ngọc đã là nam tử mười tám tuổi, mà học trò y, Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi cũng trưởng thành không ít, đối lập so với ba năm trước, cậu trở nên càng thêm ẩn nhẫn, thông tuệ, quyết đoán……
Trong ba năm này, đã xảy ra rất nhiều sự tình, trong đó có ba sự kiện quan trọng nhất.
Thứ nhất, hai năm trước, Đột Quyết ở ngoài Trung Nguyên bỗng nhiên đánh vỡ hiệp nghị ký kết hòa bình cùng Kiến Nguyên, dẫn đầu phát binh tấn công nơi biên cương, nhưng mà hắn cứ như chơi đánh trận dã chiến, đánh mấy ngày sau đó lại nghỉ tạm mấy ngày, giống như là đùa bỡn các tướng sĩ trấn thủ biên cương.
Thứ hai, một năm trước, Vũ Văn đế lập Đại hoàng tử Vũ Văn Hoằng thành Thái Tử, Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng thành thân vương.
Thứ ba, nửa năm trước, Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc đại hôn, Vương phi là chi nữ Hộ Bộ Thượng Thư Chu Chỉ.
Ngoài ba chuyện này, còn có một ít sự tình lớn bé, nhưng so với Vũ Văn Bùi, đại khái chỉ có Vũ Văn đế mấy năm nay biểu hiện đối với cậu tốt hơn rất nhiều, thậm chí phá lệ cho phép cậu thượng triều.
Định theo pháp quy, hoàng tử chưa đủ mười sáu tuổi không có quyền được thượng triều, có thể thấy Vũ Văn đế đối với Vũ Văn Bùi mức độ hài lòng lại không giống như những hoàng tử khác.
Kết quả ngoài dự đoán như vậy khiến những người có tâm cơ một lần nữa ngã ngựa, bề ngoài rõ ràng đã bị bài trừ quyền thế phân tranh Lục hoàng tử bỗng nhiên liền trở về, đánh vỡ nguyên bản kế hoạch của rất nhiều người, làm cho bọn họ hận chính mình quá sơ sót.
Lục hoàng tử một kiếm xuất ra khiến đủ loại quan lại một lần nữa cảm thán, cả triều văn võ cảm khái, quả thật không hổ là thiếu niên thiên tài học trò do chính Ôn Như Ngọc dạy ra, mới vừa rồi thiếu niên cũng đã biểu hiện cơ trí ra ngoài, suy nghĩ cặn kẽ, làm cho bọn họ xem vừa đủ, lại một lần nữa đối với Ôn Như Ngọc đã sớm nổi tiếng thêm một phen kính nể.
……
Trong Điện Thái Hòa, lâm triều.
Thiếu niên mười ba tuổi một thân phục sức hoàng tử khuôn mặt lạnh lùng đứng ở phía sau ba vị ca ca khác, đầu hơi cúi thấp, biểu hiện khiêm tốn kính lễ.
Lúc này, Công Bộ Thượng Thư Tôn Khanh bước ra khỏi hàng, chắp tay thi lễ cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, năm nay Lạc Thủy gặp thiên tai lớn nhất, tình hình đại nạn rất nghiêm trọng, đã tử thương hơn một ngàn người, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng đem vật tư cứu tế, cứu bá tánh trong lúc dầu sôi lửa bỏng.”
Vũ Văn đế nghe vậy, kinh hãi, “Từ khi nào, vì sao đến bây giờ mới đăng báo.”
“Vi thần cũng mấy ngày gần đây mới phát hiện bên trong thành ùa vào rất nhiều nạn dân, mới phát hiện việc này.”
“Vì sao quan viên địa phương không ai đăng báo chuyện này!!” Vũ Văn đế giận dữ, dùng sức đứng lên, “Cả gan làm loạn, khi quân võng thượng.”
“Phụ hoàng bớt giận, hiện giờ cứu tế mới là việc chủ yếu, về sau lại trừng phạt bọn quan viên bất tài.” Thái Tử Vũ Văn Hoằng vội vàng quỳ xuống, biểu tình trên mặt thật ra cũng có vài phần ưu quốc ưu dân, nhưng mà trong đó thật thật giả giả, thật sự không thông thấu cho lắm.
“Hiện giờ chúng ta chỉ còn một cách, nhanh chóng cử người hộ tống cứu tế vật tư chạy tới nơi Lạc Thủy, cứu trị bá tánh chống nạn hồng thủy.” Thân vương Vũ Văn Lãng cũng trầm giọng nói.
Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc vẫn là bộ dáng lười biếng, ánh mắt hắn lười nhác, nhìn hai vị hoàng huynh quỳ trên mặt đất dáng vẻ ưu dân đến cực điểm, bất trí một từ.
Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi khoanh tay mà đứng, không nói một lời.
Vũ Văn đế cũng bình tĩnh xuống, ông ngồi trên long ỷ nhìn xuống đủ loại quan lại phía dưới, ánh mắt tự do nhìn hai nhi tử không nói một lời.
“Tứ hoàng nhi, ngươi nói!” Ánh mắt tự do dừng ở trên người Vũ Văn Nhạc, Vũ Văn đế bình tĩnh nhìn, trong ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ.
“Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng, cứ theo như lời Đại ca mà làm, việc sốt ruột nhất hôm nay, chính là do thiên tai, mà không phải ở người, chờ chúng ta cứu tế trấn an bá tánh xong rồi hẵng xử trí quan viên sau cũng không muộn.”
Vũ Văn đế gật đầu, sự tình phải có trình tự trước sau, không được lẫn lộn đầu đuôi, chỉ là, lần này phải tiến cử ai đến cứu tế đây? “Trong lòng các ngươi đã lựa chọn ai đến cứu tế chưa?” Nhìn đủ loại quan lại, Vũ Văn đế hỏi.
“Nhi thần nguyện thỉnh đi trước!” Thái Tử Vũ Văn Hoằng hòa thân vương Vũ Văn Lãng đồng thời mở miệng, nói xong lúc sau không dấu vết liếc mắt nhìn đối phương, nhanh chóng quay đầu nhìn lên phía trước.
Vũ Văn đế rũ mi, chuyện này bổn Thái Tử ra mặt là thỏa đáng nhất, trấn an nhân tâm, chỉ là, ông rất là hoài nghi, chính Thái Tử này, có làm tốt chuyện này không. Ông lập Thái Tử này a, văn không được võ không xong, tâm đua đòi cao ngất, mà lúc này, yêu cầu nhất lại không phải chỉ treo danh hiệu Thái Tử mà chỉ là một người thân cận cùng người bình dân, hiển nhiên, ông hiểu rõ, Thái Tử khẳng định vô pháp làm được.
Ánh mắt lại rơi xuống trên người thân vương Vũ Văn Lãng quỳ trên mặt đất, tâm niệm vừa động, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Cuối cùng, ánh mắt nhìn quét một vòng, dừng ngay trên người hài tử nhỏ nhất của mình —— Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi.
Hít sâu một hơi, Vũ Văn đế nhìn chung quanh từng khuôn mặt mỗi người, mở miệng nói: “Lục hoàng nhi, chuyện này, trẫm giao cho ngươi đi làm, nhưng ngươi có nắm chắc sẽ làm tốt chuyện này?”
Lời này vừa nói ra, mọi người sợ ngây người, bao gồm quỳ trên mặt đất là Vũ Văn Lãng cùng Vũ Văn Hoằng.
Thái Tử gấp gáp, lời kia vừa thốt ra liền lập tức lên tiếng phản đối nói: “Phụ hoàng, không thể, Lục hoàng đệ năm nay chỉ mười ba tuổi, có thể nào làm tốt việc này. Nhi thần cho rằng quyết định này quá không thỏa đáng.”
Lời này chọc đến Vũ Văn đế tầm mắt lạnh băng vô tình nhìn hắn, “Lục hoàng đệ ngươi mười ba tuổi đọc thuộc trăm bộ binh thư văn võ điệu nghệ trẫm rất yên tâm, sao không thể hoàn thành việc này?”
Thái độ khác thường, thân vương Vũ Văn Lãng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng, Lục hoàng đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ, cứu tế cứu người.”
Lúc này Vũ Văn đế khóe miệng gợi lên, “Lục hoàng nhi, đối với quyết định của trẫm, ngươi có dị nghị gì không?”
Vũ Văn Bùi cũng không nghĩ đến mọi chuyện cuối cùng lại hạ xuống trên người mình, quả thật ông trời trợ giúp cậu, vì thế cậu bước ra khỏi hàng quỳ xuống cao giọng trả lời: “Nhi thần nhất định không phụ phụ hoàng gửi gắm!”
Vũ Văn đế nếu đã quyết định, như vậy sẽ không đổi ý, Thái Tử Vũ Văn Hoằng quỳ trên mặt đất ánh mắt tàn nhẫn liếc mắt phiết qua Vũ Văn Bùi, sau đó cúi đầu.
—— ha, xem ra hắn cùng mẫu phi, đều coi khinh Lục hoàng đệ này a.
X
Cảnh Nhân Cung, Vũ Văn Bùi đi vào trong viện, liếc mắt liền thấy tiên sinh nửa ỷ ở trên ghế nằm trong tay cầm một quyển sách, tháng ba hoa đào nở rộ vô cùng xán lạn, bóng cây phản chiếu xuống Ôn Như Ngọc người so với hoa còn kiều tiếu hơn, sắc mặt hồng nhuận vô cùng.
Cảnh sắc trước mắt, khiến Vũ Văn Bùi không đành lòng đánh vỡ.
Trong ba năm này, cậu cùng tiên sinh chia sẻ tình cảm, một năm rồi một năm trôi qua, Ôn Như Ngọc đối với cậu mà nói, vừa là cha vừa là thầy, cậu không thể nghĩ được, nếu có một ngày, tiên sinh không còn nữa, cậu sẽ trở thành như thế nào.
Quyển sách trên tay rơi xuống đất, Ôn Như Ngọc đứng dậy cầm quyển sách lên, mới vừa đứng dậy liền thấy được đứng cách đó không xa, thiếu niên đứng thẳng người nhìn về phía y có chút phát ngốc.
Lên tiếng hỏi: “Bùi Nhi, như thế nào lại ngẩn người rồi?”
Bị Ôn Như Ngọc gọi một tiếng hoàn hồn, cậu toét miệng, lộ ra nụ cười xán lạn. Chỉ có ở trước mặt Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi cười lên mới là thiệt tình nhất, thời thời khắc khắc cậu đều nhớ rõ, tiên sinh đã nói với cậu, tươi cười, là mặt nạ tốt nhất.
“Tiên sinh, hôm nay lâm triều, phụ hoàng bảo Bùi Nhi đi cứu tế Lạc Thủy.” Bước chân hướng đến Ôn Như Ngọc, đi đến trước mặt Ôn Như Ngọc, cậu cúi đầu nhìn, sau một lúc, cười ha ha, “Tiên sinh, Bùi Nhi nỗ lực thành công, rốt cục cũng khiến phụ hoàng nhìn thẳng tới Bùi Nhi rồi.”
Đứng lên, Ôn Như Ngọc sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, chiều cao y hiện tại so với lúc mười lăm tuổi cao hơn không ít, đại khái là bởi vì y đều cẩn thận điều trị thân thể, cũng là vì, y nghiên cứu dược thiện còn có cả y thư, dùng những đơn thuốc trân quý, còn Vũ Văn Bùi chỉ mới mười ba tuổi chiều cao không cao không thấp.
“Một khi đã như vậy, Bùi Nhi phải dụng tâm mà làm a.” Ôn Như Ngọc thật cao hứng, “Còn có, Bùi Nhi phải nhớ, thân dân ái dân bốn chữ này, lực lượng bá tánh, không thể khinh thường, điểm này, ngươi có minh bạch?”
“Bùi Nhi minh bạch, có tiên sinh hiệp trợ, Bùi Nhi chắc chắn không sợ, về sau không hề lo toan. Bùi Nhi chỉ mong tiên sinh, thường ở bên người Bùi Nhi.”
Ôn Như Ngọc cười, ánh mắt híp lại, đáp xuống người Vũ Văn Bùi như mùa xuân ấm áp xua tan tia hắc ám chôn dấu dưới đáy lòng cậu, khiến trong lòng cậu đầy dương quang ấm áp.
Thở dài một hơi, thanh âm thật nhẹ, như nỉ non lại như tiếng tình nhân nói nhỏ, Ôn Như Ngọc nói: “Đồ ngốc, chỉ cần ngươi cần tiên sinh, tiên sinh đều ở đây.”
“Tiên sinh, lần này cứu tế bồi Bùi Nhi cùng đi, có tiên sinh đi cùng, Bùi Nhi có thể hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.” Nghiêng đầu cười, Vũ Văn Bùi gương mặt cười lên hiện ra vẻ soái khí bức người, Ôn Như Ngọc có chút ngây ngốc, rồi sau đó trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Xoa dịu trong lòng, Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng rũ mi, đây là, sao vậy?
“Tiên sinh?”
“Không có việc gì, Bùi Nhi vừa rồi là nói, tiên sinh cũng có thể cùng đi với ngươi?” Đối với Ôn Như Ngọc ba năm chưa bao giờ rời đi hoàng cung mà nói, đây chính là tin tức quá tốt, thế là vẻ mặt của y nháy mắt sinh động lên, bộ dáng nhảy nhót vui sướng, dáng vẻ này, thật động lòng người đến cực điểm.”
“Đúng vậy. Phụ hoàng đã đồng ý.”
……
Ngày kế, mang theo vật tư cứu tế, Vũ Văn Bùi khóa ngồi ở phía trên lưng ngựa, biểu tình trên mặt nghiêm túc, một lần nữa xác nhận tất cả mọi người đều đến đông đủ cùng với các mặt hàng đã chuẩn bị xong, cậu giơ tay lên, la lớn: “Xuất phát ——“
Đại đội nhân mã xếp hàng chỉnh tề hướng tới Lạc Thủy cất bước.
Vũ Văn Bùi đi tuốt đằng trước, tư thế hiên ngang oai hùng, ánh mắt lộ ra tự tin cùng kiên định, như ba năm trước, ở trên luyện võ trường kia, Diệp Quân kiên trì bố trí bắt buộc Vũ Văn Bùi hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ!
Hết chương 19
Trong Cảnh Nhân Cung, nam tử bạch y đứng dưới bóng cây, trên mặt mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú ở cách đó không xa có một thiếu niên mồ hôi đầm đìa phi thường chăm chỉ tập luyện.
Thiếu niên đang luyện tập huy kiếm hôm qua sư phó đã dạy dỗ chiêu thức, đứng ở trên mặt đất thần sắc nghiêm túc, dáng người cậu thon dài, tứ chi thẳng đều, nếu nhìn sơ qua sẽ không nghĩ đến đây là thiếu niên đã mười ba tuổi.
Trong nháy mắt, ba năm trôi qua, Ôn Như Ngọc đã là nam tử mười tám tuổi, mà học trò y, Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi cũng trưởng thành không ít, đối lập so với ba năm trước, cậu trở nên càng thêm ẩn nhẫn, thông tuệ, quyết đoán……
Trong ba năm này, đã xảy ra rất nhiều sự tình, trong đó có ba sự kiện quan trọng nhất.
Thứ nhất, hai năm trước, Đột Quyết ở ngoài Trung Nguyên bỗng nhiên đánh vỡ hiệp nghị ký kết hòa bình cùng Kiến Nguyên, dẫn đầu phát binh tấn công nơi biên cương, nhưng mà hắn cứ như chơi đánh trận dã chiến, đánh mấy ngày sau đó lại nghỉ tạm mấy ngày, giống như là đùa bỡn các tướng sĩ trấn thủ biên cương.
Thứ hai, một năm trước, Vũ Văn đế lập Đại hoàng tử Vũ Văn Hoằng thành Thái Tử, Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng thành thân vương.
Thứ ba, nửa năm trước, Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc đại hôn, Vương phi là chi nữ Hộ Bộ Thượng Thư Chu Chỉ.
Ngoài ba chuyện này, còn có một ít sự tình lớn bé, nhưng so với Vũ Văn Bùi, đại khái chỉ có Vũ Văn đế mấy năm nay biểu hiện đối với cậu tốt hơn rất nhiều, thậm chí phá lệ cho phép cậu thượng triều.
Định theo pháp quy, hoàng tử chưa đủ mười sáu tuổi không có quyền được thượng triều, có thể thấy Vũ Văn đế đối với Vũ Văn Bùi mức độ hài lòng lại không giống như những hoàng tử khác.
Kết quả ngoài dự đoán như vậy khiến những người có tâm cơ một lần nữa ngã ngựa, bề ngoài rõ ràng đã bị bài trừ quyền thế phân tranh Lục hoàng tử bỗng nhiên liền trở về, đánh vỡ nguyên bản kế hoạch của rất nhiều người, làm cho bọn họ hận chính mình quá sơ sót.
Lục hoàng tử một kiếm xuất ra khiến đủ loại quan lại một lần nữa cảm thán, cả triều văn võ cảm khái, quả thật không hổ là thiếu niên thiên tài học trò do chính Ôn Như Ngọc dạy ra, mới vừa rồi thiếu niên cũng đã biểu hiện cơ trí ra ngoài, suy nghĩ cặn kẽ, làm cho bọn họ xem vừa đủ, lại một lần nữa đối với Ôn Như Ngọc đã sớm nổi tiếng thêm một phen kính nể.
……
Trong Điện Thái Hòa, lâm triều.
Thiếu niên mười ba tuổi một thân phục sức hoàng tử khuôn mặt lạnh lùng đứng ở phía sau ba vị ca ca khác, đầu hơi cúi thấp, biểu hiện khiêm tốn kính lễ.
Lúc này, Công Bộ Thượng Thư Tôn Khanh bước ra khỏi hàng, chắp tay thi lễ cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, năm nay Lạc Thủy gặp thiên tai lớn nhất, tình hình đại nạn rất nghiêm trọng, đã tử thương hơn một ngàn người, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng đem vật tư cứu tế, cứu bá tánh trong lúc dầu sôi lửa bỏng.”
Vũ Văn đế nghe vậy, kinh hãi, “Từ khi nào, vì sao đến bây giờ mới đăng báo.”
“Vi thần cũng mấy ngày gần đây mới phát hiện bên trong thành ùa vào rất nhiều nạn dân, mới phát hiện việc này.”
“Vì sao quan viên địa phương không ai đăng báo chuyện này!!” Vũ Văn đế giận dữ, dùng sức đứng lên, “Cả gan làm loạn, khi quân võng thượng.”
“Phụ hoàng bớt giận, hiện giờ cứu tế mới là việc chủ yếu, về sau lại trừng phạt bọn quan viên bất tài.” Thái Tử Vũ Văn Hoằng vội vàng quỳ xuống, biểu tình trên mặt thật ra cũng có vài phần ưu quốc ưu dân, nhưng mà trong đó thật thật giả giả, thật sự không thông thấu cho lắm.
“Hiện giờ chúng ta chỉ còn một cách, nhanh chóng cử người hộ tống cứu tế vật tư chạy tới nơi Lạc Thủy, cứu trị bá tánh chống nạn hồng thủy.” Thân vương Vũ Văn Lãng cũng trầm giọng nói.
Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc vẫn là bộ dáng lười biếng, ánh mắt hắn lười nhác, nhìn hai vị hoàng huynh quỳ trên mặt đất dáng vẻ ưu dân đến cực điểm, bất trí một từ.
Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi khoanh tay mà đứng, không nói một lời.
Vũ Văn đế cũng bình tĩnh xuống, ông ngồi trên long ỷ nhìn xuống đủ loại quan lại phía dưới, ánh mắt tự do nhìn hai nhi tử không nói một lời.
“Tứ hoàng nhi, ngươi nói!” Ánh mắt tự do dừng ở trên người Vũ Văn Nhạc, Vũ Văn đế bình tĩnh nhìn, trong ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ.
“Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng, cứ theo như lời Đại ca mà làm, việc sốt ruột nhất hôm nay, chính là do thiên tai, mà không phải ở người, chờ chúng ta cứu tế trấn an bá tánh xong rồi hẵng xử trí quan viên sau cũng không muộn.”
Vũ Văn đế gật đầu, sự tình phải có trình tự trước sau, không được lẫn lộn đầu đuôi, chỉ là, lần này phải tiến cử ai đến cứu tế đây? “Trong lòng các ngươi đã lựa chọn ai đến cứu tế chưa?” Nhìn đủ loại quan lại, Vũ Văn đế hỏi.
“Nhi thần nguyện thỉnh đi trước!” Thái Tử Vũ Văn Hoằng hòa thân vương Vũ Văn Lãng đồng thời mở miệng, nói xong lúc sau không dấu vết liếc mắt nhìn đối phương, nhanh chóng quay đầu nhìn lên phía trước.
Vũ Văn đế rũ mi, chuyện này bổn Thái Tử ra mặt là thỏa đáng nhất, trấn an nhân tâm, chỉ là, ông rất là hoài nghi, chính Thái Tử này, có làm tốt chuyện này không. Ông lập Thái Tử này a, văn không được võ không xong, tâm đua đòi cao ngất, mà lúc này, yêu cầu nhất lại không phải chỉ treo danh hiệu Thái Tử mà chỉ là một người thân cận cùng người bình dân, hiển nhiên, ông hiểu rõ, Thái Tử khẳng định vô pháp làm được.
Ánh mắt lại rơi xuống trên người thân vương Vũ Văn Lãng quỳ trên mặt đất, tâm niệm vừa động, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Cuối cùng, ánh mắt nhìn quét một vòng, dừng ngay trên người hài tử nhỏ nhất của mình —— Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi.
Hít sâu một hơi, Vũ Văn đế nhìn chung quanh từng khuôn mặt mỗi người, mở miệng nói: “Lục hoàng nhi, chuyện này, trẫm giao cho ngươi đi làm, nhưng ngươi có nắm chắc sẽ làm tốt chuyện này?”
Lời này vừa nói ra, mọi người sợ ngây người, bao gồm quỳ trên mặt đất là Vũ Văn Lãng cùng Vũ Văn Hoằng.
Thái Tử gấp gáp, lời kia vừa thốt ra liền lập tức lên tiếng phản đối nói: “Phụ hoàng, không thể, Lục hoàng đệ năm nay chỉ mười ba tuổi, có thể nào làm tốt việc này. Nhi thần cho rằng quyết định này quá không thỏa đáng.”
Lời này chọc đến Vũ Văn đế tầm mắt lạnh băng vô tình nhìn hắn, “Lục hoàng đệ ngươi mười ba tuổi đọc thuộc trăm bộ binh thư văn võ điệu nghệ trẫm rất yên tâm, sao không thể hoàn thành việc này?”
Thái độ khác thường, thân vương Vũ Văn Lãng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng, Lục hoàng đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ, cứu tế cứu người.”
Lúc này Vũ Văn đế khóe miệng gợi lên, “Lục hoàng nhi, đối với quyết định của trẫm, ngươi có dị nghị gì không?”
Vũ Văn Bùi cũng không nghĩ đến mọi chuyện cuối cùng lại hạ xuống trên người mình, quả thật ông trời trợ giúp cậu, vì thế cậu bước ra khỏi hàng quỳ xuống cao giọng trả lời: “Nhi thần nhất định không phụ phụ hoàng gửi gắm!”
Vũ Văn đế nếu đã quyết định, như vậy sẽ không đổi ý, Thái Tử Vũ Văn Hoằng quỳ trên mặt đất ánh mắt tàn nhẫn liếc mắt phiết qua Vũ Văn Bùi, sau đó cúi đầu.
—— ha, xem ra hắn cùng mẫu phi, đều coi khinh Lục hoàng đệ này a.
X
Cảnh Nhân Cung, Vũ Văn Bùi đi vào trong viện, liếc mắt liền thấy tiên sinh nửa ỷ ở trên ghế nằm trong tay cầm một quyển sách, tháng ba hoa đào nở rộ vô cùng xán lạn, bóng cây phản chiếu xuống Ôn Như Ngọc người so với hoa còn kiều tiếu hơn, sắc mặt hồng nhuận vô cùng.
Cảnh sắc trước mắt, khiến Vũ Văn Bùi không đành lòng đánh vỡ.
Trong ba năm này, cậu cùng tiên sinh chia sẻ tình cảm, một năm rồi một năm trôi qua, Ôn Như Ngọc đối với cậu mà nói, vừa là cha vừa là thầy, cậu không thể nghĩ được, nếu có một ngày, tiên sinh không còn nữa, cậu sẽ trở thành như thế nào.
Quyển sách trên tay rơi xuống đất, Ôn Như Ngọc đứng dậy cầm quyển sách lên, mới vừa đứng dậy liền thấy được đứng cách đó không xa, thiếu niên đứng thẳng người nhìn về phía y có chút phát ngốc.
Lên tiếng hỏi: “Bùi Nhi, như thế nào lại ngẩn người rồi?”
Bị Ôn Như Ngọc gọi một tiếng hoàn hồn, cậu toét miệng, lộ ra nụ cười xán lạn. Chỉ có ở trước mặt Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi cười lên mới là thiệt tình nhất, thời thời khắc khắc cậu đều nhớ rõ, tiên sinh đã nói với cậu, tươi cười, là mặt nạ tốt nhất.
“Tiên sinh, hôm nay lâm triều, phụ hoàng bảo Bùi Nhi đi cứu tế Lạc Thủy.” Bước chân hướng đến Ôn Như Ngọc, đi đến trước mặt Ôn Như Ngọc, cậu cúi đầu nhìn, sau một lúc, cười ha ha, “Tiên sinh, Bùi Nhi nỗ lực thành công, rốt cục cũng khiến phụ hoàng nhìn thẳng tới Bùi Nhi rồi.”
Đứng lên, Ôn Như Ngọc sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, chiều cao y hiện tại so với lúc mười lăm tuổi cao hơn không ít, đại khái là bởi vì y đều cẩn thận điều trị thân thể, cũng là vì, y nghiên cứu dược thiện còn có cả y thư, dùng những đơn thuốc trân quý, còn Vũ Văn Bùi chỉ mới mười ba tuổi chiều cao không cao không thấp.
“Một khi đã như vậy, Bùi Nhi phải dụng tâm mà làm a.” Ôn Như Ngọc thật cao hứng, “Còn có, Bùi Nhi phải nhớ, thân dân ái dân bốn chữ này, lực lượng bá tánh, không thể khinh thường, điểm này, ngươi có minh bạch?”
“Bùi Nhi minh bạch, có tiên sinh hiệp trợ, Bùi Nhi chắc chắn không sợ, về sau không hề lo toan. Bùi Nhi chỉ mong tiên sinh, thường ở bên người Bùi Nhi.”
Ôn Như Ngọc cười, ánh mắt híp lại, đáp xuống người Vũ Văn Bùi như mùa xuân ấm áp xua tan tia hắc ám chôn dấu dưới đáy lòng cậu, khiến trong lòng cậu đầy dương quang ấm áp.
Thở dài một hơi, thanh âm thật nhẹ, như nỉ non lại như tiếng tình nhân nói nhỏ, Ôn Như Ngọc nói: “Đồ ngốc, chỉ cần ngươi cần tiên sinh, tiên sinh đều ở đây.”
“Tiên sinh, lần này cứu tế bồi Bùi Nhi cùng đi, có tiên sinh đi cùng, Bùi Nhi có thể hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.” Nghiêng đầu cười, Vũ Văn Bùi gương mặt cười lên hiện ra vẻ soái khí bức người, Ôn Như Ngọc có chút ngây ngốc, rồi sau đó trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Xoa dịu trong lòng, Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng rũ mi, đây là, sao vậy?
“Tiên sinh?”
“Không có việc gì, Bùi Nhi vừa rồi là nói, tiên sinh cũng có thể cùng đi với ngươi?” Đối với Ôn Như Ngọc ba năm chưa bao giờ rời đi hoàng cung mà nói, đây chính là tin tức quá tốt, thế là vẻ mặt của y nháy mắt sinh động lên, bộ dáng nhảy nhót vui sướng, dáng vẻ này, thật động lòng người đến cực điểm.”
“Đúng vậy. Phụ hoàng đã đồng ý.”
……
Ngày kế, mang theo vật tư cứu tế, Vũ Văn Bùi khóa ngồi ở phía trên lưng ngựa, biểu tình trên mặt nghiêm túc, một lần nữa xác nhận tất cả mọi người đều đến đông đủ cùng với các mặt hàng đã chuẩn bị xong, cậu giơ tay lên, la lớn: “Xuất phát ——“
Đại đội nhân mã xếp hàng chỉnh tề hướng tới Lạc Thủy cất bước.
Vũ Văn Bùi đi tuốt đằng trước, tư thế hiên ngang oai hùng, ánh mắt lộ ra tự tin cùng kiên định, như ba năm trước, ở trên luyện võ trường kia, Diệp Quân kiên trì bố trí bắt buộc Vũ Văn Bùi hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ!
Hết chương 19
Danh sách chương